TruyenHHH.com

[CỬU BIỆN ABO] MỘT DIỄN VIÊN TƯỚNG THANH XUYÊN KHÔNG RỒI

Chap 19 - Hoàn

TieuUyen0820

19

「 Trương Vân Lôi nhìn thấy một cái hồ lớn. Vô số ngôi sao lấp lánh trên đầu, mặt nước dưới chân cậu lại bình lặng không một gợn sóng. Cậu lơ lửng giữa không trung, gió đêm thổi vào vạt áo, cậu cúi đầu nhìn chính mình, trên ngực vẫn còn vết đạn, máu vẫn không ngừng chảy.

"Cậu đến rồi."

Sau lưng đột nhiên xuất hiện một giọng nói, Trương Vân Lôi sửng sốt quay đầu nhìn, phát hiện đứng sau lưng là một bản thể khác. Người trước mặt giống hệt chính mình, chỉ khác là mặc áo khoác màu trắng, nhìn kĩ thì hình như có ánh sáng toả ra.

Trương Vân Lôi cảm thấy người trước mặt giống như một sinh vật không tồn tại, có lẽ là yêu tinh hoặc ma quỷ chăng?

"Cậu là ai?"

Người trước mặt nhẹ nhàng bước về phía trước, mỗi bước chân lại xuất hiện những gợn sóng, khi nâng chân thì gợn sóng liền biến mất.

"Tôi là cậu, tôi là người chưa từng được Dương Cửu Lang yêu." 」

---

Bên ngoài nhà máy hoá chất vang lên tiếng còi inh ỏi.

Dương Cửu Lang ôm chặt Trương Vân Lôi, nhìn Cao Vũ Đồng đang cầm khẩu súng, cười nhạt.

"Không ai có thể cứu mày nữa đâu!", hắn nói.

"Để giết tao, mày không cần cả mạng sống của mình sao?", Dương Cửu Lang gằn giọng.

"Cao Vũ Đồng! Mở cửa ngay lập tức! Thả con tin ra!". Cảnh sát bên ngoài đã bắt đầu gọi tên anh ta. Cánh cửa nhà máy hoá chất bắt đầu rung chuyển, bắt đầu phá cửa từ bên ngoài.

"Đúng vậy! Nhưng ngay cả khi tao chết, tao cũng muốn xem những đau khổ của mày trước."

Cao Vũ Đồng không còn la hét hay tức giận nữa, nhìn Dương Cửu Lang và Trương Vân Lôi trước mặt, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng vui sướng. Dương Cửu Lang từ ánh mắt của anh ta biết được, anh ta thật sự không muốn sống nữa.

Người trong tay dần trở nên lạnh hơn, ngay cả trái tim Dương Cửu Lang cũng trở nên lạnh hơn, cuối cùng tan thành tro bụi.

Anh vuốt ve khuôn mặt băng giá của Trương Vân Lôi, hốc mắt không thể khóc được nữa.

Anh còn rất nhiều điều muốn nói với Trương Vân Lôi, còn vô số phong cảnh muốn đưa Trương Vân Lôi đi xem.

Cao Vũ Đồng nhìn cánh cửa sắp bị phá tung, liền chĩa khẩu súng trong tay vào thùng bên cạnh.

"Bùm!"

-----

「"Cậu có yêu Dương Cửu Lang không?"

Trương Vân Lôi nhìn chính mình trước mặt, bị câu hỏi thẳng vào vấn đề của đối phương chặn lại.

Thấy không có hồi đáp, người đó lại hỏi.

"Cậu có yêu anh ấy không?"

-Có yêu anh ấy không-

Trương Vân Lôi nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cười nhẹ. Chỉ tay vào vết thương trên ngực chỗ đạn xuyên qua.

Người trước mặt mỉm cười.

"Cảm ơn."

"Tại sao lại cảm ơn tôi."

"Cảm ơn vì đã đến đây và thay đổi vận mệnh của tôi."

"Cậu là ai?"

"Tôi chính là cậu. Nếu cậu không tới, số phận của tôi hẳn là một bi kịch đau khổ." 」

-----

Thời điểm tiếng nổ vang lên, toàn bộ nhà máy hoá chất đã bốc cháy. Sóng không khí do vụ nổ tạo ra đã làm Dương Cửu Lang ngã xuống, ngọn lửa lan ra ngay lập tức. Cao Vũ Đồng cười điên cuồng, tiếp tục bắn vào những chiếc thùng hoá chất trong tầm mắt anh ta, cho đến khi viên đạn cuối cùng. Một trong những mảnh sắt của những chiếc thùng găm thẳng vào cổ anh ta.

