TruyenHHH.com

Da Sac Thuong Thien Chim Trong Long

Raw chương này được tài trợ bởi chị Bạch Phượng Cửu. Cảm ơn chị rất nhiều vì đã hỗ trợ em lấy raw ♥️


Tiếng khóc nghẹn ngào ngắt quãng truyền đến từ cánh cửa phòng đóng chặt. Thời gian bắt đầu trở nên dài đằng đẵng. Mấy bà đỡ bưng từng thau máu mang ra ngoài. Mùi máu tanh nồng đến gay mũi. So với phản ứng sục sôi nơi dạ dày, thứ càng dày vò Cung Thượng Giác hơn nữa chính là nội tâm.

Hắn đã chờ đợi trọn nửa ngày trời, đến khi bình minh sắp ló dạng. Đôi mắt hắn đỏ hoe. Cung Thượng Giác túm lấy lão y sư đang bất lực không biết làm gì. Kim Phục chưa bao giờ thấy qua một Giác công tử thông minh sát phạt lại tiều tụy đến như thế.

"Thiển Thiển thế nào rồi?"

Cung Thượng Giác dùng lực rất mạnh, gần như muốn bóp nát xương bả vai của y sư kia. Lão y sư chân run cầm cập, cả người cũng không kìm được mà run rẩy.

Cung Thượng Giác thoáng ngây ra một lúc rồi mới từ từ buông ông ta ra.

Một cảm giác sợ hãi đầy khủng bố dần dâng lên trong lòng hắn. Gân xanh trên trán nổi lên, Cung Thượng Giác nhớ đến mẫu thân và đệ đệ ngã trong vũng máu. Hắn không muốn trải qua cảm giác bất lực đó thêm một lần nào nữa trong đời.

"Phu nhân... phu nhân xuất huyết quá nhiều. Tình hình... không ổn lắm..." Lão y sư bị khí thế của Cung Thượng Giác dọa sợ, run rẩy thốt ra một câu.

"Điều dưỡng trong khoảng thời gian mang thai có tác dụng rất lớn, nhưng cơ thể của Thượng Quan cô nương thiếu hụt dinh dưỡng trầm trọng, bào thai trong bụng lại phát triển quá nhanh, nếu cứ tiếp tục như thế..."

"Dù phải trả giá như thế nào cũng phải cứu nàng cho ta."

"Chết tiệt!"

Cung Thượng Giác không chờ đợi thêm được nữa. Hắn đẩy cánh cửa gỗ ra, trông thấy Thiển Thiển của hắn nằm nơi giường, dưới thân đọng một vũng máu lớn. Nàng hệt như một đóa hoa xinh đẹp sắp héo tàn. Thứ nàng đang phải chịu đựng chính là một cảm giác đau đớn tột cùng.

Máu... Tất cả đều là máu của Thiển Thiển.

Một màu đỏ tràn ngập kéo đến phủ đầy thế giới của Cung Thượng Giác.

Nhiều năm như vậy dốc hết tâm huyết vì Cung môn, hắn chẳng mong cầu gì hơn là có thể bảo vệ được người mình yêu thương. Thế nhưng bây giờ đây, người hắn yêu đang nằm thoi thóp trước mặt hắn, từng vũng máu lớn tuôn ra. Cung Thượng Giác dường như đã chai lì cảm xúc, hắn vuốt ve khuôn mặt Thượng Quan Thiển. Đối với hắn mà nói, Thượng Quan Thiển quan trọng hơn hắn tưởng rất nhiều.

Làm để giữ được nàng đây? Giữ lại niềm hy vọng xa vời duy nhất của hắn.

"Cung nhị... công tử. Nếu tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng giữa phu nhân và đứa bé chỉ có thể giữ được một người mà thôi."

Hậu duệ có ý nghĩa như thế nào đối với Cung môn, không cần nói cũng biết.

Tiếng rên rỉ yếu ớt đầy đau đớn dần lắng xuống. Trước khi hôn mê, Thượng Quan Thiển dường như nghe thấy giọng nói của Cung Thượng Giác, hoàn toàn hòa lẫn vào cảm giác đớn đau.

