76-80
Chương 76Nguyên Dương về đến nhà, ba y lại không ở nhà.
Em trai em gái kinh ngạc nhìn y, không biết y bị làm sao.
Ngô Cảnh Lan vừa lúc từ cầu thang đi xuống, nhìn thấy con trai mình một thân lệ khí, tựa như la sát hung ác xông vào nhà, sửng sốt nói: "Con sao vậy?"
Nguyên Dương xiết nắm tay," Ba con đâu?"
"Đi Nghiễm Châu công tác rồi."
"Bao giờ thì trở về?"
"Không biết." Ngô Cảnh Lan đi đến bên người y, nhíu mày nhìn y,"Nguyên Dương, con sao thế? Giữa con cùng ba con đến tột cùng đã xảy ra vấn đề gì, ông ấy cả ngày mặt đen xì, khiến trong nhà chướng khí mù mịt, con suốt ngày không về nhà, vừa về thì là bộ dạng này. Mẹ là mẹ con, con có chuyện gì cũng không thể giấu mẹ được đâu."
Nguyên Dương cũng nhìn Ngô Cảnh Lan, khàn khàn nói: "Mẹ, con thích một người đàn ông, mẹ có thể chấp nhận không?"
Ngô Cảnh Lan trừng lớn hai mắt nhìn, "Con nói cái gì?"
Nguyên Cạnh lập tức nhảy dựng lên, từ sau lưng giữ lấy Nguyên Dương, "Anh, anh phát sốt rồi, theo em vào phòng nghỉ ngơi chút đi."
Cậu bé choai choai, đã muốn cao gần tới đầu vai Nguyên Dương, nhiều ít có chút khí lực, chính là ở trong mắt Nguyên Dương nhỏ nhặt không đáng kể, y khẽ hất tay, quăng Nguyên Cạnh qua một bên, "Anh không phát sốt. Mẹ, chuyện giữa con và ba, chính là vấn đề này, con vốn không muốn nói với mẹ, nhưng mẹ sớm hay muộn cũng phải biết, bởi rằng ba con đã khiến tất cả mọi người đều biết!" Nguyên Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngô Cảnh Lan nhíu mi nhìn y hồi lâu.
Người Nguyên gia đều biết, tính tình Ngô Cảnh Lan so với Nguyên Lập Giang còn nóng nảy hơn, người bình thường đều không dám chọc giận bà. Nguyên Dương sớm đã chuẩn bị chờ mẹ nổi giận, y hiện tại cái gì cũng không sợ, y tình nguyện tất cả thịnh nộ đều trút lên mình, chỉ cần có thể che chắn một phần vì Cố Thanh Bùi, y đều muốn được gánh vác.
Đây là điều một người chồng cần phải làm.
Ngô Cảnh Lan nâng cằm, "Theo mẹ đến thư phòng." Sau đó bà chỉ vào Nguyên Cạnh cùng Nguyên Anh, "Hai đứa về phòng làm bài tập đi."
Nguyên Dương đi theo Ngô Cảnh Lan lên lầu.
Sau khi đóng cửa lại, Ngô Cảnh Lan đầu tiên là cho y một bạt tai.
Nguyên Dương nghiêng đầu, biểu tình không có một tia dao động.
Hai tay Ngô Cảnh Lan ôm ngực, nheo mắt nhìn y, "Là Cố Thanh Bùi phải không?"
Nguyên Dương nhíu mày, "Mẹ đoán được ư? "
"Mẹ mới vừa vì chuyện sa thải Cố Thanh Bùi mà ầm ĩ một trận với ba con, lý do ông ấy cho mẹ có thể gạt được người khác, chứ đừng hòng lừa được mẹ. Mẹ vẫn luôn nghĩ không ra đến tột cùng là vì cái gì, mà ngay cả giữa vợ chồng cũng không thể nói, hiện tại liên hệ trước sau, lập tức đã nghĩ thông."
Nguyên Dương cào cào tóc, "Chính là Cố Thanh Bùi." Y ngẩng đầu nhìn Ngô Cảnh Lan, "Mẹ, mẹ đừng có giảng mớ đạo lý rỗng tuếch đó với con, ba đã nói đủ nhiều rồi. Mẹ nói cái gì cũng vô dụng, con thích ông ấy, trong mắt con không chứa bất kỳ người nào khác, chỉ có mình ông ấy."
Ngô Cảnh Lan lạnh lùng nhìn y một cái, "Cái viễn cảnh này, mẹ đã sớm biết, Nguyên gia vốn không có cách nào trông cậy vào đứa phá gia chi tử như con để nối dõi tông đường."
Nguyên Dương hờ hững nói: "Hai người còn có Nguyên Cạnh, đừng có ép con, vô dụng thôi."
"Vậy con hiện tại với ba là xảy ra chuyện gì."
Nguyên Dương cúi đầu không nói lời nào.
Ngô Cảnh Lan nâng cao âm lượng, "Là làm sao a? Ông ấy chỉ sa thải Cố Thanh Bùi mà con liền kích động như vậy sao? Con chỉ có thể thôi ư? Loại người được hoan nghênh như Cố Thanh Bùi, đến chỗ nào cũng có thể sống tốt được."
"Không chỉ là chuyện đó."
"Vậy là cái gì."
Nguyên Dương vẫn là nói không nên lời, "Mẹ, chuyện đó sớm muộn gì mẹ cũng sẽ biết. Con trở về chính là tới tìm ba, nếu ông ấy không có nhà, con sẽ đi."
"Đứng lại."
Ngô Cảnh Lan tiến lên một bước, vuốt ve mặt y, khẩu khí êm dịu xuống, "Dương Dương, thời điểm mẹ sinh con, sinh gần mười tiếng, trong ba đứa, con là người khiến mẹ khổ sở nhất, lớn lên lại làm cho mẹ bận tâm nhất. Con người mẹ đối với ai cũng gay gắt, chính là đối với con mình lại chẳng nỡ nghiêm khắc. Con dám ở trước mặt mẹ nó mình thích đàn ông, mẹ thật muốn đánh cho con một trận, nhưng mẹ lại luyến tiếc. Con có thể vì ba mẹ mà tình táo lại chút được hay không, đừng vì một người ngoài, mà đối phó với ba con nữa."
Nguyên Dương vuốt tóc Ngô Cảnh Lan, nhẹ giọng nói: "Mẹ, ông ấy đối với con mà nói, không phải người ngoài. Mẹ cùng ba có thể đều cho rằng con là trẻ tuổi, nhất thời xúc động, chính là mẹ, con chưa bao giờ nói nhảm, mẹ hẳn là so với ai khác đều biết rõ. Nguyên Dương con nói là làm, con nói không phải Cố Thanh Bùi thì không được, thì chính là con không thể không có ông ấy." Nguyên Dương ôm lấy mẹ mình, khàn khàn giọng nói: "Mẹ, thực xin lỗi, con thực xin lỗi mẹ. Sau khi sống chung với Cố Thanh Bùi, con mới cảm thấy bản thân trưởng thành không ít, con từ nhỏ đã không hiểu chuyện, luôn luôn làm mẹ tức giận, con sẽ sửa đổi có được không. Đây là một lần cuối cùng, con cái gì cũng có thể nghe lời mẹ, chính là không thể rời khỏi ông ấy."
Hốc mắt Ngô Cảnh Lan đau xót, đối với đứa con trưởng anh tuấn xuất chúng này của mình, không thể nhẫn tâm cũng không nỡ xuống tay, quả thực quá bất đắc dĩ.
"Nguyên Dương, con có thể nói những lời này, trong lòng mẹ thực vui mừng, thế nhưng duy độc có chuyện này mẹ không có cách nào đáp ứng con, nhà chúng ta không thể có một đứa con dâu là nam được. Huống chi Cố Thanh Bùi so với con thành thục già đời, giả như lợi dụng đùa giỡn với con thì sao, con thấy hắn bên ngoài đối xử tốt với mình, trong lòng có biết hắn đang nghĩ gì không? Con thử đổi vị trí ngẫm nghĩ xem, làm cha mẹ, sao có thể để con chung sống cùng với Cố Thanh Bùi chứ? Con muốn Nguyên gia chúng ta trở thành trò cười hay sao?"
Nguyên Dương lãnh đạm nói: "Con biết mẹ sẽ nói như vậy, mẹ, coi như con xin lỗi tất cả mọi người trong nhà." Y buông Ngô Cảnh Lan, nhẹ nhàng nói: "Mẹ đi nghỉ sớm chút đi, con về đây."
Ngô Cảnh Lan đột nhiên khẩn trương túm tay áo Nguyên Dương, "Con định đi đâu. "
"Về nhà ngủ."
"Nơi này không phải nhà con sao."
Nguyên Dương cúi đầu, "Con còn có việc, xin đi trước."
"Nguyên Dương." Ngô Cảnh Lan xoay mặt y, buộc y nhìn thẳng mình, "Nguyên Dương, chúng ta cũng không phải bậc cha mẹ không hiểu chuyện, con chờ ba con về rồi chúng ta lại nói chuyện, có được không? Con hành sự quá dễ kích động, cuối cùng chịu tổn thương đều là bản thân, ba mẹ là một lòng muốn tốt cho con, con đừng làm thương tổn tấm lòng chúng ta nữa." Khẩu khí của Ngô Cảnh Lan sắc bén thêm vài phần, "Hãy nhìn mẹ đi."
Nguyên Dương thủy chung không ngẩng đầu, y gỡ tay Ngô Cảnh Lan khỏi thân mình, xoay người bước đi.
Ngô Cảnh Lan tại phía sau kêu lên: "Nguyên Dương!"
Nguyên Dương nhanh chóng chui vào trong xe, cơ hồ chạy trốn khỏi nhà.
Y quả thật thực có lỗi với ba mẹ mình, nhưng y lại càng có lỗi với Cố Thanh Bùi.
Người mình thích cùng người nhà, vốn không nên hình thành lựa chọn đối lập, song lại một mực trở thành như vậy. Y thật sự không có cách nào, y từ đầu tới đuôi, dù là một khắc, cũng chưa từng nghĩ đến việc buông tay Cố Thanh Bùi.
Y chỉ hy vọng ba mẹ mình một ngày nào đó có thể tiếp nhận Cố Thanh Bùi cùng y tiến vào căn nhà này.
Y tùy tiện lái xe đến một phố nhỏ xa lạ, liền ngừng lại tại đó.
Y nắm bánh lái, gắt gao xiết lấy, cứng ngắc nhìn phía trước, hơn nửa ngày mới lấy di động ra, gọi điện thoại cho ba y.
Thanh âm trầm ổn của Nguyên Lập Giang từ đầu kia điện thoại truyền đến, "Ba đang bận, nói đi."
Nguyên Dương lạnh nhạt nói: "Ba vì cái gì phải làm như vậy."
"Mục đích của ba đã đạt được rồi phải không?"
Nguyên Dương nắm chặt di động, nếu đầu kia điện thoại kia không phải ba ruột của y, y sớm đã chửi ầm lên.
