Cuoc Song Nhan Vat Phan Dien
Lạc Sương Nguyệt ngồi chống cằm, nhìn ra cửa sổ mà chán nản. Bình thường giờ này cậu sẽ đi chơi với Lạc Hắc Miêu, nhưng giờ cô xa lánh cậu, làm cậu chẳng có nổi hứng mà đi chơi làm cả lớp lo lắng cho cái con người năng động suốt ngày như cậu. Một nữ sinh thẹn thùng, nhẹ nhàng đến gần bên mà hỏi han: "Lạc Sương Nguyệt à... Cậu mệt sao?""Không phải, mình rất ổn!" Lạc Sương Nguyệt xua tay. Xong liền đứng dậy mà rời khỏi lớp. Đúng là quá chán rồi, ngoài việc ngồi nghĩ trò bày kế hại nam chính và nữ chính ra thì cậu hết cái làm. Lạc Sương Nguyệt đi theo đường mọi khi, đến gốc gây táo quen thuộc phía sân sau của trường. Vươn vai vài cái, cậu bắt đầu leo trèo lên cây để...ngủ."Này, ai cho cậu leo lên cây của trường hả?" Ai vậy? Lạc Sương Nguyệt trượt chân mà ngã thẳng xuống đất. "Sao đất mềm thế?""Đất mềm là do...." Mặt đất đang rung lắc? "Cậu đang ngã lên người tôi đấy!" Sau đó, cậu nhận hẳn một cú đá văng xa. "Cái quái.... Giang Hồng Ngọc?" Sao nữ chính...nữ phản diện...nữ....cô ta lại ở đây? A nhớ rồi, cô ấy học chung trường với cậu mà, chỉ là không gặp bao giờ thôi."Tên ăn trộm biến thái?" Giang Hồng Ngọc giật mình. "Thế quái nào cậu lại ở đây?""Câu đó tôi hỏi cô mới đúng." Lạc Sương Nguyệt mặt mày cau có, tay phủ quần áo."Tôi làm trong hội học sinh đấy!" "Hội học sinh? Tôi gặp hội học sinh nhiều rồi sao chưa bao giờ thấy cô?""Tôi mới được làm, hôm nay đi tuần xung quanh. Nhưng sao cậu lại cúp học ra đây leo lên cây của trường?""Hửm, vậy cô không biết sao? Tôi là thiên tài đó, tôi không cần học. Tôi chỉ chờ lên đại học thôi.""Thiên tài? Cậu là thiên tài mà nhà trường hay nhắc tới?""Đúng rồi. Việc tôi cúp học là chuyện quá đỗi bình thường." Lạc Sương Nguyệt hếch mũi ra oai.". . ." Giang Hồng Ngọc nhất thời không biết phải nói như nào. Cô cũng từng nghe qua thiên tài của trường thường hay cúp tiết nhưng vẫn luôn được điểm cao. Chỉ là không ngờ lại là thằng nhóc này. "Nhưng. . cúp học là không tốt đâu, mau về lớp đi!""Hửm?" Giọng cô nàng bỗng nhiên nhỏ nhẹ lại làm cậu ngạc nhiên. "Không đâu, chán lắm! Chỉ có Miêu Miêu mới đủ khả năng bảo tôi về lại lớp học thôi!""Miêu Miêu?" "Chị gái tôi đó, Lạc Hắc Miêu!""Lớp nào, tôi đi gọi chị ấy tới!""Khỏi đi, Lạc Hắc Miêu đó tôi không có quen!""Ý cậu là sao? Câu trước cậu bảo đó là chị cậu, câu sau lại nói không quen?" Giang Hồng Ngọc khó hiểu."Chị gái tôi biết khác hoàn toàn với Lạc Hắc Miêu đó, tôi không thích!""Vậy cô ấy ở đâu, tôi tìm cho cậu.""Chị ấy ở nơi xa lắm, tôi chẳng biết bao giờ mới có thể về với chị ấy. " Lạc Sương Nguyệt tựa người vào thân cây, khuôn mặt man mác buồn. Cậu chẳng biết bao giờ mới về thế giới thực được đây. Bạn bè cậu cũng rất nhớ cậu cho xem, Miêu Miêu hẳn là buồn lắm."Tôi ... Tôi xin lỗi!" "Vì chuyện gì?""Vì đã nhắc tới chị cậu.""Không sao, sớm thôi, khi tôi được hai mươi tuổi, tôi sẽ về với chị ấy!""Hai...hai mươi tuổi? Cậu đùa tôi à?""