Cuoc Phieu Luu O The Gioi Moi
Chương 1 : Thức tỉnh ở thế giới mới
_______________________________________Kaho Mafuyu - nhà thám hiểm tài năng, được công nhận là một trong 7 nhà thám hiểm tài năng nhất thế giới. Đã tìm kiếm và khám phá rất nhiều vùng đất khác nhau, đã đặt chân đến những vùng đất bị lãng quên bởi thế giới và khai phá nó. Được mọi người ngưỡng mộ và khâm phục, Kaho Mafuyu là một người có cuộc sống rất tuyệt vời mà biết bao người mơ ước. Và cô gái Kaho Mafuyu đó chính là tôi.
Ai cũng ca ngợi tôi và ngưỡng mộ cuộc sống của tôi một cách quá mức. Quả thật thì tôi đã bắt đầu sự nghiệp của mình từ năm 17 tuổi. Đó là trong một lần đi cắm trại với trường của mình tại ngọn núi phía sau trường. Buổi tối ngày đầu tiên cắm trại, tôi vfi không ngủ được nên đã đi ra khỏi lều và khám phá xung quanh. Tình cờ tôi tìm thấy một hang động ngay phía dưới chân núi, hang động bị che phủ bởi những tản đá và cay lá xung quanh nên những ai đi qua sẽ không thể phát hiện được hang động đó. Sau cả một đêm mày mò, tôi đã bưng được một vài tản đá nhỏ và vào được trong hang động. Trong chính cái hang động đó lại chứa đựng những kí tự cổ xưa được khắc trên những tản đá và còn có các đồ dùng từ rất lâu về trước. Ngay sau đó, những phát hiện của tôi đã thu hút giới truyền thông đến và từ đó tôi đã trở nên khá nổi. Họ cho rằng những phát hiện của tôi tại hang động đó đã cho thấy được một nền văn minh cổ đại bị thất lạc. Từ lần đó tôi đã bắt đầu sự nghiệp thám hiểm của mình.Đã 5 năm trôi qua, giờ đây cái tên Kaho Mafuyu đã được rất nhiều người trên thế giới biết đến. Đặc biệt là mới đây, tôi đã công bố một vùng đất mới vừa được tìm ra tại phía nam Nhật Bản. Sau khi công bố vùng đất đó, tôi đã hẹn với người bạn thân của mình - Tachibana Kurome tổ chức một bữa tiệc ăn mừng nhỏ cho hai đứa.Kurome là bạn thân của tôi từ Sơ trung, cô ấy là một người cầu toàn, lúc nào cũng quan tâm tôi. Hiện tại, Kurome là trợ lý của tôi, phải nói sự nghiệp thành công hiện tại của tôi là nhờ cô ấy. Cô ấy là con của giám đốc công ty chuyên chế tạo nhưng món đồ dành cho các nhà thám hiểm. Cô ấy đã giới thiệu tôi với ba cô, ông Tachibana Daisuke. Ông ấy là tài trợ cho tôi những món đồ để thám hiểm và cả một khoảng tiền lớn. Nhờ vậy mà tôi đã thực hiện được nhiều cuộc thám hiểm khó khăn. Vì thế mà công ty của ông ấy trở thành một trong những công ty lớn mạnh nhất nhờ vào những thành quả của tôi. Đây là lợi nhuận cho cả hai bên. Tôi đã hẹn Kurome tại nhà của mình lúc 7h tối. Tôi đã cố gắng hoàn thành hết những báo cáo của mình về vùng đất mới để về nhà sớm. Hôm nay tôi sẽ diện chiếc đầm Nikki* trắng mà Kurome đã tặng tôi hôm trước, khoác ngoài là một chiếc áo khoác màu đen thuộc một thương hiệu cao cấp nào đó mà tôi không ( thèm ) nhớ. Sau khi thay đồ xog, tôi bước ra khỏi công ty của Daisuke - san, đi một mạch tới nhà xe và lấy xe đi thẳng về nhà. Vừa mở cửa vào nhà thì tôi thấy Kurome đã ngồi chờ tôi sẵn tại phòng khách. Tôi đã đưa cho Kurome chìa khóa nhà của mình để cô có thể ra vào tự nhiên, điều đó chứng