TruyenHHH.com

Cuu Vot Tien Ton Hac Hoa Cuu Nguyet Luu Hoa

Editor: Qing_SuSu

Môi Mục Vân Quy mềm mại, hàm răng cắn nhẹ vào lòng bàn tay hắn, mơ hồ cảm nhận được một cỗ nhiệt ý ấm áp ướt át nào đó. Cơn đau nho nhỏ này đối với Giang Thiếu Từ không là gì cả, cơn đau nhói chợt lóe lên, sau đó một cảm giác ngứa ngáy tê dại truyền khắp người hắn.

Nhưng Giang Thiếu Từ lại giật mình không nhỏ, hắn vô thức buông tay ra, cả cánh tay đều cứng đờ. Mục Vân Quy nhân cơ hội quay mặt lại, vội vã hít thở không khí trong lành, sau đó trừng mắt nhìn hắn: "Ta muốn hỏi ngươi đang làm cái gì vậy? Người bên ngoài tới cứu viện, cũng đâu phải truy binh, ngươi đè chặt ta lại làm cái gì?"

Lúc này Giang Thiếu Từ mới ý thức được, hắn vẫn đang đè lên người Mục Vân Quy. Vừa nãy, khi phi thuyền đến gần, Giang Thiếu Từ sợ bị người phía trên nhìn thấy, hắn đẩy Mục Vân Quy nằm xuống. Vốn dĩ hành động này không có gì, nhưng Mục Vân Quy là nữ tử, mà Giang Thiếu Từ vì muốn nàng an phận, còn dùng cánh tay đè lên bả vai Mục Vân Quy, khiến cử chỉ có chút ái muội.

Trời xanh chứng giám, Giang Thiếu Từ không hề có tâm tư gì khác, lúc này bị Mục Vân Quy chỉ ra, ngược lại làm hắn có vẻ như có ý đồ không chính đáng. Giang Thiếu Từ im lặng thả tay ra, Mục Vân Quy đạt được tự do, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất.

Giang Thiếu Từ cử động bàn tay, vừa rồi Mục Vân Quy không dùng nhiều sức lực khi cắn lòng bàn tay hắn, nhưng nơi đó dường như đã để lại dấu răng, cảm giác tê dại một lúc lâu vẫn chưa tiêu tán. Ánh mắt Giang Thiếu Từ lúng túng không biết nên đặt chỗ nào, chợt liếc thấy cọng cỏ gãy bám vào tóc Mục Vân Quy, môi mím lại, yết hầu khẽ nhúc nhích, hắn lặng lẽ dời mắt.

Mục Vân Quy không chú ý tới trên tóc nàng dính lá cây, nàng vỗ vỗ y phục, vui vẻ phấn chấn hỏi: "Người bên ngoài tới rồi, chúng ta đi Bắc Đảo nhé?"

Sau khi kết giới biến mất, đám đảo dân rơi vào trạng thái điên cuồng, hơn nữa đáy biển không ngừng có ma thú xông lên, các bến tàu lớn trên Thiên Tuyệt đảo đều bị huỷ hoại. Cho nên, cuối cùng phi thuyền ngoại giới lựa chọn đặt chân ở bình nguyên phía bắc, sẽ đóng quân ở đó trong năm ngày.

Địa bàn của tứ đại gia tộc trên Thiên Tuyệt đảo được sắp xếp theo địa lý, phía bắc là địa bàn của Bắc Quách gia. Nơi đó địa thế bằng phẳng, trù phú màu mỡ, thích hợp cho việc trồng trọt, bởi vậy Bắc Quách gia vẫn luôn dựa vào bán lương thực để kiếm sống.

So với Nam Cung gia độc quyền đường thủy, Tây Môn gia sản xuất vũ khí, Bắc Quách gia có vẻ nghèo túng không có sức cạnh tranh. Tuy nhiên hiện tại, Bắc Quách gia bởi vì ngồi trên kho thóc nên trong tai họa này ít chịu tác động nhất, còn dựa vào vị trí đắc địa gần quan được ban lộc, cuối cùng lại trở thành kẻ thắng.

