Creepypasta Oc Ta Nu Quyen 1 Hoan
*Cảnh báo: Phần này có cảnh nóng và cẩn thận buồn nôn nhé cả nhà.* Chống chỉ định: đọc truyện khi ăn cơm.* * *Khi mở mắt ra Vân đã nhìn thấy mình đang ở một nơi rất kì lạ, xung quanh là một không gian trắng xóa gồm bốn bức tường lớn bao quanh như một chiếc hộp khổng lồ. Cô hoảng loạn chạy quanh nơi này, nhưng không hề tìm thấy cửa ra nằm ở đâu. Chạy một lúc thì Vân đã thấm mệt, Vân cô đặt tựa vào tường thở hì hục một lúc thì đấm tay thật mạnh gào lên.- Thằng chó! Tên khốn kiếp!Cứ thế cô cứ gào thét trong tuyệt vọng. Nhưng Vân thừa biết mình gào như vậy cũng chẳng tác dụng gì nên. Cho nên, dù hiện tại rất đau họng, cơ thể thì rã rời nhưng Vân vẫn loạn choạng ngồi dậy. Chân đá và tay cố tình đấm mạnh vào tường, mồm cứ thế mà chửi đổng nhưng chửi rất bậy.- Bà cố nội cha mày thằng không mặt chết dẫm! Đừng tưởng mày nhốt bà nội mày ở đây là hay. Bà đánh không lại mày thì bà chửi chết mẹ mày. Có ngon thì xiên bà chết nè thằng chó! Bà đây sống cũng chán rồi…Vân lúc ấy chửi sang sảng um xùm. Tiếng chửi của cô còn được sự vọng âm lại của bốn bức tường đã làm nó rõ to. Vân chửi Slenderman không ra gì, còn đòi đào mồ cuốc mả tổ tiên ông bà nhà ông ta lên để ngâm rượu. Phải, giờ cô có còn gì để mất nữa đâu, mà vốn dĩ Vân cũng ứ có sợ chết nên cứ thế phải chửi cho sướng cái mồm mà đã cái nư trước khi chết. Đâu có dừng lại ở Slenderman cô còn chửi thêm cả đám Proxy ầm ầm, chửi từng người từng người một mà chẳng sợ bố con thằng nào, từ ông sếp tới đám lính chửi tất.Nhưng chửi hồi cũng thấm mệt mà bản thân lại không được tiếp thêm ngụm nước nào, Vân đứng tựa lưng vào bức tường, lè lưỡi thở. Cũng nhờ vào chiếc áo giao lĩnh mà cô đang mặc khá giày, chứ không khí ở nơi này lạnh lẽo vô cùng, chỉ thua "nhà vĩnh biệt” trong mấy cái bệnh viện mà thôi.Đang mệt mỏi chuẩn bị ngồi khụy xuống đất thì bất ngờ. Tay và chân Vân đã bị bốn chiếc xúc tua đen thui của Slenderman siết chặt lại. Lúc này ông ta từ đâu xuất hiện, gương mặt không có ngũ quan kia đã áp sát lấy mặt Vân. Đối diện trực tiếp với con quái vật này thì tự nhiên bây giờ Vân đã rén ngang, mặc dù nãy giờ cũng rất mạnh mồm bới cả tổ tiên ông bà nhà người ta ra chửi không ra gì. Vân chết lặng tại chỗ, cả người lúc này bất giác run rẩy không ngừng, như một con mồi đang đứng trước nanh vuốt của dã thú.Tay của Slenderman lúc này vuốt ve nhẹ hai bên má của Vân. Lão ta cất giọng thều thào hỏi. - Sao không chửi tiếp đi? Vân bây giờ là đã chết lặng rồi, không làm được gì hơn nữa, miệng thì á khẩu không nói được gì thêm. Mắt cô lúc này đã nhắm nghiền lại và phó mặc cho số phận. Thấy Vân đã biết sợ rồi nhưng Slender cũng chưa dừng lại ở đó. Vì sở thích của gã không mặt chính là dày vò và chơi đùa con mồi mình đến tột cùng nỗi sợ hãi. Những xúc tua khác của lão cứ thế mà bò trườn khắp người