Cuộc sống bình thường của tôi bắt đầu từ đây, chắc vậy?
Chap 20: Không còn niềm tin với ai trừ bản thân
"Chuyện này là sao hả!?"*Rầm*Một cú đập mạnh xuống bàn như để tạo khí thế và cô ta cầm lấy cái bàn ném phăng nó sang một bên đưa tay nắm lấy cổ áo tôi xoắn lại nhấc lên nói:"Sao Sakura lại nghỉ học tiếp hả? Rốt cuộc là chiều hôm trước giữa mày với Sakura đã xảy ra chuyện gì hả? Sao cậu ấy lại tiếp tục nghỉ học hả!?""..."Thật phiền phức. Mọi chuyện lại diễn ra theo cách mà tôi không ngờ tới.Hôm qua, Sakura đã không đến trường và nó khiến cô gái thời trang khó chịu, tên cô ta là Yagi. Cô ta đã chất vấn tôi vì sao Sakura không đi học, chuyện gì đã diễn ra sau buổi họp cán sự đó.Tôi không biết vì sao cô ta lại quan tâm quá nhiều đến Sakura dù hai người chỉ mới làm bạn với nhau có một ngày. Đương nhiên là tôi không kể cho cô ta về chuyện đã diễn ra vì tôi cho rằng cô ta sẽ tạo ra phiền phức lớn, quá khứ của tôi là một câu chuyện nên hạn chế được kể ra với lại kẻ có thẻ đen thường có quyền lực khá lớn nên mối quan hệ giữa tôi với lão già có thể bị soi ra nên tôi buộc phải trả lời:[Chẳng có gì hết, kết thúc xong cuộc họp thì cả hai ai về nhà nấy hết].May mắn là xung quanh đây không có camera nên mọi việc đều được giữ kín trừ khi cô ta chơi lớn.Yagi không chấp nhận lời giải thích đó nên tôi buộc phải đổ trách nhiệm giải thích lên một người khác:[Nên bạn muốn biết vì sao Sakura nghỉ học thì bạn chỉ cần hỏi Sensei là được, không ai ở ngôi trường này có thể nghỉ học mà không báo cho nhà trường lí do hết].Một lí do hoàn hảo và Yagi đã dành cả ngày hôm đó để chất vấn Sensei khiến thầy ấy không mấy vui vẻ nhưng tôi đã tránh được một rắc rối lớn nên tôi sẽ ghi nhận sự hi sinh cao cả của người thầy này.Chúng tôi đồng thời cũng đã tiến hành quá trình đầu tiên của Đại Hội với phần việc được giao, Sensei đã cho tôi toàn quyền quyết định hay nói chính xác thì ép tôi làm sau khi biết tôi là kẻ đã gửi gắm Yagi cho thầy.Sau khi nghiên cứu kĩ thì tôi đã cho ra một kế hoạch đầy đủ và phát cho từng thành viên trong lớp làm.Mọi người có vẻ hào hứng và chấp nhận nó một cách dễ dàng cùng một nụ cười đầy vui vẻ. Tôi đã nghĩ tới việc kết thúc sớm công việc khi mọi người đều... Khá là năng nổ nhưng tôi đã quên đây là lớp F.Thứ bảy, hôm này, ngày cuối tuần và Sakura đã vẫn không đi học. Yagi lại không hề vui nhưng cô ta thay đổi một chút so với trước, cô ta không chất vấn tôi mà hỏi Sensei lý do và như hôm qua, lý do là [Bận việc riêng] rồi cô ta trở về chỗ không nói gì.Tôi đã nghĩ đó là một khởi đầu khá ổn cho đến gần trưa vào tiết sinh hoạt, tôi hỏi về tiến độ công việc và nhận được con số 0 tròn trịa về kết quả. Con số 1 với lý do không làm [Bận việc cá nhân].Nôm na là bọn này còn chúa lười hơn cả tôi, ai cũng làm việc cá nhân mà không hoàn thành công việc tôi đã giao. Nó khá tệ và tôi đã phải ôm mặt.Giờ thì nó tệ hơn khi Yagi đưa ra bằng chứng việc tôi với Sakura đã đi với nhau sau buổi họp cán sự lớp ở ngày hôm trước bao gồm cả việc Mai có đi cùng. Qua hình ảnh có vẻ là một máy quay an ninh từ ga tàu. Là lúc chúng tôi rời khỏi ga.Cô ta đã chơi lớn và giờ tôi bị chất vấn và vì tôi đã nói dối trước đó nên sẽ khó để biện lý do hơn."Im lặng tức là thừa nhận là việc này đã diễn ra tức là ngày hôm qua, bạn đã nói dối nhỉ!""