TruyenHHH.com

Cung Dinh Huyet Toan Quan Thien Ha Hoai Phi Van Van

Canh ba giờ Dần, trời đã tờ mờ sáng, biệt viện đột nhiên có bóng người vội vã ra vào.

Thiếu Huyên nhìn ra màn che bên ngoài, ngồi dậy gọi: "Tô Hạ."

Bên ngoài lại truyền tới tiếng của cung nữ, nàng ta hoang mang nói lập tức đi mời Tô công công.

Lúc Tô Hạ đi vào thì thấy Thiếu Huyên đã khoác áo ngoài ngồi cạnh bàn chờ hắn. Đợi Tô Hạ vào trong, y mới hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Biệt viện này của y xưa này vô cùng yên tĩnh, chưa bao giờ có ai đi lại vào thời điểm này.

Sắc mặt Tô Hạ rất khó coi, do dự một hồi, hắn mới quỳ xuống: "Chủ tử, người trong cung tới nói... nói không thấy Hoàng Thượng nữa."

Lòng Thiếu Huyên trầm xuống, y đột nhiên đứng lên, hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Tô Hạ vẫn không dám ngước mắt nhìn y, thanh âm cũng trầm thấp: "Người trong cung nói tối qua Hoàng Thượng đuổi theo Hoàng đế Đông Việt ra khỏi thành, sau đó đám người Tôn Toàn đuổi theo thì không thấy bóng dáng Hoàng Thượng!" Thái dương Tô Hạ ròng ròng mồ hôi, sau khi Tôn Toàn trở về, hắn phát hiện dưới đất ở Thập Lý Đình có vết máu, chẳng qua điểm này Tô Hạ không dám nói với Thái Thượng Hoàng.

Thiếu Huyên không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Kêu Tôn Toàn tới gặp ta!"

Tôn Toàn bị triệu tới, vội quỳ xuống.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tĩnh Nhi tuy không phải một tay y nuôi lớn, nhưng nàng từ nhỏ đã có Tần tiên sinh dạy bảo, cách làm việc trước nay đều có chừng mực, làm sao nàng có thể tùy tiện đuổi theo Hoàn Nhan Vũ ra khỏi thành chứ?

Tôn Toàn lải nhải kể lại, hắn vốn đuổi theo sau Tĩnh Nhi nhưng sau đó lại bị người nọ vứt lại. Hắn sai người tìm kiếm nhưng không có kết quả, chỉ đành bò trở về. Lúc về Thập Lý Đình phát hiện còn dư lại hai con ngựa, hắn mới phát hiện bản thân đã nhận lầm người, ngoài ra hắn còn phát hiện vết máu dưới đất.

Tô Hạ thấp giọng: "Chủ tử, sắp tới giờ lâm triều rồi, nếu không tìm thấy Hoàng Thượng..." Ánh mắt Tô Hạ khẽ nâng lên trên nhìn sắc mặt người trước mắt vô cùng khó coi.

Nghe Tô Hạ nói vậy, Thiếu Huyên tựa mới hoàn hồn. Y cúi đầu nhìn Tôn Toàn, lên tiếng: "Cứ nói Hoàng Thượng đột nhiên mắc bệnh nặng đi."

Hai người bên dưới đều cả kinh, nếu muốn trốn lên triều có thể nói nhiễm bệnh, nhưng hà tất phải nói thành bệnh nặng?

Tôn Toàn chưa kịp hiểu ý của Thiếu Huyên nhưng trong lòng Tô Hạ đã hiểu được phần nào. Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, Mạnh Trường Dạ xanh mặt đi vào, hắn vừa định đến báo tin thì đúng lúc nghe Thiếu Huyên nói thế. Hắn không màng lễ nghĩa mà xông lên, quỳ xuống: "Chủ tử có biết hậu quả của việc này là như thế nào không?"

Thần sắc Thiếu Huyên tối lại, y lặng lẽ xoay người, một tay chống lên bàn, nhẹ giọng nói: "Đây là sai lầm của ta, hiện tại là thời điểm thích hợp để trả lại."

