TruyenHHH.com

Cung Nang Tho Tung Hoang Gioi Bat Luong

Mùi bệnh viện, mùi thuốc sát trùng nồng nặc tràn vào hai cánh mũi anh. Ngón tay anh khẽ động đậy. Dù cho mí mắt vẫn còn nặng trĩu, nhưng anh buộc mình phải mở mắt ra để quan sát xung quanh, đó có lẽ là bản năng của kẻ đã quen sống trong nguy hiểm rồi

" Ôi! Anh tỉnh rồi sao. Bác sĩ ơi!"

Hinata đang ngồi đọc sách ở bên vội vàng đứng lên khi thấy đôi mắt tím đang nhìn chằm chằm mình, em nhanh chóng quay người đi để gọi bác sĩ. Nhưng có một lực kéo lấy tay em, may mắn là Hinata trụ vững, nếu không em ấy sẽ ngã vào người phía sau mất

" Này "

Một âm thanh khá yếu ớt vang lên cùng lúc với khi em bị giữ lại. Hinata quay đầu, hoá ra là anh trai kia đang giữ em lại

" Anh mới tỉnh không nên cử động nhiều đâu "
Hinata sốt sắng nhìn người con trai đang gắng rướn người lên để giữ lấy tay em

Chỉ với sự dịu dàng vốn có của Hinata, đã khiến cho anh cảm thấy thật bất ngờ và đầy hoài nghi. Tại sao cô ấy lại quan tâm anh như vậy? Tại sao cô ấy lại không ghê tởm anh như những người khác, đáng lẽ khi thấy một kẻ bẩn thỉu, rách rưới như anh thì cô nên bỏ mặc chứ? Tại sao cô không hỏi anh giữ cô lại làm gì? Tại sao lại quan tâm, hỏi han anh? Và tại sao cô ấy lại dịu dàng như thế?

Hàng loạt suy nghĩ ngổn ngang chiếm trọn bộ não của anh, đến khi anh tỉnh lại thì Hinata đã đi mất. Đôi tay anh vẫn giơ trên không, nhưng cổ tay nhỏ nhắn anh vừa nắm đã không còn ở đó. Chưa kịp đợi chờ bao lâu, em đã trở lại cùng một vị bác sĩ

" Bác sĩ ơi, anh ấy tỉnh rồi kìa. Mau kiểm tra cho anh ấy đi ạ "

Giọng Hinata vang lên, dù đang nói với tông giọng lớn nhưng giọng nói của em vẫn thật mềm mại và trong trẻo.

" Được rồi "

Vị bác sĩ tiến đến bên giường bệnh của anh và bắt đầu kiểm tra

" Sao rồi thưa bác sĩ? Anh ấy có ổn không ạ? "

Hinata lập tức hỏi khi thấy bác sĩ dừng việc kiểm tra, sự lo lắng tràn đầy nơi đáy. Chàng trai nhìn em từ nãy đến giờ cũng bị ánh mắt lo lắng ấy làm cho giật mình, một cảm giác kì lạ dấy lên trong lồng ngực anh

" Chàng trai này đã ổn rồi, ngoài chiếc răng bị gãy. Thì những vết thương đã được rửa sạch sớm và băng bó, sẽ không lo bị nhiễm trùng. Có lẽ những vết thương cũ trên người cậu ấy cũng không được chăm sóc, nhưng may mắn là không bị nhiễm trùng. Cậu ấy còn bị hạ đường huyết, cô hãy bồi bổ cho cậu ấy nhé"

Bác sĩ nói một tràng với em, lúc này em mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng dù vậy em vẫn cảm thấy thương tiếc cho chàng trai gầy nhỏ này

"Vâng, cảm ơn bác sĩ ạ"

Em cúi đầu cảm ơn bác sĩ, Hinata quả nhiên là vừa xinh đẹp, dịu dàng lại lễ phép. Vị bác sĩ nhìn em cũng muốn nhận em làm con dâu

" Chỉ cần ở đây theo dõi hai ngày thôi, sau đó cậu ta sẽ được xuất viện nhé cô gái "

Nói xong ông ấy quay lưng rời đi. Sau khi bác sĩ ra ngoài, Hinata vội vàng chạy đến bên giường bệnh, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Chàng trai ấy nãy giờ vẫn luôn nhìn em chằm chằm

"Này anh, giờ anh cảm thấy thế nào rồi?"

Hinata đưa tay lên định chạm kiểm tra vết thương của anh, nhưng rồi khựng lại và vội vàng rụt tay, nếu chạm vào người ta như vậy thì có hơi vô duyên, ít nhất phải hỏi người ta đã chứ

" Tôi ổn, mà cô là ai vậy?"

