Cuoc Song Sau Khi Xuyen Khong Full
Đêm vô cùng náo nhiệt.
Ánh lửa lấp lánh, những cây đuốc thắp sáng cả một góc trời, chiếu vào những khuôn mặt vui vẻ đang chuẩn bị cho đại hội.
Đây là một cái sân rộng, mọi người đang hối hả tấp nập chạy qua chạy lại. Cái Bang không hổ được xưng là đệ nhất bang, bang chúng bố trí khắp nơi, quả nhiên là không giả vinh danh, người tới tham gia đông nghịt, nghĩ đến trong chốn võ lâm cũng không có môn phái nào dám so sánh với nó. Hơn nữa, nơi này cách Tung Sơn không xa, một ít nhân vật tham gia đại hội Thiếu Lâm, cũng thuận đường tới nơi này nhìn một cái. Ta cùng Chu Chỉ Nhược cũng trà trộn ở trong đó, Chu Chỉ Nhược không có giả dạng thành nam nhân, mà là đeo cái mũ, khăn lụa màu trắng che hầu hết khuôn mặt nàng.
Đệ tử Cái Bang tốp năm tốp ba tụ tập ở một chỗ, thảo luận tán gẫu đợi đến khi bắt đầu đại hội.
"Các ngươi nói đại hội lần này, bang chủ muốn tuyên bố cái gì? Nghe nói tất cả trưởng lão ngũ túi đều đến đây." Một người nói.
"Thật sự?" Lập tức có người truy vấn.
"Ta lừa gạt ngươi làm gì? Ta nghe một huynh đệ phái y phục sạch trong bang nói." Người nọ vội la lên.
"Phái y phục sạch? Bọn họ toàn làm chuyện bậy bạ, làm sao ngươi có thể nghe bọn hắn, bọn họ đâu thể coi là đệ tử Cái Bang, hoàn toàn là lũ ăn chơi trác táng." Một lão giả hơi lớn tuổi hừ nói.
"Chính là, chính là. . . . . ." Lập tức đưa tới nhiều tiếng nói xen vào.
Xưa nay nghe nói Cái Bang có 2 phe đối lập nhau, phe y phục sach và phe y phục dơ. Cũng từng nghe qua, chính là không nghĩ tới đồn đãi này đúng là sự thật. Lại nói, nếu phát hiện đệ tử phái y phục sạch thì phe áo đen luôn khích bác gây chuyện và ngược lại. Nếu như nói Cái Bang trước kia là thiên hạ của phái áo đen, nhưng gần đây thì phe áo sạch đang nắm quyền.
Ước chừng qua mười phút đồng hồ, phía trước bỗng nhiên huyên náo, các đệ tử vốn đang ngồi cũng đều đứng lên. Ta liền nhìn lại, có một người từ trong phòng đi ra phía trước, đúng là hán tử giả mạo Sử bang chủ đêm hôm qua đang đi ra, theo sát phía sau là Trần Hữu Lượng, bên trái là Tống Thanh Thư, còn vài người mang quần áo vá nhiều túi cùng những người trang phục sạch sẽ đi ở đằng sau.
Hán tử giả mạo Sử bang chủ nhìn về phía Trần Hữu Lượng, y liền ngoắc tay phải, âm thanh huyên náo phía dưới lập tức yên lặng xuống. Hán tử giả mạo Sử bang chủ há miệng thở dốc nhưng không có phát ra âm thanh, hắn khẩn trương lau mồ hôi dưới cằm, hướng Trần Hữu Lượng xin giúp đỡ. Trần Hữu Lượng đi lên phía trước nói. "Các huynh đệ, hôm nay là đại hội của Cái Bang chúng ta, từ Hồng bang chủ Hồng Thất Công, Hoàng bang chủ Hoàng Dung, tính hình của Cái Bang chúng ta sau này dần dần bị một ít môn phái mới quật khởi cưỡi ở trên đầu. Cái Bang chúng ta là thiên hạ đệ nhất đại bang, lại không thể có một chỗ đứng ở trên giang hồ, các huynh đệ nói xem, làm sao không buồn bực, làm sao không phẫn nộ."
"Buồn bực! Phẫn nộ!" Phía dưới nhất thời phát ra hồi âm to.
Khóe miệng Trần Hữu Lượng nâng lên, cánh tay vung lên. "Đúng, chúng ta phải cường đại hơn, chúng ta muốn trở thành đệ nhất võ lâm, chúng ta muốn khôi phục hùng phong của Hồng bang chủ năm đó. Làm cho võ lâm cũng không dám khinh thường Cái Bang chúng ta!"