Mục Vân Quy nói đến việc lên đường liền hứng thú bừng bừng, từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng nhìn thấy người bên ngoài...... à người sống tách biệt với thời đại Giang Thiếu Từ thì không tính. Mục Vân Quy rất tò mò, nơi cuối cùng của biển cả trông sẽ như thế nào, những người bên ngoài kia sẽ sinh hoạt, sẽ tu luyện ra sao.

Tinh thần Mục Vân Quy rất phấn chấn, Giang Thiếu Từ ngược lại rất lãnh đạm. Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tạm thời đừng đi. Dù sao bọn họ cũng sẽ ở lại năm ngày, không vội."

Đừng đi? Mục Vân Quy quay đầu lại, nàng nhìn Giang Thiếu Từ, phát hiện hắn có vẻ không được vui. Trong lòng Mục Vân Quy cảm thán một tiếng, thử hỏi: "Tại sao? Ngươi hình như không thích bọn họ."

Giang Thiếu Từ đương nhiên sẽ không thích hậu duệ của kẻ thù mình, nhưng hắn không tỏ vẻ gì, chỉ thản nhiên nói: "Bọn họ xưng là tới cứu viện, nhưng không có chứng cứ, ai biết bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì? Trước cứ quan sát đã, chờ những người khác đi trước, xác định không có vấn đề thì chúng ta mới xuất phát."

Mục Vân Quy nghe vậy, lập tức trở nên nghiêm nghị. Từ cốt truyện, Mục Vân Quy biết bọn họ sẽ đi đến Tiên giới đại lục, Nam Cung Huyền còn ở trên đại lục hô mưa gọi gió, xuân phong đắc ý, cho nên khi người bên ngoài vừa đến, Mục Vân Quy liền đánh mất cảnh giác. Nhưng mà, ai biết được những người này là địch hay là bạn?

Giang Thiếu Từ nói đúng, bọn họ không thể xem nhẹ được. Mục Vân Quy âm thầm nhắc nhở chính mình, cho dù biết được cốt truyện, nàng cũng không thể sơ suất như vậy.

Mục Vân Quy thầm tín phục trước sự chu đáo nghiêm cẩn của Giang Thiếu Từ, nhưng nàng không biết, những lời này chỉ là Giang Thiếu Từ tùy tiện bịa ra để lừa nàng.

Trên thực tế, điều Giang Thiếu Từ thực sự nghĩ đến chính là, một khi bước vào doanh địa, hắn sẽ không thể tự do hành động. Thân thể của hắn vẫn còn cách một chút mới có thể cường hóa hoàn toàn, trong doanh địa nhiều người phức tạp, còn có công cụ dò xét ở Tu Tiên giới không biết đã phát triển đến mức nào, Giang Thiếu Từ không dám mạo hiểm.

Cho nên, hắn muốn nhân lúc hiện tại không ai biết, nhanh chóng kết thúc đại nghiệp luyện thể.

Nhưng Mục Vân Quy không biết Giang Thiếu Từ đang nghĩ gì, nàng mang theo sự kính sợ với Giang Thiếu Từ đi vào sân, nói: "Mặc dù tường viện cùng cấm chế bị phá hủy, nhưng phòng dọn dẹp một chút vẫn có thể ở được. Tối nay tranh thủ tắm gội, đợi sau này vào doanh địa, chỉ sợ cũng không tiện."

Mấy ngày nay bọn họ đều lẩn trốn ở núi rừng, mặc dù có pháp quyết làm sạch thân thể, nhưng Mục Vân Quy vẫn luôn cảm thấy không sạch sẽ như tắm. Giang Thiếu Từ đang suy nghĩ việc gì đó, nghe thấy lời Mục Vân Quy nói, bước chân hắn dừng lại, suýt nữa thì vấp ngã trước ngưỡng cửa.

Giang Thiếu Từ dừng ở cạnh cửa, khẽ nhíu mày: "Những lời này, ngươi có thể nói thẳng ra như vậy sao?"

Mục Vân Quy quay đầu lại, tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn: "Chỉ là tắm gội thôi mà, làm sao vậy?"

