TruyenHHH.com

Cuoc Song Sau Khi Xuyen Khong Full


Mới đi được vài bước, Chu Chỉ Nhược đột nhiên dừng lại, sắc mặt của nàng trở nên hết sức khó coi. Ta còn không biết rõ đã xảy ra việc gì, liền lập tức bị kéo núp vào bụi cỏ hoang, theo bản năng muốn la lên, nhưng trên lưng đau xót, không phát ra được tiếng nào nữa. Một bàn tay của Chu Chỉ Nhược vỗ lên lưng ta, một sức mạnh theo tay nàng chảy ra, tiến vào tất cả tứ chi của ta, rất nhanh, ta cảm giác được hít thở hào hển vững vàng rất nhiều, tim đập rất chậm.

Tay Chu Chỉ Nhược vẫn không có dời đi, ta đang muốn đứng dậy lại bị lực nơi bàn tay nàng đè xuống lần nữa, ta nghiêng đầu, ánh mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào khoảng không đằng xa. Chẳng lẽ có kẻ theo dõi? Lòng ta không hiểu sao dâng lên một cảm giác khẩn trương. Ta học bộ dáng của nàng, nghiêng đầu, nghiêm túc lắng nghe. Ước chừng qua ba bốn phút, mơ hồ nghe được có người đang nói chuyện, âm thanh càng ngày càng gần. Xuyên qua khoảng cách cỏ hoang ta nhìn thấy hai bóng dáng mơ hồ.

Ta lấy tay vén cỏ hoang để nhìn cho kỹ, nhất thời hoảng sợ, đúng là Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn. Ta theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại Chu Chỉ Nhược, mặt nàng không chút thay đổi, tư thế, vẻ mặt, thậm chí ngay cả ánh mắt đều không có một chút biến hóa. Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ, nàng thật sự đã bỏ xuống hoàn toàn rồi?

Triệu Mẫn dừng bước lại hỏi. "Vô Kỵ, hôm nay. . . . . . người giao thủ với chúng ta. . . . . . ngươi có ấn tượng gì không?" Trương Vô Kỵ im lặng, dừng chân, xoay người nhìn Triệu Mẫn, cố gắng suy tư một chút, nói. "Ta cảm thấy người nọ có chút quen thuộc."

Triệu Mẫn tức giận trừng mắt nhìn Trương Vô Kỵ một cái. "Đương nhiên quen thuộc rồi, hắn chính là Chu Chỉ Nhược." "Cái gì?" Trương Vô Kỵ kinh hô. "Hắn là Chỉ Nhược?" Ta cảm giác được hơi thở của Chu Chỉ Nhược ở bên cạnh có chút loạn.

Triệu Mẫn bất mãn cong môi, chua xót nói. "Chỉ Nhược, Chỉ Nhược, gọi cũng thật thân thiết." Trương Vô Kỵ chần chờ nhìn Triệu Mẫn, cẩn thận hỏi. "Mẫn Mẫn, ngươi tức giận?" Triệu Mẫn hung hăng trừng mắt nhìn Trương Vô Kỵ một cái, xoay người đưa lưng về phía hắn, nổi giận nói. "Không có." Trương Vô Kỵ khẽ cười xoay người Triệu Mẫn lại, quay mặt nàng về phía mình. "Mẫn Mẫn, chẳng lẽ ngươi còn không biết lòng ta sao?" Triệu Mẫn cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, ta cố gắng nghe, cũng chỉ nghe rõ vài từ phía trước. "Ta làm sao biết được suy nghĩ của ngươi. . . . . ."

Trương Vô Kỵ vội la lên. "Mẫn Mẫn, ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta thích ngươi." Bàn tay Chu Chỉ Nhược đặt ở trên lưng ta có cảm giác căng thẳng, cào ta có chút đau, ta thoáng dời đi một chút, lại ngẩng đầu thì thấy Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn đang ôm nhau, cảnh này làm ta nhớ đến đôi nam nữ trong một bộ phim tâm lý lúc tám giờ mà ta hay coi.

