Chap 10: Trở về.
“Chuyến bay từ Pháp về Việt Nam chuẩn bị hạ cánh. Mong quý khách giữ nguyên vị trí ngồi và thắt dây an toàn. Xin cảm ơn !”Tiếng cô tiếp viên hàng không vang lên làm tôi giật mình tỉnh giấc sau khi đã ngủ trong gần mười tiếng đồng hồ . Vậy là sắp về đến Việt Nam, về tới đất mẹ thân yêu rồi.Tôi đi đã ba năm rồi. Có lẽ, mọi thứ đều đã thay đổi.Tôi rời khỏi Việt Nam khi còn đang học dở lớp mười hai. Lí do đầu tiên là tôi bị bệnh cần ra nước ngoài chữa trị và lí do thứ hai là tôi sang Pháp để tập làm quen và tiếp quản công việc của ba bên đó. Nhưng do bất đồng quan điểm về kinh doanh giữa tôi và ba mà tôi quyết định trở về nước. Thêm nữa là do tôi luôn có một mong ước với nghề y, tôi muốn trở thành bác sĩ chứ không thích gì trò chém giết đấu đá nhau trên thương trường.Vì đang học dở cấp ba nên chắc chắn là tôi sẽ học tiếp rồi thi đại học .Nhờ sự quen biết của gia đình tôi được nhận một cách dễ dàng và đầy ưu ái vào một trường cấp ba trong thành phố. Chắc một phần là sự quen biết và thêm nữa là bảng thành tích học tập trước kia của tôi. Ngày đầu tiên tôi nhập học là thứ hai, tất cả những học sinh nữ trong trường đều phải mặc áo dài trắng. Có lẽ áo dài không phải là trang phục đẹp nhất nhưng trong lòng tôi vẫn cho rằng nó chính là trang phục đẹp nhất dành cho phái nữ. Tôi đứng trong một góc khuất , nhìn toàn cảnh ngôi trường mình sẽ học . Bỗng tầm mắt tôi chú ý tới một cô bé có mái tóc màu nâu rêu đứng gần đó. Cô bé này thật xinh – đó là điều đầu tiên tôi nghĩ khi nhìn cô bé ấy. Và có điều gì đó cứ thúc ép, một cảm giác rất cần cô ấy. Tôi không hiểu được cảm giác của mình nữa, nhưng một tiếng nói trong tôi khẳng định, bỏ lỡ cô ấy sẽ là một điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời tôi... Và bằng một vài mối quan hệ, tôi đã học cùng lớp cô ấy. Cô ấy tên là Họa Mi, cái tên thật hay . Họa Mi hòa đồng với tất cả các bạn trong lớp nhưng có lẽ thân nhất vẫn là với cô bạn có mái tóc tomboy cá tính kia, tôi thấy Họa Mi gọi cô bạn đó là Rùa .Có lẽ do tôi khá chú ý v ề Hoạ Mi, nhờ vậy mà tôi biết được tình hình học tập của em. Phải nói là Hoạ Mi mất căn bản trầm trọng.Tuy nhiên, Hoạ Mi cũng có một vài ưu điểm. Cô bé rất có năng khiếu về văn chương và có giọng nói rất hay. Ngoài hai điểm đó là ưu còn lại là khuyết điểm tất .