Giang Thiếu Từ mím môi, cuối cùng nhịn xuống. Hắn xem như phát hiện, Mục Vân Quy đại khái không xem hắn là nam nhân, nói cái gì cũng đều nói thẳng. Trong lòng Giang Thiếu Từ có chút khó chịu, hắn trừng mắt nhìn nàng một cái, xoay người bỏ đi.

Không hiểu sao bước chân Giang Thiếu Từ rất nặng nề, hắn đi vòng quanh bên ngoài, cũng không biết mình đang tìm cái gì. Giang Thiếu Từ đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhận ra có gì đó không thích hợp.

Hắn đây là làm sao vậy, vì sao tâm trạng lại dễ dàng dao động như thế? Giang Thiếu Từ đứng ở trong sân, hóng gió một lúc lâu, xác định tâm trạng đã bình tĩnh lại mới xoay người về phòng.

Trong đầu Mục Vân Quy chỉ nghĩ đến việc tắm gội, bởi vậy không chú ý đến sự khác thường của Giang Thiếu Từ. Phòng tắm ở tận cùng bên trong, hơn nữa không gian lại nhỏ nên không bị hư hại gì, thùng tắm vẫn còn nguyên vẹn. Mục Vân Quy đứng ở bên cạnh thùng gỗ, khó xử nhìn chằm chằm trận pháp bàn.

Thùng tắm mặc dù không bị hư, nhưng Thiên Tuyệt đảo đã bị tổn hại nặng nề, linh thạch trên đảo đã bị Nam Cung Ngạn cùng Tây Môn gia quét sạch, nước không thể thoát ra khỏi đường ống được nữa. Mục Vân Quy đứng ngây ra đó một lúc lâu, vô cùng sầu não.

Nàng đang lúc khó xử, bỗng nhiên cảm giác phía sau có người tới gần. Mục Vân Quy vô thức tránh né, lại bị Giang Thiếu Từ đè lại đỉnh đầu: "Đừng nhúc nhích."

Thân thể Mục Vân Quy cứng đờ, Giang Thiếu Từ lấy mấy cọng cỏ ở phía sau tóc nàng ra, lạnh nhạt liếc nhìn nàng, hỏi: "Đứng ngây ngốc ở chỗ này làm gì?"

Nói đến cái này, Mục Vân Quy thở dài đáp: "Trận bàn không dùng được nữa."

Ngón tay Giang Thiếu Từ nắm sợi tóc nàng, đôi mắt tùy ý nhìn lướt qua bát quái đồ trên bàn, quả nhiên, trên mặt bát quái đồ hiện lên nhắc nhở không thể xả nước, không thể đun nóng. Giang Thiếu Từ cười nhạo một tiếng: "Thuật con rối dưỡng các ngươi trở nên ngu ngốc hết cả sao, bên ngoài chính là biển, bản thân ngươi có thể sử dụng pháp thuật, sao lại không thể dùng được?"

Mục Vân Quy sửng sốt, sau đó lẩm bẩm: "Ừ nhỉ."

Nàng đã quen dùng các loại công cụ, bởi vậy sau khi ống dẫn nước không hoạt động được nữa nàng lại quên mất một điều, nàng có thể tự mình lấy nước.

Mục Vân Quy có thể dùng thủy cầu thuật ngưng tụ ra nước, nhưng nàng không muốn lãng phí linh lực, liền đến ao hồ sau núi lấy nước, sau đó đặt vào trong không gian mang về. Sau đó, nàng dùng pháp thuật hệ hỏa đun nóng nước, loay hoay một lúc lâu, cuối cùng cũng có được nước ấm để tắm.

Trong lúc Mục Vân Quy đang miệt mài tắm rửa ở trong phòng, Giang Thiếu Từ ngồi trong đình hóng gió kiểm kê ma tinh. Dù biết không cần phải kiêng dè Mục Vân Quy, nhưng Giang Thiếu Từ vẫn phòng bị. Mấy ngày nay bọn họ tích cóp không ít ma tinh, Giang Thiếu Từ đem ma tinh cấp ba, cấp bốn đặt ở trên bàn, mặt bàn trong chớp mắt trở nên đầy ắp. Ma tinh cấp hai không cho chỗ để đặt, bị Giang Thiếu Từ tiện tay ném xuống đất.

