Cuong Che Yeu Va Chiem Huu Cong
Vưu Thiện nhấc tay cầm lấy cán rìu,giật cây rìu ra khỏi thân cây.Để lại một nhát chém sâu trên cây. Hắn cầm cây rìu,đi tới chỗ Tầm Trì đang thoi thóp. Tầm Trì giương ánh mắt đầy căm giận nhìn Vưu Thiện,giống như đang nhìn một thứ súc sinh chứ không phải là con người. Vưu Thiện từ trên cao nhìn xuống,đối với ánh mắt của Tầm Trì,hắn tỏ vẻ khinh thường,lại cao cao tại thượng của người chiến thắng. Vưu Thiện đạp lên mặt Tầm Trì,nghiến xuống .Hắn cười khẩy,giọng điệu khinh bỉ. "Ha... Ngươi là tên phế vật,ngươi lấy tư cách gì để khinh ta,hay là tư cách của tên bại trận à,có vẻ cha mẹ ngươi bảo bọc ngươi quá nhỉ,Bọn họ dạy ra một tên công tử bột thích lo chuyện bao đồng,thích làm tiểu tam,hay là cha mẹ ngươi dạy ngươi đi cướp vợ của người khác?,ta tự hỏi có phải do cha mẹ ngươi cũng chẳng ra gì,vậy nên mới dạy ra ngươi ?" " Câm miệng!Ngươi không được phép làm nhục cha mẹ ta,tên khốn,đồ súc sinh!" Nghe hắn sỉ nhục cha mẹ mình,Tầm Trì như điên lên nghiến răng nghiến lợi,thân thể giãy dụa kịch liệt,mặc kệ máu đang không ngừng từ miệng chảy ra,hắn chỉ muốn lên giết Vưu Thiện. Vưu Thiện cảm nhận lực chống đẩy dưới chân,đối với hắn cũng chỉ là sức của con chuột nhắt,nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng hận không hóa thành ngàn đao băm hắn làm trăm mảnh của Tầm Trì,nở nụ cười tươi. " Tiểu công tử,Vưu mỗ chỉ đùa thôi,Cha mẹ sinh con trời sinh tính,Tầm công tử như thế này khả năng là bẩm sinh rồi,nhưng mà ấy à.....có vẻ như Tầm gia sắp phải hối hận vì sinh ra ngươi rồi,biết vì sao không ? Bởi vì ngươi là một tên sao chổi hại cả Tầm gia tan nhà nát cửa" Nghiên Lễ sững người,hắn nghe rõ mồn một,bởi vì Vưu Thiện nói rất to,cố ý để hắn nghe thấy. " Tầm gia là thương nhân phía Nam,cha ngươi là tên Tầm Trạch đúng không? Mấy năm nay có vẻ làm ăn tốt đấy,tiền của không chỉ sung túc,Đại ca ngươi năm ngoái còn mới đón con đầu lòng,tính một chút, già lẫn trẻ,trai lẫn gái,từ kẻ hầu cho đến gia nhân tổng là 124 người,chậc! giết 124 người,mệt lắm đây" Tầm Trì run lên,nghe đến 124 người máu hắn gần như đông lại,hoàn toàn chính xác! Sao hắn lại biết? Sao lại thế này ?! Đồ ngu,khi ngươi cho người điều tra về ta,bọn người đó đã đến báo tin cho ta,thậm chí dâng mọi thứ bọn họ biết về Tầm Trì cho Vưu Thiên.Vưu Thiện cứ thế không tốn một chút sức lực mà cũng có thể bóp chẹt người khác. " Ngươi không được đụng tới Tầm gia,ngươi không được phép,bọn họ đã làm gì ngươi chứ !? "
Tầm Trì như bừng tỉnh khỏi cơn choáng,hắn gào lên như một con thú mất đi gia đình,nỗi căm tức và bất lực bủa quanh,chẳng biết từ bao giờ hai hàng nước mắt đã chảy dài " Sinh ra ngươi,chính là lỗi của bọn họ " Vưu Thiện cong người,phiền chán giật đầu tóc rối của Tầm Trì,nhấc lên,trông hắn rất mất kiên nhẫn.Hắn ghé bên tai Tầm Trì nói gì đó. Âm thanh quá nhỏ,Nghiên Lễ không nghe được,nhưng hắn thấy biểu cảm của Tầm Trì thay đổi,từ căm giận chuyển sang sững sờ,rồi hốc mắt hắn đỏ bừng,Nghiên Lễ thấy Tầm Trì nhìn về phía mình,đồng tử hắn rung lên,sau đó hắn tránh đi tầm mắt của Nghiên Lễ...tựa như....áy náy xấu hổ...
