TruyenHHH.com

Đà Lạt : Hư và Thực

CHAP 14 : NHỮNG NGÀY KHÔNG QUÊN (2) - BÀN BẠC

NamVu2201

_ Có nên nói thẳng cho nó biết luôn không - Dũng không giấu nổi sự thấp thỏm - Việc này thật ra mình chỉ không cần để con kia biết thôi, chứ không nói mai nó chở nhỏ này đi thiệt thì toang... Cái đầu nó giờ kêu chở nhỏ này vượt biên chắc cũng làm quá !

Vân bất lực trước sự ngây ngô của Trí:

_ Tao rất rất muốn nói đó, nhưng giờ nó cố chấp quá. Để tao chụp màn hình cho tụi mày coi.

Trong lúc Vân đang cố gắng gửi vào group chat tầm 50 tấm screenshot cuộc trò chuyện của cô và Trí từ hôm qua đến giờ, Dũng chợt nhận ra một điều:

_ Nhưng mà ngày mai, biết thế quái nào được con kia kêu thằng Trí chở đi đâu. Có khi là hôm nay luôn không chừng, phải đi xa vậy nếu giả thuyết nó lừa đảo thì tới đây là chuẩn bài rồi còn gì.

_ Má biết đâu luôn á, ghê vãi...đây hình screenshot đây, chúc tụi bây đọc ngon miệng.

Và rồi 50 tấm chụp màn hình tràn vào group, để mà tóm tắt lại thì nội dung như sau:

Trí trách đám bạn đã hỏi nó quá nhiều khiến bây giờ nó hối hận vì lỡ để cái mồm đi quá trớn, đồng thời bắt đám bạn quên hết những gì nó nói đi. Trí bảo, dù là nó hay đám bạn thì cũng không cần biết nhiều về công việc của chị dâu làm gì, biết cũng có giúp được đâu, người ta đang gặp áp lực rất lớn (theo tác giả thì đây chỉ là lời biện hộ cho sự nhút nhát và run sợ của Trí trước bồ nó thôi). Vân khuyên Trí rằng cô cũng như đám bạn chỉ đang lo lắng cho nó, nhưng Trí bảo không cần lo cho nó làm gì. Tiếp tục, Trí nhấn mạnh một điều là bồ nó đã từ chối rất nhiều người vì nó, và nó cũng đã chẳng run sợ trước những lời đe dọa gửi đến nó kêu chia tay đi, nó sẽ tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Các dự án mà chị dâu tham gia, cả trường đều biết, lâu lâu chị dâu cúp học để chạy chương trình riết thầy cô cũng quen rồi. Thử hỏi, nếu mấy dự án đó có gì mờ ám về mặt pháp lý thì nhà trường đã chẳng để chị dâu làm càn, mà chị dâu không sợ, trường cũng không sợ thì đám bạn sợ giùm làm gì? Cuối cùng, Trí hứa sau khi chị dâu trở về bên kia nó sẽ làm cho ra lẽ và rồi trình bày lại tường tận cho đám bạn, cũng như hy vọng sau này hai đứa có thể cùng ra mắt mọi người một cách danh chính ngôn thuận.

_ Thôi give up là vừa nói thiệt, tao tức nhất cái câu nó dám nói về mặt pháp lý chị dâu còn không sợ nữa là tụi mình, tụi tao sợ cho cái mạng của mày thôi thằng dở người ạ! Tao nói nhỏ này mờ ám là ở chỗ kê khai thuế má chứ không phải chỗ mấy cái dự án, tại nó đang bất ổn nên tao chưa xoáy vào việc đống dự án đó là phi lợi nhuận thì lấy đâu ra mà 50 triệu/ tháng. Tao thách nó cãi tay đôi với tao về mấy cái này luôn ý, tao cũng đã cố gắng nền nã hết cỡ rồi, bực hết cả mình! - dù Vân có hay ca thán là như vậy, nhưng mọi người cũng biết cô rất yêu thương những người bạn của mình mà, cô sẽ chẳng bỏ rơi thằng Trí trong thời điểm nguy cấp này đâu.

