TruyenHHH.com

Cv Taekook The Than Van Nguoi Che Trong Sinh

Vừa dứt lời, Điền Chính Quốc đã hối hận.

Cậu hỏi cái này làm gì!

Trước tiên không nói Kim Thái Hanh ở vị trí nào, ít nhất thì cậu cũng nên hỏi tính hướng của Kim Thái Hanh trước chứ?

Lỡ như người ta thích nữ sinh, câu hỏi này của cậu rõ ràng là rất không lịch sự!

Điền Chính Quốc ngước mắt, vừa mặt đối diện với ánh mắt mờ mịt của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc: "...."

Nếu bây giờ cậu chạy còn kịp không?

Trong lúc Điền Chính Quốc chuẩn bị xoay người bỏ chạy, Kim Thái Hanh hạ giọng nói: "Tớ không biết."

Điền Chính Quốc nhìn hắn.

Đôi lông mày xinh đẹp của Kim Thái Hanh hơi nhướng lên, hắn cao hơn Điền Chính Quốc nửa cái đầu, hơi rũ mắt xuống, lông mi cong dài, dưới mắt hắn hình thành hàng bóng râm nho nhỏ.

Không biết có phải là Điền Chính Quốc nhìn nhầm hay không, cậu cứ cảm thấy mắt Kim Thái Hanh có hơi sưng, giống như là không ngủ ngon vậy.

"Tớ chưa từng yêu đương," Kim Thái Hanh giải thích, "Cũng không có người mình thích, cho nên không biết."

Sống 17 năm, không dễ gì mới phát hiện được một người theo đuổi mình đã không tồi rồi, kết quả lại là một trận hiểu lầm.

Kim Thái Hanh mím môi.

Không vui.

Điền Chính Quốc có hơi xấu hổ, cậu vừa nãy không nên hỏi câu như vậy: "Tớ, tớ chỉ là tùy tiện hỏi thôi, cậu đừng quá để ý."

Kim Thái Hanh không trả lời, hắn chỉ nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, sau đó nói: "Đi vào trước đi."

Điền Chính Quốcn thu hồi tầm mắt, không biết tại sao, Điền Chính Quốc cảm thấy ánh mắt Kim Thái Hanh nhìn cậu hình như mang theo một chút nhàn nhạt khiển trách.

Nhìn nhầm rồi sao?

Tiểu Triệu đã đến rồi, nhìn thấy Điền Chính Quốc thì vẫy tay với cậu.

Điền Chính Quốc lúc này mới thở phào, nhanh chóng đi thay quần áo.

Kim Thái Hanh nhìn bóng lưng chạy trốn chết của Điền Chính Quốc, khóe miệng lại mím chặt.

Kim Thái Hanh rất khó hình dung tâm trạng cả ngày hôm qua của mình.

Bất ngờ khi biết được bức thư tình đó không phải là của Điền Chính Quốc viết cho mình, Kim Thái Hanh không tin.

Cho nên hắn lựa chọn đi tìm chứng cứ, kết quả lại bị đập cho một gậy, thư tình còn thật sự không phải là của Điền Chính Quốc viết.

Kim Thái Hanh lúc đó trừ chấn kinh ra, còn có một cỗ thất vọng nhàn nhạt.

Kim Thái Hanh rất muốn một mình để bình tĩnh lại, nhưng ai mà ngờ Điền Chính Quốc gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác.

Làm cái gì cũng nói với hắn một tiếng, lúc sắp lên sân khấu còn gửi tin nhắn nói sợ làm mất mặt hắn.

Ý ở đây đã quá rõ ràng, Điền Chính Quốc không phải là muốn hắn xuất hiện đi cổ vũ cho cậu ấy sao?

Kim Thái Hanh vốn dĩ không tính đi, nhưng lại không nhẫn tâm.

Cho nên đợi Điền Chính Quốc vừa kết thúc biểu diễn, hắn lập tức chạy về.

