TruyenHHH.com

Cuoc Goi Suayeon Fanfic Full

Chap 27.

- Việc chị bảo Bora giống ba cô ấy, có khác nào giết cô ấy không?

- Tzuyu, chị đã rất hối hận và xin lỗi Bora rất nhiều, chị đã mong cô ấy tha thứ cho chị, và cô ấy tỏ ra mọi thứ đều ổn, nên chị đã nghĩ…..

- Siyeon, với một người bị bệnh tâm lý, ở một mình trong 1 tiếng, sẽ giống như 1 ngày, và chị bỏ rơi cô ấy trong 3 ngày – Tzuyu ngắt lời.

- ……………chị biết lỗi của chị có làm gì cũng không thể xóa được, nên chị đang cố gắng hết sức để bù đắp cho cô ấy, chị mong em có giải pháp tối ưu, Tzuyu, xin hãy giúp Bora – Siyeon với ánh mắt cầu khẩn, trái tim cô như bị bóp chặt, Bora diễn xuất quá giỏi, cô ấy lo sợ như vậy, mà cô không hề thấy.

- Em đã đưa thuốc cho Bora và dặn cô ấy cách uống rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi, bệnh này cần thời gian.

- Cám ơn em.

- Bora đã lý tưởng hóa chị, Siyeon, trong mắt cô ấy, chị như con người hoàn hảo, và điều đó không tốt nếu không có giới hạn, ai cũng là con người thôi. Và sau những việc chị làm với cô ấy, cô ấy cảm thấy sợ hãi.

- Chị cần làm gì?

- Bớt diễn vai hoàn hảo trước mặt cô ấy lại, có khó khăn gì phải chia sẻ với cô ấy, dành thời gian nói chuyện về nội tâm nhiều hơn với cô ấy. Và em đã nói rằng chị hãy để cô ấy chăm sóc chị nhiều hơn, hãy làm đi.

Siyeon quay trở về nhà của Handong với gương mặt không vui vẻ cho lắm, Tzuyu chỉ cần nhìn vào mắt cô, là đã biết rằng cô có vấn đề, cô ấy là một chuyên gia.

Chính xác rằng Siyeon đã che giấu mọi khó khăn của chính mình với Bora, cố tỏ ra lý tưởng trước mặt cô ấy. Đáy lòng cô, vốn tồn tại một nỗi sợ mà cô luôn che giấu, cô đã từng vuột mất Bora, và cô sợ mất cô ấy lần nữa, cô sợ rằng nếu cô không thể hiện tốt, Bora sẽ rời cô. Ngay cả chuyện cô lao đao về tài chính và công việc trước đây, cô giấu kỹ không để Bora biết, cả chuyện cô nghi ngờ Bora với Seungyeon, cô cũng không dám nói với Bora, tất cả chỉ vì một nỗi sợ, rằng Bora sẽ rời đi.

Chính vì thế nên khi mọi thứ bị vỡ ra như giọt nước tràn ly, cô đã mất kiểm soát, và nói những lời nặng nề, thậm chí cô còn đẩy cô ấy ra, còn cào tay cô ấy bật cả máu, cô đã giáng một cú đau đớn vào tinh thần của Bora, làm cho cô ấy, cũng giống cô, che giấu tất cả khó khăn của chính mình.

Có nghĩ cũng không thể ngờ được rằng Bora bị mệt mỏi cơ thể suốt thời gian qua, cô ấy chóng mặt mà không hiện một nét nhăn trán, buồn nôn mà không hiện một nét đau khổ, sao cô ấy lại có thể che đậy tinh vi như vậy.

Rốt cuộc, cô sống hoàn hảo trước mặt Bora để làm gì, cô ấy ở cạnh cô là để được chữa lành, chứ không phải để thêm bệnh.

Hai người, đều không muốn rời xa nhau, nhưng lại sợ đối phương sẽ rời bỏ mình trong tương lai, trớ trêu….

Lee Siyeon, thật tệ hại…

- Bora, tôi mệt quá, chị lái xe nhé – Siyeon giơ chìa khóa ô tô trước mặt Bora, làm cho cô gái thấp hơn rất ngạc nhiên, rồi cũng nhẹ nhàng chấp thuận, hai người tạm biệt cặp đôi Handong Gahyeon rồi ra về.

Trên đường đi, Siyeon ngồi ở ghế phụ, nhưng người nghiêng hẳn về phía Bora, nhìn người lái xe không chớp mắt, cô đang suy nghĩ rất nhiều, cô nên nói gì đầu tiên.

- Sao thế? – nhận thấy phản ứng khác thường của Siyeon, Bora gặng hỏi

- Chị có đang ổn không?

- Là sao?

- Có bị chóng mặt, hay buồn nôn, đau đầu?

Bora bất ngờ liếc Siyeon, cô ấy đã biết.

Thấy nắm tay của Bora trên vô lăng có chút căng thẳng, Siyeon nhẹ nhàng nói

- Mình đến biển đi.

- Đi giờ này sao, muộn rồi…

- Không, đến biển Eurwangni đi, gần mà.

Sau hơn 1 tiếng, chiếc xe đã lăn bánh đến bờ biển Eurwangni, Bora và Siyeon đứng ở bờ biển, gió thổi dào dạt, như muốn đua nhau chơi đùa trong ban đêm.

- Siyeon…. – thấy Siyeon quá trầm lặng, Bora e ngại mở lời, cô cảm thấy có lỗi vì để cô ấy biết chuyện tinh thần của cô dạo gần đây không ổn cho lắm, chắc hẳn Tzuyu đã gọi cho Siyeon kể về điều này.

