Cuoi Em Ve Lam Vo Be
Chương 3.ĐỘNG PHÒNG TRONG NƯỚC MẮT
Tác giả:Nhật Dạ
Edit :VinVin
Lăng Tịnh Yên còn ngờ ngác nhìn toà biệt thự đồ sộ trước mắt thì bị Đường Uy Vũ phá đám"Lăng tiểu thư còn đợi người đến bế xuống sao".Quăng cho hắn cái liếc mắt Tịnh Yên mở cửa xuống xe,bỗng 'oạch'cô hụt chân té vồ vào người hắn,giây phút bốn mắt chạm nhau Tịnh Yên gượng đỏ mặt còn mặt hắn thì vẫn lạnh tanh tanh.
Mở cánh cửa chính to oành ra,ngôi nhà lộng lẫy như dần hiện ra.Thật to và sang trọng nha!Đường Uy Vũ đi lên lầu hướng thẳng vào dãy hành lang Tịnh Yên cũng đám người hầu đang khuynh mớ hành lý to oành của cô vội bước theo.Hắn dẫn cô đến căn phòng đáng yêu có màu trắng hồng chủ đạo,khung cảnh có thể nhìn thấy toàn bộ khu vườn hoa mẫu đơn bắt mắt và đặc biệt là tủ quần áo cũng rất to.
Sau khi cô cùng mọi người thu dọn sắp xếp xong thì nhìn lại Đường Uy Vũ đã biến mất,Tịnh Yên cũng thấy tốt vì không phải nhìn thấy bản mặt đáng ghét ấy!Người hầu cũng đã lui hết để lại căn phòng với khoảng trống tỉnh lặng.Tịnh Yên mở tủ đắn đo chọn một cái đầm ngủ màu đỏ đô dáng dài mới mua vui vẻ vào phòng tắm xinh đẹp.
Ngâm mình vào bồn tắm bong bóng dường như mọi muộn phiền đều tan trong dòng nước.Không còn Đường Uy Vũ đáng sợ,không còn vẻ mặt lo âu suy nghĩ của ba ,không còn giọt nước mặt đau buồn của mẹ và có lẽ sau này cũng không còn nụ cười hồn nhiên của Tịnh Yên...
Sau khi tắm xong khoác lên cái đầm kia,nhìn vào gương Tịnh Yên cảm thấy mình còn chút niềm vui với những bộ cánh thời thượng của mình.Châm ngôn của cô là: không phân biệt loại quần áo gì chỉ cần đẹp và thời thượng là mặc,lúc nào cũng phải mặc đẹp trong nhà đẹp bao nhiêu thì ra đường cần mặc đẹp hơn đấy bấy nhiêu.Trong tủ của cô từ sẽy,gợi cảm đến kín đáo tươi trẻ loại nào cũng có buồn bao nhiêu chỉ cần shopping vài giờ là 'cục' buồn ấy sẽ biến mất thôi!
Đi ra khỏi phòng tấm,Tịnh Yên chợt đứng hình vì người đàn ông Đường Uy Vũ đang ngồi trên giường nhỏ của mình.Ánh mắt hắn lướt từ trên xuống dưới thân hình Tịnh Yên làm cô gái nhỏ không khỏi run lên.Nhìn cô gái nhỏ da thịt hồng hào mơn trớn,gương mặt gượng đỏ lại mang mùi hương xà phòng quyến rũ chỗ nào ở dưới Đường Uy Vũ ngày càng cương cứng.
Không để 'cậu bé' anh thiệt thòi thêm chút nào nữa,Đường Uy Vũ bắt lấy Tịnh Yên như bắt lấy con mồi,vội vàng bế cô quẳng lên giường trong một khắc.Tịnh Yên liền đau đến nhăn mắt.Động tác của hắn nhanh đến nổi cô không kịp hốt hoảng.Đến khi định hình lại thì cả người đã nhằm dưới thân hình rắn chắc màu đồng của hắn rồi.
Lăng Tịnh Yên vội la lên cố đẩy hắn ra.Nhưng vô dụng vì so sánh giữa cô với hắn chẳng khắc gì so sánh con chim sâu rụt rè và con đại bàng ngông nghênh giương cánh giữa trời xanh.Một tay Đường Uy Vũ nắm chặt hai tay đặt trên đầu,một tay tàn nhẫn xé rách cái đầm gợi tình này.