Trên lưng truyền đến một trận đau nhức, ta hô to, lại không phát ra tiếng vang gì, chỉ còn biết khóc không ra nước mắt mà quay đầu nhìn nàng, hy vọng Chu Chỉ Nhược có thể buông tha cho kẻ đáng thương, vô tội như ta đây. Nhưng Chu Chỉ Nhược căn bản không để ý tới, tay nàng còn đang nắm chặt, ta đau đến đổ mồ hôi. Nghĩ chắc là lão nhân nghe được cầu nguyện của ta, ngay tại lúc ta đau đến mắt muốn nổ hoa thì Chu Chỉ Nhược rốt cục buông lỏng tay. Ta vội nghiêng thân mình, tránh né. Ta đây bây giờ là cá trong chậu, cũng không thể lại vô tội gặp họa. Ta lấy tay xoa bả vai, nhìn lại hướng Chu Chỉ Nhược, nàng cắn chặt hàm răng, sắc mặt xám trắng, trong mắt còn ẩn chứa một chút hơi nước.

"Vô Kỵ, vậy ngươi đối với Chu Chỉ Nhược có phải . . . . ." Đầu Triệu Mẫn tựa vào trong lòng Trương Vô Kỵ, buồn buồn hỏi. Trương Vô Kỵ nhẹ giọng nở nụ cười, vô cùng thân thiết gõ đầu Triệu Mẫn, ôn nhu nói, "Ta đối với Chỉ Nhược vừa kính vừa sợ, ta không biết thế này có tính là thích không nhưng ta biết ta không thể không có ngươi."

Thân mình Chu Chỉ Nhược hơi hơi phát run, nàng nhắm chặt mắt lại, một hàng lệ chảy ra từ trong mắt của nàng, theo làn da trắng nõn rơi trên mặt cỏ. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng rơi lệ, ta cưỡng chế trái tim đang rung động, ta thấy trên người của nàng có cảm giác thâm trầm bi thống cùng tuyệt vọng.

Gió thổi làm từng nhánh cỏ dại đung đưa trên người ta, mềm mềm, khô khô, cực kỳ không thoải mái. Trương Vô Kỵ cùng Triệu Mẫn đã rời đi được một lúc, ta xoay người, muốn an ủi nàng, vừa mới cử động, đã bị nàng ôm lấy. Chu Chỉ Nhược như là một đứa nhỏ bất lực, tựa đầu chôn thật sâu vào trong lòng của ta, lưng run run.

Tôi ngây cả người, khẽ thở dài, nâng tay vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng. Vừa mới vỗ hai cái, một tay Chu Chỉ Nhược đẩy ta ra, ta trở tay không kịp lập tức ngã ngồi trên mặt đất. Nàng đứng lên, quay đầu đưa lưng về phía ta, giọng nói cứng ngắc. "Đi thôi". Nói xong, đi nhanh đến phía trước, ta vỗ vỗ cái đầu có chút hồ đồ của mình, mới phủi phủi đít đứng lên.

Dọc theo đường đi Chu Chỉ Nhược không nói gì thêm, nàng đi không nhanh không chậm, duy trì cách ta khoảng hai thước. Ta thở hổn hển, bước chân có chút chậm chạp, thân hình có chút chật vật. Hai tay ta chống nạnh, thở ra từng ngụm từng ngụm, không được, ta không đi được nữa.

Đột nhiên, tay ta bị người ta nắm lấy, ta phát giác chính mình bước đi như bay, quay đầu nhìn sang, dưới ánh mặt trời, Chu Chỉ Nhược hơi nghiêng mặt. Nàng nhanh tay lôi ta, không, chuẩn xác mà nói hẳn là kéo ta, cảnh tượng hai bên nhanh chóng lui về phía sau, ta có cảm giác như đang ngồi xe đua vậy.

Cũng không biết là ta say xe, hay là cái gì, ta chỉ cảm thấy mình thật buồn ngủ, muốn ngủ một giấc. Ta ngáp một cái rất lớn, miệng vừa mở ra, liền nhìn thấy Chu Chỉ Nhược đang đứng một bên dùng bộ mặt bất đắc dĩ nhìn ta. Ta vội vàng khép miệng lại, nhìn chung quanh mới thấy chúng ta đang dừng chân bên một cánh cửa thật lớn.

Tòa nhà nhìn chung cũng không lớn lắm, trang hoàng cũng rất là lịch sự tao nhã, vừa thấy là biết không phải nhà người thường. Sau này ta mới biết được tòa nhà này đúng là tài sản của Nga Mi. Chu Chỉ Nhược buông tay ta ra, lấy ra một cái cái còi đặt lên miệng thổi ra những tiếng giống như chim hót líu lo rất dễ nghe.

