Cuu Ngon Chi Phuc
Về đến nhà trọ thì trời cũng gần sáng. Ông lão mà cô giúp đã không thấy đâu. Cô ngủ vùi đến gần trưa hôm sau mới tỉnh dậy. Vừa bước ra ngoài định tìm cái gì đó bỏ bụng thì cô lại gặp lại ông lão. Ông đứng cùng một bà lão có vẻ lớn tuổi hơn ông.Bà lão cười hiền từ khoe cái miệng đã rụng gần hết răng. "Cám ơn cô gái trẻ đã cho thằng cháu ta tá túc một đêm khi nó đi lạc." Ông lão thì trực tiếp nắm lấy tay cô nói:"Để trả ơn chúng tôi muốn mời cô về nhà chúng tôi chơi một chuyến nha."Vậy là cô chưa kịp từ chối gì thì chân cô đã theo họ về tới nhà họ rồi. Người Hy Lạp thật là hiếu khách tới lạ lùng.Về đến nhà họ, cô mới biết hai ông bà lão sống trong một căn nhà cổ xưa nằm lọt thỏm giữa khu phố nhỏ ven biển, tường đá phủ đầy dây leo xanh mướt. Không khí nơi đây yên tĩnh đến lạ, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển vỗ xa xa và tiếng chim ríu rít trên mái ngói cũ.Bà lão loay hoay trong bếp, thoăn thoắt không khác gì người trẻ. Còn ông lão thì lôi kéo cô ra vườn, khoe từng chậu hoa, từng khóm cỏ như đang khoe báu vật. Họ không hỏi cô từ đâu đến, cũng không tò mò cô làm gì — chỉ đơn giản là coi cô như một người thân quen lâu ngày mới gặp lại.Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ bên hiên, tay cầm tách trà bạc hà nóng hổi, chợt thấy lòng mình nhẹ đi vài phần. Dường như từ sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên cô được yên ổn mà thở ra một hơi dài như vậy.Cô ở lại nhà ông bà Theodoros vài ngày. Trong quãng thời gian ấy, cô cảm nhận được một thứ tình cảm bình dị mà ấm áp—tình người. Hai ông bà thương yêu nhau hết mực, và họ cũng coi cô như cháu ruột. Mỗi ngày họ đều nấu cho cô những món ăn ngon lành, giản dị mà đậm đà hương vị gia đình.Ban đêm, khi ngồi quây quần bên bếp lửa, bà Sophia lại kể cho cô nghe những truyền thuyết Hy Lạp cổ—về các vị thần, về những chiến công, tình yêu, và sức mạnh phi thường của họ. Giọng kể chậm rãi mà cuốn hút, đưa cô vào một thế giới xa xưa đầy kỳ bí.Cô để ý trong nhà có nhiều đồ chơi trẻ con. Dường như ông bà có con cháu, dù chẳng thấy ai lui tới. Những món đồ ấy được bảo quản cẩn thận, đầy ắp dấu vết của ký ức. Cô thích chúng, và bà Sophia cũng vui vẻ cho phép cô mang vài món theo. Nhưng ai đời lại chiếm tiện nghi người khác một cách trơ trẽn như thế. Cô mỉm cười từ chối, khéo léo như cái cách cô vẫn hay làm.Thấy mình đã quấy rầy đôi vợ chồng già quá lâu, cô quyết định rời đi. Con đường của cô vẫn còn dài. Trước khi chia tay, bà Sophia ân cần tiễn cô ra tận đầu ngõ, còn dúi vào tay cô một món đồ chơi nhỏ hình cánh cổng đá cổ Hy Lạp."Lưu niệm nhé," -bà nói.Cô không tiện từ chối, đành mỉm cười nhận lấy.Trên đường đi về quê thăm bà ngoại—người mà cô đang rất nhớ—cô chợt tò mò, liền hỏi hệ thống:"Ông bà ấy... rốt cuộc là ai?"Hệ thống trả lời, và sự thật khiến cô chết lặng: ông lão chính là thần thợ rèn Hephaestus, còn bà lão, không ai khác, là thần lửa thiêng và bếp lửa gia đình—Hestia.Cô vội mở túi quà nhỏ mà họ đưa lúc chia tay. Bên trong là những vật tưởng như tầm thường, nhưng thực ra không thứ nào vô dụng: hộp diêm nhỏ chứa ngọn lửa bất diệt từ lò rèn của Hephaestus, chùm nho chín mọng mang lời chúc sức khỏe của thần Hestia.Cô không ngờ, chuyến tìm kho báu của mình lại chẳng cần đào bới tranh đoạt. Chỉ với lòng tốt và sự kính trọng, cô