Cv Taekook The Than Van Nguoi Che Trong Sinh
Sau khi Điền Bùi dẫn Tống Nhã rời khỏi thành phố A, Điền Tông và Đàm Tranh vẫn luôn âm thầm nghe ngóng tin tức của hai người.Biết Điền Bùi và Tống Nhã đến thành phố Nam, cũng biết hai người năm thứ hai đã đến viện mồ côi nhận nuôi một đứa bé.Người phái đi quay video gửi về, đứa bé còn nằm trong tã lót, một chút cũng không sợ người lạ, rất thích cười. Tống Nhã ôm thằng bé đến công viên chơi, người qua đường đi qua, cho dù là ai trêu đùa thẳng bé, cũng cười không ngừng.Đàm Tranh rất thích video này, mỗi ngày đều lấy ra xem vài lần.Điền Tông mặc dù ngoài miệng còn cố chấp, nhưng trong lòng cũng rất thích.Những năm sau đó bọn họ đều thu được ảnh, video của Điền Chính Quốc, còn có tình huống gần đây của Điền Bùi và Tống Nhã.Bọn họ biết Điền Bùi mở một công ty quản lý tài chính, Tống Nhã vì để nuôi dưỡng đứa bé, từ chức bỏ việc, ở nhà chăm sóc đứa bé.Đợi đến khi Điền Chính Quốc 6 tuổi, bắt đầu đi học đại học, Tống Nhã mới bắt đầu đi tìm công việc.Chỉ là Tống Nhã suy cho cùng cũng mấy năm rồi không đi làm, tìm mãi, cũng không tìm được công việc thích hợp.Đàm Tranh biết được chuyện này, nói với Điền Tông: "Tôi nhớ Tiểu Nhã biết đàn dương cầm?"Điền Tông hiểu ý của bà: "Bà là muốn tài trợ mở trung tâm dạy đàn cho Tiểu Nhã?"Đàm Tranh cười: "Tôi thì đồng ý bỏ tiền ra, nhưng ông cảm thấy con trai ông sẽ không à?"Sắc mặt Điền Tông khó coi.Đàm Tranh nói tiếp: "Để người đi hỏi một chút, gần nhà bọn họ có một lớp học âm nhạc, có thiếu giáo viên không."Điền Tông gật đầu, gọi điện thoại cho trợ lý.Hiệu xuất trợ lý làm việc rất cao, rất nhanh đã có tin tức gửi về, Tống Nhã đã tìm được công việc, có điều đối không phải vì nhà họ Điền mới ký hợp đồng, là vì thật sự cảm thấy Tống Nhã vô cùng chuyên nghiệp.Điền Tông và Đàm Tranh biết được tin tức này, đã vui vẻ rất lâu.Tống Nhã có công việc của mình, Điền Bùi càng dành nhiều thời gian chơi với con.Vẫn may là công ty nhà mình, thời gian của Điền Bùi rất linh hoạt. Mỗi ngày đến khi trường học tan học, Điền Bùi đều lái xe đi đón Điền Chính Quốc, sau khi đón được Điền Chính Quốc, lại dẫn Điền Chính Quốc đến công ty.Đợi Tống Nhã tan làm, Tống Nhã sẽ đi chợ mua đồ ăn rồi về nhà nấu cơm, Điền Bùi vận xong việc ở công ty, Điền Chính Quốc cũng là xong bài tập ở công ty, hai ba con mới về nhà.Cuộc sống bình yên như vậy, lại vô cùng phong phú.Điền Tông và Đàm Tranh cách một đoạn thời gian sẽ nhận được những bức ảnh này, nhìn nhìn rồi cảm thấy trong lòng rất vui.Thoáng cái đã nhiều năm trôi qua, chớp mắt Điền Chính Quốc đã lên cấp 3.Điền Chính Quốc từ nhỏ đã thông tuệ, học tập trước nay chưa từng để ba mẹ lo lắng, nghịch ngợm thì nghịch ngợm, nhưng thành tích mỗi lần thi đều ở top đầu.Tống Nhã Điền Bùi đối với việc học của Điền Chính Quốc không có yêu cầu gì, trong mắt họ, chỉ cần Điền Chính Quốc có thể vui vẻ là được.Nhưng cũng không biết Điền Chính Quốc nghĩ thế nào, tiểu học cấp 2 một bên học một bên chơi, đến khi lên cấp 3, cậu lại bắt đầu không còn chơi đùa nữa, mà đặt trọng tâm vào việc học tập.Lúc thi lên cấp ba, Điền Chính Quốc còn đứng ở trong top100 toàn thành phố.Kết thúc kỳ thi tháng đầu tiên, Điền Chính Quốc trở thành đứng nhất toàn khối.Vì thế Tống Nhã và Điền Bùi tìm Điền Chính Quốc nói chuyện.Bọn họ thật sự không có yêu cầu cao với Điền Chính Quốc, chỉ hy vọng Điền Chính Quốc khỏe mạnh vui vẻ, không cần tạo áp lực lớn cho mình.Chuyện này Điền Tông và Đàm Tranh cũng nghe được chuyện này."Chính Quốc nói như thế nào?" Đàm Tranh hỏi.