Ngoài cửa nhiều tiếng ồn hơn, Dương Cửu Lang thậm chí còn mơ hồ nghe thấy tiếng Triệu Lý đang gọi mình và Trương Vân Lôi.

Dương Cửu Lang ôm chặt Trương Vân Lôi trong tay. Những mảnh sắt, đá rơi và thứ thuốc hoá học bắn tung toé khắp nơi đều rơi vào người anh. Trên người anh đã lấm lem máu, nhưng anh nhìn xuống khuôn mặt vẫn còn sạch sẽ của Trương Vân Lôi, như thể cậu chỉ mới chìm vào giấc ngủ mà thôi.

-Điều ước dưới pháo hoa thực sự thiêng liêng, Dương Cửu Lang nghĩ, nắm lấy bàn tay vốn đã lạnh của Trương Vân Lôi.

《Anh đã nghĩ đến việc nắm tay Trương Vân Lôi cho đến chết, giờ đây nó thật sự đã trở thành sự thật.》

------

「Bầu trời sao bắt đầu sụp đổ, các ngôi sao lần lượt rơi xuống, gió bắt đầu gào thét phá vỡ hết mọi thứ xung quanh, hồ nước dưới chân bắt đầu nổi sóng.

Trương Vân Lôi nhìn chính mình đang phát sáng trước mặt, nghe người đó nói, chỉ cảm thấy như một giấc mộng dài.

《Thế giới bị chia cắt, tâm hồn con người cũng vậy, đây là lẽ thường của tạo hoá

Tạo hoá đã xé thế giới tươi đẹp thành hai mảnh bi kịch. Sự xuất hiện của Trương Vân Lôi đã khiến hai thế giới này hợp thành một.

Chỉ có một Trương Vân Lôi và duy nhất một Dương Cửu Lang trên thế giới》

"Tôi không biết làm sao cậu biết được những điều này, nhưng tôi biết..."

"Ý cậu là gì?"

Trương Vân Lôi thất kinh, bên tai càng ngày càng ồn ào. Người trước mắt cười với cậu, y phục màu trắng trên người hoá thành các vì sao bắt đầu trôi đi, thân thể và khuôn mặt cũng bắt đầu trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất.

Người đó chỉ để lại một câu.

"Cậu trở về đi!"

Sau đó thế giới sụp đổ, Trương Vân Lôi đột nhiên rơi xuống, được bao bọc bởi làn nước tối tăm. 」

-------

"Hả?"

Ánh sáng trước mặt chói mắt khiến cậu mất một lúc lâu mới quen được.

"Aiyo, cậu yêu quý của con cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?"

Quách Kỳ Lân bên cạnh lên tiếng trước, sau đó Đào Dương ở phía sau khẽ thở dài.

"Em phục rồi. Lần sau sẽ không cùng Trương đại gia cạnh tranh như thế này nữa. Em nói, anh cần gì phải cố đến vậy chứ, khiến bản thân mình hết hơi luôn. Anh đã ngủ bảy, tám giờ rồi đấy. Sư phụ suýt chút nữa đã giết em với Đại Lâm luôn rồi."

Trương Vân Lôi ngồi dậy, nhìn thấy phòng ngủ quen thuộc trước mắt, trần nhà, mền, rèm cửa, đại quái treo trên tường đều rất quen thuộc. Nhưng Trương Vân Lôi cảm thấy không quen.

"Làm sao vậy?", Quách Kỳ Lân thấy cậu mới tỉnh lại có chút ngốc, liền vươn tay lắc lắc hai cái. "Không khoẻ sao? Cháu đưa cậu đi bệnh viện?"

"A", Trương Vân Lôi cuối cùng cũng định thần lại, gật đầu với hai người bên cạnh.

"Tôi không sao, để tôi thoải mái một lát, Đại Lâm, cậu cứ bận việc đi!"

"Ò", Quách Kỳ Lân nhỏ giọng đáp, "Không sao thật chứ?"

"Không sao đâu.", Trương Vân Lôi nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay là một ngày nắng đẹp.

"Đó chỉ là một giấc mơ."

