Cun Gau Ban Gai Tin Don Cua Toi
Cầm điện thoại trong tay, bận rộn gõ mấy dòng trả lời, bỗng có một bàn tay săn chắc giữ cô lại, kéo cô về phía sau.Cô càu nhàu, loạng choạng, mém rớt điện thoại. Cô ném ánh mắt sắc lẹm đến người vừa kéo mình.
"Gì? Mình vừa cứu bạn một pha đấy, hay bạn muốn ngã?" người kia hỏi cô, tay chỉ về bảng cảnh báo 'sàn ướt', Diệp Anh bĩu môi."Nhưng mà bạn làm mình hết hồn, mém rớt điện thoại đây này." Thuỳ Trang nhíu mày."Xin lỗi mình không cố ý. Nhưng mà sao bạn lại vừa đi vừa bấm điện thoại? Không ổn đâu Cún.""Đừng có la mình." Diệp Anh rên rỉ."Nhưng mà bạn không cẩn thận, và mình không muốn bạn tự làm đau bản thân." Tim Diệp Anh đập loạn trong lồng ngực. Cô cố giấu đi cảm xúc của mình bằng cách bĩu môi rồi lờ đi những gì Thuỳ Trang vừa nói."Vâng mẹ, đừng la con nữa, lần sau con sẽ cẩn thận hơn." Diệp Anh mỉm cười, cố làm nàng không càu nhàu nữa.Thuỳ Trang đảo mắt, cau mày, nheo mắt nhìn Diệp Anh."Bạn đang nhắn ai đấy, nhắn ai mà chăm chú không để ý đến bảng cảnh báo luôn này?" Diệp Anh ngay lập tức mỉm cười, làm Thuỳ Trang tò mò."Mình đang nhắn-""Trang, Diệp Lâm Anh, cuối cùng cũng gặp hai đứa."Diệp Anh ngừng nói khi thấy một người đàn ông lớn tuổi tiến về phía họ, cô cúi đầu chào ông.
"Bố..""Cháu chào bác Nguyễn." Ông Nguyễn mỉm cười thật tươi với cả hai."Theo bố vào phòng. Bố có chuyện muốn nói với cả hai đứa." Hai cô gái trẻ gật đầu rồi im lặng theo sau ông.
Khi cả ba đã thoải mái ngồi vào chỗ, ông Nguyễn hắng giọng, thu hút sự chú ý của hai cô gái trước mặt.
"Để ta phổ biến cho hai đứa về show sắp tới nhé."Thuỳ Trang nghẹn lại khi nhớ về trận cãi vã gần đây vì cái show này với tên bạn trai của mình."Show thực tế của bọn con thì sao hả bố?" nàng hỏi, từng giây trôi qua lại thấy mình yếu đuối hơn. Nàng ổn với việc quay show này cùng Diệp Anh. Thật ra thì nàng biết show này sẽ giúp họ hiểu nhau hơn, và nàng cũng thích đồng hành cùng Diệp Anh trong dự án này, nhưng nàng lại khá đắn đo về mối quan hệ giữa nàng và tên bạn trai đang trên bờ vực đổ vỡ.
Ông Nguyễn cười nhẹ trước khi nói tiếp."Như ta đã nói với Trang, vài người không tin là hai đứa đang hẹn hò, đó là vì sao ta muốn quay show thực thế này." Diệp Anh gật gù, đưa mắt về phía cô gái ngồi cạnh. Cô loay hoay mãi vẫn không đọc được biểu cảm của Thuỳ Trang, nhưng cô chắc là nàng ta đang không ổn lắm."Show thực tế của bọn cháu..." chất giọng trầm khàn của Diệp Anh làm Thuỳ Trang bừng tỉnh.
"Tất cả những gì ta muốn là hai đứa hãy diễn như một cặp đôi thực thụ trên show này. Mọi người phải thấy được hai đứa đang thật sự yêu nhau." ông Nguyễn nói, thành công lôi kéo sự chú ý của cả hai. "T-thật sự yêu nhau?" Diệp Anh lắp bắp.Thuỳ Trang nuốt nước bọt."Chính xác thì bọn con phải làm gì trong cái show đó vậy ạ?" nỗi sợ ngày một dâng lên trong Thuỳ Trang.
"Đại loại là hẹn hò? Ta không biết, cứ làm mấy việc mà mấy cặp đôi hay làm ấy, ta phó thác chuyện này cho tổ sản xuất." Diệp Anh bồn chồn. Cô cảm thấy có lỗi vì đã hào hứng với chuyện này. Tại sao? Vì cuối cùng cô cũng có thể hành xử với Thuỳ Trang theo cái cách mà cô muốn, và không phải lo đến việc đi quá giới hạn với nàng."Thế show này sẽ được lên kịch bản ạ?" Thuỳ Trang hỏi."Không." ông Nguyễn lắc đầu và nói tiếp, "họ chỉ đưa cho hai đứa chủ đề của mỗi tập, rồi hai đứa cứ thế làm theo chủ đề thôi. Họ nói hai đứa cũng được tự do thể hiện quan điểm bản thân, ví dụ nếu hai đứa muốn hẹn hò ở một tập nào đó thì họ cũng có thể quay theo. Nhớ là không một ai trong show đó biết rằng hai đứa đang giả vờ, nên ta hy vọng là kể cả khi không ghi hình thì hai đứa vẫn phải diễn cho đạt."Thuỳ Trang nhíu mày, mỗi phút trôi qua như có một sức nặng vô hình đè chặt lên người nàng.
"Vậy nếu tụi cháu muốn đi đâu thì họ cũng chiều luôn đúng không ạ?" Diệp Anh đột ngột lên tiếng.Thuỳ Trang nhìn cô.Ông Nguyễn gật đầu. "Ừa, miễn là nằm trong khoản dự trù của họ, dù sao thì họ làm show này để mọi người thấy hai đứa cũng có tương tác sau khi đóng máy.""À.. vâng ạ..." Diệp Anh trả lời. Thuỳ Trang thở dài. "Con hiểu rồi. Bọn con hiểu rồi. Con đi được chưa ạ?" Ông Nguyễn gật đầu và mỉm cười. Cả hai đứng dậy, cúi đầu chào ông."Thuỳ Trang." ông Nguyễn lên tiếng ngay trước khi họ mở cửa, Thuỳ Trang nhìn bố nàng.
"Bố tin là lần này con sẽ không làm bố thất vọng." Thuỳ Trang sững người, đứng nhìn bố gần một phút trước khi đáp lại. "Vâng bố." nàng yếu ớt nói.
Cả hai im lặng vô định rảo bước dọc hành lang trống trải. Sự im lặng nuốt chửng lấy họ, tâm trí cả hai đã sớm trôi dạt đi nơi nào. Họ bước vào thang máy, không ai dám phá vỡ sự im lặng này. Diệp Anh bắt đầu lo lắng khi cô gái cạnh mình cứ im như thóc, họ đã đi được nửa đường rồi, nhưng Thuỳ Trang vẫn cứ lầm lì như thế.