Giọng anh nhẹ, đều đều, đôi mắt tím nhìn Hinata một cách nghi hoặc, làm em liên tưởng đến một con mèo hoang được người nhặt về. Vừa cảnh giác nhưng lại rất mềm mại, ngoan ngoãn

" Tôi là Hinata Tachibana, tôi thấy anh nằm bên đường nên đưa anh đến bệnh viện. Còn anh? Anh cũng nên giới thiệu đi chứ"

Hinata nhìn thẳng vào đôi mắt mắt tím của chàng trai ấy. Em luôn được dạy rằng khi nói chuyện phải nhìn vào mắt người đối diện, đó là phép lịch sự tối thiểu. Nhưng em đâu biết vì điều đó đã khiến tai chàng trai kia đỏ lựng lên

" Tôi là Izana Kurokawa "

Trời, giới thiệu ngắn gọn thật đấy. Anh chàng này thuộc kiểu người mà khi có người hỏi mới trả lời sao? Mà còn trả lời duy câu hỏi mà người đối diện hỏi

" Vậy Kurokawa_san, tại sao anh lại ra nông nỗi như này?"

Hinata tiếp tục hỏi, bỗng một tia điện xẹt qua đầu em. Izana Kurokawa chẳng phải là tên của tổng trưởng băng Thiên Trúc sao? Lại còn nước da ngăm và mái tóc trắng, quả nhiên là người đó rồi

Izana cúi mặt xuống, anh ấy trầm ngâm và hình như đang khó xử, có lẽ với tính cách của anh ấy, nói ra là điều này có hơi quá sức chút

" À nếu anh không muốn trả lời cũng không sao cả, tôi cũng không muốn biết đến vậy đâu "

Em không sợ Izana, chỉ là có lẽ lý do anh ra nông nỗi này không hay lắm, và cũng có lẽ là anh không muốn kể. Nếu người ta không muốn nói, Hinata cũng không muốn nghe

" Ừm..."

Anh gật đầu nhẹ, sau đó ngẩng lên và nhìn Hinata. Đang nhìn thì đột nhiên có một tiếng rột rột vang lên

"Anh đói rồi sao?"

Hoá ra đó là tiếng kêu từ bụng của Izana, anh cảm giác như nếu có một cái lỗ ở đây anh sẽ lập tức chui xuống vậy. Ngại ngùng, anh vội cúi gằm mặt xuống, đôi tai anh đã đỏ lự lên, y hệt trái cà chua chín mọng

" Anh muốn ăn gì?"

Hinata đang giả vờ như không nhìn thấy sự ngại ngùng của Izana

" Tôi...gì cũng được"

Izana ngập ngừng một lúc, sau đó anh ấy trả lại Hinata một cách rõ ràng, dù mặt anh vẫn đang cúi xuống, nhưng Hinata cũng không để tâm lắm, anh ấy đang ngại mà.

Gì cũng được sao, thật giống như một cô bạn gái khi bạn trai hỏi em muốn ăn gì ấy. Suy nghĩ đó khiến Hinata cười khúc khích trong vô thức, tiếng cười nhỏ lắm, nhỏ đến nỗi em còn không nhận ra mà.

Thật trùng hợp sao lúc đó Izana lại ngẩng mặt lên, đập vào mắt anh là nụ cười xinh xinh trên khuôn mặt tươi tắn của thiếu nữ, cứ như Hinata đang phát sáng vậy. Là nụ cười trong thoáng chốc, nhưng lại khiến chàng trai tóc trắng ấy nhớ mãi không dứt nổi

" Vậy tôi sẽ mua thứ gì dễ tiêu cho anh nhé "

Em nói rồi đứng dậy, quay lưng đi. Lần này thì Hinata có thể đi một mạch mà không bị bất cứ gì giữ lại

Khoảng tầm ba mươi phút sau, Hinata quay lại với một túi đồ. Em đặt túi lên bàn rồi lấy từng món đồ ra, hầu như toàn là những thứ dinh dưỡng.