..."Phiền thật sự... Rắc rối này đã khó giải quyết mà giờ thời gian để hoàn thành kế hoạch còn bị lãng phí."Nói đi, rốt cuộc mày đã làm gì mà khiến cho Sakura nghỉ học hả!?""..."Dame! Chuyện này có quan trọng không chứ? "Êu thắng chó! Nói gì đí chứ!? Mày cứ im im là sao hả? Rốt cuộc là mày đã làm gì Sakura hả?""..."Giờ thì tiến độ công việc đã chậm mà thời gian còn ít nữa. Thêm cục phiền phức trước mặt và người, cũng là kẻ duy nhất có thể giải quyết cũng chỉ có thể là"Êu!"."Êu!"."ÊU!"."ÊU!!!!"Tôi, lại là tôi, chỉ tôi."... Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ tôi giao chưa?""Hả! Mày n--""Tôi nói: [Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ được giao chưa?]"Tôi đưa tay nắm lấy cổ tay Yagi xiết lại khiến khuôn mặt cô ta nhăn lại đầy đau đớn. Ngón tay của cô ta nới lỏng dần dần và buông cổ áo tôi ra.Cô ta đang cố chịu đựng và cơn đau đang trôi nôi ở trên khuôn mặt đó. Đảo chiều rồi nè."... Mày n--"Tôi xiết tay mạnh hơn và Yagi nhói mặt nhưng cô ta vẫn không gào lên mà chỉ bổ gục xuống đất cúi mặt xuống đầy đau đơn cam chịu."Hikari! Đủ r--"Tên u ám muốn cản tôi nhưng tôi chỉ tặng hắn một cú trừng mắt và hắn liền ngoan ngoan trở về chỗ.Gã điển trai thì lờ đi, hắn coi như không thấy vì bài học lần trước vẫn còn đó.Tôi buông tay ra và Yagi thở phào đầy nhẹ nhàng nhìn vào hai cánh tay của mình. Vết hằn con lưu lại đó. Đưa mình lên, tôi tiến tới bàn giáo viên và ngồi lên bàn. Vì giờ này trường đang có cuộc họp giữa giáo viên với nhau trước khi sinh hoạt nên tôi sẽ có một khoảng thời gian để hoàn thiện nốt kế hoạch mới....Xem ra tôi lại phải tự làm và cứ như thế này thì khó mà hoàn thành công việc được nên làm rõ luôn nào.*Uỳnh*Tôi đập mạnh tay xuống bàn và hướng mắt về bốn kẻ kia nói:"Ai trong số các bạn chưa làm xong hoặc chưa làm bất cứ gì về nhiệm vụ được giao, giơ tay lên"""...""Bốn kẻ kia phân vân và đều liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cô gái lạnh lùng giơ tay, tên bình thường theo sau và tất cả đều giơ tay.Đúng như tôi đoán."Không muốn làm thì hạ tay xuống"Và cô gái lạnh lùng ngay lập tức hạ tay xuống rồi tên bình thường theo sau. Hai con người kia do dự bối rối nhìn tôi."Không sao hết, sẽ không có phạt hay gì hết, tôi cần làm rõ quan điểm của các bạn thôi"""...""Hai chàng trai nhìn nhau rồi đều hạ tay xuống. Vậy là đã rõ. Tôi mỉm cười đưa ngón cái lên."Tốt, không ai muốn làm hết thì không cần làm nữa, các bạn có thể về nhà được rồi, sẽ không ai phạt các bạn hay gì đâu"Tôi đã thấy rõ quan điểm của mọi người. Với tay vào túi tôi lấy ra một tờ giấy giơ ra.Trên đó là văn kiện cho phép Lớp F được bỏ tiết mà không nhận bất cứ một hình phạt hay hình thức kỉ luật gì miễn là điểm số trong bài kiểm tra sắp tới có thể giữ nguyên và không được thụt lùi qua ba điểm. Có con dấu của Hội xác nhận và sự đồng ý của Hiệu trưởng thông qua.