Da Beta Dung Vo Ngoan Ngoan E Sport Lo Hoi Thanh Da
Beta: HyHôm nay là một ngày rất trọn vẹn, cơ thể và tâm trí cậu rơi vào trạng thái mệt mỏi nhưng hạnh phúc. Trở về căn cứ đã gần mười hai giờ, đem đóng gói ăn khuya mang lên phòng huấn luyện, Tả Đào cự tuyệt lời mời đêm khuya của bọn Vương Thu, sau khi trở lại phòng tắm rửa xong xuôi cậu nằm bẹp trên giường không cách nào dậy nổi.Mãi đến khi bình tĩnh lại, cậu mới chợt nhận ra kiến thức của mình nông cạn biết bao nhiêu, tuy rằng việc gặp gỡ trưởng bối là chuyện xã giao, nhưng cũng chỉ xã giao trong một lát. Thật khó để diễn tả tâm trạng sau đó bằng lời, cư nhiên còn có chút thích thú, đặc biệt là lúc đua rượu kia, tình yêu được người nhà mình công nhận, cũng bởi vì vậy mà tỏa sáng rực rỡ.Chẳng trách có rất nhiều cặp đôi trẻ trên thế giới rõ ràng xấu hổ muốn chết nhưng sau đó vẫn vui vẻ không biết mệt mà chia sẻ quá trình tuy đau khổ nhưng hạnh phúc đó với bạn bè.Tảng đá nặng nề trong lòng lặng lẽ rơi xuống, nhớ lại chuyện tối nay, Tả Đào cảm thấy có chút choáng váng, giống như đang nằm mơ.Tả Đào vui vẻ cầm điện thoại lên cười cười, hôm nay cậu cảm thấy thật hạnh phúc.Từ khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học đến nay, mùa hè năm nay có thể nói là khởi đầu cho cuộc sống hạnh phúc của cậu.Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.Tả Đào nằm bất động trên giường, lười biếng hướng về phía cửa nói: "Vào đi ạ, cửa không khóa.""Sao không sấy tóc?"Cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, nghe thấy là giọng của Tống Thời Hàn, Tả Đào lập tức từ trên giường ngồi dậy."Tí nữa em sấy sau." Tả Đào gãi gãi đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thời Hàn ngây ngốc cười. Trên thực tế, đêm nay khoé miệng cậu đã bị cười đến liệt luôn rồi."Còn chưa tỉnh rượu à?"Chắc hẳn anh cũng vừa mới tắm xong, Tống Thời Hàn mặc một bộ đồ ngủ bằng vải cotton trơn màu, áo thun đơn giản và quần đùi, bắp chân lộ ra trong không khí hiện rõ từng đường cong rõ nét, có vẻ thon dài và hữu lực, đồng thời mang lại cảm giác như ở nhà, điều này vô hình trung, làm suy yếu độ sắc bén giữa hai mày và đôi mắt của anh.Tả Đào một bên ở trong lòng thầm cảm thán dáng người của Tống Thời Hàn quả thực so với một số người mẫu trên tạp chí còn muốn tốt hơn, lại chợt thấy trên tay anh bưng một cái ly, cậu có chút tò mò mà ngó đầu qua: "Đây là cái gì vậy?"Tống Thời Hàn đem cái ly đưa cho cậu: "Sữa bò, bỏ thêm chút mật ong."Nói xong anh bước vào phòng tắm, khi bước ra trên tay cầm theochiếc máy sấy tóc."Ngồi qua đây."Cuối giường Tả Đào gần bàn làm việc có một ổ cắm, Tống Thời Hàn cúi xuống bật máy sấy tóc, bất đắc dĩ vẫy tay với Tả Đào.Thấy thế, Tả Đào ôm cốc nước chậm rãi dịch qua."Kỳ thật không cần phiền toái như vậy." Tuy nói như thế nhưng cậu cũng thành thật ngồi xuống bên cạnh Tống Thời Hàn.Tống Thời Hàn chuyển máy sấy tóc sang chế độ ấm, đưa ngón tay vào tóc Tả Đào, cẩn thận và kiên nhẫn sấy tóc cho cậu."