Hiện giờ Giang Thiếu Từ chỉ nhìn trúng ma tinh cấp bốn, cấp ba miễn cưỡng chấp nhận, cấp hai ngay cả cục đá cũng không bằng. Đáng tiếc ma thú cấp càng cao, yêu cầu lãnh địa lại càng lớn, ma thú cấp bốn cũng đã là vương giả độc bá một phương, chúng sẽ không tùy tiện tiến vào lãnh thổ ma thú khác. Số lần Giang Thiếu Từ và Mục Vân Quy gặp được ma thú cấp bốn là rất ít, ma tinh cũng chỉ tích góp được vài viên ít ỏi.

Về phần ma thú cấp năm, trước mắt Giang Thiếu Từ vẫn chưa gặp được.

Dựa theo quy luật bình thường, tu sĩ có thể vượt cấp giết chết ma thú cao hơn mình một bậc, tỷ như tu sĩ nhất tinh giết ma thú cấp hai, tu sĩ nhị tinh giết ma thú cấp ba. Tuy nhiên, Giang Thiếu Từ giống như là bật hack vậy, hắn bất khả chiến bại khi chiến đấu với ma thú, đám ma thú cấp bốn nhìn thấy hắn đều chỉ có co giò bỏ chạy. Qua thời gian dài, ngay cả Mục Vân Quy săn giết ma thú cũng không còn để ý tới cấp bậc của chúng.

Dù sao cũng không đánh lại Giang Thiếu Từ, cũng không có gì khác biệt.

Giang Thiếu Từ ước lượng một chút số lượng hắn sẽ dùng, đem ma tinh cấp bốn cùng với ma tinh cấp ba có chất lượng tốt cất đi, sau đó đem số ma tinh còn dư lại cùng với đống rác rưởi trên mặt đất kia bỏ vào không gian, để lại cho con rối dùng.

Hắn kiểm kê xong đống ma tinh, lại đợi một lúc lâu, cuối cùng Mục Vân Quy cũng tắm xong.

Giang Thiếu Từ oán thầm, nếu không phải diện tích thùng gỗ trong phòng tắm có hạn, Giang Thiếu Từ sẽ nghi ngờ Mục Vân Quy đang bơi lội trong đó. Tắm rửa mà thôi, có cần thiết phải lâu như vậy không?

Giang Thiếu Từ đẩy cửa tiến vào, vừa bước vào liền cảm nhận được hơi nước dày đặc, Mục Vân Quy đang ngồi trước gương trang điểm, từ tốn chải tóc. Giang Thiếu Từ dừng lại trước cửa một chút, đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Đêm nay phòng sẽ được sắp xếp như thế nào vậy?

Mục Vân Quy vốn ở sương phòng, nhưng ngày đó Nam Cung Ngạn rời đảo phái rất nhiều người tới bắt cóc Mục Vân Quy, sương phòng cũng đã sụp đổ trong lúc đánh nhau. Hiện giờ chỉ có chính phòng có thể ở được, chỉ là, chính phòng chỉ có một chiếc giường.

Giang Thiếu Từ dừng lại ở cửa, lần đầu cảm giác được tiến thoái lưỡng nan. Hắn hạ thấp giọng, định làm bộ như chưa từng xuất hiện ở đây, lặng lẽ đi ra ngoài. Nhưng mà hắn vừa mới di chuyển, đã bị Mục Vân Quy nghe thấy.

Mục Vân Quy quay đầu lại, thấy là hắn, mỉm cười nói: "Ngươi đến rồi đấy à. Ta để lại nước cho ngươi đấy, ngươi có muốn tắm qua không?"

Giang Thiếu Từ đứng ở cửa, im lặng một lúc lâu. Đồ ngốc này, giờ vẫn còn để ý đến chuyện tắm rửa, ngươi không ý thức được vấn đề gì sao?