"Thuỳ Trang?" nàng không nhúc nhích, làm Diệp Anh càng lo hơn. Cô đưa tay lồng vào mấy ngón tay thon dài của Thuỳ Trang, siết nhẹ, cuối cùng nàng cũng chịu nhìn cô.
"Có muốn kể mình nghe không?" Thuỳ Trang thở dài, siết chặt bàn tay đang nắm tay mình. Nàng cười nhẹ trấn an Diệp Anh.
"Mình lo tí thôi." Diệp Anh nhíu mày với câu trả lời của nàng."Có phải là vì Khánh Nam không?" Thuỳ Trang cắn môi dưới và gật đầu.
"Mình lồ lộ thế à?" Diệp Anh cố gắng trấn tĩnh bản thân, cảm nhận nỗi đau đang dần nhói lên trong tim mình."Có chút." cô cười nhẹ với Thuỳ Trang. "Mình xin lỗi. Thật lòng mà nói, không phải mình chỉ lo mỗi ảnh."Diệp Anh nghi hoặc nhìn nàng.
"Thế bạn còn lo chuyện gì nữa?" Thuỳ Trang cắt đứt ánh nhìn với Diệp Anh, sắc đỏ ánh trên má cô.
"Mình... mình lo chuyện c-húng ta." Diệp Anh nhíu mày bối rối, nhưng má vẫn nóng bừng vì những gì người kia vừa nói. CHÚNG TA. Hai từ đơn giản này sao nghe thật mạnh mẽ. Hai từ chạm đến trái tim cô. "Tại sao?" Diệp Anh hỏi, mắt vẫn giữ ở Thuỳ Trang, dù tim đang đập thình thịch, cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh ở bên ngoài."N-nhỡ bọn mình không đủ thuyết phục thì sao? V-và l-làm sao bọn mình diễn như đang y-yêu n-nhau được?"
"Bọn mình sẽ rất thuyết phục, được chứ? Bọn mình buộc phải làm thế. Và làm thế nào để diễn như đang yêu nhau hả? Cứ làm theo mình rồi thuận theo tình thế thôi. Bọn mình làm được, bạn không phải lo đâu, cứ tin mình, ok không?" Mắt Thuỳ Trang nhìn thấu tâm can Diệp Anh, làm tim cô khựng lại.
"Ok. Mình sẽ tin bạn." Một nụ cười ấm áp xuất hiện trên môi Diệp Anh. Cửa thang máy mở ra ở sảnh, tầng họ cần đến đây rồi. Bọ bước thêm ba bước nữa ra khỏi thang thì Diệp Anh khựng lại.
"Ôi thôi chết. Trang chờ mình tí được không?" Diệp Anh nhanh nhẹn hỏi"Sao đấy? Bạn đi đâu à?""Mình đi lấy sạc điện thoại trên phòng Pông."
"Nhưng Pông có đây đâu." Diệp Anh giơ chìa khoá trên tay."À chìa đây rồi hả?" Thuỳ Trang hỏi."Ừa. Mình lên đó đây, chờ mình ti-""Không, mình đi với bạn." Thuỳ Trang chắc nịch nói."Hả?" Diệp Anh bị lờ đi, người kia đã vượt mặt cô, tiến đến bấm nút thang náy đi lên.
"Bạn nghe mình rồi đó. Mình đi với bạn." Diệp Anh lắc đầu trước hành động của Thuỳ Trang, cô cũng nhanh chóng tiến đến chỗ nàng. Cả hai khúc khích khi mắt họ chạm nhau. ***"Tốt lắm. Nghiêng người một chút về phía bạn nam nhé Quỳnh." Có một cặp mắt chăm chú đã âm thầm dõi theo nhất cử nhất động của hai người mẫu. Cảm khác không thoải mái cứ dấy lên trong Thanh Hoa, một cảm giác là lạ nhưng cũng rất quen thuộc, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô lúc này.
"Ok nghỉ một lúc nào." thợ nhiếp ảnh lên tiếng.Mắt Thanh Hoa chưa rời khỏi Tú Quỳnh một giây nào kể từ lúc bắt đầu buổi chụp. Lý do đầu tiên là vì hôm nay cô là người chịu trách nhiệm cho Tú Quỳnh, cô phải quan sát em thật kỹ lưỡng. Lý do thứ hai là vì em rất xinh đẹp."Chị Pông ơi."Chất giọng ngọt ngào của Tú Quỳnh như rót mật vào tai, tim cô đập điên dại khi em nở một nụ cười.
"Em mệt không? Muốn uống nước không?" Thanh Hoa hỏi. Vì một lý do nào đó mà Thanh Hoa hôm nay khá lạ. Tú Quỳnh không nhận ra lạ ở điểm nào, nhưng em chắc chắn có gì đó đã thay đổi trong cô. Sự quan tâm và chú ý. Thanh Hoa cứ liên tục ném mấy thứ đó về phía em.
"Dạ có, cho em nước với." Thanh Hoa ngay lập tức với tay lấy chai nước ở chiếc bàn bên cạnh, thuần thục mở nắp rồi đưa đến cho Tú Quỳnh. Tú Quỳnh uống một ngụm, mắt vẫn dán chặt lấy Thanh Hoa.
Thanh Hoa thấy tim mình bồn chồn khi mắt mình chạm đến Tú Quỳnh. Cô nuốt nước bọt lúc bắt gặp một giọt nước lăn ra khỏi khoé môi em, lướt dài xuống xương hàm và cần cổ trắng ngần.
Sao tự dưng lại nóng thế nhỉ?"Chị Pông." Thanh Hoa giật mình, nhìn thẳng vào em.Tú Quỳnh mỉm cười. "Hôm nay chị sao dạ?"Thanh Hoa nhíu mày.
"Ý em là sao?" Nhưng trước khi Tú Quỳnh kịp trả lời, Thanh Hoa tiến đến, thu hẹp khoảng cách giữa họ. Thanh Hoa dùng ngón cái, lau đi vệt nước từ môi, xuống xương hàm và cuối cùng là cần cổ của em. Tú Quỳnh chết trân. Tim em đập điên dại, em đờ người ngay tại chỗ. Mắt em bắt gặp Thanh Hoa."Ý em là thế này nè. Chị có vẻ như..." Tú Quỳnh ngừng lại một chút, tay trái nắm lấy bàn tay đang xoa nhẹ má mình rồi siết nó một cái. "khác lắm..."Thanh Hoa lùi lại, cô đột nhiên nhíu mày bối rối. Sao mình lại cư xử thế này nhỉ? Tú Quỳnh cũng đúng. Hôm nay mình khác lắm. Có gì thay đổi vậy? Cô nhìn Tú Quỳnh, bắt gặp một nụ cười buồn."Chị Quỳnh, nhiếp ảnh đang kiếm em với chị đó." một giọng trầm trầm cắt ngang họ.Tú Quỳnh ngước lên nhìn chàng trai trẻ rồi nói. "Chờ chị tí nha."Chàng trai trẻ gật đầu rồi rời đi, để lại mỗi hai người họ. Tú Quỳnh nhìn Thanh Hoa, nở một nụ cười."Nghĩ về chuyện em vừa nói nha chị Pông." Làm ơn đừng để em một mình ôm ảo tưởng.