Đợi lát nữa uống xong liền đi ngủ sớm một chút."Tả Đào thất thần mà "Ồ" một tiếng, thoải mái mà nheo mắt lại. Không quá vài giây, lại mở to mắt nhìn Tống Thời Hàn, cậu ho nhẹ một tiếng: "Cái đó ......""Làm sao vậy?" Nhìn thấy bộ dạng do dự muốn nói lại thôi của cậu, Tống Thời Hàn có chút buồn cười mà cong khóe môi."Chuyện là ......" Chuyện này Tả Đào thật sự là tò mò muốn chết, đã tới trình độ không nhịn nổi nữa rồi, hỏi anh: "Người nhà anh, đã biết về em rồi ạ?"Tống Thời Hàn bình tĩnh mà gật đầu: "Lúc trước Tống Đường để lộ chuyện này ra." Anh không nhanh không chậm mà giải thích với Tả Đào: "Sau đó người trong nhà liền gọi điện tới hỏi, là chuyện nửa tháng trước, sợ em ngượng nên vẫn chưa nói với em."Nghe đến đó, Tả Đào thu hồi ánh mắt, có chút khẩn trương: "Vậy người nhà anhc..... Thật sự hài lòng với em hả?"Cậu vẫn không dám tin tưởng những lời Tống Thời Hàn nói trên bàn cơm là sự thật. Dù sao cũng chưa từng gặp mặt, sao cha mẹ của anh có thể vô duyên vô cớ nói thích cậu đây?Liếc mắt một cái liền đoán ra trong lòng Tả Đào nghĩ gì, Tống Thời Hàn cười cười, lần đầu tiên cùng Tả Đào nói chuyện trong nhà của mình: "Cha mẹ anh tuy rằng ngoài miệng nói không muốn anh đi thi đấu thể thao điện tử, nhưng trên thực tế mỗi trận thi đấu của anh, bọn họ đều xem hết toàn bộ từ đầu tới cuối. Mẹ anh còn rất thích lên mạng, ngoại trừ thi đấu ra còn thường xuyên xem những tin tức khác. Bà đã sớm phát hiện em, trước khi chúng ta ở bên nhau, còn hỏi bóng hỏi gió quan hệ của chúng ta."Tả Đào còn chưa kịp phản ứng lại: "A ...... Là vậy sao."Tống Thời Hàn "Ừ" một tiếng, thuận tay nhéo vành tai đỏ ửng của Tả Đào, lại thả một quả bom xuống: "Có một fans xếp hạng đầu trong phòng phát sóng trực tiếp của em có ID là [ Hoa súng hạnh phúc ] , đó chính là mẹ anh."Tả Đào ngẩng đầu, đồng tử co rút lại: "Cái gì cơ?!!"Cậu bất an mà nắm lấy tay Tống Thời Hàn, có chút vô thố hỏi: "Đó là mẹ anh ạ?"Tống Thời Hàn gật đầu.Nhận được câu trả lời khẳng định từ Tống Thời Hàn, Tả Đào nổi cả da gà, cảm thấy chính mình thật sự sắp điên rồi.Lại nói, mỗi lần cậu phát sóng trực tiếp, trong phòng phát sóng trực tiếp ít nhất cũng phải hơn trăm vạn fans, nhưng chỉ việc như vậy, cậu đối với ID [ Hoa súng hạnh phúc ], vẫn có ấn tượng vô cùng khó quên.Nghiêm túc nhớ lại tới, ID [ Hoa súng hạnh phúc ] hẳn là một trong các đại Fans đầu tiên khi áo choàng Pink ra đời.Mà tất cả ấn tượng khắc sâu không chỉ dừng lại ở đó. Không nói lời