18. Từ bỏ
Jungkook tức giận, điên cuồn lao con xe mô tô về Jeon gia, cậu cần làm rõ mớ hỗn độn này.- Cậu chủ.- Biến.- Về rồi đấy à? - Ông Jeon ung dung thưởng thức tách trà ngoại.- Ba giải thích lí do đi. Bài báo này là sao?- Là sự thật, cho công chúng biết thôi.- Ba đùa con?- Không, ta không đùa giỡn gì hết. Con buộc phải thực hiện hôn ước.- Không bao giờ.- Đứng lại. Nếu không muốn ta cho người hại Jimin của con.- Vậy người gây ra chuyện đó là ba?- Phải.- Tại sao ba lại làm vậy chứ, hèn hạ, đê tiện.- Đúng, có thể chửi bất cứ những gì con muốn. Nhưng hãy nhớ, tất cả chỉ muốn tốt cho con thôi.- Giả dối, tất cả chẳng qua là vì tiền thôi.- Đừng ngoan cố nữa con trai, nếu không thì ta không chắc cho Jimin và đám bạn của nó an toàn đâu. (Chúc mừng bác, bác đã đụng trúng con trai tập đoàn Kim Thị rồi, good luck bác trai)
- Ba định làm gì, tuyệt đối không được hại cậu ấy. Mọi chuyện ba muốn, con...- Con?- Sẽ làm theo.- Tốt. Nói thì giữ lấy lời.Jungkook chạy lên phòng, chốt cửa lại, cậu đau khổ ngồi bệt xuống sàn:- Jimin, em xin lỗi. Là tại em. Em hèn hạ, em quá tệ, em không xứng đáng với anh, em xin lỗi.Jungkook đành chấp nhận đề nghị của ông Jeon, vì bây giờ cậu không còn cách nào khác, hoàn toàn không. Jungkook không đủ sức chống đối lại quyền lực của ba cậu hiện tại. Do đó cậu chỉ đành nghe theo ông ra nước ngoài du học, để chắc chắn Jimin an toàn, cậu sẽ làm tất cả những gì có thể...Sau khi đi thăm bệnh Taehyung về. Jimin rảo bước nặng nề trên con đường quen thuộc, anh thật sự nhớ Kook rất nhiều, nhưng không thể..."Jimin, ra công viên gặp em đi"- Ha, lại trò gì nữa đây.
"Làm ơn. Chỉ một lần này nữa thôi"Jimin miễn cưỡng đi đến điểm hẹn.- Anh...- Nói gì nói lẹ đi.- Hạnh phúc quá, anh vẫn còn quan tâm đến em.- Nếu không có gì, tôi về.- Chờ đã, đừng đi. - Kook nắm tay Min lại.- Bỏ ra. Giữ chúng ta không thân thiết tới mức đó đâu.- Em biết... em hoàn toàn không xứng, càng không có cái vinh hạnh được nắm tay, được yêu anh như bao người ngoài kia.- Phải. Thế nên né xa cuộc đời tôi đi.- Em sẽ đi, chắc chắn sẽ đi. Liệu anh có thể cho em ôm anh thêm lần cuối không Jiminie?- Đừng giả vờ giả vịt nữa. - Jimin cộc cằn quay lại.- Em sẽ đi du học, sẽ phải xa anh. Cho em ôm anh lần này nữa thôi. Rồi em sẽ đi. Xin anh đó. - Kook xúc động ôm chặt lấy Jimin, cậu đang khóc, khóc vì sẽ phải rất lâu nữa cậu mới có thể gặp lại Jimin và có thể sẽ mất luôn cái cơ hội ôm anh như lúc này.- Cậu nói,... nói là đi du học sao?- Phải. Em sẽ đi, xin lỗi, em không thể làm khác.
- Hơ, rốt cuộc rồi... kết quả vẫn chả khác là bao so với những gì tôi tưởng tượng.- Jiminie~- Đừng gọi tôi bằng tên đó nữa, nếu đủ rồi thì đi đi.
- Em xin lỗi.Jimin đẩy cậu ra, bỏ về nhà, cậu chạy vừa kiềm nén nước mắt. Vậy là cuộc tình chóng vánh thoáng quá kết thúc thật chua chát, mối tình đầu của cậu buồn hơn so với viễn cảnh tươi đẹp mà cậu vẫn thường mơ. Ước gì đây là ác mộng, khi thức dậy mọi chuyện sẽ vẫn như lúc đầu, ước gì... cậu không gặp Jungkook, ước gì cuộc đời đối xử nhẹ nhàng với Jimin hơn....Hôm nay là ngày Taehyung xuất viện, Jimin cùng gia đình của Tae đến đón.- Tae khỏe rồi, chúc mừng Taetae đáng eo của tớ nha.- Ừm.- Hôm nay Jungkook xuất ngoại đấy, không ra tiễn sao?- Cậu nói gì?- Tin đã được công bố đêm qua mà.- Cái gì?- Đi đi, có thể đây là lần cuối đó.- Tớ đi trước, xin lỗi... Con xin phép đi trước được không bác Kim, con đang có việc gấp ạ. - Cậu gấp gáp chạy đi.Ở sân bay, Kook đưa cặp mắt vô hồn nhìn về phía đám người tiễn cậu đi, có đủ mặt nhưng... không có Jimin.- Cũng tốt, có lẽ không thấy anh, em sẽ bớt đau hơn. - Cậu cúi mặt, che đi những giọt nước mắt sau tóc mái dài rũ xuống.Jimin chạy hết sức đến sân bay, chỉ còn là tàn cuộc. Cậu trễ rồi... Kook giờ này chắc đã lên máy bay.- Anh xin lỗi... tạm biệt nhá, Kookie của anh. Đi mạnh khỏe. - Jimin đau đớn khuỵu gối khóc nấc lên.