Đây chính là kế hoạch tôi đã đề xuất với Mai để mọi người có thể tập trung làm việc tuy nhiên giờ nó hơi vô nghĩa vì bọn nó còn không làm việc."Vậy sao"Cô gái lạnh lùng ngay lập tức cầm lấy cặp và rời đi mà không nói gì thêm. Tên bình thường theo sau.Còn ba người, hai người kia vẫn như cũ, đắn đo và không biết làm gì. Tôi mỉm cười lần nữa phẩy tay nói:"Đi đi"""...""Bọn họ cầm cắm tiến tới chỗ tôi với một nụ cười có phần gượng gạo. Tên u ám chắp tay lại nói:"Xin lỗi nha Hikari! Tao có việc riêng nên không giúp mày được, thông cảm cho tao cái!"Tên điển trai chắp tay theo với một nụ cười robot, hắn có thỉnh thoảng liếc mắt nhìn qua phía Yagi và cô ta trừng mắt lại ra hiệu cho hắn cút đi.Rồi cả hai rời đi và chỉ con hai người. Yagi vẫn ngồi ở dưới đất với vẻ mặt phẫn nộ nhìn tôi. Cô ta đang chờ cho cánh tay bớt đau đi một chút. Cú nắm đó tôi dùng hơi nhiều sức thì phải."... Cô biết đấy, sự tức giận và cảm xúc của cô dành cho tôi là sự lo lắng dành cho Sakura. Tôi không thể nào hiểu nổi. Cảm xúc của cô là... Thật, là... Sự chân thành 100% đến từ trái tim, tôi thấy nó thông qua đôi mắt của cô nhưng...Nếu cô đã lo lắng đến như vậy. Sao cô không đến tìm Sakura mà kiểm tra, sao cô cứ một khẳng định rằng là do tôi mà cô ấy không đi học... Nó thật vô lý khi cô khẳng định nguyên nhân dù chưa nhìn vào kết quả nữa""..."Yagi cứng họng, cô ta muốn hét lên gì đó để phản bác nhưng rồi lại dừng và thôi. Ánh mắt cô ta dịu đi cúi sầm xuống nền nhà nói:"Tôi không thể""... Tại sao? Sakura sống ở đâu đó mà cô không thể tiếp cận à?""... Sakura là vợ tôi. Cô ấy là người mà cha tôi đã lựa chọn để kết hôn. Hôm trước trở về thì tôi mới biết được chuyện này nên khá là bất ngờ nhưng sau một lúc xem xét thì... Tôi thấy Sakura rất được... Cũng là gu của tôi, tính cách thì cũng rất phù hợp với tôi. Vẻ ngoài thì cũng phải gọi là cực phẩm. Suy xét một lúc thì tôi nhận thấy bản thân đã... Y-Yêu Sakura!...Nhưng gia đình tôi có truyền thống là vợ không thể đến nhà chồng trước khi kết hôn. Tôi không thể dù có biết Sakura ở đâu...""... Cô là nữ, Sakura cũng là nữ... Tức là... Cô là người đồng tính?""..."Yagi không đáp mà cô ta chỉ gật đầu để thừa nhận....Dame! Cái này đúng là... Bất ngờ lớn... Lần đầu tiên tôi thấy... Đồng tính nữ... Wow... Tôi bất ngờ nha.Cảm xúc của tôi... Đảo lộn mất rồi. Tôi đang muốn căng mà nghe câu này xong... Hết căng nổi."Oke... Tôi có thể hiểu lý do vì sao cô... Đì tôi hỏi rồi"Thấy vợ mình thân thiết với tên đàn ông khác, tôi có thể hiểu cảm xúc này một chút.Nhưng... Cảm xúc của cô ta xuất phát từ tình yêu à hay tình bạn nhỉ? Dù nói là vợ chưa cưới nhưng hai bên mới gặp nhau và làm quen trong một ngày... Là tình yêu từ lần gặp gỡ đầu tiên à... Nghe như chuyện cổ tích vậy."... Rốt cuộc là ngày hôm trước, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra giữa hai người vậy hả?"Yagi gồng mình chống tay xuống sàn đứng dậy trước tôi, vẻ mặt của cô ta cực kỳ nghiêm túc."Tôi nói rồi, không có gì hế--""Vậy tại sao Sakura lại nghỉ học? Tôi... Có thể tin lời bạn là không có gì hết nhưng bạn có cảm thấy sẽ thật vô lý khi mà bỏ qua sự thật là anh là người cuối cùng gặp Sakura và anh đã nói dối về cuộc gặp mặt đó"Cô ta đưa tay vào túi lấy cái điện thoại đưa lên, tay kia chỉ vào màn hình nói:"Nhìn đi! Khuôn mặt này, nó không hề vui mà là buồn. Nếu không có gì hết thì sao Sakura lại có thể có những biểu cảm này... Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì hả? Nếu không có gì hết như lời bạn nói thì kể đi, kể cho tôi đi, tôi là chồng của Sakura và tôi có quyền biết về mối quan hệ giữa hai người!""..."Khó xử thật. Giờ nói gì thì nói, tôi mà không nói ra thì cảm giác bản thân đang làm điều sai trái ấy dù tôi khá chắc là mình đủ sức để đảo ngước tình thế này nhưng nó mất thời gian mà thứ tôi không có hiện tại chính là thời gian....Xem ra, phải chọn con đường tốt nhất thôi."Một ngày, cho tôi một ngày"Tôi đưa ngón trỏ lên."Mai, nếu Sakura không đến trường thì tôi sẽ kể cho bạn nghe chuyện đã xảy ra và tôi đảm bảo với bạn là dù trong đầu bạn đang tưởng tượng gì thì nó hoàn toàn không đúng.Có hoặc không, đừng hỏi nhiều!""... Mai là Chủ Nhật... Sakura đâu có lí do để đến trường đâ--""Cô ấy sẽ đến... Tin tôi hoặc bạn tự tìm hiểu mọi thứ đi, câu trả lời của bạn là gì?""... Được, tôi tin bạn và như một minh chứng cho sự tin tưởng đó"Yagi cất điện thoại lại và di chuyển về chỗ ngồi, đưa tay vào cặp lấy ra một sập giấy đưa về phía tôi nói:"Đây là thành quả làm việc của mọi người, toàn bộ nhiệm vụ mà bạn đã giao. Chúng tôi đã cùng nhau làm để cho ra một kết quả... Gắn kết và chính xác nhất""... Mọi người đều n--""Tôi ép họ làm vậy vì tôi biết bạn sẽ hỏi và chuyện này sẽ diễn ra""... Thật sao? Bạn biết trước tôi sẽ làm như này luôn à?"Lần đầu tiên có người nói là sẽ đoán trước được hành động của tôi đó. Thật bất ngờ, lần thứ hai.Yagi cười khẩy, cô ta đặt chồng giấy bên cạnh tôi đưa mình ngồi lên bàn nói:"Đương nhiên là không rồi, tôi đã hỏi Hiệu Trưởng về cách để đối phó với anh và bà ta liệt kê cho tôi vài thói quen của anh. Một trong số đó là: Bi quan và có xu hướng mất niềm tin sớm.Đơn gian là bạn không tin vào khả năng của người khác nên khi họ làm bạn thất vọng thì bạn sẽ vứt họ đi rồi tự ôm việc vào mình mà làm.Trong kỳ bầu cử trước bạn đã tự mình làm hết mà, lần này chỉ cần đẩy nó vào thế tương tự là được. Tôi tin bạn vẫn sẽ hoàn thành kế hoạch kể cả khi không có chúng tôi.Bất kể công việc gì được giao dù thích hay không thì bạn sẽ luôn làm mọi cách để hoàn thành nó. Mớ giấy này chỉ là công cụ duy nhất để tôi ép bạn vào tình thế này và thật may là tôi không cần đến nó"Cô ta bế đống giấy lên đặt lên người tôi nói:"Tôi cho rằng mình không cần làm nữa, tôi tin bạn vì tôi thấy sự quan tâm của bạn dành cho Sakura dù có chút khác...""..."Có vẻ tôi đã đánh giá sai về khả năng của lớp F à.... Mớ rác rưởi gì đây. Tôi chỉ mới lướt qua vài tờ và tôi phải dừng lại.Khi nói là công cụ để đàm phán thì tôi cho rằng thứ này phải... Chất lượng cao nhưng... Sau khi kiểm tra qua thành quả thì... Nó rác thật sự nha, không hề suy nghĩ khi làm, toàn là mấy thứ làm bản tính không hề có sự tìm hiểu hay tham khảo. Nó vớ vẩn tới mức tôi còn chưa thực sự soi xét kỹ càng đã nhìn ra cả tá lỗi.Nói tóm tắt là nếu tôi nộp cái này lên thì tỉ lệ bị ăn chửi và bắt làm lại là 99% Tôi không đặt quá nhiều niềm tin nhưng tôi không ngờ là nó tệ tới mức này.