Da Sac Thuong Thien Hoa No Roi Tan
" Mấy đứa nhóc đâu?"Thượng Quan Thiển đắm chìm trong sự dịu dàng của hắn đến nỗi không nỡ rời đi. Nhưng nàng cũng muốn gặp được Tuyệt Nhi và con gái của mình, nghe được giọng nói của chúng, muốn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ấy." Bọn chúng đang ngủ ở chỗ vú nuôi, nàng có muốn gặp chúng không?"
" Không cần đâu, để bọn chúng ngủ, đừng để chúng bị cảm lạnh"
" Được, ngày mai sẽ ôm đến cho nàng gặp chúng"
" Được..."Nếu như, ngày mai tỉnh lại vẫn là Thượng Quan Thiển nàng.Vầng trăng sáng rọi, ngoài cửa là cả một vùng sáng đỏ. Những chiếc đèn lồng vẫn được treo cao trên mái hiên nhà, gió thổi khiến chúng lắc lư.Cơn đau dần lắng xuống, nàng lại sống sót sau một lần phát tác. Thượng Quan Thiển chậm rãi nâng chiếc cằm đang tựa trên vai hắn lên, Cung Thượng Giác cũng nhẹ nhàng thả lỏng sức lực trên tay. Hắn dựa vào thành gỗ của giường, nàng cũng đổi tư thế thoải mái hơn mà dựa vào trong lòng hắn.Cung Thượng Giác ở đằng sau ôm chặt nàng, hắn rất sợ Thượng Quan Thiển lại một lần nữa biến mất.
Hắn đưa tay ra nắm lấy bàn tay Thượng Quan Thiển, chơi đùa cùng những ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo của nàng. Những ngón tay quấn lấy nhau mang theo một tình cảm sâu đậm." Thiển Thiển, nàng đặt tên cho con gái chúng ta đi"Tên, thật ra trong lòng Thượng Quan Thiển đã sớm có tính toán. Con gái của họ được sinh ra vào tết đầu mùa, khó khăn sinh ra trong vũng máu. Chúng hoà vào nhau giống như những cành mai đỏ thuần khiết không tì vết đứng kiêu hãnh trong tuyết.
Trong cái lạnh buốt và giá rét, hoa mai đỏ nở trước trăm hoa. Và là mùa xuân duy nhất của thiên hạ." Sơ Ảnh...Cung Sơ Ảnh"Giọng nói lạnh lùng yếu ớt của Thượng Quan Thiển vang vọng khắp căn phòng. Cung Thượng Giác cúi đầu, mái tóc nhẹ nhàng xõa xuống người nàng, hòa quyện với mái tóc đen của Thượng Quan Thiển. Nhất thời không ai phân biệt được là ai đang quấn lấy ai." Ám hương Sơ Ảnh?"
( một bài thơ miêu tả cảnh hoa mai)Giọng nói khàn khàn của Cung Thượng Giác chậm rãi vang lên, văng vẳng bên tai nàng với một âm điệu mê người. Khi hắn thấp giọng thì thầm, hơi thở nóng bỏng vô tình hoặc cố ý cọ xát vào vành tai nàng. Rất nóng bỏng, rất trêu ghẹo...nó khiến Thượng Quan Thiển khẽ run lên, ngay cả hơi thở cũng vô thức trở nên hỗn loạn." Phải"Giọng nói của Thượng Quan Thiển mang theo chút run rẩy, có chút quyến rũ. Khoé mắt Cung Thượng Giác lập tức lộ ra một tia dục vọng, nhưng chỉ một giây sau nó đã biến mất. Không được...Thượng Quan Thiển bây giờ quá yếu, hắn không khống chế được sức lực sẽ tổn thương đến nàng. Cho dù hắn thực sự rất muốn..." Tại sao...lại lấy hoa mai dẫn tên?"Cung Thượng Giác thực sự không hiểu. Nếu muốn lấy hoa dẫn tên thì nên lấy Hoa đỗ quyên hoặc nguyệt quế mới đúng, nó là một loại cao quý thanh nhã vừa liên quan đến bọn họ. Nhưng tại sao lại nhất định là hoa mai? Hoa mai mặc dù tốt nhưng lại lộ ra vẻ lạnh nhạt, cô độc...Sơ Ảnh...Sơ Ảnh...cô đơn lẻ bóng." Sơ Ảnh hoành tà thuỷ thanh Thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn"