Nguyên Lập Giang trầm giọng nói: "Ba vốn không muốn thủ đoạn như vậy ép hai người. Nhưng hai người hiển nhiên không đủ tự giác, ba chỉ là một người cha bình thường, ba không có cách nào chấp nhận con trai mình ở chung với một người đàn ông. Nguyên Dương, chúng ta là cha con ruột thịt, ba không hạ thủ được với con, nhưng đối với Cố Thanh Bùi, ba sẽ không khách khí, nếu con thực sự thích hắn như vậy, muốn tốt cho hắn, thì đoạn tuyệt với hắn đi."
Lồng ngực Nguyên Dương phập phồng kịch liệt, "Ba, nếu ba lại động đến nửa sợi tóc của Cố Thanh Bùi, tôi sẽ quăng đoạn film đó lên mạng. Tôi sẽ làm ngược lại với ba, sẽ che đi Cố Thanh Bùi, để lộ lại mặt mình, Nguyên Dương tôi từ trước đến nay không sợ mất mặt, nếu ba cũng không sợ, ba có thể thử xem."
Nguyên Lập Giang thoáng dừng, lạnh giọng nói: "Đồ hỗn xược."
"Ba, tôi vốn là vậy mà." Nguyên Dương xiết chặt nắm tay, "Tôi biết ba không hiểu nổi, nhưng tôi đã coi Cố Thanh Bùi như vợ mình, ba nhục nhã ông ấy như vậy, cũng không khác gì là nhục nhã tôi. Nếu ba không phải ba tôi. . . . . ."
Nguyên Lập Giang thở hổn hển, xem ra tức giận không nhẹ, "Mày nói cái gì? Mày coi hắn là cái gì? Nguyên Dương, mày mẹ nó có phải điên rồi hay không."
"Ba không có nghe sai. Ba, tôi là nghiêm túc, nếu ba lại tung đoạn vid cùng ảnh chụp kia ra ngoài nửa điểm, tôi cái gì cũng dám làm."
Nguyên Dương không muốn lại phải nghe những lời cay nghiệt nào nữa từ ba mình, dứt khoát cúp điện thoại.
Y nằm nhoài trên bánh lại, một mình lẳng lặng ngây người thật lâu.
Trong ngõ nhỏ xa lạ, tối tăm này, bởi vì ánh sáng, cuối ngõ biến mất trong bóng đêm.
Thật giống như thế nào chăng nữa cũng không thể đi đến cuối cùng.
Y không có cách nào thoát khỏi cảm giác khó chịu cùng chán chường bị ruồng rẫy trong lòng, y mờ mịt không biết hiện tại nên đi đâu, nên làm cái gì.
Y không muốn về nhà, y muốn về lại chỗ Cố Thanh Bùi, nhưng lại không dám.
Thật giống như cả thành Bắc Kinh đều không có chốn cho y dung thân, khiến y cho dù được lò sưởi bao quanh, cũng cảm thấy lạnh giá đến tận tim.
Cố Thanh Bùi hiện tại đang làm cái gì? Chỗ ảnh chụp đó có tạo thành ảnh hưởng gì không? Y có nên quay về hay không? Nếu Cố Thanh Bùi vẫn bắt y cút đi. . . . . .
Trong mắt Nguyên Dương lộ nét mịt mù.
Di động vang lên, Nguyên Dương nhìn nhìn hiển thị, là Bành Phóng gọi tới.
Y tiếp điện, nhưng không muốn nói chuyện.
"Nguyên Dương, Cố Thanh Bùi có phải xảy ra chuyện gì rồi không, đống ảnh chụp này là sao đây!"
Nhanh như vậy. . . . . . ngay cả Bành Phóng cũng đã đều biết.
Thân thể Nguyên Dương chợt run rẩy, nghĩ đến Cố Thanh Bùi phải đối mặt với những gì, y liền cảm thấy tâm như bị dao cắt.
"Nguyên Dương, mày nói đi a, may sao mày đã bị che đi, bằng không thì mất hết thể diện rồi, là ai hại Cố Thanh Bùi như vậy a, thù hận lớn vậy a."
Nguyên Dương khàn khàn nói: "Mày đang ở đâu?"
"Tao á? Ở nhà, làm sao vậy."
"Tao đến chỗ mày." Nguyên Dương ném điện thoại, lái xe đến nhà Bành Phóng.
Bành Phóng ở một mình, trong nhà ngoại trừ gã còn có bảo mẫu, bất quá nghe Nguyên Dương muốn tới, gã liền đuổi hết bảo mẫu đi.
Nguyên Dương vừa vào gã liền nhìn ra điểm bất thường.
Gã cùng Nguyên Dương quen biết từ thuở mặc quần thủng đáy, nhiều năm như vậy, Nguyên Dương bất kể gây nhiều họa đến đâu, cũng vô tâm vô phế không biết lo lắng. Gã là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Dương thất hồn lạc phách thành như vậy, thật giống như toàn thân đã bị rút cạn thứ gì rồi.
"Huynh đệ, mày sao thế?" Bành Phóng kéo y ngồi xuống sofa, có chút lo âu nhìn y, "Kỳ thật, chỗ ảnh đó cũng không có gì, chỉ lộ mặt thôi, tao tin tưởng với định lực của Cố Thanh Bùi, có thể vượt qua được."
Nguyên Dương lắc lắc đầu.
"Không phải, số ảnh kia rốt cuộc là sao bị tuồn ra ngoài? Chẳng lẽ mày mang máy tính đi sửa à?"
Nguyên Dương loạng choạng đứng lên, từ tủ lạnh của Bành Phóng lấy ra một lon bia, mở ra uống một ngụm lớn.
Bành Phóng sốt ruột, "Mày nói cho anh em biết đi chứ a, để còn nghĩ biện pháp cho mày a."
"Là ba tao làm." Nguyên Dương quay đầu nhìn gã, ánh mắt u ám, sâu không thấy đáy.
Bành Phóng ngẩn người, hiển nhiên bị dọa, miệng liền bật ra "Đệch".
Nguyên Dương một ngụm tiếp một ngụm, bỏ mặc Bành Phóng trợn mắt há hốc mồm một bên.
Bành Phóng hơn nửa ngày mới thở dài một hơi, không dám tin nhìn Nguyên Dương, "Nguyên Dương, mày là thật lòng, mày con mẹ nó cư nhiên cùng Cố Thanh Bùi là thật lòng, tao thật sự là. . . . . . Mày không phải bị ma ám đấy chứ? Mày ép ba mày thành cái dạng gì rồi, khiến ông ấy phải hạ thấp bản thân, dùng loại thủ đoạn này đi đối phó một gã Cố Thanh Bùi hèn mọn. Mày giỏi thật đấy Nguyên Dương!"
Nguyên Dương quăng đổ lon bia trên bàn trà, thô giọng nói: "Tao mẹ nó thật lòng thì sao! Tao coi trọng một người thì sao! Vì cái gì lại áp bức ông đây khắp chốn! Khắp chốn đều mẹ nó chèn ép ông đây!" Nguyên Dương gắt gỏng mà hất lon bia xuống đất, phiền muộn cào tóc.
"Ai, bình tĩnh, bình tĩnh, đừng chạy đến nhà tao mượn rượu làm càn. Mày nói rõ ràng cho tao xem, sự tình phát triển đến mức độ nào rồi."
Nguyên Dương ôm chặt đầu nửa ngày, Bành Phóng còn đang sợ hắn cào đến trọc lốc, y mới đứt quãng mà đem sự tình đại khái nói qua một lần.
Nghe xong Bành Phóng càng không thể bình tĩnh, đây mẹ nó chỉ còn kém hai người dắt tay nhau bỏ trốn thôi nha!
Gã không thể một lần nữa nhìn kỹ lại thằng bạn nối khố* này của mình, con người Nguyên Dương luôn cà lơ phất phơ, chưa từng bận tâm bất cứ chuyện gì. Hiện tại lại cả ngày nghĩ tới sự nghiệp, kinh doanh, kiếm nhiều tiền, toàn thân phấn chấn, hiện tại lại vì một mối tình thâm mà thảm hại thành như vậy.
*Nguyên văn: 发小 (phát tiểu): phương ngôn Bắc Kinh, chỉ bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ, không phân biệt nam nữ.
Hết thảy chuyển biến này đều là bởi vì Cố Thanh Bùi kia.
Gã còn nhớ rõ Nguyên Dương lúc trước khi mới vừa quen biết Cố Thanh Bùi, chỉ dùng biểu tình cùng khẩu khí hèn mọn, chán ghét để miêu tả Cố Thanh Bùi với mình như thế nào. Thời điểm kia Nguyên Dương nghẹn một bụng ức chế muốn hãm hại Cố Thanh Bùi, không ngờ chiêu hại người kia cuối cùng lại báo ứng lên chính thân y.
Thứ nhân quả này, thật sự là đủ khốn kiếp.
Nhìn thấy bộ dáng sup sụp của Nguyên Dương, gã cũng không biết an ủi như thế nào. Dù sao cũng là liên quan đến chuyện nối dõi tông đường, nếu gã ủng hộ Nguyên Dương, gã lại có chút có lỗi với liệt tổ liệt tông Nguyên gia, còn nếu không ủng hộ Nguyên Dương, lại thực có lỗi với huynh đệ của mình.
Gã liền cùng Nguyên Dương trầm mặc uống rượu hơn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được nữa, "Vậy mày tính toán sau này thế nào đây?"
Nguyên Dương lắc lắc đầu, "Tao không về nhà nữa, trừ phi ông ấy tán thành cho tao dẫn Cố Thanh Bùi trở về, bằng không tao sẽ không về."
Bành Phóng thở dài: "Người một nhà, hà tất phải náo loạn thành như vậy."
Hai mắt Nguyên Dương mơ màng, nhìn hư không, "Ba tao không nên làm như vậy, ông ấy không nên làm như vậy."
"Vậy Cố Thanh Bùi thì sao? Ông ta khẳng định là oán mày."
Vừa nhắc tới cái tên này, trên mặt Nguyên Dương liền che phủ một tầng bóng mờ, "Chờ ông ấy bớt giận rồi tao lại đến tìm."
"Là lúc nào?"
"Ngày mai."
Bành Phóng tắt tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Hà tới nhà hắn, đem hết thảy tài liệu từ chức đã chuẩn bị tốt đưa tới cho hắn .
Cố Thanh Bùi ký giấy tờ, an ủi Trương Hà vài câu, cũng dặn dò liên hệ qua hòm thư những công việc tiếp sau, xong xuôi mới tiễn cô đi.
Trương Hà đi rồi, Cố Thanh Bùi tắm rửa một lượt, xách hành lý, dự định gọi xe ra sân bay.
Hắn theo thói quen đi xuyên qua đi bãi đỗ xe ngầm, đi ra đường chính, như vậy dễ lái hơn so với đi từ cổng chính.
Tựa như rất nhiều buổi sớm đi làm trong dĩ vãng, hắn ở bãi đỗ xe nhìn thấy Nguyên Dương.