Thanh Hoa vô định nhìn theo bóng lưng của Tú Quỳnh lúc em rời đi. Mấy từ em vừa nói cứ vang lên trong đầu cô. Chuyện gì xảy ra với cô thế này?
*** "Ở đâu rồi nhỉ?" Diệp Anh bận rộn lục tung tìm dây sạc trong lúc Thuỳ Trang đứng cạnh cửa, khoanh tay trước ngực, mắt vẫn không rời Diệp Anh."Hay là trong tủ." Thuỳ Trang gợi ý.Diệp Anh rên rỉ. "Không có dây sạc ở đây." cô đáng yêu bĩu môi.Thuỳ Trang khúc khích."Cún, cái này phải của bạn không?" Thuỳ Trang nhấc một cọng dây sạc ở chiếc bàn cạnh cửa.Diệp Anh ngước đầu lên nhanh hết mức có thể, mắt sáng rỡ. "Trời ơi! Bạn thấy ở đâu đấy?" cô nhanh nhẹn tiến đến chỗ Thuỳ Trang với một nụ cười toe toét trên mặt."Đây." Thuỳ Trang chỉ qua chiếc bàn cạnh mình."Sao mình không thấy nhờ?" Diệp Anh gãi đầu."Vì bạn quá bận rộn đào bới bên đó mà quên mất bên này." Thuỳ Trang phì cười.
"Hehe!" Diệp Anh lè lưỡi. "Đi thôi Trang. Bạn muốn ăn trưa không?"Thuỳ Trang toe toét."Bạn mời không?" Diệp Anh khúc khích, thẳng thừng nói. "Không."Thuỳ Trang bĩu môi."Tại sao?" Diệp Anh khoá cửa văn phòng Thanh Hoa trước khi quay qua Thuỳ Trang, người đang nhõng nhẽo cạnh mình."Này! Sao lại cười, Diệp Lâm Anh?"Diệp Anh ngừng bước, nhìn Thuỳ Trang đáng sợ đang đứng trước mặt mình.
"Lúc nãy mình đùa thôi. Đương nhiên là mình mời, nhưng biểu cảm của bạn lúc nãy vô giá thật đó." Diệp Anh khúc khích, sớm chuyển thành một nụ cười lớn.Thuỳ Trang lại bĩu môi."Bạn xấu tính."Diệp Anh ngưng cười."Ok, ok mình không trêu bạn nữa."Thuỳ Trang lờ đi rồi bắt đầu rảo bước.
"Trang chờ mình!"Thuỳ Trang vẫn tiếp tục bước."Ê mình mới là người nên khó chịu đó đồ ba gai.""Mình nghe đó nha." Diệp Anh nắm cổ tay Thuỳ Trang, nhưng nàng vùng vằng rồi đi nhanh hơn.
"Mình chả quan tâm bạn có nghe hay không." Thuỳ Trang lầm bầm.Mấy ngón tay thon dài luồn vào tay Thuỳ Trang, nắm tay nàng thật chặt. Diệp Anh nắm tay nàng, xoay người nàng lại, một nụ cười tươi rói nở ra trên môi Diệp Anh."Lúc nãy mình đùa thôi." cô mỉm cười với người vẫn còn đang bĩu môi. Diệp Anh cười ngoác miệng, trưng ra hàm răng trắng tinh. Thuỳ Trang cố kiềm nụ cười của mình.
"Đi ăn đi. Mình đói lắm rồi."Thuỳ Trang gật đầu khi bắt gặp ánh mắt trìu mến của cô. Cả hai vai kề vai sánh bước tiến về phía thang máy thì có ai đó thu hút sự chú ý của hai người họ."Chị Diệp Lâm Anh!" Cả hai xoay đầu về phía giọng nói. Có năm cô gái đang tiến bước về phía họ. Diệp Anh mỉm cười nhận ra người vừa gọi tên mình. Cô rời tay khỏi Thuỳ Trang, tiếp nhận cái ôm của cô gái nhỏ kia. Cả hai kéo nhau vào một cái ôm ấm áp, cơ thể đan vào nhau, mỉm cười hạnh phúc. Thuỳ Trang đã nhíu mày ngay khi Diệp Anh buông tay nàng ra, nàng vừa nhíu mày vừa ném ánh nhìn sắc lẹm vào hai người đang ôm nhau trước mặt."Trời ơi! Thuỳ Chi, em làm chị ngạc nhiên đấy!" Diệp Anh vui vẻ nói lúc họ buông nhau ra.Cô gái nhỏ khúc khích."Chị chả thay đổi gì cả, nhân tiện thì từ bây giờ gọi em là Chi Pu đi. Bây giờ mọi người gọi em bằng cái tên này." Thuỳ Chi nháy mắt với người kia."Hehe! Chả quan tâm. Chị sẽ gọi em bằng cái tên chị thích."Cả hai khúc khích. Người đứng cạnh họ nãy giờ vẫn âm thầm theo dõi họ bằng cặp mắt sắc lẹm. Diệp Anh lại rắc thính rồi. Thuỳ Trang mém đảo mắt vì sự thân mật của Diệp Anh với Thuỳ Chi nãy giờ.
"Aa em xin lỗi nhé, lúc nãy em phân tâm quá. Đây là mấy thành viên trong nhóm em." Cả bốn cuối đầu chào Thuỳ Trang và Diệp Anh. Diệp Anh mỉm cười thật tươi đáp lại, Thuỳ Trang chỉ cười nhẹ rồi gật đầu."Quao, giờ em làm trưởng nhóm rồi à?"Thuỳ Chi gật đầu, toe toét nhìn cô."Ai mà nghĩ được chứ?" Diệp Anh nói thêm."Em nối bước chị thôi mà."Diệp Anh khúc khích."Tốt rồi, làm chị tự hào nhé? Cần giúp gì thì cứ nói với chị." Thuỳ Chi mỉm cười. "Vâng đương nhiên rồi ạ.""Um." Diệp Anh ngừng một lúc, nhìn qua cô gái bên cạnh rồi mỉm cười.Thuỳ Trang bối rối nhìn Diệp Anh, nhưng Diệp Anh chỉ kéo giãn nụ cười ra hơn.
"Um, chị đoán là mọi người nghe hết trên tin tức rồi, nhưng chị vẫn muốn giới thiệu mọi người đàng hoàng với cổ, nhất là em đấy Chi. Đây là Trang Pháp, bạn gái của chị. Trang, đây là Thuỳ Chi, như lúc nãy ẻm nói, thì bây giờ là Chi Pu, ẻm là bạn từ bé của mình, ẻm cũng là người mình nhắn tin lúc nãy." đó là một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời Diệp Anh, khoảnh khắc cô được đường đường chính chính thừa nhận cô gái mình yêu là của mình.
Tim nàng đập thình thịch khi Diệp Anh giới thiệu mình với bạn. Cảm giác rất tuyệt. Nhưng tại sao nàng lại thấy hơi kì lạ khi biết người đang đứng trước mặt mình là người vừa nhắn tin với Diệp Anh cách đấy không lâu nhỉ, cái cảm giác kì lạ đó dần dần chuyển thành suy nghĩ tiêu cực."Rất vui được gặp em, Chi Pu." Thuỳ Trang mỉm cười nói ra mấy lời đó. Nàng nhìn thẳng vào mắt em lúc nói.
