TruyenHHH.com

Creepypasta Kinh Di Tren Internet

-Ây yo các pẹn, tui đã quay lại rồi kakaka. Lâu rồi mới viết một truyền thuyết của Nhật. Nhật Bản vốn là cái nôi của truyền thuyền đô thị, nơi mà đi đâu cũng thấy ớn lạnh, và thậm chí có những địa điểm "đặc sản" của kinh dị thế giới như rừng tự sát, đền thờ búp bê ma,.v.v. Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu nhé! 

( Ảnh minh họa)
-----

I. NHỮNG BẰNG CHỨNG ( CÂU CHUYỆN):
-Hisaruki vốn là một truyền thuyết đô thị CreepyPasta của Nhật và một sinh vật bí ẩn mà hình như chỉ có trẻ con mới biết được. Người ta thường nghe bọn trẻ ngân nga câu hát về Hisaruki, nhưng chả ai rõ đó là ai hoặc "cái thứ đó" là gì. Câu chuyện này là tổng hợp của 2 hình tượng truyền thuyết rùng rợn, Hirasuki và Kirakira-san, bởi chúng đều có sự tương đồng nhau dựa theo chứng cứ được kể lại.

Tôi là một giáo viên và gần đây, tôi nhận dạy ở một trường mẫu giáo ở Nhật. Có một ngôi chùa Phật Giáo ngay bên cạnh trường và đằng sau ngôi trường, còn có cả một cái nghĩa địa. Ở đấy có một tấm hàng rào lớn bằng sắt bao bọc xung quanh khu nghĩa địa, nhằm ngăn cản bất cứ đứa trẻ nào  dám bén mảng vào trong vì tính hiếu kì.

Sau một vài ngày làm việc, tôi nhận thấy có gì đó rất kỳ lạ. Luôn có những cái xác của côn trùng hoặc xác của mấy con thằn lằn bị đính lơ lửng trên những cái gai sắt của hàng rào. Tôi tự hỏi kẻ nào lại làm điều đó vậy. Mặc dù đó có thể là do vài đứa trẻ nghịch ngợm trong trường, nhưng cũng có thể là do ai khác đã làm điều này.

Đặc biệt là trường của tôi và ngôi chùa được xây có chung một lối vào, nên ngày nào cũng có người ra người vào tấp nập. Cũng có vài đứa trẻ ở những trường tiểu học chơi gần khu nghĩa địa, nên khá là khó để biết được ai đã đính những cái xác kia.

Tuy nhiên, một ngày nọ, có một con chuột chũi bị đính trên hàng rào. Hiệu trưởng trường phát hiện ra và đã ngay lập tức dọn dẹp, và bỏ cái xác con vật đó vào sọt rác. Vài ngày sau, một cái xác của con mèo lại bị đính trên đấy, cứ thế mọi chuyện ngày càng trở nên tồi tệ hơn. 

Hiểu trưởng trường tôi đã quyết định phải giải quyết triệt để vấn đề này. Vì thế ông đã tổ chức một cuộc họp các giáo viên và còn mời vài thầy tu của ngôi chùa bên cạnh đến tham dự.

"Ai đã làm điều này chứ?" Ông ấy hỏi. "Ta cần phải làm gì để ngăn chặn điều này?"

Buổi họp ấy diễn ra khá lâu, nhưng dường như chẳng có ai đưa ra bất kì giải pháp nào cả. Sau gần một tiếng đồng hồ, chúng tôi vẫn chẳng thể biết ai đã gây ra vụ này cũng như cách để ngăn chặn việc này xảy ra lần nữa.

Một vài ngày sau đó, một con thỏ lại được phát hiện đang bị đính trên hàng rào. Nó không chỉ là một con thỏ bình thường, nó chính là thú cưng ở trong trường mẫu giáo. Chúng tôi nuôi nó trong một phòng học và bọn trẻ được phép cho nó ăn. Giờ đây tôi lại thấy xác của nó trên hàng rào khi tới trường vào buổi sáng.

