TruyenHHH.com

Cuu Vot Tien Ton Hac Hoa Cuu Nguyet Luu Hoa

Editor: Qing_SuSu

Buổi sáng lúc đi ra ngoài người vẫn bình thường —— Mặc dù Giang Thiếu Từ không nhìn thấy, nhưng đến lúc quay về trên người lại toàn là máu, cái này gọi là chuyện gì? Ánh mắt Giang Thiếu Từ lạnh lùng, mà Mục Vân Quy không thèm để ý, nhẹ giọng nói: "Không sao, vết thương nhỏ mà thôi. Đã được cầm máu rồi."

Giang Thiếu Từ không dao động, vẫn lạnh lùng nhìn nàng: "Vết thương nhỏ? Vết thương nhỏ mà có thể chảy nhiều máu như vậy?"

Bình thường Giang Thiếu Từ chẳng bao giờ cư xử nghiêm túc chuẩn mực, lúc này lại đột nhiên trầm mặt xuống, khí thế sắc bén lạnh thấu xương, nhìn thôi đã thấy sợ. Giang Thiếu Từ quay đầu lại, thấy con rối còn ngây ngốc đứng bên cạnh, tức giận vỗ mạnh vào gáy nó: "Còn không mau đi tìm hộp thuốc!"

Mục Vân Quy ngồi trên giường, chân ngọc trắng nõn đặt ở mép giường, ống quần vén đến đầu gối, lộ ra bắp chân tinh tế thẳng tắp. Chân nàng vừa thẳng vừa dài, chân co lại như vậy trông càng thon dài mỹ lệ, trắng nõn như ngọc. Hiện tại trên làn da như vậy lại có một vết cắt dài, xung quanh nhuốm máu loang lổ, giống như vết cắt trên ngọc thạch, vô cùng chói mắt.

Mục Vân Quy ôm nửa đầu gối, bất đắc dĩ nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà."

Mục Vân Quy đã sớm phòng bị Đông Phương Li, lúc nàng ta đánh lén nàng đã né nhanh, tránh thoát khỏi công kích của phong phù[*], chỉ bị phần rìa lưỡi gió quét qua da một chút. Trước khi cầm máu nhìn trông khá ghê, nhưng thực tế miệng vết thương cũng không sâu.

phong phù[*]: bùa gió

Giang Thiếu Từ ngồi đối diện giường, dùng rượu lau sạch vết máu xung quanh miệng vết thương, nói: "Đây không giống pháp thuật mà hòn đảo này có thể phóng ra, trong lúc thi đấu đã xảy ra chuyện gì?"

Mục Vân Quy khẽ thở dài, nói: "Là Đông Phương Li. Nàng ta giả vờ chân bị thương, nhân lúc ta không chú ý ném một tấm phù chú cấp ba. Lá bùa kia không biết lai lịch thế nào, ta chưa từng nhìn thấy trên đảo bao giờ, ta mải bận tâm tránh phần tâm gió, không ngờ ở rìa cũng có vòng xoáy, vô tình bị quét qua."

Giang Thiếu Từ quấn băng gạc lại, đem kéo và các vật dụng khác đặt bên cạnh, gọi con rối đến thu dọn. Mục Vân Quy im lặng kéo ống quần xuống, đi lại tất và giày. Trong lúc chỉ huy con rối, Giang Thiếu Từ chất vấn: "Lúc thi đấu xảy ra chuyện, sao ngươi không truyền tin về?"

Trên đảo có nhiều loại phù chú truyền tin, hạc giấy truyền tin, Mục Vân Quy chỉ cần viết bừa một tin rồi gửi đi, Giang Thiếu Từ sẽ biết Mục Vân Quy bị thương. Kết quả nàng không nói, lại lựa chọn im lặng mang theo thương trở về.

Mục Vân Quy cúi đầu chỉnh lại lại vạt áo, nhẹ giọng nói: "Không cần thiết, ta cũng chưa đến mức không tự quay về được."

