Cuoc Song Hanh Phuc
Vừa trải qua một đêm chiến đấu dài đằng đẵng, sáng hôm sau, lưng Ran đau đến mức tưởng như không còn là của mình. Có điều, người khiến cô lâm vào cảm giác này lại hoàn toàn thoải mái, sắc mặt hồng hào đến lạ kì.Từ khi thức dậy, Ran lúc nào cũng trưng vẻ nghiến răng nghiến lợi với người đàn ông nào đó. Người nào đó chẳng những không thèm để ý đến ánh mắt của cô, còn vô cùng sảng khoái lái xe chở hai mẹ con, người đi học, người đi làm.Vì tối hôm qua bị Shinichi dày vò khốn khổ nên bài vũ đạo hôm nay khiến cô phải mất không ít công sức mới hoàn thành nổi. Sonoko thấy vậy thì lắc đầu, bĩu môi nói: "Cậu với anh tớ làm gì mà cứ như người chết đói tám năm chưa được ăn cơm vậy hả? Kìm chế chút không được sao? Nhìn cậu thiệt tội nghiệp mà."Ran hung tợn liếc mắt: "Cậu không nói thì chết sao hả? "Sonoko nhún vai, nói tiếp: "Dạo này cậu gầy đi nhiều, cậu cũng không phải không biết.""..." Được rồi, cô nhịn."Nhìn cậu tội nghiệp quá, thôi mai nghỉ một ngày đi. Tớ gọi Aoko tới, chúng ta đi dạo phố."Ánh mắt Ran lập tức long lanh như vì sao,không tiếc tặng cô bạn nụ hôn gió:"Quả nhiên là chỉ có em dâu yêu chị nhất."Sonoko bị hôn gió thì rùng mình đến nổi da gà.Ran luyện tập một hồi, cuối cùng không chịu đựng nổi nữa mà thay quần áo về phòng nghỉ ngơi. Không nghĩ rằng, cô vừa ngồi xuống không lâu thì ngoài cửa xuất hiện một bóng đen lao vào. Khi cô còn chưa kịp nhìn rõ bề ngoài của người này thì bóng đen đã chạy đến cạnh cô, hai chân quỳ xuống còn hai tay thì ôm chặt eo cô cầu xin: " Chị dâu, cứu em với!"Ran tập trung nhìn một chút mới nhận ra người vừa đến chính là chú trẻ của Shicho, Genzo.Ran còn chưa kịp trả lời, Sonoko đã đi tới đá cậu ta một cái: "Làm gì vậy nhóc? Bộ quỷ đuổi tới hả?"Genzo trưng vẻ mặt đưa đám nói:"Còn đáng sợ hơn quỷ nữa á."Sonoko cắn một miếng táo:"Ai?""Anh hai."Sonoko đồng ý gật gật đầu, tỏ vẻ đồng tình lên tiếng: "Em làm gì mà chọc tới anh hai vậy hả?"Ánh mắt khẽ động, Genzo không dám trả lời. Sonoko thấy vậy thì nhíu mày thắc mắc, nhìn sang Ran. Ran sau vài lần dùng sức vẫn không thể gỡ nổi tay Genzo đành bất đắc dĩ nói: "Shicho nhỏ như thế mà cậu cũng dám nói những lời đó, bị anh hai giáo huấn là đáng đời lắm."Sonoko vừa nghe xong, lập tức ngừng ăn táo, bước tới gõ gõ vào đầu Genzo vài cái: "Ta nói, Genzo, không lẽ trong đầu em chứa toàn phế liệu hả? Ngay cả Shicho cũng dám đầu độc?"Genzo xụ mặt không đáp, trong lúc vô tình phát hiện một bóng người đằng đằng sát khí xuất hiện ngoài cửa thì lập tức gào thét khóc lóc: "Chị dâu, xin chị cứu em, nếu không anh em nhất định sẽ chém chết em mất! Anh hai, anh hai đừng lại đây. Em biết em sai rồi, anh tha cho em lần này đi?"Shinichi từ cửa bước vào, chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua người cậu ta rồi hờ hững bỏ lại một câu: " Theo anh ra đây!"Dù vậy, khí thế khắp người anh vẫn đủ để khiến Genzo hoảng sợ mà van cầu nhìn Ran: "Chị dâu, cứu em!"Ran ngoảnh đầu đi, nhóc con Genzo này đáng bị ăn đòn.Shinichi thấy cậu ta vẫn ôm chặt Ran không buông, sắc mặt càng thêm u ám, giọng nói đột nhiên lạnh lẽo: "Lại đây!"Genzo hết cách, đành ngoan ngoãn đứng dậy, tuyệt vọng đi theo anh trai ra ngoài.Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Ran có chút lo lắng: "Bọn họ... sẽ không có việc gì chứ?"Sonoko ra vẻ không sao cả phất tay: "Không chết được đâu.""..."Shinichimang Genzo đến một phòng tập luyện của vũ đoàn rồi vừa xắn tay áo vừa nói: "Luật cũ."Genzo nghe xong lập túc bủn rủn, trái tim nhỏ bé bắt đầu nức nở.Nửa tiếng sau, Shinichi sửa sang quần áo lại, nhìn người mặt mũi bầm dập đang quỳ rạp trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Đã nhận được bài học chưa?"Genzo trưng gương mặt đã sưng bầm gật gật đầu."Vậy nói anh nghe từ nay về sau không được làm gì?""Dạ không được nói bậy với trẻ nhỏ nữa." Lời nói của cậu ta có chút mơ hồ, xem ra đã bị ăn đòn không ít.Shinichi vừa sửa tay áo vừa nói: "Còn gì nữa?""Còn..." Genzo nhát gan nhìn vẻ mặt đáng sợ của anh, dè dặt hỏi: "Còn gì nữa anh?""Còn dám dùng cặp móng chó kia ôm chị dâu lần nữa, anh sẽ tháo luôn cánh tay mày xuống biết chưa?"Genzo sợ tới run rẩy cả người. Nhìn bóng lưng thản nhiên của anh trai, cậu tức giận nói:"Thì ra hôm nay anh đánh em là vì em ôm chị dâu á?"Shinichi đang định mở cửa, chợt quay đầu trừng mắt một cái. Genzo lập tức cắm đầu xuống đất, xoa xoa bụi dính trên quần áo.Shinichi và Genzo một trước một sau về phòng làm việc. Ran và Sonoko nhìn thấy mặt mũi bầm dập không còn ra hình thù của Genzo thì vừa buồn cười vừa tội nghiệp.Shinichi vì đuổi theo Genzo mới đến đây, nên sau khi dạy dỗ xong thì liền rời khỏi. Genzo bị đuổi theo từ trường tới vũ đoàn nên sau khi anh trai đi thì cũng trở về.Có điều, trước lúc Genzo đi, Ran đưa chút tiền cho cậu kêu đến bênh viện kiểm tra. Genzo nhận được tiền, cảm kích muốn rơi nước mắt: "Chị dâu, chị thật tốt." Dứt lời, cậu bước lên định ôm chị dâu một cái thì đột nhiên nghĩ đến câu giáo huấn ban nãy liền dừng động tác, cảm ơn một tiếng liền rời đi khỏi.Trước khi về trường, Genzo tranh thủ đến nhà trẻ một chuyến.Khi Shicho nhìn thấy chú trẻ ở lan can nhà trẻ thì liền ngẩn ngơ cả người: "Chú trẻ, sao chú lại thành ra thế này?"Genzo trừng mắt nhìn cậu nhóc có đôi mày y đúc cha cậu, lạnh lùng nói: " Cháu còn dám nói? Không phải chú đã dặn đó là bí mật giữa chúng ta sao? Ai cho cháu nói ra? Thằng nhóc phản bội, sau này chú không chơi với cháu nữa, đừng hòng chơi ké ro-bot của chú nữa nhé."Shichonhíu mày, méo mặt lên tiếng: "Sau chú lại làm vậy? Cháu là con nít, chú không nên nói vậy mới phải." Chẳng thế còn hại cháu bị papi la, mém chút còn bị đánh nữa, hừ!Genzo nghẹn một cái, tiếp tục nói: "Tóm lại, chú sẽ không chơi với cháu nữa, tiểu phản đồ!" Bỏ lại những lời này, cậu đứng lên định rời đi nhưng chưa bước được mấy bước thì bỗng nghe thấy tiếng Shicho từ đằng sau: "Nếu chú không chơi với cháu nữa cháu sẽ méc ông là chú có bạn gái."Genzo lo lắng quay đầu lại, khiêu khích nói:" Cháu thích thì cứ việc, dù sao chú cũng không có bạn gái." Đang định ra vẻ thản nhiên lạnh lùng bước đi, Genzo lại lần nữa nghe thấy Shicho