Mục Vân Quy vừa mới tắm rửa xong, trên người chỉ mặc trung y, tóc dài ướt sũng xõa sau lưng. Lưng áo nàng mau chóng bị tóc làm ướt nhẹp, mơ hồ lộ ra tấm lưng trắng nõn thon thả bên dưới. Giang Thiếu Từ thu hồi ánh mắt, dùng sức nhìn chằm chằm khung cửa trống rỗng, đè nặng thanh âm nói: "Không cần. Tối nay ta có việc, ngươi ngủ trước đi, không cần đợi ta."

Nói xong, Giang Thiếu Từ chuẩn bị đi ra ngoài, Mục Vân Quy đứng dậy chạy tới: "Ngươi muốn đi đâu?"

Mục Vân Quy vừa mới tắm xong, trên mặt trắng nõn thuần khiết, tóc dài tự nhiên tán loạn, đôi mắt đen láy lại long lanh như có nước đọng bên trong, cả người giống như có thể véo ra nước. Mục Vân Quy ngăn Giang Thiếu Từ lại, đôi mắt ngập nước, nghiêm túc hỏi: "Trời tối rồi, ngươi còn muốn đi đâu?"

Giang Thiếu Từ cứng ngắc chỉ tay ra phía ngoài: "Ta đột nhiên nghĩ đến một bộ kiếm pháp, muốn ra ngoài tu luyện."

"Luyện kiếm đâu cần phải vội vã nhất thời, ngươi cũng có thể ở trong phòng suy ngẫm." Mục Vân Quy thấy Giang Thiếu Từ bất động, duỗi tay kéo hắn vào, nói, "Không phải ngươi còn phải hấp thụ ma tinh sao, sau khi hấp thụ ma tinh thân thể ngươi sẽ yếu ớt, ở bên ngoài quá nguy hiểm. Ngươi yên tâm, mặc dù cấm chế đã bị hỏng, nhưng ta sẽ bảo hộ ngươi."

Giang Thiếu Từ nghe được lời này rất bất đắc dĩ, nàng còn bảo hộ hắn, đúng là dám nghĩ dám nói. Mục Vân Quy kéo Giang Thiếu Từ vào phòng, nhưng khi đến phòng cửa ngủ, hắn dừng lại.

Lần này, Mục Vân Quy có kéo thế nào hắn cũng không nhúc nhích, Mục Vân Quy kinh ngạc quay đầu lại, thấy vẻ mặt Giang Thiếu Từ cứng đờ, nhìn có chút cổ quái: "Ta ở chỗ này là được."

Ở thính đường cũng có sạp thấp, nhưng sạp lại ngắn và hẹp, với thân hình Mục Vân Quy thì có thể nằm đó ngủ được, nhưng Giang Thiếu Từ thì chắc chắn không thể nằm được trên đó. Mục Vân Quy nói: "Thân thể ngươi đang suy yếu, sao có thể để ngươi ngủ trên đó được. Ngươi yên tâm nằm trên giường nghỉ ngơi đi, bên ngoài còn có ta."

Giang Thiếu Từ bất động, Mục Vân Quy dứt khoát dùng hai tay kéo hắn vào. Giang Thiếu Từ vô cùng bất lực khi bị kéo đi, hắn cũng không biết tại sao Mục Vân Quy lại cảm thấy hắn suy yếu, đành phải tự biện hộ: "Ta trở thành kẻ yếu đuối từ khi nào vậy?"

"Đừng có mạnh miệng, lần trước ngươi phát sốt, cả người một chút sức lực cũng không có, ta so với ngươi còn khỏe mạnh hơn nhiều." Mục Vân Quy vừa nói vừa kéo bình phong, "Ngươi ngủ trước đi, ta ra ngoài hong khô tóc."

Giang Thiếu Từ đứng sau tấm bình phong, nhìn thấy Mục Vân Quy mặc trung y ngồi ở trước gương trang điểm, tỉ mẩn chải tóc. Tóc nàng đen và dày, lúc này mới hơi khô, đuôi tóc cuộn tròn, rũ ra sau lưng như rong biển.

