TruyenHHH.com

Cuc Hoa Mi Ta Yeu Nang

Tác giả: Lee Jung Mi. 

Beta: Bu, Rain. 

Chap 6: Ký ức của tôi !

Tôi ngồi ở một góc khuất trong quán, nghe những bản nhạc mà tôi yêu thích. Những lúc tâm trạng thế này, tôi đóng cửa hàng và ngồi trong một góc quen thuộc, có khi tôi tự an ủi mình bằng một ly rượu Gin hoặc một số thứ uống có cồn. Hình như càng đến gần tháng 12 thì tâm trạng tôi luôn bất ổn như vậy. 

Tháng 12, tôi luôn sợ nó, như một con số ám ảnh tôi mà mãi mãi tôi không bao giờ có thể quên được… 

Mưa… ngoài kia mưa rất lớn.

Tiếng mưa xối xả đập vào thành tường như vọng lại từ đâu đó rất xa.

Ngày mẹ tôi không còn trên thế gian này cũng là một ngày mưa. Trong đầu tôi, một thằng nhóc mới 12 tuổi lúc đó, không cảm nhận được gì ngoài tiếng mưa rơi rả rích nghe rờn rợn và ai oán lạ lùng. Một đêm, tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng hãi hùng khiến tôi không còn muốn ngủ nữa. Tôi sợ, tôi có thể sang ngủ cùng mẹ không? Nghĩ vậy, tôi bước xuống giường và chạy sang phòng mẹ.

Bước khỏi phòng ngủ là đến phòng đọc. Giữa căn phòng tối với bốn bức tường kín, tiếng mưa đêm càng vọng về rõ hơn. Tôi lần mò trong bóng đêm tìm căn phòng ba mẹ. Bỗng giật mình vì nghe tiếng ồn từ một căn phòng gần đó, tôi bước đến gần và nghe rõ hơn những gì đang diễn ra. Có những lời nói xúc phạm, sỉ vả lẫn nhau vang lên cùng tiếng mưa đêm nghe thật dữ dội. Tôi nghe thấy tiếng mẹ khóc, ba tôi giận dữ bước ra khỏi phòng, kế đó là tiếng cổng lớn mở ra, âm thanh nổ máy của xe hơi nổi bật lên trong đêm mưa gió, ba đã đi rồi. 

Tôi bước vào phòng mẹ, nhận ra bóng người ngồi dưới sàn dựa lưng vào tường… là mẹ. Từ tay mẹ những viên thuốc trắng nằm tung tóe dưới sàn gỗ. Tiếng sấm chớp, tiếng mưa rơi lộp bộp, tiếng gió rít qua từng khe cửa, bản nhạc buồn vẫn vang lên đều đều hòa âm cùng tiếng mưa đang vọng về ngoài kia.

Mẹ ngước lên nhìn tôi. Giữa bóng đêm, khuôn mặt mẹ chỉ hiện lên đôi mắt màu đen thẫm, giọng mẹ vang lên xen lẫn giữa những tiếng nấc thổn thức, âm thanh ám ảnh tôi suốt cuộc đời.

-Nam Hải à… Con nghe thấy không? Tiếng mưa ấy?

Tôi im lặng, ánh mắt vẫn chăm chú vào mẹ. Một lúc sau, mẹ lại tiếp tục nói tiếp chuyện mình muốn nói. Như thể chính mẹ đang trăn trối với tôi vậy. Và tôi vẫn cứ im lặng lắng nghe, không hề có chút hành động gì, kể cả biểu cảm trên gương mặt. 

- Giả dối lắm… phải không? Nam Hải à. Mẹ mệt rồi… mẹ muốn nhờ con một việc! – Tiếng nói của mẹ vang lên đứt quãng, nó rõ ràng hiện hữu nhưng rất đỗi mơ hồ. Tôi cố gắng nghe thật rõ những âm thanh nhẹ như gió thoảng ấy – Con... chăm sóc Tùng Bách giúp mẹ nhé… Mẹ mệt rồi, mẹ không còn đủ sức nữa.

-Nam Hải à, con đồng ý nghe con! – Đôi mắt tối thẫm lại ngước lên nhìn tôi, giọng nói của mẹ như cầu xin tôi hãy giúp mẹ. Tôi cúi xuống ngồi bên mẹ, khẽ gật đầu. Mẹ mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc tôi, hôn lên trán tôi.

Đôi tay ấy từ từ buông xuống.

Đồng hồ vang lên tiếng kêu ding dong.

Mười hai giờ đêm.

Mỉm cười chua chát trước suy nghĩ về miền kí ức xa xăm ấy, tôi lại trở về với cuộc sống hiện tại.

Điện thoại tôi ngân lên một giai điệu, là Họa Mi, tôi bắt máy liền nhận được giọng nói đầy vội vàng của em. 

-Anh à! Em đến trước cửa quán nè, hôm nay đóng cửa sao? 

- Alo! Anh à! – Không nghe thấy tôi trả lời, em lại cất tiếng hỏi đầy lo lắng.

- Anh đây!

- Anh sao vậy? Em hỏi sao không trả lời?

- Ừ, hôm nay anh mệt, nên đóng cửa hàng sớm chút thôi, em đừng lo nhé! - Tôi trấn an em.

- Ừ! Thôi anh nghỉ đi, em cúp máy đây, tạm biệt.

Tôi thở dài nhìn những giọt mưa rơi ngoài hiên, nhìn theo bóng dáng cô ấy nhòa dần trong cơn mưa trắng xóa. Mùa đông năm nay, có ấm áp hơn chăng? Không phải là cái lạnh thông thường nên không thể khoác thêm áo để ấm, một chút lạnh của mùa đông, một chút đớn đau của kí ức, một chút mỏi mòn của sự chờ đợi. Em là người mang nắng đến con tim của tôi. Tôi sẽkhông bao giờ buông tay em ra đâu, Họa Mi à! Hãy nắm lấy tay anh và đừng rời bỏ anh nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com