CHAP 30 : NNKQ (18) - BẢY MẶT MỘT LỜI
Nắng bắt đầu chói chang hẳn khi trời đã gần tới giữa trưa. Một cơn gió xào xạc thổi ngang qua mang theo hơi nóng như cháy da cháy thịt. Trên con đường Cộng Hòa dài tăm tắp dẫn về nhà mình, Trí dường như chẳng hề quan tâm đến cái tiết trời oi bức đổ trên đầu mà trong lòng nó giờ chỉ còn chỗ cho sự vui sướng ngập tràn. Vừa tiếng trước nó còn ấm ức, nóng giận khi lòng tự tôn của một người đàn ông bị đụng chạm thì giờ đây mọi cảm xúc tiêu cực đó đều đã tan biến theo làn mây vô tư trên nền trời xanh thẳm. "Tất cả đều đã sáng tỏ nhỉ?" - Trí ung dung và thư thả trên con xe quen thuộc, chậm rãi di chuyển về nhà.Về đến nhà, điều đầu tiên Trí có thể làm được là quăng mình lên giường. Quả là một buổi sáng mệt mỏi với nó, quá nhiều chuyện đã xảy ra nhưng ít nhất vẫn là một kết cục có hậu. Trước khi rời khỏi nhà Phương sau một cuộc nói chuyện dài đầy căng thẳng, Trí đã nhắn cho Dũng rằng qua sự kiểm chứng kĩ lưỡng của nó, mọi thứ về Phương đều bình thường và hy vọng đám bạn có thể quên hết mọi chuyện đi, nó sẽ giải thích sau. Mở điện thoại ra và không thấy tin nhắn nào từ Dũng, Vân hay Ngọc, Trí thở phào nhẹ nhõm vì ít ra đám bạn hiểu ý nó mà tạm thời không thắc mắc chuyện này nữa. Tuy nhiên vì đã có lời hứa với Vân, cuối cùng Trí đưa ra quyết định rằng chiều tối nay sẽ giải đáp luôn một thể cho đám bạn yên lòng. "Thôi ngủ một giấc rồi chiều dậy kêu tụi nó họp gấp vậy" - Trí thả lỏng cơ thể và chìm dần vào giấc ngủ.Trí choàng tỉnh, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Nhìn sâu vào trong ánh mắt, có vẻ như nó vừa phải trải qua một giấc mơ không mấy tươi đẹp. Trí bắt gặp bản thân mình trói chặt vào một chiếc ghế sắt lạnh lẽo trong một không gian tối tăm vô định. Chớp mắt liên hồi để có thể làm quen với bóng tối, Trí dần nhận ra phía đằng trước là những gương mặt quen thuộc của Đông, Dũng, Vân, Ngọc và Đăng Thư lúc này đang căng ra, tỏ rõ vẻ cứng rắn nhưng không giấu nổi sự lo âu. Năm đứa bạn tựa lưng vào nhau, nhìn chằm chằm vào khoảng không xung quanh khi những bóng đen đáng sợ đang lao vào như muốn ăn tươi nuốt sống cả lũ...Sau một hồi ngồi hít thở thật chậm, cuối cùng Trí cũng có thể trấn an được bản thân. "Tất cả chỉ là mơ thôi, chắc tại gần đây có nhiều chuyện xảy ra quá ấy mà! Mình cũng nên nhắn tin cho đám bạn cho tụi nó an tâm, nghe Phương bảo tụi nó lập lên cả cái nhóm gì mà "Thế lực cắt dây tai nghe" gì gì đấy để lo cho mình. Mọi chuyện với Phương đang ổn mà lo chi cho cực vậy!!!"Tầm một tiếng sau, 6h30 tối, dòng thông báo trên điện thoại rung lên ngay cạnh bên khiến Trí chú ý. Cầm lấy chiếc điện thoại, Trí nheo mắt lại đọc cho rõ và ngay lập tức, nó hốt hoảng nhắn tin cho Dũng để triệu tập đám bạn, trước khi có chuyện không hay xảy ra ứng với cơn ác mộng vừa rồi:_ Chết m* rồi họp gấp tụi mày ơi họp gấp lẹ...Trong lúc Trí đang hoảng hốt tìm cách ngăn cản đám bạn Phương làm điều gì đó ảnh hưởng đến nhóm TLCDTN như bọn họ hù dọa thì bên này, đám trẻ bạn Trí đang họp bàn xem nên trình bày vấn đề như thế nào cho cô Đỗ Uyên dễ hiểu. Đăng Thư lên tiếng trước trong phòng chat Zoom khi nay ngoài nhóm bạn 5 người ra còn có thêm cô Đỗ Uyên:_ Hôm bữa con