"Chủ tử..."

Mạnh Trường Dạ định tiếp tục lên tiếng, lại thấy y nâng tay ý bảo không cần. Trong phòng lại trở về an tĩnh, Thiếu Huyên nói: "Thay ta truyền thế tử tới."

Tôn Toàn nghe vậy chỉ đành lui xuống.

Thiếu Huyên khẽ khép hai mắt lại: "Đứng lên cả đi."

Tô Hạ vội tiến lên dìu y ngồi xuống, hắn rõ ràng cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đầu ngón tay của y. Tô Hạ khuyên: "Chủ tử yên tâm, Mạnh tướng quân sẽ toàn lực tìm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát nhân sẽ có thiên tướng."

Thiếu Huyên không đáp, chỉ phân phó: "Trường Dạ, đêm nay ngươi điều động cấm vệ quân trong Dĩnh Kinh, kêu bọn họ giữ chặt cửa thành, không có mệnh lệnh của ta không ai được tùy tiện từ ra vào."

Sắc mặt Mạnh Trường Dạ lập tức thay đổi, điều động cấm vệ quân với quy mô lớn như vậy trừ phi trong kinh có biến. Hoàng Thượng chẳng qua chỉ mất tích một đêm, Thái Thượng Hoàng đã muốn xuống tay việc kia luôn sao? Mạnh Trường Dạ đưa mắt nhìn xuống đất, hắn đương nhiên rõ vì sao Thái Thượng Hoàng làm thế. Mười mấy năm qua, y vẫn luôn cảm thấy bản thân có lỗi với Hoàng Thượng, cảm thấy gánh nặng to lớn này không nên đè lên một nữ tử yếu đuối như nàng. Lúc này đây, đối với Thái Thượng Hoàng mà nói là một cơ hội tốt.

Nhưng Mạnh Trường Dạ vẫn luôn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy. Hắn cắn môi, nói: "Chủ tử, mạt tướng cho rằng vẫn nên đi tìm Hoàng Thượng trước."

Thiếu Huyên nhíu mày, lạnh giọng: "Cứ theo lời ta mà làm."

Mạnh Trường Dạ không khỏi kinh hãi, bất đắc dĩ mà xoay người ra ngoài. Thiếu Huyên thu hồi ánh mắt từ cửa, thở dài, từ trước tới nay y đã không phải là một người phụ thân tốt, lúc Tĩnh Nhi còn nhỏ không thể ở bên cạnh nàng, bây giờ tung tích nữ nhi không rõ, y lại ở sau lưng âm mưu đổi chủ giang sơn.

Ha ha...

Tiếng cười như than khóc phát ra từ lồng ngực.

Tô Hạ lẳng lặng ở cạnh y, vài lần định nói chuyện nhưng lại không biết nên an ủi thế nào.

...................................

Màn đêm vốn dĩ đang yên tĩnh bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, nơi nơi đều là tiếng vó ngựa và bước chân thay phiên nhau.

Sau khi xuất cung, Bạc Hề Li thấy một đội cấm quân xếp từng hàng phía trước, không khỏi nhíu mày. Chưa tới thời gian lâm triều, Thái Thượng Hoàng lại phái người tới truyền hắn, điều này quả thật kỳ lạ.

Đây là lần đầu tiên Bạc Hề Li tới biệt viện, mặc dù nương đã tới vấn an nhưng hắn cũng không dám tự tiện tới đó.

Tô Hạ dẫn hắn vào, Thái Thượng Hoàng đã ngồi ngay ngắn cạnh bàn. Bạc Hề Li tiến lên hành lễ, Thái Thượng Hoàng liền lên tiếng: "Hoàng Thượng mất tích rồi."

Cả người Bạc Hề Li chấn động, hắn đột nhiên nhận ra điều khác thường, vội vàng quỳ xuống: "Vi thần không biết chuyện này!" Hô hấp của hắn theo đó cũng trở nên dồn dập, Hoàng Thượng mất tích, không phải Thái Thượng Hoàng đang nghĩ...