Một lát sau.
Vưu Thiện cười lên,vỗ vai Tầm Trì,nở nụ cười vô cùng quỷ dị. " Thế nào,quyết định được chưa ?" Tầm Trì im lặng,mím chặt đôi môi đến bật máu,Vưu Thiện thấy hắn chần chờ,nụ cười tắt hẳn,hắn trợn mắt lên,tung một cú đấm vào mặt Tầm Trì.Một cú này không biết dùng bao nhiêu lực,Tầm Trì nôn ra máu trộn cả răng,mặt hắn bị lõm một bên,xanh tím khó coi,mí mắt sưng húp,khuôn mặt vốn anh khí ưa nhìn biến dạng thảm hại,nom thật xấu xí. " Vưu Thiện !!"
Nghiên Lễ lết về phía trước,quát lên,khóe mắt như muốn nứt ra,chân trái hắn bị gãy,nhưng chân phải vẫn còn nguyên,Vưu Thiện nheo mắt. " Ta bảo ngươi ngoan ngoãn,thật không biết nghe lời,lết thêm một bước nữa,ta sẽ đạp gãy luôn chân kia của ngươi " Tầm Trì ánh mắt không rõ,Nghiên Lễ còn muốn lên tiếng thì Tầm Trì đã bật cười,hắn cười rất lớn,cười như một tên bị điên,nhưng sau đó lại khóc,mặt bị tẩm ướt,vừa cười vừa khóc." Ha ha ha —!!!" " Ha ha ha ! " Hahah— ! ".....Tầm Trì...." Nghiên Lễ bị hắn dọa cho sững người.Vưu Thiện lùi về bên cạnh Nghiên Lễ,ôm hắn vào lòng,hôn nhẹ lên trán hắn. Tầm Trì nhìn hai người,cả người co giật.Tay chỉ thẳng vào Nghiên Lễ,vẻ mặt căm hận. " Đều tại ngươi,là ngươi hại chết cả nhà ta,sao ngươi cứ phải chạy trốn làm gì,ở bên cạnh hắn thì ngươi mất miếng thịt nào à,đồ ích kỉ,ngu dốt,ngu dốt!! Ta bởi vì bị ngươi che mắt mới ngu muội đi giúp ngươi,ta nói cho ngươi biết,ta cứu ngươi là bởi vì muốn thao ngươi,thao xong thì vứt rồi bán cho Tiểu Quan quán lấy tiền,ngươi nghĩ rằng bản thân ngươi tốt đẹp lắm sao,lương thiện lắm à,ngươi cũng chỉ vì chính bản thân mình thôi,giờ hại ta như này,ngươi đã vừa lòng chưa,vừa lòng chưa hahahaahhaha—!!!" Vưu Thiện ôm Nghiên Lễ đang vỡ nát ra từng mảnh,cả người run bần bật,biểu cảm đau lòng đến tột độ,hắn mỉm cười hài lòng,rất tốt,khóe môi Vưu Thiện giương cao,màn biểu diễn tiếp tục. Tầm Trì nhổ bãi nước bọt đỏ thẫm,vẻ mặt nhìn hắn xong ghê tởm khinh thường,thậm chí muốn nôn. " Rất nhiều người vì ngươi mà bất hạnh,ngươi có biết không? Ngươi có từng nghĩ vì sao cha ngươi chỉ trong một đêm đã chết không? Ngươi nghĩ cha ngươi chết là vì cái gì,bệnh ư? Không có đâu,ông ta chết là bởi vì bị chính nương ngươi giết chết,bà ta cho cha ngươi uống thuốc mê,sau đó bịt mũi cho ông ta chết ngạt,bà ta làm vậy là bởi vì ngươi,bởi vì ngươi luôn tỏ ra khổ sở vì bị hắn bắt ép!" Tầm Trì chỉ vào Vưu Thiện,cười khặc khặc,đôi mắt trợn to điên cuồng. " A,ngươi làm sao mà biết,ngươi luôn luôn tỏ vẻ ngây thơ vô số tội mà,ngươi có phải cảm thấy hạnh phúc nhẹ nhõm khi ông ta chết không,ngươi