Cửa két một tiếng mở ra, một lão giả bước ra khỏi cửa chào đón, cung kính hướng Chu Chỉ Nhược làm lễ bái. Chu Chỉ Nhược cất cái còi xong, nâng bước đi, ta liền đi vào theo. Bố trí bên trong, so với tưởng tượng còn tinh xảo hơn. Đi trên hành lang lót bằng đá sáng bóng sạch sẽ, kéo dài đến nội đường, hai bên đường có một ít hoa cỏ xinh tươi. Theo gió lay động, tản ra từng đợt hương thơm làm người ta cảm thấy thật dễ chịu. Qua đình viện, ta thấy một loạt cột gỗ với màu son đỏ sáng bóng, sàn màu nâu, treo hàng loạt các lồng đèn tỏa ra màu sắc đẹp đẽ. Lão giả bước đi nhưng vẫn cúi đầu trầm mặc, bước chân nhẹ nhàng, vừa thấy cũng biết là người tập võ. Qua hành lang dài, là một hoa viên lớn, cầu nhỏ nước chảy, núi giả đình đài, cái gì cần có đều có.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, khu vườn giàu có xinh đẹp như vậy. Nghĩ đến, người này nhất định là một người đầy bụng thi thư, phong nhã hơn người. Ta giống như đang đi vào nhà của một đại quan, làm cho ta được mở rộng tầm mắt.

"Nhìn ngươi hình như rất thích nơi này." Giọng nói đột nhiên vang lên,làm cho ta cả kinh, quay đầu, lại là nam tử đeo mặt nạ lạnh lùng lúc trước. Hắn cười khanh khách nhìn ta, Chu Chỉ Nhược đã không biết tung tích, ta thầm mắng mình thật sơ ý, gượng cười hỏi. "Chu. . . . . . Đi đâu rồi?" Tựa hồ nhớ lại Chu Chỉ Nhược đang giả nam trang, làm ta thật không biết phải xưng hô như thế nào.

Nam tử chỉ chỉ rừng cây tùng, cách đó không xa có một dãy nhà ở. "Chu chưởng môn đi tới đó rồi, sợ ngươi đi lạc mất, mới kêu ta đi theo ngươi." Mặt của ta nóng lên, vội cúi đầu, bước nhanh đuổi kịp.

Trong phòng đã có nhiều người, xem dáng vẻ chắc là đệ tử Cái Bang. Chu Chỉ Nhược ngồi trên ghế chủ tọa, hơi nghiêng đầu, giống như là đang tập trung tinh thần lắng nghe, nhìn thấy ta nàng chỉ thoáng liếc mắt. Ta theo nam tử kia ngồi ở bên trái Chu Chỉ Nhược.

"Chu chưởng môn, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta muốn biết mục đích của ngươi là cái gì?" Nói chuyện là một người có khuôn mặt dữ tợn, tướng mạo vô cùng hung mãnh, chỉ cần đen thêm ba phần, thì sẽ rất giống Quan công tay cầm đại đao Chu Thương. Hơn năm mươi tuổi, râu quai nón, tóc đã hoa râm, trên áo có chín cái túi vá nhỏ. Những cái túi này đại biểu cho thân phận của họ.

Chu Chỉ Nhược cũng không có tức giận, cười nói. "Lỗ trưởng lão, người chân thật nói lời sảng khoái, Chu Chỉ Nhược ta bội phục. Nếu như nói, ta không có mục đích, ta nghĩ các vị cũng sẽ không tin tưởng. Ta không muốn lừa gạt mọi người, cho nên. . . . . . Vấn đề này, thật xin lỗi." Nàng xoay chuyển lời nói. "Nhưng là, ta có thể cam đoan, tuyệt đối sẽ không nguy hại đến Cái Bang."

Lỗ trưởng lão gật đầu. "Có những lời này của Chu chưởng môn, lão phu cũng yên tâm, chỉ là chúng ta phải làm như thế nào để xoay chuyển cục diện này đây?" Chu Chỉ Nhược nhìn nam tử áo xanh một cái, nam tử áo xanh gật đầu, đứng lên, hướng đám người Lỗ trưởng lão chắp tay nói. "Tại hạ nhận được tin tức, Minh giáo có một người nữ tử họ Dương, tự xưng là thiên kim của Sử bang chủ, cũng đang muốn tranh đoạt trong đại hội lần này."