Thiếu Huyên lẳng lặng nhìn người bên dưới, sau đó cúi người đỡ Bạc Hề Li đứng lên, thấp giọng: "Ta chưa nói gì cả." Hôm nay gọi hắn tới vốn không phải chỉ trích chuyện Tĩnh Nhi mất tích, nhìn hắn cẩn thận như vậy, Thiếu Huyên cũng cảm thấy an tâm, khẽ gọi, "Li Nhi."

Bạc Hề Li hoảng sợ, vội đáp: "Thỉnh ngài phân phó."

Thiếu Huyên buông tay, lời nói cuối cùng cũng mang theo chút khẩn trương: "Hoàng Thượng mất tích, ta hy vọng ngươi mang người ra ngoài thành tìm. Nhất định phải... Tìm được!"

Bạc Hề Li cả kinh, bật thốt lên hỏi: "Muốn vi thần đi tìm Hoàng Thượng sao?" Thái Thượng Hoàng sao có thể không có thân tín bên cạnh? Vì sao y còn muốn hắn đi?

Thiếu Huyên chỉ gật đầu, sau đó cười tự giễu: "Không có người đi đón, một mình nó sợ là không về được." Y đưa cho Bạc Hề Li một tấm kim bài.

"Vì sao chứ?" Bạc Hề Li nhận lấy, nhịn không được mà tiếp tục hỏi.

"Bởi vì ta đã sai người phong tỏa Dĩnh Kinh."

Câu nói như tia sét đánh qua khiến Bạc Hề Li lập tức cảm thấy bất an. Thiếu Huyên chăm chú nhìn hắn, trầm giọng dặn dò: "Nếu như tìm được, tạm thời đừng mang nó hồi cung."

Y rốt cuộc cũng đã nói ra tâm sự cất giấu trong lòng. Y từng lên kế hoạch cho trận cung biết, hiện tại lại muốn đoạt quyền từ tay con gái mình!

Nếu Toàn Nhi có thể nhìn thấy, nàng nhất định đang cười chê y.

Chua xót cười cười, Thiếu Huyên lại duỗi tay ý bảo Bạc Hề Li tới gần, y nói nhỏ bên tai hắn mấy câu rồi đuổi hắn ra ngoài.

Hiện Vũ Vương phi từ hậu viện tiến lại, xa xa thấy Bạc Hề Li từ phòng Thái Thượng đi ra, không khỏi giật mình. Bà định khỏi hắn nhưng lại thấy hắn đi nhanh như bay, trong chốc lát đã biết mất ở chỗ ngoặt. Mới rạng sáng biệt viện đã xảy ra chuyện, Thiếu Huyên lại không cho người gạt bà, hiện tại còn thấy Bạc Hề Li xuất hiện ở đây, trong lòng Tư Vân vô cùng sốt ruột, vội vàng đi về phía trước, không chút chần chờ mà gõ cửa phòng.

Được người bên trong cho phép, Tư Vân bước nhanh vào, vừa gặp liền nói: "Chủ tử, Li Nhi chắc chắn sẽ không làm ra chuyện phạm thượng."

Ai ngờ, Thiếu Huyên bỗng dưng ngẩn ra, sau đó nhẹ giọng: "Ta biết." Tính cách của Tư Vân y hiểu, đứa nhỏ này lại do chính tay Tư Vân dạy dỗ, y sao có thể không tin tưởng được?

....................

Ánh nắng ấm áp từ khe cửa sổ chiếu vào, dừng lại trên mặt Tĩnh Nhi. Nàng bất giác nheo mắt, lúc tỉnh dậy thì thấy người trên giường vẫn còn hôn mê. Nhớ lại những lời hắn nói hôm qua, trong lòng Tĩnh Nhi lúc này vẫn cảm thấy hoảng hốt.

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đứng lên đẩy cửa phòng ra.