"Đứng đầu võ lâm, khôi phục hùng phong!" Tiếng la như dời non lấp biển sóng sau cao hơn sóng trước, không thể không thừa nhận, Trần Hữu Lượng đúng thật là một người tài ba, hắn khơi dậy thành công hi vọng cùng oán niệm chôn sâu trong lòng đệ tử Cái Bang.
Trần Hữu Lượng hài lòng nhìn thành quả của mình, giơ tay lên, toàn bộ phía dưới lập tức im ngắt như tờ, ta có cảm giác giống như mình đang đứng trong quân đội. Trần Hữu Lượng cất cao giọng nói. "Bây giờ chúng ta mời Bang Chủ đứng ra nói vài lời." Một trận vỗ tay quá mức nhiệt liệt vang lên, thiếu chút nữa làm điếc lỗ tai của ta.
Hán tử giả mạo Sử bang chủ đang muốn mở miệng nói thì đột nhiên nghe được tiếng nhạc, có ống sáo, có tiếng tiêu, có tỳ bà, có đàn cổ. Như là đến từ phía chân trời, hoặc như là gần trong gang tấc.
Âm nhạc còn chưa ngừng, lại thấy một trận đóa hoa phiêu rơi. Đoàn người đều quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy dưới bầu trời đêm, một nữ tử áo vàng từ đối diện nóc nhà phiêu nhiên bay lại, đúng là Dương Tiểu Yến. Phía sau của nàng là bốn thiếu nữ Hắc y và bốn thiếu nữ Bạch y phân biệt đi theo. Phong cách thật giống như tiên tử hạ phàm.
Bên cạnh có một người thấp giọng nói. "Nữ nhân này là ai, thật phô trương, khẳng định là hậu nhân của danh môn nào rồi, ai, không biết tổ tông của nàng như thế nào lại nuôi ra thứ hậu nhân như vậy, đáng tiếc đáng tiếc đáng tiếc." Hắn nói ba cái đáng tiếc. Ta kỳ quái nhìn sang, là một hán tử trung niên ước chừng bốn mươi mấy tuổi, trên người hắn treo một cái bầu rượu thật to. Có một người nhịn không được tò mò hỏi. "Đáng tiếc cái gì?" Hán tử trung niên kia nói. "Đáng tiếc cho mặt mũi tổ tông của nàng, đều bị nàng làm cho mất hết." Vừa nói vừa lắc đầu.
Bên kia, Dương Tiểu Yến đang bay trên những cánh hoa hồng nhạt đi xuống, cảnh tượng kia làm chấn động toàn bộ, 99% nam nhân đều trừng thẳng mắt. Nàng giống như cười, sóng mắt lưu chuyển, kiêu ngạo mà hất cằm lên, lạnh nhạt nói. "Người nọ căn bản không phải là Sử bang chủ, Sử bang chủ thật sự đã chết hai tháng trước."
Một câu này của nàng, như là ném cục đá vào hồ nước lặng, lập tức khơi dậy ngàn tầng sóng. Đám người nhất thời nổ tung, tốp năm tốp ba châu đầu ghé tai, tranh cãi ầm ĩ không ngớt. Trần Hữu Lượng quát. "Yêu nữ đến từ nơi nào, dám nói xấu phỉ báng, có ai không, bắt lại cho ta." Ra lệnh một tiếng, đệ tử Cái Bang nhất tề xông tới, tám nữ tỳ của Dương Tiểu Yến cầm trường kiếm trong tay, che trước mặt Dương Tiểu Yến ngăn cản đệ tử Cái Bang. Dương Tiểu Yến thản nhiên quét mắt, nói. "Tổ tiên Bản nhân cùng Cái Bang hơi có chút sâu xa, hôm nay để ý cố nhân mới ra tay tương trợ, nếu như các vị không tin, trước tạm xem người kia là ai?" Nói xong, đem một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi đẩy lên trước mặt, ta vừa thấy, đúng là ngày ấy, ở trên đỉnh vách núi đen, chính là tiểu cô nương đưa cơm cho ta, trang phục của nàng không khác ngày ấy, chính là trên tay nhiều hơn một cây gậy màu xanh.