Tắm xong Kim Thái Hanh định đi ngủ, nhưng lại không muốn nhắm mắt, trong đầu toàn là dáng vẻ dáng vẻ Điền Chính Quốc ngồi trước đàn dương cầm, dáng vẻ mỉm cười đánh đàn dương cầm.

Rất dễ nhìn, rất đẹp trai.

Đáng tiếc không thích mình.

Vừa nghĩ đến đây, mũi Kim Thái Hanh lại có hơi cay cay.

Trong lòng rất khổ sở.

Trong lòng hắn rất loạn không ngủ được, nhưng hắn lại không rõ mình rốt cuộc đang có chuyện gì.

Trước đây hắn chưa từng gặp phải kiểu tình huống như vậy, người thích Kim Thái Hanh rất nhiều, chỉ là hắn chưa từng có suy nghĩ yêu đương, cho nên cũng chưa từng nhìn bọn họ nhiều thêm một ánh mắt.

Bây giờ Kim Thái Hanh vẫn chưa muốn yêu đương, nhưng hắn lại không nhịn được mà quan tâm đến Điền Chính Quốc.

Không còn cách nào khác, Kim Thái Hanh chỉ có thể đêm khuya gọi điện cho mẹ hắn.

Hạ Văn nữ sĩ đêm khuya còn đang tăng ca, nhận được điện thoại còn rất kinh ngạc.

Nghe xong vấn đề của Kim Thái Hanh xong, bà càng kinh ngạc hơn.

"Cho nên phiền não bây giờ của con là con nhớ bạn học của con không ngủ được?" Hạ Văn vô cùng am hiểu tổng kết.

Kim Thái Hanh: "......"

Hình như là chuyện này nhưng hình như lại có chỗ nào đó không đúng.

"Có thể nói như vậy, nhưng con không phải...."

"Vậy thì vấn đề vô cùng đơn giản," Hạ Văn ngắt lời Kim Thái Hanh, "Con thích người ta rồi đó!"

Kim Thái Hanh: "Không phải, con không có...."

"Con có," Hạ Văn nói, "Nếu như con không thích người ta, con sẽ vì người ta mà đêm khuya rồi còn không ngủ được? Còn gọi điện xin mẹ giúp đỡ? Nếu như đây không phải là thích, vậy cái gì mới là thích?"

Câu hỏi liên tiếp được đặt ra, làm cho Kim Thái Hanh có hơi ngơ ngác.

Hạ Văn cười nói: "Tuổi này của con có người thích có người tán thưởng cũng rất bình thường, con trai, mẹ và ba con đều rất cổ vũ con yêu đi, con có đối tượng thích thì cứ theo đuổi, không cần phải lo lắng sợ hãi, cố lên, chúng ta mãi mãi ủng hộ con!"

Sau đó cuộc điện thoại này đã bị Hạ Văn vô tình cúp luôn.

Kim Thái Hanh nửa tin nửa ngờ.

Tiếp theo đó cả đêm, Kim Thái Hanh đều đang suy nghĩ một vấn đề ----Hắn thật sự thích Điền Chính Quốc?

Nghĩ một buổi tối, cũng không nghĩ ra được nguyên do.

Sáng sớm Kim Thái Hanh nghĩ Điền Chính Quốc có thể sẽ qua đây, bọn họ không chỉ gặp nhau, Điền Chính Quốc còn hỏi hắn một câu khó hiểu.

1 hay à 0?

Hắn cũng chưa từng thích ai, hắn làm sao biết được?

Nhưng còn Điền Chính Quốc...

Cậu ấy đã từng thích người khác.

Kim Thái Hanh ngước mắt nhìn phòng huấn luyện, Điền Chính Quốc đã thay xong quần áo, đang cùng Tiểu Triệu giãn cơ vận động.

Vậy thì đợi kết thúc huấn luyện xong rồi hỏi vậy.

.....

Sáng hôm nay không cần đi học, Tiểu Triệu dẫn theo Điền Chính Quốc luyện hơn một tiếng đồng hồ.

1 tiếng đồng hồ này kết thúc, Điền Chính Quốc mệt mỏi nằm bò ra đất.