Ngoài sân, người nông phụ kia đang nói chuyện với vài người nữa, đợi bọn họ tan rồi, Tĩnh Nhi mới lên trước đa tạ: "Hôm qua thật đa tạ tỷ, liệu có thể phiền tỷ thuê giúp bọn ta một chiếc xe ngựa được không? À..." Nàng vội cúi đầu lấy ngọc bội trên eo đưa cho nông phụ, "Chúng tôi có việc phải vào thành gấp."

Nông phụ không duỗi tay nhận lấy, có lẽ là do đêm qua không xảy ra chuyện gì, tâm cảnh giác với hai người cũng đã buông xuống. Bà thở dài: "Không vào thành được đâu, mấy người trong thôn vốn đang định vào thành mua đồ nhưng cửa thành lại đóng chặt, không cho bất cứ kẻ nào ra vào."

"Cái gì?" Tĩnh Nhi khiếp sợ hỏi, "Sao lại đóng cửa thành?"

Nông phụ lắc đầu: "Có hỏi nhưng mấy quan gia đó cũng không nói rõ vì sao. A, phu quân ta còn đang ở trong thành, không biết khi nào mới có thể ra đây!" Thần sắc nông phụ lộ rõ trong phòng, bà đi vào phòng, sau đó lại đột nhiên quay đầu, "Các ngươi nên tới trấn nhỏ tiếp theo đi, ở đây không có y quán, mặc dù thị trấn phía trước không bằng kinh thành nhưng ít nhất vẫn có đại phu."

Tĩnh Nhi không để ý nông phụ đang nói với mình cái gì, nàng còn đang ngẩn ra suy nghĩ vấn đề cổng thành đóng chặt. Việc này chắc chắn liên quan tới nàng và Hoàn Nhan Vũ, hiện tại nàng không ở trong thành, lúc này người có thể hạ lệnh chỉ có một mình phụ hoàng. Nhưng chẳng lẽ phụ hoàng không biết nàng còn đang ở bên ngoài hay sao? Vì sao phụ hoàng lại hạ lệnh đóng chặt cửa thành?

Ánh nắng chói rực chiếu vào lưng nàng, nhưng những gì ấm áp nàng lại đột nhiên không cảm nhận được.

Trong phòng, Hoàn Nhan Vũ đã tỉnh lại.

Ngủ suốt một đêm, kỳ thật hắn chưa từng vào sâu giấc ngủ, miệng vết thương không ngừng truyền tới đau đớn, trái tim hắn cũng theo đó mà khó chịu theo. Trong phòng trống rỗng, bốn phía đều không nhìn thấy bóng hình của nàng. Hoàn Nhan Vũ cười tự giễu, nàng nhất định cũng cảm thấy hắn rất đáng sợ. Một người tự tay đâm huynh đệ của mình để ngồi lên đế vị còn có tư cách kêu nàng ở lại hay sao?

Hoàn Nhan Vũ cắn răng ngồi dậy, dựa vào vách tường phía sau thở hổn hển. Hắn cúi đầu khẽ cười, một năm trước, lúc hắn bước lên ngôi vị hoàng đế kia, hắn không phải đã sớm bị xa lánh, không phải sao?

Hiện tại, hắn còn cái gì để cảm thấy nuối tiếc nữa?

Hắn không cần vội vã rời khỏi chỗ này, bởi vì Từ Nhất Thịnh nhất định sẽ tới tìm hắn.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, một thân ảnh từ bên ngoài đi vào, dừng ngay mép giường của Hoàn Nhan Vũ. Hắn bất giác ngẩng đầu, chính bản thân cũng không ngờ đó là Tĩnh Nhi. Hắn còn tưởng mình nhìn lầm, cố gắng định thần nhìn lại. Người đó quả thật là nàng, trong lòng hắn không khỏi cao hứng. Khóe môi khẽ động: "Sao còn chưa đi?"