hét lớn: "Bạn gái chú trong tủ quần áo, có thể bơm hơi được."Genzo nghe xong liền tái mặt, cứng đờ xoay người, hít sâu vài hơi rồi mới đến ngồi cạnh Shicho, cố gắng nở một nụ cười khổ: "Robot Transformer màu vàng được không?"Shicho vươn tay nắm lấy ngón tay đang giơ ra của Genzo: "Quyết định vậy đi."Genzo cắn răng cắn lợi, trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ tươi cười kia, thầm rủa trong bụng. Quả nhiên, cha nào con nấy, đều dã man như nhau!Sau khi rời khỏi Phi Thiên, Shinichi không về thẳng công ti mà đến tiệm trang sức. Không lâu trước đây, anh đã đặt một cái dây chuyền, dự định ngày kỉ niệm kết hôn sẽ tặng cho Ran.Tự biết bản thân tối qua không kìm chế được mà khiến vợ mệt, nên hôm nay anh đã đặt bàn ăn ở nhà hàng, chờ sau khi tan làm sẽ đưa cô và Shicho đi ăn, nhân tiện tặng quà cho cô.Khi Shinichi cầm dây chuyền về công ti cũng đã không còn sớm, chỉ một lúc sau đã đến giờ tan ca. Từ phòng họp bước ra, Shinichi phát hiện vài cuộc gọi nhỡ, đều là của Ran.Anh liền vội vàng gọi lại." Shinichi, này..."Nghe thấy đầu dây bên kia có vẻ ngập ngừng, anh nhíu mày, hỏi: "Em đang ở đâu?""À,...Em gọi báo cho anh, hôm nay em không về nhà. Bây giờ em đang cùng Sonoko đi dạo phố, mai em được nghỉ một ngày."Như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu, một hồi sau Shinichi vẫn chưa lấy lại được tinh thần." Shinichi? Shinichi?"Phải mất vài tiếng gọi của Ran, Shinichi mới lấy lại tinh thần. Hít sâu một hơi, anh không mặn không nhạt trả lời: "Ừ. Anh biết rồi.""Như vậy nha, giờ em đi thử quần áo, gặp anh sau."Nói xong, cô liền cúp điện thoại.Trở lại phòng làm việc, Shinichi đầy tâm trạng ngồi xuống ghế.Cô nàng này, về nhà chưa bao lâu đã chạy ra ngoài chơi! Không biết bản thân đã kết hôn rồi sao? Tại sao lại cứ ở ngoài thế chứ?Chưa kể, vì để tặng cho cô một bất ngờ, anh đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư, rốt cuộc đều như bỏ sông bỏ biển.Shinichi thực sự muốn tức chết.Sau khi đi đón Shicho, sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng đáng sợ.Cậu nhóc nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của cha, bĩu môi nói: "Sắc mặt của papi xấu như vậy là do bị mami bỏ rơi chứ gì?"Ánh mắt người cha đáng sợ càng sâu thêm vài phần:" Chỉ mình cha bị bỏ rơi thôi sao?"Cậu nhóc kiêu ngạo vuốt cằm: "Con không bị mami bỏ rơi mà, lúc nãy mami vừa đến nhà trẻ tìm con, mua đồ ăn ngon cho con. Mami nói tối nay mami không về nhà, sau khi hôn con xong mami mới đi."Khóe mắt giật giật, hai tay của người cha mặt lạnh dồn sức mạnh đến mức muốn bóp nát vô-lăng.Đối với con trai, cô chu đáo là thế. Nhưng đối với anh, cô lại chỉ gọi một cuộc gọi qua loa thì xong việc?Sắc mặt của Shinichi vỗn đã đen nay lại càng đen thêm.Tối hôm đó, Ran và Aoko đều ngủ lại nhà Sonoko. Từ khi dạo phố đến lúc chuẩn bị đi ngủ, Kaito không ngừng oanh tạc điện thoại đến khi Aoko không chịu được mà tắt máy mới thôi."Hai chị không biết chứ, tối qua thiếu chút nữa em bị Kaito giết trên giường luôn rồi.Bây giờ em thấy anh ta chẳng khác gì thấy cọp. Mà cái