TruyenHHH.com

Cuoc Phieu Luu Cua Tom Sawyer M Twain


       Tom về đến nhà vừa gặp lúc dì Poly đang ngồi bên cửa sổ mở toang, trong một căn phòng rộng rãi mát mẻ ở phía sau nhà, căn phòng này vừa dùng làm buồng ngủ vừa làm phòng ăn và phòng đọc sách. Trời mùa hạ không khí dễ chịu, cảnh vật tĩnh mịch êm đềm, hoa thơm ngào ngạt, đàn ong vo ve như ru ngủ, tất cả những cái đó đã có hiệu quả: Bà cụ ngồi đan, lim dim đôi mắt, đầu lắc la lắc lư chỉ muốn gật - cụ Poly ngồi một mình, chỉ có con mèo đang ngủ nằm tròn trong lòng làm bạn, kính của cụ, cụ sợ rơi nên đã gài đôi gọng lên mái tóc hoa râm cho chắc chắn. Cụ đinh ninh là Tom thể nào cũng đã trốn việc đi chơi từ lâu rồi, nên không khỏi ngạc nhiên khi thấy Tom dẫn xác về, tự đặt mình dưới quyền của cụ một cách gan dạ như vậy. Tom nói:

- Bây giờ dì cho cháu đi chơi chứ?

- Thế nào! Đã đòi đi chơi rồi cơ à? Thế công việc làm đến đâu rồi?

- Thưa dì xong hết cả rồi ạ!

- Này Tom, không được nói dối, dì chúa ghét đứa nói dối.

- Thưa dì, cháu không nói dối đâu; xong hết rồi thật đấy ạ.

       Chỉ nghe nói như vậy không thôi, cụ Poly chưa lấy gì làm tin lắm. Bà cự liền đi ra tận nơi xem có thật không, có được hai mươi phần trăm sự thật trong lời Tom nói thì chắc cụ cũng đã lấy làm hài lòng lắm rồi. Khi cụ thấy tất cả chỗ hàng rào đã quét vôi tươm tất, không những quét một nước mà còn quét hai ba nước, ngay cả dưới chân hàng rào cũng quét một vạch vôi dài, thì cụ lại càng ngạc nhiên không sao tả xiết.

       Cụ nói:

- Thật dì không bao giờ ngờ đấy! Việc đã quá rõ, không ai có thể chối cãi được nữa, cháu đã để tâm làm thì làm ra trò ngay - cụ vừa khen xong vội vã thêm ngay một câu để làm nhạt bớt tác dụng lời khen - nhưng khốn một nỗi dì buộc lòng phải nhận rằng ít khi cháu chịu làm lắm. Thôi đấy, cho đi chơi, nhưng trong vòng một tuần lễ thì cũng có lúc phải nhớ mà về đấy nhé, không thì lại chết đòn.

       Cụ Poly trước thành tích rực rỡ của Tom cảm động quá, dẫn cháu về nhà, mở tủ, chọn một quả táo ngon nhất cho Tom, nhưng không quên thuyết một hồi về giá trị và hương vị đặc biệt của một món quà như vậy, khi quà đó là do kết quả của những cố gắng theo con đường đạo lý chứ không phải con đường tội lỗi. Trong khi dì Poly kết thúc bài diễn văn bằng một câu văn hoa bóng bẩy lấy trong Kinh thánh nghe rất hay thì Tom liền "thó" ngay một chiếc bánh be nhê.

       Tom vừa ở trong nhà nhảy ra ngoài thì gặp ngay Xít đang đi ở đầu cầu thang ngoài sân lên buồng phía sau gác hai. Sẵn đấy có mấy hòn đất, chỉ trong nháy mắt không khí bỗng bụi mù, đất cát rơi rào rào xuống chung quanh người Xít như trận mưa đá, và khi dì Poly sửng sốt chưa kịp định thần chạy bổ tới cứu Xít, thì đã có dăm bảy hòn đất ném trúng người Xít và Tom đã nhảy vượt qua hàng rào ngoài vườn chạy mất. Thật ra vườn cũng có cổng, nhưng Tom bao giờ cũng vội quá nên chẳng bao giờ đi qua lối đó. Từ nay Tom mới yên tâm. Như vậy là Tom đã trả thù được Xít về việc nhắc nhở người khác để ý đến cổ áo Tom khâu bằng chỉ đen để làm khổ Tom.