nào, ném tiền vô nhân tính. Ban đầu cậu còn thấy rất kỳ quái, dù sao người này mỗi lần vào phòng phát sóng đều không nói lời nào. Nhưng mỗi lần gần đây, thì đều nện một đống quà với khối tài sản kếch xù cho cậu. Trước kia chỉ 5000 tệ một lần, nhưng từ tuần trước liền bắt đầu trở nên thái quá, từ ban đầu là 5000 tệ một lần trực tiếp bay lên tới 35000 tệ, kỳ quái nhất chính là có một lần hào phóng đến mức ném thẳng 100000 tệ, ổn định chiếm vị trí nhất bảng trong phòng phát sóng của cậu, thuận tiện còn lên thẳng bảng đại fans của các trạm, thật sự là dùng vàng thật bạc thật để lên bảng fans.Nhưng số tiền này Tả Đào vẫn luôn đặt ở hậu trường không dám động vào, thậm chí còn kinh động đến Khương Minh. Dù sao chỉ dựa vào cái ID [ Hoa súng hạnh phúc ] thôi cũng có thể biết được nhóm tuổi, sợ đối phương là bấm nhầm, hoặc là đứa nhỏ trong nhà trộm dùng tài khoản của người lớn gửi sang, vì thế Khương Minh cố ý gọi điện thoại liên hệ bên phía Tiểu Hùng.Tiểu Hùng TV cũng coi như một web làm nghề có lương tâm, không nói hai lời liền thông qua trang đăng ký liên hệ đối phương.Nhưng mà đáp án nhận được, chính xác là chính chủ thao tác tài khoản.Hơn nữa bên phía nhân viên công tác còn nói một cậu —— Đúng thật là fans, không cần có áp lực.Bọn Vương Thu thật sự là hâm mộ đến mức muốn hỏng rồi, mỗi ngày đều ở trong nhóm cảm thán năng lực hút fans của cậu, cư nhiên nhiên ngay cả loại fans ít nói thích đập tiền này cũng hút được.Cậu còn vì vậy mà đắc chí thật lâu.Tự hỏi đến đây, tim Tả Đào đã bắt đầu run rẩy, thì ra ...... Thì ra là như vậy.Vì thế trong đầu lại bắt đầu nhanh chóng nhớ lại lúc mình phát sóng trực tiếp, rốt cuộc có nói chuyện gì không nên nói hay không.Tả Đào một bên nghĩ một bên thở dài, khi nhìn về phía Tống Thời Hàn, trong giọng nói nhiều thêm chút ý tứ oán trách, tức giận nói: "Sao ngay cả chuyện này anh cũng không nói sớm với em một chút?""Mẹ anh nói tạm thời bà ấy chưa muốn ngã ngựa."Tống Thời Hàn cười một tiếng, bất động thanh sắc mà ấn đầu Tả Đào trở về, tiếp tục giúp cậu sấy khô đuôi tóc."Cho nên không gạt em, bọn họ quả thật rất thích em.""Nhưng mà ......" Tả Đào nghĩ đến số tiền lớn vẫn còn đang để ở hậu trường kia, có chút đau đầu nói: "Hay là em liên hệ với bên Tiểu Hùng, trả tiền lại nha?"Tống Thời Hàn: "Không có bao nhiêu tiền. Hơn nữa đó là bà ấy vui vẻ cho em, em cứ cầm là được."Tả Đào lại một lần nữa có sự đổi mới với tư bản. Chỉ mới hai tuần gần đây thôi, mẹ anh đã đập tiền vào phòng phát sóng của cậu hơn 50000 vạn, đây còn gọi là không bao nhiêu tiền?"Em cảm thấy ......" Tả Đào nói: "Cho rồi còn phải chia cho bên Tiểu Hùng một nửa, cái này cũng quá ......" Làm người đau tim.Tống Thời Hàn bình tĩnh nói: "Tiểu