Sét đánh ngang tai. Anh phản bội (2)
- Anh cùng bọn con trai trong lớp cá cược, trong hai tuần anh tán đổ Tịch Bích Nhạc và họ mời anh đi bar một tuần. Thấy vui nên đồng ý thôi.
Xích Liên Triệt bình tĩnh nhún vai. Sở Kiều tròn mắt rồi cười lên, ôm lấy tay anh nũng nịu :
- A, hóa ra là thế. Bảo sao bỗng dưng anh lại hẹn hò với con nhỏ đó. Vậy khi nào anh mới đá nó? Người ta muốn làm bạn gái của anh nha.
- Chưa biết, chán thì bỏ thôi. Đang rất thú vị mà.
Xích Liên Triệt tặc lưỡi, tỏ vẻ không đáng bận tâm mà đâu biết rằng từ đầu tới cuối cô đã nghe được toàn bộ. Tịch Bích Nhạc nhếch môi cười tự giễu, gắt gao cắn răng không để mình khóc.
- Được a, nhưng anh nhớ phải nhanh một chút rồi hẹn hò với em đó.
Cô nghe thấy Sở Kiều nói như thế. Và họ ôm hôn nhau rồi cùng trở về biệt thự.
Tịch Bích Nhạc tắt điện thoại. Bao nhiêu kiên trì nãy giờ của cô đều sụp đổ, từng giọt nước mắt không kìm được lăn dài trên má. Cô sụp xuống góc tường, thân hình nhỏ bé run rẩy khóc nấc lên.
Một đôi tay dịu dàng dìu cô lên, là Bắc Quân. Anh đưa tay vỗ về cô, nhẹ nhàng an ủi cô :
- Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Vốn dĩ anh mua đồ ở cửa hàng tạp hóa thì thấy cô muốn chào hỏi nên vô tình chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra. Bắc Quân biết Xích Liên Triệt cùng cô hẹn hò và anh đã nghĩ có sẽ hạnh phúc nhưng không ngờ đó lại là một trò đùa của Xích Liên Triệt. Bắc Quân không nói gì, chỉ chậm rãi vỗ về đôi vai run rẩy của cô.
Tịch Bích Nhạc biết giờ không phải lúc để yếu đuối nên cố gắng dừng khóc. Cô nói với Bắc Quân :
- Xin cậu hãy làm như chưa thấy gì, đừng kể chuyện này với bất kì ai, được chứ?
- Được. Tôi hỏi Xích Liên Triệt cho rõ ràng nhé? Trông cậu không ổn chút nào.
- Không cần đâu, cảm ơn. Mình có thể tự giải quyết.
- Tôi đưa cậu về.
- Mình không sao. Cậu về trước đi. Trời lạnh đấy.
Tịch Bích Nhạc nói xong, đưa tay tạm biệt Bắc Quân rồi trở lại biệt thự.
Xích Liên Triệt quan tâm hỏi khi thấy cô từ ngoài cổng đi vào:
- Em đã đi đâu? Mắt mũi sao lại đỏ bừng như vậy.
- A, em đi mua thuốc tiêu hóa. Có lẽ do trời lạnh nên mặt đỏ lên thôi.
- Trong nhà có sẵn thuốc mà.
- Em không biết. Thôi, chúng ta vào đi. Mọi người đợi đấy.
Tịch Bích Nhạc nói rồi đi vào bàn tiệc. Suốt bữa cơm cô cảm thấy như mình đang nhai sáp chứ không phải những món ăn ngon trên bàn nhưng cô ăn rất nhiều, có tỏ ra ngon miệng.
- Bích Nhạc à, cậu nấu ngon thật đấy. Ai lấy được cậu là có phúc lắm nha. Hay cậu để tôi đi theo cậu luôn được không?
Anh chàng béo Phùng Nhiên hưng phấn đề nghị. Mọi người cũng ồn ào theo. Xích Liên Triệt đá vào cái mông mập mạp của Phùng Nhiên một cái :
- Biến đi. Cậu muốn đào góc tường của tôi sao?
_____ta là phân cách tuyến 'muốn đào góc tường '_____
Sau khi thu thập một chút, Xích Liên Triệt đưa cô về nhà và dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt. Tịch Bích Nhạc gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhìn anh đi mới quay bước vào nhà.