Mục Vân Quy nói rất nhẹ nhàng, có thể nghe ra được nàng đã lên kế hoạch tự mình giải quyết vấn đề từ đầu đến cuối, chưa bao giờ nghĩ tới Giang Thiếu Từ. Giang Thiếu Từ tức giận, nhưng cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận, hắn vừa quay đầu lại thì nhìn thấy con rối vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, lập tức nổi giận sôi máu: "Ngươi còn đứng đây làm gì?"

Con rối nhỏ: "?"

Không phải Giang Thiếu Từ gọi nó tới đây hay sao?

Con rối giúp hắn lấy hộp thuốc, đưa kéo, thu dọn đồ vật linh tinh, cuối cùng còn phải chịu mắng một trận mà chẳng hiểu tại sao, chỉ có thể ấm ức tủi thân rời đi. Mục Vân Quy vừa mới trải một trận chiến, trên đùi còn bị thương, sau khi băng bó xong không khỏi lộ ra vẻ mệt mỏi. Giang Thiếu Từ thấy vậy, đứng dậy nói: "Ngươi ngủ một lát đi, ta ra ngoài trước."

Mục Vân Quy quả thật có chút mệt mỏi, sau khi đóng cửa sổ liền trở về giường nghỉ ngơi. Giang Thiếu Từ quay về phòng, nhìn thấy cửa sổ sương phòng khép lại, thanh âm dần dần lắng xuống mới mở thủy kính ra, tắt thanh âm, lẳng lặng xem trận đấu buổi sáng.

Bốn phía lôi đài đều lắp lưu ảnh thạch, có thể lưu lại toàn bộ ánh sáng, động tác, thanh âm của trận chiến trong ngày, nhưng cũng không phải thời gian thực. Thường phải đợi đến khi trận đấu kết thúc, ban tổ chức ghép lại hình ảnh trong lưu ảnh thạch, cắt xén cho hợp lý một chút rồi mới truyền đến thủy kính.

Cuối giờ Thìn[*] Mục Vân Quy mới thi đấu xong, cho đến bây giờ đã qua nửa buổi trưa, trong thủy kính mới cập nhật lưu ảnh trận đấu hôm nay.

Cuối giờ Thìn[*]: 8h20-9h00

Đây cũng là lý do dù có thủy kính tiện lợi như vậy nhưng phần lớn mọi người vẫn thích vẫn thích đến hiện trường xem trận đấu hơn. Sự thật chính là sự thật, mà giả dối cũng chỉ là giả dối, bất luận lưu ảnh thạch có chân thực cỡ nào, cũng không thể thay đổi sự thật nó chỉ là hình dáng của quá khứ lạnh lẽo, so với xem trực tiếp còn kém thú vị hơn nhiều. Quang ảnh trước mắt biến ảo, những người trong hình ảnh màu sắc rực rỡ, sống động như thật, miệng liên lúc mấp máy, nhưng không nghe được bất kỳ thanh âm nào, giống như một buổi biểu diễn múa rối bóng hoành tráng, vui nhộn.

Ở những hình ảnh đầu, Đông Phương Li đến gần Mục Vân Quy nói chuyện, Mục Vân Quy né tránh, còn đột nhiên công kích, hại Đông Phương Li ngã xuống. Sau đó hai người bắt đầu đối chiến, khối lưu ảnh thạch đột nhiên rung chuyển, hình ảnh mơ hồ trong chớp mắt, không thấy cảnh Đông Phương Li lấy ra tấm bùa cấp ba như thế nào, chỉ nhìn thấy Đông Phương Li phát ra một lực công kích mạnh mẽ, Mục Vân Quy bị đả thương, còn nghi ngờ trọng tài không công bằng. Trọng tài nói không phạm quy, Đông Phương Li thừa dịp Mục Vân Quy đang nói chuyện với trọng tài mà tấn công, chỉ nhằm vào vết thương của Mục Vân Quy mà đánh.

Giang Thiếu Từ nhìn đến đoạn này, lạnh lùng cười một tiếng.