cô. Nó vừa trơn vừa nhớt như những con lươn cứ thế mà uốn éo bên trong áo mà mò mẫm da thịt Vân. Thấy quá vướng víu, tay hắn bắt đầu tháo phăng luôn cái đai thắt lưng bằng lụa của cô, làm cho tấm vải thường quấn quanh eo từ từ rơi xuống đất. Vân cũng lờ mờ tỉnh tỉnh thì thấy những hành động kì quặc của con quái vật này đang làm quái vật. Nó dù rất thô bạo, ví dụ nhưng móng vuốt sắt nhọn của gã cứ thế mà cào cấu lấy lưng cô, làm cho máu cứ thế mà ứa ra thấm lên lớp áo giao lĩnh. Nhưng khiếp hơn là ở chỗ, hắn đưa cái ngón tay vừa dính máu của Vân lúc nãy lên cái miệng rộng tang quát của mình nếm thử. Dù rất đau nhưng khi nhìn thấy cái hành động gớm ghiếc của cái tên này mà cô hãi hùng đến đứng tim. "Hắn muốn ăn tươi nuốt sống mình ngay lúc này luôn ư?”Sau khi nếm máu của Vân xong thì có vẻ như ông ta đã trở nên kích thích hơn. Tiếp theo đó Slenderman liền kéo vai áo giao lĩnh của Vân xuống để lộ bờ vai trắng tinh cùng với bầu ngực căng tròn phía trong lớp áo yếm đỏ thắm. Ngay lúc này hàm răng sắc nhọn của gã đã cắn nhẹ một bên vai Vân. Gã gặm nhấm thưởng thức làm da mềm mại của cô gái trẻ vừa cắn vừa liếm láp nó. Bị tên quái vật này giày vò như vậy, cô vừa cảm thấy đau rát vô cùng. “Bà cha nó! Thằng mắc dịch muốn nhai nuốt gì thì làm lẹ luôn đi. Vờn đau muốn chết.”Như bị vờn như vậy từ nãy tới giờ thì Vân cũng nhận ra là có cái gì đó sai sai."Ủa? Thèm thịt người sao không ăn liền luôn mà sờ soạng gặm liếm nãy giờ thế?”Cái đó là trong đầu Vân nghĩ thôi chứ bản thân cô cũng không còn sức để thốt ra những lời này trong khi mình đang bị như vậy. Bất chợt…"Rắc”Tiếng xương gãy ở tay và chân của Vân nó đã vang lên một cách giòn giã. Do quá đau nên cô đã bất tỉnh nhân sự tại chỗ. Slenderman tuột hứng nhìn cô gái loài người trước mắt mình mà chỉ thở dài cảm thán.- Loài người đúng là yếu đuối! Gã nói như mình không hề có tội, trong khi cũng bởi do lão cao hứng đã để xúc tua của mình siết tay chân cô quá chặt. Kể cả khi Slender cũng biết cô gái này là con người nữa, sao chịu nổi gã chứ.………………………………………..Một lần nữa Vân lại tỉnh dậy thì đã nhìn thấy mình đang ở phòng khám của Dr Smiley. Nhìn cái nơi đầy quen thuộc này thì cô đã chắc chắn đây ứ phải là mình nằm mơ. Nhưng càng nghĩ Vân càng thấy ngộ, không phải lão muốn nhai sống mình ư, sao giờ lại đưa cô vào đây chứ. Tuy nhiên hiện tại Vân đã nhận ra rằng, tại sao tay chân mình đã bình thường rồi. Lúc này Dr Smiley đã tiến đến để tiêm thuốc định kỳ cho cô.- Tỉnh rồi à! Trông cô em ổn hơn rồi đấy. Hắn cười gian trá rồi tiêm thuốc cho Vân. Cô định giãy dụa nhưng vô dụng, cả cơ thể Vân đã mềm nhũn mà không nhúc nhích gì được. Cứ thế Vân chỉ có thể nằm im mà để cho gã bác sĩ điên muốn làm gì thì làm. Hắn vừa cười khà khà đầy khoái trá vừa nói.