Creepypasta Cryptic Nhung Mau Truyen Ngan Kinh Di
Đang trong kỳ nghỉ đông, nên tôi cùng gia đình nguyết định du lịch. Bố tôi thuê một căn nhà ở vùng quê phía bắc, nơi đó có phong cảnh phù hợp với người muốn nghỉ ngơi, nhưng về đêm thì rất đáng sợ. Ngôi nhà trông thật tồi tàn, nghe nói đã không ai ở đây từ 3 năm trước. Sau khi dùng xong bữa tối, tôi đi thăm quan ngôi nhà một vòng, chung quanh không có vẻ gì đẹp nhưng lạ ở chỗ là trong nhà này rất nhiều búp bê, những con búp bê có nhiều đường khâu và hình thù gớm ghiếc, phòng ngủ của tôi cũng tương tự như vậy. Từ phòng ngủ tôi nhìn ra phía ngoài cửa sổ chẳng có gì ngoài những hàng liễu lùa nhau vi vu với bầy trẻ con ham đêm lùa nhau dưới gốc cây. 12h đúng, sau khi làm xong vài chuyện vặt tôi lên giường ngủ, nhưng không khí lành lạnh thổi qua khe cửa làm tôi nổi cả da gà, không sao mà ngủ được vậy là cố phải làm cái gì đó cho dễ ngủ . Đã 1h sáng rồi, tôi vẫn chưa thể ngủ được, đôi mắt tờ mờ của tôi ngó qua cửa sổ trên lầu nhìn xuống dưới. Một bóng người phụ nữ chùm kín người bước vào nhà tôi, điều kỳ lạ ở đây là trên người phụ nữ này không có một hạt tuyết. Tôi chạy nhanh xuống nhà, từ hành lang cầu thang , lại thấy ai đó nhai nhóp nhép dưới bếp. Không khí lạnh đang bao trùm nơi đây, tôi cầm ngay một con dao phòng thân tiến lại gần. Nó vẫn nhóp nhép nhai và thở khà khà từng tiếng mồn một trong đêm tối. Bật điện lên, tôi như chết lặng, ra đây là mẹ tôi. Bà vẫn nhai nhóp nhép, đôi mắt nhắm nghiền quay mặt sang chỗ tôi:"Ba năm nay tao không ăn rồi". Tôi lay mẹ dậy thì mới biết là mẹ tôi bị mộng du. Tối hôm sau, lại là người phụ nữ đó bước vào nhà tôi. Xuống nhà, tôi không thấy ai mà chỉ có bóng của một người đàn bà ngồi xó phòng: "Con ơi! Con ơi!" mụ rên như quỷ đói. Tim tôi đập loạn, cửa sổ như vừa bị mở toang, gió lùa vào nhà làm tôi thêm run run. Cố kìm hãm nỗi sợ, tôi lại bật điện lên. Ở đây không có ai cả, bước tới hơn, tôi thấy một con búp bê có đôi mắt biếc với mái tóc vàng óng ngay góc phòng. Tôi nghĩ thầm:" Chắc ai lại vứt đồ bừa bãi rồi hay bệnh hoang tưởng của mình đang tiến triển nặng hơn chăng?". Sáng lên, tôi không thấy mọi người trong nhà đâu, chắc là họ đi trượt tuyết từ sớm còn tôi ở nhà ngủ lì vì tiết trời ngoài kia dễ làm tôi tái bệnh xổ mũi. Nhân tiện, tôi qua mấy nhà lân cận chào hỏi và chia sẻ cho họ vụ việc kỳ lạ xảy ra, họ không nói gì, có nhà còn lờ đi, chỉ duy nhất một bà lão bảo:" Cháu hãy cẩn thận, cách đây ba năm có hai mẹ con đã chết trong căn nhà đấy, nên không ai dám thuê. Hãy rời khỏi đó nếu có thể". Xong, bà cũng không nói gì thêm ngoài hai chữ "sợ hãi" hiện rõ trên khuôn mặt. Tôi về nhà trong lo sợ và nghi ngờ về những điều ấy. Cô đơn một mình trong căn nhà lạnh lẽo này, vẫn không ai về chỉ có mình tôi. Tôi bước vào phòng ba mẹ, lục lọi vài thứ ra thì thấy có một cái giương cũ sờn trong gầm giường. Mở ra, bên trong không có gì đáng nói ngoài cái bao thiếp đỏ dính máu, trong bao thiếp đó có một bức thư có nội dung như sau:"Nếu bạn đang đọc lá thư này thì xin hãy cứu lấy con của tôi! Nó bị nguyền rủa, tôi cần một trái tim tình nguyện dâng hiến, Hãy giúp tôi!!! tại phòng gác ngôi nhà này. Hãy yên tâm, tôi sẽ mãi chờ các bạn vì tôi có cả đời, còn các bạn thì chỉ có 1 giây mà thôi!". Đầu óc tôi rối loạn sau khi đọc xong lá thư, nửa thì nghĩ là có ai đang giở trò đùa con kia thì nghĩ liệu có ma thật hay không. Trong lúc không biết nên làm thế nào, thì trên gác có tiếng bước chân lạch cạch. Tôi liền chạy nhanh lên gác, theo tiếng bước chân tôi vào căn phòng gác, mở cánh cửa cũ ra tiếng kêu kèn kẹt đã đủ làm tôi nhụt chí. Nhưng cái thói tò mò của tôi đã giúp tôi có cơ hội tâm sự này. Tôi bước vào phòng tối, cầm theo chiếc đèn pin, soi xung quanh toàn ra những con búp bê có hình thù quái dị. người tôi sợ run. Còn tiết lạnh trong phòng này cứ lởn vởn lởn vởn như các âm hồn, tôi đi tiếp, đi tiếp, hình như tôi đang dẫm phải cái gì đó mềm mềm. Soi đèn xuống... tôi giật thót mình:"Một bàn tay người ?". Có thứ gì đó rớt vào mặt tôi:"Máu" .tôi soi đèn pin lên trần nhà, không tin nổi vào mắt mình nữa, 3 xác người bị treo cổ treo lơ lửng....và không ai khác họ là người thân của tôi, bố tôi, mẹ tôi, anh trai tôi. Không thể làm gì trong hoàn cảnh này, tôi khóc cũng không thành tiếng trong nỗiám ảnh quanh căn phòng, tim tôi đau xót với cảm xúc là quá đối với một đứa trẻ phải chịu đựng. Tôi gục xuống nền sàn lạnh và ẩm, trên mặt không còn giọt máu nào. Từ từ, rất khẽ, một bàn tay lạnh phái sau đặt lên vai tôi:"Ta hiểu cảm cảm giác bị mất đi người mình yêu là như thế nào". Rồi tôi không nghe thấy tiếng nhịp tim của chính mình. Sau đó tôi không còn cảm thấy sợ và đau nữa. Hôm sau người dân lân cận tìm thấy tôi bị nhốt trong căn phòng đó. "NÊN HÔM NAY TÔI MỚI CÓ THỂ NGỒI NGAY ĐÂY VÀ CHIA SẺ VÀI LỜI CÙNG BẠN. HÃY GIÚP ĐỠ TÔI NHÉ!!! DÙ CHỈ LÀ MỘT TRÁI TIM THÔI".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com