Đào Dương đưa Quách Kỳ Lân ra ngoài, Trương Vân Lôi bước xuống giường, đi quanh phòng.

Ngoài cửa, là Bắc Kinh quen thuộc.

Thành phố D dường như đã trở thành một giấc mơ đối với cậu.

Trương Vân Lôi đi vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo và nhìn vào bản thân. Cậu không bị thương ở đâu cả. Vô thức sờ gáy, tuyến thể bị Dương Cửu Lang cắn biến mất rồi.

Trương Vân Lôi không muốn thừa nhận điều đó, nhưng cậu đã quay lại rồi.

Bên ngoài cửa sổ là một ngày nắng đẹp, Trương Vân Lôi đang đứng trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt cậu, lay động đến rơi lệ.

Trương Vân Lôi trở lại cuộc sống thường ngày. Sau ngày hôm đó, cậu cũng bí mật tìm kiếm người tên Dương Cửu Lang, có khi chạy tới muốn nói chuyện với một người nhìn giống với Dương Cửu Lang trên đường, người ta cho rằng Trương Vân Lôi bị điên, liền bỏ đi.

Nhưng không có chuyện gì xảy ra trong vài tháng.

Dù cậu chỉ muốn im lặng tìm người, Quách Đức Cương không phải là không biết. Nhưng khi thầy gọi đến hỏi chuyện, Trương Vân Lôi chỉ lắc đầu và không nói gì.

Thật sự không có gì.

Trên đời này không có Dương Cửu Lang.

Cậu sẽ không thể gặp lại anh ấy.

Mùa hè năm nay, trời cũng mưa nhiều ở Bắc Kinh.

Tháng 8 sắp qua rồi, Bắc Kinh cũng không có ý định sẽ giảm nhiệt. Trương Vân Lôi vừa ở hậu đài ngồi điều hoà vừa chơi Tam Huyền. Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, cậu chợt nhớ đến những ngày cậu và Dương Cửu Lang ngồi bên cửa sổ và ăn dưa hấu.

Đã 4 năm trôi qua kể từ ngày Trương Vân Lôi tỉnh dậy. Kỉ niệm cậu từng trải qua với Dương Cửu Lang dần trở nên nhạt nhoà theo dòng thời gian. Cuối cùng khi cậu định quên nó đi, cơn mưa lại gội rửa góc kí ức đó lại như mới.

Trương Vân Lôi nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ những ngày bên Dương Cửu Lang, nhưng ngay lập tức đã lắc đầu.

Có lẽ không có những ngày như vậy.

Điện thoại của sư phụ đột nhiên gọi tới, nói rằng đã sắp xếp bạn diễn cho cậu, lát nữa sẽ tới hậu trường tìm cậu.

"Sư phụ, không phải sự sắp xếp bạn diễn này có hơi ngẫu hứng sao ạ?"

"Người ta đã tốt nghiệp đại học bốn năm. Khi nói con chọn bạn diễn, con nói họ phải cùng con cố gắng. Có lẽ người này ở đây vì con. Ta nghĩ kỹ năng cơ bản của cậu ta cũng không tệ. Nếu có thể con cứ gặp cậu ta đi!"

Trương Vân Lôi cúp điện thoại, vô cảm đặt Tam Huyền xuống.

Một lúc sau, có người tiến vào hậu đài, cất ô, giũ nước trên ô, đặt ở cửa, đứng trước mặt Trương Vân Lôi.

"Cậu vừa nói với sư phụ muốn làm bạn diễn của tôi.... Trương Vân Lôi vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nhưng chưa kịp nói xong, cậu đã nghẹn lại.

Người đàn ông trước mặt cười đến chói mắt, trên tay còn cần nửa quả dưa hấu.

"Xin chào, Trương lão sư, tôi tên là Dương Cửu Lang!"

Trương Vân Lôi kinh ngạc nhìn anh, run rẩy không kiểm soát được hô hấp.

Nó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay do con người tạo ra?

"Dương, Cửu, Lang?"

Cậu đọc từng chữ một tên của anh, vành mắt không khỏi đỏ lên.

Các sư đệ xung quanh lén nhìn sư huynh, khó hiểu nhìn tình huống của hai người họ.

"Tôi đã nói với sư phụ tôi muốn hợp tác với cậu."

"Được.", Trương Vân Lôi đáp.