Tĩnh Nhi tưởng hắn hỏi việc vì sao bọn họ còn ở lại, liền tiến lên thở dài: "Không đi được, Dĩnh Kinh bị phong tỏa rồi."

"Cái gì?" Hoàn Nhan Vũ thu lại nét cười trên mặt.

Tĩnh Nhi ngồi xuống giường hắn, nói: "Bên trong sợ là đã xảy ra chuyện."

Sau đó, hai người đều rơi vào trầm mặc.

Thật lâu sau, Tĩnh Nhi mới lên tiếng: "Ta kêu vị đại tỷ kia đi thuê xe ngựa."

Hoàn Nhan Vũ nhíu mày: "Ngươi cũng cảm thấy nơi này không an toàn sao?"

Đầu ngón tay run lên, Tĩnh Nhi không trả lời hắn. Nàng đã suy nghĩ rất lâu, chuyện lần này đột ngột xảy ra như vậy, phụ hoàng sao có thể không biết nàng đang ở ngoài thành mà hạ lệnh không cho bất kỳ kẻ nào ra vào? Hiện tại trong thành ngoại trừ người Đông Việt còn có người của Hiện Vũ vương phủ, Tĩnh Nhi không thể không vì mình mà nghi ngờ. Huống hồ, tình hình của Hoàn Nhan Vũ quả thật không nên ở lại nơi này, hắn bắt buộc phải tìm đại phu trị thương trước. An bài cho hắn xong, nàng sẽ tìm đường trở về.

Thị trấn tiếp theo cách nơi này khoảng mười mấy dặm, vì trên người Hoàn Nhan Vũ còn có thương tích nên tốc độ của xe rất chậm.

Thị trấn nhỏ này không có mấy người đi lại trên đường. Đi tiếp một đoạn đường nữa, bọn họ gặp một tiệm cầm đồ. Tĩnh Nhi cho ngừng xe, quay đầu, ánh mắt dừng ngay ngọc bản chỉ của Hoàn Nhan Vũ.

Ban đầu Hoàn Nhan Vũ còn không biết nàng nhìn cái gì, mãi tới khi bàn tay nàng duỗi lại gỡ ngọc ban chỉ trên tay của hắn, xoay người nhảy xuống ngựa.

"Nè..." Bức màn xốc lên, Hoàn Nhan Vũ liền thấy ba chữ "Hiệu cầm đồ" bên ngoài. Lúc này, hắn mới nhớ ngọc bội trên người nàng đều đã tặng cho người ta, nhịn không được mà mỉm cười.

Có tiền rồi, bọn họ thuê một khách điếm, sau đó tới y quán mua thuốc.

Nhưng tới nửa đêm, Hoàn Nhan Vũ vẫn không hết sốt.

Bọn họ mời đại phu, ông ta nói thời gian chữa trị đã trễ, miệng vết thương lại nhiễm trùng nên mới khiến cơ thể khó chịu như thế.

Hai ngày cứ thế trôi qua, cơn sốt của hắn vẫn không giảm, Tĩnh Nhi cũng không dám rời đi. Nếu nàng đi rồi, trước mắt sẽ không có ai chăm sóc hắn, mà nhờ người khác trông coi hắn nàng cũng không yên tâm.

Ban đêm, hắn lại bắt đầu nói mê nói sảng. Vất vả cả nửa ngày, cả người thấm đầy mồ hôi, Tĩnh Nhi mới thay được quần áo cho hắn. Hắn cứ như vậy mà nắm chặt tay nàng, hai mắt mở lớn, nhìn nàng một lúc thật lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Không biết vì sao, nhìn Hoàn Nhan Vũ như vậy, Tĩnh Nhi lại cảm thấy hắn thật đáng thương. Hắn của hiện tại phảng phất như không liên quan tới tên bạo quân trong hoàng cung Đông Việt.

Hừng đông, Tĩnh Nhi rốt cuộc cũng duy trì không được, cứ như thế mà dựa vào mép giường ngủ.