Trong đám người đã có người kinh hô. "Nàng, nàng cùng bang chủ phu nhân hình như có chút tương tự." Dương Tiểu Yến thỏa mãn gật đầu, cười nói. "Đúng vậy, nàng đúng là nữ nhi của Sử bang chủ, Sử Hồng Thạch." Tình hình lại một lần nữa không khống chế được, Trần Hữu Lượng cả giận nói. "Ăn nói bừa bãi, Sử bang chủ căn bản là ở trước mắt chúng ta, làm sao hai tháng trước bị ám toán được. Rõ ràng chính là muốn tới nơi này quấy rối."
"Đúng vậy, Sử bang chủ đứng ở trước mặt chúng ta, yêu nữ này rõ ràng là muốn phá hư đại hội của chúng ta." Phía dưới có người hô.
Dương Tiểu Yến nhìn hán tử giả mạo Sử bang chủ lạnh nhạt nói. "Người kia căn bản chính là giả mạo." Trần Hữu Lượng gầm lên. "Cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung, cô nương ngươi cũng biết, ngươi là đang vũ nhục toàn bộ Cái Bang chúng ta đó." Đệ tử Cái Bang cũng đi theo lên án công khai, kêu la muốn Dương Tiểu Yến đưa ra chứng cớ, nếu không thề không bỏ qua. Trần Hữu Lượng đem câu nói đầu tiên Dương Tiểu Yến nhục mạ Cái Bang khiến cho toàn bộ bang chúng sôi trào lên.
Dương Tiểu Yến lạnh lùng hừ một tiếng, đem cây gậy trong tay Sử hồng Thạch giơ lên, nói. "Đây là đả cẩu bổng, quý bang chắc hẳn có người biết chứ."
Phía dưới nhất thời tranh cãi ầm ĩ. "Kia thoạt nhìn, hình như đúng là đả cẩu bổng" "Tại sao đả cẩu bổng lại ở trong tay yêu nữ kia, chẳng lẽ lời nàng nói là thật sao?" . . . . . .
Trần Hữu Lượng thấy tình thế có chút không đúng, cân nhắc lại, lớn tiếng nói. "Các huynh đệ, đả cẩu bổng của bang chủ chúng ta, đêm qua đúng là bị một người áo đen đoạt đi rồi, vốn, ngày hôm nay là muốn tuyên bố việc này, thỉnh cầu mọi người tìm kiếm. Ai ngờ yêu nữ này dám rõ như ban ngày đem đả cẩu bổng của Cái Bang chúng ta lấy ra nữa, đe dọa Cái Bang chúng ta, các huynh đệ, chúng ta đường đường là Cái Bang sao có thể chịu sỉ nhục này." Trường kiếm trong tay hắn nhất chỉ. "Yêu nữ, mau mau đem đả cẩu bổng trả lại, bằng không, đừng trách chúng ta không khách khí."
"Trả lại đả cẩu bổng" "Trả lại đả cẩu bổng" . . . . . . Đệ tử Cái Bang một mặt lấy gậy gộc gõ mặt đất, một mặt đi bước một tới gần.
Dương Tiểu Yến lạnh giọng nói. "Được, thế nhưng không thấy quan tài thì vẫn không đổ lệ, ta đây liền xé toang da mặt của ngươi." Dường như tràn đầy tin tưởng, khóe miệng khẽ nhếch. Chỉ thấy thân hình nàng nhoáng lên một cái, người đã đến trước mặt hán tử giả mạo Sử bang chủ, tay hướng trên mặt hắn vung đi. Cũng là "A" một tiếng, nhanh chóng thối lui, nhíu chặt lông mày, vẻ mặt không thể tin.
Trần Hữu Lượng âm thầm cười lạnh, quát lớn. "Làm càn, dám vũ nhục bang chủ của chúng ta!" Nói xong, nhấc kiếm trong tay, liền vọt tới. Đệ tử Cái Bang thấy thế, cũng đều ra kiếm đánh tới hướng Dương Tiểu Yến. Trần Hữu Lượng kiếm phong phiến diện, thối lui đến một bên, mắt lạnh nhìn. Đại hội tốt đẹp một hồi, nháy mắt liền biến thành một hồi hỗn chiến. Để tránh bị vạ lây, khóe miệng Chu Chỉ Nhược hiện lên một nụ cười lạnh, lôi ta cùng các đồng đạo võ lâm khác thối lui sang một bên khoảng tầm ba trượng.