Nguyên Dương cũng giống như trước kia, dựa lưng vào cửa xe, có đôi khi châm một điếu thuốc, có đôi khi chính là đứng ngẩn người. Thời tiết dù lạnh mấy, y cũng sẽ không ngồi trong xe, Cố Thanh Bùi vừa xuống lầu, liền có thể nhìn thấy được ngay.
Cảm giác tựa như sợ bản thân sẽ bỏ qua hắn, tràn ngập cả tầm mắt y.
Nguyên Dương xoay đầu, lẳng lặng nhìn Cố Thanh Bùi, trong mắt toát ra sự chật vật không thể che dấu, "Ông muốn đi đâu?"
Cố Thanh Bùi nói: "Đảo Saipan."
Tâm Nguyên Dương run lên, cay đắng nói: "Chúng ta hẳn phải đi cùng nhau."
"Không có gì là phải hay không cả." Cố Thanh Bùi xiết chặt áo khoác, muốn đi qua người y.
Nguyên Dương kéo cánh tay hắn lại, "Tôi đi cùng ông. Tôi hiện tại đi đâu cũng được, mang theo ông bỏ trốn cũng được, ông đi đâu, tôi liền đi theo đó."
"Tôi muốn một mình yên tĩnh, không muốn nhìn thấy cậu, cũng không muốn gặp bất cứ người quen nào." Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nhìn y.
Nguyên Dương cắn chặt răng, "Đó vốn là kỳ nghỉ của hai ta."
"Hiện tại không phải nữa rồi." Cố Thanh Bùi hất tay y, đi nhanh ra ngoài.
Nguyên Dương xiết chặt lòng bàn tay trống không của mình, y xiết càng chặt, tâm lại càng đau.
Chương 77
Sau khi Cố Thanh Bùi lái xe đến sân bay, Nguyên Dương đi lên lầu.
Những thứ quan trọng của y đều dọn hết đến chỗ Cố Thanh Bùi, y lục lọi trong phòng ngủ nửa ngày, rốt cục lôi ra được hộ chiếu của mình.
Y mang theo hộ chiếu cùng ví tiền, lái xe bám theo Cố Thanh Bùi ra sân bay.
Trên đường y nhờ bằng hữu kiểm tra chuyến bay của Cố Thanh Bùi, quả nhiên thực sự là đến Saipan, bởi vậy y đến sân bay mua một tấm vé với đích đến tương đồng. Chẳng qua giờ cất cánh chậm hơn Cố Thanh Bùi ba tiếng.
Không ngờ rằng thời điểm đăng ký lại xảy ra vấn đề.
Tiểu thư đứng quầy nói hộ chiếu của y đang trong trạng thái quản chế, không thể xuất ngoại.
Nguyên Dương xác nhận lặp lại mấy lần với cô, đều là kết quả như vậy.
Nguyên Dương phát hỏa, gọi điện thoại cho mấy bằng hữu cùng chiến hữu có quan hệ với bên xuất nhập cảnh, nhờ bọn họ hỗ trợ kiểm tra xem sao. Tra xét nửa ngày mới phát hiện thông tin hộ chiếu của y bị liệt vào phạm vi quản lý của sĩ quan cao cấp, phương diện này quốc gia là có quy định cứng nhắc, không có văn kiện thượng cấp phê duyệt, căn bản không thể xuất ngoại. Mà thượng cấp này, quỷ biết là ai.
Nguyên Dương nghĩ qua nghĩ lại, cảm thấy chỉ có ba y làm được chuyện như vậy, chính là bản thân thế nhưng hoàn toàn không biết tình huống.
Y không biết ba y lúc trước là tính toán đưa Cố Thanh Bùi ra nước ngoài, nên đã sớm xuất ra chiêu này, chỉ cho rằng ba là giám thị y, ngay cả chuyện y muốn xuất ngoại cũng đều biết.
Y nhịn không được quay đầu nhìn nhìn phía sau, cảm thấy mỗi một người trên sân bay đều vừa khả nghi lại đáng giận, đều có khả năng là gián điệp ba phái đến giám thị y.
Y phẫn hận xé nát vé máy bay.
Trơ mắt nhìn Cố Thanh Bùi lên máy bay, một mình đi đến hòn đảo mà bọn họ đã lên kế hoạch nghỉ phép cùng nhau, còn y giờ này đến sân bay mới lại biết được bản thân ngay cả biên giới cũng không qua được, Nguyên Dương tức giận đến đầu óc nhức nhối.
Cố Thanh Bùi hoàn toàn không biết Nguyên Dương theo đến đây, hắn sau khi đi qua cổng kiểm tra an ninh, ở phòng chờ yên tĩnh ngồi đợi.
Di động của hắn sau khi gửi tin nhắn cho cha mẹ báo đi công tác hôm qua, liền tắt máy.
Không cần nghĩ nhiều, hắn cũng biết tin vỉa hè* lấy mình làm tiêu khiển sẽ lan truyền trong vòng tròn quen biết này nhanh đến bao nhiêu, rộng đến bao nhiêu. Nói không chừng đám bạn chơi golf với hắn trước kia, còn có thể tại thời điểm đánh bóng lấy ảnh chụp của hắn làm đề tài nói chuyện, hứng thú tựa như khi bọn họ bàn luận chuyện ảnh giường chiếu của một vị quan lớn thất thế cùng tình nhân lúc trước.
*Nguyên văn : 小道消息 (tiểu đạo tiêu tức): chỉ những kênh truyền bá tin tức không chính thống, thường là lời đồn không xác thực, không đáng tin cậy.
Thời điểm hiện tại, cái thứ di động có thể giúp người khác cùng hắn thành lập liên lạc này, hiển nhiên không nên tồn tại.
Hắn chuẩn bị lưu lại tại đảo Saipan thêm một khoảng thời gian, tránh sóng tránh gió. Lần này chí ít cũng nên cho bản thân một kỳ nghỉ dài cả tháng, hảo hảo nghỉ ngơi. Thân thể, tâm tư của hắn, đều cần phải nghỉ ngơi triệt để.
Nhắm mắt làm ngơ, hắn nhiều ít có thể trốn tránh một khoảng thời gian, đọi thời gian trôi qua, có lẽ hắn sẽ chết lặng, sẽ dám quay về đối diện.
Hắn chung quy cũng sẽ phải đối diện.
Từ Bắc Kinh ngập trời băng tuyết đến tiểu đảo đầy hương hoa chim hót, trái tim Cố Thanh Bùi dưới ánh mặt trời chiếu rọi dễ chịu hơn một chút.
Nơi nơi đều là gương mặt xa lại, nơi này không ai quen biết hắn, thật quá tốt.
Hắn liên tục ba ngày đều ngơ ngẩn trong khách sạn, không hề đi đâu khác. Mỗi ngày đều ngủ đến khi tỉnh giấc, đi ăn bữa sáng, tản bộ bên bờ biển, tắm nắng, trở về phòng dùng máy tính xem film, hoặc là mở nhạc đọc sách.
Cuộc sống nguyên bản còn có thể thoải mái như vậy, hắn lại suýt chút nữa quên mất bản thân còn có khả năng hưởng thụ thời gian lười biếng như vậy. Hắn vẫn luôn là người bận rộn, 365 ngày bánh xe xoay chuyển, đã từng có tháng ngồi máy bay hai mươi bảy lần, nếu như rảnh rỗi, hắn so với thời điểm công tác chồng chất đến sứt đầu mẻ trán còn khủng hoảng hơn.
Hắn có lẽ trời sinh chính là người không chịu ngồi yên, vậy nên sau khi ở xí nghiệp quốc doanh làm đến quản lý cao cấp, hắn chán ghét cuộc sống quá bình đạm, mới chuyển công tác đến chỗ Nguyên Lập Giang. Nếu không phải hắn mang mệnh vất vả như vậy, thì sau này đâu có xảy ra đống chuyện kia với Nguyên Dương chứ.
Ngẫm lại thấy thật mỉa mai.
Cố Thanh Bùi quyết định đi ngủ một giấc, khi ngủ hắn cái gì cũng không phải suy nghĩ.
Mới vừa tắm rửa đi ra, cửa khách sạn bị gõ vang.
Hắn dùng tiếng Anh hỏi là ai, đối phương đáp lại câu "room service", giọng nói kia trầm thấp mạnh mẽ, thật sự dễ nghe.
Cố Thanh Bùi tưởng người đến dọn phòng, tính toán đưa cho đối phương chút tiền boa để gã hai tiếng sau hãy quay lại, không ngờ vừa mới mở cửa, suýt chút nữa đập đầu vào một bó hồng lớn đỏ thắm.
Cố Thanh Bùi trợn tròn mắt.
Phía sau bó bồng lớn lộ ra khuôn mặt thuần nam tính trưởng thành anh tuấn, cười đến xuân phong dào dạt.
"Vương tổng?"
Người mặc một thân sơmi hoa cùng với quần tây chưa kịp thay có phần buồn cười, tay ôm bó hồng lớn đứng tại cửa tươi cười với hắn, đúng là Vương Tấn.
Vương Tấn chớp chớp mắt, "Gọi tôi là gì hả?"
"Vương, anh Vương, anh sao lại ở đây vậy?"
"Tôi mấy ngày nay gọi cho cậu vô số điện thoại rồi lại gửi vô số email, nhưng vẫn không liên hệ được cậu, tôi không có cách nào, đành phải. . . . . . đích thân tìm đến đây."
Cố Thanh Bùi còn chưa hồi thần lại từ trong kinh ngạc, nhíu mày nói: "Anh sao lại tìm tới đây thế?"
Vương Tấn ngậm cười nói: "Tôi nói cậu có thể thứ lỗi cho tôi được không?" Vừa nói, ánh mắt vừa đảo quanh lồng ngực trần trụi trắng trẻo của Cố Thanh Bùi.
"Bỏ đi, cũng không quan trọng." Cố Thanh Bùi quay đầu vào phòng. Hắn mới từ phòng tắm đi ra, chỉ quấn khăn tắm, xoay người vào nhà, đưa lưng về phía Vương Tấn phủ thêm áo khoác tắm, sau khi mặc xong xuôi, mới kéo khăn tắm xuống. Tuy chẳng hề hở hang chỗ nào, song Vương Tấn chỉ cần nhìn thấy đôi chân dài cũng cặp mông cong vểnh ẩn hiện dưới áo khoác lúc hắn khom người, cũng đã đủ thỏa mãn.
Vương Tấn ôm hoa hồng tiến vào, "Tôi chỉ là vào hòm thư của cậu, thấy được mail cậu đặt trước khách sạn mà thôi." Anh buông hoa xuống, thanh âm mất đi một phần cười đùa, lại thêm một phần nghiêm túc, "Thanh Bùi, tôi chỉ là lo lắng cho cậu, tôi lo lắng đến không có cách nào công tác, cũng làm được bất cứ việc gì khác, nếu tôi không được gặp lại cậu, tôi cũng sẽ mất tích."
