CREEPYPASTA [Thông tin + Truyện]
Dreams
Dạo này, tôi thường mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.Tôi thấy mình lạc vào một ngôi chùa cổ kính, hoang sơ, với mạng nhện phủ khắp tường. Với tính tò mò, tôi đi sâu vào trong và có cảm giác như đang bị ai đó theo dõi. Tôi chắc chắn, "thứ đó" có tà khí, rất mạnh mẽ và đầy khao khát chiếm hữu. Nhưng tôi bỏ qua không mấy bận tâm vì đây cũng là nơi linh thiêng, cho nên mấy thứ ấy không bao giờ dám bén mảng đến. Tiếp tục đi, đập vào mắt tôi là một căn phòng có cái cửa gỗ sơn đen, cũ kĩ và bụi bặm. Tôi lạnh người, như bị ai đó thúc giục mà mở cửa ra. Bên trong, một cánh cửa sổ đang mở, gió thổi u u khiến rèm cửa bay lên, tạo thành một hình thù quái dị. Tôi chợt nhận ra, sau lưng tôi là tượng thần đang ngồi trên tòa cao, với đôi mắt như nhìn thấu tâm can tôi. Tôi vội vã quỳ xuống rồi vái lạy, như thể một tên tội đồ. Khi ngẩng đầu lên, tôi rợn cả người khi thấy bức tượng cử động cánh tay và chỉ vào phía tường. Lúc ấy, tôi chạy khỏi căn phòng và thấy một bóng người treo lơ lửng ở cầu thang, đúng chỗ tượng thần chỉ. Tôi nghĩ, có lẽ ngài muốn tôi giúp người này. Nhưng không, ả ta là một ác linh. Ả muốn giết tôi! Tôi chắc chắn điều đó bởi ả đã dùng những sợi tóc nhớp nháp và cánh tay đỏ hỏn dài lêu nghêu để bẻ cổ tôi. Tóc ả cuốn lấy tứ chi của tôi, siết mạnh đến mức tôi chảy nước mắt vì đau. Tôi cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng và cuối cùng tôi tỉnh giấc bởi tiếng gọi của mẹ. Mồ hôi ướt đầm đìa, tay chân tôi rã rời như vừa mới trả qua một cuộc chiến vậy. Mẹ âu yếm vuốt má tôi:- Yukichi à, hôm nay mẹ con mình đi quét dọn ngôi chùa ở gần đây nhé.Tôi cảm thấy ở mẹ có cái gì đó hơi khác so với mọi ngày, nhưng cũng gật đầu đồng ý. Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, tôi cùng mẹ lên đường. Đến nơi, tôi và mẹ cùng quét lá ở sân chùa. Thỉnh thoảng, tôi nhìn vào trong chùa và cảm thấy một cảm giác rất quen thuộc đến kỳ lạ. Như một lực đẩy vô hình nào đó, tôi muốn vào trong ngôi chùa này. - Mẹ à, con vào trong xem tí nhé? Đằng nào chùa này cũng bị bỏ hoang rồi mà,
- Cẩn thận nhé con, chùa cũ lắm, không chừng bị cái gì rơi vào đầu thì chết...
- Con hiểu rồi!Dứt lời, tôi để mẹ tiếp tục quét dọn một mình và đi vào chùa. Nhìn kiến trúc chùa, tôi có cảm giác như đã nhìn thấy ở đâu rồi, mặc dù đây là lần đầu tiên tôi và mẹ đến. Càng đi sâu, tôi càng thấy lạnh người. Cảm giác như thể trên vai có cái gì đó mềm mềm ươn ướt đang quấn lấy. Rồi có ai đó đang theo dõi tôi, từ một nơi ẩn nấp sâu xa nào đấy. Bất chợt, hình ảnh căn phòng có cánh cửa gỗ sơn màu đen lướt qua não tôi. Tôi rùng mình, vội vàng chạy ra khỏi chùa và tìm mẹ. Hoảng hốt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của mẹ đâu, tôi sợ hãi hét lên, chân tay nhũn như bún. Nghĩ rằng có thể mẹ đã vào chùa quét dọn, tôi cố gắng bình tĩnh trở lại. Chạy ngay vào cái nơi hoang vu lạnh lẽo ấy, tôi thấy căn phòng có cánh cửa gỗ sơn màu đen và một bóng người gục ngay giữa cửa - là mẹ. Tôi đau đớn chạy đến lay mẹ dậy, bất chợt bà mở to đôi mắt đen hoắm trừng tôi. Những sợi tóc vàng óc đẹp đẽ, giờ trở thành màu đen nhầy nhụa bẩn thỉu. Cánh tay mẹ trở nên dị dạng, dài và sưng tấy một màu máu, vươn ra bóp lấy cổ tôi và siết lại. Tôi chợt nhận ra, đây chính là những thứ tôi đã mơ, từng chi tiết đều đúng rõ ràng. Cảm giác như cổ sắp gãy, tôi cũng vẫy vùng để thoát ra như trong mơ mình đã hành động. Sau lưng tôi, bức tượng thần khanh khách cười.Tôi chợt nhận ra, tôi không thể thoát khỏi giấc mơ ở đời thực này.From Dark Hood: CharlesDịch giả: Lee,
- Cẩn thận nhé con, chùa cũ lắm, không chừng bị cái gì rơi vào đầu thì chết...
- Con hiểu rồi!Dứt lời, tôi để mẹ tiếp tục quét dọn một mình và đi vào chùa. Nhìn kiến trúc chùa, tôi có cảm giác như đã nhìn thấy ở đâu rồi, mặc dù đây là lần đầu tiên tôi và mẹ đến. Càng đi sâu, tôi càng thấy lạnh người. Cảm giác như thể trên vai có cái gì đó mềm mềm ươn ướt đang quấn lấy. Rồi có ai đó đang theo dõi tôi, từ một nơi ẩn nấp sâu xa nào đấy. Bất chợt, hình ảnh căn phòng có cánh cửa gỗ sơn màu đen lướt qua não tôi. Tôi rùng mình, vội vàng chạy ra khỏi chùa và tìm mẹ. Hoảng hốt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của mẹ đâu, tôi sợ hãi hét lên, chân tay nhũn như bún. Nghĩ rằng có thể mẹ đã vào chùa quét dọn, tôi cố gắng bình tĩnh trở lại. Chạy ngay vào cái nơi hoang vu lạnh lẽo ấy, tôi thấy căn phòng có cánh cửa gỗ sơn màu đen và một bóng người gục ngay giữa cửa - là mẹ. Tôi đau đớn chạy đến lay mẹ dậy, bất chợt bà mở to đôi mắt đen hoắm trừng tôi. Những sợi tóc vàng óc đẹp đẽ, giờ trở thành màu đen nhầy nhụa bẩn thỉu. Cánh tay mẹ trở nên dị dạng, dài và sưng tấy một màu máu, vươn ra bóp lấy cổ tôi và siết lại. Tôi chợt nhận ra, đây chính là những thứ tôi đã mơ, từng chi tiết đều đúng rõ ràng. Cảm giác như cổ sắp gãy, tôi cũng vẫy vùng để thoát ra như trong mơ mình đã hành động. Sau lưng tôi, bức tượng thần khanh khách cười.Tôi chợt nhận ra, tôi không thể thoát khỏi giấc mơ ở đời thực này.From Dark Hood: CharlesDịch giả: Lee,
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com