"Không cần đứa bé. Ta chỉ cần nàng ấy thôi."

*

Cả người lớn lẫn đứa bé đều được cứu sống. Cung Viễn Chủy vội vã chạy đến từ Cung môn. Hắn thành thạo kết hợp y thuật với độc thuật. Biết được Thượng Quan Thiển chịu ảnh hưởng bởi độc ruồi Bán Nguyệt, Cung Viễn Chủy lấy độc trị độc, ngay giây phút nguy hiểm đã giữ lại được sự sống cho hai mẹ con.

"Ca! Sao huynh vẫn còn giữ nữ nhân này? Còn muốn ta cứu mạng cô ta nữa." Trước giờ Cung Viễn Chủy không ưa gì Thượng Quan Thiển. Nữ nhân xinh đẹp biết cách dỗ dành nhưng cũng biết cách lừa gạt người khác. Hắn nhất định phải kéo ca ca về con đường đúng đắn.

Cung Viễn Chủy hãy còn đang bất bình thay cho Cung Thượng Giác. Hắn khoanh tay đi đến bên cạnh Cung Thượng Giác, nói giọng đầy oán hận: "Trong bụng cũng chẳng biết là đứa con hoang của ai."

Hắn vốn tưởng rằng Cung Thượng Giác đã sớm không còn qua lại gì với Thượng Quan Thiển. Không ngờ, một cái tát vang dội liền hướng tới mặt hắn, nửa khuôn mặt của thiếu niên bị đánh lệch đi. Cung Thượng Giác không chút nương tay, ánh mắt hắn vô cùng sắc bén, ý cảnh cáo hiện lên trong mắt hắn: "Nàng đang mang thai đứa con của ta."

Trước mặt là người đệ đệ mà từ nhỏ mình đã thương yêu, Cung Thượng Giác cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc cuồng loạn trong lòng. Lần đầu tiên Cung Thượng Giác gọi cả họ lẫn tê hắn: "Cung Viễn Chủy, Thượng Quan Thiển là tẩu tử của đệ. Sau này còn không biết phép tắc lễ nghĩa như thế nữa, đừng trách ta đưa đệ đến Viện trưởng lão học quy cử."

Con của ca ca?

Nụ cười của Cung Viễn Chủy hơi cứng lại. Nhìn bóng lưng khuất xa của ca ca, sắc mặt hắn thay đổi, không dám nói thêm gì nữa.

*

Cung Thượng Giác nấu cho Thượng Quan Thiển một bát thuốc bổ. Kể từ khi nàng mang thai, hắn chăm sóc nàng càng ngày càng quen tay, số lần vào bếp cũng càng lúc càng nhiều. Điều khiến Cung Thượng Giác vui mừng nhất đó chính là Thượng Quan Thiển dường như đã có khuynh hướng đón nhận hắn.

"Thiển Thiển." Lần này mở cửa phòng, bên trong không hề có ai cả.

Chăn đệm được gấp gọn gàng trên giường. Mọi thứ trên bàn vẫn còn nguyên. Cung Thượng Giác quét mắt nhìn quanh. Hắn lấy lại bình tĩnh, xoay người hỏi tì nữ thiếp thân hầu hạ Thượng Quan Thiển: "Phu nhân đâu?"

Thị nữ vội vàng cúi đầu, nhanh chóng đáp: "Phu nhân nói là muốn ra vườn đi dạo một chút ạ."

Vườn.

Vì sợ Thượng Quan Thiển cô đơn nên Cung Thượng Giác đã làm cho nàng một vườn hoa. Thượng Quan Thiển có thể sắp xếp bố trí vườn hoa theo sở thích. Sâu trong vườn hoa còn có một lối đi bí mật thông xuống dưới chân núi, nếu nàng biết...

Cung Thượng Giác hoảng loạn trong lòng. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến vườn hoa, nơi đó quả nhiên không một bóng người.

"Mùa đông sang năm chàng thả ta đi đi."