Cố Thanh Bùi rót cho Vương Tấn cốc nước, nhàn nhạt nói: "Anh Vương, tôi không mất tích, tôi chỉ là đi nghỉ phép mà thôi, không cần phải chiêu cáo thiên hạ."
Vương Tấn thoáng cười khổ, "Sau khi phát sinh sự kiện kia tất cả mọi người đều không liên lạc được với cậu, cậu bảo tôi sao không nghĩ nhiều được chứ." Thời điểm anh nói những lời này, liền tỉ mỉ quan sát biểu tình của Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi chẳng những không có bất cứ biểu tình gì, ngược lại cười cười, "Không có việc gì đâu, anh Vương, Cố Thanh Bùi tôi đâu thể chỉ vì mấy tấm ảnh đó mà gục ngã không gượng dậy nổi chứ. Chuyện đó ấy mà, quả thật có một chút mất mặt, vậy nên tôi nghỉ ngơi mấy ngày, tránh sóng tránh gió, qua một thời gian sẽ quay về, đa tạ anh Vương đã quan tâm."
Vương Tấn nhíu nhíu đầu mày, nhẹ giọng nói: "Thanh Bùi, cậu thủy chung vẫn coi tôi như người ngoài, nói chuyện với tôi, luôn vừa khách khí lại lạnh nhạt, đến khi nào thì cậu với tôi mới giống như bạn bè, cậu nói thật lòng xem?"
Trong lòng Cố Thanh Bùi run lên, cúi đầu nuốt nước bọt, không có nói tiếp.
"Tôi vẫn luôn cảm thấy, chúng ta có rất nhiều điểm tương đồng, cho nên tôi mới tự nhận là hiểu cậu."
Cố Thanh Bùi cười cười, "Anh Vương, điểm tương đồng giữa hai ta, ngoại trừ đều là đàn ông, kỳ thật thực sự không nhiều lắm." Nếu là Vương Tấn, trong thành Bắc Kinh kẻ nào dám đối phó như vậy với người nhà họ vương, sẽ đều phải chuẩn bị song phương lưỡng bại*. Hắn không biết Vương Tấn sao lại tự cho là hiểu hắn, hai người căn bản cho tới bây giờ chưa từng chung một trình độ.
* Nguyên văn 自损八百 ( tự tổn bát bách): Mang nghĩa đôi bên cùng bị tổn hại, mà không được bất cứ lợi ích gì.
Vương Tấn khẽ thở dài, "Thanh Bùi, cậu vì sao cứ cự tuyệt tôi? Dù cho hiện tại, cậu cùng Nguyên Dương đã đi đến ngõ cụt, ngã rẽ bên cạnh có thể đi về phía tôi, mà cậu cũng không nguyện ý thử một lần hay sao?"
Anh nói vô cùng chân thành, ngay cả Cố Thanh Bùi cũng không có cách nào lảng tránh. Hắn thoáng liếc nhìn Vương Tấn, nhiều ít có chút khó xử, "Anh Vương, tôi hiện tại thật sự không có tâm trạng đó."
Vương Tấn ôn nhu cười cười, "Tôi hiểu. Tôi lần này đến, chính là để làm bạn với cậu, tôi ở phòng cách vách, cậu ở bao lâu, tôi cũng tính toán ở bấy lâu." Sau khi nói xong, anh chớp chớp mắt, "Tốt nhất là lúc nào đó cậu mời tôi sang ở cùng, tiết kiệm một chút lộ phí."
Cố Thanh Bùi ảm đạm cười, đối phó với đủ loại tán tỉnh, khiêu khích, hắn sớm đã thành thạo, phản ứng của hắn, hoàn toàn được quyết định bởi hắn có muốn đáp lại hay không.
Vương Tấn cầm lấy khăn mặt vắt trên ghế, nhẹ nhàng lau lau tóc cho Cố Thanh Bùi, "Sấy khô tóc đi, trong phòng điều hòa lạnh như thế, cẩn thận cảm lạnh đó."
Cố Thanh Bùi giữ lấy cổ tay Vương Tấn.
Vương Tấn ngẩn người, kế tiếp thản nhiên nhìn hắn.
Cố Thanh Bùi bình tĩnh nói: "Anh Vương, tôi cũng không phải là thích chơi trò trinh tiết gì, nhưng con người tôi ít nhiều cũng có chút nguyên tắc. Tôi cùng Nguyên Dương dù là đùa giỡn, nhưng cũng không thể vừa quay đầu đã liền hòa hảo với anh. Hơn nữa không sợ anh chê cười, tôi mới nãy là giả bộ, tình trạng của tôi quả thật không tốt, Cố Thanh Bùi hiện tại ở trước mặt anh, có thể không phải là người anh muốn thấy. Tôi không muốn làm anh ngột ngạt, không muốn phụ ý tốt của anh, không muốn xung đột với anh, không muốn khiến một người quan tâm đến mình không được thư thái. Vậy nên anh Vương, coi như tôi cầu xin, anh quay về đi, để tôi lại một mình thôi."
Vương Tấn lộ ra một nụ cười cực kỳ tao nhã, anh vươn cánh tay dài, vòng quanh bả vai Cố Thanh Bùi, cơ hồ đem Cố Thanh Bùi ôm vào trong ngực. Anh vỗ vỗ lưng Cố Thanh Bùi, ôn nhu nói: "Thanh Bùi, tôi yêu thích cả diện mạo bất đồng với dĩ vãng này của cậu, nó khiến tôi cảm thấy như mình đã chạm vào con người thực của cậu, chứ không phải ' Cố tổng ' đã qua ngụy trang. Nếu trong lòng cậu có oán khí, thì cứ việc phát tiết ra đi, tôi nguyện ý phân ưu vì cậu. Tôi sẽ không quay về, cũng không muốn lợi dụng lúc cậu gặp khó khăn, tôi quăng bỏ hết thảy chạy tới đây, vẻn vẹn chỉ bởi vì, tôi muốn ở bên người mình thích vào thời điểm người đó khổ sở mà thôi."
Cố Thanh Bùi há miệng, nhưng lại chẳng nói được lời nào. Hắn than nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Chương 78Cố Thanh Bùi cũng không có khả năng đuổi Vương Tấn đi, chỉ có thể nhìn anh lưu lại cách vách.
Thời điểm Vương Tấn trở về phòng thu dọn hành lý thay quần áo, Cố Thanh Bùi nhìn hoa hồng trên bàn, có điểm muốn cười.
Coi hắn là gì chứ, cư nhiên còn tặng hoa.
Nguyên Dương vĩnh viễn cũng sẽ không có hành động có ý nghĩa thực tế như vậy, nhưng y sẽ lại vì hắn mà nấu một bữa cơm nóng hôi hổi.
Nghĩ đến Nguyên Dương, sắc mặt Cố Thanh Bùi khẽ biến, hắn gắng sức dùng khăn mặt lau lau tóc, hy vọng có thể xóa sạch hình ảnh trong đầu.
Sau khi sấy khô tóc, Cố Thanh Bùi thay một thân quần áo, hắn linh cảm Vương Tấn một lát nữa khẳng định sẽ tìm đến hắn. Quả nhiên, thời điểm hơn ba giờ chiều, Vương Tấn gõ vang cửa phòng hắn, muốn dẫn hắn ra ngoài ăn cơm.
Vương Tấn cười nói: "Tôi đoán một mình cậu thì chỗ nào cũng lười đi, tôi thuê xe rồi, thêm cả lái xe bản địa nữa, hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta tùy ý đi shopping trên đảo, sau đó tìm một nhà hàng tốt dùng cơm, sắp xếp như vậy cậu có vừa lòng không?"
Cố Thanh Bùi cười khẽ, "Tùy anh Vương an bài."
Hai người ngồi lên xe, lái xe đưa bọn họ đến bãi biển cùng đường đi bộ náo nhiệt ở phụ cận để đi dạo. Vương Tấn thay đổi vẻ trầm ổn nghiêm túc trong công tác, trong toàn bộ hành trình trên mặt đều mang nét cười, cùng lái xe tán gẫu đến vui vẻ.
Tới đường bộ hành, nhìn thấy thứ gì mới lạ cũng đều muốn thảo luận một phen cùng Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi nói: "Anh Vương là lâu lắm không ra ngoài chơi phải không."
Vương Tấn cảm thán một tiếng, "Cũng không phải là a, Saipan tôi đã tới một lần, là đến mở hội nghị, ngay cả bơi lội cũng không kịp, đã phải vội vàng bay về. Tôi mấy năm nay đi qua rất nhiều nơi, nhưng cơ hồ đều không có thời gian tĩnh tâm để hảo hảo nghỉ ngơi, du ngoạn. Kỳ thật không có thời gian cũng không phải nguyên nhân chính yếu, chủ yếu là không có người thích hợp làm bạn. Cậu có hiểu được loại cảm nhận này không? Nhìn thấy quang cảnh tuyệt đẹp, động lòng người, nhưng bên cạnh lại không có một người muốn cùng chia sẻ, thực rất cô quạnh. Nếu chỉ có một mình, dù ở chốn xinh đẹp đến đâu, cũng đều tẻ nhạt vô vị." Vương Tấn thầm kín đưa tình nhìn hắn một cái, "Cho nên hiện tại với tôi mà nói, đây mới là kỳ nghỉ phép chân chính, bởi vì có cậu ở bên cạnh tôi."
C
ố Thanh Bùi nhàn nhạt cười, không có đáp lại.
Vương Tấn nheo mắt nhìn thái dương, cười đến thực thư thái.
Lái xe bên cạnh rất hiểu chuyện, vẫn luôn cầm máy ảnh của Vương Tấn chụp hình cho bọn họ. Cố Thanh Bùi cũng không quá lưu tâm, ngược lại Vương Tấn cực hăng hái, ôm vai hắn chụp mấy tấm ảnh chung.
Hai người đi loanh quanh trên phố bộ hành, phần lớn đồ vật đều thích hợp để làm quà tặng mang về, mà hai người lại chẳng hề có nhu cầu. Đi hết cuối phố, lái xe chạy tới đón bọn họ đi ăn cơm.
Bọn họ được đưa tới một nhà hàng ven biển, phong cảnh vô cùng tốt, bởi vì thời gian sớm, người dùng cơm không nhiều lắm, hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Bọn họ quả thật có rất nhiều tiếng nói chung, từ lịch sự thực dân của Saipan cho tới kinh tế của nước Mĩ, tiến tới chuyển sang bàn tình hình đầu tư quốc nội, bọn họ trao đổi thông tin với nhau, đôi bên được lợi rất nhiều.
Vương Tấn là người kiến thức uyên bác hơn nữa tài hùng biện cực tốt, hai người nói chuyện đặc biệt có đồng cảm. Cố Thanh Bùi vẫn luôn thích trao đổi cùng Vương Tấn, cũng không phải là hắn tự phụ, mà là đại bộ phận người hắn tiếp xúc, đều không thể nói đến hết thảy như vậy.
