Creepypasta Cryptic Nhung Mau Truyen Ngan Kinh Di
TIN NHẮN
Khi tôi 16 tuổi, tôi có chiếc điện thoại di động đầu tiên. Đó là loại nắp trượt, có đèn nhấp nháy mỗi khi tin nhắn tới. Lần đầu tiên tôi nhận được tin nhắn ấy, tôi đã không suy nghĩ nhiều về nó.Hắn: Tôi yêu emTôi: Tôi nghĩ anh nhầm số rồi, xin lỗi nhé. LOLHắn: Không đâu. Tôi yêu em.Tôi: Thật sao? Anh là ai?Hắn: Tình yêu đích thực của em.Tôi cho bạn thân Kirsten của toi xem những tin nhắn ấy. Cô ấy cười rung cả vai lên. Tôi không trả lời tin nhắn của gã bí ẩn ấy nữa và hoàn toàn quên đi chuyện ấy. Tôi cho rằng anh chàng đáng thương ấy đang cố tán tỉnh một cô nàng và cô ta đã cho anh ta số điện thoại giả để anh ta biến mất.Khi tôi 17 tuôi, tôi thay sang một chiếc blackberry, nó cũng có đèn nhấp nháy khi có tin nhắn. Và tôi cũng có người bạn trai đầu tiên. Anh ấy là Todd.Một ngày nọ, khi tôi đang học ở trường, tôi thấy có ánh đèn màu đỏ nhấp nháy trong túi xác. Sau khi chắc chắn giáo viên không nhìn xuống, tôi lén lấy điện thoại ra, giơ dưới ngăn bàn để đọc tin nhắn.Hắn: Em đã ở đâu thế?Tôi: Ai đấy?Hắn: Tôi nhớ em quá, cưng à. Em cũng nhớ tôi chứ?Tôi: Xin lỗi, nhầm số rồi.Hắn: Đừng trêu tôi, em yêu ạ.Tôi: Nghiêm túc đấy. Anh nhầm số rồi. Tôi đã có bạn trai rồi. Chào.Không có hồi đáp. 2 ngày sau, tôi nhận được một tin nhắn khác:Hắn: Jenna?Hắn biết tên tôi. Tôi không biết bằng cách nào, nhưng hắn biết tên tôi. Tôi cho ban trai xem những tin nhắn ấy. Todd giật điện thoại từ tay tôi và trả lời tin nhắn với thái độ giận dữ.Tôi: Nghe đây, thằng kia. Đây là điện thoại của bạn gái tao. Cô ấy không biết mày và cũng không muốn biết mày. Mày nhầm số rồi. Nếu mày không im đi, bọn tao sẽ báo cảnh sát. Đừng có nhắn tin cho cô ấy nữa.Vào lúc ấy, có vẻ như việc đó đã có tác dụng. Gã bí ản không trả lời và tôi nghĩ mọi chuyện đã chấm dứt ở đó.Khi tôi 18 tuổi, tôi có chiếc iPhone mà mỗi khi có tin nhắn nó lại kêu ''bing'' 1 tiếng. Tôi cũng đã chia tay với Todd. Ngay ngày hôm sau khi tôi chia tay với Todd, những tin nhắn kia lại bắt đầu.Hắn: Tôi nhớ em quá.Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại. Liệu có thể là cùng 1 người? Hay chỉ là Todd đang cố doạ tôi?Tôi: Ai đấy?Hắn: Em biết là ai mà. Tôi mừng vi em đã tống khứ thằng ranh kia đi.Tôi: Ai?Hắn: Thằng khốn mà em gọi là bạn trai ấy. Nhìn em đi với hắn làm tôi muốn phát điên.Tôi: Nghe đây, đồ kì dị! Đừng nhắn tin cho tôi nữa! Tôi không biết anh là ai hay đây là trò đùa gì, nhưng thôi đi!Hắn: Không! Em nghe đây, con đ*! Em là của tôi. Nếu tôi còn thấy em hẹn hò với thằng nào khác, em sẽ phải hối hận. Nhân tiện thì, em cố ý để rèm cửa sổ mở vào ban đêm để tôi có thể ngắm em phải không?Tôi đang ngồi trên giường