tỏ tôi rất tin tưởng Kurome. Khi nhìn thấy tôi, trông cô ấy có vẻ vui hơn hẳn, mái tóc nâu đen của Kurome được buộc cao ra đằng sau, cô diện một chiếc đầm Nikki đen giống cái của tôi.Tôi và Kurome bước vào bàn ngồi, chúng tôi trò truyện luyên thuyên mãi mới bắt đầu ăn. Kurome đã chuẩn bị đồ ăn sẵn cho tôi, tay nghề của cô ấy vẫn không hề tuột giảm. Cô ấy còn chuẩn bị cả món nước ép cam mà tôi yêu thích. Chúng tôi vừa ăn vừa trò truyện với nhau một cách vui vẻ cho đến khi tôi cầm li nước ép cam lên uống một hơi, ngay sau đó tôi cảm giác cơ thể mình bủn rủn tay chân, không còn chút sức lực. Đầu óc tôi bắt đầu choáng váng, cơn đau dữ dội bắt đầu kéo tới khiến tôi như phát điên. Tôi ngã xuống sàn, miệng lắp bắp :" Ku...kurome, trong nu...nước ép có độ...độc, cậu đừng...đừng uống. "Khóe môi tôi bắt đầu chảy máu, tôi cố giương mắt lên nhìn cô ấy. Tôi chỉ thấy cô ấy nở nụ cười giả tạo rồi ngồi xổm xuống trước mặt tôi." Hể, đến mức này mà cậu vẫn còn tin tưởng tôi một cách ngu muội vậy ư. Nói cho cậu biết, trong nước ép có độc do chính tôi bỏ vào. Tôi chưa nói với cậu rằng tôi là thiên tài điều chế độc dược ư ? "" Cái..." " Ahaha, nhìn cậu kìa, ai ngờ rằng Kaho Mafuyu lại dễ bị hạ độc thế cơ chứ ? Cậu tin tưởng tôi đến mức uống nước của tôi mà không mảy may nghi ngờ. Cậu khờ đến mức nào vậy ? "" Không...không thể, Kuro...me cậu..."" Tôi thì sao ? Tôi từ lâu đã chán ghét cô lắm rồi. Tôi căm ghét tài năng của cô, sự nghiệp của cô, cuộc sống của cô. Suốt ngày phải sống sau cái bóng của cô làm tôi phát tởm. Tôi căm hận cô đến tận xương tủy, tại sao tôi lại không thể có được tài năng và sự nghiệp như cô, tại sao chỉ có cô mới được công nhận ? Trong khi tôi cố gắng làm mọi thứ để được như cô thì cô đã làm gì, cô ngày một trở nên tài giỏi hơn. Tôi chịu đựng quá đủ rồi, cô nên chết đi. " - Khuôn mặt Kurome trở nên điên loạn, cô ta đứng dậy, dùng chân đạp vào tôi, tôi cố gắng cử động nhưng không thể. " Cô không thể cử động đâu. Chất độc do tôi điều chế có thể khiến cho người khác tê liệt, đầu óc họ sẽ choáng váng, cơn đau sẽ từ từ kéo tới tra tấn họ. " - Cô ta cười rồi tiếp lời - " Để giảm bớt đau đớn cho cô, tôi đã chuẩn bị sẵn một món quá. "Nói xong, cô ta lấy trong túi xách trên bàn ra một khẩu súng, đồng tử tôi giãn to ra, nước mắt cứ thế rơi xuống. Kurome mà tôi tin tưởng giờ đã phản bội tôi. Và cô ấy sẽ giết tôi.*Đùng*Tiếng còi súng vang lên, một viên đạn găm vào tim tôi, máu chảy ra thành vũng. Kurome vẫn đnag nhìn tôi, bằng đôi mắt sắc lạnh.A, mình sắp chết ư. Mình đã tin tưởng đến vậy mà. Cuối cùng thì...mình đã bị phản bội bởi người mà mình tin tưởng nhất.Tôi đã hoàn toàn mất đi ý thức.Và tôi đã chết.____________Thế giới Alpha____________Trong một căn nhà nhỏ giữa cánh đồng rộng lớn mênh mông, một tiếng khóa " oa oa " vang lên.Ngay sau đó, một người đàn ông đẩy cửa chạy vào nhà, trước mặt ông là hình ảnh người đở đẻ ôm trên tay đứa trẻ đang khóc và hình ảnh người vợ của mình đang nằm trên giường nở nụ cười yếu ớt nhìn ông. " Elias, là một bé gái đó anh. "Người đàn ông tên Elias nở nụ cười với vợ mình mà một giọt nước mắt hạnh phúc chảy dài trên khuôn mặt. Ông tiến tới ôm lấy vợ mình. " Rina, em giỏi lắm Rina. Giờ tên đứa bé sẽ là Elina, Elina Tingel. "