       Tom đi vòng khu nhà mình rồi rẽ quặt vào một con đường lầy lội đi ngang qua sau chuồng bò của dì Poly. Đi được một lát, Tom chắc chắn không còn bị bắt về trừng phạt nữa, bèn rẽ và rảo bước đi về phía quảng trường trong làng, nơi tụ họp của bọn con trai, chia thành hai "đại hội", hẹn nhau trước đến đấy để đánh nhau. Tom là tướng chỉ huy một trong hai đội quân đó, còn Jô Harpơ (một thằng bạn nối khố của Tom) thì chỉ huy đội quân kia. Hai viên đại tướng đó không thèm hạ mình đích thân xông vào đánh nhau - việc đó thích hợp với lũ tiểu yêu hơn - mà cùng nhau ngồi trên một mô đất cao, để chỉ huy tác chiến thông qua những sĩ quan tùy tùng. Sau một trận ác chiến kéo dài, quân Tom đại thắng. Hai bên kiểm lại số binh sĩ tử trận, trao đổi tù binh, thỏa thuận với nhau về điều kiện cuộc tranh chấp sắp tới xong, bèn ấn định ngày giờ sẽ tái chiến. Sau đó, quân đội hai bên xếp thành hàng ngũ ra về, còn Tom trở về nhà một mình, còn Tom trở về nhà một mình.

       Khi đi qua trước cửa nhà Jep Thatsơ, Tom chợt thấy trong vườn thấp thoáng có bóng một cô bé Tom chưa được gặp bao giờ, một cô bé tuyệt xinh, mắt xanh biếc, bộ tóc vàng tết thành đôi bím dài, mình mặc một bộ quần áo mùa hạ trắng, quần thêu hoa. Vị anh hùng vừa đại thắng một trận oanh liệt của chúng ta, lần này chưa bắn một phát súng nào đã liền ngã gục. Hình ảnh cô bé Amy Lorenxơ nào đó liền bị xóa nhòa ngay trong trái tim Tom, không còn để lại một dấu vết nào nữa. Trước đây Tom đã tưởng mình yêu Amy đến thành si; Tom cho tình yêu đó lên đến cao độ, gần giống như một sự tôn thờ; ấy thế mà bây giờ té ra đó chỉ là một mối cảm tình nhỏ chẳng có gì và dễ bị tiêu tan ngay. Tom đã mất mấy tháng ròng tìm cách chiếm trái tim Amy và Amy cũng chỉ mới bộc lộ tình yêu với Tom cách đây có một tuần lễ. Tom là một chàng trai sung sướng và kiêu hãnh nhất đời vẻn vẹn có bảy ngày trời ngắn ngủi và bây giờ đây, chỉ trong chốc lát, hình ảnh Amy rời khỏi trái tim Tom như một người khách lạ sau khi đến chơi trong một cuộc thăm hỏi xã giao.

       Tom mê tít, lấm lét nhìn nàng tiên mới giáng trần kia cho đến khi thấy cô bé đã trông thấy mình, rồi giả như không biết có cô bé ở đấy, Tom ta bắt đầu giở đủ trò trẻ ranh lố bịch, cố "giương vây" khoe mẽ để làm cho cô bé phải khâm phục. Tom cứ tiếp tục làm cái trò đó một lúc lâu, nhưng giữa lúc đang biểu diễn một trò nhào lộn nguy hiểm, Tom chợt liếc mắt nhìn thấy cô bé quay lưng đi trở vào nhà. Tom tiến lại gần, buồn rầu ngả người vào hàng rào, hi vọng cô bé nán lại một lúc nữa, chưa vào nhà vội. Co bé rảo bước lên bậc thềm, đứng lại một lát rồi lại bước lên đi về phía cửa. Tom thở dài đánh sượt một cái khi cô bé đạt chân qua ngưỡng cửa. Nhưng bỗng nhiên nét mặt Tom tươi hẳn lên; trước khi đi vào trong nhà, cô bé vứt qua hàng rào cho Tom một bông lan tử la. 