Hùng TV có cổ phần nhà anh. Cái tài khoản kia của mẹ anh tương đối đặc thù, em không phát hiện số tiền mà bà ấy đưa cho em, đều không phải thông qua bên kia mà toàn bộ gửi vào tài khoản của em sao?".Tả Đào: "......"Cậu thật đúng là không phát hiện."Vậy, vậy em giữ lại trước?" Tả Đào mím môi: "Chờ có cơ hội, em lại mua quà tặng cho bác?"Tống Thời Hàn: "Tùy em."Tả Đào nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng cảm thán : "Em thật không nghĩ tới bọn họ ...... Cư nhiên thật sự yên tâm về chuyện của chúng ta.""Cũng không phải."Nhớ lại cái gì, Tống Thời Hàn hơi nhíu mày, có lẽ là không muốn nói lắm, nhưng vừa cúi đầu anh liền nghênh đón ánh mắt khẩn trương chứa đầy sự tò mò của Tả Đào, liền không có cách nào khác.Anh thở dài, nói: "Kỳ thật ba anh lúc đầu rất không vui."Tả Đào trong lòng vô cớ căng thẳng: "A?""Không liên quan tới em." Tống Thời Hàn lạnh mặt nói: "Ông ấy nói anh lớn hơn em 4 tuổi, giống như trâu già gặm cỏ non."Tả Đào giật mình, nghẹn mãi nghẹn mãi vẫn nhịn không được cười một tiếng."Vậy ...... Bác còn nói gì nữa không ạ?" Tả Đào có chút tò mò.Tống Thời Hàn nhéo huyệt thái dương của mình, kiên nhẫn mà thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu, nói: "Kêu anh ở trong đội cố gắng chiếu cố em nhiều một chút, đừng có suốt ngày trưng cái mặt lạnh ra, lúc không thi đấu thì mang em ra ngoài chơi. Trừ cái này ra cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò anh chút chuyện."Khóe miệng Tả Đào có chút giương lên: "Chuyện gì vậy ạ?"Tống Thời Hàn lần này lại không lập tức trả lời vấn đề của cậu, chỉ rũ mắt thật sâu nhìn cậu một cái, hỏi: "Em thật sự muốn biết?"Tả Đào gật đầu như giã tỏi.Thực là vô nghĩa, đã tới trình độ này rồi, cậu đương nhiên cái gì cũng muốn biết. Tả Đào uống một ngụm sữa bò, nhịn không được thúc giục một tiếng: "Anh nhanh nói đi."Tống Thời Hàn tắt máy sấy nói: "Ông ấy nói hiện tại em còn nhỏ."Trong phòng lập tức an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh máy điều hoà đang hoạt động.Tả Đào có chút không hiểu: "Việc này thì liên quan gì đến chuyện em còn ít tuổi?"Tống Thời Hàn hắng giọng. Hơi tạm dừng một chút, lại không chút để ý mà bổ sung một câu:"Kêu anh không cần khi dễ em."Tả Đào càng ngốc hơn: "Sao cơ?"Tống Thời Hàn không nói chuyện, chỉ nhìn cậu.Thấy anh không nói, Tả Đào lại thúc giục một câu: "Vì cái gì ba anh lại nói ......"Lời còn chưa nói xong, cậu đã thoáng nhìn đáy mắt Tống Thời Hàn chợt lóe qua ý cười. Tả Đào chớp đôi mắt, bỗng chốc đột nhiên nhanh trí, ý thức được ý trong lời ngoài của Tống Thời Hàn, nháy mắt cả khuôn mặt cậu đỏ như quả cà chua.Thật đúng là chính là ...... Muốn mạng mà.Tống Thời Hàn cất máy sấy vào trong tủ bên cạnh