" Cậu ăn cháo nhé? Tôi chợt nhớ ra răng cậu bị gãy, ăn đồ khác sẽ hơi khó khăn đó"

Hinata lấy hộp cháo ra khỏi túi, mở nắp. Sau đó em nhìn Izana, chàng trai bị băng bó khắp người, bản năng gà mẹ của em trỗi dậy

" Anh đau thế này, liệu có tự ăn được không? Hay tôi đút cho anh nhé"

Hinata sắc mặt không đổi, lúc đầu Izana tưởng cô đùa nhưng lại không phải, cô hoàn toàn nghiêm túc. Anh gào thét trong lòng tại sao cô ấy có thể nói vậy mà không hề có một tý ngại nào vậy? Nhưng anh đâu biết, với một cô gái tâm hồn hai sáu như Hinata, em ấy chỉ coi Izana là một đứa em trai, giống như Naoto vậy

" Không cần, tôi không yếu đến thế đâu"

Izana từ chối thẳng thừng khiến Hinata hơi thất vọng một chút, mất đi cơ hội chăm sóc người khác kia mà. Nhưng đó là mong muốn của Izana thì Hinata cũng không ý kiến gì cả. Em đặt tô cháo lên chiếc bàn trước mặt Izana

" Mong rằng anh sẽ ăn ngon miệng"

"Ừ ừm, tôi cảm ơn"

Izana bắt đầu xúc từng thìa cháo, cảm giác ấm nóng lan toả khắp khoang miệng, cháo mềm kết hợp cùng các loại rau củ tạo nên một hương vị vô cùng ngọt thanh, thịt băm được tẩm ướp gia vị vừa phải ăn vô cùng hợp

" Anh biết gì không? Cháo này là tôi nấu á, xin lỗi vì để anh phải đợi lâu nha. Tôi xin dùng nhà bếp hơi lâu "

Hinata nhìn anh ăn ngon lành mà lòng như đang nở hoa vậy, cảm giác như em đang được công nhận tay nghề nấu ăn ấy. Nếu hồi xưa em không làm diễn viên, chắc chắn em cũng sẽ làm đầu bếp

" Cô nấu sao? Nó thực sự ngon lắm"

Izana nói lí nhí, như kiểu vừa muốn em nghe được lại không muốn em nghe được

" Hả? Anh nói gì vậy? Tôi không nghe rõ"

" Không, không có gì đâu"

Anh nói rồi tiếp tục tập trung vào tô cháo nóng hổi trước mặt, hai người họ im lặng một lúc. Sau đó Hinata lên tiếng

" Bác sĩ nói anh chỉ cần ở đây hai ngày là có thể về, viện phí tôi đã đóng hộ anh"

" Sao tôi có thể để cô đóng viện phí cho tôi được!?"

Izana ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt thật khó hiểu. Có lẽ chàng trai này không thích mắc nợ người khác ha

" Ai nói tôi cho anh số tiền này, sau này nhớ phải trả lại tôi đó. Và nếu trở thành chủ nợ rồi, tôi sẽ tới thăm con nợ thường xuyên nhé"

Hinata chống cằm, ánh mắt tràn đầy ý cười mà nhìn anh. Cảm giác như em nói đùa, nhưng cũng giống như nói thật

" Tôi sẽ cố, mà cô nói cô sẽ đến thăm tôi thường xuyên, là thật sao?"

Anh ngập ngừng hỏi Hinata, điều này thật sự rất dễ thương khiến em phì cười

" Tất nhiên rồi, tôi không bao giờ nói dối, nhất là với một người bệnh như anh "

Izana cảm thấy yên tâm đôi chút, không hiểu sao anh lại ấm áp đến lạ, có lẽ là do tô cháo này chăng?

" À này "

Chưa kịp để Izana mở miệng, tiếng chuông điện thoại từ túi của Hinata vang lên.

" Ôi trời, mình quên mất hôm nay có hẹn. Tôi phải đi đây nhé, tôi hứa sẽ tới thăm anh thường xuyên ".

Chưa kịp để Izana kịp hoàn hồn, em đã cầm túi xách và chạy đi thật nhanh. Hôm nay em có hẹn với đám Mikey, và em không muốn Izana gặp Mikey một chút nào cả

Sau khi hoàn hồn, bóng dáng của Hinata đã biến mất, trong phòng bệnh chỉ còn mình anh. Ánh mắt Izana không rõ cảm xúc, anh ấy im lặng , sau đó chỉ đơn giản là tiếp tục ăn nốt tô cháo trước mặt

_____________________________
Vì tính cách của Izana là một kẻ luôn hướng tới quyền lực và sức mạnh, nên headcanon của mình là anh ấy không hề thích được giúp đỡ hoặc chăm sóc. Nếu có ai làm thế với chàng trai thiếu thốn tình cảm như anh ấy, thì tui nghĩ ảnh sẽ như con mèo ấy, đỏ mặt rồi nhảy dựng lên. Có hơi ooc vì tui xây dựng Izana theo headcanon của tui á=)))



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com