đã thu về những bảo vật mà cả đời nhiều người cũng chưa chắc chạm tới được.Cô nhìn vào túi quà một lần nữa, ánh mắt lấp lánh dưới ánh nắng buổi sáng sớm. Mỗi món quà đều nhỏ bé nhưng lại mang theo một sức mạnh âm thầm—sức mạnh không chỉ từ thần lực mà còn từ tấm lòng của những vị thần dành cho cô."Không chỉ là về sức mạnh, mà còn là về tình người và lòng nhân ái."Lời nói của ông Theodoros vang vọng lại trong tâm trí cô, khiến cô khẽ mỉm cười. Phải, con đường tu tiên không chỉ có tu luyện và tranh đấu. Nó còn là hành trình tu dưỡng tâm hồn, là sự học hỏi từ từng mối quan hệ, từng mảnh tình người.Cô đang chuẩn bị rời khỏi biên giới Hy Lạp thì ánh mắt lại bị hút về phía hòn đảo Corfu—trên bầu trời phía đó, những tia sáng lóe lên hỗn loạn. Một sự kiện đang xảy ra. Không chút do dự, cô leo lên xe hơi bay, lao về phía đó.Tới nơi, cô nhận ra đây là một cuộc truy bắt của cảnh sát thời không. Một nhóm tội phạm đang tháo chạy, gây náo loạn khắp khu vực. Tên cầm đầu đã kịp trốn thoát, để lại cảnh hỗn loạn phía sau.Cô đi theo tiếng va chạm và âm thanh giao chiến. Trên bãi biển hoang vắng phía tây đảo, cô bắt gặp một gương mặt quen thuộc—Jackson, viên cảnh sát từng giúp cô ở New York, đang đơn độc truy đuổi theo một bóng đen."Là kẻ ăn cắp thời không?"—Cô khẽ rít lên. "Chà, tên này thực sự nguy hiểm."Không chần chừ, cô điều khiển xe lao theo, cùng Jackson dồn tên tội phạm vào thế bí. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy."Tốt lắm, tất cả đều đã đến."Một giọng nói vang lên sau lưng họ. Từ trong làn sương mù biển, hai bóng người bước ra.Người đầu tiên là tên thủ lĩnh bóng tối từng giao chiến với cô trong kho báu—hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lần này đứng nép bên cạnh một người khác, đầy kính cẩn.Người kia là một lão già hom hem, vóc dáng cong gập như chiếc gậy chống. Da nhăn nheo như giấy da, ánh mắt sâu hoắm và ẩn chứa tà khí lạ thường."Quách Hải Ân." – Hắn cười khẩy – "Thì ra cô cũng là đồng bọn của Jackson à? Hay là... của ta?"Ánh mắt của hắn lướt qua cô, lạnh lẽo như nước băng.Jackson bước lên chắn trước, nghiêng đầu thì thầm với cô:"Cẩn thận. Lão đó là Đại trưởng lão của Hắc Nguyệt phái. Nguy hiểm hơn bất kỳ ai chúng ta từng gặp."Quách Hải Ân nhìn Hắc Nguyệt Tử và nói:"Không phải... Trưởng lão Hắc Nguyệt không phải là ông này. Ông này chính là... **Kronos** mình vừa đuổi bắt!"Jackson nhìn Kronos và nói:"Đúng vậy! Kronos là tên thật của hắn, và Hắc Nguyệt Tử là danh hiệu của hắn trong Môn Phái Hắc Nguyệt."Kronos cười và nói:"Đúng vậy. Tôi là Kronos, thần của thời gian trong thần thoại Hy Lạp, và cũng là Đại trưởng lão của Môn Phái Hắc Nguyệt."Cô cảm thấy như bị sốc bởi sự thật này:"Thần của thời gian... trở thành đại trưởng lão của một môn phái bóng tối. Điều này thật kinh hoàng!" Kronos nhìn cô với sự tự tin:"Tôi đã tìm thấy cách để kết hợp sức mạnh của thời gian với sức mạnh của bóng tối. Và bây giờ, tôi sẽ sử dụng Đồng hồ Chronos để thay đổi dòng thời gian và tạo ra một thế giới mới... theo ý muốn của tôi." Lykos bước lên và nói:"Và chúng tôi, Môn Phái Hắc Nguyệt, sẽ là những người cai trị thế giới mới đó."Thiệt là hoang đường! Cô không cho phép điều tồi tệ đó xảy ra. Nhưng cô và viên cảnh sát Jackson không phải đối thủ của Kronos. Phải tìm cách thôi. Kronos sợ gì nhất Cô và Jackson đứng bất