giường, lại nhìn về phía Tả Đào đang an tĩnh, ý cười càng thêm ác liệt, rất có hứng thú hỏi cậu: "Còn có cái gì muốn hỏi không?"Tả Đào lắc lắc đầu, lại giả bộ như không có việc gì mà gãi gãi đầu: "Không có ......"Tống Thời Hàn cong môi cười cười: "Uống nhanh đi."Tả Đào ngoan ngoãn làm theo. Chờ cậu uống xong, Tống Thời Hàn lại đem cái ly không cầm về."Sớm nghỉ ngơi một chút."Thấy Tống Thời Hàn tính toán đứng dậy. Không thể nói vì cái gì, Tả Đào bỗng nhiên túm chặt vạt áo anh.Chẳng sợ một ly sữa mật ong đã uống xuống bụng, cũng không cách làm nào triệt tiêu hết men say trong cơ thể. Tả Đào ỷ vào có rượu làm càn, một số chuyện lúc trước chỉ dám nghĩ trong lòng, nhưng không có can đảm làm, vào giờ phút này hóa thành hành động thực tế."Anh chờ chút."Tống Thời Hàn: "Làm sao vậy?"Tả Đào liếm khóe môi dính sữa bò, ánh mắt từ cằm Tống Thời Hàn dời đi. Nháy mắt tiếp theo, chung quy vẫn là không kìm nén được sắc tâm bắt đầu ngo ngoe rục rịch, trước khi Tống Thời Hàn kịp phản ứng lại, cậu đã thoáng ngửa đầu, ngậm lấy hầu kết của Tống Thời Hàn.Động tác trên tay Tống Thời Hàn bỗng chốc dừng lại, anh rũ mi, hầu kết lăn lộn."Tả Đào."Sau một lúc lâu, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp khàn khàn.Ánh mắt Tống Thời Hàn khi nhìn về phía Tả Đào so với ngày thường tối hơn bao giờ hết, anh thấp giọng, gằn từng chữ một: "Em biết chính mình đang làm cái gì không?"Tả Đào khẩn trương muốn chết, dùng môi nhẹ nhàng cọ cọ hầu kết đang lăn lộn của Tống Thời Hàn, rầu rĩ mà nói: "Em biết."Cậu vừa định nói chính mình không sợ bị khi dễ, huống hồ nếu thật sự làm cũng không biết là ai khi dễ ai.Nhưng lời nói còn chưa kịp nói ra, cậu đã bị đẩy ngã ở trên giường. Tiếng kinh hô từ cổ họng thoát ra, hình ảnh trước mắt lại một lần nữa rõ ràng, Tống Thời Hàn đã đè ép xuống, dùng sức mà hôn lên môi cậu.Nụ hôn này so với những nụ hôn trước kia, kịch liệt hơn rất nhiều. Tống Thời Hàn dùng tay nâng gáy cậu, khiến cho cậu hơi hơi ngưỡng lên, hơi thở mát lạnh hoàn toàn bao vây lấy cậu, khác so với lúc trước đến điểm thì dừng.Thì lúc này nút thắt áo ngủ trong lúc hỗn loạn bất tri bất giác bung ra, Tả Đào có thể cảm nhận rõ ràng được tay của Tống Thời Hàn đang trượt xuống từng chút một, cảm giác có hơi thô ráp, nhưng lại từng chút khiêu khích dây thần kinh yếu ớt của cậu.Đây là lần đầu tiên Tả Đào cảm nhận được dục vọng chiếm hữu của Tống Thời Hàn.Cậu cảm thấy chính mình giống như một con cá bị bắt lên bờ, lại như chợt mất đi trọng tâm, trước mắt dần dần nổi lên một tầng hơi sương mỏng, bản năng muốn nắm lấy cái gì đó.Giờ phút này khoảng cách của hai người quá gần, gần đến mức chẳng sợ, chỉ là một chút biến hoá rất nhỏ, đều có thể dễ dàng cảm nhận được.Không khí càng ngày càng khô nóng. Trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi cổ họng.Tống Thời Hàn đem mặt chôn ở cần cổ Tả Đào, lặng im vài giây sau, anh mói hỏi cậu: "Có thể khi dễ em không?"..................