- Anh Jimin. Xin đừng khóc nữa mà, xấu lắm - Jungkook lí nhí trong cổ họng, còn 5 phút nữa sẽ tới giờ cất cánh, cậu có thể chạy tới đó chào anh một tiếng, nhưng có một cái gì đó kéo cậu lại, cậu không thể, không dám đối mặt với sự thật này. Jungkook chỉ dám lẳng lặng đứng nhìn thân hình nhỏ bé kia từ xa, anh thật mong manh, tựa hồ chỉ cần một động tác quá đà, cố ý đánh vào cũng có thể phá vỡ anh.
- Xin lỗi vì không thể bên anh. Minie chờ Kookie nha, bé hứa sẽ về với anh, hứa đó. - Kook lấy hết can đảm hét lên, thu hút sự chú ý của Jimin. Nói xong liền dụi nước mắt chạy về phía máy bay, như cậu sợ rằng Jimin sẽ thấy cảnh yếu đuối này vậy.- Kookie à. - Jimin nhìn theo bóng người khuất dần của cậu, từ từ đứng lên, bất giác nở một nụ cười xen chút tủi hờn.- Anh sẽ... chờ em. Thương em.
.
Taehyung xuất viện về, cả ngày ngồi trong phòng. Trong lòng chàng thanh niên trẻ cũng chứa đầy tâm sự. Cậu không biết nên vui hay nên buồn nữa. Jungkook đã đi nước ngoài, nên vui chứ. Nhưng còn Jimin... Taehyung nhận ra, Jimin vẫn còn rất yêu Jungkook, đó là một điều không thể chối cãi.- Dù có làm gì đi nữa, tớ vẫn luôn ủng hộ cậu. Jiminie của tớ.Về phía Yoongi, mặc dù biết chuyện muộn hơn. Nhưng anh cũng đã kịp đến sân bay tiễn Kook, anh đi cùng em gái mình. Sẵn đường an ủi và đưa Jimin về luôn. Anh cũng như Taehyung, cũng chỉ đứng nhìn từ phía sau và âm thầm bảo vệ, che chở cho người mình yêu. Họ chính là những nam thần cao thượng, dù có không tìm được hạnh phúc nhưng miễn Jimin thấy vui, họ cũng sẽ vui, đơn giản như vậy thôi.
- Ba định làm gì, tuyệt đối không được hại cậu ấy. Mọi chuyện ba muốn, con...- Con?- Sẽ làm theo.- Tốt. Nói thì giữ lấy lời.Jungkook chạy lên phòng, chốt cửa lại, cậu đau khổ ngồi bệt xuống sàn:- Jimin, em xin lỗi. Là tại em. Em hèn hạ, em quá tệ, em không xứng đáng với anh, em xin lỗi.Jungkook đành chấp nhận đề nghị của ông Jeon, vì bây giờ cậu không còn cách nào khác, hoàn toàn không. Jungkook không đủ sức chống đối lại quyền lực của ba cậu hiện tại. Do đó cậu chỉ đành nghe theo ông ra nước ngoài du học, để chắc chắn Jimin an toàn, cậu sẽ làm tất cả những gì có thể...Sau khi đi thăm bệnh Taehyung về. Jimin rảo bước nặng nề trên con đường quen thuộc, anh thật sự nhớ Kook rất nhiều, nhưng không thể..."Jimin, ra công viên gặp em đi"- Ha, lại trò gì nữa đây.
"Làm ơn. Chỉ một lần này nữa thôi"Jimin miễn cưỡng đi đến điểm hẹn.- Anh...- Nói gì nói lẹ đi.- Hạnh phúc quá, anh vẫn còn quan tâm đến em.- Nếu không có gì, tôi về.- Chờ đã, đừng đi. - Kook nắm tay Min lại.- Bỏ ra. Giữ chúng ta không thân thiết tới mức đó đâu.- Em biết... em hoàn toàn không xứng, càng không có cái vinh hạnh được nắm tay, được yêu anh như bao người ngoài kia.- Phải. Thế nên né xa cuộc đời tôi đi.- Em sẽ đi, chắc chắn sẽ đi. Liệu anh có thể cho em ôm anh thêm lần cuối không Jiminie?- Đừng giả vờ giả vịt nữa. - Jimin cộc cằn quay lại.- Em sẽ đi du học, sẽ phải xa anh. Cho em ôm anh lần này nữa thôi. Rồi em sẽ đi. Xin anh đó. - Kook xúc động ôm chặt lấy Jimin, cậu đang khóc, khóc vì sẽ phải rất lâu nữa cậu mới có thể gặp lại Jimin và có thể sẽ mất luôn cái cơ hội ôm anh như lúc này.- Cậu nói,... nói là đi du học sao?- Phải. Em sẽ đi, xin lỗi, em không thể làm khác.