Điền Tông cười: "Chỉ có thể nói đứa nhỏ Chính Quốc này nhìn rất rõ ràng, thằng bé nói với ba mẹ, thằng bé trước đó đã quá tự mãn, là cảm thấy tuổi đó nên vừa học vừa chơi, bây giờ sở dĩ đặt hết trọng tâm vào việc học, là vì thằng bé biết tính quan trọng của việc học!"Đàm Tranh cũng rất kinh ngạc: "Chính Quốc thật sự nói như vậy?""Còn có thể giả được sao?" Điền Tông cười, "Đứa nhỏ này, thật sự quá thông minh!""Ông còn chưa gặp thằng bé, đã thích như vậy rồi?" Đàm Tranh cười trêu chọc.Điền Tông rất ít khen người khác, một khi đã khen, vậy thì chứng tỏ là thật sự rất tán thưởng và yêu thích.Điền Tông nhìn ra được sự trêu ghẹo của Đàm Tranh, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần: "Bà từ chỗ nào nhìn ra tôi thích như vậy rồi? Tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi!""Được được được!" Đàm Tranh mới không muốn tranh luận với Điền Tông.Người đàn ông này, chính là thích khẩu thị tâm phi, làm vợ chồng nhiều năm, Đàm Tranh còn không hiểu Điền Tông sao?Đàm Tranh bây giờ chỉ muốn, có thể sớm một chút gặp được Điền Chính Quốc, cả nhà bọn họ cũng có thể đoàn tụ sớm hơn.Nhưng đáng tiếc trời không chiều lòng người.Một năm sau, nhà họ Điền nhận được tin tức, nói cha mẹ ruột của Điền Chính Quốc tìm đến nhà.Điền Tông và Đàm Tranh nhận được tin tức này xong, sửng sốt hồi lâu.Đàm Tranh nhíu mày: "Chính Quốc không phải đứa bé hai đứa nó nhận nuôi từ cô nhi viện sao? Sao lại còn có cha mẹ ruột..."Điền Tông nhìn chằm chằm tư liệu trong tay một lúc lâu, mới khàn giọng nói: "Nhưng quả thật cũng tồn tại tình huống lúc nhỏ không cẩn thận lạc mất được viện mồ côi nhận nuôi, cho nên... cha mẹ ruột của đứa bé tìm đến nhà, cũng là chuyện bình thường."Đàm Tranh trầm mặc.Qua một lát sau, bà mới khàn giọng nói: "Vậy...vậy bây giờ phải làm thế nào? Tiểu Nhã bọn nó có thể lấy được quyền giám hộ không?"Điền Tông thở dài rồi mới nói: "Quyền giám hộ vẫn luôn trong tay hai đứa nó, từ lúc hai đứa nó nhận nuôi đứa bé, quyền giám hộ đã được pháp luật công nhận. Nhưng vấn đề bây giờ là, không phải là quyền giám hộ, là...." Điền Tông nói rồi sắc mặt có chút khó coi, "Là vấn đề Chính Quốc sẽ chọn như thế nào!"" Chính Quốc còn có thể lựa chọn ai?" Đàm Tranh nghe câu này lập tức không bình tĩnh được, "Tiểu Nhã bọn họ nhận nuôi Chính Quốc nhiều năm như vậy, hai đứa nó chính là ba mẹ của Chính Quốc!""Bà có thể nghĩ được như vậy, là bởi vì bà dứng ở góc độ của Tiểu Nhã Điền Bùi suy nghĩ vấn đề, nhưng bà có thể đảm bảo Chính Quốccũng nghĩ như vậy không?" Điền Tông tận lực để ngữ khí của mình hòa hoãn một chúy, "Một bên là ba mẹ nuôi của thằng bé, nhưng bên còn lại là cha mẹ ruột của thằng bé! Thằng bé không nhận cha mẹ ruột được sao?!"