( Bóng thưa thớt nghiêng trên mặt nước trong, hương thơm thoang thoảng bay lên mặt trăng lúc chạng vạng)Giọng nói nhẹ nhàng của Thượng Quan Thiển chậm rãi truyền đến, giống như dòng nước suối trong trẻo trên khe núi, lạnh lẽo và tĩnh lặng khiến người ta không khỏi nghĩ nhiều.Chỉ vài từ nhưng cũng đã thể hiện được sự độc đáo, cao quý của nó. Thượng Quan Thiển muốn con gái mình chỉ là chính mình, có một trái tim trong sáng, khí phách cao quý và không bị nhiễm bụi trần thế gian." Đều nghe nàng, nàng muốn gọi như thế nào thì gọi như vậy"
Cung Thượng Giác hiểu nhưng lại có một chút buồn bã. Hắn chỉ mong những điều nàng muốn đều có thể thành hiện thực." Chàng không thích cái tên này đúng không? Cảm thấy hơi cô đơn lẻ loi và u ám?"Nàng tại sao lại không biết cái tên này có chút lạnh nhạt, u ám chứ. Nhưng cái dù sao cái tên cũng chỉ là một cái tên, làm sao có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời?" Chỉ cần nàng thích, ta đều thích. Sơ Ảnh...Ám hương...rất dễ nghe"
"..."Cung Thượng Giác vòng tay ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng dỗ dành. Hắn thực sự coi nàng là một đứa trẻ 5 tuổi sao? Xem ra mấy ngày nay dỗ dành quen rồi, những lời âu yếm yêu thương cũng nói rất trôi chảy.Thấy Thượng Quan Thiển không để ý đến mình, Cung Thượng Giác có chút không yên tâm. Hắn lại nói sai gì rồi sao? Hay là làm sai chuyện gì? Hắn cẩn thận suy nghĩ thật kỹ nhưng vẫn không nhận ra...nên chỉ có thể lại hỏi nàng." Đúng rồi, nàng nói con trai chúng ta là jue nhi. Là chữ jue nào? Hôm đó không có cơ hội hỏi nàng, nàng cũng không nói"
Giọng điệu Cung Thượng Giác có chút thất vọngTop cmt: Chị Thiển ơi, hay chị nghĩ lại một chút đi. Xách váy chạy, để Cung Nhị một mình lạnh cmn chết đi cho vừa lòng tôi. ( đủ ác )Truyện chỉ được đăng trên wattpad và tiktok sugar10_03, mọi nguồn khác đều là ăn cắp. Mn vào ủng hộ để mk có động lực nhé. ( tìm hoanoroitan, angmaynohoa là ra )Ngày hôm đó hắn đã hỏi, nhưng nàng lại lừa hắn. Nàng lừa hắn bởi vì cảm thấy bọn họ sẽ không có "sau này", còn bây giờ thì sao?Thượng Quan Thiển không có, nhưng Cô Nam Thiển lại có thể có được. Nàng nhẹ nhàng mở bàn tay hắn ra, viết vào lòng bàn tay Cung Thượng Giác." Là từ miếng ngọc bội này sao?"Cung Thượng Giác lấy mặt dây chuyền ngọc từ trong túi áo ra. Nó được coi là tín vật định tình của họ, hắn đặt mặt dây chuyền trước mặt Thượng Quan Thiển rồi lắc lư..." Không phải chàng trả nó cho ta rồi sao? Nói rằng ta nhặt được, nó đã là của ta. Tại sao bây giờ lại làm một kẻ trộm, lén lút lấy nó đi?"Thượng Quan Thiển đưa tay cầm lấy ngọc bội đặt vào lòng bàn tay, cẩn thận nhìn kĩ. Trong lúc nhất lời cũng không phân biệt được tay nàng hay ngọc bội lạnh hơn." Bùa hộ thân, giống như nàng đang ở bên cạnh ta. Lúc nhớ nàng, ta sẽ đem nó ra nhìn"Nghe vậy, trái tim Thượng Quan Thiển liền thắt lại. Hắn đang nói những lời này với nàng sao? Sao Cung Thượng Giác có thể thẳng thắn như vậy? Trước đây không phải hắn toàn thích giấu diếm, chờ nàng đoán, chờ nàng lên tiếng trước hay sao? Sao bây giờ lại học được những cái này..." Nói rất hay a, chàng học được mấy lời này ở đâu?"Thượng Quan Thiển kìm nén nhịp tim đang đập như trống, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn. Mặt ngọc bội trong tay sắp bị nàng bóp nát, nó rỉ ra những dòng máu đỏ làm vấy bẩn cả miếng ngọc bội trắng." Phu Nhân không thích sao?"