- Cô em là sướng nhất rồi đấy! Trước nay con mồi nào bị gã Slender đó mang ra thí nghiệm thì chỉ có khi nó là quái vật khó xơi lão mới ra lệnh tiêm thuốc cho hôn mê thôi. Đằng này vừa được hôn mê, lại còn được giảm đau nữa.Lúc này Nurse Ann đi vào để chép báo cáo nộp cho Slenderman, thấy gã bác sĩ này lắm mồm quá liền gắt lên.- Lắm mồm quá đó! Ngươi không được ưu ái như Ben Drowned đâu.Vân khi nghe Nurse Ann nhắc đến Ben Drowned. Cô cố sức giương mình dậy lớn tiếng hỏi.- Bọn mày làm gì thằng nhỏ! Có muốn giết muốn thí nghiệm gì cứ làm với tao nè. Nghe Vân nói xong thì Nurse Ann liền ném cú lườm vào cô. Tuy nhiên sau đó ả cũng phì cười đầy khinh miệt với Vân, đáp.- Do Ben Drowned dám trốn đến đây để gặp cô nên đã bị các Proxy nhốt lại rồi. Nhưng yên tâm đi! Thằng bé sẽ không bị làm sao đâu. Còn cô, khi chưa có mệnh lệnh của Ngài thì bọn ta sẽ không làm gì cô đâu vì cô là của Ngài… - Thế là tiếng cười man rợ của ả đã cất lên giòn giã.Vân rợn người trước những kẻ quái dị trước mắt mình, nhưng giờ đây cô làm được gì đây khi bản thân đã rơi vào tay chúng. Rồi Nurse Ann đã tiến đến bên Vân, ả kéo cái áo bệnh nhân mà cô đang mặc xuống để kiểm tra mấy vết thương do Slenderman gây ra với Vân. Đáng sợ thay, những vết thương đó đã hoàn toàn lành lặn mà không hề để lại sẹo gì.- Thí nghiệm thành công một chút rồi đấy, cần theo dõi thêm một thời gian thôi là ổn. Dù hiện tại Vân cũng đang rối bời vô cùng, nhưng dù sao ngẫm lại thì cô nghĩ bản thân cũng phải biết cái lũ này đang làm gì mình chứ. Thế là cô liền cất giọng nhẹ nhàng hỏi.- Mấy người thí nghiệm gì tôi thế? Nghe Vân hỏi như vậy thì Dr Smiley bật cười giòn dã đáp.- Trong thời gian cô em đang hôn mê. Tôi và ả được nhận lệnh từ Slendy phải cải tạo cơ thể loài người yếu ớt của cô. Để lão ta còn làm chuyện đó được. Vân nghe Slenderman tính làm chuyện gì với mình thì cô liền ngẫm một chút rồi hỏi tiếp.- Làm chuyện gì chứ? Dr Smiley định nói thì đã bị Nurse Ann vố cho một phát vào đầu. - Rồi cô sẽ sớm biết thôi, không cần nôn nóng đâu. Sau đó Nurse Ann đã đưa Vân về căn phòng mà Slenderman bố trí trong dinh thự. Nhìn nó cũng không đến nổi, phòng mang tông màu tối, có mỗi cái giường nhỏ và cái tủ đồ. Với người bình thường thì đây căn phòng này cũng có vấn đề thật nhưng Vân vốn là pháp sư, nên cô cũng cảm thấy bình thường. Trước khi đi Nurse Ann còn để lại thuốc rồi căn dặn.- Đây là liều thuốc uống thường xuyên của cô có kèm thuốc giảm đau. Nhớ uống vào, cần gì thì nhấn chuông này. Nurse Ann chỉ cái chuông gần bên giường của Vân rồi định ra ngoài. - Chờ đã!Nghe tiếng Vân gọi, Nurse Ann liền xoay lại. Khi ấy cô không ngần ngại mà liền hỏi.- Bộ quần áo lễ phục và trang sức của tôi đâu? Sau khi nghe câu hỏi này của Vân, Nurse Ann liền cung kính đáp.- Trang sức thì tôi đang làm sạch theo lệnh ông chủ để trả lại cho cô. Còn bộ quần áo đó nó rách tươm vậy rồi, cô còn muốn ư? - Đó là công sức mà bạn tôi đã may cho tôi. Lúc này Nurse Ann chỉ có thể đồng ý rồi rời khỏi chỗ đó.