Tôi đã nói lại việc này với một sư thầy ở chùa kế bên, thầy đã bảo tôi rằng khi cắt cỏ cho khu nghĩa địa vào buổi sáng sớm, thầy không hề thấy bất cứ cái xác nào trên cái hàng rào ấy cả. Điều đó chứng tỏ rằng thủ phạm đã treo xác con thỏ lên ngay trước khi tôi đến trường.

Một trong những đứa trẻ của lớp tôi có đi học sớm vào buổi sáng ấy, nên tôi đã hỏi nó về việc nó có thấy gì trên hàng rào không.

Đứa trẻ ấy chỉ nói một câu duy nhất: "Hisaruki".

"Hisaruki?" Tôi lặp lại "Hisaruki là cái gì cơ?"

Tôi hỏi đi hỏi lại đứa trẻ, nhưng dường như cu nhóc này chẳng thể giải thích được ý nó là gì, nó chỉ cứ che đôi mắt lại, lắc mạnh cái đầu trong khi cứ lẩm nhẩm "Hisaruki...Hisaruki..Hisaruki".

Sau đó, tôi cũng đã hỏi những đứa trẻ khác về "Hisaruki". Tất cả đứa trẻ trong lớp đều biết cái tên ấy, nhưng chẳng ai trong chúng có thể giải thích được Hirasuki là ai hay thứ gì cả. Điều đó làm tôi rất nản lòng.

Có một thứ nữa cũng khiến tôi rất bâng khuâng. Những đứa trẻ đều biết rằng con thỏ đã bị giết, nhưng hình như không đứa nào lại tỏ ra buồn bã về điều đó hết. Kiểu như bọn nó đều chấp nhận điều đáy vậy. Thậm chí cảm giác như bọn nhóc còn muốn điều đó xảy ra ấy.

Vào cuối ngày, ba mẹ bọn nhóc đến đón chúng. Tôi đã hỏi họ về việc họ đã bao giờ nghe cái tên "Hisaruki" chưa, nhưng không một ai nhớ là con của học từng nhắc về cái tên ấy. Tôi chắc chắn đã xác định được rằng đó không phải là một nhân vật từ một chương trình truyền hình, cũng chẳng phải từ  một cuộc sách gì cả. Nó hoàn toàn bí ẩn và mơ hồ.

Ngay khi tôi chuẩn bị rời khỏi trường, một giáo viên khác đã ngăn tôi lại.

"Tôi chắc chắn tôi đã thấy một bức tranh có gắn cái tên ấy" cô ấy nói.

Cô ấy kể tôi rằng, vài năm trước, cô đã thấy một bức tranh được vẽ bởi một đứa trẻ trong lớp cổ... một cậu bé... và cô chắc chắn rằng cái tên được viết trên bức tranh ấy là "Hisaruki".

"Rồi chuyện gì đã xảy ra với thằng bé?" Tôi liền hỏi.

"Thằng nhóc đã chuyển trường". Cô ấy trả lời. "Nhưng cái lúc mà nó rời đi khá là kì lạ...".

Cô ấy bảo tôi rằng thằng bé đã nghỉ học suốt một tuần. Và rồi, một buổi sáng nọ, phụ huynh nó đến để lấy lại sách vở. Họ có vẻ như rất vội vã và không muốn nói chuyện gì cả. Tất cả những gì họ có thể nói là đứa bé ấy đang gặp tai nạn và họ phải chuyển tới thành phố khác, rồi họ không tiết lộ bất cứ điều gì nữa. Cô ấy đã đưa lại sách vở cho họ, khi họ ra về... thì cô đã chú ý tới thằng bé đang ngồi phía sau xe. 

"Thằng nhóc nó đeo một cái bịt mắt". Cô ấy nói thế. "Nó không chỉ là che một mắt đâu, cái bịt mắt này che cả 2 mắt của thằng bé...".

Đó là những gì cô ấy có thể kể cho tôi. Cô không hề biết rằng những gì xảy ra với thằng bé sau đó. Ba mẹ của nó rời đi và từ đó cô chẳng bao giờ thấy họ nữa.

Buổi sáng hôm sau, khi tôi tới trường, hiệu trưởng bảo tôi rằng ông lại tìm thấy một con gà bị treo trên hàng rào, tôi không thể nào tin được, chuyện này dường như chẳng bao giờ dừng lại.