Trộm dùng hàng cấm, trọng tài thiên vị, giậu đổ bìm leo, gian lận nhiều đến có thể xếp chồng lên nhau được như vậy mà Đông Phương Li vẫn còn thua. Ngược lại Mục Vân Quy trong lúc chiến đấu kích phát linh cảm, nghĩ ra phương pháp chiến đấu mới, kiếm phong càng cao hơn một bậc. Về phương diện này, ngược lại còn phải cảm tạ Đông Phương Li.

Theo thường lệ thì sau trận đấu đều có cuộc phỏng vấn, Mục Vân Quy đã sớm rời đi, trong hình chiếu chỉ xuất hiện Đông Phương Li. Đông Phương Li hàng mi đẫm lệ nhìn về phía lưu ảnh thạch, trong giọng nói chứa đầy nghẹn ngào nức nở: "Ta vì trận đấu hôm nay mà đã chuẩn bị rất lâu, nhưng trước trận đấu vô tình bị thương ở chân, không thể thi triển toàn lực. Ta cũng không có ý trách cứ Mục sư tỷ, đều do ta bất cẩn, chuyện này không liên quan đến Mục sư tỷ. Ta chỉ hận bản thân mình, ta thua cũng không sao, nhưng ta đã khiến những người yêu thương ủng hộ ta phải lo lắng. Thật sự xin lỗi tất cả mọi người. "

Sau khi nàng ta nói xong, nước mắt liền lăn dài trên má rơi xuống, nhìn trông rất là cô đơn bất lực.

Giang Thiếu Từ lạnh mặt ấn dừng thủy kính, nếu xem tiếp nữa mạch máu não hắn sẽ nổ tung vì tức giận mất. Giang Thiếu Từ ngồi im lặng một lúc ở trong phòng, sau đó mặt vô cảm nói với con rối: "Đi lấy giấy bút tới đây."

Bởi vì lôi đài xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lịch thi đấu buổi chiều hủy bỏ. Chuyện Đông Phương Li bị thương và thua cuộc nhanh chóng lan truyền sôi nổi trên khắp Thiên Tuyệt đảo, mỹ nhân nhược liễu phù phong[*] khóc không hiếm lạ, nhưng đại tiểu thư vốn kiêu ngạo kiên cường lại không kìm được mà rơi lệ, lực sát thương kia lại vô cùng kinh ngạc.

nhược liễu phù phong[*]: yểu điệu như cành liễu trước gió

Rất nhiều người cảm thấy rất đau lòng sau khi nhìn thấy cảnh Đông Phương Li khóc. Bọn họ chưa chắc đã xem toàn bộ trận đấu, nhưng trong đầu đã bổ sung ra nguyên một bộ truyện xưa. Một  kẻ xấu xa tội ác chồng chất chỉ cần làm một chuyện tốt, tất cả mọi người sẽ khen ngợi hắn lãng tử quay đầu; mà ngược lại một tờ giấy trắng chỉ cần bị một vết mực vấy bẩn thôi, liền sẽ bị mọi người ùn ùn kéo đến chỉ trích nhục mạ.

Sau chuyện này, danh tiếng của Đông Phương Li cùng Mục Vân Quy  đều đảo ngược, rất nhiều người đều nói Đông Phương Li là người có tính cách chân thật, không giả tạo, trong khi đó trước trận đấu Mục Vân Quy lại tỏ vẻ thờ ơ, phớt lờ mọi người, Đông Phương Li thân thiện tìm nàng ta trò chuyện, nàng ta còn bất ngờ rút kiếm, hại Đông Phương Li ngã khiến chân bị thương, dẫn tới thi đấu thất bại đầy nuối tiếc, điều này khiến mọi người rất khó chịu. Mọi người sôi nổi chỉ trích Mục Vân Quy giả vờ thanh cao, lúc nào cũng ra vẻ kiêu ngạo khinh thường người khác, chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, dư luận nhanh chóng lên men, tiếng gió đã thổi tới Nam Cung gia.