cảm thấy hạnh phúc chứ gì,thiếu điều mở tiệc ấy chớ,ngươi là kẻ bất hiếu,sao ngươi không chết đi" Rồi hắn ôm lấy khuôn mặt của chính mình,nức nở khóc. " Đáng thương bản thân ta,ta đời này đều bị ngươi hủy hết rồi,ngươi vui chưa!" Nghiên Lễ đập đầu xuống đất,hai tai ù đi,trái tim đau đớn tột độ như bị xé nát,hắn quằn quại kêu lên thảm thiết,bước đến ngưỡng cửa của tuyệt vọng,hắn điên cuồng lắc đầu . " Ngươi nói dối,ngươi lừa ta,nương ta sao có thể sát hại phụ thân được,đều là giả,ta không tin!!" Nương hắn là người dịu dàng bao nhiêu,bà ngay cả một con kiến cũng không nỡ giết,bà yêu phụ thân rất nhiều,không phải,không thể là nương hắn được. " A,giả sao,ta tận mắt nhìn thấy nha,bà ta cũng khóc như ngươi vậy đó,nói cái gì mà thực xin lỗi phu quân,ngươi chết,hài tử của chúng ta mới có giải thoát,kiếp sau ta làm trâu làm ngựa cho ngươi,bị đày xuống 18 tầng địa ngục cũng được,chỉ cần ngươi đừng ám Lễ nhi " " Giả ngu cái gì,thái độ khác thường của bà ta không phải ngươi đã thấy rồi sao,đến mức giết cả phu quân của mình,thật cảm động a" " Ngươi câm miệng,câm miệng ,A—!!!!" Phải rồi,hắn rõ ràng nên đoán ra từ sớm,từ bóng người ngoài cửa,thái độ bình tĩnh khác thường,phụ thân không có dấu vết phát bệnh,nương biết tất cả mọi chuyện,nương lương thiện một đời...cuối cùng lại nhuốm máu vì đứa con này. Vưu Thiện đập một phát vào gáy Nghiên Lễ,Nghiên Lễ chỉ cảm thấy đau nhói rồi ngã gục trong vòng tay chờ sẵn của Vưu Thiện,Hắn bế Nghiên Lễ lên,nhìn Tầm Trì khóc đến cùng cực,vứt cái rìu sắc bén xuống trước mặt hắn,khóe miệng giương cao " Tiếp theo sau đây,ngươi hẳn là tự biết mà làm " Rồi đưa người đi mất. Tầm Trì ngã quỵ trên mặt đất,tay ôm mặt khóc rống " Thật xin lỗi....ta không cố ý...ta chỉ là không có cách nào khác,xin lỗi,xin lỗi,ngươi đừng hận ta,xin lỗi ngươi,Nghiên Lễ ..." Tầm Trì đặt lưỡi rìu lên cổ,nhìn lên mặt trăng,khóe mắt rơi xuống giọt lệ,hắn sợ,hắn cũng sợ chết,thiếu niên 20 tuổi còn biết bao hoài bão phía trước,hắn khao khát những cánh đồng bao la,ánh nắng mặt trời rực rỡ,những con người mới cảnh vật mới,sơn hào hải vị hắn chưa nếm đủ,chuyện thế gian hắn nghe chưa xong,hắn mới 20 tuổi,lại không thể nhìn thấy bản thân năm 30,40,50...tuổi,hắn....vẫn yêu chưa đủ. hắn có lúc đã từng nghĩ nếu mình không gặp được hay giúp đỡ Nghiên Lễ thì hắn đã có một cuộc đời tốt đẹp,thuận buồm xuôi gió hay không? Nhưng rồi hắn cũng nhận ra rằng,Tầm Trì này,dù cho có trăm nghìn lần,hắn vẫn sẽ ra tay giúp đỡ Nghiên Lễ,bởi vì hắn yêu cũng vô cùng quý trọng người ấy. Nhưng nhớ lại những