Da Sac Thuong Thien Fanfic 18
Trời dần chuyển tối, Thượng Quan Thiển cầm chén thuốc còn phảng phất khói bước vào phòng. Nàng nhìn về phía giường ngủ, trên giường có một người đang cởi trần, trên ngực phải bị quấn một miếng băng vải trắng, người nọ đang nhắm nghiền đôi mắt dưỡng thần có lẽ vì quá mệt.Tuy đang nhắm mắt nhưng Cung Thượng Giác vẫn nhận ra là ai đang mở cửa bước vào phòng. Hắn giả vờ ho khan một vài hơi, sau lại mở đôi mắt mệt mỏi, gương mặt mang theo vài phần nhợt nhạt nhìn nàng. Nhìn hắn lúc này hết thẩy mười phần đều tuề tuỵ và yếu đuối, Cung Thượng Giác mỉm cười nhìn nàngThượng Quan Thiển đặt chén thuốc lên bàn, vội vàng tiến lại gần khi thấy hắn muốn ngồi dậy. Nàng đỡ hắn nằm xuống lại, đưa tay vuốt nhẹ vầng trán của hắn rồi khẽ thở nhẹ mỉm cười: - Có vẻ không bị sốt như lời Cung Viễn Chuỷ nói!Nhìn thấy sự dịu dàng của nàng dành cho mình, Cung Thượng Giác mỉm cười ngọt ngào. Hắn nắm lấy đôi tay của Thượng Quan Thiển, di chuyển xuống gương mặt của mình cọ cọ làm nũng sau đó lại đặt lên môi hôn nhẹ một cái, giọng nói lúc này trầm khàn yếu ớt khác hẳn ngày thường:- Thiển, nàng đi mất dạng ! Lúc nãy ta mở mắt lại không thấy hình dáng của nàng! Ta..taHắn cố ý bỏ dở câu nói, lại dùng ánh mắt thất thần nhìn nàng. Đôi mắt của Thượng Quan Thiển lúc này đã phiếm hồng, nhìn thấy hắn bị thương cả người đều xanh xao khiến trái tim nàng đau xót biết nhường nào. Nàng cúi đầu hôn lên đôi môi nhợt nhạt của hắn. Cung Thượng Giác bất ngờ vì hành động này, hắn không nghĩ nàng sẽ chủ động hôn mình như vậy. Chỉ trong phút chốc từ trạng thái bị động, hắn tay luồn qua gáy nàng kéo sát lại gần khiến môi nàng và môi hắn lại càng dán chặt lấy nhau. Chiếc lưỡi ma mãnh tấn công vào khoang miệng từng chút lấy đi ngọt ngào, kiểm soát từng nhịp hơi thở của nàng, đến mũi cũng cảm nhận được hương thơm trên từng tấc da thịt trắng tuyết của nàng.Cung Thượng Giác như bị lôi kéo vào một khoảng không gian ma mị. Hắn kéo Thượng Quan Thiển lên giường, dùng sức áp đảo nàng dưới lồng ngực cứng rắn, môi lưỡi vẫn không ngừng dây dưa trêu chọc nàng Nữ nhân này rất đáng giận, nàng lần nào cũng khiến hắn mất kiên nhẫn, mất đi khống chế. Chỉ cần không để ý đến một chút thôi, nàng lại nổi lên tâm cơ dùng cách nào đó để trốn thoát. Nhưng cho dù như vậy, Cung Thượng Giác vẫn rất yêu nàng, nhớ nàng đến trái tim đều rối loạn lên hết.Nụ hôn cuồng nhiệt khiến đầu óc của Thượng Quan Thiển si mê chìm đắm, tay vô thức chạm vào miếng băng vải trên ngực của Cung Thượng Giác khiến nàng bỗng chốc bừng tỉnh. Nàng vội vàng đặt tay lên bờ vai Cung Thượng Giác đẩy mạnh ra, giọng đứt quãng vì thiếu không khí:- Chàng...chàng... đang bị thương! Cẩn thận ảnh hưởng đến vết thương!Cung Thượng Giác lại cảm thấy không cần, hắn muốn nàng ngay bây giờ, thời gian mấy ngày qua không gặp khiến hắn vô cùng nhớ nàng. Giọng hắn khàn khàn, mị hoặc:- Thiển! Ta muốn, chỉ cần nàng nằm yên sẽ không động đến vết thương của ta!.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com