"Em cũng rất vui được gặp bạn gái chị Diệp Lâm Anh." Thuỳ Chi ngọt ngào nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại làm Thuỳ Trang rùng mình. Cái rùng mình khó chịu mà nàng không biết vì sao mình lại cảm thấy như thế. "Em đã rất trông đợi vào lúc chị Diệp Lâm Anh giới thiệu chị với em đó." mắt Thuỳ Chi chưa rời khỏi nàng, Thuỳ Trang không thoải mái lắm. Nàng cố gượng cười đáp trả, mặc kệ cái năng lượng tiêu cực cô gái kia đang mang lại.
"Trang, bạn ổn không?" Diệp Anh hỏi khi để ý thấy cảm xúc của Thuỳ Trang chợt thay đổi.Thuỳ Trang không tươi cười nữa."Mình ổn. Chắc do mình đói."Diệp Anh khúc khích."Thế à?" Diệp Anh nhìn Thuỳ Trang cười toe toét, nàng gật đầu đáp lại.
Diệp Anh nhìn với Thuỳ Chi, nở một nụ cười. "Chi, chị đi trước nhé, bạn gái chị đói lắm rồi, chị hứa sẽ đưa cổ đi ăn trưa." Diệp Anh vòng tay qua vai, bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé của Thuỳ Trang. Vô tình không thấy được cảnh mặt Thuỳ Trang đỏ bừng như gấc. Đây là lần thứ hai Diệp Anh nhắc đến từ bạn gái và Thuỳ Trang không thể không thích cái âm điệu ngọt ngào mà nó truyền đến tai nàng. Từ từ, nàng mới nói gì đấy? Ugh chắc nàng đói quá rồi."Nhưng cho em hỏi riêng chị cái này được không. Chị Trang đừng lo, em không hỏi lâu đâu." Thuỳ Trang ngay lập tức nhìn Thuỳ Chi, nàng không chắc đó là một nụ cười hay một cái nhếch môi trên môi người kia nữa."Ừa ok."Diệp Anh nới lỏng cánh tay đang choàng quanh vai Thuỳ Trang rồi nhìn nàng.
"Mình sẽ đi nhanh thôi."Thuỳ Trang gật đầu, nhưng sâu thẳm trong nàng, nàng muốn ngăn Diệp Anh lại. Nàng thở dài nhìn hai thân ảnh rời đi. Chuyện gì xảy ra với nàng vậy? Cảm xúc kì lạ này là gì?
***
Buổi chụp hình đã kết thúc nhưng Thanh Hoa vẫn đắm chìm trong mớ suy nghĩ của mình. Tú Quỳnh cảm nhận được điều đó, nhưng người kia vẫn không ngần ngại thể hiện sự quan tâm và chăm sóc cho em."Quỳnh, cẩn thận!" Thanh Hoa nhanh tay kéo cô gái trước mặt trước khi em va vào chiếc cửa kính bóng loáng. Tú Quỳnh đỏ mặt, tránh ánh mắt lo lắng của Thanh Hoa."Em ổn không?" Thanh Hoa dịu dàng giữ vai em."D-dạ ổn." Tú Quỳnh vẫn giữ mắt ở sàn nhà. Thật ra em có lén nhìn Thanh Hoa vì em cảm nhận được người kia có vấn đề gì đó sau khi họ nói chuyện cách đó không lâu. Đó là vì sao em xấu hổ vì mém va phải tường kính trước mặt."C-chị. Chị có ổn không? Trông chị xao nhãng lắm." Tú Quỳnh hỏi.Thanh Hoa không nói gì, im lặng nhìn Tú Quỳnh."Em mới là người làm chị xao nhãng á."Tú Quỳnh quay phắt qua nhìn người kia, tim em đập rộn ràng. Em mém khúc khích khi thấy gương mặt đỏ như gấc của Thanh Hoa.
"Ý chị là s-""Chị ơi, xe đến rồi ạ." một lần nữa, họ bị cậu người mẫu trẻ phá đám.Thanh Hoa muốn rít lên, nhưng cũng thầm cảm ơn cậu trai trẻ vì cô không biết mình nên nói gì nữaCả hai gật đầu. Trên đường ra xe, Tú Quỳnh chủ động khoác tay Thanh Hoa. Cô giật mình vì sự đụng chạm bất chợt. Đây là lần đầu tiên Tú Quỳnh chủ động với cô, tim cô đập thình thịch."Chị Pông, bọn mình nói chuyện sau nha?" Tú Quỳnh thì thầm vào tai người kia. Em nhìn Thanh Hoa, thấy cô đỏ mặt. Em toe toét. Em cũng không biết mình lấy sự can đảm này từ đâu, nhưng nhìn cách Thanh Hoa phản ứng làm em vui lắm. Có lẽ em đã biết vì sao em lại mạnh bạo chủ động như vậy rồi.
***"Em muốn nói chuyện gì thế?" Diệp Anh ngồi lên ghế trong căn phòng tập trống người. Thuỳ Chi đứng trước mặt, nhìn chằm chằm vào Diệp Anh."Gì đấy? Em nghĩ chị sợ ánh mắt đó hả." Diệp Anh không ngần ngại nói."Mối quan hệ thật sự giữa chị với chị Trang Pháp là gì?"Diệp Anh nhíu mày.
"Bạn ý là bạn gái chị. Chị vừa giới thiệu với em rồi mà?" Thuỳ Chi đảo mắt.
"Đừng có diễn nữa chị Diệp. Em hiểu chị mà."Diệp Anh ngồi thẳng người, tự dưng thấy lo lắng. Thuỳ Chi biết rồi à?"Bạn ý là bạn gái chị thật mà." cô chắc chắn nói, dù trong lòng vẫn còn lo sợ. Thuỳ Chi nhếch môi."Chị nghĩ em sẽ tin à?" Thuỳ Chi ngồi cạnh Diệp Anh, nắm lấy tay cô.
"Chị tin em được mà. Mối quan hệ giữa chị với chị Trang Pháp là gì?"Diệp Anh chần chừ. Cô không thể kể chuyện này với ai ngoại trừ mấy thành viên và quản lý của mình. Thuỳ Chi siết nhẹ tay cô, cô nhìn người kia, mắt họ chạm nhau, Thuỳ Chi mỉm cười."Em không cắn đâu. Chị nói thật đi." Diệp Anh cắn môi dưới và thở dài."C-chị, bọn chị không thật sự hẹn hò." Diệp Anh cúi đầu. Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi khi phải thừa nhận điều này với ai đó."Chị... chị là bạn gái giả của bạn ý." Một tiếng hậm hực vang vọng khắp phòng. Cả hai giật mình, Diệp Anh nhanh chóng đứng dậy, vội vàng tiến về phía cửa.
Cô đẩy cửa và thấy Trần Nhậm đang đứng đó, mắt mở to vì sốc. "T-Trần Nhậm.." giọng Diệp Anh run run."E-em nghe được g-gì rồi?" Diệp Anh lo sợ hỏi."C-chị D-Diệp..." Trần Nhậm ngừng lại. "Chị... chị không hẹn hò chị ấy thật ạ..." anh yếu ớt lầm bầm.