Hơn nữa, Vương Tấn chẳng hề đề cập đến một chữ về chuyện ảnh chụp cùng việc hắn rời công tác khỏi chỗ Nguyên Lập Giang, hắn đối với điểm này, kỳ thật cũng mang theo chút cảm tạ. Cho dù Vương Tấn hỏi hắn cũng sẽ không trả lời, song hắn cũng không muốn bất luận người nào nhắc tới.
Hai người dùng cơm xong, nghe lái xe nói chỗ này chỉ cách khách sạn bọn họ ở quãng đường hai mươi phút đi bộ, liền không đi xe nữa, một bên nói chuyện phiếm một bên tản bộ đi về.
Sau khi bọn họ trở lại khách sạn, lại đánh một hồi bóng bàn, uống chút rượu. Thời điểm Cố Thanh Bùi trải qua cùng Vương Tấn, thời gian thế nhưng trôi nhanh đến vậy, giống như nói còn chưa hết, đã muốn tới giờ nên đi ngủ rồi.
Vương Tấn nhìn nhìn đồng hồ, "Tuy rằng tôi hiện tại hứng thú vẫn chưa hết, chính là đã muốn hơn mười một giờ, Thanh Bùi, cậu đi ngủ đi, đừng để bị mệt."
Cố Thanh Bùi mãi đến lúc này mới cảm thấy hơi có chút mệt mỏi, hắn ngáp một cái, "Anh Vương cũng nghỉ ngơi sớm chút đi."
Vương Tấn đi theo hắn trở về phòng, trước khi Cố Thanh Bùi vào cửa, Vương Tấn mỉm cười nhìn hắn, "Tôi có thể xin một nụ hôn ngủ ngon hay không."
Cố Thanh Bùi từ chối cho ý kiến, chính là cười vỗ vỗ lưng anh, xoay người muốn vào phòng.
Vương Tấn ghé sát lại, rất nhanh hôn một cái lên khuôn mặt hắn, hơn nữa còn chớp chớp mắt với hắn, lộ ra nụ cười thắng lợi.
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói câu "Ngủ ngon", xoay người vào phòng.
Vương Tấn nhìn cửa phòng khép chặt, liếm liếm môi, lộ ra nét cười tràn đầy tự tin.
Buổi sáng hôm sau, hắn ngủ thẳng đến hơn mười giờ.
Thời điểm nằm trên giường, hắn nghe được ngoài cửa sổ truyền đến tiếng người bơi lội.
Gian phòng hắn ở là phòng hướng cảnh biển, mở cửa sổ sát sàn, trực tiếp đi ra ngoài chính là một bể bơi, từ bể bơi có thể trực tiếp nhìn thấy biển. Song song chỉ có ba phòng là loại này, phỏng chừng là người ở cách vách buổi sáng thức dậy đi bơi, đương nhiên, cũng có khả năng là Vương Tấn.
Cố Thanh Bùi ngồi dậy rửa mặt một hồi, sau đó đi đến phía trước cửa sổ, dùng sức kéo tấm rèm, dương quang chói mắt nháy mắt vương đầy phòng ngủ, Cố Thanh Bùi nheo mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy Vương Tấn đang bơi.
Cố Thanh Bùi mở cửa sổ sát sàn đi ra ngoài, ngồi lên ghế dựa nhìn Vương Tấn, "Dậy sớm quá vậy."
Vương Tấn bơi về phía Cố Thanh Bùi, anh lau nước trên mặt, cười nói: "Bình thường tôi chính là đúng giờ sáu giờ rưỡi rời giường. Cho dù có bị ảnh hưởng chênh lệch múi giờ, tôi cũng ngủ không được, là đã làm ồn đến cậu sao?"
"Không có, tự tôi tỉnh thôi."
Hai tay Vương Tấn chống lên thành bể, trèo lên trên.
Động tác chống tay khiến cơ bắp nửa thân trên của anh cuộn lên, cơ thể rắn chắc cường tráng bình thường bị che dấu dưới lớp tây trang cắt may vừa vặn, lúc này trắng trợn hiển lộ, gợi cảm kiện mỹ đến không ngờ.
Cố Thanh Bùi nhướn nhướn mày, không tự giác dời ánh mắt đi.
Vương Tấn một bên nhặt khăn tắm trên ghế lau nước trên người, một bên nói với Cố Thanh Bùi: "Tôi đang đợi cậu tỉnh dậy, cùng đi ăn cơm."
"Điểm tâm hay cơm trưa?"
Vương Tấn cong môi cười, "Thế nào cũng được." Ánh mắt anh nhìn Cố Thanh Bùi có chút xa xôi, nhàn nhạt cười, ngồi xổm xuống, lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cằm Cố Thanh Bùi, xoay mặt hắn lại, "Dáng người tôi giữ gìn cũng không tồi phải không? Cậu nếu một cái liếc cũng không thèm, thì đã uổng công tôi bụng rỗng khoe thân trong nước rồi."
Cố Thanh Bùi nheo mắt cười: "Giữ gìn rất khá."
Vương Tấn ám muội cười nói: "Không nhìn hết thì chưa chắc đã biết nó tốt đến đâu đâu."
Cố Thanh Bùi nhìn thẳng vào mắt Vương Tấn, bình tĩnh nói: "Anh Vương nguyện ý để tôi thượng ư?"
Vương Tấn ngẩn người, "Cái gì?"
Cố Thanh Bùi vươn tay, suồng sã sờ sờ hông anh, "Nếu bằng lòng, chúng ta sẽ không cần đi ăn nữa."
Trên mặt Vương Tấn hiện lên một tia lúng túng, lướt qua trong giây lát, song vẫn bị Cố Thanh Bùi bắt được, Cố Thanh Bùi giành được một phần thắng lợi*, tâm tình tốt lên không ít.
*Nguyên văn: 扳回一城 ( ban hồi nhất thành): Mang nghĩa thắng được đối phương một phần nào đấy.
Vương Tấn chớp chớp mắt, "Vấn đề ai trên ai dưới, chúng ta có thể lên giường rồi thương lượng tiếp."
"Vẫn là nên thương lượng trước thì hơn, để tránh mất hứng."
Vương Tấn hơi hơi nhíu mi, "Cậu cùng Nguyên Dương. . . . . . Tôi tưởng cậu là. . . . ."
Trong mắt Cố Thanh Bùi hiện lên một tia tinh quang, bất động thanh sắc hỏi: "Anh cho rằng tôi là 0, nhận định từ chỗ nào ra vậy? Do chỗ ảnh chụp kia sao?"
Vương Tấn lập tức nghiêm mặt nói: "Thanh Bùi, tôi không có ý đó. Đó chỉ là do cá nhân lựa chọn, không có phân tốt xấu gì cả."
"Đúng vậy, chính là cá nhân lựa chọn." Cố Thanh Bùi một lần nữa phô bày ý cười ung dung, "Vậy nên nếu anh Vương không muốn, hai ta thật sự chơi không được."
Vương Tấn cười khổ nói: "Tôi quả thật không chấp nhận được. Bất quá. . . . . ." Vương Tấn khom lưng, lấy ngón tay viền lên làn môi của Cố Thanh Bùi, "Dựa nào cách này cũng không làm tôi lui quân giữa đường được đâu, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ khiến cậu cam tâm tình nguyện ở bên tôi."
Cố Thanh Bùi nghiêng thân, đứng dậy, "Chúng ta vẫn là đi ăn cơm thôi."
Vương Tấn lắc đầu cười cười, quay người cũng trở về phòng mình.
Hai người không dùng cơm tại khách sạn, bởi Cố Thanh Bùi ăn bữa sáng kiểu Mỹ đã phát ngấy, nghĩ muốn ăn chút cháo, vì thế bọn họ tìm đến một quán đồ ăn Trung Quốc ở trên đảo.
Hai người ngồi xuống hàn huyên đôi câu, Vương Tấn đột nhiên hỏi: "Thanh Bùi, sau khi kỳ nghỉ kết thúc, cậu có tính toán gì không?"
Bàn tay quấy thìa cafe của Cố Thanh Bùi dừng một chút, lắc đầu, "Nói thực, thì còn chưa nghĩ xong."
"Cậu là một người có kế hoạch, cho dù đột ngột xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, tôi cũng không tin cậu sẽ rối loạn trận tuyến."
Cố Thanh Bùi cười khổ nói: "Lần này, quả thật đã loạn rồi, thật sự chưa nghĩ ra."
Hắn vốn dĩ đã từng quyết định rời khỏi Bắc Kinh, cùng Nguyên Dương gây dựng một "Cửa hàng gia đình" như trong lời y nói, hai người cùng nhau buôn bán, tự nhiên cũng sẽ áo cơm không lo.
Chính là tất cả kỳ vọng lúc trước đã đều tan biến theo đống ảnh chụp kia, hắn hiện tại chỉ muốn tránh đám người họ Nguyên càng xa càng tốt.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ đến tột cùng nên làm cái gì, hắn là thật sự không có đáp án.
Lại quay về Bắc Kinh tìm công tác chỉ e sẽ rất khó, hắn có lẽ nên làm ăn độc lập, dù sao hắn cũng có một thân bản lĩnh, đến chỗ nào cũng không chết đói được. Chính là về nước cần có dũng khí, một lần nữa đặt chân lên thương trường, cũng cần dũng khí.
Hắn hiện tại đã không còn quan ngại bằng hữu của mình có biết hay không nữa, hắn lo lắng nhất chính là cha mẹ mình biết, song hắn lại không có lấy một nửa cách nào để ngăn cản.
Càng lo lắng sau khi về nước sẽ rơi vào trong cảnh khốn cùng, hắn lại càng muốn chạy trốn.
Vương Tấn tựa hồ xem thấu tâm tư hắn, chân thành nói: "Thanh Bùi, lời offer lúc trước của tôi với cậu, vẫn có hiệu lực như cũ, không, phải nói là có hiệu lực vĩnh viễn. Cánh cửa của công ty tôi, vĩnh viễn rộng mở đối với cậu, tôi vĩnh viễn hoan nghênh nhân tài như cậu. Cho dù chúng ta cuối cùng thật sự không có duyên bên nhau, cũng không ảnh hưởng đến sự tán thưởng của tôi đối với năng lực của cậu."
Cố Thanh Bùi nhìn bộ dáng chân thành của anh, thành thực mà nói, có một chút động tâm.
Hiện tại tình hình quốc nội không tốt, vốn liếng để lo liệu kinh doanh vất vả mấy năm của hắn, hai năm nay chỉ tăng thêm một phần. Một là vì hắn công tác bận rộn, hai cũng có liên quan đến tình hình kinh tế. Kỳ thật so với kinh doanh độc lập, hắn lại thích làm quản lý cao cấp, lãnh đạo một đoàn thể phấn đấu hơn. Lúc này một mình đơn thương độc mã, cũng không phải thời cơ quá lý tưởng, muốn khởi động tốt dự án mà tài chính của hắn lại không đủ. Dưới tình huống như vậy, Vương Tấn lại tung cho hắn một cành ô liu*, sau khi tổng hợp toàn bộ những cân nhắc, với hắn mà nói đây là điều có lợi nhất.
* Tung cành ô liu: Mang nghĩa trao cho một cơ hội.