       Tom chạy vòng quanh đến cách bông hoa chỉ đọ một vài bước thì đứng lại, lấy tay che mắt và quay về phía đường phố, làm như đang mải nhìn thấy một cái gì thú vị ở phía đó. Rồi Tom nhặt một cọng rơm để lên mũi, ngửa mặt lên trời, vừa giữ cọng rơm cho thăng bằng vừa lắc người mỗi lúc một nhích lại bông lan tử la. Cuối cùng, Tom để chân đè lên bông hoa rồi lấy ngón chân khéo léo quặp lấy vật báu kia và cứ thế nhảy lò cò đi thẳng, và đến chỗ góc đường thì lẩn mất. Nhưng chỉ lẩn đi độ một phút thoi - đủ thì giờ để cởi khuy nhét bông hoa vào trong áo, gần ngay trái tim - hay gần dạ dày chưa biết chừng, vì Tom không hiểu biết lắm về các bộ phận trong cơ thể con người, và về diểm này được cái Tom cũng không đến nỗi khó tính lắm. 

       Tom quay trở lại quanh quẩn mãi ở chỗ hàng rào, tiếp tục cái trò múa may "trổ tài" như lúc trước cho tới sẩm tối, nhưng cô bé vẫn không thấy ló mặt ra lần nào nữa. Tuy nhiên, để tự an ủi, Tom nhủ thầm có lẽ cô bé vẫn đứng nấp sau một cửa sổ nào đó và thấy rõ tình ý của mình. Cuối cung, thất vọng, Tom bất đắc dĩ phải quay trở về nhà, trong đầu óc đáng thương của nó tràn ngập không biết bao nhiêu ảo ảnh.

       Bữa cơm tối hôm đó, Tom vui vẻ khác hẳn mọi người, làm cho dì Poly phải ngạc nhiên không hiểu "thằng bé có chuyện gì". Tom bị dì mắng vì tội ném đất vào người Xít, nhưng Tom cũng bất chấp không thèm quan tâm chút nào. Tom tìm cách thó đường ngay trước mặt dì, liền bị đánh mấy cái vào ngón tay.

       Tom nói:

- Thế sao dì không đánh thằng Xít khi nó lấy đường của dì?

- Thằng Xít nó không có tệ quá như mày. Mày hễ để sểnh ra là lúc nào cũng ăn vụng đường được.

       Một lát sau, cụ Poly đi xuống bếp. Đắc chí là không sợ bị dì đánh mắng, Xít thò tay với bình đường - thái độ của một kẻ đắc thắng, làm cho Tom tức tưởng đến lộn ruột lên được. Nhưng Xít tuột tay, bình đường rơi xuống đất, vở tan ra từng mảnh, Tom khoái quá, cố giữ im lặng. Tom nhất định sẽ không nói nửa lời ngay cả khi dì ở dưới bếp lên, và quyết sẽ ngồi yên cho tới khi nào ai là thủ phạm, lúc bấy giờ Tom mới nói. Thật ở trên đời không gì thú vị bằng được thấy cháu yêu quý của dì, đứa con trai gương mẫu nay "bị cái ấy". Tom thích chí quá, phải cố hết sức mới giữ được vẻ thản nhiên, khi cụ Poly ở dưới bếp lên thấy việc đổ vỡ tai hại đó, tức giận đứng nhìn mắt long lên trên đôi kính trễ trên sống mũi Tom nghĩ thầm "đã đến lúc rồi đấy", và liền sau đó Tom nằm ngay ra đất, rồi khi bàn tay phũ phàng của dì Poly giơ lên sắp sửa giáng xuống nữa thì Tom vội kêu to:

- Đánh gì cháu? Cháu làm gì mà dì đánh cháu? Thằng Xít nó đánh vở bình đường đấy chứ! 