" Không cần đâu, để bọn chúng ngủ, đừng để chúng bị cảm lạnh"
" Được, ngày mai sẽ ôm đến cho nàng gặp chúng"
" Được..."Nếu như, ngày mai tỉnh lại vẫn là Thượng Quan Thiển nàng.Vầng trăng sáng rọi, ngoài cửa là cả một vùng sáng đỏ. Những chiếc đèn lồng vẫn được treo cao trên mái hiên nhà, gió thổi khiến chúng lắc lư.Cơn đau dần lắng xuống, nàng lại sống sót sau một lần phát tác. Thượng Quan Thiển chậm rãi nâng chiếc cằm đang tựa trên vai hắn lên, Cung Thượng Giác cũng nhẹ nhàng thả lỏng sức lực trên tay. Hắn dựa vào thành gỗ của giường, nàng cũng đổi tư thế thoải mái hơn mà dựa vào trong lòng hắn.Cung Thượng Giác ở đằng sau ôm chặt nàng, hắn rất sợ Thượng Quan Thiển lại một lần nữa biến mất.
Hắn đưa tay ra nắm lấy bàn tay Thượng Quan Thiển, chơi đùa cùng những ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo của nàng. Những ngón tay quấn lấy nhau mang theo một tình cảm sâu đậm." Thiển Thiển, nàng đặt tên cho con gái chúng ta đi"Tên, thật ra trong lòng Thượng Quan Thiển đã sớm có tính toán. Con gái của họ được sinh ra vào tết đầu mùa, khó khăn sinh ra trong vũng máu. Chúng hoà vào nhau giống như những cành mai đỏ thuần khiết không tì vết đứng kiêu hãnh trong tuyết.
Trong cái lạnh buốt và giá rét, hoa mai đỏ nở trước trăm hoa. Và là mùa xuân duy nhất của thiên hạ." Sơ Ảnh...Cung Sơ Ảnh"Giọng nói lạnh lùng yếu ớt của Thượng Quan Thiển vang vọng khắp căn phòng. Cung Thượng Giác cúi đầu, mái tóc nhẹ nhàng xõa xuống người nàng, hòa quyện với mái tóc đen của Thượng Quan Thiển. Nhất thời không ai phân biệt được là ai đang quấn lấy ai." Ám hương Sơ Ảnh?"
( một bài thơ miêu tả cảnh hoa mai)Giọng nói khàn khàn của Cung Thượng Giác chậm rãi vang lên, văng vẳng bên tai nàng với một âm điệu mê người. Khi hắn thấp giọng thì thầm, hơi thở nóng bỏng vô tình hoặc cố ý cọ xát vào vành tai nàng. Rất nóng bỏng, rất trêu ghẹo...nó khiến Thượng Quan Thiển khẽ run lên, ngay cả hơi thở cũng vô thức trở nên hỗn loạn." Phải"Giọng nói của Thượng Quan Thiển mang theo chút run rẩy, có chút quyến rũ. Khoé mắt Cung Thượng Giác lập tức lộ ra một tia dục vọng, nhưng chỉ một giây sau nó đã biến mất. Không được...Thượng Quan Thiển bây giờ quá yếu, hắn không khống chế được sức lực sẽ tổn thương đến nàng. Cho dù hắn thực sự rất muốn..." Tại sao...lại lấy hoa mai dẫn tên?"Cung Thượng Giác thực sự không hiểu. Nếu muốn lấy hoa dẫn tên thì nên lấy Hoa đỗ quyên hoặc nguyệt quế mới đúng, nó là một loại cao quý thanh nhã vừa liên quan đến bọn họ. Nhưng tại sao lại nhất định là hoa mai? Hoa mai mặc dù tốt nhưng lại lộ ra vẻ lạnh nhạt, cô độc...Sơ Ảnh...Sơ Ảnh...cô đơn lẻ bóng." Sơ Ảnh hoành tà thuỷ thanh Thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn"
( Bóng thưa thớt nghiêng trên mặt nước trong, hương thơm thoang thoảng bay lên mặt trăng lúc chạng vạng)Giọng nói nhẹ nhàng của Thượng Quan Thiển chậm rãi truyền đến, giống như dòng nước suối trong trẻo trên khe núi, lạnh lẽo và tĩnh lặng khiến người ta không khỏi nghĩ nhiều.Chỉ vài từ nhưng cũng đã thể hiện được sự độc đáo, cao quý của nó. Thượng Quan Thiển muốn con gái mình chỉ là chính mình, có một trái tim trong sáng, khí phách cao quý và không bị nhiễm bụi trần thế gian." Đều nghe nàng, nàng muốn gọi như thế nào thì gọi như vậy"