Đông gợi nhắc cho đám bạn về hiểm cảnh trước mắt:

_ Thôi cái tao lo bây giờ là việc mai nó đi Bình Dương kìa. Sao nó có thể gan vậy, đi vào sào huyệt rồi biết ra đường nào? Một đằng tao nghĩ nhóm mình không xui tới nỗi có đứa gặp lừa đảo đâu, nhưng tới giờ thì tao lo là mình xui thật rồi...

Nếu thực sự Vân muốn bỏ rơi thằng Trí, cô đã có thể đặt cái điện thoại xuống và đi ngủ, nhưng vì lo cho tính mạng của bạn mình, cô nán lại và tiếp tục cuộc trò chuyện, quyết phải điều tra cho đến cùng:

_ Con này nó hoang đường vậy mà thấy có cơ sắp lừa được thằng Trí rồi đó. Tụi mày không thấy giống kiểu, muốn bỏ dở mọi thứ trốn ba má nên mới nhờ người yêu chở xuống Bình Dương à?

Đông nhận xét:

_ Trí nghe thế chiều ngay, lãng mạn quá mà khỏi phải nghĩ. Nó kiểu :" Đây là điều tối thiểu anh có thể giúp em được mà, không cần ba má, đã có anh lo cho em rồi đây" . Haizz ca này khó xử quá...

Hầu như mỗi khi sự việc đi đến bế tắc, Dũng sẽ đưa ra một nhận xét nào đó để gỡ nút thắt cho đám bạn, và giờ cũng không phải là ngoại lệ:

_ Rõ ràng con kia chẳng muốn thằng này biết cái vụ Passport, chuyện đó cũng gần đây nên có thể con kia sẽ giải thích hết cho thằng Trí, nhưng những gì còn lại thì chỉ toàn chuyện mờ ám thôi. Có vẻ như con kia đang thấy mọi việc dần bại lộ, nên nó muốn thúc đẩy kế hoạch xuống Bình Dương để giải quyết xong cho nhanh, khỏi giải thích lôi thôi. Tao nghĩ mình nên nâng mức độ của chuyện này lên và nói luôn cho thằng Trí biết, vì nếu đây là bước hành động của con kia thì mình không còn thời gian chờ thằng Trí thấm nhuần tư tưởng qua não kịp đâu.

_ Tao cũng chả biết phải nói gì với nó luôn, dù có khuyên bảo cách nào đi nữa nó cũng không bỏ ý định đi Bình Dương đâu.

_ Tại tao nghĩ nếu mình nói hết cho nó biết thì có thể có chút hy vọng hơn là bây giờ, cũng gấp lắm rồi, mày thấy sao Vân?

Vân vừa nhắn vừa ngáp một cái rõ dài : 

_ Làm sao mà mình nói được hết đây, nó đang rất nhạy cảm, tuồn hết một lúc tuốt tuồn tuột thì không được, kiểu không biết bắt đầu từ đâu luôn. Trực giác tao thì bảo, mọi việc vẫn đang trong tầm kiểm soát, nhưng tao e là với cái tầm hơi úng não của thằng Trí, thì mọi việc hơi căng thật. Trực giác mày bảo sao, tao là tao sắp thăng tới nơi rồi, buồn ngủ quá... 

Dũng cụ thể phân tích :

_ Tao thấy cho dù sự việc ở mức nhẹ nhất đi nữa, là con này chỉ đơn giản là lừa tình và lừa tiền thằng Trí thôi, thì chuyện nhờ chở đi xa vậy, nếu con kia có chống lưng ở đằng sau thì rõ ràng mình không nên mạo hiểm. Cũng không chắc chắn được 100% là con này hành động một mình, cho nên cẩn thận vẫn hơn. Có nhớ thằng Trí từng nói không, " Bởi vì bạn này đã làm tất cả cũng chỉ vì tao", đấy là vũ khí của nhỏ kia để đảm bảo Trí sẽ nghe theo nó dù chuyện có vô lý thế nào đi nữa, cho nên mình không thể trông chờ việc thằng Trí tự tỉnh ra trong một thời gian ngắn được...