Đấy ! Lại bị chúng nó ném cặp vào người rồi kìa. Cái lớp học này đúng là... Chúng nó có một thú chơi kì lạ đó là dùng cặp của bất kì đứa nào trong lớp mà ném nhau. Những cái cặp bay tứ tung loạn xạ. Và nó thường xuyên “hạ cánh” vào cái “sân bay bất đắc dĩ” là Họa Mi! Đúng là... đã không thông minh rồi, phản xạ cũng chậm nữa là sao? Phải tránh đi chứ? Ngốc !!!Một ngày nọ, cô giáo nói Họa Mi hãy chuyển ra chỗ tôi ngồi. Tôi thấy em nhìn cô giáo thảng thốt rồi bất ngờ nhìn về phía tôi. Vậy là…chúng tôi đã ngồi cạnh nhau! Không hiểu sao, những lần cô ấy nhìn tôi một cách xăm soi đầy khó chịu hay khi cô ấy giận tôi vô cớ, tôi lại thấy vui vui. Tất nhiên là tôi chỉ cười khi không có cô ấy . Cô giáo nói tôi hãy giúp cô ấy trong việc học tập, dĩ nhiên làm sao tôi có thể từ chối được. Còn cô ấy thì... Cô ấy nhìn sang tôi. Ánh mắt ấy… Ánh mắt ấy gọi là gì bây giờ? À, có thể gọi là bất mãn! Nhưng tình hình học tập của cô ấy thật rất tệ. Rồi bất chợt, cô ấy òa khóc khiến lòng tôi dấy lên một băn khoăn. Đó là làm gì khi con gái khóc? Dù đã nhiều lần trước mặt tôi là một cô gái đang khóc, thế nhưng cũng là bấy nhiêu lần tôi chẳng hề làm gì ngoài việc im lặng.Nhưng khi nhìn thấy Hoạ Mi khóc, trong lòng tôi rất muốn quan tâm. Nhưng thật sự tôi không biết làm thế nào cho phải? Nhưng có lẽ, điều khiến cô ấy vui vẻ chỉ duy nhất là việc tôi không tồn tại trong cuộc sống cô ấy nữa. Không hiểu sao lúc đó tôi lại nhìn cô ấy một cách vô cảm, giọng đều đều , lạnh lùng:- Cảm thấy ấm ức thì có thể chuyển bàn học ra chỗ khác, tớ không có trách nhiệm gì đâu!***Một buổi sáng thứ hai nọ, tôi thấy cô ấy tung tăng với chiếc áo dài trắng. Chợt, tôi phát hiện ra đằng sau tà áo dài cô ấy có một vết mực rất lớn ….Nửa đầu tiết học cuối cùng, tôi ở trong trạng thái phân vân và mâu thuẫn tột cùng. Tôi thật muốn giúp Hoạ Mi và nói cho cô ấy nghe về cái tà áo dài bị dính mực ấy. Nhưng cô ấy vốn có ác cảm với tôi, liệu cô ấy có nghĩ là tôi cố tình làm cô ấy xấu hổ hay không? Ôi… Sao mà khó xử quá!Cuối cùng, tôi đã đưa cho cô ấy tờ giấy nhỏ sau khi tôi đã vò nó tới hàng ngàn lần . Cô ấy sau khi đọc xong ngước sang nhìn tôi ngạc nhiên. Không hiểu vì sao lúc đấy tôi lại đủ bĩnh tĩnh và thản nhiên đưa tiếp cho Hoạ Mi tờ giấy thứ hai trước con mắt tròn xoe, ngơ ngác của cô ấy !? Cô ấy có vẻ shock sau khi đọc xong tờ giấy thứ hai. Khoảng thời gian còn lại trong lớp, cô ấy nhìn tôi một cách lấm lét. Tôi và cô ấy trở về khi cả trường không còn ai.Tôi chọn con đường tắt, con đường này hơi khó đi một chút nhưng không sao miễn là về nhanh là được . Bởi nếu vô tình gặp phải bạn học thì đúng là rắc rối vô cùng … Đúng là "người tính không bằng trời tính", cuối cùng chúng tôi vẫn gặp phải bạn học và bị họ trêu chọc. Nhìn thấy Hoạ Mi mặt ửng đỏ, lúng túng giải thích, tôi lại bỗng chốc khẽ cười. Ngốc thật, họ thích trêu chọc như vậy cứ để họ trêu. Có giải thích cũng chẳng được gì. Hoạ Mi đúng thật là một cô gái ngây thơ và đơn thuần đến ngốc nghếch nhất mà tôi từng gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com