Coverfiction Edit Lay Chi Roi Doi Chi Yeu Em Wenrene
Đã mang thai sáu tháng, Tôn Thừa Hoan vận động có chút không tiện, cô vẫn mỗi ngày kiên trì tản bộ chung qunàng biệt thự chung. Một người phụ nữ Đông Phương xinh đẹp, hoặc là có thể nói là cô gái, nhìn qua còn chưa trưởng thành, lại vác cái bụng thật to, bức tranh này rất là hấp dẫn người, đi đâu cũng có người nhìn lại. Tôn Thừa Hoan không để ý tới ánh mắt những người đó, vỗ về bụng, chuyên tâm nói chuyện với cục cưng. "Cục cưng, có mệt không hả? Mệt rồi chúng ta về nhé?" Vài ngày gần đây, thân mình có chút sa sút, vừa muốn trở về, cục cưng lại dùng sức đá cô một phát. "Chà! Cục cưng không muốn trở về sao? Thế chúng ta đi sang bên kia ngồi nhé?" Con đường nhỏ này là nơi gần nhất mà Tôn Thừa Hoan hay tới, tìm vị trí ngồi xuống, cô lại bắt đầu thương lượng cùng cục cưng. "Cục cưng, con muốn uống cái gì nào? Cà phê không được, rượu vang không được, rượu Vodka lại càng không được . A — đúng rồi, chúng ta uống sữa cho khỏe nhỉ." Người bên cạnh nghe thấy cô thì thào độc thoại thì ,"Xì" Cười ra tiếng. Tôn Thừa Hoan nhịn không được quay đầu, muốn nhìn là người nào vô duyên đến vậy, nhìn lại, là gương mặt đông phương hiếm gặp. Mặt nho nhã, khóe miệng cười giương lên với cô đang ngồi đối diện, bộ vét vừa vặn màu đen, quần dài, nhìn qua rất là thản nhiên tự đắc. Bộ dáng của nàng làm cho Tôn Thừa Hoan không khỏi liên tưởng đến Bùi Châu Hiền, đáy lòng trầm xuống, liền quay lại đầu, không nhìn cô ấy nữa.
Kim Thái Nghiên tự gõ đầu mình, mình làm sao vậy, chuyện chả có tí buồn cười mà không ngăn được tiếng cười. Bất quá, cô gái này, thật là thú vị . Một đường đi tới, không ngừng cằn nhằn, cười đến hạnh phúc vui vẻ. Cười khẽ tóc ngắn ngang vai, đỉnh đầu có hai chùm tóc quật cường cong xuống, bộ dáng rất ư buồn cười. Cô cực kì xinh đẹp, giống người trong tranh, mặt mày có nét đẹp của người mẹ, lại có nét bướng bỉnh của trẻ nhỏ. Bụng cô thật sự rất lớn, người cũng rất gầy, quần áo rộng thùng thình càng làm cho thân hình cô thêm nhỏ bé, lông mi dài quá mắt, đôi lông mi rợp bóng nhìn sâu vào trong mắt còn có chút mệt mỏi.
"Vị tiểu thư này." Đứng dậy vòng đến trước bàn, Kim Thái Nghiên vấn an. "Làm ơn gọi tôi phu nhân." Cô chỉ chỉ bụng mình. "Ok, vị phu nhân này, không ngại ngồi chung chứ?" Cười khẽ sờ sờ cái mũi, cô gái này rất thú vị, đối với thân phận đã kết hôn, coi trọng vậy, loại người nào có thể làm cho cô để ý đến vậy. Không hiểu , Kim Thái Nghiên lại có chút hâm mộ thậm chí là ghen tị người không lộ mặt kia, mỉm cười lắc đầu, muốn ra lệnh cho cảm xúc trong lòng không được trào ra. Kỳ thật ngay từ đầu, thấy cô một người nàng đã từng một lần nghĩ đến, cô là vợ bé nhà giàu hoặc tình nhân ai đó. Hiện tại đã biết cô đã kết hôn, liền nhịn không được ở trong lòng oán thầm, để một người phụ nữ mang thai tự đi tản bộ, uống này uống nọ, tên kia không xứng chức chồng, lại càng không xứng chức cha của đứa trẻ kia. "Bên kia còn có rất nhiều chỗ ngồi." Cô uyển chuyển cự tuyệt. "Bị mỹ nữ trực tiếp cự tuyệt như thế, không thể tin được mị lực của tôi suy yếu nhanh như vậy, tôi thật sự thấy bị tổn thương." Ôm ngực giả vẻ mình vô cùng đau đớn, nàng làm Tôn Thừa Hoan cười nắc nẻ. "Được rồi, chị vẫn thần thái sáng láng, chị tuấn bất phàm, không chê còn giúp tôi uống sữa đỡ nhàm chán, xin mời ngồi." Người này rất thú vị, ở đây người Hàn rất ít, có thể gặp nhau, cứ coi như duyên phận đi. "Có thể ngồi cùng với mỹ nữ thế này, đừng nói