"Cậu mau đứng lên!" Tiểu Triệu nhìn Điền Chính Quốc nằm dưới đất chơi xấu, cảm thấy buồn cười.

Điền Chính Quốc lắc đầu, nhắm chặt mắt, dùng toàn thân từ chối.

Tiểu Triệu cạn lời, muốn bước lên kéo Điền Chính Quốc đứng dậy, thì nhìn thấy Kim Thái Hanh đang đi về phía này.

"Nào, vừa khéo cùng nhau kéo lên." Tiểu Triệu nói.

Kim Thái Hanh gật đầu, hai người mỗi người một bên, kéo cánh tay của Điền Chính Quốc, trực tiếp xách lên.

Một mùi bạc hạ quen thuộc xông vào mũi, Điền Chính Quốc lập tức mở to mắt nghiêng đầu.

Ngũ quan đẹp đẽ của nam sinh được phóng to, đầu hai người cách rất gần, thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.

Trái tim Điền Chính Quốc như lỡ một nhịp.

Đẹp trai quá.

Cậu không nhịn được mà cảm thán trong lòng.

"Tớ chỉ muốn nằm nghỉ một lát thôi." Điền Chính Quốc lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Kim Thái Hanh và Tiểu Triệu đồng thanh: "Đứng cũng có thể nghỉ ngơi."

Điền Chính Quốc thở dài, hai tay giơ qua đỉnh đầu, tỏ ý mình đã biết.

Tiểu Triệu và Kim Thái Hanh thả cậu ra.

"Được rồi, vậy hôm nay đến đây thôi, tôi về đây." Tiểu Triệu phất tay với hai người, cầm quần áo của anh ta xuống tầng.

Điền Chính Quốc nói tạm biệt với Tiểu Triệu, đứng dựa vào tường một lát, quay đầu nhìn Kim Thái Hanh.

9 giờ sáng, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu thẳng vào, vừa vặn bao lấy nửa người Kim Thái Hanh, càng tôn lên dáng người cao lớn của hắn.

Điền Chính Quốc vẫn luôn cảm thấy Kim Thái Hanh chính là giáo thảo cao lãnh, gương mặt vô cùng đẹp trai, lại mang lại cho người khác một cảm giác thanh lãnh xa cách, làm cho người ta không dám đến gần.

Nhưng một khi bạn và cậu ấy quen thuộc, cậu ấy xé rách tầng vỏ bọc lạnh nhạt bên ngoài, thì sẽ cảm thấy sự mạnh mẽ sôi trào bên trong cậu.

Nam sinh như vậy, vô cùng mị lực.

Nghĩ đến đây, Điền Chính Quốc cong khóe miệng.

"Ăn sáng chưa?"

"Tôi có một vấn đề."

Hai người đồng thời mở miệng.

"Vấn đề gì?" Điền Chính Quốc hỏi.

Kim Thái Hanh ngước mắt nhìn cậu, có hơi căng thẳng mím mím môi, mới mở miệng: "Vừa nãy cậu hỏi tớ, là 1 hay là 0?"

Ý cười trên khóe miệng Điền Chính Quốc cứng đờ.

Cái vấn đề này chúng ta không phải là bỏ qua rồi sao?

Cậu sao còn lại nhắc làm gì?

Điền Chính Quốc có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Tớ vừa nãy chỉ là tùy tiện hỏi thôi..."

Kim Thái Hanh ồ một tiếng: "Tớ biết, chỉ là vừa nãy tớ trả lời cậu, tớ không biết, nhưng tớ không biết cậu là gì."

"Hửm?" Điền Chính Quốc nhất thời không phản ứng lại.

Kim Thái Hanh chỉ có thể kìm nén xấu hổ, hỏi Điền Chính Quốc lại một lần nữa: "Tớ muốn hỏi, cậu là 1 hay là 0?"

Điền Chính Quốc trợn tròn mắt.

Kim Thái Hanh hỏi cậu vấn đề này làm gì?!