Những tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, tiểu nhị bưng đồ tiến vào. Tĩnh Nhi nghe tiếng động, xoa xoa hai mắt, hỏi: "Tại sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy." Bọn họ ở đây ba ngày, thị trấn này chưa từng ầm ĩ như thế.

Tiểu nhị gác đồ xuống, vung chiếc khăn màu trắng lên vai, nhíu mày: "Nghe nói Hoàng Thượng đột nhiên bệnh nặng, mấy ngày nay không tảo triều."

Cánh tay vốn duỗi ra định cầm điểm tâm đột nhiên cứng lại, nàng căng mắt nhìn tiểu nhị, bật thốt lên hỏi: "Ai nói Hoàng Thượng bệnh nặng?"

Tiểu nhị thấy nàng không tin, cẩn thận đưa mắt nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng:" Biểu huynh của ta có người quen trong kinh thành, người đó lại là quan gia thủ thành, tin tức sao có thể là giả?"

Nhất thời Tĩnh Nhi không nói ra lời, tiểu nhị lại cảm thán: "Nhìn tình hình hiện tại, việc này sợ là có chút khó khăn!" Chuyện hoàng đế băng hà không thể nói bậy, chỉ là nhìn vẻ mặt của tiểu nhị, Tĩnh Nhi đương nhiên biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

"Nói bậy!" Hoàn Nhan Vũ không biết đã tỉnh lúc nào, miễn cưỡng ngồi dậy, quát.

Tiểu nhị nhìn hắn, cười cười: "Khách quan tức giận làm gì, loại chuyện này dân thường như chúng ta có thể quản sao? Hai vị cứ dùng thong thả, tiểu nhân xin đi trước." Nói xong, hắn xoay người ra ngoài.

Sắc mặt Tĩnh Nhi xanh mét, nàng chỉ mới mất tích, vì sao lại có tin đồn như vậy?

Chẳng lẽ là phụ hoàng...

Trong lòng không khỏi chấn động, hai tay Tĩnh Nhi bất giác nắm chặt thành quyền.

Hoàn Nhan Vũ thấy nàng bất động, vội nói: "Thất thần làm gì? Trở về xem đi."

Cố gắng hoàn hồn, Tĩnh Nhi xoay người nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn kiên định, nàng nhịn không được mà nói: "Chỉ là ngươi..."

"Ta không sao." Thời gian khó khăn nhất đã vượt qua, chút đau đớn của hiện tại có tính là gì. Thời điểm hắn hôn mê nàng không vứt bỏ hắn, hắn đã rất cảm động, bản thân cũng không dám cầu gì khác. Hắn nghiêng mặt ho vài tiếng, rồi nói, "Đi đi, đừng đem hối hận sau này đổ lên người ta."

Lời tiểu nhị vừa nói quả thật khiến Tĩnh Nhi tâm loạn như ma, Hoàn Nhan Vũ kỳ thật rất hiểu nàng, giờ phút này cho dù nàng có ở đây, trái tim cũng sớm đã không còn nữa.

Có rất nhiều chuyện nàng muốn trở về tìm hiểu, tất cả, phụ hoàng rốt cuộc có biết không? Hay là y rõ ràng biết, lại cố ý...

Nghĩ như vậy, sắc mặt Tĩnh Nhi càng thêm khó coi. Nàng gật đầu xoay người: "Ta sẽ quay lại."

Hắn cười với nàng.

Nhìn bóng lưng Tĩnh Nhi biến mất ngay cửa, Hoàn Nhan Vũ liền rơi vào trầm tư. Những gì xảy ra trước mặt giống như khúc dạo giang sơn đổi chủ, Bạc Hề Tĩnh không có con nối dõi, chẳng lẽ là Bạc Hề Li làm sao?

Đêm đó, trước khi dụ hắn xuất thành Thanh Nhã có nói, có ai mà tình nguyện ở dưới người khác cơ chứ? Huống chi tiểu tử thúi còn ép Bạc Hề Li cưới Thanh Nhã, trong lòng hắn không oán hạn hay sao?