Cảnh tượng này đột nhiên gợi Giang Thiếu Từ nhớ lại hồi ức đã lâu. Khi đó hắn còn ở trong phủ tướng quân, mẫu thân tuổi trẻ mỹ lệ, phụ thân cao lớn cường tráng. Cảnh tượng thường thấy nhất trong ký ức của hắn là mẫu thân ngồi trước gương trang điểm, phụ thân trên ngồi trên giường đọc sách, Giang Thiếu Từ bò trên giường La Hán, loay hoay nghịch bội kiếm của phụ thân.

Giang Thiếu Từ ngẩn ra một lát, chậm rãi hoàn hồn lại. Hắn cúi đầu, ngón tay dùng sức ấn mạnh vào giữa mày, sao lại thế này, sao hắn lại nhớ tới cuộc sống sinh hoạt khi ở nhân gian. Nhiều năm như vậy, hắn còn cho răng mình đã quên.

Nhưng tình huống chung sống như thế này thực sự rất giống một cặp phu thê dưới phàm trần, ý niệm này của Giang Thiếu Từ vừa mới lóe lên, liền nhanh chóng bị hắn dập tắt. Tương lai của Mục Vân Quy không có quan hệ gì với hắn, hắn có việc riêng của mình phải làm, chờ ra khỏi Thiên Tuyệt đảo, hắn sẽ đi theo con đường riêng của mình, sẽ không còn gì liên quan.

Giang Thiếu Từ dùng sức nhéo tay mình, không nhìn về phía Mục Vân Quy nữa mà ngồi ở mép giường, nhắm mắt hấp thu ma khí. Ma tinh chất đống ở bên cạnh hắn ngày một ít đi, chẳng bao lâu nữa, Giang Thiếu Từ liền mất đi ý thức.

Khi Mục Vân Quy hong khô tóc xong trở về, liền thấy Giang Thiếu Từ dựa vào giường nhắm mắt, lông mày hơi nhíu lại. Mục Vân Quy ôm đầu gối ngồi ở đầu giường bên kia, lặng lẽ bảo hộ hắn.

Vẻ ngoài, cốt tướng của Giang Thiếu Từ đều rất tốt, sau khi nhắm mắt lại trông có vẻ lạnh lùng tuấn mỹ, tú lệ vô hại, trông gần gũi hơn ngày thường rất nhiều. Mục Vân Quy nhìn Giang Thiếu Từ, chậm rãi dựa vào đầu gối, ngủ thiếp đi.

Cảm giác của Giang Thiếu Từ không sai, thân thể của hắn đã được cường hóa đến cực điểm, mới qua một canh giờ ma khí đã suy yếu hẳn đi. Giang Thiếu Từ mở mắt ra, nhìn thấy Mục Vân Quy ôm đầu gối ngồi đối diện hắn, đầu đã gật gà gật gù nhưng vẫn kiên trì không chịu nằm xuống, trông cực kỳ đáng thương.

Giang Thiếu Từ thầm thở dài, Mục Vân Quy luôn cảm thấy hắn suy yếu, kỳ thật theo số lần tăng lên, hắn dần dần thích ứng với cảm giác này, cũng không phản ứng nhiều như lúc ban đầu. Giang Thiếu Từ đứng dậy, đỡ lấy gáy Mục Vân Quy, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Mục Vân Quy chạm vào mặt giường mềm mại liền vùi mặt vào trong tóc cọ cọ, chân mày chậm rãi thả lỏng.

Ngay cả khi chìm vào giấc ngủ, cả người nàng trông cũng chỉ như một nắm nhỏ, chỉ chiếm một góc giường. Giang Thiếu Từ đắp chăn cho nàng, đi ra ngoài tấm  bình phong đả tọa. Sau đêm nay, sẽ có rất ít cơ hội trốn tránh tai mắt của người khác, hắn muốn nhanh chóng đem ma khí luyện hóa xong.

Ngoài cửa sổ gió đêm gào thét, tiếng tru tréo của ma thú tru vang lên hết đợt này đến đợt khác, nhưng đằng sau lớp giấy dán cửa sổ mỏng lại yên tĩnh và bình yên. Mục Vân Quy nằm trong lớp chăn đệm mềm mại ngủ rất yên tĩnh. Sáng sớm, nàng mơ mơ màng màng nhớ ra mình đang hộ pháp cho Giang Thiếu Từ, nàng giật mình rồi đột ngột tỉnh dậy khỏi giấc ngủ.