Tịnh Yên hoảng hốt rơi nước mắt"Đừng!Tôi với anh vốn không yêu nhau thật lòng chỉ là mới gặp nhau sáng nay thôi xin anh tha cho tôi!"
Đường Uy Vũ như không nghe thấy tiếp tục tháo nốt áo lót Tịnh Yên ra,từ từ kích thích hôn lên cổ cô.Như có điện đi ngang qua khắp cô thể Tịnh Yên vừa xấu hổ vừa tức giận hô"Này anh điếc hả thằng khốn kia!Bỏ tôi ra!".
Đường Uy Vũ giật giật khoé miệng"Bây giờ cô cứ nói khi còn có thể đi đợi lát nữa chỉ sợ cô không còn sức mà nói"Vừa nói xong hắn hung hăn kéo quần lót cô xuống cho ngón tay vào.Khít quá!Còn trinh sao?
"Ưm.."Tịnh Yên xấu hổ đến đỏ mặt.Ngón tay tà ác càng lúc càng đi sâu tiếng ngâm nga của Tịnh Yên càng lúc càng tăng dần.Nhưng nước mắt ấm ức tuổi nhục càng thế càng rơi đỏ khoé mi.
Lấy hai ngón tay ra hắn từ từ chậm rãi cho vật to lớn vào.Đau quá!Cảm giác như bị xé toẹt ra làm đôi.Nước mắt Tịnh Yên đã thấm đẫm gối,tay vô thức quấn lấy cổ hắn.Đường Uy Vũ đặt lên môi cô một nụ hôn hung hăn như muốn cảnh cáo cái miệng nhỏ.
Hắn nhấp nháy chuyển động làm cô đau như sắp chết.Miệng cũng ngâm nga rên rĩ thành tiếng.Sau nhiều hồi kịch liệt Tịnh Yên chịu không nổi cũng đã ngất đi.Trong cơn mơ màng cô thấy ai đó khoác áo rời đi hình như còn căn dặn người chăm sóc cô.Còn ai kia nhìn vết máu đó loang trên ra giường cảm thấy như được thoả mãn liền trở về phòng làm việc.
Tác giả:Nhật Dạ
Edit :VinVin
Lăng Tịnh Yên còn ngờ ngác nhìn toà biệt thự đồ sộ trước mắt thì bị Đường Uy Vũ phá đám"Lăng tiểu thư còn đợi người đến bế xuống sao".Quăng cho hắn cái liếc mắt Tịnh Yên mở cửa xuống xe,bỗng 'oạch'cô hụt chân té vồ vào người hắn,giây phút bốn mắt chạm nhau Tịnh Yên gượng đỏ mặt còn mặt hắn thì vẫn lạnh tanh tanh.
Mở cánh cửa chính to oành ra,ngôi nhà lộng lẫy như dần hiện ra.Thật to và sang trọng nha!Đường Uy Vũ đi lên lầu hướng thẳng vào dãy hành lang Tịnh Yên cũng đám người hầu đang khuynh mớ hành lý to oành của cô vội bước theo.Hắn dẫn cô đến căn phòng đáng yêu có màu trắng hồng chủ đạo,khung cảnh có thể nhìn thấy toàn bộ khu vườn hoa mẫu đơn bắt mắt và đặc biệt là tủ quần áo cũng rất to.
Sau khi cô cùng mọi người thu dọn sắp xếp xong thì nhìn lại Đường Uy Vũ đã biến mất,Tịnh Yên cũng thấy tốt vì không phải nhìn thấy bản mặt đáng ghét ấy!Người hầu cũng đã lui hết để lại căn phòng với khoảng trống tỉnh lặng.Tịnh Yên mở tủ đắn đo chọn một cái đầm ngủ màu đỏ đô dáng dài mới mua vui vẻ vào phòng tắm xinh đẹp.
Ngâm mình vào bồn tắm bong bóng dường như mọi muộn phiền đều tan trong dòng nước.Không còn Đường Uy Vũ đáng sợ,không còn vẻ mặt lo âu suy nghĩ của ba ,không còn giọt nước mặt đau buồn của mẹ và có lẽ sau này cũng không còn nụ cười hồn nhiên của Tịnh Yên...