Nam Cung Huyền sau khi nghe được liền trầm mặc một lát, mang theo thuốc mỡ đến thăm Mục Vân Quy. Nam Cung Huyền hiểu rõ tính tình Mục Vân Quy, biết nàng không phải là người như thế. Nàng bị thương còn bị những người đó chỉ trích, không biết lúc này đang ấm ức khó chịu thế nào nữa. Nam Cung Huyền sợ Mục Vân Quy nghĩ quẩn trong lòng, cố ý tới cửa khuyên nàng.

Nam Cung Huyền mang theo đồ vật đứng trước cửa Mục gia, âm thầm cảm thán người với người quả thật không giống nhau, kiếp trước những nữ nhân kia bất kể chịu bao nhiêu ủy khuất, Nam Cung Huyền cùng đều lười để ý tới, tùy tiện nhét chút châu báu linh thạch rồi đuổi đi, mà hiện tại Mục Vân Quy chịu ủy khuất, Nam Cung Huyền không chỉ chủ động tới cửa, còn sợ nàng nghĩ nhiều, không dám chọn lễ vật quá quý trọng, chỉ mang theo thuốc trị thương phù hợp với tu vi hiện tại của nàng.

Cho nên mới nói, cơ bản không có nam nhân trời sinh không am hiểu săn sóc, chỉ là hắn có để ở trong lòng hay không mà thôi.

Nam Cung Huyền gõ cửa, đứng đợi ở cửa, đã lâu không gặp mà cảm thấy thấp thỏm. Không biết lúc này nàng ấy có đang khóc không? Lát nữa gặp nàng ấy hắn nên an ủi như thế nào, có nên nhân cơ hội hàn gắn mối quan hệ xa cách của hai người trong thời gian này không?

Trong lúc Nam Cung Huyền suy nghĩ vớ vẩn, cánh cửa trước mặt mở ra. Nụ cười trên mặt Nam Cung Huyền cứng lại khi nhìn thấy đối phương, nhu tình trong mắt giống như thủy triều rút xuống, nhanh chóng nguội lạnh.

Giang Thiếu Từ đứng sau cánh cửa, thờ ơ hỏi: "Có việc?"

Nam Cung Huyền để ý đến bộ hắc y trên người Giang Thiếu Từ, bộ quần áo này chính là món quà sinh nhật tuổi hai mươi của hắn ở đời trước. Sinh nhật tuổi hai mươi đời này của Nam Cung Huyền đã qua, hắn vốn tưởng rằng Mục Vân Quy sẽ chuẩn bị món quà mới, nhưng hắn đợi hồi lâu cũng không thấy Mục Vân Quy biểu hiện gì, giống như là đã quên mất vậy. Nam Cung Huyền tự an ủi mình có lẽ bởi vì trong khoảng thời gian này bận rộn thi đấu, Mục Vân Quy mới không chú ý, nhưng hôm nay lúc cửa vừa mở, hắn nhìn thấy một thiếu niên khác mặc đồ vật vốn thuộc về hắn rêu rao khắp nơi, tâm tình u ám hẳn lên.

Không biết có phải trùng hợp hay không mà mỗi lần Giang Thiếu Từ mặc bộ y phục này đều đụng phải Nam Cung Huyền. Nam Cung Huyền nhiều lần bị kích thích ở cự ly gần như vậy, kiên nhẫn đã sớm đạt đến đỉnh điểm. Hắn miễn cưỡng chịu đựng, cứng rắn nói: "Ta đến thăm Vân Quy. Có tiện vào không?"

Nam Cung Huyền làm bộ muốn vào cửa, nhưng Giang Thiếu Từ một tay chống ván cửa chặn lại, cũng không có ý định buông lỏng. Nam Cung Huyền bị Giang Thiếu Từ cản trở, híp mắt ngẩng đầu, thấy Giang Thiếu Từ nghiêng đầu cười, nói: "Không tiện."

Nam Cung Huyền cho Giang Thiếu Từ mặt mũi mới nói một câu khách khí, không ngờ lại tự vả vào mặt mình. Sắc mặt Nam Cung Huyền âm trầm, lạnh lùng nói: "Ta tới gặp muội ấy, liên quan gì đến ngươi ? Mục Vân Quy đâu, bảo muội ấy tới đây nói chuyện với ta."