Đùa gì chứ! Tôi chán ở đây rồi, muốn về nhà! " Gào lớn một tiếng, Lạc Sương Nguyệt quay mình bỏ đi."Khoan! Đừng nghĩ quẩn! Chờ tôi đã!" Giang Hồng Ngọc lo lắng chạy đuổi theo. Gần đây mọi người để ý thần đồng của trường chơi rất thân với một nữ sinh trong hội học sinh. Ngày nào cũng thấy cả hai vui vẻ đi học rồi đi chơi, vì vậy mà trường có những tin đồn và lời bàn tán to nhỏ.Lưu Tử Đằng ngồi bên cửa sổ im lặng đọc sách, giữ nguyên cái vẻ lạnh lùng, mặc cho xung quanh ồn ào náo nhiệt."Là Lạc Sương Nguyệt với người của hội học sinh kìa!" Lưu Tử Đằng giật mình, rời mắt xuống phía dưới sân trường liếc nhìn xung quanh. Thấy rồi, Lạc Sương Nguyệt với Giang Hồng Ngọc đang vui vẻ nói chuyện với nhau. Hắn cau mày, cố dỏng tai lên nghe ngóng. Phía bên Lạc Sương Nguyệt vẫn đang cười đùa, trêu chọc cô nàng Giang Hồng Ngọc: "Cô đúng là ngốc hết sức, nếu như đá vào đó thì bị đau là phải.""Cậu còn dám cười tôi? Rõ ràng là cậu chọc tức tôi, đã vậy còn né cú đá của tôi, hại tôi bị bong gân." Giang Hồng Ngọc phồng má, nhìn cái chân đang bị băng bó. "Ai ngu đâu mà không né. Cho tôi xin lỗi, để tôi giúp cô vào lớp!" "Tôi chẳng thèm!""Vậy cô ở đó mà cúp tiết nhé, tôi đi đây!" Lạc Sương Nguyệt vẫy vẫy tay, toang định đi.Giang Hồng Ngọc đứng hình, cúi gằm mặt. Giờ mà cúp học liền bị la, nhưng chân đau quá, không đi được. Giang Hồng Ngọc đành lấy hết can đảm, tóm lấy áo của Lạc Sương Nguyệt, mặt đỏ bừng mà nói: "Cậu. . . giúp tôi về lớp. . ."Lạc Sương Nguyệt phá lên cười làm cô nàng đã đỏ càng đỏ hơn. Bế Giang Hồng Ngọc lên, cậu vừa đi vừa trêu chọc cô nàng.Giờ trưa, Lạc Sương Nguyệt lại cầm theo hộp cơm trưa mà chạy khỏi lớp, đến thẳng lớp học của Giang Hồng Ngọc. Học sinh cứ vậy mà bàn tán, tung tin đồn khắp nơi, thế mà có hai người họ chẳng thèm để ý.Lạc Sương Nguyệt đang vui vẻ được Giang Hồng Ngọc đút cho ăn, Lạc Hắc Miêu từ đâu đến, đập mạnh xuống bàn. Hai người giật mình, nhìn cô khó hiểu."Chị ngồi ăn chung được không?" Lạc Hắc Miêu gượng cười."Mời chị, chị cứ thoải mái!" Giang Hồng Ngọc tươi cười, tiếp tục quay sang bữa ăn, nói chuyện với Lạc Sương Nguyệt. " Cậu xem, tôi bảo nó rất ngon mà!""Đúng là rất ngon, cậu không bỏ độc đấy chứ?" Lạc Sương Nguyệt nhai miếng thịt thơm ngon trong miệng mà nói, hộp cơm của cậu còn chưa động miếng nào, hầu như toàn ăn của Giang Hồng Ngọc. "Cậu đoán xem, độc tôi bỏ vào thức ăn là gì?" Giang Hồng Ngọc cười khinh bỉ gắp lấy một miếng thịt nữa, đưa đến miệng cậu.RẦM ! ! !Lưu Tử Đằng? Sao nam chính lại qua đây?Miếng thịt liền bị rớt xuống bàn, cậu và Giang Hồng Ngọc khó hiểu nhìn nam chính đang đen mặt nhìn cậu. Lưu Tử Đằng chẳng nói chẳng rằng, ngồi thẳng xuống bên cạnh Lạc Sương Nguyệt, mở ra hộp cơm của mình rồi ngồi ăn."Ra là ngồi ăn chung." Lạc Sương Nguyệt buông một câu, song cũng chẳng để tâm, cậu quay ra tiếp tục để Giang Hồng Ngọc đút cho mình ăn. Cậu chỉ vào một món trong hộp cơm của Giang Hồng