Giống như là nhìn thấu suy nghĩ của Điền Chính Quốc vậy, Kim Thái Hanh giải thích một câu: "Tớ chỉ là còn có chút hiếu kỳ, trước đó cậu không phải là thích Cố Nghiêu sao?" Nhắc đến Cố Nghiêu, trong mắt Kim Thái Hanh đều là khinh thường, "tớ cũng chưa từng thích ai, cho nên tới không biết vị trí của mình, nhưng cậu đã từng, hẳn là biết đi?"

Điền Chính Quốc: "...."

Điền Chính Quốc cúi đầu, không có lập tức trả lời vấn đề của Kim Thái Hanh, mà nói: "Trước kia tớ cũng chưa từng thích Cố Nghiêu, tớ đối với cậu ta chỉ là...."

Nghĩ hồi lâu, Điền Chính Quốc mới tìm được một từ thích hợp để hình dung: "Tán thưởng," Điền Chính Quốc gật đầu. "Đúng, chỉ là tán thưởng. Tớ lúc đó tuổi nhỏ, thích nam sinh đẹp trai và thành tích tốt. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tớ đối với Cố Nghiêu thực ra cũng không hề thích như vậy, chỉ là cậu ta vừa vặn là kiểu tớ thích mà thôi. Tớ đối với cậu ta thì tán thưởng là nhiều hơn."

Chỉ là sau này nhìn rõ Cố Nghiêu là người thế nào, một chút tán thưởng cuối cùng cũng không còn.

Trước khi trọng sinh, Điền Chính Quốc vẫn luôn cho rằng cậu thích Cố Nghiêu. Nhưng sau khi trọng sinh, cậu bình tĩnh phân tích một chút, phát hiện cảm tình của cậu đối với Cố Nghiêu thực ra cũng không phải là thích.

Kiếp trước Cố Nghiêu thân là giáo thảo của trường cậu, Điền Chính Quốc từ nhỏ đến lớn lại là người thích ngắm soái ca, đương nhiên sẽ chú ý đến Cố Nghiêu nhiều hơn.

Sau đó cậu bị "giam cầm" ở nhà họ Phương, tất cả mọi người nhà họ Phương đều không thích cậu, Điền Chính Quốc mỗi ngày trải qua rất áp lực, Cố Nghiêu chính vào lúc này mà xuất hiện.

Nếu như lúc đó người xuất hiện không phải là Cố Nghiêu, đổi thành người khác, Điền Chính Quốc cũng sẽ đối với người đó sản sinh ỷ lại.

Cho nên vào thời khắc biết chân tướng, Điền Chính Quốc không hề đau lòng, chỉ là cảm thấy bị phản bội và phẫn nộ.

Điền Chính Quốc lúc nói câu này, Kim Thái Hanh vẫn luôn nhìn cậu, giọng nói của Điền Chính Quốc rất thẳng thắn, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như nói dối.

Kim Thái Hanh liền gật gật đầu.

Cũng đúng, Cố Nghiêu người đó không chỉ là không đẹp trai bằng hắn, thành tích cũng không bằng hắn.

Điền Chính Quốc không thích Cố Nghiêu cũng là bình thường.

"Vậy cậu rốt cuộc là cái gì?" Kim Thái Hanh hỏi tiếp.

Điền Chính Quốc nói: "Tớ cũng không chắc chắn lắm...hẳn là 1 đi?"

Khóe rồi, Kim Thái Hanh vừa nãy đã suy nghĩ cẩn thận, mặc dù hắn không có người thích, nhưng hình như hắn cũng là 1.

Kim Thái Hanh: "Tớ hình như cũng vậy."

Điền Chính Quốc: "Vậy thì thật là trùng hợp."

Kim Thái Hanh gật đầu, không nhìn Điền Chính Quốc nữa, hơi nhíu mày lại, có hơi bực bội nói: "Đúng vậy, thật trùng hợp."

Ăn sáng xong, Điền Chính Quốc về nhà, trước khi đi còn hẹn Kim Thái Hanh cùng ăn cơm trưa. Tống Nhã và Điền Bùi hôm nay bận, trong nhà không có người nấu cơm, cậu chỉ có thể ăn cơm bên ngoài.