Giang Thiếu Từ cũng không tránh ra, nói: "Nàng ấy đang ngủ, cũng đâu thể vì người không liên quan mà đánh thức nàng ấy. Nam Cung công tử, nếu không có việc gì, phiền ngươi quay về đi."

Nam Cung Huyền tức giận không nhẹ: "Muội ấy đang ngủ, làm sao ngươi biết?"

"Biết thì sao?" Giang Thiếu Từ cười như không cười mà nhìn hắn, "Chẳng lẽ ngươi có hiểu lầm gì sao?"

Giang Thiếu Từ cười nhạt, trong mắt mơ hồ hàm chứa tia sáng bén nhọn. Nam Cung Huyền chỉ trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của ánh mắt kia, cơn tức giận xông thẳng lên ót, hai nắm tay siết chặt: "Tránh ra."

Giang Thiếu Từ bật cười, vẫn đứng bất động. Nam Cung Huyền không nhịn được nữa, ra quyền đánh về phía gương mặt hắn đã sớm nhìn không vừa mắt. Giang Thiếu Từ nghiêng mặt, vừa lúc tránh thoát, tay kia cũng nắm thành quyền, dùng sức nhằm thẳng về phía sống mũi Nam Cung Huyền.

Chỉ trong chốc lát, hai người hai người đã sử dụng rất nhiều chiêu, Giang Thiếu Từ từ đầu đến cuối vẫn đứng chắn trước cửa, không để Nam Cung Huyền tới gần một bước. Cuối cùng, Giang Thiếu Từ đánh một kích vào huyệt vị trên cánh tay Nam Cung Huyền, trở tay hóa chưởng, đánh mạnh lên ngực Nam Cung Huyền.

Toàn bộ cánh tay của Nam Cung Huyền đột nhiên mất lực, bị Giang Thiếu Từ một chưởng đẩy ra, lui về phía sau hai bước mới đứng vững. Nam Cung Huyền ngẩng đầu, cực kỳ khiếp sợ nhìn về phía Giang Thiếu Từ.

Kiếp trước, Nam Cung Huyền là tu sĩ cấp cao tu luyện đến Khai Dương tinh, nhiều năm đứng ở đỉnh Tu chân giới, chưa từng thua trận. Trong ấn tượng của Nam Cung Huyền, kể từ khi hắn nhặt được Lăng Hư kiếm quyết, công pháp liền tiến bộ vượt bậc, rất ít người có thể vượt qua được hắn.

Nhưng lúc này, thiếu niên chỉ được cái khuôn mặt đẹp trước mắt này lại có thể ngăn cản động tác của hắn, còn đánh lui hắn hai bước.

Nam Cung Huyền kinh hãi không thôi, mà Giang Thiếu Từ lại không chút để ý, như thể chỉ vừa mới tùy tiện hoạt động chân tay. Hắn nhéo đốt ngón tay, nhướng mày nói với Nam Cung Huyền: "Còn không chịu đi? Vì sao nàng ấy bị thương, hẳn trong lòng ngươi đã rõ. Quản cho tốt vị hôn thê của ngươi đi, nơi này không chào đón ngươi."

Giang Thiếu Từ nói xong liền đóng sầm cửa lại. Mục Vân Quy đúng lúc từ phòng bếp đi ra, hỏi: "Bên ngoài có người sao?"

Giang Thiếu Từ vỗ vỗ tay áo, thuận miệng nói: "Không có."

Mục Vân Quy nhíu mày, không có sao? Vừa rồi nàng rõ ràng nghe thấy tiếng nói chuyện. Mục Vân Quy nghi ngờ đảo qua Giang Thiếu Từ, hắn từ cửa trở về, bẻ khớp ngón tay, nhìn dáng vẻ giống như vừa mới hoạt động gân cốt.

Quá khả nghi, Mục Vân Quy không khỏi hỏi: "Không có ai, vậy ngươi ra cửa làm cái gì?"