______________15 năm sau _____________Học viện Magical, phòng của giáo sư Sylphin. " Con đi thật ư ? " - Giáo sư Sylphin nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự lo lắng. " Vâng ạ. Con đã tốt nghiệp học viện rồi. Giờ con đã là một phù thủy thật sự. Con sẽ bắt đầu cuộc hành trình đi du ngoạn để khám phá thế giới. 5 năm qua cảm ơn giáo sư rất nhiều. Nhờ có cô mà con mới có được hôm nay. "" Không cần phải khách sáo vậy đâu. Con là con gái của Elias và Rina, Elina. Trước khi chết hai người họ đã giao con cho ta. Thực lòng ta cũng không muốn cho con đi. " Sylphin nói" Từ lúc sinh ra tới bây giờ, con đã sống trong sự bảo bọc của mọi người. Con muốn được ra ngoài và khám phá thế giới xung quanh, con muốn đi đến nhưng vùng đất khác nhau. Đó là mong ước của con. " Tôi lên tiếng, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết." Ta biết ngay con sẽ nói vậy mà. Thôi được, con hãy đi đi, làm bất cứ điều gì con muốn. Giờ đây con đã là một phù thủy rồi. Với tư cách là người dạy dỗ con, ta trao cho con chiếc huy hiệu này, nó sẽ là minh chứng cho việc con là một phù thủy. Và ta ban cho con một danh hiệu, con sẽ là ' Phù thủy ánh trăng '. "
____________Hết chương 1_____________Cảm ơn các bạn đã đọc, mong các bạn sẽ tiếp tục đón đọc chương 2 của mình.*hình nhân vật : Tachibana Kurome
Sylphin Kmetch
_______________________________________Kaho Mafuyu - nhà thám hiểm tài năng, được công nhận là một trong 7 nhà thám hiểm tài năng nhất thế giới. Đã tìm kiếm và khám phá rất nhiều vùng đất khác nhau, đã đặt chân đến những vùng đất bị lãng quên bởi thế giới và khai phá nó. Được mọi người ngưỡng mộ và khâm phục, Kaho Mafuyu là một người có cuộc sống rất tuyệt vời mà biết bao người mơ ước. Và cô gái Kaho Mafuyu đó chính là tôi.
Ai cũng ca ngợi tôi và ngưỡng mộ cuộc sống của tôi một cách quá mức. Quả thật thì tôi đã bắt đầu sự nghiệp của mình từ năm 17 tuổi. Đó là trong một lần đi cắm trại với trường của mình tại ngọn núi phía sau trường. Buổi tối ngày đầu tiên cắm trại, tôi vfi không ngủ được nên đã đi ra khỏi lều và khám phá xung quanh. Tình cờ tôi tìm thấy một hang động ngay phía dưới chân núi, hang động bị che phủ bởi những tản đá và cay lá xung quanh nên những ai đi qua sẽ không thể phát hiện được hang động đó. Sau cả một đêm mày mò, tôi đã bưng được một vài tản đá nhỏ và vào được trong hang động. Trong chính cái hang động đó lại chứa đựng những kí tự cổ xưa được khắc trên những tản đá và còn có các đồ dùng từ rất lâu về trước. Ngay sau đó, những phát hiện của tôi đã thu hút giới truyền thông đến và từ đó tôi đã trở nên khá nổi. Họ cho rằng những phát hiện của tôi tại hang động đó đã cho thấy được một nền văn minh cổ đại bị thất lạc. Từ lần đó tôi đã bắt đầu sự nghiệp thám hiểm của mình.