"Gì? Mình vừa cứu bạn một pha đấy, hay bạn muốn ngã?" người kia hỏi cô, tay chỉ về bảng cảnh báo 'sàn ướt', Diệp Anh bĩu môi."Nhưng mà bạn làm mình hết hồn, mém rớt điện thoại đây này." Thuỳ Trang nhíu mày."Xin lỗi mình không cố ý. Nhưng mà sao bạn lại vừa đi vừa bấm điện thoại? Không ổn đâu Cún.""Đừng có la mình." Diệp Anh rên rỉ."Nhưng mà bạn không cẩn thận, và mình không muốn bạn tự làm đau bản thân." Tim Diệp Anh đập loạn trong lồng ngực. Cô cố giấu đi cảm xúc của mình bằng cách bĩu môi rồi lờ đi những gì Thuỳ Trang vừa nói."Vâng mẹ, đừng la con nữa, lần sau con sẽ cẩn thận hơn." Diệp Anh mỉm cười, cố làm nàng không càu nhàu nữa.Thuỳ Trang đảo mắt, cau mày, nheo mắt nhìn Diệp Anh."Bạn đang nhắn ai đấy, nhắn ai mà chăm chú không để ý đến bảng cảnh báo luôn này?" Diệp Anh ngay lập tức mỉm cười, làm Thuỳ Trang tò mò."Mình đang nhắn-""Trang, Diệp Lâm Anh, cuối cùng cũng gặp hai đứa."Diệp Anh ngừng nói khi thấy một người đàn ông lớn tuổi tiến về phía họ, cô cúi đầu chào ông.
"Bố..""Cháu chào bác Nguyễn." Ông Nguyễn mỉm cười thật tươi với cả hai."Theo bố vào phòng. Bố có chuyện muốn nói với cả hai đứa." Hai cô gái trẻ gật đầu rồi im lặng theo sau ông.
Khi cả ba đã thoải mái ngồi vào chỗ, ông Nguyễn hắng giọng, thu hút sự chú ý của hai cô gái trước mặt.
"Để ta phổ biến cho hai đứa về show sắp tới nhé."Thuỳ Trang nghẹn lại khi nhớ về trận cãi vã gần đây vì cái show này với tên bạn trai của mình."Show thực tế của bọn con thì sao hả bố?" nàng hỏi, từng giây trôi qua lại thấy mình yếu đuối hơn. Nàng ổn với việc quay show này cùng Diệp Anh. Thật ra thì nàng biết show này sẽ giúp họ hiểu nhau hơn, và nàng cũng thích đồng hành cùng Diệp Anh trong dự án này, nhưng nàng lại khá đắn đo về mối quan hệ giữa nàng và tên bạn trai đang trên bờ vực đổ vỡ.
Ông Nguyễn cười nhẹ trước khi nói tiếp."Như ta đã nói với Trang, vài người không tin là hai đứa đang hẹn hò, đó là vì sao ta muốn quay show thực thế này." Diệp Anh gật gù, đưa mắt về phía cô gái ngồi cạnh. Cô loay hoay mãi vẫn không đọc được biểu cảm của Thuỳ Trang, nhưng cô chắc là nàng ta đang không ổn lắm."Show thực tế của bọn cháu..." chất giọng trầm khàn của Diệp Anh làm Thuỳ Trang bừng tỉnh.
"Tất cả những gì ta muốn là hai đứa hãy diễn như một cặp đôi thực thụ trên show này. Mọi người phải thấy được hai đứa đang thật sự yêu nhau." ông Nguyễn nói, thành công lôi kéo sự chú ý của cả hai. "T-thật sự yêu nhau?" Diệp Anh lắp bắp.Thuỳ Trang nuốt nước bọt."Chính xác thì bọn con phải làm gì trong cái show đó vậy ạ?" nỗi sợ ngày một dâng lên trong Thuỳ Trang.
"Đại loại là hẹn hò? Ta không biết, cứ làm mấy việc mà mấy cặp đôi hay làm ấy, ta phó thác chuyện này cho tổ sản xuất." Diệp Anh bồn chồn. Cô cảm thấy có lỗi vì đã hào hứng với chuyện này. Tại sao? Vì cuối cùng cô cũng có thể hành xử với Thuỳ Trang theo cái cách mà cô muốn, và không phải lo đến việc đi quá giới hạn với nàng."Thế show này sẽ được lên kịch bản ạ?" Thuỳ Trang hỏi."Không." ông Nguyễn lắc đầu và nói tiếp, "họ chỉ đưa cho hai đứa chủ đề của mỗi tập, rồi hai đứa cứ thế làm theo chủ đề thôi. Họ nói hai đứa cũng được tự do thể hiện quan điểm bản thân, ví dụ nếu hai đứa muốn hẹn hò ở một tập nào đó thì họ cũng có thể quay theo. Nhớ là không một ai trong show đó biết rằng hai đứa đang giả vờ, nên ta hy vọng là kể cả khi không ghi hình thì hai đứa vẫn phải diễn cho đạt."Thuỳ Trang nhíu mày, mỗi phút trôi qua như có một sức nặng vô hình đè chặt lên người nàng.
"Vậy nếu tụi cháu muốn đi đâu thì họ cũng chiều luôn đúng không ạ?" Diệp Anh đột ngột lên tiếng.Thuỳ Trang nhìn cô.Ông Nguyễn gật đầu. "Ừa, miễn là nằm trong khoản dự trù của họ, dù sao thì họ làm show này để mọi người thấy hai đứa cũng có tương tác sau khi đóng máy.""À.. vâng ạ..." Diệp Anh trả lời. Thuỳ Trang thở dài. "Con hiểu rồi. Bọn con hiểu rồi. Con đi được chưa ạ?" Ông Nguyễn gật đầu và mỉm cười. Cả hai đứng dậy, cúi đầu chào ông."Thuỳ Trang." ông Nguyễn lên tiếng ngay trước khi họ mở cửa, Thuỳ Trang nhìn bố nàng.
"Bố tin là lần này con sẽ không làm bố thất vọng." Thuỳ Trang sững người, đứng nhìn bố gần một phút trước khi đáp lại. "Vâng bố." nàng yếu ớt nói.
Cả hai im lặng vô định rảo bước dọc hành lang trống trải. Sự im lặng nuốt chửng lấy họ, tâm trí cả hai đã sớm trôi dạt đi nơi nào. Họ bước vào thang máy, không ai dám phá vỡ sự im lặng này. Diệp Anh bắt đầu lo lắng khi cô gái cạnh mình cứ im như thóc, họ đã đi được nửa đường rồi, nhưng Thuỳ Trang vẫn cứ lầm lì như thế.
"Thuỳ Trang?" nàng không nhúc nhích, làm Diệp Anh càng lo hơn. Cô đưa tay lồng vào mấy ngón tay thon dài của Thuỳ Trang, siết nhẹ, cuối cùng nàng cũng chịu nhìn cô.