Mục Vân Quy buồn ngủ đứng dậy khỏi giường, thân thể vừa động đậy liền cảm giác được trên vai mình có thứ gì đó rơi xuống. Mục Vân Quy kéo chăn ra, phát hiện mình không biết từ lúc nào đã ngủ quên trên giường, ngược lại Giang Thiếu Từ ngồi ở bên ngoài bình phong, đưa lưng về phía nàng đả tọa.

Ánh sáng rực rỡ chiếu qua ô cửa sổ cùng với tiếng chim hót líu lo. Giang Thiếu Từ ngồi dưới ánh sáng ban mai mờ ảo, bả vai bình thẳng, sống lưng đĩnh bạt, thắt lưng thì bị một dây đai lưng màu đen siết chặt, để lộ những đường nét trên lưng rõ ràng và mạnh mẽ. Mục Vân Quy duỗi người ra rồi uể oải ngã xuống giường, nghĩ thầm Giang Thiếu Từ còn đang tu luyện, nàng có thể ngủ thêm một lát.

Sau khi Mục Vân Quy ngủ thiếp đi, bóng người bên ngoài bình phong cũng cử động. Giang Thiếu Từ quay mặt lại, tựa hồ liếc nhìn nàng, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục đả tọa.

Mục Vân Quy xác định Giang Thiếu Từ không có việc gì, lo lắng trong lòng liền buông xuống, ngủ  một mạch đến mặt trời lên cao mới tỉnh. Nàng bước ra khỏi phòng, bị ánh mặt trời bên ngoài làm cho choáng váng, Giang Thiếu Từ đang lau vũ khí trong sân, nghe được tiếng động, hắn nhàn nhã nói: "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh."

Mục Vân Quy ngủ nhiều quá, đầu óc choáng váng. Nàng có chút không kịp phản ứng lại, hỏi: "Chúng ta phải đi sao?"

Mục Vân Quy mới vừa tỉnh, nàng cảm thấy mình nói chuyện rất bình thường, nhưng trên thực tế giọng nói vừa mềm mại lại hơi khàn, vô cùng kiều khí[*]. Giang Thiếu Từ nhìn thoáng qua, lại  không nhịn được mà quay đầu nhìn lướt qua lần nữa. Đêm qua tóc Mục Vân Quy còn chưa khô hẳn nàng đã ngủ rồi, bây giờ tóc mềm mại buông xõa, đuôi tóc hơi cong, trông càng giống búp bê sứ.

<kiều khí[*]: giống như nũng nịu, làm nũng ấy>

Tóc trên đỉnh đầu nàng xù xù, cảm giác khi sờ hẳn vào rất tốt, Giang Thiếu Từ cưỡng lại sự thôi thúc muốn chạm vào tóc nàng, nói: "Đừng lo, một ngày đủ để chạy tới nơi."

Hai người vốn định hôm nay xuất phát, mà Mục Vân Quy lại ngủ đến tận giữa trưa, Giang Thiếu Từ nói dù sao cũng đã trì hoãn một buổi sáng, cũng không để tâm có trì hoãn thêm hay không, cho nên hai người lại nghỉ thêm một ngày, sáng sớm ngày hôm sau mới vội vã chạy tới Bắc Quách gia.

Những người nghỉ ngơi hai ngày rồi mới hành động giống như Mục Vân Quy và Giang Thiếu Từ là rất ít, chờ đến lúc Mục Vân Quy và Giang Thiếu Từ chạy đến nơi, doanh địa đã có rất nhiều người tụ tập.

Doanh địa được bao quanh bởi kết giới màu trắng mờ, nhìn từ bên ngoài giống như một cái bát úp ngược. Bên trong doanh địa được phân bố theo hình quạt, phần trung tâm là phi thuyền của Vô Cực Phái, Vân Thủy Các, đám người xung quanh được phân bố dựa theo khoảng cách, tầng bên trong là các "Quý nhân" có thân phận, tu vi cao, mà càng đi ra ngoài, sự phân bố người càng hỗn loạn.

