TruyenHHH.com

Cua Do Doi Truong Hua Toto

"Tiểu Nguyện, hôm qua em ngủ sớm lắm sao?"

"Vâng, buổi chiều đùa giỡn quá nên tối mệt đi ngủ sớm."

Cô bưng cái đĩa rồi gắp đồ ăn sáng bỏ vào đó, đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên.

Thịnh Bạch mím chặt môi, nhìn cô muốn nói lại thôi.

"Mọi người dậy sớm thế. Đường Nguyện, sao tối hôm qua mới mười giờ mà cậu đã về phòng rồi vậy?" Chu Nguyệt ngáp một cái, xem ra là vừa mới tỉnh ngủ.

"Cảnh sát Hứa đâu, vẫn đang ngủ nướng sao?"

"Anh ấy đi chạy bộ rồi." Thịnh Bạch đáp, "Lúc tôi rời giường có thấy anh ấy."

Hứa Tứ là một người vô cùng kỷ luật, khoảng bốn giờ sáng anh lại đè Đường Nguyện ra làm một lần nữa, nhưng thói quen anh đã dưỡng thành quanh năm vẫn khiến anh đúng bảy giờ tỉnh giấc, ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Đang nói thì mọi người nhìn thấy Hứa Tứ đi qua đây.

Anh mặc áo ngắn tay màu xám, trên cổ còn khoác một chiếc khăn lông màu trắng, vầng trán trơn bóng phủ kín mồ hôi, nhìn qua rất có mùi vị đàn ông.

"Cảnh sát Hứa, qua bên này ngồi đi." Chu Nguyệt chào hỏi anh.

Hứa Tứ gật đầu, bưng đĩa đồ ăn sáng qua.

"Cảnh sát Hứa vẫn luôn kỷ luật như vậy sao, sáng nào cũng phải chạy bộ?"

Hứa Tứ gật đầu: "Ngoại trừ trời mưa thì không đi."

"Vậy bình thường công việc bận rộn như thế, cuộc sống cá nhân xử lý thế nào? Đã có bạn gái chưa?"Chu Nguyệt trời sinh có máu hóng hớt, lúc này cô ấy cười khanh khách nhìn Hứa Tứ, vẻ mặt hứng thú.

"Chưa."

"Vậy cảnh sát Hứa thích mẫu người như thế nào, nếu có người thích hợp tôi sẽ giới thiệu cho anh."

Hứa Tứ bưng ly sữa đậu nành, ánh mắt lơ đãng đảo qua Đường Nguyện đang cúi đầu ăn cơm trước mặt.

"Không cần, tôi đã có người mình thích rồi."

"Ồ?"

Chu Nguyệt nheo mắt lại, tò mò nhếch khóe miệng.

Sao cô ấy lại cảm thấy lúc Hứa Tứ nói lời này là đang nói với Đường Nguyện vậy nhỉ?

Ăn xong bữa sáng, đoàn người bắt đầu xuống núi trở về thành phố.

Lúc đến bọn họ đón xe đến, chỉ có Hứa Tứ là sau đó lái xe tới.

Xe việt dã không gian lớn, ngược lại cũng không có vẻ chật chội.

Thịnh Bạch ngồi ghế lái phụ, mấy người Đường Nguyện ngồi ở ghế sau.

Vẻ mặt Tô San rạng rỡ, xem ra là đã được tưới tắm dữ dội.

"Bánh Trôi Nhỏ, cậu thì sao, tối qua thu hoạch không ít nhỉ."

Tô San ghé sát vào tai Đường Nguyện, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được để nói chuyện.

"Tớ không biết cậu đang nói gì."

"Ơ, cậu đi đường hai hàng như thế, làm như tớ không nhìn ra vậy?"

Đường Nguyện tức giận đến nghiến răng, cô rõ ràng đã rất cẩn thận trong tư thế bước đi, thế nhưng vẫn bị Tô San nhìn ra.

"Xem ra cảnh sát Hứa rất lợi hại, chúng ta làm phụ nữ thì phải hưởng thụ thật tốt."

Đường Nguyện hừ một tiếng, tuy rằng không muốn thuận theo lời Tô San nói, nhưng không thể không thừa nhận Hứa Tứ thật sự rất lợi hại.