khi đọc tin nhắn ấy. Hoảng hốt, tôi quay lại nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia là một khoảng đất trống. Bất cứ ai đứng trong sân đều có thể nhìn thẳng vào giường ngủ của tôi. Tôi nhảy ra khỏi giường, kéo rèm lại. Sau đó, tôi gọi cho Kirsten và kể cho cô ấy những gì đã xảy ra. Cô ấy tới ngay lập tức và thuyết phục tôi đi báo cảnh sát.Khi tôi tới đồn cảnh sát, họ đã giúp tôi rất nhiều. Tôi cho họ xem điện thoại và họ đã lần theo số điện thoại của hắn. Họ lần ra một chiếc blackberry cũ trong một toà nhà bỏ hoang cách nhà tôi 2 khu đất. Có vài thứ gì kì lạ dính khắp cái điện thoại cũ, và cả trên nền đất. Chiếc điện thoại được đăng kí là của một người đàn ông mất tích vài tháng trước.Tôi đổi số điện thoại, và trong vài tháng tiếp theo, mọi chuyện đều yên ổn.Một buổi tối nọ, tôi đến dự tiệc ở nhà một người bạn. Rất nhiều người tới dự và đều say xỉn, nằm vạ vật trên ghế sofa và trong phòng tắm. Khi bữa tiệc kết thúc, tôi nhận ra túi xách của tôi đã mất tích. Tôi đi quanh căn nhà, tìm nó khắp các ngóc ngách nhưng không thấy.Tôi thấy Kirsten đi ra từ phòng tắm và nài nỉ cô ấy giúp tôi tìm túi xách. Cuối cùng, chúng tôi tìm thấy nó nằm lăn lóc trước thềm nhà. Tất cả các thứ bên trong văng tung toé trên nền gạch. May mắn là tiền và thẻ tín dụng của tôi vẫn còn nguyên. Thứ duy nhất mất tích là thỏi son của tôi. Tôi nghĩ rằng một cô nàng say xỉn nào đó đã vớ đại lấy túi của tôi để mượn thỏi son và vô ý làm rơi các thứ ra ngoài.Kirsten và tôi cùng gọi taxi để về nhà, nhưng khi nhìn vào điện thoại, tôi nhận ra ai đó đã dùng nó để gửi đi vài tin nhắn. Những tin nhắn cuối cùng chỉ là một loạt kí tự vô nghĩa. Tôi có linh cảm không hay khi kéo lên phía trên loạt tin nhắn để đọc.Và tôi đã đúng. Cô nàng say xỉn nào đó thậm chí còn nghịch điện thoại của tôi. Cô ta đã tả lời tin nhắn với tư cách là tôi. Cuộc trò chuyện ấy như thế này:Hắn: Em yêu. Lâu rồi không nói chuyện.Tôi: Ừa. Có chuyện gì không anh đẹp zai?Hắn: Em khoẻ chứ?Tôi: Khoẻ. Còn anh?Hắn: Tôi đang ngồi nghĩ về em. Tôi nhớ em. Em nhớ tôi chứ?Tôi: LOL. Anh vui tính thật đấy. Anh đang ở đâu?Hắn: Em biết là tôi không thể nói với em chuyện đó mà. Em đã báo cảnh sát một lần rồi đấy.Tôi: Cảnh sát?Hắn: Em nghĩ tôi không biết à? Phải mất một thời gian tôi mới có thể tha thứ cho em đấy. Và cũng mất khá lâu để tôi tìm ra số điện thoại mới của em. Em nhớ tôi chứ?Tôi: LOL. Chắc chắn rồi.Hắn: Tôi thấy em không ở nhà tối nay. Em đang làm gì thế?Tôi: Anh có thể thấy tôi à?Hắn: Không, Jenna. Tôi có thể thấy em đang ở đâu qua GPS. Đó không phải nhà em.Tôi: Ở nhà bạn. Uống.Hắn: Em say đấy à? Chờ nhé. Tôi sẽ đến đón em.9 phút sau đó, cô ta mới tiếp tục trả lời.Tôi: Ok, xin lỗi nhé. Tôi không phải Jenna. Tôi giữ điện thoại của cô ấy.Hắn: Cô trộm điện thoại của Jenna?Tôi: Không. Mượn thôi.Hắn: Tao sẽ tới đó ngay bây giờ. Mày đã làm gì với Jenna?Tôi: Không gì cả! Đừng có tới đây!Hắn: Tao sẽ giết mày nếu mày làm hại cô ấy.Hắn: Trả lời tao. Mày tốt nhất là đừng có đụng tới cô ấy!Hắn: Con đ*, mày chết chắc rồi!Tôi: Có phải anh trong cái xe đỏ đó không?Tôi: Anh bạn, kinh quá đi. Tôi vào trongg đây.Tôi: Cái quái gì thế? Vừa rồi là anh à?Tôi: Dừng lại đi. Tôi sẽ trả lại cá24t0245924jt;249up2049tCòn 3 tin nhắn nữa, toàn là ký tự, như thể ai đó bấm bừa lên bàn phím vậy. Tôi vừa đọc xong thì điện thoại rung lên:Hắn: Jenna. Hy vọng em đã tìm lại được túi xách và điện thoại. Tôi đã tóm được con ranh trộm đồ của em. Đừng lo, nó sẽ không làm phiền được em nữa đâu. Son môi của em có vị tuyệt lắm. Tôi không thể chờ được nếm nó từ đôi môi của em.Tôi sợ đến phát khóc và ngay lập tức gọi 911, cố gắng giải thích cho họ hiểu tình hình. Một chiếc xe tới sau đó khoảng 10 phút và những người cảnh sát xuống xe trong khi tôi ngồi trên thềm nhà, nức nở. Kirsten đang cố an ủi tôi và khoảng chục người dự tiệc đứng xung quanh, cố hiểu chuyện gì đang xảy ra.Họ gồm 1 người đàn ông và một người phụ nữ. Người đàn ông có vẻ già và hói nhưng người phụ nữ trông chỉ hơn tôi có vfi tuổi. Tôi cố gắng nói cho họ chuyện đã xảy ra nhưng rút cục chỉ đưa điện thoại cho họ và nói được vài câu đứt đoạn "nhắn tin tới từ khi tôi 16 tuổi'', ''đã tới đồn cảnh sát'' và ''cứu cô ấy''. Ngay khi hiểu chuyện đã xảy ra, họ chạy trở lại xe và gọi về đồn.Vài tiếng sau, qua GPS, họ tìm thấy chiếc điện thoại ấy. Nó ở dưới đáy hồ. Họ kéo thi thể cô gái say xỉn ấy lên khỏi hồ nước lạnh ngắt. Chiếc điện thoại bị nhét sâu vào họng cô gái. Khi cảnh sát xác định được danh tính cô gái, hoá ra tôi mới chỉ gặp cô áy 1 lần và chúng tôi chỉ có 1 người bạn chung.Mặc dù tôi không quen cô ấy, tôi vẫn đến tham dự đám tang và nghe những điều tốt đẹp mà gia đình và bạn bè cô nói về cô. Rất nhiều người yêu mến cô ấy. Tôi cảm thấy thật tồi tệ sau những gì đã xảy ra. Cảm giác tội lỗi không thể chịu đựng được cho dù mọi người đều nói đó không phải lỗi của tôi, tôi vẫn tự nguyền rủa mình.Kẻ bám đuôi ấy làm tôi rơi vào tình trạng bồn chồn mọi lúc mọi nơi. Tôi sợ rằng hắn sẽ lại tìm ra tôi. Có vẻ như cơn ác mộng này sẽ không bao giờ kết thúc. Tôi lại đổi số điện thoại, và chuyển đi nơi khác. Một người bạn tốt của tôi, Matt, có một căn hộ 2 phòng ngủ và đang tìm người tới ở cùng. Tôi nghĩ đó sẽ là giải pháp an toàn. Trong một thời gian, có vẻ như cuộc sống của tôi đã trở lại bình thường. Tuy nhiên, vài tuần sau đó, những tin nhắn lại tiếp tục.Vào một buổi