Đôi nét về Dũng, vốn là một người tốt bụng và trầm tư, chuyện gia đình ko quá êm đẹp phần nào đã ảnh hưởng tới tính cách cũng như cuộc sống thường ngày của cậu. Sống với mẹ và em trai, Dũng phải ra dáng một người đàn ông trong gia đình để cùng mẹ gánh vác khoản nợ bố cậu để lại sau một cuộc ly hôn đầy phiền muộn. Việc phải vào vai một người trưởng thành ở cái tuổi hẵng còn ngây thơ và hồn nhiên đã tôi rèn cho Dũng lối suy nghĩ của một người đàn ông kĩ lưỡng có chiều sâu, một người đàn ông vững chải mà phái yếu có thể dựa dẫm vào. Làn da ngăm rạm đen sau những năm tháng dang nắng phụ đỡ mẹ thường được Dũng làm nhòa đi bằng khuôn mặt đáng yêu cùng nụ cười hiền lành, thân thiện khiến những người xung quanh dường như chỉ cảm thấy một niềm vui lan tỏa khi ở gần cậu. Dũng sẵn sàng giúp đỡ mọi người mỗi khi họ cần, từ những lần cất ghế sau buổi chào cờ cho tới những lúc chạy vội đi photo bài vở, khi một ai đó không hiểu bài cần sự giúp đỡ hay một bạn nào người nhà không đón được cần người chở về,... không lần nào Dũng nề hà suy nghĩ. Nhiều người hỏi tại sao mớ công việc chồng chất ở nhà cũng như áp lực nặng nề của đồng tiền không khiến cậu dần trở nên ích kỷ, sống nhiều hơn cho bản thân mà lại hay lo chuyện người khác, câu trả lời thực sự đơn giản: vì cậu là Dũng, một con người tốt bụng và chất phác từ trong tâm hồn, không ngại vượt gian khó để sống đúng với bản chất thật của mình. Nếu so với Đông – thằng bạn thân từ đầu những năm cấp ba vốn quanh năm sống trong nhung lụa – thì lối suy nghĩ cũng như hành động của Dũng tinh tế và trưởng thành hơn ít nhất phải một trượng dài.

Đông cười khảy:

_ Làm cái gì mà nhiều, tặng cái áo à, nói làm hết nghe vớ vẩn quá!

Dũng lý giải, vì rõ ràng góc nhìn phiến diện của Đông chỉ thấy khía cạnh vật chất tầm thường:

_ Bay đi bay lại vì thằng Trí, từ chối một giám đốc thành công và hàng đống người tuyệt vời khác, những hành động như vậy mang lại giá trị tinh thần vô hình nhưng lớn lao vô cùng.

_ Toàn là nghe nhỏ đó kể không, thằng Trí có kiểm chứng được đâu, chỉ là nó mê muội nên nói cái quái gì cũng tin thôi !

_ Dù tất cả chỉ là những gì nhỏ này vẽ ra, nhưng cái áo 3000 đô của nó tới trước làm tiền đề cho mọi niềm tin của thằng Trí ở sau. Còn con này dùng cách nào để thằng Trí tin tưởng hoàn toàn mà không bại lộ bất kì điều gì, thì tao phải đi lừa đảo thử mới biết được.

_ Thôi trở lại vấn đề, tao nghĩ mình nên xúc tiến thôi, sợ nó đi Bình Dương thì muộn mất rồi.

Dũng chợt nhớ ra một điều:

_ Tao cũng nghĩ vậy, nhưng khoan đã, Bội Bội có người bạn trên Chuyên Thăng Long Đà Lạt có thể xác minh được danh tính nhỏ này. Hay là mình suy nghĩ thêm rồi chờ thông tin từ bạn của Bội Bội xem sao, mình còn tới ngày mai Trí nó mới đi cơ mà, không nên bứt dây động rừng vội.

Đông tặc lưỡi:

_ Nhưng phải nhanh lên đó, dù tao không nghĩ thông tin đó sẽ giúp được gì cho tụi mình.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com