Đệ tử Cái Bang cùng đại kinh, đều nhỏ giọng bàn bạc. Lỗ trưởng lão nói. "Chu chưởng môn, này. . . . . . Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Chu Chỉ Nhược lạnh nhạt nói. "Lỗ trưởng lão, chẳng lẽ ngươi không phát giác gần đây bang chủ của các ngươi có cái gì khác biệt sao?" Sắc mặt Lỗ trưởng lão biến hóa. "Chu chưởng môn, lời này của ngươi là có ý gì?" Chu Chỉ Nhược cười lạnh nói. "Lỗ trưởng lão, tức giận làm gì. Ta cũng đã nói qua, sẽ không gây hại đối với Cái Bang, thì tất nhiên sẽ giữ lời hứa."

Lỗ trưởng lão cũng ý thức được tâm tình của mình, vội nói. "Chu chưởng môn hiểu lầm, lão phu chỉ là quá mức kinh ngạc." Chu Chỉ Nhược không để ý xua tay, nói tiếp. "Vào hai tháng trước, Sử bang chủ thật sự đã chết dưới tay thủ hạ của Phích Lịch Thành khôn. Về phần, thiên kim của Sử bang chủ tại sao lại nằm trên tay của Dương cô nương ta cũng không rõ lắm." Đệ tử Cái Bang đều quá sợ hãi, vẻ mặt không thể tin.

Lỗ trưởng lão nhíu chặt lông mày, thoáng suy tư, nói. "Chu chưởng môn có chứng cớ gì không?" Chu Chỉ Nhược cười nhưng không đáp, nam tử áo xanh hiểu ý, đưa cho Lỗ trưởng lão một phong thư, Lỗ trưởng lão hồ nghi tiếp nhận, vừa xem xong, sắc mặt đại biến. Nam tử áo xanh nói. "Đây có thể coi là bằng chứng được không." "Đương nhiên có thể." Lỗ trưởng lão gật đầu thận trọng gấp phong thư kia lại ngay ngắn như ban đầu cất vào trong túi. Nói thật, đối với vật kia, ta hiếu kỳ vô cùng. Nhưng ta rõ ràng hơn, tò mò quá sẽ hại chết mèo.

Nam tử áo xanh lại nói. "Chúng ta đã xác thật tin tức này, Trần Hữu Lượng đã tìm một người giống hệt như Sử bang chủ của quý bang, ta nghĩ, hắn cũng đã thông báo tin tức cho Dương cô nương bên kia, chắc cũng sắp phối hợp hành động."

Sắc mặt Lỗ trưởng lão đại biến, nói. "Nếu để cho bọn họ khống chế Cái Bang hoàn toàn, vậy Cái Bang chúng ta đây. . . . . ." Chu Chỉ Nhược cười nói. "Lỗ trưởng lão bình tĩnh chớ nóng, sự tình không phải là hoàn toàn không có cơ hội xoay chuyển." Lỗ trưởng lão đứng dậy hướng Chu Chỉ Nhược chắp tay. "Mong Chu chưởng môn chỉ điểm một chút."

Chu Chỉ Nhược cười yếu ớt nói. "Lỗ trưởng lão nói quá lời." Trong mắt của nàng lóe lên tia cơ trí. "Không biết Lỗ trưởng lão có nghe qua, một câu ngạn ngữ như vậy: trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi." Lỗ trưởng lão suy tư một lát, hai mắt lập tức sáng ngời, vui vẻ nói. "Chu chưởng môn có ý tứ là?" Chu Chỉ Nhược cười gật đầu. "Đúng vậy." Lỗ trưởng lão mừng rỡ, hướng Chu Chỉ Nhược bái thật sâu. "Đại ân của Chu chưởng môn, Cái Bang ta suốt đời khó quên."

Chu Chỉ Nhược vội đứng dậy nâng Lỗ trưởng lão dậy. "Lỗ trưởng lão trăm triệu lần đừng làm thế, Chỉ Nhược chỉ là đề nghị một cái thôi, sao có thể chịu được lễ lớn như vậy của Lỗ trưởng lão." Lỗ trưởng lão lắc đầu. "Chu chưởng môn chớ nói như thế, nếu như không có nhắc nhở của ngươi, đến bây giờ ta cũng không thể biết được tình hình, càng không có khả năng đối phó. Đến lúc đó, không phải là bị Trần Hữu Lượng lợi dụng, chính là bị đám tặc nhân ma giáo kia khống chế."

Chu Chỉ Nhược hơi có chút nghịch ngợm cười nói. "Lỗ trưởng lão hình như đã quên, ta giúp người cũng có mục đích mà." Lỗ trưởng lão ngẩn người, cũng cười theo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com