Cung Nhau Di Den Hanh Phuc Alltake Hoan
Gió trời lồng lộng, phóng tầm mắt từ nơi cao nhìn xuống bên phía dưới thấy được cái khung cảnh nhộn nhịp của mọi người đang nô đùa mùa lễ hội khiến cho Takemichi cảm thấy thích vô cùng. - Sao? Không tệ đúng chứ Takemicchi? Đây là ngọn đồi ở sân sau của ngôi đền đấy, tụi tao đã đánh dấu chỗ này làm của riêng lâu rồi với lại ở đây cũng chẳng có ai biết nữa. Xem pháo hoa ở đây là bao đỉnh! Vui vẻ gật gật đầu nhỏ, Takemichi thích thú ngắm nhìn phong cảnh bên dưới. Trên bầu trời đen cao vời vợi điểm xuyết bên trên là những ngôi sao làm thêm phần lấp lánh cho cái màn đêm u tối kia.Bên dưới chợt cảm thấy có độ ấm, cậu tò mò nhìn xuống ấy thế mà lại là Izana đang nắm lấy tay cậu. - Tao sợ mày lạnh thôi. Bùm...Bùm...Bùm...Từng đợt lại từng đợt pháo hoa được bắn lên trên bầu trời như những đóa hoa bung nở sáng rực rỡ làm xao động cả lòng người.- Pháo hoa đẹp ha tụi bây? Ước gì năm sau tao vẫn có thể được đi coi tiếp cùng với mọi người. Thật sự rất rất thích luôn! Bởi vì sao? Cậu không cần tiêu một đồng nào mà là được mọi người mua cho đồ ăn quá chừng đến no căng bụng đi không nổi! Khuôn mặt nhỏ nhắn vì thích thú cộng với thời tiết se lạnh khiến cho nó ửng hồng lên trông đáng yêu vô cùng khiến cho cả đám không hẹn mà cùng nhau đỏ mặt vì cậu. Đáng yêu thế này xứng đáng được ôm hôn vào lòng! - Hanagaki Takemichi! Nghe tiếng gọi của Mikey, cậu quay sang nhìn anh. Sao thế? Lần đầu tiên mà Mikey gọi đủ họ tên của cậu chứ không phải là biệt danh như mọi ngày nữa. Đã vậy nhìn khuôn mặt cũng vô cùng nghiêm túc nữa. - Có chuyện gì vậy Mikey? Mikey nắm chặt lấy hai tay, môi mỏng mím chặt lại tựa như đang chuẩn bị ra một quyết định nào đó vô cùng quan trọng. Anh hít sâu một hơi rồi cất to giọng. - Tao...Tao thích mày!! - H-Hả? Takemichi bây giờ chính thức đơ người, não bộ mất tín hiệu, sự hoang mang bây giờ bất ngờ ập đến khiến cậu không biết nói gì nữa. - Ê Mikey ai cho mày nói trước kia hả??? Chẳng phải cả đám đã cùng nhau lên kế hoạch từ trước là cùng nhau tỏ tình một lượt rồi sao?! Ai cho mày đánh lẻ? Draken tức tối cốc mạnh vô đầu Mikey một cái.- Tao thích mày! - Tao cũng thích mày nữa! Cưới tao đi Takemichi! Bây giờ mọi thứ đều loạn thành một đoàn, trong một đêm ấy thế mà Takemichi nhận hơn cả chục lời tỏ tình, ngay cả Sanzu ấy thế mà cũng y như họ bảo muốn hẹn hò cùng cậu. Wait a minute! Dừng lại hai năm nào, bảo bảo Takemichi đang ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình. - Tụi bây...đang đùa tao đúng không? Nay là đầu năm chứ có phải cá tháng tư đ*o?! Ran mỉm cười nhưng tay lại kéo căng hai cái má bánh bao của Takemichi ra sức nhào nặn khiến cho nó đỏ ửng cả lên. Ăn đau từ lực tay của gã, Takemichi muốn rưng rưng nước mắt ôm lấy hai má của mình. - Mày nghĩ ban nãy tao nói thích mày chỉ là đùa giỡn thôi sao? Nếu như đã như vậy thì... Ran phì cười, gã bất chợt siết lấy eo cậu, bàn tay nắm lấy phần cằm của Takemichi khiến cho khuôn mặt của cậu đối diện trước mặt mình, môi chạm môi trước đôi mắt mở to vì ngạc nhiên của Takemichi. Gã mạnh bạo ngấu nghiến lấy đôi môi mềm mại của cậu khiến cho nó sưng đỏ cả lên. Cái quần đùi gì vậy?!?! Ran...