Bất kể anh ta có phải Dương Cửu Lang trước đây hay không, Trương Vân Lôi đã nhận ra anh ngay lần gặp đầu tiên.

Dương Cửu Lang không ngờ cậu sẽ đồng ý như vậy, nhưng anh vẫn tiếp tục làm theo lời cậu, quay lại làm động tác "Xin mời".

"Vậy để tôi mời Trương lão sư đi ăn tối nhé."

Cả hai bước ra khỏi hậu đài, trời đã tạnh mưa, bầu trời cũng bắt đầu quang đãng hơn. Trương Vân Lôi nhìn bầu trời, nhìn Dương Cửu Lang đang lặng lẽ đi phía sau cậu, không có vẻ gì hồi hộp hay lo lắng rằng cậu vừa nhìn thấy người lạ.

"Còn chưa nói sẽ ăn gì."

Thấy anh không nói nhiều, Trương Vân Lôi thản nhiên nói.

Có một ý cười trong lời nói của người phía sau cậu.

"Hãy ăn món vịt quay của Toàn Tụ Đức đi!"

Trương Vân Lôi đứng yên tại chỗ, cậu cứng ngắc quay đầu lại nhìn Dương Cửu Lang bên cạnh, cậu muốn nói gì đó, nhưng đôi môi run run lại không nói được gì.

-Là anh, là anh, chính là anh-

Trương Vân Lôi muốn hỏi anh, nhưng tất cả sức lực của cậu đều dùng để duy trì hô hấp, cậu không thể nói được lời nào.

Dương Cửu Lang lặng lẽ quan sát cậu.

"Anh ở đây."

Trương Vân Lôi không hỏi, nhưng anh đã trả lời.

Đến lúc này, nước mắt Trương Vân Lôi liền rơi xuống, Dương Cửu Lang liền ôm cậu vào lòng, cậu mới dám nhỏ giọng khóc.

Cậu cảm thấy Dương Cửu Lang chạm vào tóc mình, nhỏ giọng bên tai an ủi cậu.

Tuổi trẻ vẫn chưa hiểu chuyện tình cảm, nhưng họ đã cố gắng hết sức để nói những lời yêu thương từ tận đáy lòng mình.

"Anh ở đây, anh không đi nữa"

《Giống như mặt trăng và các vì sao phản chiếu lẫn nhau

Thầm lặng

Xem đó như sự hiểu ý ngầm

Không cần nói chuyện, chỉ lắng nghe nhau

Từ "đồng hành" luôn là tình yêu dài lâu nhất

Gặp nhau trong kiếp này

Mây tan, trăng sáng sẽ lộ ra》

-Hoàn chính văn-

《Tiểu kịch trường》

"Này, tôi nghe nói rằng con trai của chị đã đến Đức Vân Xã để học nói tướng thanh và hợp tác với Trương Vân Lôi!"

"Ôi, không biết thằng nhóc thối tha nhà chúng tôi đang nghĩ gì nữa. Hôm đó tỉnh dậy, nó bỗng phát điên lên. Nó lao ra ngoài và bảo phải đến Đức Vân Xã để báo danh! Tôi chưa từng thấy nó như vậy. Giờ lớn rồi, tôi thật sự không quản được."

Dương Cửu Lang đưa Trương Vân Lôi đi ăn dưa hấu dưới lầu, nghe mẹ Dương Cửu Lang và người thân nói chuyện điện thoại, gãi đầu có chút xấu hổ.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rơi xuống Dương Cửu Lang. Trương Vân Lôi nhìn anh, đột nhiên hiểu "bản thân" kia nói gì.

Tạo hoá đã xé một thế giới tươi đẹp thành hai mảnh bi kịch, và sự xuất hiện của Trương Vân Lôi đã khiến hai thế giới đó hợp lại.

Vận mệnh không thể thay đổi, càng không thể chống lại.

Nhưng Trương Vân Lôi là một trường hợp ngoại lệ...

《Tiểu kịch trường 2》

"Thế giới thực sự được chia thành Alpha, Omega và Beta sao?"

"Đúng, có chuyện gì vậy?"

"Vậy anh sẽ 'chăm chỉ' vào buổi tối."

"Anh muốn làm gì?"

"Có lẽ nếu anh làm việc 'chăm chỉ', chúng ta sẽ có những đứa trẻ mà không cần Omega?"

"Anh cút!"

-Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com