nói có em học Chuyên Thăng Long Đà Lạt nhờ Đông dạy kèm á cô là tụi con bịa, con xin lỗi nhưng tại tụi con nghĩ là không nên làm phiền cô với câu chuyện đằng sau đó. Đến hôm nay mọi thứ có vẻ đi hơi xa nên tụi con mới bất đắc dĩ làm phiền đến cô, mong cô giúp tụi con...Trong lúc cô Đỗ Uyên còn đang ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Vân xung phong kể lại chi tiết đầu tiên mà cô Đỗ Uyên cần nắm bắt trước khi đi đến bước quan trọng hơn ngay phía sau:_ Thật ra á cô, bé mà Thư vừa nhắc đến chính là người yêu hiện tại của Trí chứ không liên quan gì đến Đông cả. Tụi con biết là mình không nên can thiệp sâu vào chuyện đời tư của bạn nhưng tụi con sợ rằng Trí đang dính phải một vụ lừa đảo nguy hiểm.Cô Đỗ Uyên bất ngờ, giọng nghe đầy khúc mắc:_ Có chuyện gì mà nghiêm trọng thế con, nói rõ hơn cho cô nghe xem nào!Vân tiếp tục:_ Theo như những gì Trí kể tụi con thì bé đó học Chuyên Thăng Long Đà Lạt, từng thi Olympic 30/4 môn Sinh được huy chương vàng và đặc biệt là quen thân với cô nữa, Trí bảo cô từng đăng story khen bé học giỏi nhưng đanh đá mà phải không cô?Đây chính là khoảnh khắc hồi hộp nhất của đám trẻ ngày hôm đó và Vân đã không chần chừ một phút nào mà đi ngay vào vấn đề. Đông chắp tay lại, vẻ cầu nguyện dù nó không theo một tôn giáo nào, Đăng Thư và Ngọc thì nhắm mắt, không dám nhìn vào màn hình máy tính nữa mà thả mình thư thái, chờ đợi câu trả lời mà tụi nó hoàn toàn đã có thể đoán trước được. Đấy là nói thế chứ lỡ cô Đỗ Uyên mà bảo có quen Thanh Phương thật thì chắc cả đám ngã ngửa, đặc biệt là Đăng Thư vì nó tuyên bố sẽ mất hẳn niềm tin vào cuộc sống nếu cô Đỗ Uyên - người nó cực kì tin tưởng - nói ra câu nói kinh khủng kia. Cô Đỗ Uyên là một người thận trọng, cô sẽ không tuyên bố bất cứ thứ gì nếu cô không chắc chắn. Cô là nhà giáo, tâm huyết với nghề, cô không muốn những lời lẽ sai sót của mình ảnh hưởng đến học sinh, vì nó sẽ để lại những hậu quả nặng nề không tài nào lường trước được, chẳng hạn như trong tình huống này. Nhận thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc cũng như tính căng thẳng trong câu nói vừa rồi của Vân và thái độ của bọn trẻ, cô Đỗ Uyên suy nghĩ một hồi, sau đó cẩn trọng hỏi lại:_ Cô vừa lùng sục kí ức của mình nhưng quả thật cô không quen ai đến từ Chuyên Thăng Long Đà Lạt cả, thậm chí cô còn không quen ai ở Đà Lạt luôn. Hay là con cho cô xem hình đi, biết đâu cô già rồi lẩm cẩm!Tuy có nhẹ nhõm hơn một chút nhưng đám trẻ tự dặn bản thân rằng mọi chuyện chưa ngã ngũ. Vân ngay lập tức tìm tấm hình nhìn rõ mặt Phương nhất, share screen cho mọi người cùng xem:_ Con vừa share màn hình á cô, cô có coi được chưa cô?Cô Đỗ Uyên nhìn thật kĩ vào tấm hình. Trán cô hơi nhăn lại, hai mắt ngước lên phía bên trái thể hiện cô đang tập trung trí nhớ để lần tìm lại xem con người này đã hiện lên trên võng mạc của mình bao giờ chưa. Mọi thứ diễn ra khá nhanh, sau cùng cô cũng đưa ra đưa ra một lời kết luận khiến đám trẻ vui sướng khôn tả:_ Cô không quen bé này nha tụi con, không hề biết chưa hề gặp bao giờ luôn á!Chỉ chờ có thế, Đông bung mỏ gáy thật to, mãi mới dám lên tiếng chứ nãy giờ cầu nguyện thầm trong đầu có dám hó hé gì đâu: _ Yeah húuuuuuuuuu tao nói rồi mà con này lừa đảo chắc kèo luôn, kêu thằng Trí vô đây dỏng đít nghe cho rõ còn về chia tay con kia nữa anh em ơi!!!!! Đăng Thư vặn mỏ thằng bạn tí tởn, giọng đá đểu:_ Ủa Đông sao hồi đó mày sợ tụi mình phá nát tình yêu đẹp nhất đời thằng Trí mà?