Kim Thái Hanh không có lý do từ chối, đồng ý.

Đợi Điền Chính Quốc đi xong, Kim Thái Hanh cầm điện thoại lên, gửi cho Kim Trạch một dấu ".", hiển nhiên là gửi thành công, xem ra Kim Trạch đã kéo hắn ra khỏi danh sách đen.

Kim Thái Hanh gửi tin nhắn: [Anh, anh nói xem cảm giác thích một người là như thế nào?]

Vì để trách Kim Trạch trả lời qua loa có lệ, Kim Thái Hanh còn cố ý chuyển cho Kim Trạch 5200 tệ.

Kim Trạch nhận tiền, vui vẻ trả lời Kim Thái Hanh một emo mặt cười.

[Ây dô, xem ra cây vạn tuế nhà chúng ta cũng nở hoa rồi!]

[Đợi nhé anh gửi kinh nghiệm yêu đương của anh cho em!]

Không bao lâu sau, Kim Trạch ném sang một tập tài liệu.

Kim Thái Hanh nhấn lưu giữ, quyết định tối về nghiên cứu cẩn thận.

.....

Phương Yến đợi ở bệnh viện một buổi sáng, không đợi được Phương Thịnh, lại đợi được y tá đến giục cậu ta xuất viện

Phương Yến lúc này mới cảm thấy không đúng, lập tức nói: "Xuất viện? Tôi hôm qua đã ngất xỉu rồi, anh tôi không làm thủ tục nhập viện cho tôi?"

Y tá nhìn cậu ta một cái, nghĩ đến lời hôm qua bác sĩ nói, lại đi hỏi y tá trưởng.

Y tá trưởng đích thân đến một chuyến, giải thích nói: "Sáng sớm hôm nay anh trai cậu đã đến làm thủ tục xuất viện cho cậu rồi, cậu không biết sao?"

Thủ tục xuất viện?

Lẽ nào tối hôm qua cậu ta giả vờ ngất xỉu bị anh trai phát hiện?

Sắc mặt Phương Yến lập tức thay đổi.

Cậu ta nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Phương Thịnh, điện thoại kết nối được, nhưng bên kia lại từ chối nghe.

Suy đoán được chứng minh, Phương Yến như rơi vào hầm băng.

Xong rồi.

Mà Phương Thịnh lúc này, đang trên đường đến Nhất Trung.

Tối hôm qua Phương Yến giả vờ ngất xỉu, sự chú ý của anh ta đặt hết lên người Phương Yến, đương nhiên cũng không quan tâm đến chuyện đi lấy quà.

Sau đó lãnh đạo trường học gọi điện thoại cho Phương Thịnh, nói bọn họ đã cất số quà đó cho anh ta, hỏi khi nào anh ta đến lấy.

Phương Thịnh vốn dĩ muốn nói vài ngày nữa, nghĩ nghĩ, anh ta vốn dĩ lên kế hoạch tối hôm qua đi xin lỗi Điền Chính Quốc, nhưng lại bị Phương Yến phá hỏng, không bằng hôm nay đi luôn.

Sớm một chút xin lỗi Điền Chính Quốc, anh ta cũng có thể sớm yên tâm.

Còn về Phương Yến....

Sắc mặt Phương Thịnh khó coi.

Anh ta sẽ dẫn Phương Yến đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng lúc này anh ta thật sự không muốn để Phương Yến làm hỏng kế hoạch của mình, cho nên mới từ chối nghe điện thoại của nó.

Phương Thịnh đã gọi cho tài xế, buổi trưa tài xế sẽ đón Phương Yến về nhà.

Sức khỏe nó cũng không có vấn đề gì lớn, anh ta căn bản không cần phải cẩn thận.

Phương Thịnh đến Nhất Trung rất sớm, anh ta đến phòng làm việc của lãnh đạo trường ngồi một lát, cũng thuận tiện hỏi thăm lãnh đạo trường tình huống của Điền Chính Quốc.

Lãn đạo trường không hiểu rõ Điền Chính Quốc nhiều như cô Vương, nhưng lời anh ta nói lại không khác lời cô Vương là mấy.