- Hơ, rốt cuộc rồi... kết quả vẫn chả khác là bao so với những gì tôi tưởng tượng.- Jiminie~- Đừng gọi tôi bằng tên đó nữa, nếu đủ rồi thì đi đi.
- Em xin lỗi.Jimin đẩy cậu ra, bỏ về nhà, cậu chạy vừa kiềm nén nước mắt. Vậy là cuộc tình chóng vánh thoáng quá kết thúc thật chua chát, mối tình đầu của cậu buồn hơn so với viễn cảnh tươi đẹp mà cậu vẫn thường mơ. Ước gì đây là ác mộng, khi thức dậy mọi chuyện sẽ vẫn như lúc đầu, ước gì... cậu không gặp Jungkook, ước gì cuộc đời đối xử nhẹ nhàng với Jimin hơn....Hôm nay là ngày Taehyung xuất viện, Jimin cùng gia đình của Tae đến đón.- Tae khỏe rồi, chúc mừng Taetae đáng eo của tớ nha.- Ừm.- Hôm nay Jungkook xuất ngoại đấy, không ra tiễn sao?- Cậu nói gì?- Tin đã được công bố đêm qua mà.- Cái gì?- Đi đi, có thể đây là lần cuối đó.- Tớ đi trước, xin lỗi... Con xin phép đi trước được không bác Kim, con đang có việc gấp ạ. - Cậu gấp gáp chạy đi.Ở sân bay, Kook đưa cặp mắt vô hồn nhìn về phía đám người tiễn cậu đi, có đủ mặt nhưng... không có Jimin.- Cũng tốt, có lẽ không thấy anh, em sẽ bớt đau hơn. - Cậu cúi mặt, che đi những giọt nước mắt sau tóc mái dài rũ xuống.Jimin chạy hết sức đến sân bay, chỉ còn là tàn cuộc. Cậu trễ rồi... Kook giờ này chắc đã lên máy bay.- Anh xin lỗi... tạm biệt nhá, Kookie của anh. Đi mạnh khỏe. - Jimin đau đớn khuỵu gối khóc nấc lên.
- Anh Jimin. Xin đừng khóc nữa mà, xấu lắm - Jungkook lí nhí trong cổ họng, còn 5 phút nữa sẽ tới giờ cất cánh, cậu có thể chạy tới đó chào anh một tiếng, nhưng có một cái gì đó kéo cậu lại, cậu không thể, không dám đối mặt với sự thật này. Jungkook chỉ dám lẳng lặng đứng nhìn thân hình nhỏ bé kia từ xa, anh thật mong manh, tựa hồ chỉ cần một động tác quá đà, cố ý đánh vào cũng có thể phá vỡ anh.
- Xin lỗi vì không thể bên anh. Minie chờ Kookie nha, bé hứa sẽ về với anh, hứa đó. - Kook lấy hết can đảm hét lên, thu hút sự chú ý của Jimin. Nói xong liền dụi nước mắt chạy về phía máy bay, như cậu sợ rằng Jimin sẽ thấy cảnh yếu đuối này vậy.- Kookie à. - Jimin nhìn theo bóng người khuất dần của cậu, từ từ đứng lên, bất giác nở một nụ cười xen chút tủi hờn.- Anh sẽ... chờ em. Thương em.
.
Taehyung xuất viện về, cả ngày ngồi trong phòng. Trong lòng chàng thanh niên trẻ cũng chứa đầy tâm sự. Cậu không biết nên vui hay nên buồn nữa. Jungkook đã đi nước ngoài, nên vui chứ. Nhưng còn Jimin... Taehyung nhận ra, Jimin vẫn còn rất yêu Jungkook, đó là một điều không thể chối cãi.- Dù có làm gì đi nữa, tớ vẫn luôn ủng hộ cậu. Jiminie của tớ.Về phía Yoongi, mặc dù biết chuyện muộn hơn. Nhưng anh cũng đã kịp đến sân bay tiễn Kook, anh đi cùng em gái mình. Sẵn đường an ủi và đưa Jimin về luôn. Anh cũng như Taehyung, cũng chỉ đứng nhìn từ phía sau và âm thầm bảo vệ, che chở cho người mình yêu. Họ chính là những nam thần cao thượng, dù có không tìm được hạnh phúc nhưng miễn Jimin thấy vui, họ cũng sẽ vui, đơn giản như vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com