lời Vưu Thiện uy hiếp Tầm Trì chỉ có thể cay đắng mà cười,chỉ cần hắn chết rồi,tất cả mọi thứ sẽ bình yên,đối với cha mẹ,Tầm Trì đã đi chu du thiên hạ,đối với Nghiên Lễ,Tầm Trì đã quay trở về nhà,hắn sẽ biến mất mà không để lại tung tích gì. " cha,mẹ,huynh trưởng,tẩu tẩu,Tầm Trì mạng tận rồi,không về được nữa,con bất hiếu vô năng không thể phụng dưỡng cha mẹ tuổi già,đành nhờ huynh trưởng gánh vác,huynh trưởng nhớ giữ sức khỏe,chăm sóc tẩu tẩu,đệ đệ đi trước...." ________________
" Con ngựa này làm sao thế hả?" Đại thúc nhìn con ngựa liên tục giãy dụa khỏi sợi dây thừng,tiếng hí vang trời,giống như phát điên muốn chạy đi.Làm đại thúc phải cột thêm mười mấy cọng dây thừng để giữ chặt nó. Một người làng đi qua cũng ngó vào xem,đại thúc liền kể " không biết,ăn uống cả tối vẫn bình thường mà,chẳng hiểu nó khó chịu cái gì,nãy giờ cứ như này" Người làng nhìn con ngựa có bộ lông đen tuyền đẹp bóng bẩy,nhìn là biết nó được chăm sóc rất kĩ,người làng tấm tắc. " Đại thúc,ngựa này trông có vẻ quý,ông thu của ai thế?" Đại thúc thở dài " Của một cậu thiếu niên lạ mặt,ta định bụng giữ mấy ngày rồi trả coi như cảnh cáo thôi,ai ngờ cả tháng rồi hắn ta chẳng đến lấy ngựa,con ngựa này cũng khá ngoan nhưng không biết vì sao tối nay lại làm ồn đến ta cũng ngủ không nổi,haiz.." " Thế cậu thiếu niên đó đi đâu rồi nhỉ ? Không phải xảy ra chuyện rồi đó chứ" " Đừng nói những điều xui xẻo,con Hắc Mã này còn đang đợi chủ nhân của mình "
Tầm Trì như bừng tỉnh khỏi cơn choáng,hắn gào lên như một con thú mất đi gia đình,nỗi căm tức và bất lực bủa quanh,chẳng biết từ bao giờ hai hàng nước mắt đã chảy dài " Sinh ra ngươi,chính là lỗi của bọn họ " Vưu Thiện cong người,phiền chán giật đầu tóc rối của Tầm Trì,nhấc lên,trông hắn rất mất kiên nhẫn.Hắn ghé bên tai Tầm Trì nói gì đó. Âm thanh quá nhỏ,Nghiên Lễ không nghe được,nhưng hắn thấy biểu cảm của Tầm Trì thay đổi,từ căm giận chuyển sang sững sờ,rồi hốc mắt hắn đỏ bừng,Nghiên Lễ thấy Tầm Trì nhìn về phía mình,đồng tử hắn rung lên,sau đó hắn tránh đi tầm mắt của Nghiên Lễ...tựa như....áy náy xấu hổ...
Một lát sau.
Vưu Thiện cười lên,vỗ vai Tầm Trì,nở nụ cười vô cùng quỷ dị. " Thế nào,quyết định được chưa ?" Tầm Trì im lặng,mím chặt đôi môi đến bật máu,Vưu Thiện thấy hắn chần chờ,nụ cười tắt hẳn,hắn trợn mắt lên,tung một cú đấm vào mặt Tầm Trì.Một cú này không biết dùng bao nhiêu lực,Tầm Trì nôn ra máu trộn cả răng,mặt hắn bị lõm một bên,xanh tím khó coi,mí mắt sưng húp,khuôn mặt vốn anh khí ưa nhìn biến dạng thảm hại,nom thật xấu xí. " Vưu Thiện !!"