……………………………………………Tối đó, trên chiếc giường nhỏ Vân, quằn quại vì đau đớn. Không hiểu sao từ lúc mà cái thuốc mê mà gã bác sĩ điên tiêm vào người Vân hết tác dụng thì sau đó cỡ chín giờ tối cả cơ thể cô trở nên đau đớn quằn quại. Trên làn da xanh xao của Vân từng sợi gân đen đã xuất hiện khắp người cô. Khóe mắt Vân lúc này đã nổi đầy gân máu, máu cứ liên tục chảy ra từ mắt mũi và miệng cô.Vân lăn lộn trên giường liên tục, cơn đau nó cứ âm ỉ, cảm giác như người Vân đang bị người ta lọc lấy từng thớ thịt. Ngoài ra nó còn ê buốt quằn quại như Vân đang bị một luồng điện tác động vào cơ thể mình. Thì ra vấn đề là do cô ứ chịu uống cái thứ thuốc mà Nurse Ann căn dặn. Đương nhiên khi ở trong tay kẻ thù, Vân đâu dễ tin tưởng như vậy.Đang lúc khi bị cơn đau hành hạ thì Vân chợt nhớ rằng trước khi rời đi thì Nurse Ann có dặn có chuyện gì thì cứ nhắn chuông gọi ả ta. Vân khi ấy dù cũng không muốn như vậy, vì con người cô từ trước đến nay không bao giờ muốn khuất phục trước kẻ thù. Nhưng do quá đau đớn, nó lại không hề để cô chết, cứ thế mà dày vò Vân sống không bằng chết như vậy. "Không được, mình không chịu nổi nữa rồi…”Lúc này Vân gắng sức chồm dậy để nhấn mạnh vào cái chuông, sau đó cô đã gục ngã xuống giường rồi ngất lịm.Nurse Ann mở cửa phòng vào xem thử, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì ả cũng đoán ra được phần nào. Ả ta hừ nhẹ rồi tiến đến mang Vân đi cấp cứu.…………………………………………Trong phòng làm việc của Slenderman Dr Smiley đã mang báo cáo đến cho ông ta xem. Nhìn vào đóng giấy tờ, trên gương mặt trắng trơn của Slender, nụ cười nham nhở rộng toát lại tiếp tục xuất hiện. Còn Dr Smiley tiếp tục báo cáo với ông ta.- Thưa ngài Slender! Ngài thật có mắt nhìn người. Đây quả là một viên ngọc thô. Dù thể chất là của con người nhưng nội tâm cô ta thật mạnh mẽ. Ngoài ra cô ta còn tiềm ẩn một thứ sức mạnh tâm linh rất đáng sợ. Slenderman từ từ đưa tay lên để ra hiệu ngắt lời với Dr Smiley rồi cất giọng hỏi.- Như thế nào? Dr Smiley đã đưa một đoạn video cho Slenderman xem. Trong đoạn video, khi hắn tiêm vào mạch máu Vân một loại dung dịch kì lạ. Cơ thể cô bắt đầu co giật liên tục, rồi sau đó mắt của Vân đã sáng rực lên rồi…"Choảng!”Mọi thứ trong phòng thí nghiệm đã nổ tung và camera đã bắt đầu rè rè. Khi xem xong đoạn video thì Slenderman phì cười khẽ nhìn Dr Smiley. - Ta đoán không sai từ khi nhìn thấy năng lượng kỳ lạ trong nội tâm của nó. Thú vị…Lúc mà Dr Smiley đang báo cáo thì Nurse Ann đã gõ cửa vội vã vô cùng. Slenderman khi ấy liền ra lệnh ả ta hãy vào đi. Ả vội vàng chạy vào rồi bắt đầu báo cáo với ông ta chuyện của Vân. Nghe xong thì Slenderman liền ra lệnh cho Dr Smiley mau cấp cứu cho cô.Khi ấy Slenderman đã cũng cùng đến chỗ phòng cấp cứu xem Vân như thế