[ Cự Giải - Thiên Yết - Thiên Bình ] Người Ra Đi Thật Sao ?
Chương 1
" Thiên quý phi , người đã biết lỗi lầm của mình chưa ? Đừng để bệ hạ thêm tức giận hơn nữa ! Hãy mau mau nhận tội đi thưa quý phi ' kính mến ' ! " Tên Thái Giám kia trợn mắt lên tiếng , từng cử chỉ của hắn trước mặt Hoàng Thượng cũng chẳng ra gì . Thế mà cứ đường đường ra mặt giúp người , như thể hắn ta mới là quân cờ chủ lực ." Bệ hạ im lặng , chưa đến lượt ngươi nói ! Hoàng thượng , ta chưa hề làm điều gì khi quân phạm thượng , cũng chẳng làm điều gì trái lương tâm . Thái Giám đây là có ý định tạo phản , muốn hãm hại ta . Xin bệ hạ phân minh !" Thiên quý phi quỳ xuống , không màng đến danh dự , bà nói như đinh đống cột , chẳng còn một ai dám lên tiếng ." G- Gì chứ !? Là người vu khống cho ta ! Hoàn Thượng , thật oan uổn cho thần ! Chính quý phi là người đã hãm hại Hoan Trân hoàng hậu , chính mắt thần tận mắt trông thấy , có trời đất chứng giám , không thì cả mạng này của thần sống chẳng đáng súc sinh !"" Người còn dám chối cãi sao?" Hoàng Thượng tức giận lên tiếng , chẳng phân biệt đúng sai " Uổn công trẫm luôn coi trọng người , để rồi người đi hãm hại người vô tội như nàng ta ? Xem như lòng từ bi ta đặt chẳng đúng chỗ . Người đâu !! Mau đem bà ta giam vào ngục , chờ ngày xét xử !!"" Huynh còn chẳng phân minh đúng sai , tại sao lại làm vậy với mẫu thân ? Huynh nghe theo tên Thái Giám mà quên công ơn người sinh ra mình thế sao ?!" Thiên Bình bật khóc , cô vẫn còn quá nhỏ để cứu mẹ mình . Và đúng vậy , tên vua mù quáng ấy đã quên mất tình thương mà gián tiếp tiếp tay cho giặc thực hiện âm mưu bất chính ." Bình Nhi , không được vô lễ , con nên nhớ , trời cao luôn có mắt , những kẻ sống trái đạo lí sẽ ắc có quả báo , chẳng cần chúng ta bận tâm . Sau này chỉ còn con đơn thân , đừng để súc sinh hạ nhục , hãy sống như một nam nhi , hãy luôn mạnh mẽ để không vướng phải bụi trần , để không còn phải bị những tên 'khẩu phật tâm xà' hãm hại ." " Hài nhi ngàn vạn lần không quên ! Nhưng mẫu thân ơi , người là vô tội , tại sao lại phải chịu khổ thế này !" Thiên Bình khóc nức nở , ôm chặt mẹ mình , cố gắng xua đuổi những rên lính hung hăng định mang mẹ mình đi ." Ta chỉ là về nơi ta cần phải đến , chẳng có gì gọi là đau khổ bi ai , rồi một ngày , mọi chuyện sẽ rõ ! Dù gì kiếp này của ta , chắc cũng chỉ dừng lại tại đây , đừng quá đau buồn . Bình nhi ngoan , ta sẽ không bỏ con mà , đừng lo lắng !" Rồi bà liền bị đưa đi , Thiên Bình thì quỳ xuống nền đất lạnh , khóc đến mức không thể rơi nước mắt " Thù này nhất định phải trả !"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com