Điền Chính Quốc rất ưu tú, là học sinh ưu tú nhất của khóa học này.

Từ phòng làm việc lãnh đạo trường đi ra, Phương Thịnh có hơi chán nản thất vọng.

Điền Chính Quốc là một đứa trẻ ưu tú như vậy, tại sao trong mắt người nhà anh ta lại thành không hiểu lễ phép, không tôn trọng già yêu trẻ, đứa con hoang không có giáo dưỡng chứ?

Trong chuyện này có tồn tại hiểu lầm gì, hay là nói người nhà anh ta, có quá nhiều thành kiến với Điền Chính Quốc, cho nên bọn họ mới không nhìn thấy cái tốt của Điền Chính Quốc.

Đầu óc Phương Thịnh loạn cào cào, anh ta nghĩ không rõ, hiểu không thấu, cho nên anh ta định đích thân đi nhìn xem.

Anh ta đã từng đến lớp 1 khối 11, liền trực tiếp cầm quà qua đó.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ăn cơm xong liền đến lớp, bọn họ đến sớm, trong sân trường không có mấy người.

"Có hơi buồn ngủ, lát nữa đến lớp tớ ngủ một lát." Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh gật gật đầu, đột nhiên hỏi: "Tớ nhớ trước đó cậu nói thích người có thành tích tốt?"

Điền Chính Quốc nhớ đến lời nói lúc sáng, sợ Kim Thái Hanh hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: "Trước đây tớ có hơi ấu trĩ, cho nên mới nghĩ như vậy. Bây giờ đối với tớ mà nói, chỉ cần nhân phẩm tốt, ở cùng người đó cảm thấy vui vẻ, tớ cũng sẽ rất thích." Nói rồi, cậu nhìn Kim Thái Hanh, "Cậu đừng để trong lòng."

Cậu thật sự không có ý không thích người có thành tích kém!

Kim Thái Hanh gật gật đầu, không nói gì.

Xem ra hắn không thể chơi game mỗi ngày rồi, lần thi tháng sau thi được thành tích đứng thứ 2 toàn khối trước đi.

Hai người tự có suy nghĩ của mình, đi đến cửa lớp, Điền Chính Quốc đang muốn đi vào, đã nghe thấy một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc: "Chính Quốc."

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đồng thời dừng bước chân.

Phương Thịnh đứng ở cách hai người không xa, nhìn thấy Điền Chính Quốc, anh ta lộ ra nụ cười trước.

Ý cười trên khóe miệng Điền Chính Quốc lập tức biến mất, cậu nhíu mày lại, có hơi không vui hỏi: "Anh lại đến đây làm gì?"

Kim Thái Hanh trực tiếp kép Điền Chính Quốc ra sau, nhàn nhạt liếc nhìn Phương Thịnh, nói với Điền Chính Quốc: "Cậu vào lớp trước, để tớ xử lý."

Điền Chính Quốc vốn dĩ rất phiền, nghe thấy câu này của Kim Thái Hanh có hơi nghi hoặc: "Cậu xử lý thế nào?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu, dùng khẩu hình nói: "Đánh anh ta."

Điền Chính Quốc lập tức vui vẻ.

Cậu thực ra cũng muốn đánh Phương Thịnh một trận, nhưng đánh người thì ít nhất cũng phải có lý do chứ?

"Không sao, tớ có thể tự xử lý được, cậu về lớp trước đi." Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh có hơi do dự.

Điền Chính Quốc lại đi vòng qua hắn, đi đến trước mặt Phương Thịnh: "Tôi chỉ có 10 phút để nói chuyện với anh."

Lời nói này vô cùng không khách khí, rơi vào tai Phương Thịnh vô cùng chói tai, nếu như đổi lại là trước đây, Phương Thịnh không xụ mặt thì trong lòng kinh bỉ, nhưng lúc này trong lòng anh ta lại không hề có chút không thoải mái nào.

Nhất định là trước đó người nhà anh ta đã đắc tội rất sâu với Điền Chính Quốc, nếu không Điền Chính Quốc sao có thể dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình?