Các đệ tử tuần tra rìa kết giới nhìn thấy bây giờ vẫn còn có người sống đi tới, kinh ngạc liếc nhìn hai người mấy lần. Mục Vân Quy mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, coi như không phát hiện tầm mắt của đám người xung quanh. Bọn họ kiểm tra thân phận Mục Vân Quy và Giang Thiếu Từ, xác định không có ma khí, liền để cho hai người tiến vào kết giới.

Đệ tử vẫy tay vào bên trong, ý bảo cho đi. Mục Vân Quy thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là, Giang Thiếu Từ không bị nghi ngờ, mặt dây chuyền làm từ răng ma thú nàng giấu bên trong lớp áo cũng không bị phát hiện. Suốt dọc đường đi, Mục Vân Quy đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp ứng phó, kết quả, một cái cũng không phải dùng tới.

Xem ra, ngay cả là "Tiên nhân" từ bên ngoài, cũng không phải vạn năng.

Giang Thiếu Từ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sở dĩ hắn thở phào nhẹ nhõm không phải là ma khí chưa bị phát hiện, mà là những người này không nhận ra mặt hắn.

Suy đoán của hắn là chính xác, việc hắn bị phong ấn đến cô đảo quả nhiên là mấy kẻ kia đã bí mật động tay chân, ở bên ngoài, có lẽ Giang Tử Dụ "đã chết".

Trong lòng những kẻ đó có quỷ, bọn chúng chắc chắn không dám công khai, hơn nữa ở thời đại của Giang Thiếu Từ, mấy thứ như hình chiếu còn chưa xuất hiện, mọi người vẫn dùng bức họa để truyền đạt tin tức. Một vạn năm trôi qua, trong khoảng thời gian đó còn liên tục trải qua kiếp nạn ma thú, những tư liệu về Giang Tử Dụ phần lớn đã biến mất khỏi thị trường, người trẻ tuổi không biết hắn là chuyện bình thường.

Về phần mấy tên đệ tử này không phát hiện ma khí...... vậy càng bình thường, trong cơ thể Giang Thiếu Từ cũng không có ma khí, hắn chỉ dùng ma khí rèn luyện thân thể mà thôi. Mà răng ma thú trên người Mục Vân Quy là của cá biển biến dị, nhìn dáng vẻ của những đệ tử này, phần lớn đều sống ở đại lục, sao có thể nhận ra được răng của hải thú.

Khả năng cao bọn chúng cho rằng đó là vật trang trí nào đó.

Bởi vậy, Giang Thiếu Từ và Mục Vân Quy dễ dàng mang theo rất nhiều ma tinh, vũ khí, đồ dùng sinh hoạt bước vào kết giới. Tất nhiên, để giấu tai mắt người khác, hai người vẫn vác theo túi đồ tượng trưng.

Cả hai người đến muộn, các vị trí tốt đều bị người khác chiếm hết rồi, chỉ còn chừa lại khoảng đất trống ngoài cùng. Mục Vân Quy cũng không để bụng, trên người nàng có "khối tài sản kếch xù", xung quanh càng ít người thì càng tốt. Mục Vân Quy cùng Giang Thiếu Từ thương lượng một chút, đi về phía khoảng trống ở phía đông.

Mặc dù người bên ngoài tới chi viện đã đến được ba ngày, nhưng vẫn có nhiều người không chống chọi được trong bảy ngày trước đó. Một số người thì chết bởi ma thú tập kích, một số thì chết bởi trận náo động của dân đảo, còn một số thì lại bởi vì tuyệt vọng mà tự sát. Hiện giờ ngồi ở chỗ này không phải người may mắn thì chính là cường giả, nhưng tất cả bọn họ đều mang vẻ mặt chết lặng, cảnh giác, kiểu người trên dưới đều sạch sẽ lại còn có tâm tư chọn chỗ giống như Giang Thiếu Từ cùng Mục Vân Quy, tuyệt đối là ngoại lệ.

Mục Vân Quy và Giang Thiếu Từ xuyên qua đám người, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người quan tâm. Đông Phương Li chạy tới, khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc trước mặt, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi: "Mục Vân Quy?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com