"Có muốn kể mình nghe không?" Thuỳ Trang thở dài, siết chặt bàn tay đang nắm tay mình. Nàng cười nhẹ trấn an Diệp Anh.
"Mình lo tí thôi." Diệp Anh nhíu mày với câu trả lời của nàng."Có phải là vì Khánh Nam không?" Thuỳ Trang cắn môi dưới và gật đầu.
"Mình lồ lộ thế à?" Diệp Anh cố gắng trấn tĩnh bản thân, cảm nhận nỗi đau đang dần nhói lên trong tim mình."Có chút." cô cười nhẹ với Thuỳ Trang. "Mình xin lỗi. Thật lòng mà nói, không phải mình chỉ lo mỗi ảnh."Diệp Anh nghi hoặc nhìn nàng.
"Thế bạn còn lo chuyện gì nữa?" Thuỳ Trang cắt đứt ánh nhìn với Diệp Anh, sắc đỏ ánh trên má cô.
"Mình... mình lo chuyện c-húng ta." Diệp Anh nhíu mày bối rối, nhưng má vẫn nóng bừng vì những gì người kia vừa nói. CHÚNG TA. Hai từ đơn giản này sao nghe thật mạnh mẽ. Hai từ chạm đến trái tim cô. "Tại sao?" Diệp Anh hỏi, mắt vẫn giữ ở Thuỳ Trang, dù tim đang đập thình thịch, cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh ở bên ngoài."N-nhỡ bọn mình không đủ thuyết phục thì sao? V-và l-làm sao bọn mình diễn như đang y-yêu n-nhau được?"
"Bọn mình sẽ rất thuyết phục, được chứ? Bọn mình buộc phải làm thế. Và làm thế nào để diễn như đang yêu nhau hả? Cứ làm theo mình rồi thuận theo tình thế thôi. Bọn mình làm được, bạn không phải lo đâu, cứ tin mình, ok không?" Mắt Thuỳ Trang nhìn thấu tâm can Diệp Anh, làm tim cô khựng lại.
"Ok. Mình sẽ tin bạn." Một nụ cười ấm áp xuất hiện trên môi Diệp Anh. Cửa thang máy mở ra ở sảnh, tầng họ cần đến đây rồi. Bọ bước thêm ba bước nữa ra khỏi thang thì Diệp Anh khựng lại.
"Ôi thôi chết. Trang chờ mình tí được không?" Diệp Anh nhanh nhẹn hỏi"Sao đấy? Bạn đi đâu à?""Mình đi lấy sạc điện thoại trên phòng Pông."
"Nhưng Pông có đây đâu." Diệp Anh giơ chìa khoá trên tay."À chìa đây rồi hả?" Thuỳ Trang hỏi."Ừa. Mình lên đó đây, chờ mình ti-""Không, mình đi với bạn." Thuỳ Trang chắc nịch nói."Hả?" Diệp Anh bị lờ đi, người kia đã vượt mặt cô, tiến đến bấm nút thang náy đi lên.
"Bạn nghe mình rồi đó. Mình đi với bạn." Diệp Anh lắc đầu trước hành động của Thuỳ Trang, cô cũng nhanh chóng tiến đến chỗ nàng. Cả hai khúc khích khi mắt họ chạm nhau. ***"Tốt lắm. Nghiêng người một chút về phía bạn nam nhé Quỳnh." Có một cặp mắt chăm chú đã âm thầm dõi theo nhất cử nhất động của hai người mẫu. Cảm khác không thoải mái cứ dấy lên trong Thanh Hoa, một cảm giác là lạ nhưng cũng rất quen thuộc, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô lúc này.
"Ok nghỉ một lúc nào." thợ nhiếp ảnh lên tiếng.Mắt Thanh Hoa chưa rời khỏi Tú Quỳnh một giây nào kể từ lúc bắt đầu buổi chụp. Lý do đầu tiên là vì hôm nay cô là người chịu trách nhiệm cho Tú Quỳnh, cô phải quan sát em thật kỹ lưỡng. Lý do thứ hai là vì em rất xinh đẹp."Chị Pông ơi."Chất giọng ngọt ngào của Tú Quỳnh như rót mật vào tai, tim cô đập điên dại khi em nở một nụ cười.
"Em mệt không? Muốn uống nước không?" Thanh Hoa hỏi. Vì một lý do nào đó mà Thanh Hoa hôm nay khá lạ. Tú Quỳnh không nhận ra lạ ở điểm nào, nhưng em chắc chắn có gì đó đã thay đổi trong cô. Sự quan tâm và chú ý. Thanh Hoa cứ liên tục ném mấy thứ đó về phía em.
"Dạ có, cho em nước với." Thanh Hoa ngay lập tức với tay lấy chai nước ở chiếc bàn bên cạnh, thuần thục mở nắp rồi đưa đến cho Tú Quỳnh. Tú Quỳnh uống một ngụm, mắt vẫn dán chặt lấy Thanh Hoa.
Thanh Hoa thấy tim mình bồn chồn khi mắt mình chạm đến Tú Quỳnh. Cô nuốt nước bọt lúc bắt gặp một giọt nước lăn ra khỏi khoé môi em, lướt dài xuống xương hàm và cần cổ trắng ngần.
Sao tự dưng lại nóng thế nhỉ?"Chị Pông." Thanh Hoa giật mình, nhìn thẳng vào em.Tú Quỳnh mỉm cười. "Hôm nay chị sao dạ?"Thanh Hoa nhíu mày.
"Ý em là sao?" Nhưng trước khi Tú Quỳnh kịp trả lời, Thanh Hoa tiến đến, thu hẹp khoảng cách giữa họ. Thanh Hoa dùng ngón cái, lau đi vệt nước từ môi, xuống xương hàm và cuối cùng là cần cổ của em. Tú Quỳnh chết trân. Tim em đập điên dại, em đờ người ngay tại chỗ. Mắt em bắt gặp Thanh Hoa."Ý em là thế này nè. Chị có vẻ như..." Tú Quỳnh ngừng lại một chút, tay trái nắm lấy bàn tay đang xoa nhẹ má mình rồi siết nó một cái. "khác lắm..."Thanh Hoa lùi lại, cô đột nhiên nhíu mày bối rối. Sao mình lại cư xử thế này nhỉ? Tú Quỳnh cũng đúng. Hôm nay mình khác lắm. Có gì thay đổi vậy? Cô nhìn Tú Quỳnh, bắt gặp một nụ cười buồn."Chị Quỳnh, nhiếp ảnh đang kiếm em với chị đó." một giọng trầm trầm cắt ngang họ.Tú Quỳnh ngước lên nhìn chàng trai trẻ rồi nói. "Chờ chị tí nha."Chàng trai trẻ gật đầu rồi rời đi, để lại mỗi hai người họ. Tú Quỳnh nhìn Thanh Hoa, nở một nụ cười."Nghĩ về chuyện em vừa nói nha chị Pông." Làm ơn đừng để em một mình ôm ảo tưởng.
Thanh Hoa vô định nhìn theo bóng lưng của Tú Quỳnh lúc em rời đi. Mấy từ em vừa nói cứ vang lên trong đầu cô. Chuyện gì xảy ra với cô thế này?