Đã 5 năm trôi qua, giờ đây cái tên Kaho Mafuyu đã được rất nhiều người trên thế giới biết đến. Đặc biệt là mới đây, tôi đã công bố một vùng đất mới vừa được tìm ra tại phía nam Nhật Bản. Sau khi công bố vùng đất đó, tôi đã hẹn với người bạn thân của mình - Tachibana Kurome tổ chức một bữa tiệc ăn mừng nhỏ cho hai đứa.Kurome là bạn thân của tôi từ Sơ trung, cô ấy là một người cầu toàn, lúc nào cũng quan tâm tôi. Hiện tại, Kurome là trợ lý của tôi, phải nói sự nghiệp thành công hiện tại của tôi là nhờ cô ấy. Cô ấy là con của giám đốc công ty chuyên chế tạo nhưng món đồ dành cho các nhà thám hiểm. Cô ấy đã giới thiệu tôi với ba cô, ông Tachibana Daisuke. Ông ấy là tài trợ cho tôi những món đồ để thám hiểm và cả một khoảng tiền lớn. Nhờ vậy mà tôi đã thực hiện được nhiều cuộc thám hiểm khó khăn. Vì thế mà công ty của ông ấy trở thành một trong những công ty lớn mạnh nhất nhờ vào những thành quả của tôi. Đây là lợi nhuận cho cả hai bên. Tôi đã hẹn Kurome tại nhà của mình lúc 7h tối. Tôi đã cố gắng hoàn thành hết những báo cáo của mình về vùng đất mới để về nhà sớm. Hôm nay tôi sẽ diện chiếc đầm Nikki* trắng mà Kurome đã tặng tôi hôm trước, khoác ngoài là một chiếc áo khoác màu đen thuộc một thương hiệu cao cấp nào đó mà tôi không ( thèm ) nhớ. Sau khi thay đồ xog, tôi bước ra khỏi công ty của Daisuke - san, đi một mạch tới nhà xe và lấy xe đi thẳng về nhà. Vừa mở cửa vào nhà thì tôi thấy Kurome đã ngồi chờ tôi sẵn tại phòng khách. Tôi đã đưa cho Kurome chìa khóa nhà của mình để cô có thể ra vào tự nhiên, điều đó chứng tỏ tôi rất tin tưởng Kurome. Khi nhìn thấy tôi, trông cô ấy có vẻ vui hơn hẳn, mái tóc nâu đen của Kurome được buộc cao ra đằng sau, cô diện một chiếc đầm Nikki đen giống cái của tôi.Tôi và Kurome bước vào bàn ngồi, chúng tôi trò truyện luyên thuyên mãi mới bắt đầu ăn. Kurome đã chuẩn bị đồ ăn sẵn cho tôi, tay nghề của cô ấy vẫn không hề tuột giảm. Cô ấy còn chuẩn bị cả món nước ép cam mà tôi yêu thích. Chúng tôi vừa ăn vừa trò truyện với nhau một cách vui vẻ cho đến khi tôi cầm li nước ép cam lên uống một hơi, ngay sau đó tôi cảm giác cơ thể mình bủn rủn tay chân, không còn chút sức lực. Đầu óc tôi bắt đầu choáng váng, cơn đau dữ dội bắt đầu kéo tới khiến tôi như phát điên. Tôi ngã xuống sàn, miệng lắp bắp :" Ku...kurome, trong nu...nước ép có độ...độc, cậu đừng...đừng uống. "Khóe môi tôi bắt đầu chảy máu, tôi cố giương mắt lên nhìn cô ấy. Tôi chỉ thấy cô ấy nở nụ cười giả tạo rồi ngồi xổm xuống trước mặt tôi." Hể, đến mức này mà cậu vẫn còn tin tưởng tôi một cách ngu muội vậy ư. Nói cho cậu biết, trong nước ép có độc do chính tôi bỏ vào. Tôi chưa nói với cậu rằng tôi là thiên tài điều chế độc dược ư ? "" Cái..." " Ahaha, nhìn cậu kìa, ai ngờ rằng Kaho Mafuyu lại dễ bị hạ độc thế cơ chứ ? Cậu tin tưởng tôi đến mức uống nước của tôi mà không mảy may nghi ngờ. Cậu khờ đến mức nào vậy ? "" Không...không thể, Kuro...me cậu..."" Tôi thì sao ? Tôi từ lâu đã chán ghét cô lắm rồi. Tôi căm ghét tài năng của cô, sự nghiệp của cô, cuộc sống của cô. Suốt ngày phải sống sau cái bóng của cô làm tôi phát tởm. Tôi căm hận cô đến tận xương tủy, tại sao tôi