nào. ………………………………………..Sau khi cấp cứu xong thì cơ thể Vân cũng đã bình ổn trở lại. Gân xanh cũng dần mờ đi, còn da thì cũng đã trở nên hồng hào như cũ. Nurse Ann thì toát cả mồ hôi lạnh, vì tình trạng nguy kịch lúc nãy của Vân. Cô mà xảy ra chuyện gì thì thể nào ả cũng sợ Slenderman sẽ xé xác mình.Nhìn cái mớ thuốc mà Vân không chịu uống Slenderman quay sang như đang lườm huýt Nurse Ann và Dr Smiley. - Các ngươi nghĩ làm sao mà đưa thuốc thế? Các ngươi nghĩ nó chịu uống ư? Dr Smiley khi ấy liền vội giải thích với lão ta.- Thưa Ngài! Lúc tiêm thuốc thì tôi sợ cô ta sẽ vùng vẫy rồi tôi sẽ làm cô ta bị thương thưa ngài. Slenderman nhìn cái con người cứng đầu trên giường mình. Nhưng nghĩ lại vừa rồi Vân cũng vì quá đau mà đã bấm chuông cầu cứu Nurse Ann thì gã cũng hài lòng đôi chút. Tay lão vuốt ve mái tóc mềm mại của Vân nhưng lại quay sang ra lệnh cho hai người kia.- Nghe đây! Từ giờ cứ tiêm thuốc cho ả đủ liều. Nhưng bình thường thì các ngươi cứ cư xử như mọi khi. Rõ chứ? Hai người kia vội gật đầu lia lịa, nhưng cũng sợ chết khiếp với yêu cầu này của gã không mặt. Trời ạ! Vừa phải tiêm thuốc khứa nằm một đống ở kia mà bình thường thì cứ cư xử như mọi khi thì dễ kiểu gì. Hơn nữa đây là loại thuốc đặc biệt, trong quá trình tiêm con bé đó mà xảy ra chuyện gì thì thể nào họ cũng toi đời. Càng nghĩ càng thấy khó, nhưng giờ mấy ai dám cãi lời của Slenderman chứ. Nên Dr Smiley và Nurse Ann đành ngậm ngùi làm theo mà thôi.………………………………………….Khi Vân tỉnh dậy thì đã nhìn thấy mình đang ở trong căn phòng cũ. Hiện tại cô cũng không còn cảm giác đau đớn nữa. Ngoài ra Vân cũng cảm giác được rằng cơ thể mình có chút gì đó khác khác. Cô thử chuyển động vài cái rồi bước xuống giường múa thử vài động tác võ cổ truyền của dòng họ. Lúc này Vân cảm thấy như cơ thể mình dường như đã được cải tạo hoàn toàn, vừa khỏe khoắn vừa dẻo dai.Xoay qua xoay lại thích thú một lúc thì bất chợt Vân liền nhớ lại lời của tên bác sĩ điên nói.“Trong thời gian cô em đang hôn mê. Tôi và ả được nhận lệnh từ Slendy phải cải tạo cơ thể loài người yếu ớt của cô. Để lão ta còn làm chuyện đó được.”Khi ấy Vân liền ngồi xuống giường mà chống tay lên cằm để ngẫm.- Đậu xanh rau má! Cái thằng già đó định làm gì mình vậy ta? Vân lúc này liền đặt ra hai giả thuyết, nếu như Slender muốn cô làm thuộc hạ thì có thể dễ hiểu rằng gã cải tạo cơ thể cũng để mình phục vụ gã. Nhưng nếu như đã muốn làm thuộc hạ thì tại sao lão già đó lại có những hành động kì lạ đó với Vân nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.