Cách đó không xa một gã nam tử một mặt đang xem cuộc chiến một mặt nói. "Võ công của nữ tử áo vàng đúng là rất giỏi, nhưng những chiêu số kia, ta lại chưa từng nhìn thấy." Tên bên cạnh lại còn vui sướng khi người gặp họa tiếp lời. "Hi, chắc đây là người có ân oán cùng Cái Bang nên nhân dịp đại hội đến đây gây rối." Lại một người nói. "Ta thấy không giống, không nghe thấy nữ tử áo vàng kia nói tiểu cô nương kia là nữ nhi của Sử bang chủ sao, ta xem thế nào, nàng căn bản chính là hướng đến địa vị Bang Chủ Cái Bang mà đến. Tuy nói hiện tại Cái Bang đã xuống dốc, tục ngữ nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dù thế nào cũng vẫn là thiên hạ đệ nhất bang, chức bang chủ này vẫn là rất hấp dẫn." Nam tử mở miệng đầu tiên giống như tỉnh ngộ. "Hay là nàng cũng muốn làm một Hoàng bang chủ thứ hai?" Người nọ gật đầu. "Vô cùng có khả năng, trước đem đứa nhỏ kia như con rối đẩy lên chức bang chủ, sau đó lại nghĩ biện pháp trừ bỏ hài tử kia, chính mình đăng vị." "Có lý, nói rất có lý" . . . . . .
Vốn là Dương Tiểu Yến vì bênh vực kẻ yếu, nay không ngờ trong mắt nhân sĩ võ lâm bị biến thành một âm mưu đoạt vị bang chủ Cái Bang. Không biết Dương Tiểu Yến nghe mấy lời nghị luận này sẽ nghĩ như thế nào?
Hai tay làm sao địch bốn chưởng, tại thời đại vũ khí lạnh, chiến thuật biển người lúc nào cũng dùng được. Sức lực cá nhân chính là có hạn, mặc dù võ công của Dương Tiểu Yến cao, nhưng cũng chống cự không nổi cục diện bị vây chiến này. Ta chỉ thấy bóng dáng nàng đang không ngừng cao thấp tung bay, kiếm trong tay một chút một chút đâm vào rút ra, mỗi một cái đều bị từng đạo huyết hoa vẩy ra bám vào. Ta nghĩ cho dù nàng cuối cùng đem Sử Hồng Thạch đẩy lên ngôi vị bang chủ Cái bang, thì đoạn nợ máu này chỉ sợ sẽ trở thành một cây gai trong mắt đệ tử Cái Bang không bao giờ quên được.
Sử Hồng Thạch ngơ ngác núp ở một bên, hơi giật mình nhìn, trong mắt tràn đầy kinh hoảng cùng luống cuống. Ta có thể cảm giác được thân thể của nàng không ngừng run run. Ta không đành lòng nhìn lại, vừa quay đầu, đã thấy Tư Đồ, Chung lão thần khắp nơi ngồi ở đó, một mặt uống rượu, một mặt lẩm bẩm trong miệng, thường thường liếc mắt hướng chiến trường một cái.
Ổn định nỗi lòng, lại nhìn về phía Dương Tiểu Yến thì thấy một tỳ nữ bên nàng lại ngã xuống, huyết hoa tung bay, trong mắt Dương Tiểu Yến nổi lên tức giận, hét lớn một tiếng, tung người bay lên, hai tay cố định, động tác cực kỳ nhanh chụp vào một đệ tử Cái Bang. Ta chỉ nhìn đến một đạo bóng dáng màu vàng đang bay nhanh, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết liên tục. Đệ tử Cái Bang đã ngã xuống một mảng lớn, miệng nhỏ nhắn của Dương Tiểu Yến mỉm cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm các đệ tử Cái Bang khác.
Ta nghe thấy phía sau truyền đến một âm thanh hút không khí. "Đây là võ công gì, thật độc ác." "Chưa bao giờ từng thấy qua" "Hình như có chút giống Cửu Âm Bạch Cốt Trảo" "Cửu Âm Bạch Cốt Trảo? Không phải sớm đã thất truyền ư, làm sao có thể tái hiện giang hồ?" "Võ công âm độc như vậy cũng tái hiện giang hồ, chỉ sợ sẽ khiến cho Tinh Phong Huyết Vũ một phen." . . . . . .
Đệ tử Cái Bang cũng đều đỏ mắt, không chút nghĩ ngợi liền xông lên, chỉ là càng đấu càng khó phân thắng bại, đột nhiên nghe được một tiếng hét lớn. "Hôm nay cho ngươi xem một chút Cửu Âm Bạch Cốt Trảo chân chính." Ta cảm giác được bên người có một trận gió to thổi qua, Chu Chỉ Nhược đã vững vàng xuất hiện trước mặt Dương Tiểu Yến.