Cung Thượng Giác hiểu nhưng lại có một chút buồn bã. Hắn chỉ mong những điều nàng muốn đều có thể thành hiện thực." Chàng không thích cái tên này đúng không? Cảm thấy hơi cô đơn lẻ loi và u ám?"Nàng tại sao lại không biết cái tên này có chút lạnh nhạt, u ám chứ. Nhưng cái dù sao cái tên cũng chỉ là một cái tên, làm sao có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời?" Chỉ cần nàng thích, ta đều thích. Sơ Ảnh...Ám hương...rất dễ nghe"
"..."Cung Thượng Giác vòng tay ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng dỗ dành. Hắn thực sự coi nàng là một đứa trẻ 5 tuổi sao? Xem ra mấy ngày nay dỗ dành quen rồi, những lời âu yếm yêu thương cũng nói rất trôi chảy.Thấy Thượng Quan Thiển không để ý đến mình, Cung Thượng Giác có chút không yên tâm. Hắn lại nói sai gì rồi sao? Hay là làm sai chuyện gì? Hắn cẩn thận suy nghĩ thật kỹ nhưng vẫn không nhận ra...nên chỉ có thể lại hỏi nàng." Đúng rồi, nàng nói con trai chúng ta là jue nhi. Là chữ jue nào? Hôm đó không có cơ hội hỏi nàng, nàng cũng không nói"
Giọng điệu Cung Thượng Giác có chút thất vọngTop cmt: Chị Thiển ơi, hay chị nghĩ lại một chút đi. Xách váy chạy, để Cung Nhị một mình lạnh cmn chết đi cho vừa lòng tôi. ( đủ ác )Truyện chỉ được đăng trên wattpad và tiktok sugar10_03, mọi nguồn khác đều là ăn cắp. Mn vào ủng hộ để mk có động lực nhé. ( tìm hoanoroitan, angmaynohoa là ra )Ngày hôm đó hắn đã hỏi, nhưng nàng lại lừa hắn. Nàng lừa hắn bởi vì cảm thấy bọn họ sẽ không có "sau này", còn bây giờ thì sao?Thượng Quan Thiển không có, nhưng Cô Nam Thiển lại có thể có được. Nàng nhẹ nhàng mở bàn tay hắn ra, viết vào lòng bàn tay Cung Thượng Giác." Là từ miếng ngọc bội này sao?"Cung Thượng Giác lấy mặt dây chuyền ngọc từ trong túi áo ra. Nó được coi là tín vật định tình của họ, hắn đặt mặt dây chuyền trước mặt Thượng Quan Thiển rồi lắc lư..." Không phải chàng trả nó cho ta rồi sao? Nói rằng ta nhặt được, nó đã là của ta. Tại sao bây giờ lại làm một kẻ trộm, lén lút lấy nó đi?"Thượng Quan Thiển đưa tay cầm lấy ngọc bội đặt vào lòng bàn tay, cẩn thận nhìn kĩ. Trong lúc nhất lời cũng không phân biệt được tay nàng hay ngọc bội lạnh hơn." Bùa hộ thân, giống như nàng đang ở bên cạnh ta. Lúc nhớ nàng, ta sẽ đem nó ra nhìn"Nghe vậy, trái tim Thượng Quan Thiển liền thắt lại. Hắn đang nói những lời này với nàng sao? Sao Cung Thượng Giác có thể thẳng thắn như vậy? Trước đây không phải hắn toàn thích giấu diếm, chờ nàng đoán, chờ nàng lên tiếng trước hay sao? Sao bây giờ lại học được những cái này..." Nói rất hay a, chàng học được mấy lời này ở đâu?"Thượng Quan Thiển kìm nén nhịp tim đang đập như trống, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn. Mặt ngọc bội trong tay sắp bị nàng bóp nát, nó rỉ ra những dòng máu đỏ làm vấy bẩn cả miếng ngọc bội trắng." Phu Nhân không thích sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com