       Dì Poly ngừng tay, lúng túng không biết xử trí ra sao. Còn Tom thì nhìn dì như van lơn xin dì rủ chút lòng thương cho mình đỡ khổ. Bà cụ lặng thinh không nói được nữa, nhưng sau chỉ nói được một câu:

- Hừ! Mày tưởng phải đòn oan lắm đấy phỏng. Tao đánh mày về một tội mày lếu láo giở những trò tinh nghịch táo bạo trước kiakhi tao đi vắng. Thôi tha cho.

       Nói thế bà cụ lại hối và rất muốn nói một vài lời ngọt ngào âu yếm với Tom, nhưng lại chợt nghĩ nếu làm như vậy, chẳng hóa ra mình nhận lỗi và còn gì là thể thống khuôn phép nữa. Vì thế cụ đành nín thinh và bỏ đi làm công việc khác, trong lòng bứt rứt không yên. Tom dỗi chạy vào một xó ngồi, càng nghĩ càng thêm cay đắng. Tom biết rằng trong thâm tâm dì muốn xin lỗi Tom; lòng Tom vừa buồn rầu vừa hả dạ khi nhận thấy điều đó. Tom nhất định sẽ không để lộ một tí gì ra bên ngoài và quyết không thèm để ý đến một dấu hiệu gì của một ai khác. Tom biết dì thỉnh thoảng lại liếc nhìn mình, qua màng nước mắt hết sức thiết tha, nhưng Tom không muốn biết đến cái đó. Tom hình dung mình ốm sắp chết nằm trên giường, dì Poly đang cúi xuống cầu xin một lời tha thứ nhưng Tom quay mặt vào tường, khăng khăng không chịu nói nửa lời và cứ thế hồn lìa khỏi xác. Lúc đó dì sẽ nghĩ như thế nào? Rồi Tom lại tưởng tượng có người vớt được xác Tom ở ngoài sông đưa về nhà, bộ tóc quăn ướt dính bết, trái tim đau đớn của Tom nay không còn đập nữa. Dì Poly sẽ ôm choàng lấy xác cháu, nước mắt như mưa, môi mấp máy cầu xin Chúa ban phúc trả lại cho mình thằng cháu và xin hứa sẽ không bao giờ, không bao giờ còn đối xử với nó một cách tàn tệ oan uổng như thế nữa. Nhưng Tom vẫn nằm đó, lạnh cứng và trắng bệch trước mắt dì, thằng bé đau khổ đáng thương kia nay đã chết đi, thế là dứt hết mọi nỗi phiền não ở đời. Trí tưởng tượng càng nung nấu, Tom càng nghĩ miên man, giấc mơ càng trở nên bi thảm làm cho Tom không ngừng nuốt nước mắt và thấy như muốn nghẹt thở. Mắt Tom đẫm lệ, như chìm ngập trong một làn nước lờ mờ  mỗi khi chớp chớp đôi mi lại trào ra và chảy ròng ròng theo đầu mũi xuống. Tom tìm thấy một khoái cảm đặc biệt trong việc ấp ủ vuốt ve những đau khổ của mình, làm cho Tom không thể nào chịu đựng được những sự vui sướng hão huyền ở trên đời này hay một sự hân hoan lạc điệu nào đến xen vào đó; khoái cảm ấy với Tom thiêng liêng quá, không thể để có sự đụng chạm như vậy được; cho nên, một lát sau, khi Mary, con cụ Poly, ở ngoài đi vào, vừa đi vừa nhảy chân sáo, nhanh nhẹn, với nỗi vui sướng được trở về nhà sau một tuần lễ về quê chơi, một tuần lễ xa nhà tưởng chừng dài bằng một thế kỷ, thì Tom ngồi nhỏm dậy, theo một cửa đi ra bên ngoài, đầu óc bao phủ một lớp mây đen ảm đạm, vừa đúng lúc Mary từ một cửa khác đi vào, mang theo ánh nắng mặt trời và lời ca giọng hát.