sữa cùng, uống nước trắng cũng thấy rất ngọt." Kéo cái ghế dựa nàng không khách khí ngồi xuống, đồng thời cũng gọi một ly sữa. "Xin chào, tôi tên Kim Thái Nghiên, một người vô cùng nghiêm túc ." Cảm thấy chút thất thố của mình lúc nãy, Kim Thái Nghiên trưng ra bộ mặt vô cùng nghiên túc giới thiệu. "Kim Thái Nghiên? Nghiêm túc? Rất đặc biệt." Tôn Thừa Hoan nhếch môi cười, chữ nghiêm túc đi sau của người này có liên quan đến gương mặt cợt nhã đó không. "Ông nội tôi đặt cho." "À, tôi tên là Tôn Thừa Hoan." "Tôn Thừa Hoan?" "Cũng là ông nội đặt cho!." "À, hóa ra là Tôn Thừa Hoan với gương mặt không tầm thường, rất vui được gặp cô." Kim Thái Nghiên (lại) mỉm cười (vô cùng cợt nhả) tiếp. "Tôi cũng rất vui được quen biết chị, Kim Thái Nghiên không nghiêm túc" Kim Thái Nghiên nhíu mày, cô gái này, dám lấy nàng ra nói giỡn. Bất quá mình lại vô cùng thích thú. "Muốn cụng ly không?" Cậu cứ vậy bưng ly sữa ngồi chỗ kia, nhìn phong cách của nàng, Tôn Thừa Hoan nhịn không được cười cậu. "Đương nhiên, nhưng, phải kính ai đây?" "à – cứ kính "Không tầm thường" và "không nghiêm túc" đi!" Tôn Thừa Hoan híp mắt, cười đến sáng lạn. "Được, vậy kính không tầm thường cùng không nghiêm túc." Bị đôi mắt cười của cô lung lay, Kim Thái Nghiên chớp mắt tim đập mạnh còn loạn nhịp. Ngay lúc này nàng cảm thấy, lần này đi New York cũng không tính vô ích. Tuy rằng không có tình cảm ướt át, nhưng nói chuyện phiếm với thiếu phụ trẻ này hiển nhiên tốt hơn nhiều so với tình một đêm nông cạn kia.
"Thực xin lỗi, tuy như vậy rất không lễ phép, nhưng, cô trông còn rất nhỏ tuổi ......" "Tôi đã trưởng thành , chẳng qua là trông giống trẻ con thôi." Như là biết nàng muốn hỏi cái gì, Tôn Thừa Hoan giành trả lời trước. "Tôi bình thường cũng không phải để ý linh tinh đâu." Ý thức được mình muốn theo đuổi một người mẹ trẻ tuổi, Kim Thái Nghiên có chút ảo não. "Thật sự không sao mà." Không hình tượng ngáp một cái, uống ly sữa, cô có chút mệt nhọc. Day day chỗ phù trên mặt, ánh mắt đã hơi mờ nước, cô ngượng ngùng cười cười. Không nghĩ tới cô sẽ làm động tác tự nhiên như vậy, Kim Thái Nghiên nhìn đến thất thần, nên không tự thức tỉnh được. "Cục cưng của tôi bị chị nhìn đến thẹn thùng rồi này." Tôn Thừa Hoan vươn tay, nghịch ngợm lắc lắc trước mắt nàng, ánh mắt nàng không thể che dấu.Đối với cô mà nói, ngoại trừ Bùi Châu Hiền, bất cứ người nào có ý với cô, cô cũng không thể đáp lại. "Thật có lỗi." Hôm nay thấy mình thật thất thố, Kim Thái Nghiên cảm thấy, có chút không giống mình . "Là tôi thất thố mới đúng, nhưng mà, tôi đang thật sự mệt mỏi, chị không biết chứ, thân tôi nhẹ lắm. Tôi muốn trở về, lần sau gặp lại nhé." Kim Thái Nghiên nuốt lời muốn vọt ra "Tôi thử ôm một cái xem nặng nhẹ bao nhiêu." Nuốt lời xuống, theo lễ đáp lại. Lưu luyến không rời bóng dáng cô: "Lần sau gặp lại, Tôn Thừa Hoan." ====== Nhưng không biết, lần sau rất lâu, tuy Kim Thái Ngiên vẫn mỗi ngày đến này quán bar lộ thiên đó, nhưng đến lúc nàng rời khỏi New York, lại không gặp được Tôn Thừa Hoan lần nào.Nàng nghĩ, có lẽ, cô cũng không ở đó nữa, có lẽ cô đã rời khỏi. Tóm lại, cô cứ như vậy mà biến mất, không lưu lại một tí dấu vết nào. Tất cả tựa như một mộng đẹp, ở trong mộng, nàng gặp gỡ một thiên sứ không tầm thường, cái cười, chau mày, đều như khắc trong đầu cậu, bỏ đi không được, Cho đến rất nhiều năm sau, lại gặp được cô, rung động kia mãnh liệt đến mức nàng không thể bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com