Huống chi, hắn hiện tại không còn cảm thấy mắc nợ Nguyên Lập Giang, có lỗi với Nguyên Dương nữa. Ngược lại nếu hắn gia nhập công ty của Vương Tấn, mới có thể dựa vào hậu thuẫn cường đại như Vương Tấn để có thể đứng ngang hàng cùng Nguyên Lập Giang, khiến Nguyên Lập Giang không thể đối phó hắn nữa.
Vương Tấn thực biết nắm bắt lòng người, anh nói tiếp: "Thanh Bùi, cậu hẳn đã cân nhắc được rồi. Rất nhiều chuyện tôi không muốn nói, chỉ là sợ cậu không thoải mái, nhưng cậu cũng biết, nó khác xa so với tưởng tượng của cậu nhiều lắm. Chuyện của cậu cùng Nguyên Dương, sẽ khiến cậu khó lòng cất bước trong thành Bắc Kinh, lâm vào cảnh khốn cùng. Tôi nghĩ những người khác không có can đảm giúp cậu, nhưng mà tôi nguyện ý, không vì điều gì khác, mà chỉ vì bản thân cậu." Anh nắm lấy tay Cố Thanh Bùi, "Đến công ty của tôi đi, những thứ cậu dốc sức bao năm giành được tại Bắc Kinh, lẽ nào lại muốn vứt bỏ hết như vậy hay sao? Thanh Bùi, cậu là người thông minh như vậy, cậu biết chọn lựa như thế nào là có lợi nhất với bản thân, tôi hy vọng cậu có thể lợi dụng tôi."
Cố Thanh Bùi trầm mặc nhìn bản thân trong tách cafe, suy nghĩ trong đầu quay cuồng, mạch suy nghĩ nhanh nhạy chớp mắt giúp hắn tiếp nhận lợi hại, cũng tách rành mạch các khả năng gặp phải nguy hiểm.
Vương Tấn vỗ vỗ tay Cố Thanh Bùi, "Chúng ta còn có thời gian một kỳ nghỉ để cậu cẩn thận suy nghĩ, cậu không cần đáp lời tôi ngay. Hai ngày tới, tôi muốn trao đổi đi sâu hơn cùng cậu, để cậu có thể hiểu biết thêm về công ty của tôi, cậu có thể gác tình cảm cá nhân qua một bên, chỉ cần phân tích triển vọng công ty tôi, rồi lại ngẫm đến tình cảnh của bản thân. Thanh Bùi, tôi tin tưởng cậu sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất."
Lần này, Cố Thanh Bùi không có trực tiếp cự tuyệt, mà thấp giọng nói: "Để tôi. . . . . . cân nhắc một chút đã."
Chương 79Sau khi ở chung ba ngày, Cố Thanh Bùi rốt cục xác định mục đích chủ yếu chuyến đi này của Vương Tấn, hẳn chính là tới khuyên hắn chuyển nơi công tác.
Hắn dùng hết thời gian một ngày suy xét chuyện này.
Đến công ty Vương Tấn có đủ loại ưu đãi, bất quá có một phiền toái không thể tránh né, chính là sự yêu thích của Vương Tấn đối với hắn. Hai người hồi lâu mới gặp một lần, Vương Tấn đã muốn ân cần như vậy, nếu thật sự ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, hắn mỗi ngày chỉ ứng phó Vương Tấn cũng phải mất không ít thời gian.
Tuy rằng cũng không đến mức khó xử đến thế, nhưng nghĩ đến chung quy vẫn có điểm phiền lòng.
Bất quá tất cả sự tình đều là như vậy, có được cũng phải có mất, trên đời không có chuyện gì có thể khiến người hoàn toàn hài lòng, hắn chỉ cần cân nhắc lợi hại, ích lợi lớn hơn hại rất nhiều, vậy cũng đáng để thử một lần.
Lá thư tuyển nhiệm Vương Tấn đưa cho hắn, chính là một lợi ích cực đại, chỉ trên phương diện lương bổng, đã phi thường khả quan. Huống chi Vương Tấn hứa hẹn sau khi nhậm chức tròn một năm sẽ được chia hoa hồng cùng cổ phần công ty, lại thêm hắn có thể tiếp xúc với những dự án lợi ích khổng lồ cùng những người thuộc tầng lớp cao. Những tài sản vô hình cũng như hữu hình đó, đều giống như phát ra lời mời với Cố Thanh Bùi, chỉ cần gật đầu, sự nghiệp của hắn sẽ đạt được một bước nhảy vọt.
Điều này đối với hắn hiện tại mà nói, cơ hồ chính là một cọng rơm cứu mạng.
Nếu hắn không lấy một tư thái hoàn mỹ khiến người đỏ mắt một lần nữa trở lại thương giới, thì ấn tượng cuối cùng của mọi người đối với hắn, sẽ đều là chuyện đồng tính luyến ái ngu xuẩn vì bị lưu truyền ảnh giường chiếu mà bị bức ép từ chức rời khỏi công ty của Nguyên Lập Giang, sau đó không sống nổi tại Bắc Kinh nữa đành phải chạy về quê nhà, kế tiếp liền trở thành trò cười cho mọi người. Nhưng, nếu hắn lấy thân phận trợ thủ của Vương Tấn bình thản ung dung trở về, nhiều nhất cũng chỉ bị người vỗ vai chế giễu một câu "Cố tổng thật phong lưu biết bao".
Hiện thực chính là khốn kiếp như vậy.
Một lên như diều gặp gió, một thì sa xuống địa ngục, tưởng tượng đến hai tình cảnh hoàn toàn bất đồng này, Cố Thanh Bùi càng thêm phát hiện bản thân nhìn qua cơ hồ là không có lựa chọn.
Hiện tại ngoại trừ Vương Tấn, sẽ không có người nào cho hắn cơ hội như vậy.
Mà nếu hắn không có cơ hội này, hắn sẽ rơi vào một mối khủng hoảng lớn nhất trong cuộc đời mỗi người, hắn không biết bản thân phải chịu đựng bao nhiêu, đặc biệt là, hắn không biết cha mẹ vì hắn sẽ phải chịu đựng bao nhiêu.
Chẳng trách Vương Tấn đã đự tính trước, hơn nữa một chút cũng không sốt ruột dây dưa như vậy với hắn, bởi vì Vương Tấn sớm đã nhìn thấu suốt tình cảnh của hắn.
Cố Thanh Bùi cảm thán tâm cơ sâu xa của Vương Tấn, đồng thời cũng vì tình cảnh của bản thân mà cảm thấy dị thường nặng nề.
Hắn mấy ngày nay vẫn một mực trốn tránh, không muốn suy nghĩ, không muốn nghĩ đến những tấm ảnh kia, không muốn nghĩ đến phản ứng của những người khác, cũng không nguyện ý suy nghĩ đến hậu quả, bởi vì hắn sợ hãi. Nhưng sự xuất hiện của Vương Tấn, bức ép hắn quay về hiện thực, hắn rốt cục cũng tĩnh tâm lại để phân tích khốn cảnh của bản thân, lúc này mới phát hiện, ảnh hưởng tạo thành từ sự kiện này đối với hắn, chỉ sợ còn muốn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng.
Chỉ cần cẩn thận phân tích, hắn cũng đủ rút ra kết luận, hắn cơ hồ đã không còn đường lui.
Hoặc là tiếp nhận chức vụ Vương Tấn cấp cho hắn, hoặc là giống một con tang gia khuyển ảo não chạy về quê nhà.
Cố Thanh Bùi hắn cả đời tâm cao khí ngạo, chưa từng thua người, bảo hắn sau này phải tiếp nhận thế nào đây?
Chính là, nếu hắn thật sự đến công ty của Vương Tấn, Nguyên Dương kia. . . . . .
Nguyên Dương nhất định sẽ giận đến phát điên.
Đến tận giờ này khi nhớ tới Nguyên Dương, tâm hắn vẫn co rút từng trận đau đớn.
Hắn thích Nguyên Dương, hắn thật không ngờ bản thân đến từng này tuổi rồi, còn có thể có sự yêu mến thuần túy như vậy. Hắn thuần túy thích con người Nguyên Dương, không hàm chứa bất cứ điều kiện nào khác, điều này khiến cho chính hắn cũng kinh ngạc không thôi.
Nhưng hắn cũng hận Nguyên Dương.
Ngay tại thời điểm hắn nghĩ muốn buông tay, không đếm xỉa đến thành quả phấn đấu mười mấy năm của bản thân, cùng Nguyên Dương bắt đầu lại một lần nữa, Nguyên Dương lại dùng thứ khó chấp nhận nhất, cho hắn một trận phủ đầu đau đớn.
Ngay tại thời điểm hắn buông ký kết trong lòng xuống, vi phạm cả nguyên tắc xử sự của bản thân, hạ quyết tâm lớn đến vậy muốn cùng Nguyên Dương bước tiếp, hắn lại phải nếm trả tư vị nhục nhã đến cùng cực.
Hắn thật sự không thể tha thứ.
Cố Thanh Bùi chỉ cần nghĩ đến Nguyên Dương, thì ngay cả đầu óc cũng nhức nhối. Hắn ngã sấp trên giường, đem mặt thật sâu chôn trong chăn. Tư vị khắc khoải này thật sự không cách nào thốt lên lời, hắn chỉ có thể lặng yên không tiếng động đương đầu từng lần một.
Cửa phòng bị gõ vang, không cần nghĩ cũng biết là ai.
Cố Thanh Bùi lau mặt, đứng dậy mở cửa cho Vương Tấn .
Trong tay Vương Tấn bưng một chiếc khay, bên trên là mấy món Pasta hải sản phong phú.
"Cậu cả chiều không ra khỏi phòng, đói bụng rồi phải không."
"Anh Vương, kêu khách sạn đưa lên là được rồi mà."
"Không sao, dù sao tôi cũng rảnh rang."
Cố Thanh Bùi kéo bàn ra, ngồi xếp bằng trên ghế, hắn quả thật đói bụng, chẳng buồn bận tâm hình tượng liền bắt đầu ăn.
Vương Tấn mỉm cười nhìn hắn.
Sau khi Cố Thanh Bùi ăn xong, Vương Tấn nói: "Tôi lát nữa phải bay một chuyến sang Đức, tham gia một cái vụ đàm phán rất quan trọng, có lẽ phải hai ba ngày sau mới trở về, cậu sẽ chờ tôi chứ?"
Cố Thanh Bùi âm thầm nhẹ nhàng thở ra trong lòng, hắn không có trả lời thẳng, "Tôi cũng chưa có kế hoạch kết thúc kỳ nghỉ."
Vương Tấn cười nói: "Chờ đến khi tôi trở lại, cậu có thể cho tôi đáp án được không? Tôi có một dự án hiện tại khuyết thiếu người lãnh đạo, cậu là người thích hợp nhất."
Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Đợi đến lúc anh quay về, tôi sẽ có đáp án."