Tuyết trắng bao phủ đỉnh núi, một đàn chim bay ngang qua sườn núi. Những bông tuyết rơi vào khe hở của áo choàng, tan thành nước tuyết rét lạnh. Cảm nhận được cảm giác mát lạnh nơi cổ, Cung Thượng Giác buông lỏng nắm tay siết chặt. Hắn ngẩng đầu, để mặc cho đất trời mênh mông nuốt chửng lấy hắn.

Hóa ra mùa Đông đã đến rồi.

"Sao chàng lại đến đây?" Một giọng nữ yếu ớt vang lên đằng sau lưng hắn. Bên nhau đã lâu, nàng thậm chí còn không muốn gọi hắn là Giác công tử nữa rồi.

Thượng Quan Thiển nghe thị nữ nói Cung Thượng Giác đến vườn hoa, thế nên nàng liền "tiện đường" đến đi dạo một chút, không ngờ rằng lại có thể thấy được dáng vẻ thất hồn lạc phách của Cung nhị công tử. Dáng vẻ như bị cả thế giới bỏ rơi này khiến Thượng Quan Thiển không nhịn được cười.

Nhưng vừa mới nhếch moi, Cung Thượng Giác đã ôm chặt lấy nàng.

Dường như mỗi một lần hắn dùng hết sức lực ôm lấy nàng, đều là ở những giây phút hắn suýt mất đi Thượng Quan Thiển.

Cung Thượng Giác vùi đầu vào cổ Thượng Quan Thiển, phả hơi ấm lên da thịt mềm mại. Cung Thượng Giác vươn tay chạm vào mái tóc, tấm lưng rồi bờ eo nàng. Dẫu cho cảm giác kia cực kỳ mơ hồ, Thượng Quan Thiển vẫn có thể bắt được Cung Thượng Giác thở phào nhẹ nhõm sau đó hoàn toàn thả lỏng.

Hắn không đành lòng buông nàng ra, hai người cứ thế ôm nhau trong trời Đông đầy tuyết.

"Thiển Thiển, nàng đi đâu vậy?"

"Chạy trốn."

Hắn càng ôm nàng chặt hơn.

"Ta đi xem con của chúng ta." Cái ôm của Cung Thượng Giác thật ấm áp, Thượng Quan Thiển cuộn mình trong vòng tay hắn, không ngửi thấy được mùi gió tuyết. "Chàng đã nhìn con chưa?"

"Rồi." Bé con vừa sinh ra, toàn thân nhăn nheo đỏ bừng. Bởi vì bé con là do Thượng Quan Thiển hoài thai mười tháng sinh ra, vậy nên Cung Thượng Giác cảm thấy chỗ nào của bé cũng vô cùng đáng yêu. Mặt mày giống Thượng Quan Thiển, mũi miệng lại giống hắn hơn. Cung Thượng Giác có thêm một sinh mệnh cần phải bảo vệ trong cuộc đời mình - đó là mối liên hệ duy nhất giữa hắn và Thượng Quan Thiển.

"Ta muốn đặt cho bé con một cái tên."

"Được."

"Ta muốn để chàng đặt."

Cung Thượng Giác buông Thượng Quan Thiển ra, thoáng thấy nụ cười tươi tắn của nàng, ánh mắt hắn sáng lên như pha lê tuyết.

"Nhũ danh gọi là Thâm Thâm đi."

Thượng Quan Thiển biết rõ rồi còn hỏi: "Tại sao?"

"Thâm Thâm Thiển Thiển*."

(*) Thâm có nghĩa là sâu, đối lập với Thiển là cạn, nông.

"Thế nhưng không có Giác Giác."

Giác Giác.

Cung Thượng Giác nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, sau đó đột nhiên quay đầu cười, tai đỏ lựng.

Có đủ cảm giác an toàn, rốt cuộc Thượng Quan Thiển không còn phải sợ sệt, lo lắng mình sẽ nói sai nữa.

Nàng thật sự tò mò, Cung nhị tiên sinh tàn nhẫn độc ác thế mà cũng biết ngại ngùng sao?

_____

đố cả nhà sao cậu xí hổ đó =)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com