Nghiên Lễ lết về phía trước,quát lên,khóe mắt như muốn nứt ra,chân trái hắn bị gãy,nhưng chân phải vẫn còn nguyên,Vưu Thiện nheo mắt. " Ta bảo ngươi ngoan ngoãn,thật không biết nghe lời,lết thêm một bước nữa,ta sẽ đạp gãy luôn chân kia của ngươi " Tầm Trì ánh mắt không rõ,Nghiên Lễ còn muốn lên tiếng thì Tầm Trì đã bật cười,hắn cười rất lớn,cười như một tên bị điên,nhưng sau đó lại khóc,mặt bị tẩm ướt,vừa cười vừa khóc." Ha ha ha —!!!" " Ha ha ha ! " Hahah— ! ".....Tầm Trì...." Nghiên Lễ bị hắn dọa cho sững người.Vưu Thiện lùi về bên cạnh Nghiên Lễ,ôm hắn vào lòng,hôn nhẹ lên trán hắn. Tầm Trì nhìn hai người,cả người co giật.Tay chỉ thẳng vào Nghiên Lễ,vẻ mặt căm hận. " Đều tại ngươi,là ngươi hại chết cả nhà ta,sao ngươi cứ phải chạy trốn làm gì,ở bên cạnh hắn thì ngươi mất miếng thịt nào à,đồ ích kỉ,ngu dốt,ngu dốt!! Ta bởi vì bị ngươi che mắt mới ngu muội đi giúp ngươi,ta nói cho ngươi biết,ta cứu ngươi là bởi vì muốn thao ngươi,thao xong thì vứt rồi bán cho Tiểu Quan quán lấy tiền,ngươi nghĩ rằng bản thân ngươi tốt đẹp lắm sao,lương thiện lắm à,ngươi cũng chỉ vì chính bản thân mình thôi,giờ hại ta như này,ngươi đã vừa lòng chưa,vừa lòng chưa hahahaahhaha—!!!" Vưu Thiện ôm Nghiên Lễ đang vỡ nát ra từng mảnh,cả người run bần bật,biểu cảm đau lòng đến tột độ,hắn mỉm cười hài lòng,rất tốt,khóe môi Vưu Thiện giương cao,màn biểu diễn tiếp tục. Tầm Trì nhổ bãi nước bọt đỏ thẫm,vẻ mặt nhìn hắn xong ghê tởm khinh thường,thậm chí muốn nôn. " Rất nhiều người vì ngươi mà bất hạnh,ngươi có biết không? Ngươi có từng nghĩ vì sao cha ngươi chỉ trong một đêm đã chết không? Ngươi nghĩ cha ngươi chết là vì cái gì,bệnh ư? Không có đâu,ông ta chết là bởi vì bị chính nương ngươi giết chết,bà ta cho cha ngươi uống thuốc mê,sau đó bịt mũi cho ông ta chết ngạt,bà ta làm vậy là bởi vì ngươi,bởi vì ngươi luôn tỏ ra khổ sở vì bị hắn bắt ép!" Tầm Trì chỉ vào Vưu Thiện,cười khặc khặc,đôi mắt trợn to điên cuồng. " A,ngươi làm sao mà biết,ngươi luôn luôn tỏ vẻ ngây thơ vô số tội mà,ngươi có phải cảm thấy hạnh phúc nhẹ nhõm khi ông ta chết không,ngươi cảm thấy hạnh phúc chứ gì,thiếu điều mở tiệc ấy chớ,ngươi là kẻ bất hiếu,sao ngươi không chết đi" Rồi hắn ôm lấy khuôn mặt của chính mình,nức nở khóc. " Đáng thương bản thân ta,ta đời này đều bị ngươi hủy hết rồi,ngươi vui chưa!" Nghiên Lễ đập đầu xuống đất,hai tai ù đi,trái tim đau đớn tột độ như bị xé nát,hắn quằn quại kêu lên thảm thiết,bước đến ngưỡng cửa của tuyệt vọng,hắn điên cuồng lắc đầu . " Ngươi nói dối,ngươi lừa ta,nương ta sao có thể sát hại phụ thân được,đều là giả,ta không tin!!" Nương hắn là người dịu dàng bao nhiêu,bà ngay cả một con kiến cũng không nỡ giết,bà yêu phụ thân rất nhiều,không phải,không thể là nương hắn được. " A,giả sao,ta tận mắt nhìn thấy nha,bà ta cũng khóc như ngươi vậy đó,nói cái gì mà thực xin lỗi phu quân,ngươi chết,hài tử của chúng ta mới có giải thoát,kiếp sau ta làm trâu làm ngựa cho ngươi,bị đày xuống 18 tầng địa ngục cũng được,chỉ cần ngươi đừng ám Lễ nhi " " Giả ngu cái gì,thái độ khác thường của bà ta không phải