Đông biện hộ:_ Ừ.. Ừ thì tình yêu nó vẫn đẹp, chỉ là xui cho con kia chọn không đúng người thôi, chọn nhầm thằng có đám bạn làm trùm thám tử hihi😊Nãy giờ nghe đám trẻ chuyện trò cô Đỗ Uyên cũng hiểu được thêm một ít. Điều cô thắc mắc tiếp theo, cũng chính là suy nghĩ của những bậc phụ huynh có con trẻ tham gia vào câu chuyện này (như cha Đông chẳng hạn), không thể vì một chuyện cỏn con như quen biết một ai đó hay không đã vội vàng quy chụp cho họ tính từ "lừa đảo" trắng trợn đến vậy:_ Cô chưa hiểu lắm, chuyện bé quen cô hay không thì có gì nghiêm trọng hả tụi con?Tuy rất muốn trình bày cho cô những gì đã diễn ra nhưng Vân không quên nhiệm vụ chính của buổi call ngày hôm nay:_ Thưa cô mọi chuyện con sẽ giải thích sau nhưng giờ tụi con cần nhờ cô một việc, cô có thể nói lại câu cô vừa nói về bé cho chính tai Trí nghe được không cô?_ Được con nhưng khi bạn vào mình nên nhẹ nhàng với bạn thôi, cô sợ ảnh hưởng tâm lý bạn...-------------------------------------------Vân mở lock meeting cho Trí tham gia cuộc trò chuyện. Nãy giờ ngồi ngoài chờ chỉ thị của Vân Trí cũng nóng ruột lắm, không biết chuyện gì đang chờ đợi mình trong căn phòng "tội lỗi" này. Bước qua mọi nghi ngại, Trí hiểu một điều là đã đến lúc phải đứng lên tuyên bố với mọi người, tiện thể thông báo với cô Đỗ Uyên luôn, rằng nó quyết định sẽ cùng với Phương tay trong tay bước qua mọi khó khăn phía trước để đến với nhau. Tim đập thình thịch, trán lấm tấm mồ hôi, Trí ấn " Join Van's meeting" trên Zoom và theo như lời dặn của cô Đỗ Uyên, đám trẻ tiếp đón Trí với vẻ từ tốn:_ Trí ơi mày có điều gì muốn nói với cô hả?Đột nhiên Trí cảm thấy hơi lạ, nghe câu hỏi nó lờ mờ đoán được đám bạn tinh ranh hình như đang giăng ra một cái bẫy chờ nó sụp vào. Chưa vội tuyên bố gì trước mặt cô Đỗ Uyên, Trí bắt đầu bằng một câu hỏi:_ Thưa cô cho con hỏi một chuyện, cô có quen em Thanh Phương học Chuyên Thăng Long Đà Lạt không cô ?Cô Đỗ Uyên biết rằng mình nên trả lời điều gì, giọng cô chậm rãi để tránh Trí khỏi xúc động mạnh :_ Nói thật là, cô không quen ai trên Chuyên Thăng Long Đà Lạt hết con ơi!Trí dĩ nhiên không tin vào những gì vừa nghe, lần đầu tiên nó trong đời nó có cảm giác nghi ngờ rằng cô Đỗ Uyên đang không nói sự thật:_ Cô nhớ kĩ lại đi cô, cô có quen ai tên Nguyễn Thanh Phương học 11CS Chuyên Thăng Long Đà Lạt không cô, em từng lên đây thi Olympic 30/4 môn Sinh được huy chương vàng á cô? Hay là để con gửi hình em cho cô xem chứ có thể lâu rồi không gặp nên không nhớ là bình thường...Chưa dứt lời Trí đã nhanh chóng share màn hình máy tính nó cho cô coi, là bức hình Thanh Phương chụp tự sướng bằng điện thoại của nó. Dĩ nhiên không còn một kết quả nào khác, cô Đỗ Uyên lắc đầu trong sự tuyệt vọng của Trí:_ Con nghe cô nói, thật sự là cô không biết bé này là ai hết con, cô không quen ai trên Đà Lạt và cô chắc chắn chưa gặp bé này bao giờ cả...Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com