*** "Ở đâu rồi nhỉ?" Diệp Anh bận rộn lục tung tìm dây sạc trong lúc Thuỳ Trang đứng cạnh cửa, khoanh tay trước ngực, mắt vẫn không rời Diệp Anh."Hay là trong tủ." Thuỳ Trang gợi ý.Diệp Anh rên rỉ. "Không có dây sạc ở đây." cô đáng yêu bĩu môi.Thuỳ Trang khúc khích."Cún, cái này phải của bạn không?" Thuỳ Trang nhấc một cọng dây sạc ở chiếc bàn cạnh cửa.Diệp Anh ngước đầu lên nhanh hết mức có thể, mắt sáng rỡ. "Trời ơi! Bạn thấy ở đâu đấy?" cô nhanh nhẹn tiến đến chỗ Thuỳ Trang với một nụ cười toe toét trên mặt."Đây." Thuỳ Trang chỉ qua chiếc bàn cạnh mình."Sao mình không thấy nhờ?" Diệp Anh gãi đầu."Vì bạn quá bận rộn đào bới bên đó mà quên mất bên này." Thuỳ Trang phì cười.
"Hehe!" Diệp Anh lè lưỡi. "Đi thôi Trang. Bạn muốn ăn trưa không?"Thuỳ Trang toe toét."Bạn mời không?" Diệp Anh khúc khích, thẳng thừng nói. "Không."Thuỳ Trang bĩu môi."Tại sao?" Diệp Anh khoá cửa văn phòng Thanh Hoa trước khi quay qua Thuỳ Trang, người đang nhõng nhẽo cạnh mình."Này! Sao lại cười, Diệp Lâm Anh?"Diệp Anh ngừng bước, nhìn Thuỳ Trang đáng sợ đang đứng trước mặt mình.
"Lúc nãy mình đùa thôi. Đương nhiên là mình mời, nhưng biểu cảm của bạn lúc nãy vô giá thật đó." Diệp Anh khúc khích, sớm chuyển thành một nụ cười lớn.Thuỳ Trang lại bĩu môi."Bạn xấu tính."Diệp Anh ngưng cười."Ok, ok mình không trêu bạn nữa."Thuỳ Trang lờ đi rồi bắt đầu rảo bước.
"Trang chờ mình!"Thuỳ Trang vẫn tiếp tục bước."Ê mình mới là người nên khó chịu đó đồ ba gai.""Mình nghe đó nha." Diệp Anh nắm cổ tay Thuỳ Trang, nhưng nàng vùng vằng rồi đi nhanh hơn.
"Mình chả quan tâm bạn có nghe hay không." Thuỳ Trang lầm bầm.Mấy ngón tay thon dài luồn vào tay Thuỳ Trang, nắm tay nàng thật chặt. Diệp Anh nắm tay nàng, xoay người nàng lại, một nụ cười tươi rói nở ra trên môi Diệp Anh."Lúc nãy mình đùa thôi." cô mỉm cười với người vẫn còn đang bĩu môi. Diệp Anh cười ngoác miệng, trưng ra hàm răng trắng tinh. Thuỳ Trang cố kiềm nụ cười của mình.
"Đi ăn đi. Mình đói lắm rồi."Thuỳ Trang gật đầu khi bắt gặp ánh mắt trìu mến của cô. Cả hai vai kề vai sánh bước tiến về phía thang máy thì có ai đó thu hút sự chú ý của hai người họ."Chị Diệp Lâm Anh!" Cả hai xoay đầu về phía giọng nói. Có năm cô gái đang tiến bước về phía họ. Diệp Anh mỉm cười nhận ra người vừa gọi tên mình. Cô rời tay khỏi Thuỳ Trang, tiếp nhận cái ôm của cô gái nhỏ kia. Cả hai kéo nhau vào một cái ôm ấm áp, cơ thể đan vào nhau, mỉm cười hạnh phúc. Thuỳ Trang đã nhíu mày ngay khi Diệp Anh buông tay nàng ra, nàng vừa nhíu mày vừa ném ánh nhìn sắc lẹm vào hai người đang ôm nhau trước mặt."Trời ơi! Thuỳ Chi, em làm chị ngạc nhiên đấy!" Diệp Anh vui vẻ nói lúc họ buông nhau ra.Cô gái nhỏ khúc khích."Chị chả thay đổi gì cả, nhân tiện thì từ bây giờ gọi em là Chi Pu đi. Bây giờ mọi người gọi em bằng cái tên này." Thuỳ Chi nháy mắt với người kia."Hehe! Chả quan tâm. Chị sẽ gọi em bằng cái tên chị thích."Cả hai khúc khích. Người đứng cạnh họ nãy giờ vẫn âm thầm theo dõi họ bằng cặp mắt sắc lẹm. Diệp Anh lại rắc thính rồi. Thuỳ Trang mém đảo mắt vì sự thân mật của Diệp Anh với Thuỳ Chi nãy giờ.
"Aa em xin lỗi nhé, lúc nãy em phân tâm quá. Đây là mấy thành viên trong nhóm em." Cả bốn cuối đầu chào Thuỳ Trang và Diệp Anh. Diệp Anh mỉm cười thật tươi đáp lại, Thuỳ Trang chỉ cười nhẹ rồi gật đầu."Quao, giờ em làm trưởng nhóm rồi à?"Thuỳ Chi gật đầu, toe toét nhìn cô."Ai mà nghĩ được chứ?" Diệp Anh nói thêm."Em nối bước chị thôi mà."Diệp Anh khúc khích."Tốt rồi, làm chị tự hào nhé? Cần giúp gì thì cứ nói với chị." Thuỳ Chi mỉm cười. "Vâng đương nhiên rồi ạ.""Um." Diệp Anh ngừng một lúc, nhìn qua cô gái bên cạnh rồi mỉm cười.Thuỳ Trang bối rối nhìn Diệp Anh, nhưng Diệp Anh chỉ kéo giãn nụ cười ra hơn.
"Um, chị đoán là mọi người nghe hết trên tin tức rồi, nhưng chị vẫn muốn giới thiệu mọi người đàng hoàng với cổ, nhất là em đấy Chi. Đây là Trang Pháp, bạn gái của chị. Trang, đây là Thuỳ Chi, như lúc nãy ẻm nói, thì bây giờ là Chi Pu, ẻm là bạn từ bé của mình, ẻm cũng là người mình nhắn tin lúc nãy." đó là một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời Diệp Anh, khoảnh khắc cô được đường đường chính chính thừa nhận cô gái mình yêu là của mình.
Tim nàng đập thình thịch khi Diệp Anh giới thiệu mình với bạn. Cảm giác rất tuyệt. Nhưng tại sao nàng lại thấy hơi kì lạ khi biết người đang đứng trước mặt mình là người vừa nhắn tin với Diệp Anh cách đấy không lâu nhỉ, cái cảm giác kì lạ đó dần dần chuyển thành suy nghĩ tiêu cực."Rất vui được gặp em, Chi Pu." Thuỳ Trang mỉm cười nói ra mấy lời đó. Nàng nhìn thẳng vào mắt em lúc nói.