Sau khi tắm xong khoác lên cái đầm kia,nhìn vào gương Tịnh Yên cảm thấy mình còn chút niềm vui với những bộ cánh thời thượng của mình.Châm ngôn của cô là: không phân biệt loại quần áo gì chỉ cần đẹp và thời thượng là mặc,lúc nào cũng phải mặc đẹp trong nhà đẹp bao nhiêu thì ra đường cần mặc đẹp hơn đấy bấy nhiêu.Trong tủ của cô từ sẽy,gợi cảm đến kín đáo tươi trẻ loại nào cũng có buồn bao nhiêu chỉ cần shopping vài giờ là 'cục' buồn ấy sẽ biến mất thôi!
Đi ra khỏi phòng tấm,Tịnh Yên chợt đứng hình vì người đàn ông Đường Uy Vũ đang ngồi trên giường nhỏ của mình.Ánh mắt hắn lướt từ trên xuống dưới thân hình Tịnh Yên làm cô gái nhỏ không khỏi run lên.Nhìn cô gái nhỏ da thịt hồng hào mơn trớn,gương mặt gượng đỏ lại mang mùi hương xà phòng quyến rũ chỗ nào ở dưới Đường Uy Vũ ngày càng cương cứng.
Không để 'cậu bé' anh thiệt thòi thêm chút nào nữa,Đường Uy Vũ bắt lấy Tịnh Yên như bắt lấy con mồi,vội vàng bế cô quẳng lên giường trong một khắc.Tịnh Yên liền đau đến nhăn mắt.Động tác của hắn nhanh đến nổi cô không kịp hốt hoảng.Đến khi định hình lại thì cả người đã nhằm dưới thân hình rắn chắc màu đồng của hắn rồi.
Lăng Tịnh Yên vội la lên cố đẩy hắn ra.Nhưng vô dụng vì so sánh giữa cô với hắn chẳng khắc gì so sánh con chim sâu rụt rè và con đại bàng ngông nghênh giương cánh giữa trời xanh.Một tay Đường Uy Vũ nắm chặt hai tay đặt trên đầu,một tay tàn nhẫn xé rách cái đầm gợi tình này.
Tịnh Yên hoảng hốt rơi nước mắt"Đừng!Tôi với anh vốn không yêu nhau thật lòng chỉ là mới gặp nhau sáng nay thôi xin anh tha cho tôi!"
Đường Uy Vũ như không nghe thấy tiếp tục tháo nốt áo lót Tịnh Yên ra,từ từ kích thích hôn lên cổ cô.Như có điện đi ngang qua khắp cô thể Tịnh Yên vừa xấu hổ vừa tức giận hô"Này anh điếc hả thằng khốn kia!Bỏ tôi ra!".
Đường Uy Vũ giật giật khoé miệng"Bây giờ cô cứ nói khi còn có thể đi đợi lát nữa chỉ sợ cô không còn sức mà nói"Vừa nói xong hắn hung hăn kéo quần lót cô xuống cho ngón tay vào.Khít quá!Còn trinh sao?
"Ưm.."Tịnh Yên xấu hổ đến đỏ mặt.Ngón tay tà ác càng lúc càng đi sâu tiếng ngâm nga của Tịnh Yên càng lúc càng tăng dần.Nhưng nước mắt ấm ức tuổi nhục càng thế càng rơi đỏ khoé mi.
Lấy hai ngón tay ra hắn từ từ chậm rãi cho vật to lớn vào.Đau quá!Cảm giác như bị xé toẹt ra làm đôi.Nước mắt Tịnh Yên đã thấm đẫm gối,tay vô thức quấn lấy cổ hắn.Đường Uy Vũ đặt lên môi cô một nụ hôn hung hăn như muốn cảnh cáo cái miệng nhỏ.
Hắn nhấp nháy chuyển động làm cô đau như sắp chết.Miệng cũng ngâm nga rên rĩ thành tiếng.Sau nhiều hồi kịch liệt Tịnh Yên chịu không nổi cũng đã ngất đi.Trong cơn mơ màng cô thấy ai đó khoác áo rời đi hình như còn căn dặn người chăm sóc cô.Còn ai kia nhìn vết máu đó loang trên ra giường cảm thấy như được thoả mãn liền trở về phòng làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com