Ngay sau ngày đấy, vào giờ ra chơi sau buổi ăn trưa, bọn trẻ chơi trong sân trường và tới lượt tôi giám sát chúng. Tôi để ý rằng có một thằng bé ở gần tôi đang đi thì đứng lại và nhìn lên trời. 

"Hisaruki kìa". Nó nói.

Lời nói của nó như tín hiệu truyền cho khắp bọn trẻ khác trong sân chơi, như một trò chơi tiếng thì thầm của người Trung Quốc.

"Hisaruki kìa"..."Hisaruki kìa"..."Hisaruki kìa"...

Tôi như không tin vào mắt mình, từng đứa một, chúng dừng chơi và đưa tay che mắt. Vài đứa thì đứng, còn vài đứa thì cúi người, nhưng tất cả bọn chúng đều bất động. Trời thì sáng, vào giữa trưa nữa chứ, nhưng cái im lặng đáng sợ ấy lại khiến tôi lạnh thấu xương. 

Tôi cúi người xuống trước một đứa bé và hỏi, "Cô không thấy thứ gì hết ấy. Hisaruki là ai thế con?"

Thằng bé chẳng hề trả lời câu của tôi, nên tôi đã kéo tay của cậu bé ra khỏi mắt của nó.

"Cô muốn biết đấy". Tôi gằn giọng. "Ai là Hisaruki?".

"Con không biết", thằng bé lải nhải và cố lấy tay che mắt lại.

Tôi giữ lấy cổ tay của thằng bé và ngăn nó che mắt lại.

"Nói cho cô!" Tôi yêu cầu "Ai là Hisaruki?"

Thằng bé liền giơ 2 ngón tay và giơ lên trước mặt tôi. Sau đó, bất thình lình, nó cố chọc vào mắt tôi. Điều đó khiến tôi rất bất ngờ, nhưng may mắn là tôi di chuyển đầu của tôi và né được ngón tay của nó.

Trước khi tôi có cơ hội phản ứng, thằng bé thoát khỏi tầm tay của tôi và lấy tay chọc thẳng vào mắt mình. Tôi vật thằng nhóc xuống và cố gắng ngăn cản nó móc mắt của mình trong tuyệt vọng.

"Ai đó giúp tôi với!" Tôi hét lên.

Một trong những giáo viên chạy đến và cùng nhau, chúng ta đã tạm thời khống chế được thằng bé này. Chúng tôi đưa nó tới bệnh viện để bác sĩ có thể chữa đôi mắt của nó.

Sau đó, chẳng còn con vật nào bị treo trên chiếc gai của hàng rào nữa. Và không một đứa trẻ nào còn nhắc tới "Hisaruki" nữa. Từ lúc đó đến nay, tôi vẫn thấy bọn chúng lấy tay che mắt của mình, nhưng tôi cố phớt lờ điều đó đi.

Thi thoảng, tôi vẫn tìm thấy những cái xác của con thằn lằn con hoặc côn trùng trên cái hàng rào, nhưng tôi vẫn như thường lệ là lơ điều đó. Tôi cũng chẳng bao giờ hỏi bọn trẻ về cái thứ "Hisaruki" đó nữa. Có vài thứ mà bạn.. không nên biết và đụng tới...

-----

-Ở đây thì tớ chẳng có giải mã hay chứng cứ gì về Hisaruki cả, tất cả chỉ là những câu chuyện đồn thổi, mà thật ra phần lớn là do những đứa trẻ ở xứ Mặt trời mọc đồn tai nhau thôi. Tớ thấy cách hành xử của nhân vật "tôi" khá thông minh khi chọn phớt lờ điều này vì đó có khi là cách né tránh ác quỷ Hisaruki của bọn nhỏ chăng. Chung quy là câu kết của câu chuyện là lời khuyên của tớ kỳ này nè: Có vài thứ mà bạn.. không nên biết và đụng tới...Thế nhé!

-NHÍM-

Nguồn ( Cho các bạn đọc câu chuyện gốc): Scary For Kids






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com