TruyenHHH.com

Cut Ong Day Khong Can Anh Nua


Trác Hạo Hi đẩy mạnh Mộc Cẩn Hiền ra, chán ghét lau miệng, "Đồ biến thái."

Trác Hạo Hi vội dáo dác nhìn trái ngó phải, cũng may lúc này xung quanh không có ai, Mộc Cẩn Hiền thế mà cưỡng hôn cậu, tên khốn này lại dám cưỡng hôn cậu.

Hiện tại nói thế nào thì cậu cũng là nhân vật nửa nổi tiếng, cũng là một bộ trưởng đấy, trước kia trong lớp cậu chỉ là không khí, hiện tại bạn học nhìn thấy cậu, cũng sẽ khách khí cười cười rồi kêu "Trác bộ trưởng." Nếu chuyện cưỡng hôn bị lộ ra ngoài để người khác biết, chẳng phải cậu sẽ rất mất mặt hay sao?

Mộc Cẩn Hiền không quan tâm mỉm cười, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Trác Hạo Hi, vừa dịu dàng mà cũng vừa gai góc, "Cậu làm như vậy là sao đây? Rõ ràng cậu cũng có cảm giác mà? Không phải sao?"

"Có cảm giác cái rắm ấy." Cậu lau lau miệng, người này không cho thuốc nặng thì sẽ không biết khó mà lui, cậu ưỡn thẳng lưng, "Mộc Cẩn Hiền, bây giờ anh thật giống đàn bà, khiến người ta có cảm giác dính chặt lấy, anh cũng biết tôi không thích phụ nữ, mà bây giờ anh lại giống như mấy bà mẹ vậy, làm tôi thấy rất khó chịu anh biết không?"

Sắc mặt Mộc Cẩn Hiền dần trở nên xám xịt.

Trong lòng cậu bỗng chột dạ, vậy mà cậu dám mắng Mộc Cẩn Hiền là mẹ, xong rồi, tên khốn này sẽ hận chết cậu cho mà xem, nếu thế thì chỉ sợ mình chết còn không có chỗ chôn mất, nghĩ tới đây, Trác Hạo Hi không kìm được run rẩy cả người.

Trác Hạo Hi trơ mắt nhìn đôi mắt như rắn hổ mang của Mộc Cẩn Hiền, còn lộ ra hơi thở vô cùng hung ác, khiến cậu bất chợt lui về sau mấy bước, hắn cười lạnh nói: "Hạo Hi, cậu đừng nên quá đáng."

Trác Hạo Hi gắng gượng mỉm cười, trong lòng hung hăng nổi trống tức giận, rồi giơ ngón trỏ ra, ngắt lời Mộc Cẩn Hiền: "Xin lỗi nha! Tôi là đứa quá đáng vậy đó, không chịu được thì tránh xa tôi giùm đi! Anh nói anh là một hội trưởng tốt, mà suốt ngày chính sự không làm, chỉ biết rảnh rỗi đi dạo lòng vòng thôi. À đúng rồi, anh còn đồng ý với anh trai người ta chăm sóc em trai giúp họ nữa mà, nếu đã đồng ý thì nên có trách nhiệm xíu đi."

Trác Hạo Hi đeo túi xách lên, xoay người bỏ đi, trong lòng thầm mắng: "Đúng là chẳng làm được gì!"

Đi được vài trăm mét, đến khi quay đầu lại không thấy bóng người Mộc Cẩn Hiền đâu, cậu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Haiz, thật sự tiếp xúc với loại người như Mộc Cẩn Hiền là một việc cực kỳ lãng phí chất xám, trước kia mình lười như thế mà lại thích được một người phức tạp như vậy. Cậu lắc đầu, quả nhiên lúc đó bị vong nhập mà.

Mộc Cẩn Hiền đứng chôn chân trước cột thông báo, nhìn thiếu nữ múa nhẹ nhàng trên tấm ảnh, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo, xem ra hắn cho Trác Hạo Hi làm bộ trưởng bộ vui chơi giải trí chính là sai lầm.


"Hạo Hi ơi, em hot rồi." Trác Hạo Hi vừa về tới nhà, Trác Phi Dương đã hùng hùng hổ hổ vọt ra.

"Hot? Cái gì hot?" Trác Hạo Hi khó hiểu nhìn cô.

Cô kéo tay cậu đến trước laptop, trong laptop đang phát màn biểu diễn lần này, bình luận phía dưới tràn ngập vô số lời khen ngợi.

Trác Phi Dương đỏ mặt, "Em giỏi quá Hạo Hi, em xem bình luận phía dưới này toàn là khen em, nói lúc em đánh đàn dương cầm thật giống như hoàng tử, ngoại hình của cô gái đang khiêu vũ cũng ổn áp nữa, hay là em theo đuổi người ta đi."

Cậu khó xử nhìn Trác Phi Dương, "Người ta là hoa khôi của ban nghệ thuật đó bà."

Trác Phi Dương không quan tâm cười cười, "Em đừng tự ti quá, em miễn cưỡng cũng có thể gọi là hot boy mà, em nhìn đi có người khen em như hoàng tử nè, em là hoàng tử cơ đấy! Nên đừng tự ti quá nha."

Trác Hạo Hi xấu hổ cười, hot boy à?! Nếu cậu mà là hot boy, thì trong trường sẽ đầy người là hot boy.

Cô nhìn vẻ mặt của Trác Hạo Hi, "Bản mặt này là sao đây? Chị chỉ muốn em theo đuổi bạn gái, chứ đâu có bắt em đi bán thân đâu?"

Trác Hạo Hi ngượng ngùng nhún vai, "Thật ra em cảm thấy hình như em vẫn còn thích con trai."

Trác Phi Dương gật gật đầu, "Không sao, con trai thì con trai, nhưng em đừng để bị đè là được."

Trác Hạo Hi: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com