"Em cũng rất vui được gặp bạn gái chị Diệp Lâm Anh." Thuỳ Chi ngọt ngào nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại làm Thuỳ Trang rùng mình. Cái rùng mình khó chịu mà nàng không biết vì sao mình lại cảm thấy như thế. "Em đã rất trông đợi vào lúc chị Diệp Lâm Anh giới thiệu chị với em đó." mắt Thuỳ Chi chưa rời khỏi nàng, Thuỳ Trang không thoải mái lắm. Nàng cố gượng cười đáp trả, mặc kệ cái năng lượng tiêu cực cô gái kia đang mang lại.
"Trang, bạn ổn không?" Diệp Anh hỏi khi để ý thấy cảm xúc của Thuỳ Trang chợt thay đổi.Thuỳ Trang không tươi cười nữa."Mình ổn. Chắc do mình đói."Diệp Anh khúc khích."Thế à?" Diệp Anh nhìn Thuỳ Trang cười toe toét, nàng gật đầu đáp lại.
Diệp Anh nhìn với Thuỳ Chi, nở một nụ cười. "Chi, chị đi trước nhé, bạn gái chị đói lắm rồi, chị hứa sẽ đưa cổ đi ăn trưa." Diệp Anh vòng tay qua vai, bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé của Thuỳ Trang. Vô tình không thấy được cảnh mặt Thuỳ Trang đỏ bừng như gấc. Đây là lần thứ hai Diệp Anh nhắc đến từ bạn gái và Thuỳ Trang không thể không thích cái âm điệu ngọt ngào mà nó truyền đến tai nàng. Từ từ, nàng mới nói gì đấy? Ugh chắc nàng đói quá rồi."Nhưng cho em hỏi riêng chị cái này được không. Chị Trang đừng lo, em không hỏi lâu đâu." Thuỳ Trang ngay lập tức nhìn Thuỳ Chi, nàng không chắc đó là một nụ cười hay một cái nhếch môi trên môi người kia nữa."Ừa ok."Diệp Anh nới lỏng cánh tay đang choàng quanh vai Thuỳ Trang rồi nhìn nàng.
"Mình sẽ đi nhanh thôi."Thuỳ Trang gật đầu, nhưng sâu thẳm trong nàng, nàng muốn ngăn Diệp Anh lại. Nàng thở dài nhìn hai thân ảnh rời đi. Chuyện gì xảy ra với nàng vậy? Cảm xúc kì lạ này là gì?
***
Buổi chụp hình đã kết thúc nhưng Thanh Hoa vẫn đắm chìm trong mớ suy nghĩ của mình. Tú Quỳnh cảm nhận được điều đó, nhưng người kia vẫn không ngần ngại thể hiện sự quan tâm và chăm sóc cho em."Quỳnh, cẩn thận!" Thanh Hoa nhanh tay kéo cô gái trước mặt trước khi em va vào chiếc cửa kính bóng loáng. Tú Quỳnh đỏ mặt, tránh ánh mắt lo lắng của Thanh Hoa."Em ổn không?" Thanh Hoa dịu dàng giữ vai em."D-dạ ổn." Tú Quỳnh vẫn giữ mắt ở sàn nhà. Thật ra em có lén nhìn Thanh Hoa vì em cảm nhận được người kia có vấn đề gì đó sau khi họ nói chuyện cách đó không lâu. Đó là vì sao em xấu hổ vì mém va phải tường kính trước mặt."C-chị. Chị có ổn không? Trông chị xao nhãng lắm." Tú Quỳnh hỏi.Thanh Hoa không nói gì, im lặng nhìn Tú Quỳnh."Em mới là người làm chị xao nhãng á."Tú Quỳnh quay phắt qua nhìn người kia, tim em đập rộn ràng. Em mém khúc khích khi thấy gương mặt đỏ như gấc của Thanh Hoa.
"Ý chị là s-""Chị ơi, xe đến rồi ạ." một lần nữa, họ bị cậu người mẫu trẻ phá đám.Thanh Hoa muốn rít lên, nhưng cũng thầm cảm ơn cậu trai trẻ vì cô không biết mình nên nói gì nữaCả hai gật đầu. Trên đường ra xe, Tú Quỳnh chủ động khoác tay Thanh Hoa. Cô giật mình vì sự đụng chạm bất chợt. Đây là lần đầu tiên Tú Quỳnh chủ động với cô, tim cô đập thình thịch."Chị Pông, bọn mình nói chuyện sau nha?" Tú Quỳnh thì thầm vào tai người kia. Em nhìn Thanh Hoa, thấy cô đỏ mặt. Em toe toét. Em cũng không biết mình lấy sự can đảm này từ đâu, nhưng nhìn cách Thanh Hoa phản ứng làm em vui lắm. Có lẽ em đã biết vì sao em lại mạnh bạo chủ động như vậy rồi.
***"Em muốn nói chuyện gì thế?" Diệp Anh ngồi lên ghế trong căn phòng tập trống người. Thuỳ Chi đứng trước mặt, nhìn chằm chằm vào Diệp Anh."Gì đấy? Em nghĩ chị sợ ánh mắt đó hả." Diệp Anh không ngần ngại nói."Mối quan hệ thật sự giữa chị với chị Trang Pháp là gì?"Diệp Anh nhíu mày.
"Bạn ý là bạn gái chị. Chị vừa giới thiệu với em rồi mà?" Thuỳ Chi đảo mắt.
"Đừng có diễn nữa chị Diệp. Em hiểu chị mà."Diệp Anh ngồi thẳng người, tự dưng thấy lo lắng. Thuỳ Chi biết rồi à?"Bạn ý là bạn gái chị thật mà." cô chắc chắn nói, dù trong lòng vẫn còn lo sợ. Thuỳ Chi nhếch môi."Chị nghĩ em sẽ tin à?" Thuỳ Chi ngồi cạnh Diệp Anh, nắm lấy tay cô.
"Chị tin em được mà. Mối quan hệ giữa chị với chị Trang Pháp là gì?"Diệp Anh chần chừ. Cô không thể kể chuyện này với ai ngoại trừ mấy thành viên và quản lý của mình. Thuỳ Chi siết nhẹ tay cô, cô nhìn người kia, mắt họ chạm nhau, Thuỳ Chi mỉm cười."Em không cắn đâu. Chị nói thật đi." Diệp Anh cắn môi dưới và thở dài."C-chị, bọn chị không thật sự hẹn hò." Diệp Anh cúi đầu. Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi khi phải thừa nhận điều này với ai đó."Chị... chị là bạn gái giả của bạn ý." Một tiếng hậm hực vang vọng khắp phòng. Cả hai giật mình, Diệp Anh nhanh chóng đứng dậy, vội vàng tiến về phía cửa.
Cô đẩy cửa và thấy Trần Nhậm đang đứng đó, mắt mở to vì sốc. "T-Trần Nhậm.." giọng Diệp Anh run run."E-em nghe được g-gì rồi?" Diệp Anh lo sợ hỏi."C-chị D-Diệp..." Trần Nhậm ngừng lại. "Chị... chị không hẹn hò chị ấy thật ạ..." anh yếu ớt lầm bầm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com