Không biết qua bao lâu.Nhiệt độ trên mặt Tả Đào vẫn chưa rút đi.Cậu vẫn cảm thấy Tống Thời Hàn hơi thái quá, cho dù có đánh liền mấy ván game cả buổi trưa không ngừng nghỉ, cũng không thấy tay đau, nhức mỏi giống như lúc này."Xin lỗi." Tống Thời Hàn nhìn phiếm tay ửng hồng của Tả Đào, dùng khăn giấy thay cậu lau tay, nhịn không được nhíu mày, như là có chút ảo não."Không có việc gì, anh không phải ......" Tả Đào ho nhẹ một tiếng: "Cũng giúp em sao?"Tống Thời Hàn có chút buồn cười mà nhìn cậu, giọng nói còn có chút khàn khàn: "Cái đó có thể giống nhau sao?"Tả Đào không nói gì. Tống Thời Hàn thò lại gần hôn lên khóe môi cậu."Kỳ thật ......"Tả Đào đỏ mặt nhìn về phía Tống Thời Hàn, rõ ràng rất muốn làm mình vô cùng tự tin, nhưng mà lời nói vừa ra khỏi miệng, thanh âm lại giống như muỗi kêu.Tống Thời Hàn: "Kỳ thật cái gì?"Tả Đào mất tự nhiên mà dời đi tầm mắt.Sau đó mở miệng rất nhỏ rất nhỏ mà nói một câu: "Em không tính là còn nhỏ nữa. Cho nên không thể nói anh khi dễ em được."------------Ừm trước chương này có bạn viết H đọc ngon lắm mà chắc bị dính gì nên bạn ấy gỡ rồi, mình xin phép gỡ dòng tag tên bạn ấy để mọi người đỡ hỏi nha, mí bạn đến sau k được đọc đừng khóc nghen.
Không biết qua bao lâu.Nhiệt độ trên mặt Tả Đào vẫn chưa rút đi.Cậu vẫn cảm thấy Tống Thời Hàn hơi thái quá, cho dù có đánh liền mấy ván game cả buổi trưa không ngừng nghỉ, cũng không thấy tay đau, nhức mỏi giống như lúc này."Xin lỗi." Tống Thời Hàn nhìn phiếm tay ửng hồng của Tả Đào, dùng khăn giấy thay cậu lau tay, nhịn không được nhíu mày, như là có chút ảo não."Không có việc gì, anh không phải ......" Tả Đào ho nhẹ một tiếng: "Cũng giúp em sao?"Tống Thời Hàn có chút buồn cười mà nhìn cậu, giọng nói còn có chút khàn khàn: "Cái đó có thể giống nhau sao?"Tả Đào không nói gì. Tống Thời Hàn thò lại gần hôn lên khóe môi cậu."Kỳ thật ......"Tả Đào đỏ mặt nhìn về phía Tống Thời Hàn, rõ ràng rất muốn làm mình vô cùng tự tin, nhưng mà lời nói vừa ra khỏi miệng, thanh âm lại giống như muỗi kêu.Tống Thời Hàn: "Kỳ thật cái gì?"Tả Đào mất tự nhiên mà dời đi tầm mắt.Sau đó mở miệng rất nhỏ rất nhỏ mà nói một câu: "Em không tính là còn nhỏ nữa. Cho nên không thể nói anh khi dễ em được."------------Ừm trước chương này có bạn viết H đọc ngon lắm mà chắc bị dính gì nên bạn ấy gỡ rồi, mình xin phép gỡ dòng tag tên bạn ấy để mọi người đỡ hỏi nha, mí bạn đến sau k được đọc đừng khóc nghen.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com