- Chẳng lẽ nữa muốn ăn thịt rồi đổi ý muốn làm thuộc hạ. Tên quái vật này sao lại mâu thuẫn giống như mấy con nhỏ giở hơi đỏng đảnh thế nhờ? Thật vậy, do cái cách hành xử của gã ấy với Vân thì cô cứ tưởng rằng lão muốn ăn thịt mình thôi. Vì dù sao ở trong hoàn cảnh của cô lúc đó, vừa bì gặm vừa bị liếm lại còn uống máu, không nghĩ mình sắp bị nhai sống mới lạ. Cũng may là lão quá thô bạo nên Vân đã nào biết được rằng là hành động của gã không mặt lại chính là đang mơn trớn sàm sỡ cô.Tuy nhiên loay hoay một lát thì Vân đã nhìn thấy bộ quần áo lễ phục của mình cùng với trang sức đã được ai đó xếp lại gọn gàng để ngay cuối giường. Cô đến xem thử thì đã thấy ra rằng nó cũng được ai đó sửa lại tuy không trở lại như cũ nhưng nó dường như đã được làm lại bằng thiết kế mới. Thấy tự nhiên cái bọn này tốt với mình đột xuất như vậy thì Vân vừa hoài nghi vừa lo sợ. Tuy nhiên cô cũng nên mau tìm cách rời khỏi chỗ này đã. Vân lúc này đã tìm đồ để gối lại bộ lễ phục và trang sức của mình. Ngoài ra cô cũng loay hoay tìm trong phòng xem có thứ gì mình có thể dùng để hành pháp được hay không. Nhưng sau một hồi tìm trong vô vọng thì cũng tìm được ít thứ có thể chấp nối được như gỗ và vải vụn. Căn phòng này thật chất nó vừa kín đáo vừa gọn gàng đến nỗi không có cả một con gián huống chi là nhện.Vốn là con người gọn gàng và ngăn nắp nên Vân thầm cảm khái.- Cộng chín điểm cho vệ sinh, trừ mười điểm vì quá có tâm.Đúng, lần này là gọn gàng quá mức đến độ mà Vân không tìm được con côn trùng nào để thực hiện nghi thức gì cả. Sau khi chuẩn bị các thứ để bỏ trốn xong thì Vân liền giấu nó đi và giả vờ như ngồi ngoan ngoãn ở trên giường. Sự chờ đợi của Vân đã không hề uổng phí. Khi ấy Nurse Ann như mọi khi đã đến và mang thức ăn vào cho cô. Nhân cơ hội ả đang sơ hở thì Vân liền dùng một thanh gỗ dùng làm sào để móc quần áo trong tủ đánh ngất ả y tá. Sau đó cô nhân cơ hội mà chuồng khỏi căn phòng đó. Khi thấy cô đã rời khỏi phòng thì Nurse Ann đã loạng choạng tỉnh dậy rồi hừ lạnh.- Để xem cô chạy được bao xa.Căn phòng vừa nãy thật ra nó nằm ở trong một khu vực mà Slenderman dùng để thí nghiệm. Khi Vân vừa ra khỏi phòng mình không bao xa thì cô đã nhìn thấy xung quanh nơi này có rất khung sắt dựng lên như một nhà tù kiên cố. Trong khung sắt có nhốt nhiều thứ rất ghê tởm. Chúng cũng mang hình thù khá giống con người, tuy nhiên khi nhìn lại lũ đó thì Vân hãi hùng làm sao. Răng lởm chởm mà bò chỉ bằng bốn chân miệng thì ướt át đầy nước dãi. Thấy cô đi ngang qua thì chúng đã bắt đầu gầm gừ. Khi ấy Vân giữ bình tĩnh mà tiếp tục đi với mong muốn rời khỏi chỗ này. Tuy nhiên đi cũng được khá xa thì một mối nguy hiểm khác đã xuất hiện. Trước mặt cô chính là một con quái vật kinh tởm. Trên đời này Vân học qua sách sinh học rằng thú thì có tứ chi. Nhưng cái thứ trước mắt Vân nó vừa có bốn chi trước là tay người và bốn chi phía sau thì chính là chân người. Đầu của nó cũng là đầu người nhưng lại có răng nanh lởm chởm và từng hơi thở lại ngập mùi máu tanh. Đôi mắt thì lại có đồng tử có thể co giãn được như cọp beo dã thú. Nó rống lên thật to rồi lao vào chỗ Vân. Lúc này do được cải tạo cơ thể nên Vân đã có thể lấy đà phóng lên để tránh được đòn tấn công của nó. Cứ thế sinh vật đó cứ lao tới tấn công mà Vân thì cứ né như vậy liên tục.