Đàm Tranh há miệng, bà muốn phản bác, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được bất cứ lời phản bác nào.Điền Tông nói đúng.Bọn họ là đứng ở góc độ của Tống Nhã và Điền Bùi, quả thật sẽ thiên vị Tống Nhã Điền Bùi. Dù sao Tống Nhã và Điền Bùi đối xử tốt với Điền Chính Quốc, nhiều năm qua bọn họ cũng nhìn thấy hết.Nhưng trong mắt Điền Chính Quốc thì sao?Một bên là ân dưỡng dục của ba mẹ nuôi, bên kia là cha mẹ ruột vất vả tìm kiếm thằng bé nhiều năm, thằng bé thật sự sẽ làm được việc nhắm mắt làm ngơ với cha mẹ ruột sao?Trái tim con người cũng là là thịt.Thời gian dài, Điền Chính Quốc không thể không vì vậy mà dao động.Đàm Tranh nghĩ đến đây, hai mắt đỏ lên: "Vậy thì phải làm thế nào? Lẽ nào chúng ta còn có thể ngăn cản Chính Quốc không gặp cha mẹ ruột thằng bé?"Điền Tông nhìn thấy Đàm Tranh rơi lệ, vội vàng trấn an nói: "Bà trước tiên đừng nóng vội, bây giờ không phải còn chưa có kết luận sao? Cha mẹ ruột thằng bé chỉ là đi đến thăm nhà hai đứa nó, Chính Quốc cũng không nói muốn cùng cha mẹ ruột đi về, chuyện sau này, bây giờ chúng ta nóng vội cũng vô dụng...""Hơn nữa tôi cảm thấy, Chính Quốc là một đứa bé ngoan, thằng bé sẽ không thể không phân biệt rõ."Đàm Tranh và Điền Tông mặc dù chưa từng gặp Điền Chính Quốc, nhưng cũng có thể nói là hai người nhìn Điền Chính Quốc trưởng thành, Điền Chính Quốc là một đứa nhỏ như thế nào, Đàm Tranh và Điền Tông hiểu rất rõ.Nhưng Đàm Tranh cũng không biết mình lần này làm sao vậy, không khỏi vô cớ hoảng hốt.Bà cứ cảm thấy cha mẹ ruột Điền Chính Quốc xuất hiện lúc này, không hề có ý tốt gì.Nhưng những điều này chung quy chỉ là suy nghĩ.Đàm Tranh bây giờ cài gì cũng không làm được.Khoảng thời gian tiếp theo, Điền Tông đi điều tra rất nhiều tư liệu về nhà họ Phương.Khi biết nhà họ Phương có hai đứa con, sắc mặt Đàm Tranh vô cùng khó coi."Trong nhà còn có hai đứa con, vậy Chính Quốc được đón về, sau đó sẽ được đối xử công bằng không?" Đàm Tranh hỏi.Điền Tông làm sao trả lời được?"Chỉ hy vọng nhà bọn họ có thể đối xử bình đằng." Điền Tông nói.Đàm Tranh lại bĩu môi: "Tôi lại hy vọng Chính Quốckhông theo họ về, không về cũng sẽ không có những chuyện này."Điền Tông cũng nghĩ như vậy, nhưng chuyện lại không phát triển như mong muốn của hai ông bà.Khi biết nhà họ Phương liên lạc với nhà báo, chuyện này càng bị náo loạn lên báo chí, Điền Tông nổi giận đùng đùng."Bọn họ đây là muốn làm gì? Ép thằng bé về sao?" Điền Tông tức giạn, "Làm gì có nhà nào không biết xấu hổ không nói đạo lý như nhà họ chứ?"Đàm Tranh cũng rất tức giận, nhưng chuyện này đã xảy ra, bọn họ bây giờ chỉ có thể nghĩ cách nhìn xem chuyện này có thể xoay chuyển nữa không.Nhưng Đàm Tranh và Điền Tông có thế nào cũng không ngờ được là, còn chưa được bọn họ nghĩ được cách, đã truyền đến một tin: Điền Chính Quốc đã quyết định về nhà với cha mẹ ruột.Sau khi biết tin, Đàm Tranh và Điền Tông trầm mặc.Cả phòng khách rộng lớn, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ.Qua một lát sau, Đàm Tranh mới thở dài nói: "Đứa nhỏ này hẳn là cũng không còn cách nào khác, dù sao bây giờ...""Cái gì mà gọi là không còn các nào khác?!" Điền Tông nghe thấy câu này lập tức nổi giận, "Nó làm như vậy, là không suy nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Nhã và Điền Bùi!""Một đôi cha mẹ ruột lúc đó sinh nó ra cũng chưa từng chăm sóc nó, và một đôi ba mẹ nuôi dưỡng nó 16 năm, nó làm như vậy, căn bản là không quan tâm đến suy nghĩ của Tiểu Nhã và Điền Bùi! Căn bản không xem hai đứa nó là ba mẹ!"