con người này, anh ta không nhịn được quá ba bữa, nhịn vài hôm là có khi đổ bệnh nữa í." Tắt máy xong, Aoko liền không ngừng nói.Sonoko cười gian nhìn Ran: "Hai người đúng là đồng bệnh tương lân. Xem ra, nhiệm vụ giải phóng giành lại tự do của hai cô, sau này đều vào tay tôi rồi."Ran ra vẻ xem thường, Aokothì kích động tiến lên, nói: "Chị dâu, hôm qua anh cũng..."Ran còn chưa kịp trả lời, Sonoko đã nhanh hơn một bước: "Hôm nay cậu ấy đứng còn không nổi nữa là."Aoko che miệng cười: "Anh hai cũng... cũng quá mãnh liệt rồi."Ran trừng mắt nhìn hai người họ, không muốn nói đến chuyện này nữa.Liếc về phía chiếc điện thoại vẫn im lìm, trong lòng cô bỗng cảm thấy mất mát. kaito nhà người ta thì oanh tạc điện thoại di động của vợ như vậy, còn chồng cô thì...Từ khi cô gọi điện báo cho anh xong thì anh không hề gọi lại, anh thật sự khồng hề bận tâm chút nào sao?Vốn hôm nay cô định ở lại chỗ Sonoko để nghỉ ngơi một chút, nhưng bây giờ lại chẳng thoải mái chút nào.Có điều, cô không hề biết rằng, thật ra tối nay, người nào đó lại một đêm thức trắng...Ngày hôm sau ba người ăn sáng, đi vào spa trước sau đó một đường xuất phát trung tâm thương mại.Trong trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ đã là giữa trưa, ba người cũng đi dạo lâu rồi đã sớm đói bụng, vừa lúc trong này có một quán mì hương vị không tồi, ba người liền chuẩn bị đi bổ sung năng lượng.Sonoko phụ trách mua đồ ăn, mà Ran cùng Aoko thì phụ trách chiếm chỗ.Bởi vì này quán này có vẻ nổi tiếng, cho nên người đến đây ăn mì khá đông, lúc Sonoko đi phía trước đã xếp thành hàng rất dài rồi, cô đã chịu đựng đến cùng, lúc phía trước cũng chỉ còn lại một người cũng một bà mập không biết từ đâu đến chen ngang trước mặt cô.Sonoko nhất thời nổi giận, nhưng dù vậy, cô vẫn lễ phép nhắc nhở bà mập trước mặt,"Ai, cô gì ơi, mời cô xếp hàng được chứ?""Xếp hàng? Xếp xếp cái gì? Tôi sắp chết đói rồi có được không?" Bà mập cáu gắt nói lại, không chút khách khí.Ban đầu Sonoko đã đè cơn tức xuống, nghe cô ta nói như vậy, cơn tức liền dềnh dàng xông lên đầu,"Tôi nói này cô có hiểu phép tắc hay không vậy? Cô không nhìn rất nhiều người đều đang xếp hàng sao? Cô cảm thấy đói? Những người khác đều không cảm thấy đói sao?!"Bà mập nghe cô nói như vậy liền không vui, cô ta vươn cánh tay gấu đầy đặn của cô ta đẩy Sonoko thật mạnh, hếch cằm quát lên:"Tôi đang xếp hàng, cô bị làm sao vậy?"Sonoko bị cô ta đẩy lui về phía sau vài bước, nhịn xuống xúc động muốn dùng giày cao gót đập thủng vài lỗ trên đầu cô ta, tốt xấu gì vẫn bình tâm tĩnh khí nói chuyện với cô ta:"Tôi nghĩ cô nên biết chút lý lẽ được chứ?""Nói đạo lý? Nói đạo lý cái gì? Lão nương đói bụng chính là đạo lý, cô để tôi mua trước trước cô sẽ chết sao, lắm điều cái gì chứ, nghĩ mình gầy là giỏi lắm sao?!"Ran và Aoko trong lúc vô ý nhìn thấy động tĩnh bên này, vội vàng đi tới, Hạ An An vừa vỗ vai Sonoko ổn định lại cảm xúc của cô ấy, vừa nói chuyện với bà mập trước mặt:"Mọi người đều là người văn minh, đừng kích động như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com