Ánh lửa lấp lánh, những cây đuốc thắp sáng cả một góc trời, chiếu vào những khuôn mặt vui vẻ đang chuẩn bị cho đại hội.
Đây là một cái sân rộng, mọi người đang hối hả tấp nập chạy qua chạy lại. Cái Bang không hổ được xưng là đệ nhất bang, bang chúng bố trí khắp nơi, quả nhiên là không giả vinh danh, người tới tham gia đông nghịt, nghĩ đến trong chốn võ lâm cũng không có môn phái nào dám so sánh với nó. Hơn nữa, nơi này cách Tung Sơn không xa, một ít nhân vật tham gia đại hội Thiếu Lâm, cũng thuận đường tới nơi này nhìn một cái. Ta cùng Chu Chỉ Nhược cũng trà trộn ở trong đó, Chu Chỉ Nhược không có giả dạng thành nam nhân, mà là đeo cái mũ, khăn lụa màu trắng che hầu hết khuôn mặt nàng.
Đệ tử Cái Bang tốp năm tốp ba tụ tập ở một chỗ, thảo luận tán gẫu đợi đến khi bắt đầu đại hội.
"Các ngươi nói đại hội lần này, bang chủ muốn tuyên bố cái gì? Nghe nói tất cả trưởng lão ngũ túi đều đến đây." Một người nói.
"Thật sự?" Lập tức có người truy vấn.
"Ta lừa gạt ngươi làm gì? Ta nghe một huynh đệ phái y phục sạch trong bang nói." Người nọ vội la lên.
"Phái y phục sạch? Bọn họ toàn làm chuyện bậy bạ, làm sao ngươi có thể nghe bọn hắn, bọn họ đâu thể coi là đệ tử Cái Bang, hoàn toàn là lũ ăn chơi trác táng." Một lão giả hơi lớn tuổi hừ nói.
"Chính là, chính là. . . . . ." Lập tức đưa tới nhiều tiếng nói xen vào.
Xưa nay nghe nói Cái Bang có 2 phe đối lập nhau, phe y phục sach và phe y phục dơ. Cũng từng nghe qua, chính là không nghĩ tới đồn đãi này đúng là sự thật. Lại nói, nếu phát hiện đệ tử phái y phục sạch thì phe áo đen luôn khích bác gây chuyện và ngược lại. Nếu như nói Cái Bang trước kia là thiên hạ của phái áo đen, nhưng gần đây thì phe áo sạch đang nắm quyền.
Ước chừng qua mười phút đồng hồ, phía trước bỗng nhiên huyên náo, các đệ tử vốn đang ngồi cũng đều đứng lên. Ta liền nhìn lại, có một người từ trong phòng đi ra phía trước, đúng là hán tử giả mạo Sử bang chủ đêm hôm qua đang đi ra, theo sát phía sau là Trần Hữu Lượng, bên trái là Tống Thanh Thư, còn vài người mang quần áo vá nhiều túi cùng những người trang phục sạch sẽ đi ở đằng sau.
Hán tử giả mạo Sử bang chủ nhìn về phía Trần Hữu Lượng, y liền ngoắc tay phải, âm thanh huyên náo phía dưới lập tức yên lặng xuống. Hán tử giả mạo Sử bang chủ há miệng thở dốc nhưng không có phát ra âm thanh, hắn khẩn trương lau mồ hôi dưới cằm, hướng Trần Hữu Lượng xin giúp đỡ. Trần Hữu Lượng đi lên phía trước nói. "Các huynh đệ, hôm nay là đại hội của Cái Bang chúng ta, từ Hồng bang chủ Hồng Thất Công, Hoàng bang chủ Hoàng Dung, tính hình của Cái Bang chúng ta sau này dần dần bị một ít môn phái mới quật khởi cưỡi ở trên đầu. Cái Bang chúng ta là thiên hạ đệ nhất đại bang, lại không thể có một chỗ đứng ở trên giang hồ, các huynh đệ nói xem, làm sao không buồn bực, làm sao không phẫn nộ."
"Buồn bực! Phẫn nộ!" Phía dưới nhất thời phát ra hồi âm to.
Khóe miệng Trần Hữu Lượng nâng lên, cánh tay vung lên. "Đúng, chúng ta phải cường đại hơn, chúng ta muốn trở thành đệ nhất võ lâm, chúng ta muốn khôi phục hùng phong của Hồng bang chủ năm đó. Làm cho võ lâm cũng không dám khinh thường Cái Bang chúng ta!"