Vì thế Phương Thịnh lộ ra nụ cười nhạt, gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta đổi nơi khác nói chuyện."

"Lên sân thượng." Điền Chính Quốc xoay người lên tầng.

Phương Thịnh lập tức đi theo.

Kim Thái Hanh nhìn hai người rời đi, trầm mặc một lúc, có chút không yên tâm mà đi theo.

Hắn sẽ không lên sân thượng, chỉ đứng thủ ở dưới tầng, có tình huống không đúng hắn có thể lên giúp bất cứ lúc nào.

Điền Chính Quốc chú ý đến Kim Thái Hanh đi theo sau, khóe miệng cậu cong lên, cũng không ngăn cản.

Lên đến sân thượng, Điền Chính Quốc đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Anh có chuyện gì không?"

Phương Thịnh nhìn chăm chú gương mặt Điền Chính Quốc cực kỳ giống Phương Yến, trong mắt thiếu niên không giấu được sự bực bội và chán ghét.

Phương Thịnh rũ mắt xuống, cuối cùng cũng mở miệng: "Chính Quốc, anh hôm nay đến đây là muốn xin lỗi em."

Điền Chính Quốc nghe vậy cười nhạo một tiếng: "Xin lỗi?"

Phương Thịnh vẻ mặt có chút lúng túng.

Anh ta từ nhỏ là thiên chi kiêu tử, lại là đại thiếu gia nhà họ Phương, chuyện xin lỗi này quả thật là có chút không làm thế nào, nhưng Phương Thịnh biết, thái độ hôm nay của anh ta phải thành khẩn.

Nếu không, anh ta có dự cảm, nhà bọn họ có thể mãi mãi mất đi đứa trẻ ưu tú trước mặt này.

"Chính Quốc, anh thật sự rất xin lỗi em," Phương Thịnh hít một hơi thật sâu, lại nói lần nữa, "trước đó anh không hiểu rõ em toàn diện, không biết em là người thế nào, đã tự cho là đúng coi em là người như thế, anh thật sự xin lỗi."

"Anh biết, em không thích ba mẹ ông nội bà nội đều là có nguyên nhân, anh lúc đó cũng không hiểu rõ tiền căn hậu quả, cho nên có hơi tức giận, nên mới đối với em như vậy, anh....."

"Vậy anh bây giờ đứng ở đây nói xin lỗi tôi, là vì anh đã biết tiền căn hậu quả rồi?" Điền Chính Quốc mất kiên nhẫn ngắt lời Phương Thịnh, giọng nói tràn đầy nghi ngờ.

Phương Thịnh há miệng, hồi lâu anh ta mới nói: "Không có, anh còn chưa biết. Nhưng anh sẽ đi điều tra, anh sẽ để ba mẹ ông nội bà nội còn có...Yến Yến xin lỗi em, Chính Quốc, mọi người là người nhà của em, em cho dù có ý kiến với mọi người, cũng đừng đẩy mọi người ra xa."

"Cửa lớn nhà họ Phương, sẽ mãi mãi vì em mà mở ra."

Điền Chính Quốc cười lên.

Càng nghĩ Điền Chính Quốc càng cảm thấy lời Phương Thịnh nói thật nực cười, tiếng cười của cậu càng ngày càng to.

Biểu tình trên mặt Phương Thịnh cứng đờ, anh ta không hiểu nhìn thiếu niên trước mặt.

Điền Chính Quốc cười đến cong eo, thậm chí cười chảy nước mắt.

Phương Thịnh nháy mắt rơi vào mờ mịt.

Lời anh ta vừa nói...

Rất buồn cười sao?

Điền Chính Quốc cười tầm khoảng 1 phút, cậu cuối cùng cũng dừng cười.

Cậu đoán được mục đích Phương Thịnh hôm nay đến đây.