Ánh mắt Giang Thiếu Từ cũng không thèm chớp, nói: "Ta mở cửa để thông gió."

Mục Vân Quy yên lặng ngẩng đầu, nhìn về phía khoảng sân rộng rãi thoáng đãng. Mở cửa, thông gió?

Nhưng mà ngoài cửa cũng không có động tĩnh, chắc là không có việc gì, Mục Vân Quy cũng chỉ cho là Giang Thiếu Từ lại dở chứng phát bệnh. Nàng quay lại phòng bếp, đem bánh bỏ vào hộp rồi đặt lên thớt, để ra ngoài không khí cho khô bớt: "Đừng có ăn vụng đấy, đợi một lúc nữa cho bánh nguội rồi hãy ăn."

Giang Thiếu Từ không quá để ý gật đầu, vừa nhìn là biết không để trong đầu. Trên đùi Mục Vân Quy được đắp thuốc, lại ngủ một giấc thật ngon, miệng vết thương đã khép lại bảy tám phần. Nguyên khí của nàng khôi phục, cả người lại căng tràn sức sống. Mục Vân Quy vừa bày biện bánh ngọt, vừa hỏi: "Giang Thiếu Từ, sau khi đả thông tinh mạch, có phải tu sĩ sẽ sinh ra thiên nhân cảm ứng[*] không?"

<thiên nhân cảm ứng[*]: là thiên tượng và những biến động nơi con người là trực tiếp đối ứng với nhau. Trời và con người là có sự tương thông, tương hỗ cảm ứng. Đây là một thuật ngữ triết học cổ đại của Trung Quốc và là một lý thuyết duy tâm về mối quan hệ giữa trời và người trong triết học Trung Quốc. Người xưa tin rằng bầu trời có thể ảnh hưởng đến con người và dự đoán tai họa và điềm lành, và hành vi của con người cũng có thể phản ứng với bầu trời.>

Giang Thiếu Từ khoanh tay, dựa vào cửa phòng bếp hỏi: "Ý ngươi là sao?"

"Ví dụ như có thể cảm ứng được hung cát, nhất là tình huống bất lợi với mình."

Giang Thiếu Từ nghe xong trầm mặc một lúc, hỏi: "Ngươi cảm ứng được cái gì?"

Mục Vân Quy dùng khăn lau bột mì trên tay, chần chừ nói: "Hình như ta có thể nghe được âm thanh trong đầu người khác."

Đuôi lông đuôi Giang Thiếu Từ giật giật, yên lặng nhìn nàng. Mục Vân Quy cũng cảm thấy những lời này nghe có vẻ có vấn đề về đầu óc, nàng bất đắc dĩ nói: "Cũng không phải do ta tưởng tượng, ta thật sự nghe được. Chỉ là hiện tượng này không thường xuyên xảy ra, tính đến hiện tại, ta chỉ nghe được âm thanh trong đầu Đông Phương Li, chỉ có ba lần, nhưng mỗi lần đều là lúc nàng ta muốn gây bất lợi cho ta."

Giang Thiếu Từ dường như ngộ ra gì đó, hỏi: "Trận đấu lần này, còn có lần trước ngươi nói tu vi đình trệ, đều là bởi vì nghe được âm thanh trong đầu nàng ta?"

Mục Vân Quy khẽ gật đầu. Giang Thiếu Từ lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, Mục Vân Quy khẩn trương nhìn chằm chằm một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có tin không?"

Chuyện quái dị như vậy, nếu không phải chính mình nghe thấy, Mục Vân Quy cũng sẽ không tin. Nhưng trên mặt Giang Thiếu Từ không hề gợn sóng, hoàn toàn không cảm thấy tinh thần nàng có vấn đề, chỉ nghiêm túc suy xét lời nàng nói: "Thế giới rộng lớn như vậy, việc lạ gì cũng có thể xảy ra, mặc dù ta chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe thấy có một số người có thể dự đoán vận mệnh may rủi. Nhưng mà, người bình thường không có năng lực này, vì thế sau này ngươi đừng có kể với bất kỳ ai."