"Đứng đầu võ lâm, khôi phục hùng phong!" Tiếng la như dời non lấp biển sóng sau cao hơn sóng trước, không thể không thừa nhận, Trần Hữu Lượng đúng thật là một người tài ba, hắn khơi dậy thành công hi vọng cùng oán niệm chôn sâu trong lòng đệ tử Cái Bang.
Trần Hữu Lượng hài lòng nhìn thành quả của mình, giơ tay lên, toàn bộ phía dưới lập tức im ngắt như tờ, ta có cảm giác giống như mình đang đứng trong quân đội. Trần Hữu Lượng cất cao giọng nói. "Bây giờ chúng ta mời Bang Chủ đứng ra nói vài lời." Một trận vỗ tay quá mức nhiệt liệt vang lên, thiếu chút nữa làm điếc lỗ tai của ta.
Hán tử giả mạo Sử bang chủ đang muốn mở miệng nói thì đột nhiên nghe được tiếng nhạc, có ống sáo, có tiếng tiêu, có tỳ bà, có đàn cổ. Như là đến từ phía chân trời, hoặc như là gần trong gang tấc.
Âm nhạc còn chưa ngừng, lại thấy một trận đóa hoa phiêu rơi. Đoàn người đều quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy dưới bầu trời đêm, một nữ tử áo vàng từ đối diện nóc nhà phiêu nhiên bay lại, đúng là Dương Tiểu Yến. Phía sau của nàng là bốn thiếu nữ Hắc y và bốn thiếu nữ Bạch y phân biệt đi theo. Phong cách thật giống như tiên tử hạ phàm.
Bên cạnh có một người thấp giọng nói. "Nữ nhân này là ai, thật phô trương, khẳng định là hậu nhân của danh môn nào rồi, ai, không biết tổ tông của nàng như thế nào lại nuôi ra thứ hậu nhân như vậy, đáng tiếc đáng tiếc đáng tiếc." Hắn nói ba cái đáng tiếc. Ta kỳ quái nhìn sang, là một hán tử trung niên ước chừng bốn mươi mấy tuổi, trên người hắn treo một cái bầu rượu thật to. Có một người nhịn không được tò mò hỏi. "Đáng tiếc cái gì?" Hán tử trung niên kia nói. "Đáng tiếc cho mặt mũi tổ tông của nàng, đều bị nàng làm cho mất hết." Vừa nói vừa lắc đầu.
Bên kia, Dương Tiểu Yến đang bay trên những cánh hoa hồng nhạt đi xuống, cảnh tượng kia làm chấn động toàn bộ, 99% nam nhân đều trừng thẳng mắt. Nàng giống như cười, sóng mắt lưu chuyển, kiêu ngạo mà hất cằm lên, lạnh nhạt nói. "Người nọ căn bản không phải là Sử bang chủ, Sử bang chủ thật sự đã chết hai tháng trước."
Một câu này của nàng, như là ném cục đá vào hồ nước lặng, lập tức khơi dậy ngàn tầng sóng. Đám người nhất thời nổ tung, tốp năm tốp ba châu đầu ghé tai, tranh cãi ầm ĩ không ngớt. Trần Hữu Lượng quát. "Yêu nữ đến từ nơi nào, dám nói xấu phỉ báng, có ai không, bắt lại cho ta." Ra lệnh một tiếng, đệ tử Cái Bang nhất tề xông tới, tám nữ tỳ của Dương Tiểu Yến cầm trường kiếm trong tay, che trước mặt Dương Tiểu Yến ngăn cản đệ tử Cái Bang. Dương Tiểu Yến thản nhiên quét mắt, nói. "Tổ tiên Bản nhân cùng Cái Bang hơi có chút sâu xa, hôm nay để ý cố nhân mới ra tay tương trợ, nếu như các vị không tin, trước tạm xem người kia là ai?" Nói xong, đem một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi đẩy lên trước mặt, ta vừa thấy, đúng là ngày ấy, ở trên đỉnh vách núi đen, chính là tiểu cô nương đưa cơm cho ta, trang phục của nàng không khác ngày ấy, chính là trên tay nhiều hơn một cây gậy màu xanh.