Xích Liên Triệt bình tĩnh nhún vai. Sở Kiều tròn mắt rồi cười lên, ôm lấy tay anh nũng nịu :
- A, hóa ra là thế. Bảo sao bỗng dưng anh lại hẹn hò với con nhỏ đó. Vậy khi nào anh mới đá nó? Người ta muốn làm bạn gái của anh nha.
- Chưa biết, chán thì bỏ thôi. Đang rất thú vị mà.
Xích Liên Triệt tặc lưỡi, tỏ vẻ không đáng bận tâm mà đâu biết rằng từ đầu tới cuối cô đã nghe được toàn bộ. Tịch Bích Nhạc nhếch môi cười tự giễu, gắt gao cắn răng không để mình khóc.
- Được a, nhưng anh nhớ phải nhanh một chút rồi hẹn hò với em đó.
Cô nghe thấy Sở Kiều nói như thế. Và họ ôm hôn nhau rồi cùng trở về biệt thự.
Tịch Bích Nhạc tắt điện thoại. Bao nhiêu kiên trì nãy giờ của cô đều sụp đổ, từng giọt nước mắt không kìm được lăn dài trên má. Cô sụp xuống góc tường, thân hình nhỏ bé run rẩy khóc nấc lên.
Một đôi tay dịu dàng dìu cô lên, là Bắc Quân. Anh đưa tay vỗ về cô, nhẹ nhàng an ủi cô :
- Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Vốn dĩ anh mua đồ ở cửa hàng tạp hóa thì thấy cô muốn chào hỏi nên vô tình chứng kiến mọi chuyện vừa xảy ra. Bắc Quân biết Xích Liên Triệt cùng cô hẹn hò và anh đã nghĩ có sẽ hạnh phúc nhưng không ngờ đó lại là một trò đùa của Xích Liên Triệt. Bắc Quân không nói gì, chỉ chậm rãi vỗ về đôi vai run rẩy của cô.
Tịch Bích Nhạc biết giờ không phải lúc để yếu đuối nên cố gắng dừng khóc. Cô nói với Bắc Quân :
- Xin cậu hãy làm như chưa thấy gì, đừng kể chuyện này với bất kì ai, được chứ?
- Được. Tôi hỏi Xích Liên Triệt cho rõ ràng nhé? Trông cậu không ổn chút nào.
- Không cần đâu, cảm ơn. Mình có thể tự giải quyết.
- Tôi đưa cậu về.
- Mình không sao. Cậu về trước đi. Trời lạnh đấy.
Tịch Bích Nhạc nói xong, đưa tay tạm biệt Bắc Quân rồi trở lại biệt thự.
Xích Liên Triệt quan tâm hỏi khi thấy cô từ ngoài cổng đi vào:
- Em đã đi đâu? Mắt mũi sao lại đỏ bừng như vậy.
- A, em đi mua thuốc tiêu hóa. Có lẽ do trời lạnh nên mặt đỏ lên thôi.
- Trong nhà có sẵn thuốc mà.
- Em không biết. Thôi, chúng ta vào đi. Mọi người đợi đấy.
Tịch Bích Nhạc nói rồi đi vào bàn tiệc. Suốt bữa cơm cô cảm thấy như mình đang nhai sáp chứ không phải những món ăn ngon trên bàn nhưng cô ăn rất nhiều, có tỏ ra ngon miệng.
- Bích Nhạc à, cậu nấu ngon thật đấy. Ai lấy được cậu là có phúc lắm nha. Hay cậu để tôi đi theo cậu luôn được không?
Anh chàng béo Phùng Nhiên hưng phấn đề nghị. Mọi người cũng ồn ào theo. Xích Liên Triệt đá vào cái mông mập mạp của Phùng Nhiên một cái :
- Biến đi. Cậu muốn đào góc tường của tôi sao?
_____ta là phân cách tuyến 'muốn đào góc tường '_____
Sau khi thu thập một chút, Xích Liên Triệt đưa cô về nhà và dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt. Tịch Bích Nhạc gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhìn anh đi mới quay bước vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com