đang hôn cậu sao?!?! Đưa tay dùng sức đẩy mạnh gã ra, Takemichi hết hơi thở hồng hộc đưa tay chạm lên cánh môi của mình. Đau chết mất! Bộ là chó hay sao mà vừa hôn vừa cắn cậu vậy?! Nhưng chưa kịp ổn định lại hơi thở thì đã bị Kazutora bên cạnh tiếp tục chiếm đóng. Và cứ thế trong suốt 10 phút đó, Takemichi bị cả bọn xoay như chong chóng, bị hôn đến độ tay chân bủn rủn, đầu óc mơ hồ. Nếu như còn kéo dài thêm một lát nữa chắc Takemichi sẽ có một cái chết vô cùng nhục nhã đó là bị hôn đến độ thiếu oxi mà chết. Tại sao lại có chuyện như vầy kia chứ? Đám của Mikey thì cậu không biết nhưng những người còn lại của Izana....Má nó! Cho đám tụi nó ăn nhờ ở đậu, chiều tụi nó đến tận mây xanh thế mà giờ chúng nó trả ơn bằng cách ôm tâm tư nuốt cậu vào bụng. Takemichi cậu không cam tâm! - Đến bây giờ mày vẫn nghĩ tụi tao đang giả vờ nói dối hay sao Takemichi.... - Inupee, mày.... Trời ơi là trời, cậu đang muốn chửi cho banh nóc nhưng với cái khuôn mặt hệt như cún con đang dụi dụi vào người mình của Inupee, Takemichi nửa muốn giơ tay tát ngang đầu của anh, nửa lại không nỡ. Cuối cùng thì... Ừ thì cứ chửi cậu ngu, cậu yếu lòng đi nhưng thật sự là Takemichi không nỡ đánh anh một chút nào cả, bàn tay vì thế cũng chỉ đành bất lực mà đặt lên đỉnh đầu Inupee xoa xoa. Tuy nhiên Takemichi không biết rằng ở phía sau lưng, Inupee giơ ngón cái lên với đám phía sau tỏ ý cậu đã lọt vào tròng rồi. Họ biết rằng Takemichi dễ yếu lòng lắm, chỉ cần tỏ vẻ tội nghiệp một chút là cậu liền xiêu lòng. Dù không muốn nói lắm nhưng trong tất cả thì dường như Takemichi thiên vị cho Inupee nhất nên cả đám mới xem anh là vũ khí bí mật. Và giờ đây vũ khí bí mật ấy đã hoàn thành nhiệm vụ trong việc dụ dỗ thỏ con vào hang sói rồi. Còn với Takemichi thì sao? Hiện tại cậu chính là khóc không ra nước mắt. Lăng xăng giúp cho thụ chính né xa mấy trái bom nguyên tử này ấy mà giờ người ôm bom cuối cùng lại chính là cậu. Tại sao lại bắt cậu đi hốt hụi chót thế này kia chứ? Quả táo nhãn lồng của cậu hay sao vậy??? - Takemichi, thế câu trả lời của mày là gì? - Tao....Thật sự thì cậu chẳng biết phải trả lời như thế nào. Giờ đây Takemichi biết rằng họ chính là không phải đùa giỡn thôi mà là hoàn toàn nghiêm túc. Và Takemichi cậu từ lâu cũng đã xem họ không phải là một nhân vật do trí tưởng tượng tạo ra mà là một con người hoàn toàn. Takemichi cậu không hề ghét bọn họ nhưng...tình cảm sao? Mơ hồ quá rồi... Cậu có thích họ không? Nhìn cậu ngẩn tò te ra mặt thế kia, Mitsuya tiến đến đặt lên trán cậu một nụ hôn. - Không cần phải trả lời gấp, cứ từ từ thôi. Nếu như mày hiện tại chưa thích tụi tao thì tụi tao sẽ dùng chính thời gian của mình cảm hóa lấy tình cảm đến khi nào mày thích thì thôi. Đừng đặt nặng nó quá. - Ừ-Ừm...cho tao một chút thời gian đi, tao cần phải làm thoáng cái đầu của mình lại. Tao đi mua lon nước cái đã. Nói rồi Takemichi xoay lưng rời đi bỏ lại những ánh mắt phía sau đang dõi theo mình. Hiện tại cậu đang rối lắm, chuyện này không phải chỉ là chơi đùa nên Takemichi cậu cần phải suy nghĩ thật kỹ. Đi đến bên máy bán nước tự động, bỏ ra đó hai đồng xu rồi lựa chọn loại nước muốn mua, Takemichi tựa lưng vào tường mơ hồ suy nghĩ đến những chuyện xảy ra từ nãy giờ mà không hề hay biết phía sau có người đang từ từ tiếp cận bản thân. Đến khi nhận ra thì đã bị chiếc khăn tay có tẩm thuốc mê chụp lên mũi, dù có chống cự nhưng vẫn không thể mà từ từ lịm đi sau đó cả người dần bị kéo vào trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com