Trong đám người đã có người kinh hô. "Nàng, nàng cùng bang chủ phu nhân hình như có chút tương tự." Dương Tiểu Yến thỏa mãn gật đầu, cười nói. "Đúng vậy, nàng đúng là nữ nhi của Sử bang chủ, Sử Hồng Thạch." Tình hình lại một lần nữa không khống chế được, Trần Hữu Lượng cả giận nói. "Ăn nói bừa bãi, Sử bang chủ căn bản là ở trước mắt chúng ta, làm sao hai tháng trước bị ám toán được. Rõ ràng chính là muốn tới nơi này quấy rối."
"Đúng vậy, Sử bang chủ đứng ở trước mặt chúng ta, yêu nữ này rõ ràng là muốn phá hư đại hội của chúng ta." Phía dưới có người hô.
Dương Tiểu Yến nhìn hán tử giả mạo Sử bang chủ lạnh nhạt nói. "Người kia căn bản chính là giả mạo." Trần Hữu Lượng gầm lên. "Cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung, cô nương ngươi cũng biết, ngươi là đang vũ nhục toàn bộ Cái Bang chúng ta đó." Đệ tử Cái Bang cũng đi theo lên án công khai, kêu la muốn Dương Tiểu Yến đưa ra chứng cớ, nếu không thề không bỏ qua. Trần Hữu Lượng đem câu nói đầu tiên Dương Tiểu Yến nhục mạ Cái Bang khiến cho toàn bộ bang chúng sôi trào lên.
Dương Tiểu Yến lạnh lùng hừ một tiếng, đem cây gậy trong tay Sử hồng Thạch giơ lên, nói. "Đây là đả cẩu bổng, quý bang chắc hẳn có người biết chứ."
Phía dưới nhất thời tranh cãi ầm ĩ. "Kia thoạt nhìn, hình như đúng là đả cẩu bổng" "Tại sao đả cẩu bổng lại ở trong tay yêu nữ kia, chẳng lẽ lời nàng nói là thật sao?" . . . . . .
Trần Hữu Lượng thấy tình thế có chút không đúng, cân nhắc lại, lớn tiếng nói. "Các huynh đệ, đả cẩu bổng của bang chủ chúng ta, đêm qua đúng là bị một người áo đen đoạt đi rồi, vốn, ngày hôm nay là muốn tuyên bố việc này, thỉnh cầu mọi người tìm kiếm. Ai ngờ yêu nữ này dám rõ như ban ngày đem đả cẩu bổng của Cái Bang chúng ta lấy ra nữa, đe dọa Cái Bang chúng ta, các huynh đệ, chúng ta đường đường là Cái Bang sao có thể chịu sỉ nhục này." Trường kiếm trong tay hắn nhất chỉ. "Yêu nữ, mau mau đem đả cẩu bổng trả lại, bằng không, đừng trách chúng ta không khách khí."
"Trả lại đả cẩu bổng" "Trả lại đả cẩu bổng" . . . . . . Đệ tử Cái Bang một mặt lấy gậy gộc gõ mặt đất, một mặt đi bước một tới gần.
Dương Tiểu Yến lạnh giọng nói. "Được, thế nhưng không thấy quan tài thì vẫn không đổ lệ, ta đây liền xé toang da mặt của ngươi." Dường như tràn đầy tin tưởng, khóe miệng khẽ nhếch. Chỉ thấy thân hình nàng nhoáng lên một cái, người đã đến trước mặt hán tử giả mạo Sử bang chủ, tay hướng trên mặt hắn vung đi. Cũng là "A" một tiếng, nhanh chóng thối lui, nhíu chặt lông mày, vẻ mặt không thể tin.
Trần Hữu Lượng âm thầm cười lạnh, quát lớn. "Làm càn, dám vũ nhục bang chủ của chúng ta!" Nói xong, nhấc kiếm trong tay, liền vọt tới. Đệ tử Cái Bang thấy thế, cũng đều ra kiếm đánh tới hướng Dương Tiểu Yến. Trần Hữu Lượng kiếm phong phiến diện, thối lui đến một bên, mắt lạnh nhìn. Đại hội tốt đẹp một hồi, nháy mắt liền biến thành một hồi hỗn chiến. Để tránh bị vạ lây, khóe miệng Chu Chỉ Nhược hiện lên một nụ cười lạnh, lôi ta cùng các đồng đạo võ lâm khác thối lui sang một bên khoảng tầm ba trượng.