       Tom lang thang đi, tránh xa những nơi bọn con trai trong làng thường hay lui tới, tìm những chốn cảnh vật tiêu điều phù hợp với tâm trạng mình. Dưới sông có một bè gỗ như chào đón Tom. Tom xuống ngồi trên bè gỗ, gần mạn bên ngoài, ngắm nhìn mặt nước mênh mang ảm đạm, chỉ muốn đâm đầu xuống sông chết quách cho rảnh, chết ngay không còn biết gì nữa, không phải qua những thể thức không thú vị chút nào như tạo hóa đã vạch ra. Tom chợt nhớ đến bông lan tử la. Tom lấy bông lan tử la trong áo ra. Hoa đã nát và héo khô, khoái cảm u uất lại càng tăng. Tom tự hỏi không biết nếu rõ cảnh ngộ mình như thế này em có thương mình không? Không biết em có biết và cầu mong được có quyền quàng tay ôm cổ mình để an ủi mình không? Hay là sẽ quay lưng đi, tỏ vẻ lãnh đạm đối với mình như tất cả cõi đời vô vị này. Những ý nghĩ đó làm cho Tom hết sức đau khổ, đồng thời cũng hết sức vui sướng, Tom cố ấp ủ vuốt ve, lật đi lật lại mãi và đưa trước những ánh sáng mới khác nhau, kỳ cho đến không còn hứng thú nữa mới thôi. Cuối cùng, Tom đứng dậy, thở dài một tiếng rồi ra đi trong đêm tối.

       Vào khoảng chín rưỡi, mười giờ, Tom đi đến phố "Người đẹp vô danh" ở. Phố vắng tanh. Tom đứng lại một lát, tai không nghe thấy một tiếng động. Một ngọc nến chiếu sáng lờ mờ vào bức rèm ở một cửa sổ gác ba. Phải đó là biểu hiện của sự có mặt thiêng liêng của ai? Tom trèo qua hàng rào ngoài vườn, nhẹ nhàng luồn qua đám cây đến đứng dưới cửa sổ. Tom hồi hộp ngước mắt lên nhìn cửa sổ một lúc lâu rồi nằm dài xuống đất, mặt ngửa lên trời, đôi bàn tay để lên trên ngực,  bông hoa héo tội nghiệp kia vẫn cầm ở tay. Tom chỉ muốn chết ngay như vậy - chết ngay trong cái thế giới lạnh lẽo này, trên đầu không có một mái nhà che, chết mà không có một người bạn thân nào để lau hộ cho những giọt mồ hôi toát ra trên trán những người sắp chết, không có một bộ mặt thân yêu nào thương hại cúi xuống với mình khi bắt đầu cơn hấp hối. Sáng mami khi mở cửa sổ đón ánh nắng mặt trời tươi vui nhìn xuống, em sẽ thấy anh như vậy. Em ơi! Không biết em có rỏ một giọt lệ nào xuống cái xác không hồn này không? Không biết em có khẽ thở dài một tiếng khi một cuộc đời son trẻ và rực rỡ nhường này bị chôn vùi một cách phũ phàng vào lúc mới nửa chừng xuân hay không? 

       Cửa sổ mở. Có tiếng nói ông ổng của người hầu gái làm ô trọc cả sự yên tĩnh thiêng liêng của đêm khuya thanh vắng, và nước ở đâu đổ xuống như thác vào cái xác nằm sóng soài của chàng trai "tử vì đạo" tội nghiệp kia.

       Vị anh hùng của chúng ta bị sặc nước vội đứng phắt dậy, miệng phun phì phì, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn người. Có tiếng giống như đạn rít, xen lẫn tiếng người lẩm bẩm chửi rủa? Sau đó có tiếng kính loảng xoảng, một bóng đen nhỏ lờ mờ nhảy qua hàng rào rồi biến vào trong đêm tối.

       Một lát sau, Tom về nhà thay quần áo đi ngủ, khi nó mang chỗ quần áo ướt sũng kia ra xem xét dưới ánh ngọn nến mỡ bò lù mù thì Xít chợt thức giấc dậy; ví thử Xít có ý nghĩ lờ mờ muốn nói "bóng gió" gì Tom thì cũng đã phải biết suy nghĩ hơn và muốn yên thân không dám hé môi vì trong đôi mắt của Tom có một cái gì trông rất đáng sợ.

       Tom lên thẳng giường nằm không bị thêm cái tội phải cầu kinh trước khi đi ngủ, và Xít đã tâm niệm ghi nhớ khuyết điểm này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com