sáng sớm, điện thoại của tôi rung lên. Tôi với tay lấy điện thoại và đọc tin nhắn với đôi mắt mệt mỏi, còn đang ngái ngủ.Hắn: Tìm thấy em rồi!Tôi nhìn trân trân vào màn hình, bất động mất vài phút.Hắn: Em không định chào tôi à?Vài giọt nước mắt lăn xuống má tôi.Hắn: Em biết không, tôi rất ghét khi nhìn thấy em khóc.Tôi như đóng băng. Trong vài giây, tôi như ngừn thở. Thậm chí tôi còn không chớp mắt. Từ từ, tôi quay đầu lại và kinh hãi nhìn về cửa sổ phòng ngủ của tôi.Bên ngoài, trên cầu thang thoát hiểm, một người đàn ông đứng đó. Hắn ta mặc đồ đen từ đầu tới chân, ánh đèn đường phía sau khiến hắn trông như một cái bóng to đùng. Tất cả những gì tôi có thể thấy được là dấu tay hắn hằn trên cửa sổ. Hơi thở của hắn làm kính mờ đi.Tôi không dám chờ ở đó xem hắn sẽ làm gì. Nhảy bật ra khỏi giường, tôi chạy ra hành lang và lào vào phòng Matt, hét lên yêu cầu cậu ta gọi cảnh sát. Cậu chỉ nhìn tôi ngơ ngác vì bị làm thức giấc.''Jenna, sao thế?'' - cậu hỏi.''Cái gã tớ đã kể với cậu ấy'' - tôi hét lên trong cơn hoảng loạn - ''hắn đang ở đây! Ngoài cửa sổ phòng tớ! Gọi cảnh sát đi!''Matt sững sờ. Tôi vồ lấy điện thoại của cậu và gọi cảnh sát. Sau khi tôi giải thích chuyện đã xảy ra, đôi mắt anh bạn tôi mở rộng hết mức có thể. Cậu ta lao tới tủ quần áo, vớ lấy cây gậy đánh bóng chày và biến mất sau cảnh cửa phòng. Tôi cố gọi cậu quay lại nhưng cậu không nghe tôi.Tiếng bước chân cậu đột nhiên dừng lại và tôi nghe giọng cậu hét lên tức giận. Rồi một tiến BỐP! Nghe như tiếng gỗ va chạm vào vật gì đó cứng. Rồi một giọng khàn khàn gọi tên tôi. Tôi không chắc đó là giọng ai. Tôi nghe tiếng ai đó rên rỉ đau đớn, theo đó là những tiếng đập mạnh. Rồi cả căn hộ chìm trong im lặng.''Matt?'' - tôi hét lên. Không có hồi đáp. Tôi lẻn ra khỏi phòng cậu nhẹ nhàng hết mức có thể, hướng tới nhà bếp. Tôi lấy một con dao bếp lớn, đứng sát vào tường, cố gắng không gây ra tiếng động nào.Trên ngưỡng cửa, một bóng người to lớn xuất hiện. Đó là hắn. Hắn to con hơn Matt nhiều.''Ông muốn gì?'' - tôi gào lên - ''Tôi đã gọi cảnh sát rồi! Họ đang trên đường tới đây!''Gã đàn ông chỉ cười khẩy. Rồi hắn bước về phía tôi. Tôi có thể nghe thấy hắn đang lầm bầm tên tôi, lặp đi lặp lại.''Jenna, Jenna, Jenna, Jenna, Jenna...''Tôi không cử động được. Không còn đường nào để chạy. Hắn tới chỗ tôi, mặt hắn chỉ cách mặt tôi vài inch nữa thôi. Hắn già hơn tôi tưởng nhiều. Bộ râu rậm rì màu xám, đôi mắt như hai hố đen ngòm, với quầng đen to tướng ở dưới. Bộ răng của hắn như thể đang thối rữa trong miệng hắn vậy.Tôi cầm chặt con dao sau lưng. Ngay khi bàn tay to béo của hắn chạm tới cổ tôi, tôi hét lên và đâm con dao mạnh hết sức có thể. Hắn bước giật lùi, vẻ mặt hoảng