Cung Troi Cuoi Dat
Buổi tối học bài, bất chợt đụng tay vào mẩu thư trong hộp bút, cô lại mở ra để đọc.
Khóe môi bất giác nở nụ cười. Tịch Bích Nhạc biết, anh hình như đã làm cô xao động rồi. Có lẽ là đã thích anh rồi a. Nhưng mà cô không chắc những lời anh nói có phải là thật hay chỉ đơn giản là muốn đùa giỡn cô thôi? Chắc cần quan sát một thời gian nhỉ. Ừm, cứ quyết định vậy đi.
Tịch Bích Nhạc cười tủm tỉm, đem cất mẩu giấy thư vào hộp nhỏ trong ngăn bàn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chưa kịp ngồi vào chỗ thì Xích Liên Triệt đã kéo tay cô chạy đi.
《Cậu dẫn mình đi đâu vậy? 》
《Đi với tôi là được rồi. Có bí mật cho em. 》
Nói xong tiếp tục kéo tay cô chạy lên hướng sân thượng. Anh bịt mắt cô lại rồi dẫn cô bước tới sau cánh cửa sân thượng.
- Oa, đẹp quá đi mất!
Tịch Bích Nhạc mở mắt, thấy thật nhiều bong bóng cùng cánh hoa bay quanh người. Xích Liên Triệt nhẹ nhàng đến cạnh cô, tay chìa một chậu đất có cây tigon nhỏ đang chuẩn bị hé nở những bông hoa đầu tiên:
- Biết là em thích tigon nên tặng cho em đó.
Tịch Bích Nhạc đưa tay đón chậu cây, vuốt ve mấy chiếc lá. Anh đụng đụng người cô:
- Thế em nghĩ sao về lời tôi nói hôm qua?
- Ủa, lời gì cơ?_ Cô tỉnh bơ.
- Thì lời tỏ tình đó. Em có nhận lời làm bạn gái tôi không?
Tịch Bích Nhạc nhìn thẳng vào mắt anh:
- Cậu có chắc là vậy không, hay cậu chỉ muốn đùa giỡn mình thôi?
- Chắc chắn. Tôi yêu em. _ Xích Liên Triệt có chút chột dạ, hơi liếc mắt sang bên cạnh mới nhìn cô. Tịch Bích Nhạc bất chợt bỏ chậu cây xuống đất, đưa tay lồng vào bàn tay to lớn của anh :
- Được, em tin anh. Chúng ta sẽ thành thực với nhau, hứa với em nhé?
- Ừ, anh hứa.
Cả hai ngoéo tay với nhau. Xích Liên Triệt cười dịu dàng, nắm tay cô về lớp.
Khóe môi bất giác nở nụ cười. Tịch Bích Nhạc biết, anh hình như đã làm cô xao động rồi. Có lẽ là đã thích anh rồi a. Nhưng mà cô không chắc những lời anh nói có phải là thật hay chỉ đơn giản là muốn đùa giỡn cô thôi? Chắc cần quan sát một thời gian nhỉ. Ừm, cứ quyết định vậy đi.
Tịch Bích Nhạc cười tủm tỉm, đem cất mẩu giấy thư vào hộp nhỏ trong ngăn bàn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chưa kịp ngồi vào chỗ thì Xích Liên Triệt đã kéo tay cô chạy đi.
《Cậu dẫn mình đi đâu vậy? 》
《Đi với tôi là được rồi. Có bí mật cho em. 》
Nói xong tiếp tục kéo tay cô chạy lên hướng sân thượng. Anh bịt mắt cô lại rồi dẫn cô bước tới sau cánh cửa sân thượng.
- Oa, đẹp quá đi mất!
Tịch Bích Nhạc mở mắt, thấy thật nhiều bong bóng cùng cánh hoa bay quanh người. Xích Liên Triệt nhẹ nhàng đến cạnh cô, tay chìa một chậu đất có cây tigon nhỏ đang chuẩn bị hé nở những bông hoa đầu tiên:
- Biết là em thích tigon nên tặng cho em đó.
Tịch Bích Nhạc đưa tay đón chậu cây, vuốt ve mấy chiếc lá. Anh đụng đụng người cô:
- Thế em nghĩ sao về lời tôi nói hôm qua?
- Ủa, lời gì cơ?_ Cô tỉnh bơ.
- Thì lời tỏ tình đó. Em có nhận lời làm bạn gái tôi không?
Tịch Bích Nhạc nhìn thẳng vào mắt anh:
- Cậu có chắc là vậy không, hay cậu chỉ muốn đùa giỡn mình thôi?
- Chắc chắn. Tôi yêu em. _ Xích Liên Triệt có chút chột dạ, hơi liếc mắt sang bên cạnh mới nhìn cô. Tịch Bích Nhạc bất chợt bỏ chậu cây xuống đất, đưa tay lồng vào bàn tay to lớn của anh :
- Được, em tin anh. Chúng ta sẽ thành thực với nhau, hứa với em nhé?
- Ừ, anh hứa.
Cả hai ngoéo tay với nhau. Xích Liên Triệt cười dịu dàng, nắm tay cô về lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com