Vương Tấn vỗ vỗ bờ vai hắn, "Được, tôi vạn phần chờ mong." Anh đứng dậy, "Ban ngày đừng có ở lỳ trong phòng điều hòa, ra phụ cận dạo chút đi, sắc mặt cậu thật sự không tốt lắm đâu."
Cố Thanh Bùi không kiềm được sờ sờ mặt mình.
Vương Tấn cười nói: "Dẫu vậy vẫn rất tuấn tú."
Cố Thanh Bùi cũng cười cười.
Vương Tấn nói lời từ biệt với hắn, xoay người đi ra ngoài.
Cố Thanh Bùi từ sau lưng gọi anh lại, "Anh Vương."
Vương Tấn quay đầu lại.
Cố Thanh Bùi chân thành nói: "Anh Vương, cho dù thế nào, tôi cũng phi thường cảm kích anh."
Sau khi sự việc phát sinh, Vương Tấn là người duy nhất nguyện ý trợ giúp hắn, Nguyên Dương tuy rằng cũng nguyện ý, nhưng lại không có năng lực, thật bi ai biết bao.
Vương Tấn hôn gió với hắn, cười bước đi.
Vương Tấn đi rồi, Cố Thanh Bùi ngồi thẳng trước máy tính hồi lâu, rốt cục mở ra, hơn nữa còn kiểm tra hòm thư của mình. Quả nhiên, bên trong có vài email bằng hữu gửi tới hỏi, có người hỏi ẩn ý, có người lại hỏi trắng ra. Nhưng đại bộ phận bên trong đều là Nguyên Dương gửi tới, trực tiếp dùng tiêu đề ngắn gọn hỏi hắn ở nơi nào, hôm nay làm cái gì, khi nào thì trở về.
Cố Thanh Bùi trân trân nhìn hai chữ Nguyên Dương này thật lâu, mới động chuột, đem tất cả email chưa đọc xóa sạch.
Sau đó hắn cầm lấy di động, suy nghĩ nửa ngày, vẫn là quăng di động vào trong va ly hành lý. Tưởng tượng đến sau khi khởi động máy sẽ nhận được bao nhiêu thông báo cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn, hắn liền cảm thấy tâm lực hốc hác.
Thình lình, điện thoại bàn trong phòng hắn vang lên.
Cố Thanh Bùi giật mình, đến bên giường tiếp điện thoại.
Hắn còn chưa kịp nói chuyện, bên kia đã muốn truyền đến giọng nói hắn quá sức quen thuộc.
"Cố Thanh Bùi."
Cố Thanh Bùi sửng sốt, "Nguyên Dương?" Y làm thế nào gọi được đến tận đây vậy? Bất quá ngẫm lại Vương Tấn cũng có thể tìm tới nơi này, Nguyên Dương gọi điện được đến đây cũng không có gì kỳ quái.
Chính là khẩu khí của Nguyên Dương rất kỳ quái.
Thanh âm của Nguyên Dương, giống như truyền đến từ vực sâu u ám nhất, lạnh giá đến da đầu phát run, "Ông ở cùng với Vương Tấn."
Đây không phải nghi vấn, mà là chất vấn.
Cố Thanh Bùi thoáng trầm mặc, "Làm sao cậu biết?"
"Tôi làm sao biết ư?" Nguyên Dương cơ hồ là phát ra một tiếng cười lạnh từ kẽ răng, "Tôi vốn không nên biết phải không? Đáng tiếc, hắn đem ảnh chụp hai người gửi đến di động của tôi, chỉ mong sao cho tôi sớm biết. Ông không giải thích sao?"
Trái tim Cố Thanh Bùi trầm xuống, "Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu." Nói xong liền muốn cúp điện thoại.
"Cố Thanh Bùi!" Nguyên Dương tại đầu kia rống lớn một tiếng, "Ông nghe đây, ông muốn giày vò tôi thế nào tôi cũng không hé răng, những điều tôi nợ ông tôi vẫn chưa trả hết. Nhưng mà, nếu ông dám phản bội tôi, tôi sẽ khiến ông hối hận vì đã dám để ý đến kẻ khác."
Cố Thanh Bùi rầm một tiếng cúp điện thoại. Hắn cứng ngắc nhìn trần nhà, thở gấp hai lần thật sâu.
Chương 80Cố Thanh Bùi sau khi cúp điện thoại, rốt cục hạ quyết tâm, bật di động của mình lên.
Âm báo cuộc gọi lỡ cùng tin nhắn vang lên ước chừng hai phút, hắn thở dài, trước tiên gọi điện thoại về cho cha mẹ.
May mắn, cha mẹ hắn tựa hồ vẫn chưa biết sự tình, chỉ là thấy hắn quá nhiều ngày không điện thoại vè nhà, có chút lo lắng. Hắn trấn an vài câu, liền vội vàng cúp điện thoại, sau đó gọi cho Vương Tấn.
Vương Tấn cách hồi lâu mới tiếp điện thoại,"Alo? Thanh Bùi, cậu rốt cục cũng mở di động rồi."
Cố Thanh Bùi hỏi thẳng thừng: "Anh đem ảnh chụp của chúng ta gửi cho Nguyên Dương sao?"
Vương Tấn ha ha cười hai tiếng, thản nhiên nói: "Đúng vậy, cậu giận ư?"
Cố Thanh Bùi nhíu mi lại thật sâu, trong lòng có chút không thoải mái, "Anh Vương, anh không phải người ấu trĩ như vậy, làm như thế có nghĩa lý gì chứ?"
"Tôi vì cái gì không thể ấu trĩ một lần chứ? Thanh Bùi, không cần tôi nhấn mạnh lại chứ? Tôi hiện tại chính là đang theo đuổi cậu, Nguyên Dương là tình địch của tôi, tôi đương nhiên sẽ lợi dụng hết thảy cơ hội để đả kích cậu ta, điều này không phải mỗi một người đàn ông sẽ đều làm sao? Nếu cậu tức giận, thì tôi thật xin lỗi."
Đối diện với thái độ bình tĩnh như vậy, ngay cả Cố Thanh Bùi cũng á khẩu không đáp lời được, hắn trầm mặc sau một lúc lâu, mới nói: "Anh Vương, chuyện của tôi cùng Nguyên Dương, chính là chuyện giữa tôi và cậu ấy, hy vọng anh đừng xen vào. Lúc trước tôi chưa nói, anh có làm gì tôi cũng đành phải chịu, nhưng tôi hiện tại nói, anh có thể tôn trọng tôi được không"
Vương Tấn cười nói: "Tôi đương nhiên là tôn trọng cậu, tôi từ nay về sau sẽ không làm như vậy nữa, Thanh Bùi, thực xin lỗi."
Đây là một lời giải thích không hề có thành ý, đương nhiên cũng không hề khiến Cố Thanh Bùi thư thái nửa phần.
Dù cho giả như hắn đến công ty của Vương Tấn, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Nguyên Dương, song hắn vẫn là không muốn dùng phương thức này để cho Nguyên Dương biết được. Nguyên Dương làm việc quá mức kích động, lời nói hung hãn cực kỳ giận dữ trong điện thoại kia hôm nay, làm cho hắn nhiều ít có chút lo lắng.
Hắn đã muốn tâm lực hốc hác, chỉ riêng việc quay lại Bắc Kinh chỉ sợ cũng sẽ tiêu hao đại bộ phận ý chí của hắn, thật sự không muốn lại phải ứng phó sự chỉ trích đến từ Nguyên Dương, đặc biệt khi Nguyên Dương là đầu sỏ tội lỗi của toàn thể sự kiện này.
Hắn không cho rằng bản thân thiếu nợ Nguyên Dương, dù chỉ nửa lời giải thích.
Con đường kế tiếp đi như thế nào, hắn trong lòng kỳ thật đã muốn có quyết định. Ngoại trừ nơi Vương Tấn, hắn đã không còn con đường khác, hắn thật sự không có lý do gì vứt bỏ cơ hội duy nhất có thể giúp hắn vùng dậy, sống lại. Điều kế tiếp cần tự hỏi, chính là chi tiết hợp đồng bổ nhiệm. Nghe ý tứ của Vương Tấn, là để cho hắn đến công ty làm phó tổng tài xử lý công tác kiêm quản lý tài sản, Trên thực tế chính là làm dự án. Tập đoàn điền sản của Vương Tấn liên quan đến rất nhiều tranh chấp về phương diện đất đai, quyền tài sản, xử trí thành công một vụ cũng có thể thu được lợi nhuận phi thường khả quan. Ngược lại, lợi nhuận cao tất nhiên có rủi ro lớn, Vương Tấn từ các công ty tài chính mua gói đầu tư, cơ bản đều là những khúc xương tương đối khó gặm, song Cố Thanh Bùi lại thích công tác có tính khiêu chiến như vậy.
Vương Tấn quả thật đối với hắn cũng đủ coi trọng, để hắn đảm nhiệm trọng trách lớn như vậy, Cố Thanh Bùi ở trong lòng cảm kích Vương Tấn, đồng thời, lại càng thêm cố kỵ mối quan hệ ám muội giữa hai người. Xem ra sau khi nhậm chức, công tác chưa chắc đã là chuyện đau đầu nhất, chuyện đau đầu nhất lại đến từ sự yêu mến của ông chủ, đây thật đúng là lần khiêu chiến hắn trước giờ chưa từng trải qua.
Về phần Nguyên Dương. . . . . .
Cố Thanh Bùi hiện tại tưởng tượng đến y, liền đau đầu không ngừng. Chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, hắn đã bị ép tới bước đường này rồi, không kiên trì đi về phía trước, còn có thể thế nào nữa đây?
Trước khi Vương Tấn trở về, Cố Thanh Bùi liền kết thúc kỳ nghỉ trước thời hạn, quay về Bắc Kinh.
Hắn rời khỏi nơi này vừa vặn đúng hai tuần, vẻn vẹn chỉ là hai tuần ngắn ngủi, đến khi trở về, tâm tình dĩ nhiên có bất đồng rất lớn. Thời điểm ra đi mặt xám mày tro, tựa như tang gia khuyển, lần này trở về, trong lòng lại nhiều ít có điểm nặng nề.
Hắn đã gửi mail đáp lời Vương Tấn, chờ Vương Tấn về nước, để nói chuyện hợp đồng chi tiết.
Hắn không có quay về Thành Đô, đương nhiên cũng không nói cho bất luận kẻ nào hắn trở về Bắc Kinh, chỉ một mình ngây ngốc trong nhà, quay đông quay tây, tiêu phí thời gian.
Hắn thật không ngờ, sau khi vấn đề tiền đồ của bản thân nhận được sự giúp đỡ, tâm của hắn vẫn không thể bình lặng như cũ. Bởi vẫn chẳng có bất kỳ sự khác biệt gì với lúc rời đi, trong đầu hắn không phải những tấm hình đó, mà chính là Nguyên Dương.
Hiện tại, hắn đã muốn tận lực không nghĩ đến đống ảnh chụp đó nữa, bởi vì có đường lui, ảnh hưởng tồi tệ đả kích đến hắn tất nhiên cũng không còn đáng sợ như vậy, nhưng hắn vẫn là nhớ tới Nguyên Dương.