Ngọc. "Món này là gì vậy?""Cà rốt xào trứng, món này tôi thích lắm, cậu thử đi!" Giang Hồng Ngọc liền gắp lấy một miếng cà rốt với trứng.Lạc Hắc Miêu bỗng chặn tay cô lại, nở nụ cười thân thiện: "Xin lỗi nhưng Nguyệt Nguyệt nhà tôi không thích cà rốt đâu. Em ấy thích tôm chiên. " Rồi cô quay sang Lạc Sương Nguyệt, gặp một miếng tôm chiên từ hộp cơm của mình định bón cho cậu.Lạc Sương Nguyệt ấy vậy lại gạt ra: "Hộp cơm của em cũng có tôm mà chị, không cần đâu! Hồng Ngọc, cho tôi thử món đó đi!" Giang Hồng Ngọc lại tiếp tục đút cho Lạc Sương Nguyệt miếng cà rốt. Lạc Sương Nguyệt vốn chẳng thích cà rốt, vậy mà bây giờ đang ăn rất ngon miệng. Món tôm chiên cậu thích vậy mà bị bỏ sang một bên không động đũa.Lưu Tử Đằng đẩy hộp cơm của mình sang bên Lạc Sương Nguyệt, giọng nói ra lệnh: "Cậu đút cho tôi!""Hửm?" Lạc Sương Nguyệt ngây ngô nhìn nam chính. "Anh lớn rồi, có phải như ngày xưa đâu mà đòi tôi đút cho anh, Lưu thiếu gia?""Cậu... Không được gọi là Lưu thiếu gia!" Lưu Tử Đằng khó chịu."Lưu ca ca? Nhị thiếu gia? Công tử?" Lạc Sương Nguyệt khó hiểu, chẳng phải trước nay luôn gọi như thế sao?"Gọi tên tôi!""Không rảnh." Lạc Sương Nguyệt ngắt lời, tiếp tục bữa ăn và tám chuyện phiếm với Giang Hồng Ngọc. Lạc Hắc Miêu và Lưu Tử Đằng siết chặt nắm đấm, mặt đen lại. Lạc Sương Nguyệt chỉ liếc nhìn, cười nhếch mép khinh bỉ rồi tiếp tục ăn.Tan học, cậu còn chưa kịp ra khỏi lớp để tìm Giang Hồng Ngọc liền bị nam chính tóm cổ kéo đi ra nhà kho của trường, một trong những nơi vô cùng vắng vẻ. Hắn chẳng thương tiếc, đẩy mạnh cậu vào tường, khóa cậu lại trong lòng mình."Thái độ là sao?" Lưu Tử Đằng hỏi với giọng điệu đang nén tức giận."Ý anh là gì, Lưu thiếu gia?" Lạc Sương Nguyệt giả ngốc, ngây ngô hỏi."Tại sao cậu chơi thân với người hội học sinh? Bơ Hắc Miêu và không thèm quan tâm tôi--...." Hắn chẳng hiểu mình vừa nói cái khỉ gì nữa."Gì? Quan tâm anh? Tôi vẫn luôn quan tâm anh mà, quan tâm làm thế nào để giết chết anh dễ dàng nhất." Cậu phì cười."Cậu...lí do gì ghét tôi đến thế? Tôi khong có đối xử tệ với cậu.""Tôi nào ghét anh, đơn giản là tôi muốn có tất cả mọi thứ và mối đe dọa lớn nhất của tôi chính là anh." Lạc Sương Nguyệt đẩy hắn ra, quay người bước đi."Cậu muốn gì, tôi cho cậu cái đấy." "Tôi muốn cái mạng nhỏ của anh, anh sẽ cho sao?" Cậu nhếch mép khinh bỉ, đưa tay lên vẫy. "Tốt nhất anh nên nghĩ làm sao để đối phó với tôi để giữ lại cái mạng nhỏ của mình đi. Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi!"Lưu Tử Đằng đứng như trời trồng, chẳng hề nhúc nhích dù người kia đã đi mất tăm.Cậu muốn chơi? Được, tôi chơi với cậu!___________________________________________________________________Nói thiệt với mấy bạn là Miêu cạn cmn văn rồi, nguyên 1 chương viết tào lao ko hà, Miêu ko hiểu mình đang viết gì đâu nên mọi người đừng hỏi sao đọc truyện có nhiều chỗ sai và vô lý nha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com