Nghĩ tới đây, Hoàn Nhan Vũ liền xoay người xuống giường. Trọng thương của hắn chưa lành, ngay cả đứng vững cũng khó, hắn lảo đảo đi được vài bước, miễn cưỡng đỡ lấy cạnh bàn.

"Tiểu tử thúi..." Hắn thều thào gọi nàng, trong lòng cầu mong nàng đừng gặp chuyện.

....................

Ba ngày này, một chút tin tức của Tĩnh Nhi cũng không có.

Thiếu Huyên dường như cả đêm không thể ngủ yên, trong mộng y mới thấy nàng, lại nghe nàng kêu "Phụ hoàng cứu con".

Mồ hôi lạnh thấm ướt cả người khiến y tỉnh lại, Tô Hạ canh giữ bên ngoài, thấy vậy liền tiến vào hầu hạ. Tới nửa đêm, Thiếu Huyên vẫn không thể ngủ lại, nếu không phải chuyện trong thành không thể không có y, y hận không thể tự mình đi tìm nàng.

Mỗi ngày Bạc Hề Li đều phái người tới bẩm báo, nhưng tin tức lại đều không phải thứ y hy vọng nghe thấy.

"Chủ tử có muốn ăn chút gì đó không?" Đồ ăn cung nữ đặt trên bàn chưa từng thấy y động tới. Tô Hạ nhịn không được mà khuyên, "Nếu Hoàng Thượng trở về thấy ngài không ăn không uống như vậy, nhất định sẽ vô cùng lo lắng."

Ánh mắt Thiếu Huyên dừng trên bàn, lúc trước, mỗi khi y không chịu ăn, Tĩnh Nhi sẽ luôn ở cạnh cười nói, hỏi y muốn ăn cái gì. Ít nhiều cũng phải nhìn y ăn xong nàng mới yên tâm, người ta nói nữ nhi là tri kỷ của mình, chẳng lẽ có nữ nhi như vậy y không thích hay sao? Vì sao y lại vô tình để đứa con gái nhỏ bé gánh vác cả giang sơn Tây Lương này chứ?

"Tô Hạ, ngươi nói xem ta đối với Tĩnh Nhi như vậy có quá tàn nhẫn hay không?" Y thật hận chết chính mình.

Sắc mặt Tô Hạ trầm xuống, vội nói: "Chủ tử nói gì vậy? Hoàng Thượng vĩnh viễn sẽ không trách ngài."

Đúng vậy, Tĩnh Nhi sẽ không trách y, nhưng điều đó mới càng khiến y cảm thấy thất bại.

Ngoài viện có tiếng chân dồn dập truyền tới, Tô Hạ quay đầu liền thấy cung nữ đẩy cửa phòng vào, gấp giọng nói: "Công công, Mạnh tướng quân tới, nói là có chuyện gấp.

Không đợi Tô Hạ truyền lời, Thiếu Huyên liền lên tiếng: "Kêu hắn vào."

Mạnh Trường Dạ nhanh chóng vào châu, xuyên qua rèm châu, hắn mới hành lễ, liền nghe Thiếu Huyên hỏi: "Mọi chuyện đều ổn chứ?"

Thiếu Huyên gật đầu, thanh âm đè thấp: "Thuộc hạ tới là có một chuyện..." Hắn nói nhỏ bên tai Thiếu Huyên mấy câu.

Thiếu Huyên nhíu mày, bật thốt lên hỏi: "Hắn tới khi nào?"

Mạnh Trường Dạ lui về sau nửa bước, mới đáp: "Tin tức Hoàng Thượng đột nhiên bệnh nặng một khi truyền ra ngoài, chủ tử cũng nên nghĩ tới hậu quả."

Thiếu Huyên vẫn còn đang suy nghĩ tin tức Mạnh Trường Dạ đem tới thì sắc mặt Tô Hạ đã trầm xuống, mở miệng: "Sao tướng quân có thể nói chuyện với chủ tử như thế?"