Cho tới bây giờ hắn mới ý thức được, những khủng hoảng, đau đớn, khó chịu của hắn, không chỉ có sự nghiệp thất bại, mà còn có chuyện tình cảm thất bại. Hai điểm này đến tột cùng cái nào khiến cho hắn thống khổ hơn, hắn căn bản không thể suy xét. Hắn chỉ biết hiện tại sự nghiệp đã được cứu thoát, còn tình cảm gửi sai người thì lại không thể.
Hắn vẫn luôn nghĩ không ra hắn là một người thông minh lại thèm khát lợi ích, như thế nào lại để cho bản thân lâm vào cảnh yêu đương khốn khổ. Hắn rành rành đạo lý nào cũng thấu hiểu, hắn rõ ràng vẫn luôn hiểu Nguyên Dương không phải người bạn đời thích hợp, song hắn vẫn không thể thành công ngăn cản bản thân lại được.
Đi đến tàn cục ngày hôm nay, chính hắn cũng có trách nhiệm, trách nhiệm của hắn chính là không có vì bản thân mà đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Cố Thanh Bùi tại nửa tháng vô công rồi nghề này, chuyện làm nhiều nhất chính là tự hỏi, không ngừng mà tự hỏi, nhưng vô luận hắn dùng đủ loại trí tuệ của Nho Thích Đạo* để khuyên giải bản thân như thế nào, hắn vẫn đều không thoát khỏi bóng ma mang tên "Nguyên Dương".
*Nho Thích Đạo: Bao gồm Nho giáo, Phật giáo và Đạo giáo.
Hắn thật sự không biết phải làm gì mới đúng.
Chiều ngày thứ hai về nhà, hắn đang nghe nhạc đọc sách, cánh cửa khóa không hề báo trước bị mở ra .
Trái tim Cố Thanh Bùi đập điên cuồng, đột ngột nhảy lên sofa.
Không ngoài ý muốn, Nguyên Dương mang theo một thân hàn khí bước vào, thời điểm nhìn thấy hắn chẳng hề có chút bất ngờ, tựa như sớm đã biết hắn đang ở nhà.
Hai người cách mấy thước chằm chằm nhìn nhau, rõ ràng chỉ vài bước là có thể chạm đến đối phương, nhưng lại tựa như có một rãnh sâu vô hình cắt ngang giữa bọn họ.
Môi Cố Thanh Bùi run rẩy, nhẹ giọng nói: "Trả lại chìa khóa cho tôi đi."
Nguyên Dương không nói gì, chính là tự nhiên cởi giày vào nhà, thật giống như vô số lần trong dĩ vãng, tựa như đi vào nhà mình.
Sau đó, y đi về phía Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi lui về sau một bước, không biết vì cái gì, có chút hoảng hốt.
Mặt Nguyên Dương không chút thay đổi đi đến trước mặt hắn, vươn tay nắm lấy cằm hắn, "Ngày hôm qua có một số việc trì hoãn, bằng không tôi đã đến sân bay đón ông rồi."
Cố Thanh Bùi không nói gì, cứ như vậy nhìn y.
"Nghỉ phép có vui vẻ không? Cùng Vương tổng hả?"
"Tôi không có đi nghỉ cùng anh ta, là tự anh ta đến Saipan thôi."
"Vậy ảnh chụp đó là giả ư?" Nguyên Dương dùng ngón tay vuốt ve môi Cố Thanh Bùi, động tác thực mềm mỏng, ánh mắt lại một mảnh lạnh như băng, làm cho người ta không rét mà run.
"Tôi nói rồi, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu, để lại chìa khóa nhà cho tôi, sau đó cậu đi đi."
Một tay Nguyên Dương nắm lấy eo hắn, đem hắn cố định trong lòng mình, cúi đầu hít ngửi tóc, khuôn mặt hắn, "Tôi đã kiểm tra, ông cùng hắn tổng cộng ở chung khách sạn đó năm ngày, ông đã lên giường cùng hắn sao?"
Cố Thanh Bùi chỉ cảm thấy toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, Nguyên Dương nhìn qua rất không bình thường, Nguyên Dương gặp chuyện liền nóng nảy cuồng nộ lại làm cho hắn có phần quen thuộc hơn. Hắn thấp giọng nói: "Nguyên Dương, đủ rồi đó, để lại chìa khóa, sau đó rời khỏi đây mau."
"Rời khỏi ư? Tôi vẫn luôn coi nơi này là nhà mình, là nhà của chúng ta." Nguyên Dương đột nhiên nắm lấy tóc hắn, buộc hắn ngẩng đầu nhìn y, "Ta hỏi lại lần nữa, ông đã ngủ cùng hắn chưa."
Cố Thanh Bùi phẫn nộ, căm hận nói: "Buông, cậu không có tư cách chất vấn tôi."
"Có, hay là không."
"Buông!" Cố Thanh Bùi vung một quyền đấm về phía mặt Nguyên Dương.
Nguyên Dương giữ cổ tay hắn, dùng sức vặn, Cố Thanh Bùi kêu đau một tiếng, cả thân thể bị xoay chuyện, ngay sau đó đầu gối đau nhức, hắn quỳ một gối trên mặt đất. Nguyên Dương một tay ấn hắn ngã xuống đất, ngồi lên người hắn, vươn tay lột quần áo hắn, động tác liền mạch lưu loát, làm cho hắn căn bản không có đường phản kháng.
"Nguyên Dương!" Cố Thanh Bùi trợn trừng mắt.
Trên mặt Nguyên Dương không có một tia biểu tình, ánh mắt lại càng sâu không thấy đáy, bên trong không biết ẩn chứa bao nhiêu lửa giận cùng lệ khí, khiến sống lưng người phát lạnh.
Nguyên Dương vài cái liền lột được áo Cố Thanh Bùi ra, ánh mắt dừng trên mỗi một chỗ trên thân thể hắn, kỹ càng kiểm tra .
Cố Thanh Bùi quay đầu trừng y, ánh nhìn vừa kinh hoàng vừa giận dữ, đồng thời tim như bị đao cắt.
Hắn thật không biết bản thân mình chấp nhất cái gì. Từ đầu tới đuôi, người mang đến nhục nhã sâu nhất cho hắn, vẫn luôn là Nguyên Dương.
Nguyên Dương kiểm tra xong thân trên, cư nhiên còn không chịu dừng tay, ngang ngược lột quần Cố Thanh Bùi. Một người đàn ông hơn ba mươi như Cố Thanh Bùi, lại tựa như đứa bé ở trong phòng khách bị y lột sạch sẽ. Sắc mặt Cố Thanh Bùi đỏ sậm, lồng ngực không ngừng phập phồng, lúc này hận không thể một ngụm cắn đứt yết hầu của Nguyên Dương.
Mãi đến khi Nguyên Dương xác định trên người Cố Thanh Bùi không bất cứ dấu vết không nên có nào, y mới từ trong cảm xúc gần như sụp đổ tìm lại được một chút bản thân, thoáng buông lỏng tay ra.
Cố Thanh Bùi ngồi dậy khỏi mặt đất, hung hăng tát Nguyên Dương hai cái vang dội, khí lực cực lớn, tát đến đầu óc Nguyên Dương vang lên ong ong, bên tai cũng truyền đến tiếng vù vù. Nếu như thể chất yếu đuối, có thể trực tiếp đánh ngất.
Nguyên Dương nâng mắt nhìn Cố Thanh Bùi một cái, vành mắt đột nhiên đỏ lên, "Ông nếu dám ngủ cùng hắn, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn, cũng sẽ không buông tha cho ông."
Cố Thanh Bùi kém chút nữa muốn nghiến nát răng, "Cậu cút đi cho tôi!"
Nguyên Dương đau lòng không chịu nổi, "Ông hiện tại ngoại trừ nói tôi cút, không còn lời nào khác nữa ư?"
Cố Thanh Bùi lạnh lùng nhìn y, "Không còn." Hắn sớm biết rằng Nguyên Dương không phải bạn đời mẫu mực, nhưng lại chẳng ngờ rằng Nguyên Dương đến tột cùng có thể khốn kiếp đến mức độ này.
Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi, hai mắt có chút mơ hồ, "Tôi không có cách nào bảo hộ ông, là lỗi của tôi, nhưng ông không thể chờ tôi một chút sao, tôi sẽ rất nhanh theo kịp, rất nhanh sẽ đuổi kịp. Ông không cần tìm người khác, không nên nhìn người khác, tôi chịu không nổi, tôi thật sự chịu không nổi. Tôi mấy ngày nay đã sắp phát điên rồi, ông có biết tôi mỗi giây mỗi khắc là trải qua như thế nào hay không, ông không thể vui vẻ cùng người khác, tôi thật sự chịu không nổi."
Cố Thanh Bùi thất vọng đau khổ nhìn y, "Nguyên Dương, cậu đừng nói mấy lời bảo hộ linh tinh khôi hài gì đó nữa, cậu không mang đến cho tôi phiền toái cùng nhục nhã vô cùng vô tận, tôi đã muốn phải cám ơn trời đất, cậu lừa gạt tôi còn chưa đủ ư? Tôi cơ hồ đã muốn thân bại danh liệt, cậu còn muốn thế nào đây? Tôi với cậu vốn chính là người của hai thế giới, tôi hiện tại rốt cục đã thanh tỉnh, cậu cũng nhanh tỉnh lại đi. Ra khỏi cánh cửa này, đừng đến tìm tôi nữa, từ nay về sau hết thảy của Cố Thanh Bùi tôi không còn nửa điểm quan hệ đến cậu nữa, coi như tôi cầu xin cậu được không? Thời điểm Cố Thanh Bùi tôi không kiếm được cơm ăn cũng chưa từng cầu xin người, nhưng tôi hiện tại xin cậu, chừa lại cho tôi chút đường sống đi."
Hai tròng mắt sáng ngời của Nguyên Dương tựa như bị bịt kín một tầng bụi dày nặng, ánh mắt kia không còn rực rỡ nữa, có chăng chỉ là một mảng sắc tro tàn. Y đã vô pháp hình dung tâm của mình đến tột cùng có bao nhiêu đau, mỗi một câu của Cố Thanh Bùi, đều một đao lại một đao chém vào lòng y, y đau đến không biết nên làm như thế nào.
Y từ nhỏ đến lớn gây ra không ít họa, làm ra không ít chuyện xấu, y cũng đã từng chịu giáo huấn cũng như trừng phạt, nhưng y cho tới bây giờ chưa từng hối hận. Duy độc có chuyện y đã làm với Cố Thanh Bùi, y ân hận không thôi.
Ý lạnh trong mắt Cố Thanh Bùi khiến y không biết phải làm sao. Y lắc lắc đầu, nhưng lại chẳng nói nên lời.
Cố Thanh Bùi dùng sức đẩy y ra, chật vật kéo nửa thân trần trở về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Nguyên Dương ở lại phòng khách, thật lâu thật lâu, mới giống như đánh mất linh hồn, loạng choạng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com