lại không thể có được tài năng và sự nghiệp như cô, tại sao chỉ có cô mới được công nhận ? Trong khi tôi cố gắng làm mọi thứ để được như cô thì cô đã làm gì, cô ngày một trở nên tài giỏi hơn. Tôi chịu đựng quá đủ rồi, cô nên chết đi. " - Khuôn mặt Kurome trở nên điên loạn, cô ta đứng dậy, dùng chân đạp vào tôi, tôi cố gắng cử động nhưng không thể. " Cô không thể cử động đâu. Chất độc do tôi điều chế có thể khiến cho người khác tê liệt, đầu óc họ sẽ choáng váng, cơn đau sẽ từ từ kéo tới tra tấn họ. " - Cô ta cười rồi tiếp lời - " Để giảm bớt đau đớn cho cô, tôi đã chuẩn bị sẵn một món quá. "Nói xong, cô ta lấy trong túi xách trên bàn ra một khẩu súng, đồng tử tôi giãn to ra, nước mắt cứ thế rơi xuống. Kurome mà tôi tin tưởng giờ đã phản bội tôi. Và cô ấy sẽ giết tôi.*Đùng*Tiếng còi súng vang lên, một viên đạn găm vào tim tôi, máu chảy ra thành vũng. Kurome vẫn đnag nhìn tôi, bằng đôi mắt sắc lạnh.A, mình sắp chết ư. Mình đã tin tưởng đến vậy mà. Cuối cùng thì...mình đã bị phản bội bởi người mà mình tin tưởng nhất.Tôi đã hoàn toàn mất đi ý thức.Và tôi đã chết.____________Thế giới Alpha____________Trong một căn nhà nhỏ giữa cánh đồng rộng lớn mênh mông, một tiếng khóa " oa oa " vang lên.Ngay sau đó, một người đàn ông đẩy cửa chạy vào nhà, trước mặt ông là hình ảnh người đở đẻ ôm trên tay đứa trẻ đang khóc và hình ảnh người vợ của mình đang nằm trên giường nở nụ cười yếu ớt nhìn ông. " Elias, là một bé gái đó anh. "Người đàn ông tên Elias nở nụ cười với vợ mình mà một giọt nước mắt hạnh phúc chảy dài trên khuôn mặt. Ông tiến tới ôm lấy vợ mình. " Rina, em giỏi lắm Rina. Giờ tên đứa bé sẽ là Elina, Elina Tingel. "
______________15 năm sau _____________Học viện Magical, phòng của giáo sư Sylphin. " Con đi thật ư ? " - Giáo sư Sylphin nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự lo lắng. " Vâng ạ. Con đã tốt nghiệp học viện rồi. Giờ con đã là một phù thủy thật sự. Con sẽ bắt đầu cuộc hành trình đi du ngoạn để khám phá thế giới. 5 năm qua cảm ơn giáo sư rất nhiều. Nhờ có cô mà con mới có được hôm nay. "" Không cần phải khách sáo vậy đâu. Con là con gái của Elias và Rina, Elina. Trước khi chết hai người họ đã giao con cho ta. Thực lòng ta cũng không muốn cho con đi. " Sylphin nói" Từ lúc sinh ra tới bây giờ, con đã sống trong sự bảo bọc của mọi người. Con muốn được ra ngoài và khám phá thế giới xung quanh, con muốn đi đến nhưng vùng đất khác nhau. Đó là mong ước của con. " Tôi lên tiếng, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết." Ta biết ngay con sẽ nói vậy mà. Thôi được, con hãy đi đi, làm bất cứ điều gì con muốn. Giờ đây con đã là một phù thủy rồi. Với tư cách là người dạy dỗ con, ta trao cho con chiếc huy hiệu này, nó sẽ là minh chứng cho việc con là một phù thủy. Và ta ban cho con một danh hiệu, con sẽ là ' Phù thủy ánh trăng '. "
____________Hết chương 1_____________Cảm ơn các bạn đã đọc, mong các bạn sẽ tiếp tục đón đọc chương 2 của mình.*hình nhân vật : Tachibana Kurome
Sylphin Kmetch
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com