Ây ya... May là tôi đã chuẩn bị tinh thần tự mình làm hết. "Thế thôi, tôi về đây, bạn nhớ đem nó nộp cho Hội đi nha, tôi chờ sự xuất hiện của Sakura vào ngày mai đúng như lời bạn nói"Yagi đứng dậy với một nụ cười và bước về phía bàn cầm cặp lên rồi rời khỏi lớp cùng một nụ cười đầy vui vẻ.Và giờ, lớp học không có ai hết. Không hề có Camera nên tôi buộc phải nói ra câu này nếu không tôi phải thổ lộ một chút."Ôi các bạn tôi ơi. Sao các bạn... KÉM CỎI, RÁC RƯỞI tới mức này chứ. Chỉ là một việc rất dễ dàng thôi. Tôi thậm chí đã ghi rất chi tiết từng bước một ở trong tờ giấy đó, nhiệm vụ của các bạn chỉ cần làm theo nhưng không. Lũ vô dụng các bạn không làm được. Đám rác rưởi.Luôn là tôi, lại là tôi"Oke, tôi cảm thấy tốt hơn rồi đó.Mà tính thì... Tôi có hơi khắt khe khi mới chỉ xem có vài tờ nhỉ. Nó đâu thế nói lên toàn bộ được, biết đâu sự sáng tạo và tầm nhìn nằm ở phía sau. Hãy xem nó thêm một lần nữa và kiên nhẫn. ...Cầm lấy đám giấy, tôi ném nó vào cái sọt rác ngay bên cạnh bàn giáo viên. Không có gì hết, quên điều tôi nói lúc nãy đi bản thân.Tôi rời khỏi bàn di chuyển về phía cửa và chốt trong lại. Rồi di chuyển đám ghế ra xa nhau tạo ra khoảng trống ở chính giữa lớp học.Tôi đồng thời cũng nhắn tin cho giáo viên báo lại cho thầy ấy đừng đến lớp để chúng tôi có thể làm việc.Đương nhiên là mình tôi làm là chính.Giờ tôi cần một tờ giấy trắng to. Có rồi.Tôi cầm lấy cuộn giấy to để trên tủ giày, nó hình như là để cho CLB thư Pháp trước kia là ở đây nhưng giờ nó giải tán rồi thì phải.Tôi trải cuộn giấy ra và Dame, nó to thật. Trải vừa đủ khoảng trống luôn. Hoàn hảo.Giờ thì bút và tô chút nào. Phác thảo ngôi trường ra bằng vài chấm để xác định vị trí. Phải thật chính xác nếu không tôi sẽ không thể đưa ra lựa chọn hợp lý được. Bằng kinh nghiệm học ở đây suốt một năm, tôi đã vẽ ra được ngôi trường của mình dưới hình thức chấm tròn, tam giác, hình chữ nhật và hình vuông.Tôi đã hoàn thành xuất sắc... Ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.Hình tròn là các dãy nhà của các lớp năm. Dãy nhà năm môt, năm hai bla bla.Hình tam giác là tòa nhà của các giáo viên, nơi tổ bộ môn họp hay phòng xử phạt dành cho các học sinh vi phạm luật.Hai tòa này thì không nhiều lắm, nó chiếm khoảng 0,5/3 số lượng tòa nhà trường.Hình Chữ Nhật là tòa nhà dành cho các CLB, có hơn ba trăm CLB khác nhau và mỗi CLB đều có ít nhất là một phòng để hoạt động miễn là có đủ thành viên.Tôi nhớ là trong một cuộc họp của Hiệu trưởng với Hội đồng Trường thì đang có đề xuất mở rộng đất để xây thêm mấy tòa này. Nó chiếm 2/30,5 phần còn lại chính là Hình Vuông, số sân cho các bộ môn hoạt động không kể môn gì, đều có hết luôn chỉ là có một bộ môn quá ít người chơi nên được đặt chung ở một chỗ để hoạt động chung. Điểm thú vị là tất cả học sinh đều phải tham gia ít nhất năm môn.Trừ tôi ra vì thể lực không tốt nên phải lao động trí óc bù vào.Giờ thì tôi cần xác định nơi sẽ tổ chức tất cả bộ môn. Đó là nhiệm vụ của lớp F, nghe có vẻ dễ nhưng có tất cả 40 bộ môn và 526 nội dung thi đấu và nó diễn ra trong vòng một tháng.Ngồi xuống một khoảng tôi để trống trên giấy, chỗ tôi có view toàn diện để nhìn cả ngôi trường. Tôi lấy ra một cuốn sổ đã chuẩn bị trước. Giờ tôi cần viết ra một số điêu cần lưu ý cũng như những sai lầm của những người kia để bản thân không mắc sai lầm theo.