động. Trước mặt họ là một trong những thực thể nguy hiểm bậc nhất trong truyền thuyết – Kronos, kẻ đã từng bị các vị thần khác liên thủ phong ấn. Vậy mà giờ đây hắn đang sống sờ sờ trước mặt họ, lại còn nắm giữ sức mạnh của cả thời gian lẫn bóng tối.Thiệt là điên rồ. Không, là kinh hoàng."Không thể để chuyện này xảy ra được..." – Cô lùi lại nửa bước, mắt quét nhanh khung cảnh xung quanh, tìm kiếm một chút cơ hội nào đó.Jackson thì thầm:"Tôi biết về hắn. Kronos từng bị các vị thần phong ấn bởi vì hắn sợ một điều..."Cô quay đầu:"Gì? Sợ điều gì?""Ánh sáng nguyên thủy. Thứ ánh sáng được tạo ra trước cả khi thời gian bắt đầu. Hắn không thể chịu đựng được thứ đó. Nhưng...""Nhưng cái gì?" – Cô hối thúc."Không có ai sở hữu ánh sáng nguyên thủy nữa. Trừ phi..."Cô sực nhớ. Tay cô run nhẹ khi mở chiếc túi quà mà bà Sophia đã đưa. Ngọn lửa từ lò rèn của Hephaestus – một trong những ngọn lửa đầu tiên sinh ra trong vũ trụ, được truyền từ ánh sáng khởi nguyên. Hestia cũng là thần của lửa và mái ấm—bà đã ban cho cô một phần của "ánh sáng nguyên thủy" trong hình hài đơn sơ.Họ biết trước chuyện này. Họ đã chuẩn bị cho cô."Jackson, kéo dài thời gian cho tôi. Tôi sẽ thắp lên ánh sáng đó."Jackson gật đầu và bước lên nghênh chiến, thu hút sự chú ý của Kronos và Lykos. Cô lùi lại, rút hộp diêm nhỏ ra. Bàn tay cô khẽ run. Chỉ có một lần bật. Chỉ có một cơ hội."Ngọn lửa khởi nguyên... xin hãy soi sáng."Tách!Một tia lửa lóe lên, rồi bùng sáng như vầng thái dương. Ánh sáng ấy không rực rỡ kiểu dữ dội, mà ấm áp, thuần khiết và đầy sự sống.Kronos lập tức thụt lùi, đôi mắt hắn co rút lại, khuôn mặt già nua nhăn nhúm vặn vẹo:"Ngươi... Ngươi dám mang ánh sáng đó đến đây!?"Giữa khung cảnh hỗn loạn trên bãi biển, ánh sáng từ ngọn lửa của Hephaestus rực lên, chiếu sáng cả không gian như ánh bình minh đầu tiên của thế giới.Jackson đứng chắn phía trước, chiếc khiên phát sáng tạo nên một tầng kết giới vững chắc. Hắn gồng mình chống đỡ đòn tấn công liên tục từ Kronos và Lykos, miệng vẫn gào lên:"Nhanh lên, Hải Ân! Tôi không giữ được lâu đâu!"Cô hít một hơi thật sâu, mở cuốn "Thư ký các vị thần". Những trang giấy vàng ố rung khẽ dưới làn gió biển. Cô giở đến trang kế cuối—nơi dòng chữ mờ nhạt nhưng đầy quyền uy hiện ra:"Khi cần giúp đỡ của các vị thần, hãy để ngọn lửa của Hephaestus dẫn lối mở ra cánh cổng Olympus."Cô đặt món đồ chơi hình cánh cổng đá Hy Lạp xuống cát, ngay giữa ngọn lửa. Ánh sáng tỏa ra từ lửa chạm vào cánh cổng... và kỳ tích xảy ra.Món đồ chơi nhỏ bé bắt đầu rung động, rồi lớn dần lên... lớn mãi, cho đến khi trở thành một cánh cổng cổ xưa đầy thần lực, bao phủ bởi ánh sáng lấp lánh.Cô quỳ xuống, tay đặt lên tim, khẽ khấn:"Hỡi Zeus, Poseidon, Hades, Athena, Artemis, Apollo, Ares, Demeter, Aphrodite, Hermes, Hera và Dionysus—xin hãy nghe lời cầu khẩn của con. Chúng con cần các ngài. Hỡi các vị thần Olympus, xin hãy hiển linh!"
Một tiếng sấm nổ tung trên bầu trời. Mây đen rẽ ra, để lộ một cột sáng chọc thủng thiên không. Từ trong cánh cổng, những bóng người dần hiện lên—oai nghiêm, rực rỡ và huyền thoại.Zeus cầm lôi thương.Poseidon mang theo đinh ba.Athena trong bộ giáp vàng rực.Apollo với cây đàn ánh sáng.Artemis, Hera, Ares... từng người một bước ra, mang theo khí thế khiến đất trời phải cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com