Chân cô bây giờ vẫn còn nhức mỏi.

Đợt về là đi đường cao tốc, đoạn đường tiếp theo chưa đến mấy phút đã đến khách sạn của Thịnh Bạch ở.

Con ngươi Tô San đảo quanh một vòng, vội vàng lôi kéo Chu Nguyệt cùng xuống xe.

Nhất thời, trên xe chỉ còn lại hai người bọn họ.

Đường Nguyện vò đầu: "Hứa Tứ, anh đưa tôi đến chỗ nào có thể đón xe buýt là được."

Người đàn ông nhìn cô qua gương chiếu hậu, không nói gì, tốc độ xe vẫn không giảm.

Nửa giờ sau, Hứa Tứ đỗ xe trong gara tiểu khu nhà mình.

"Hứa Tứ, đây không phải nhà tôi."

"Nhà tôi." Anh nghiêm mặt rút chìa khóa xe, "Lên ngồi một lát đã."

"Ngồi làm gì?"

"Hôm nay tôi nghỉ phép, mời em ăn cơm."

Nào có ai mời người ta ăn cơm như vậy chứ, tiền trảm hậu tấu?

Đường Nguyện nói thầm trong lòng, nhưng vẫn xuống xe.

"Còn đi được không, có muốn tôi cõng em không?"

Ánh mắt anh đầy thâm ý nhìn về phía hai chân cô.

Đường Nguyện trừng anh: "Tôi rất khỏe, chân chưa tàn, có thể đi."

"Tôi chỉ sợ em không chịu nổi thôi."

"So sánh thể lực thì tất nhiên tôi không bằng cảnh sát Hứa rồi, người nào đó sáng sớm vẫn còn tinh lực để chạy bộ."

Hứa Tứ sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng.

Kỳ thật sáng nay anh cũng muốn ôm Đường Nguyện lười biếng nằm trên giường, nhưng nơi nào đó lại dựng thẳng cương cứng làm anh vô cùng khó chịu, thế nên anh mới bất đắc dĩ rời giường đi chạy bộ.

Nhưng điều này không cần thiết phải nói với Đường Nguyện.

Cô đi theo Hứa Tứ lên lầu, dọc theo đường đi còn đụng phải vài người quen của Hứa Tứ.

Các bác trai bác gái trong tiểu khu hình như vô cùng quen thuộc với Hứa Tứ, người nào cũng gọi anh là Tiểu Hứa.

Không ngờ tên mặt thối Hứa Tứ này còn được hoan nghênh như vậy.

"Nghĩ gì vậy?"

"Mặc kệ tôi đi."

Dáng vẻ ngang ngược kiêu ngạo của cô có chút cay, Hứa Tứ híp híp mắt, sau khi mở cửa liền kéo cô vào nhà, ấn lên tường.

"Tôi cứ muốn quan tâm em đang nghĩ gì đấy, em cho tôi cơ hội này không?"

Hơi thở nóng hầm hập của anh phả lên mặt Đường Nguyện.

"Mắc gì tôi phải cho anh quan tâm tôi chứ?"

"Không được sao?"

Anh nâng cằm của cô lên, thân mật hôn xuống, vốn chỉ muốn trêu chọc Đường Nguyện, không ngờ bản thân anh lại không nhịn được trước.

Đầu lưỡi mạnh mẽ cạy hàm răng của cô ra, len vào trong khoang miệng mềm mại thăm dò.

Anh liếm vòm miệng của cô, móc lấy cái lưỡi đỏ hồng của cô nuốt vào miệng mình, tiếng nước mút mát cùng tiếng thở hổn hển động tình của Hứa Tứ đan cài vào nhau.

Lại vén vạt áo của cô lên, ngón tay cởi nút áo ngực, hai quả cầu tròn trịa không còn trói buộc kia lập tức nhảy ra ngoài.

Hứa Tứ buông môi cô ra, vùi đầu trước ngực cô, hai tay ôm lấy hai vòng tròn tinh tế hôn mút một cách say mê.

Đường Nguyện rướn cao cổ thở hổn hển không ngừng.

Tên này có đúng là muốn mời cô ăn cơm không, hay là muốn ăn thịt cô đây?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com