Ở bản kế hoạch của... Mấy bạn kia, có quá nhiều bộ môn bị dồn vào một chỗ và có quá nhiều chỗ dùng được thì lại bị bỏ trống dù nó có thể sử dụng ở một số bộ môn khác. Điều này sẽ làm chậm và cần tới ba đến bốn tháng mới hoàn thành tất cả.Quá lâu.Điểm thứ hai là khán giả. Tất cả mọi môn thi đấu có khán giả xem và hò hét cổ vũ. Điển hình là môn thể thao được gọi là vua, bóng đá. Ở bản kế hoạch kia, sân đấu được chọn là một nơi sân đẹp, bằng phẳng, có đầy đủ trang thiết bị phục vụ cho trận đấu nhưng... Nó nằm ở một vị trí không phục vụ khán giả hay nói đơn giản là không thể. Nó ở trong một khu rừng. Nơi này dùng để nghiên cứu
về các loại động vật khi chúng được nuôi dưỡng tự nhiên. Nếu bạn không ngại ngồi với khỉ, ong, cá sấu thì ổn, nó phù hợp. Sang một ví dụ khác về sự thất bại, bóng chuyền.Sân đấu ổn, có chỗ cho khán giả nhưng... Nó ở bên ngoài, ngoài trời. Nếu một biến cố nhỏ là... Mưa ấp đến thì cả trận đấu coi như đi tong, phải hủy và khá chắc là trường sẽ bị chỉ trích.Không hay và khá chắc là sẽ tốt hơn nếu tổ chức ở trong nhà thi đấu. An toàn và ổn định hơn.Sang môn thứ ba là cầu lông. Đây là môn được quyết định khá là đúng theo tờ giấy từ bản kế hoạch kia thì nó làm tốt nhưng cầu lông là môn có rất nhiều thể thức thi đấu bao gồm Nam đơn, nữ đơn, hai nam, hai nữ, một nam một nữ. Việc chỉ chọn sân mà chưa xem xét đến số lượng thể thức là môt sai lầm.Cần phải lựa chọn nhiều sân hơn so với một số bộ môn khác. Nếu chỉ một sân như trong này thì hơn tháng mới đánh xong chắc môn này mất.Dame! Có nhiều sai sót thật sự, giờ ngồi liệt kê cũng mất quá nhiều thời gian, phải vừa làm vừa viết ra ôi.Đầu tiên là Bóng đá, nơi phù hợp để tổ chức là.........Không biết là mấy giờ nhưng tôi đã hoàn thành nó.Bầu trời đã đen ngòm và thứ duy nhất lẻ loi trong căn phòng này là ánh mặt trời đang ló dạng ở xa kia.Vì học sinh không được ở lại học viên sau 6h nên tôi buộc phải tắt hết đèn và làm việc với nguồn sáng duy nhất là chiếc điện thoại.Ban đầu tôi cho rằng việc dùng giấy để dễ hình dung nhưng khi đêm xuống thì tôi chả thấy gì và phải sử dụng đến trí tưởng tượng. Mọi ngóc ngách mọi vị trí đều phải tự vẽ lại lần nữa.Còn phải ghi nhớ số môn rồi số nội dung đã chọn vị trí để cân bằng nó. Rất là căng não. Lần này tôi thực sự đã ép bản thân quá sức rồi giờ não tôi tê liệt.Tôi không thể nghĩ, tôi thậm chí còn không nhìn ra nổi con số trên điện thoại của mình lúc này. Tôi còn không rõ là mình đang đứng hay ngồi nữa.Để xem.....Tôi lúc này đang dựa mình vào tường, hai mắt liu riu lúc nhắm lúc mở, tay cầm bút và tay kia cầm sổ, điện thoại thì ngủm cmr rồi, nó hết pin. Sức lực thì cạn và gần như không còn nữa.Dame! Mong là lần cuối tôi thở dài vì ép bản thân phải khổ sở thế này....Im ắng thật... Lâu rồi mới trải qua bầu không khí như này, màn đêm khi ánh sáng dần lên, cơn gió qua ô cửa sổ. Tôi có thể cảm thấy sự thanh t--*Cạch*Ờ... Đó là tiếng cửa mở và vì nó sát kế bên vai tôi nên tôi cho rằng nó đến từ cánh cửa sau lưng tôi."Em trông tệ thật!"Một ánh đèn chói lóa chiếu về phía tôi. Như một phản xạ của con người sống thiếu ánh sáng này giờ tôi đưa tay che và cố nhìn qua khe giữa ngón tay.Con mụ Hiệu Trưởng với nụ cười đầy vui vẻ. Bà ta đưa tay sang phẩy cái công tắc bật điện lên nói:"Hôm nay với tôi là một ngày rất tệ nhưng nhìn em như thế này làm tôi vui vẻ hẳn ra đấy Hikari!"