ngươi đã thấy rồi sao,đến mức giết cả phu quân của mình,thật cảm động a" " Ngươi câm miệng,câm miệng ,A—!!!!" Phải rồi,hắn rõ ràng nên đoán ra từ sớm,từ bóng người ngoài cửa,thái độ bình tĩnh khác thường,phụ thân không có dấu vết phát bệnh,nương biết tất cả mọi chuyện,nương lương thiện một đời...cuối cùng lại nhuốm máu vì đứa con này. Vưu Thiện đập một phát vào gáy Nghiên Lễ,Nghiên Lễ chỉ cảm thấy đau nhói rồi ngã gục trong vòng tay chờ sẵn của Vưu Thiện,Hắn bế Nghiên Lễ lên,nhìn Tầm Trì khóc đến cùng cực,vứt cái rìu sắc bén xuống trước mặt hắn,khóe miệng giương cao " Tiếp theo sau đây,ngươi hẳn là tự biết mà làm " Rồi đưa người đi mất. Tầm Trì ngã quỵ trên mặt đất,tay ôm mặt khóc rống " Thật xin lỗi....ta không cố ý...ta chỉ là không có cách nào khác,xin lỗi,xin lỗi,ngươi đừng hận ta,xin lỗi ngươi,Nghiên Lễ ..." Tầm Trì đặt lưỡi rìu lên cổ,nhìn lên mặt trăng,khóe mắt rơi xuống giọt lệ,hắn sợ,hắn cũng sợ chết,thiếu niên 20 tuổi còn biết bao hoài bão phía trước,hắn khao khát những cánh đồng bao la,ánh nắng mặt trời rực rỡ,những con người mới cảnh vật mới,sơn hào hải vị hắn chưa nếm đủ,chuyện thế gian hắn nghe chưa xong,hắn mới 20 tuổi,lại không thể nhìn thấy bản thân năm 30,40,50...tuổi,hắn....vẫn yêu chưa đủ. hắn có lúc đã từng nghĩ nếu mình không gặp được hay giúp đỡ Nghiên Lễ thì hắn đã có một cuộc đời tốt đẹp,thuận buồm xuôi gió hay không? Nhưng rồi hắn cũng nhận ra rằng,Tầm Trì này,dù cho có trăm nghìn lần,hắn vẫn sẽ ra tay giúp đỡ Nghiên Lễ,bởi vì hắn yêu cũng vô cùng quý trọng người ấy. Nhưng nhớ lại những lời Vưu Thiện uy hiếp Tầm Trì chỉ có thể cay đắng mà cười,chỉ cần hắn chết rồi,tất cả mọi thứ sẽ bình yên,đối với cha mẹ,Tầm Trì đã đi chu du thiên hạ,đối với Nghiên Lễ,Tầm Trì đã quay trở về nhà,hắn sẽ biến mất mà không để lại tung tích gì. " cha,mẹ,huynh trưởng,tẩu tẩu,Tầm Trì mạng tận rồi,không về được nữa,con bất hiếu vô năng không thể phụng dưỡng cha mẹ tuổi già,đành nhờ huynh trưởng gánh vác,huynh trưởng nhớ giữ sức khỏe,chăm sóc tẩu tẩu,đệ đệ đi trước...." ________________
" Con ngựa này làm sao thế hả?" Đại thúc nhìn con ngựa liên tục giãy dụa khỏi sợi dây thừng,tiếng hí vang trời,giống như phát điên muốn chạy đi.Làm đại thúc phải cột thêm mười mấy cọng dây thừng để giữ chặt nó. Một người làng đi qua cũng ngó vào xem,đại thúc liền kể " không biết,ăn uống cả tối vẫn bình thường mà,chẳng hiểu nó khó chịu cái gì,nãy giờ cứ như này" Người làng nhìn con ngựa có bộ lông đen tuyền đẹp bóng bẩy,nhìn là biết nó được chăm sóc rất kĩ,người làng tấm tắc. " Đại thúc,ngựa này trông có vẻ quý,ông thu của ai thế?" Đại thúc thở dài " Của một cậu thiếu niên lạ mặt,ta định bụng giữ mấy ngày rồi trả coi như cảnh cáo thôi,ai ngờ cả tháng rồi hắn ta chẳng đến lấy ngựa,con ngựa này cũng khá ngoan nhưng không biết vì sao tối nay lại làm ồn đến ta cũng ngủ không nổi,haiz.." " Thế cậu thiếu niên đó đi đâu rồi nhỉ ? Không phải xảy ra chuyện rồi đó chứ" " Đừng nói những điều xui xẻo,con Hắc Mã này còn đang đợi chủ nhân của mình "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com