Mục Vân Quy khẽ "Ừ" một tiếng, nghiêm túc hỏi lại: "Đây không phải là chuyện mà ai cũng biết sao?"

Giang Thiếu Từ nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Hắn có chút hiểu được tâm tình của những người xung quanh năm đó khi hắn nói thăng cấp tinh mạch rất đơn giản.

Hầy, thật đúng là phong thuỷ luân chuyển mà, Giang Thiếu Từ thở dài một tiếng, nói: "Không phải. Nghĩ cái gì vậy, nào có loại chuyện tốt như vậy."

Tu hành nguy cơ tứ phía, cho dù có là tu sĩ cấp cao, con cháu danh môn, chỉ cần lơ là sơ sẩy một chút thôi cũng sẽ ngã xuống. Nếu như có thể biết trước vận khí của mình, thậm chí còn nghe được khi ai đó sắp làm hại mình nữa...... Không biết sẽ khiến bao nhiêu người điên cuồng nữa.

Người càng cường đại càng trân trọng sinh mệnh của mình, ai lại không muốn thêm một vài bảo hộ cho mình. Trong lịch sử mỗi lần có bảo vật dự đoán hung cát hiện thế đều sẽ kèm theo tinh phong huyết vũ[*], không chỉ riêng con người, ngay cả các loại tộc thú, chỉ cần có năng lực tiên đoán đều sẽ bị truy quét, diệt cho bằng hết.

Theo Giang Thiếu Từ biết, người còn sống sót có khả năng tiên tri trong thời đại của hắn, chỉ còn lại một chi ở Bắc Cảnh kia. Bắc Cảnh băng thiên tuyết địa[**], dễ thủ khó công, hơn nữa nhà đó còn quy phục vào hoàng thất Bắc Thần, nhiều đời vì hoàng thất cống hiến, đổi lấy sự bảo hộ của toàn bộ Bắc Cảnh, lúc này mới may mắn sống sót. Bằng không, nhà đó cũng rơi vào kết cục diệt tộc.

<tinh phong huyết vũ[*]: gió tanh mưa máu>

<băng thiên tuyết địa[**]: khắp đất trời đều là băng tuyết>

Giang Thiếu Từ vẫn luôn tò mò về lời đồn đại rằng Ngôn gia có thể nhìn trộm thiên mệnh, đáng tiếc không có duyên gặp gỡ, không nghĩ tới, một vạn năm sau, hắn lại ở chỗ này nhìn thấy Mục Vân Quy, người cũng có năng lực rình trộm kia.

Mục Vân Quy và Ngôn gia có quan hệ gì khó mà nói, nhưng ít nhất có thể chứng minh, hiện giờ Bắc Cảnh vẫn còn người sống, Ngôn gia vẫn còn hậu nhân, vậy Mộ gia kia rất có khả năng cũng còn tồn tại.

Ông trời đúng là không có mắt, thời đại mạt pháp nhiều sinh linh bị tuyệt chủng như vậy, vì sao không tiện tay diệt nốt Mộ gia luôn chứ.

Giang Thiếu Từ ngoài ý muốn biết được kẻ thù trước kia của mình vẫn còn sống, nhất thời vô cùng phiền muộn. Mục Vân Quy cuối cùng cũng giải quyết xong nghi hoặc, nhưng sau đó lại sinh ra nhiều nghi hoặc mới. Người khác đều không nghe được, vì sao chỉ mình nàng có thể?

Mục Vân Quy không hiểu tại sao, nhưng ít nhất nàng có thể xác định, nghe được cuộc trò chuyện của Đông Phương Li và hệ thống cũng không phải chuyện bình thường gì, về sau nàng không thể tiết lộ cho người khác nữa. Mục Vân Quy lau sạch tay, muốn quay về sương phòng tu luyện. Lúc ra khỏi cửa, nàng thấy Giang Thiếu Từ vẻ mặt mất hứng, tò mò hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Giang Thiếu Từ lắc đầu, thở dài nói: "Không có gì, chỉ đang cảm khái mà thôi, người tốt sống không thọ, kẻ ác sống ngàn năm. Thật đúng là báo ứng mà."