- Bora, chị sống với tôi, có thấy hạnh phúc không? – Siyeon xoay người đối diện với Bora, thẳng mặt mà hỏi.

- Sao em lại hỏi vậy?

- Trả lời tôi đi….

- ………có chứ, tôi rất hạnh phúc.

- Câu trả lời của chị thật chần chừ.

- Rốt cuộc em muốn nói chuyện gì? – Bora tim đập nhanh như trống đánh

- Ở đây chẳng có ai cả, lời nói rồi cũng bị gió cuốn theo, bây giờ chúng ta có thể thành thật hết mọi thứ với nhau được không?

- ………..

- Chúng ta có chung một nỗi sợ, chị có biết điều này không? – Siyeon khóe mắt rưng rưng, sắp sửa trực trào.

- …………

- Tôi xin lỗi vì đã che giấu suy nghĩ của mình suốt thời gian qua, việc tôi phải đền hợp đồng cho khách hàng đã làm tôi lo lắng rất nhiều, nhưng tôi vẫn tỏ ra mọi thứ đang ổn trước mặt chị. Tôi muốn cho chị một cuộc sống đầy đủ nhất, tôi không muốn thua kém ông Kim. Tôi đã có một hôm nói dối chị rằng đi gặp khách hàng nguyên 1 ngày, nhưng thực ra tôi đi gặp ông Kim, để đàm phán với ông ta, để ông ta cho chị yên, ông ta đã nói rằng sẽ dùng tiền để kéo chị về Masan ở.

- ………

- Tôi không biết sau đó ông Kim có liên lạc với chị không, nhưng thời gian trôi qua nhanh quá nên tôi cũng đã quên đi nỗi sợ đó, nhưng sau đó chị lại đi làm, và còn đi cùng với Seungyeon liên tiếp, tôi rất sợ mất chị lần nữa, nhưng tôi lại diễn, tỏ ra ổn lần nữa.

- …..

- Tôi còn nghe thấy chị nói chuyện với ai đó, về việc chị mệt mỏi khi phải chiều chuộng ai đó, tôi đã nghĩ chị mệt khi ở với tôi, nhưng tôi lại tỏ ra ổn. Và rồi khi không chịu được, tôi đã làm tổn thương chị.

- ……….

- Tôi xin lỗi vì lại lôi chuyện này ra để nói dù chúng ta đã thống nhất không nói về nó nữa, nhưng tôi biết chuyện đó vẫn chưa nhòa đi trong lòng chị, nó khiến chị lo lắng.

- ………….

- Cái nỗi sợ của tôi rất lớn, và tôi nên chia sẻ với chị ngay từ đầu chứ không để muộn màng như vậy, tôi đã khiến chị có thêm bệnh, tôi thật tệ mà.

- ………..

- Từ bây giờ tôi sẽ không giấu chị bất cứ điều gì nữa, ước mơ của tôi là được ở cạnh chị, nhìn thấy chị khỏe mạnh và hạnh phúc.

- …………

- Kim Bora, chị có thể giúp tôi thực hiện điều ước này chứ? – Siyeon mặt đã ướt hết, giọng nói lạc đi sang tông khác, gió thổi ngày càng mạnh, khiến cho lời nói bị át đi rất nhiều.

Bora ngỡ ngàng, tâm tư của Siyeon, bây giờ cô mới biết, một cách rõ ràng và cụ thể. Hai người đứng đó nhìn nhau một lúc lâu, bờ vai Siyeon run rẩy rõ rệt, Bora bước gần hơn, ôm lấy cô ấy.

- Siyeon, tôi luôn ở đây, và sẽ chẳng đi đâu hết.

- ……………

- Ba Kim đã gọi điện và dùng tiền để dụ dỗ tôi về Masan ở, hôm đó tôi đã rất đau khổ và rốt cuộc tự lấy dao rạch tay mình lúc nào không hay.

- Là hôm đó sao?

- Tôi mệt mỏi vì phải giả vờ yêu Seungyeon, cả ngày ở với cô ấy, lúc nào tôi cũng muốn về nhà thật nhanh, để ôm em đi ngủ, và tôi biết việc mình làm thật là vô nghĩa, thậm chí còn làm em tổn thương.

- Sau đó một thời gian, tôi đã chủ động gọi cho ba, và nói rằng tôi sẽ ở với em, bằng bất cứ giá nào, dù khó khăn tài chính, hay ngay cả khi em đuổi tôi đi, tôi cũng ngoan cố không đi.

- …………

- Có chết tôi cũng chẳng rời đi đâu, và hôm em lạnh lùng ra khỏi nhà, tôi cảm giác như tôi sắp chết thật – lời Bora nói làm Siyeon bị kích động, cô ôm chầm lấy Bora thật chặt, như thể Bora là cánh diều, sẽ biến mất nếu không giữ chặt.

- ………….

- Có phải, chúng ta có nỗi sợ, vì chúng ta thiếu tin tưởng nhau không? – Bora hỏi bâng quơ.

- Tôi phải làm gì để chị tin tôi hơn?

- Hôn tôi đi.

- Chỉ vậy thôi sao? – Siyeon ôm lấy mặt Bora, nâng niu như một báu vật.

- Đúng rồi, tôi chỉ cần vậy thôi.

Siyeon chấp thuận, kéo Bora vào một nụ hôn sâu.

End chap 27.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com