Ánh sáng lóe lên một cách đấy đau đơn vào con mắt yếu đuối của tôi."... Cô làm gì ở đây vậy hả Hiệu Trưởng?"Bà ta cười khẩy cúi xuống cầm lấy cuốn sổ trên tay và đương nhiên là tôi hoàn toàn không thể giữ nó lại khi chả còn tí sức lực nào.Bà ta đọc và rất chăm chú rồi gật đầu gù gù đóng lại ném lại trên người tôi nói:"100 điểm, em vừa gánh còng lưng lớp F đó chàng trai không tin vào ai hết"Vươn bàn tay đến, bà ta bế tôi lên như một nàng công chúa và nó khiến tôi rất chẩm hỏi nhìn bà ta."Cô đang làm gì vậy Hiệu Trưởng? Hành động này là một trò đ-""Không, em cần nghỉ ngơi, em đang làm quá nhiều thứ một lúc rồi đấy. Tìm trường mới, lên kế hoạch mở cửa hàng, tìm nhà gần trường, thậm chí còn tính cả toán để đi làm thêm. Nếu tôi không ở đây thì khá chắc là em sẽ chạy đến chỗ làm thêm mới tìm được hôm qua chứ gì. Em biết là giờ này người ta đều ngủ cả rồi chứ?Tôi khá bất ngờ khi xem lịch sử tìm kiếm của em đó và đúng, tôi đã theo dõi điện thoại của em để chắc chắn là em sẽ không lật kèo mà bỏ tôi đi nhưng thấy em như thế này làm tôi... Lo lắng đó.Em nên học cách ngồi xuống, nhắm mắt và mặc kệ cuộc đời nếu muốn sống như một người bình t-""Em buộc phải làm như này!"Một ai đó phải làm và chẳng ai làm cả nên tôi buộc phải làm."..."Bà ta dừng lại hướng ánh mắt về phía tôi."Em có thể nhờ tôi giúp đỡ hoặc bất cứ người bạn nào em có mà, người bình thường nào mà chả như vậy""... Thật sao?"Hiệu Trưởng mỉm cười và buông tay ra thả tôi rơi bịch xuống đất. Dame! Tôi có cảm giác hình như mình gãy vài cái xương cmr rồi thì phải.Ngày tồi tệ, thực sự là một ngày tồi tệ.
về các loại động vật khi chúng được nuôi dưỡng tự nhiên. Nếu bạn không ngại ngồi với khỉ, ong, cá sấu thì ổn, nó phù hợp. Sang một ví dụ khác về sự thất bại, bóng chuyền.Sân đấu ổn, có chỗ cho khán giả nhưng... Nó ở bên ngoài, ngoài trời. Nếu một biến cố nhỏ là... Mưa ấp đến thì cả trận đấu coi như đi tong, phải hủy và khá chắc là trường sẽ bị chỉ trích.Không hay và khá chắc là sẽ tốt hơn nếu tổ chức ở trong nhà thi đấu. An toàn và ổn định hơn.Sang môn thứ ba là cầu lông. Đây là môn được quyết định khá là đúng theo tờ giấy từ bản kế hoạch kia thì nó làm tốt nhưng cầu lông là môn có rất nhiều thể thức thi đấu bao gồm Nam đơn, nữ đơn, hai nam, hai nữ, một nam một nữ. Việc chỉ chọn sân mà chưa xem xét đến số lượng thể thức là môt sai lầm.Cần phải lựa chọn nhiều sân hơn so với một số bộ môn khác. Nếu chỉ một sân như trong này thì hơn tháng mới đánh xong chắc môn này mất.Dame! Có nhiều sai sót thật sự, giờ ngồi liệt kê cũng mất quá nhiều thời gian, phải vừa làm vừa viết ra ôi.