Đại khái là Phương Thịnh từ miệng người khác biết được tình huống của mình, có khả năng là thầy cô giáo trong trường, cũng có thể là bạn học của cậu, cảm thấy cậu và người trong miêu tả của Phương lão gia tử không giống nhau, cho nên Phương Thịnh cho rằng trong chuyện này tồn tại hiểu lầm, đến tìm cậu xin lỗi, một và vì tháo gỡ hiểu lầm, hai là vì tiếp tục thuyết phục cậu về nhà họ Phương với anh ta.

Nhìn Phương Thịnh lúng túng không biết làm thế nào trước mặt, Điền Chính Quốc chỉ càm thấy nực cười.

Kiếp trước sau khi về đến nhà họ Phương, lúc ban đầu cậu rất thích Phương Thịnh.

Bởi vì cậu luôn cho rằng Phương Thịnh và người nhà họ Phương không giống nhau, mặc dù Phương Thịnh không thích cậu, nhưng anh ta chí ít sẽ không giống Phương lão gia tử và Phương lão thái thái, trực tiếp công khai thiên vị Phương Yến.

Chí ít thì Phương Thịnh lúc chuẩn bị bánh sinh nhật, anh ta sẽ chuẩn bị hai cái, còn thuận tiện đem cho Điền Chính Quốc một món quà nhỏ - - cho dù đó là thứ Phương Yến không cần.

Điền Chính Quốc rất biết đủ, cũng biết hồi báo, cho nên cậu bắt đầu thử lấy lòng Phương Thịnh.

Sáng sớm thức dậy pha cho Phương Thịnh một ly cà phê, giúp Phương Thịnh giặt quần áo, hoặc là lúc Phương Thịnh tan làm về nhà lập tức giúp anh ta cởi giầy thay dép.

Chính vào lúc Điền Chính Quốc cho rằng quan hệ của cậu và Phương Thịnh cuối cùng cũng được kéo gần lại, cậu trong lúc vô ý nghe được Phương Thịnh dỗ Phương Yến:

"Anh sao có thể thích cậu ta được?"

"Anh chỉ có một người em trai là em, Yến Yến."

"Điền Chính Quốc vừa đến gần anh, anh liền cảm thấy ghê tởm...."

Điền Chính Quốc lúc đó mới hiểu, thì ra bọn họ đều như nhau cả.

Trên dưới nhà họ Phương, không có ai thích cậu.

Còn chuyện đổi tim, Phương Thịnh đại khái là không biết chuyện này. Chuyện này cũng là sau này Điền Chính Quốc mới từ từ suy nghĩ ra.

Phương lão gia tử dường như cũng hiểu chuyện này là nghiệp chướng nặng nề, cho nên trước khi Điền Chính Quốc và Phương Yến sắp làm phẫu thuật, lão gia tử nghĩ cách lừa Phương Thịnh ra nước ngoài.

Nghĩ đến đây, Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy có chút ác ý, nếu như Phương Thịnh biết bộ mặt thật của em trai anh yêu thương nhất và người nhà anh ta yêu thương, anh ta sẽ làm thế nào nhỉ?

Anh ta sẽ còn không biết ngượng mà muốn cậu cùng anh ta về nhà nữa không?

Điền Chính Quốc nhìn Phương Thịnh, chậm rãi cong khéo miệng lên: "Xem ra anh vẫn còn chưa biết."

Phương Thịnh sửng sốt: "Biết cái gì?"

Điền Chính Quốc thần sắc nghiêm trang, ngữ khí nghiêm túc: "Tôi thay đổi chủ ý, trước đó tôi cảm thấy chỉ nói chuyện với anh 10 phút là đủ, nhưng bây giờ tôi nghĩ tốn thêm chút thời gian vậy."

Phương Thịnh rùng mình, không biết tại sao, anh ta cảm thấy lời Điền Chính Quốc nói tiếp sau đây, sẽ phá vỡ mọi nhận thức trước đây của anh ta, anh ta có hơi bất an nhìn Điền Chính Quốc.

Quả nhiên, Điền Chính Quốc vừa mở miệng, đã làm cho Phương Thịnh cứng đờ tại chỗ.

"Anh biết nhà cũ nhà họ Phương ở thành phố A có hai tầng hầm ngầm không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com