Đàm Tranh nghe được trong lòng sợ hãi: "Ông đừng nói như bậy, Chính Quốc không phải là đứa nhỏ như vậy....""Vậy bà giải thích cho tôi, tại sao nó lại lựa chọn về nhà với cha mẹ ruột nó? Nó coi Tiểu Nhã và Điền Bùi là cái gì?! Cứ như vậy mà ném bỏ hai đứa nó, đi theo người mới gặp không lâu về nhà!" Điền Tông tức đến hai mắt đỏ ngầu, "Quả thật là bạch nhãn...."Đàm Tranh nghe thấy câu này rất khó chịu, lập tức nghẹn ngào.Điền Tông cả người hơi run rẩy, ông vẫn là kìm nén một bụng chữ, nhưng nhìn Đàm Tranh như vậy, ông cũng không nói ra được."Bỏ đi," Điền Tông cúi đầu, "Dù sao không phải là con cháu nhà họ Điền chúng ta, tôi cũng không cần lo lắng, cho dù Điền Bùi có thế nào, chúng ta cũng đã sớm cắt đứt quan hệ với hai đứa nó rồi, bà nói với trợ lý bên đó một tiếng, sau này không cần đi nghe nhóng tin tức nhà hai đứa nó nữa, tôi lười nghe. Bà cũng đừng nghe, tránh cho càng nghe càng đau lòng."Đàm Tranh nhắm hai mắt lại, một hành nước mắt nóng hổi rơi xuống.Từ đó về sau, Điền Tông và Đàm Tranh không còn nghe nóng tin tức của Tống Nhã và Điền Bùi nữa.Điền Bùi là không muốn nghe, Đàm Tranh là không dám nghe.Bọn họ còn chưa ở chung với đứa nhỏ Điền Chính Quốc đó, sau khi biết được Điền Chính Quốc lựa chọn về nhà với cha mẹ ruột, bọn họ đã buồn như vậy rồi, còn Tống Nhã và Điền Bùi thì sao.Đàm Tranh thậm chí còn không dám nghe hai đứa nó có bao nhiêu đau buồn.Chớp mắt thời gian đã qua ba năm.Khoảng thời gian 3 năm này, Điền Tông chỉ thỉnh thoảng nghe thấy câu nói liên quan đến Điền Bùi và Tống Nhã. Còn về Điền Chính Quốc, ông ta nửa điểm cũng không muốn nghe thấy.Như vậy cũng tốt.Quên đi đứa nhỏ làm người khác đau lòng, đối với nhà bọn họ cũng tốt.Trải qua thời gian ba năm, Điền Tông cũng dần dần nghĩ thông.Ông định chờ đến cuối năm, ông sẽ dẫn Đàm Tranh đến thành phố Nam một chuyến.Cha còn mà, thù hận có lớn thế nào, cũng đã mười mấy năm trôi qua, cũng đã đi theo thời gian rồi.Mặc dù ít đi một Điền Chính Quốc, nhưng cả nhà bọn họ cuối cùng cũng có thể đoàn tụ rồi.Chỉ là Điền Tông có thể nào cũng không ngờ dược, một cuộc điện thoại vào cuối tháng 6, hoàn toàn phá vỡ giấc mộng của ông.Điền Tông nhớ rất rõ, ngày hôm tháng 6 đó rất nóng, nhiệt độ đạt mức hơn 35 độ.Ông sáng sớm ra ngoài đi làm, Đàm Tranh còn cố ý để nhà bếp nấu canh đậu xanh, để vào hộp giữ nhiệt cho ông một hộp đầy.Gần đến giờ tan làm, Điền Tông đã uống gần hết hộp canh đậu xanh đó. Ông cất hộp giữ nhiệt, đang định tan làm, nhận được điện thoại của cảnh sát thành phố A.Cảnh sát nói với Điền Tông, có hai thi thể, nghi ngờ là của Tống Nhã và Điền Bùi, cần Điền Tông đến đồn cảnh sát nhận chứng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com