Cách đó không xa một gã nam tử một mặt đang xem cuộc chiến một mặt nói. "Võ công của nữ tử áo vàng đúng là rất giỏi, nhưng những chiêu số kia, ta lại chưa từng nhìn thấy." Tên bên cạnh lại còn vui sướng khi người gặp họa tiếp lời. "Hi, chắc đây là người có ân oán cùng Cái Bang nên nhân dịp đại hội đến đây gây rối." Lại một người nói. "Ta thấy không giống, không nghe thấy nữ tử áo vàng kia nói tiểu cô nương kia là nữ nhi của Sử bang chủ sao, ta xem thế nào, nàng căn bản chính là hướng đến địa vị Bang Chủ Cái Bang mà đến. Tuy nói hiện tại Cái Bang đã xuống dốc, tục ngữ nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dù thế nào cũng vẫn là thiên hạ đệ nhất bang, chức bang chủ này vẫn là rất hấp dẫn." Nam tử mở miệng đầu tiên giống như tỉnh ngộ. "Hay là nàng cũng muốn làm một Hoàng bang chủ thứ hai?" Người nọ gật đầu. "Vô cùng có khả năng, trước đem đứa nhỏ kia như con rối đẩy lên chức bang chủ, sau đó lại nghĩ biện pháp trừ bỏ hài tử kia, chính mình đăng vị." "Có lý, nói rất có lý" . . . . . .
Vốn là Dương Tiểu Yến vì bênh vực kẻ yếu, nay không ngờ trong mắt nhân sĩ võ lâm bị biến thành một âm mưu đoạt vị bang chủ Cái Bang. Không biết Dương Tiểu Yến nghe mấy lời nghị luận này sẽ nghĩ như thế nào?
Hai tay làm sao địch bốn chưởng, tại thời đại vũ khí lạnh, chiến thuật biển người lúc nào cũng dùng được. Sức lực cá nhân chính là có hạn, mặc dù võ công của Dương Tiểu Yến cao, nhưng cũng chống cự không nổi cục diện bị vây chiến này. Ta chỉ thấy bóng dáng nàng đang không ngừng cao thấp tung bay, kiếm trong tay một chút một chút đâm vào rút ra, mỗi một cái đều bị từng đạo huyết hoa vẩy ra bám vào. Ta nghĩ cho dù nàng cuối cùng đem Sử Hồng Thạch đẩy lên ngôi vị bang chủ Cái bang, thì đoạn nợ máu này chỉ sợ sẽ trở thành một cây gai trong mắt đệ tử Cái Bang không bao giờ quên được.
Sử Hồng Thạch ngơ ngác núp ở một bên, hơi giật mình nhìn, trong mắt tràn đầy kinh hoảng cùng luống cuống. Ta có thể cảm giác được thân thể của nàng không ngừng run run. Ta không đành lòng nhìn lại, vừa quay đầu, đã thấy Tư Đồ, Chung lão thần khắp nơi ngồi ở đó, một mặt uống rượu, một mặt lẩm bẩm trong miệng, thường thường liếc mắt hướng chiến trường một cái.
Ổn định nỗi lòng, lại nhìn về phía Dương Tiểu Yến thì thấy một tỳ nữ bên nàng lại ngã xuống, huyết hoa tung bay, trong mắt Dương Tiểu Yến nổi lên tức giận, hét lớn một tiếng, tung người bay lên, hai tay cố định, động tác cực kỳ nhanh chụp vào một đệ tử Cái Bang. Ta chỉ nhìn đến một đạo bóng dáng màu vàng đang bay nhanh, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết liên tục. Đệ tử Cái Bang đã ngã xuống một mảng lớn, miệng nhỏ nhắn của Dương Tiểu Yến mỉm cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm các đệ tử Cái Bang khác.
Ta nghe thấy phía sau truyền đến một âm thanh hút không khí. "Đây là võ công gì, thật độc ác." "Chưa bao giờ từng thấy qua" "Hình như có chút giống Cửu Âm Bạch Cốt Trảo" "Cửu Âm Bạch Cốt Trảo? Không phải sớm đã thất truyền ư, làm sao có thể tái hiện giang hồ?" "Võ công âm độc như vậy cũng tái hiện giang hồ, chỉ sợ sẽ khiến cho Tinh Phong Huyết Vũ một phen." . . . . . .
Đệ tử Cái Bang cũng đều đỏ mắt, không chút nghĩ ngợi liền xông lên, chỉ là càng đấu càng khó phân thắng bại, đột nhiên nghe được một tiếng hét lớn. "Hôm nay cho ngươi xem một chút Cửu Âm Bạch Cốt Trảo chân chính." Ta cảm giác được bên người có một trận gió to thổi qua, Chu Chỉ Nhược đã vững vàng xuất hiện trước mặt Dương Tiểu Yến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com