Vẻ mặt Mục Vân Quy quỷ dị, Giang Thiếu Từ đang mắng chính hắn đấy à? Hắn điên rồi sao?

Mục Vân Quy lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Vậy ngươi cứ từ từ cảm khái đi, ta về phòng đây. Đợi bánh khô thì nhớ cất đi đấy."

Giang Thiếu Từ tùy ý gật đầu, nhấc một chiếc bánh lên, vừa ăn vừa quay lại gác xép. Sau khi được Mục Vân Quy nhắc nhở, Giang Thiếu Từ lại mở thủy kính ra, lần này hắn cố ý lưu ý tới, quả nhiên, trước khi trận đấu bắt đầu nhìn thấy một chấm trắng nhỏ.

Giang Thiếu Từ phóng to, đến khi thấy rõ đó là một con sâu trắng đang ngọ nguậy, lại lặng lẽ thu nhỏ lại. Tuy rằng thứ đó chỉ xuất hiện trong chớp mắt, nhưng cũng đủ để Giang Thiếu Từ nhận ra, đó là Băng Thiền cổ.

Giang Thiếu Từ ngửa người ra sau, tựa vào lưng ghế ngồi một lát, đột nhiên bật cười. Lúc giữa trưa hắn còn mơ hồ không xác định, hiện tại thấy Băng Thiền cổ, hắn rốt cuộc nhớ ra.

Mục Vân Quy đương nhiên chưa từng thấy qua loại bùa gió này, bởi vì đây là bí pháp của Lưu Sa thành. Lưu Sa thành là thành trì lớn nhất Tây Lưu Sa, Tây Lưu Sa nằm ở phía tây bắc Tiên giới đại lục, rõ ràng phía bắc chính là cánh đồng tuyết, vậy mà nơi này lại quanh năm cằn cỗi, một ngọn cỏ cũng không mọc được nổi ở đây, nơi này là sa mạc rộng lớn, vạn dặm xung quanh đều hoang vu vắng vẻ. Bởi vì Tây Lưu Sa điều kiện khắc nghiệt, môi trường khó khăn nên nơi đây hẻo lánh ít người đặt chân tới, nổi danh là vùng đất không người quản, tam đạo cửu lưu[*], hắc bạch đào phạm[**], đồ đệ tiên môn bị vứt bỏ, đủ các thể loại đều trà trộn ở khu vực đó.

Bởi vậy, Lưu Sa thành còn có một cái tên được nhiều người biết đến, thành tội phạm.

Những đồ vật đi ra từ nơi đó đều chắc chắn sẽ không đi theo con đường quang minh chính đại, Mục Vân Quy không dự liệu được là điều bình thường. Giang Thiếu Từ có chút buồn cười mà nghĩ rằng, Thiên Tuyệt đảo nhìn như tách biệt với đời, thực tế lại là nơi ngọa hổ tàng long. Rõ ràng nơi này một ngàn năm cũng không có người đến, vậy mà lại có người biết đến kiếm pháp độc môn của Giang Thiếu Từ, còn có người có thể lấy ra hắc vật ngầm của thành tội phạm.

Thật đúng là thú vị.

Gió lùa qua cửa sổ, làm mấy tờ giấy trên bàn bay phấp phới. Giang Thiếu Từ tiện tay đè lên, dưới ngón tay thon dài, chính là một tấm bản đồ được vẽ một nửa.

<tam đạo cửu lưu[*]: tam đạo: Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo; cửu lưu: 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia.

Bạn có thể tìm hiểu kỹ hơn ở đây: https://blog.phapthihoi.org/tu-dien-phat-giao/tam-giao-cuu-luu/>

< hắc bạch đào phạm[**]: hắc bạch: đen trắng đại diện cho thiện và ác; đào phạm: tội phạm bỏ trốn bị truy nã.>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com