hốt. Con dao ghim chặt trên ngực hắn.Tôi đẩy hắn thật mạnh và chạy ra ngoài hành lang. Hắn cố đuổi theo, nhưng khi tôi ngoái lại, tôi thấy hắn đổ sụp xuống. Mặt hắn úp xuống sàn. Tôi không chắc hắn còn sống hay đã chết, và tôi cũng không muốn ở lại để kiểm tra chuyện đó.Tôi chạy về phòng ngủ và khoá cửa lại. Matt đang ngồi dựa vào tường, máu từ trán chảy xuống, thấm đẫm ngực áo cậu ấy. Cậu ấy đang bất tỉnh. Tôi đỡ lấy đầu cậu, khóc trên ngực cậu, chờ cảnh sát tới. Và rồi, tôi nghe tiếng còi hụ từ xa tới, ánh sáng nhấp nháy ở bên ngoài.Cảnh sát xông vào căn hộ và tôi nghe tiếng họ gọi ngoài cửa phòng. Họ phá cửa vào và tôi nhìn họ đầy cảm kích.''Chuyện gì đã xảy ra ngoài hanh lang vậy?'' - cảnh sát hỏi.''Hắn ta đột nhập từ cửa sổ này và tấn công bạn tôi. Rồi hắn đuổi theo thôi, nên tôi...tôi...đã đâm hắn.''Người cảnh sát nhìn tôi kì lạ. ''Chẳng có thứ gì ngoài hành lang ngoài một vũng máu.''Tôi nhìn theo ông ra hành lang và hét lên. Tôi lôi điện thoại ra và ném nó vào tường, tan nát. Họ đưa Matt tới bệnh viện và đưa tôi đến đồn cảnh sát để lấy lời khai. Giữa chừng, vị cảnh sát được gọi ra khỏi phòng. Khi anh ta trở lại, anh ta nói với tôi rằng họ đã tìm được xác một người đàn ông cách khu nhà của tôi một đoạn. Ông ta chết do một vết đâm ở ngực.Họ xác định được danh tính của hắn là một tên tôi phạm đã từng bị bắt vì tội theo dõi, bắt cóc và giết người. Họ tìm được nhà hắn và thấy toàn những thứ có liên quan tới tôi. Tôi nhìn những bức ảnh chụp căn nhà của hắn mà cảnh sát đã chụp lại. Các bức tường, sàn nhà và cả trần nhà đều là hình của tôi. Trong một vài bức ảnh, tôi như chỉ mới 13 tuổi. Có thứ gì dính dính phủ lên những bức tường và những tấm ảnh (trong sáng trong sáng trong sáng >''< ). Có vài chiếc gối và một cái chăn cũ trên sàn nhà. Tôi nhận ra cái chăn đó. Đó là cái tôi đã bị mất từ khi còn nhỏ.Họ cũng tìm thấy những mảnh còn lại của một cô gái trong tủ lạnh của hắn. Đó là cô gái đã mất tích 20 năm về trước. Chắc hẳn cô là nạn nhân đầu tiên của hắn. Hắn 48 tuổi khi tôi giết hắn. Không gia đình, không người thân. Hắn sống như một con chuột trong phần lớn cuộc đời.Một tuần sau đó Matt ra viện. Cậu bị chấn thương nhẹ ở hộp sọ và gãy mất 3 cái xương. Chúng tôi chuyển đến một căn hộ mới, với hệ thống báo động và cửa sổ 1 chiều. Chúng tôi cũng chính thức trở thành người yêu của nhau.Tôi không dùng điện thoại nữa, và tôi không chắc sau này tôi có dám dùng điện thoại không. Nhưng mỗi khi chuông điện thoại của Matt reo lên, tôi lại thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.Hy vọng mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp ở đây...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com