Mạnh Trường Dạ cũng biết bản thân lỡ lời, nhưng chính hắn cũng đang rất sốt ruột!

Thiếu Huyên không có tâm trạng truy cứu, y nghĩ nghĩ rồi nói: "Nói với hắn, ta không gặp.

Mạnh Trường Dạ vẫn chưa chịu đi, chỉ cúi đầu: "Hắn biết chủ tử sẽ nói như thế, cho nên muốn thuộc hạ hỏi ngài một câu."

"Chuyện gì?"

"Hắn nói năm đó hắn giữ được mạng của Hoàng Thượng, lúc này chẳng lẽ hắn không có tư cách thăm dò sao?"

Nói tới đây, Tô Hạ cũng đoán ra được đối phương là ai. Hắn nhịn không được mà lặng lẽ nhìn sắc mặt Thiếu Huyên, y rõ ràng không muốn gặp, nhưng nghe câu Mạnh Trường Dạ vừa truyền lại, thần sắc vốn kiên định rốt cuộc cũng có chút thay đổi.

Sau một lúc lâu, y mới thở dài: "Thôi vậy, kêu hắn tới biệt viện đi."

Mạnh Trường Dạ lui xuống, Tô Hạ liền hỏi: "Chủ tử, lúc này ngài ấy tới liệu có gây rắc rối gì không?"

Thiếu Huyên nhàn nhạt lên tiếng: "Những chuyện có liên quan tới Toàn Nhi, hắn đều sẽ không bàng quan đứng nhìn." Khi đó là vậy, hiện tại cũng thế.

Chỉ khoảng nửa nén nhang, cửa phòng đã bị người đẩy vào, Thiếu Huyên vừa ngước mắt liền thấy một bóng người quen thuộc. Nhiều năm không gặp, người tới cũng không có thời gian hàn huyên, lập tức hỏi: "Người đâu?"

Thiếu Huyên không đứng dậy, chỉ nhẹ giọng nói: "Tĩnh Nhi lúc này là Hoàng đế Tây Lương, hoàng cung có rất nhiều thái y y thuật cao minh."

Sắc mặt người tới ngưng trọng, không chút nể nang Thiếu Huyên: "Nếu đã có thái y, vì sao bệnh tình lại nguy kịch? Bây giờ ta tới rồi, chẳng lẽ nhìn một cái cũng không được sao? Hắn ngàn dặm xa xôi tới đây còn không phải sợ con của Toàn Cơ xảy ra chuyện hay sao?

Sắc mặt Thiếu Huyên trầm xuống, quát: "Hạ Ngọc, ở đây là Tây Lương, không phải Yên Khương."

Biểu cảm của Hạ Ngọc chưa từng thay đổi, hắn biết nơi này là Tây Lương, cho nên hắn không thể làm càn. Chỉ có việc con của Toàn Cơ, nếu ngay cả cơ hội thử hắn cũng không có, vậy lấy gì kêu hắn cam tâm!

Hắn lạnh giọng: "Hoàng Thượng là đứa con duy nhất của Toàn Cơ, nếu ngài ấy xảy ra chuyện, ngài không sợ sẽ khiến Toàn Cơ thất vọng sao?" Mười tám năm trước không thể làm Toàn Cơ hạnh phúc chính là tiếc nuối lớn nhất đời này của hắn, lần này nghe nói Hoàng đế Tây Lương bệnh nặng, hắn không tiếc cãi lời Yên Khương Vương để tới Dĩnh Kinh!

Thiếu Huyên tái mặt, thời điểm hạ quyết tâm, y quả thật đã quên mất Hạ Ngọc. Thật không ngờ Hạ Ngọc sẽ vì Toàn Cơ mà tới Tây Lương, nước cờ này cuối cùng vẫn là y tính sót.

Mà hiện tại, tình hình này phải giải quyết thế nào mới ổn?

Hạ Ngọc không phải một kẻ dễ bị gạt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com