- Ông Trời ơi! Tại sao trên đời này lại có thể xảy ra những chuyện như vậy được chứ. Trước mặt cái thứ có hình dạng con người ta, con biết phải làm sao giờ đây. Phải, vì nó cũng giống người nên Vân lại cảm thấy chua xót mà không thể ra tay dùng vu thuật để tiêu diệt thứ đó. Nhưng nhìn như vậy thì cũng có thể hiểu được rằng con quái vật đó cũng là nạn nhân của Slenderman, cũng từng là con người như Vân. Đã là con người như nhau thì trái tim cô cũng chợt thắt lại một nhịp vì hai chữ "đồng loại”. Nhưng bây giờ, cô phải sống. Vân còn ông bà ngoại, còn các em với ba mẹ và anh hai. Cô phải sống để được về nhà. Thế là Vân đã dùng thủ ấn tạo ra một dây xích khổng lồ bằng bùa chú và bắt đầu trói con quái vật lại. - Con người đáng thương, sống bị dày vò, giờ lại bị mất đi nhân tính, người không ra người. Nay ta mượn mạng người để bản thân được sống. Sau này có kiếp sau, nguyện sẽ báo đáp.Nói xong Vân niệm thần chú rồi thi chuyển vu thuật để điều khiển tâm trí của thứ đó tự giết bản thân. Lúc này con quái vật đó đã tự nắm lấy đầu mình và giật ra thật mạnh, máu của nó bắn tung tóe dính cả vào mặt Vân rồi ngã ra đất chết tươi tại chỗ. Sau cơn bão vũ vừa rồi Vân thất thần khụy xuống đất. Cô dùng tay lau máu trên mặt mình, đôi mắt Vân lúc này đã trắng dã vì hãi hùng.Bùa chú mà cô dùng lại chính là một loại cấm thuật cổ xưa bị thất truyền từ lâu. Chỉ có những kẻ có linh lực mạnh hay ký khế ước với quỷ thần để đánh đổi thứ gì đó mới có thể dùng được nó. Do Vân dùng cái thứ này nên đã tiêu tốn khá nhiều linh lực. Bàn tay của cô khi ấy đã bắt đầu chuyển sang màu đen đậm ở đầu ngón tay, vì đây là tà thuật và Vân cũng vừa giết người. Thứ đó dù sao vẫn được xem là người kia mà.Nhưng, chưa dừng lại ở đó. Khi con quái vật kia vừa gục xuống thì còn rất nhiều con khác như vậy đã bò đến đây. Lúc này thật sự Vân cũng đã kiệt sức. Tuy nhiên khi cô nhắm mắt lại định phó mặc cho số phận an bày thì…Tiếng rống kinh dị của những sinh vật đó vang lên.Vân mở mắt ra thì đã nhìn thấy, mấy thứ đó đã bị những chiếc xúc tua của ngoằn ngoèo Slenderman xé toạc ra thành nhiều mảnh khác nhau. Máu me của chúng văng tung tóe khắp nơi và ướt luôn cả bộ suit của gã. Đầu của Slender từ từ chuyển hướng nhìn Vân đang ngồi thất thần ở bên dưới. Giọng nói mang âm thanh khàn đục của gã bắt đầu được cất lên.- Sao hả? Không chạy tiếp đi? Còn tiếp…*Đôi lời Au:Mình sẽ chỉnh lại các chương trước có những chổ Slendy => Slender."Gã không mặt" mình sẽ chỉnh luôn thành viết thường hết.Dr Smiley không phải Proxy của Slender nhé. Plot mình chỉ để ổng làm việc cho Slender thôi chứ không có nghĩa ổng là Proxy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com