Đầu tiên là Bóng đá, nơi phù hợp để tổ chức là.........Không biết là mấy giờ nhưng tôi đã hoàn thành nó.Bầu trời đã đen ngòm và thứ duy nhất lẻ loi trong căn phòng này là ánh mặt trời đang ló dạng ở xa kia.Vì học sinh không được ở lại học viên sau 6h nên tôi buộc phải tắt hết đèn và làm việc với nguồn sáng duy nhất là chiếc điện thoại.Ban đầu tôi cho rằng việc dùng giấy để dễ hình dung nhưng khi đêm xuống thì tôi chả thấy gì và phải sử dụng đến trí tưởng tượng. Mọi ngóc ngách mọi vị trí đều phải tự vẽ lại lần nữa.Còn phải ghi nhớ số môn rồi số nội dung đã chọn vị trí để cân bằng nó. Rất là căng não. Lần này tôi thực sự đã ép bản thân quá sức rồi giờ não tôi tê liệt.Tôi không thể nghĩ, tôi thậm chí còn không nhìn ra nổi con số trên điện thoại của mình lúc này. Tôi còn không rõ là mình đang đứng hay ngồi nữa.Để xem.....Tôi lúc này đang dựa mình vào tường, hai mắt liu riu lúc nhắm lúc mở, tay cầm bút và tay kia cầm sổ, điện thoại thì ngủm cmr rồi, nó hết pin. Sức lực thì cạn và gần như không còn nữa.Dame! Mong là lần cuối tôi thở dài vì ép bản thân phải khổ sở thế này....Im ắng thật... Lâu rồi mới trải qua bầu không khí như này, màn đêm khi ánh sáng dần lên, cơn gió qua ô cửa sổ. Tôi có thể cảm thấy sự thanh t--*Cạch*Ờ... Đó là tiếng cửa mở và vì nó sát kế bên vai tôi nên tôi cho rằng nó đến từ cánh cửa sau lưng tôi."Em trông tệ thật!"Một ánh đèn chói lóa chiếu về phía tôi. Như một phản xạ của con người sống thiếu ánh sáng này giờ tôi đưa tay che và cố nhìn qua khe giữa ngón tay.Con mụ Hiệu Trưởng với nụ cười đầy vui vẻ. Bà ta đưa tay sang phẩy cái công tắc bật điện lên nói:"Hôm nay với tôi là một ngày rất tệ nhưng nhìn em như thế này làm tôi vui vẻ hẳn ra đấy Hikari!"Ánh sáng lóe lên một cách đấy đau đơn vào con mắt yếu đuối của tôi."... Cô làm gì ở đây vậy hả Hiệu Trưởng?"Bà ta cười khẩy cúi xuống cầm lấy cuốn sổ trên tay và đương nhiên là tôi hoàn toàn không thể giữ nó lại khi chả còn tí sức lực nào.Bà ta đọc và rất chăm chú rồi gật đầu gù gù đóng lại ném lại trên người tôi nói:"100 điểm, em vừa gánh còng lưng lớp F đó chàng trai không tin vào ai hết"Vươn bàn tay đến, bà ta bế tôi lên như một nàng công chúa và nó khiến tôi rất chẩm hỏi nhìn bà ta."Cô đang làm gì vậy Hiệu Trưởng? Hành động này là một trò đ-""Không, em cần nghỉ ngơi, em đang làm quá nhiều thứ một lúc rồi đấy. Tìm trường mới, lên kế hoạch mở cửa hàng, tìm nhà gần trường, thậm chí còn tính cả toán để đi làm thêm. Nếu tôi không ở đây thì khá chắc là em sẽ chạy đến chỗ làm thêm mới tìm được hôm qua chứ gì. Em biết là giờ này người ta đều ngủ cả rồi chứ?Tôi khá bất ngờ khi xem lịch sử tìm kiếm của em đó và đúng, tôi đã theo dõi điện thoại của em để chắc chắn là em sẽ không lật kèo mà bỏ tôi đi nhưng thấy em như thế này làm tôi... Lo lắng đó.Em nên học cách ngồi xuống, nhắm mắt và mặc kệ cuộc đời nếu muốn sống như một người bình t-""Em buộc phải làm như này!"Một ai đó phải làm và chẳng ai làm cả nên tôi buộc phải làm."..."Bà ta dừng lại hướng ánh mắt về phía tôi."Em có thể nhờ tôi giúp đỡ hoặc bất cứ người bạn nào em có mà, người bình thường nào mà chả như vậy""... Thật sao?"Hiệu Trưởng mỉm cười và buông tay ra thả tôi rơi bịch xuống đất. Dame! Tôi có cảm giác hình như mình gãy vài cái xương cmr rồi thì phải.Ngày tồi tệ, thực sự là một ngày tồi tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com