[Cover] Yêu Hận Triền Miên - JiJung ver
Chương 95: Yêu Mãnh Liệt, Đau Đớn Nhiều
Mấy ngày nay, tâm tình chủ nhân của Ham gia vô cùng không tốt, nên không có ai dám chọc giận chị. Cũng không có ai dám trước mặt chị nói điều không nên nói.Ngoại ô của Zurich có một suối nước nóng được xây dựng ở chỗ sườn núi, cao cấp hào hoa, bởi vì không phải là khách sạn suối nước nóng mở đại chúng nên chỉ có hội viên cao cấp có thẻ VIP mới có thể đi vào, vì vậy nơi đây vô cùng yên tĩnh.Gian phòng gỗ ở trong nhu hòa dưới ánh đèn, đá xanh lót ra tới chỗ hồ nước, nước gợn phiếm nhàn nhạt, lượn lờ trong sườn mù, một bên là dòng nước lạnh sát tường là một cây gỗ hình vòm, các phòng spa cùng nhà tắm hơi bằng kính vây xung quanh, ngoài ra còn có phòng thay đồ cao cấp.Tranh nước vẽ treo trên tường, cùng với ghế ngồi ở bên có hoa cỏ nở rộ, bên trong nhà có nhiều chi tiết bày biện, khắp nơi lộ ra xa xỉ hưởng thụ.Mà trong hồ là hai người một nam một nữ tuyệt mỹ có thể siêu lòng bất kì người phụ nữ nào!Không chỉ có gương mặt anh tuấn, đường cong bắp thịt hấp dẫn đẹp đẽ, còn có phong cách cao quý đặc biệt lạnh lẽo, hoặc tuấn mỹ hoặc ưu nhã, hoặc kín kẽ mà người này có thể làm cho thiên kim danh viện tranh nhau cướp đoạt sủng ái. Nhưng bọn họ cũng đều lãnh khốc đến vô tình sẽ không dễ dàng yêu ai.Cửa gỗ khe khẽ đẩy mở, một người nữ phục vụ bưng rượu đi vào, đi tới bên cạnh hồ nhẹ giọng nói: "Lee tiên sinh, rượu của ngài đã tới.""Cám ơn, để xuống là được rồi." Người đàn ông hắng giọng phân phó, tròng mắt còn đang thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.Anh là một người đàn ông phương Đông thanh nhã tiêu chuẩn, tròng mắc thật sâu sóng mũi thẳng táp, môi mỏng đường cong rõ ràng. Giờ phút này đang cởi trần ngâm mình trong hồ, hai bắp thịt khêu gợi càng thêm hút mắt.Một kẻ khác vẫn nằm ở trong hồ đối diện, sau ót lót cái khăn lông cũng không nhúc nhích nhwung có thể thấy được khuôn mặt đầy anh tuấn, vóc người thon dài, bắp thịt săn chắc, từng khối ở bên dưới làn nước, làm mê người.Công việc ở đây trai xinh gái đẹp cũng không ít, nhưng hai người trước mắt tuyệt hiếm thấy! Người nữ phục vụ có chút hoảng loạn, chịu đựng máu mũi như muốn chảy đem vật cầm trong tay để xuống bên cạnh hồ nhanh chóng rời đi.Bên trong nhà khôi phục tĩnh mật, hai người có ngoại hình xuất sắc không nói gì tiếp tục ngâm. Khí hậu ở Zurich cả năm đều lạnh, dù mùa hè ngâm nước nóng cũng là chuyện bình thường.Đem tầm mắt từ cảnh trí mê người ngoài cửa sổ dời về, Jang Woo cầm lấy rượu đỏ bên cạnh hồ, rót hai chén, thuận miệng mà hỏi: "Thế nào? Còn chưa tìm được?""Ừ." Eun Jung rõ ràng tâm tình không tốt, nhắm hai mắt không muốn nói thêm cái gì."Đã mất tích một tuần lễ, có thể đã trở về nước không?" Jang Woo hớp một ngụm rượu ,khẩu vị thật tốt nhíu mày nói.Hôn lễ kinh động kia của Eun Jung, cô dâu bỏ chạy khi đang trong hôn lễ, tin tức như vậy nếu không mạnh mẽ bịt kín đoán chừng lên báo sẽ là tin tức giải trí sốt dẻo."Không thể nào." Trán Eun Jung cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo.Kể từ hôn lễ khiến chị mất hết mặt mũi kia đi qua, chị không nghĩ gặp lại cô nhưng đem cô an toàn về nước là điều duy nhất chị có thể làm. Dù sao cô cũng là mẹ của Na Na?Nhưng rõ ràng cô chạy đi không bao lâu anh để Jun đi ra ngoài tìm cô kết quả trời tối cậu ta nói không tìm được cô. Chị mất tin tức về cô, cô mất tích là chị ứng phó không kịp, chuyện như vậy ở dưới trướng Eun Jung chưa từng có.Vì tình huống đặc biệt xảy ra chị vẫn còn để thiết bị truy tìm trên người cô nhưng khi mở hệ thống định vị ra không hề có tín hiệu nào.Cô cố ý tránh chị, đã xảy ra chuyện gì?"Rầm" một tiếng, Eun Jung tâm phiền ý loạn từ trong ao đứng dậy, lấy áo choàng tắm màu trắng mặc vào, sải bước hướng gian thay đồ đi tới, chuẩn bị rời đi.Bác sĩ Lee theo ngay, sau đó để ly rượu trong tay xuống đứng dậy: "Có thể là. . . . . Lee Dong Gun."Eun Jung đang thay quần áo, động tác ngừng lại, một câu đánh trúng người trong mộng! Nhưng trả lời chị vẫn là hoàn toàn yên tĩnh. . . . . .Dong Gun. . . . . . Dong Gun. Giỏi lắm! Tất cả ác ý khiêu khích chị mặc kệ dù là bạch đạo hay hắc đạo nhưng chị không thể coi một chuyện như không....Nhưng hiện tại có thể. . . . . .Cửa lần nữa bị đẩy ra, cắt đứt suy nghĩ của chị. Đi vào là Taecyeon. Hắn gật đầu chào Jang Woo một cái, thẳng tắp đi tới trước mặt Eun Jung đưa điện thoại di động của chị, "Chủ nhân, điện thoại của người."Eun Jung nhàn nhạt nhìn lướt qua, là một số xa lạ, nhận. Mà người biết số của chị không vượt quá 5 người, vậy..."Ham Eun Jung.""Cô Ham, còn nhớ tôi không?" Trong điện thoại truyền tới một thanh âm tươi cười của một người đàn ông."Sneidjer—— Lee Dong Gun." Trí nhớ của chị luôn luôn kinh người, nghe qua thanh âm, cũng sẽ không quên."Ha ha, cô Ham quả nhiên lợi hại." Dong Gun ở đó đầu dây bên kia cười khẽ một tiếng, vẫn tao nhã lịch sự như cũ."Có chuyện gì?" Chị biết, người đến không có ý tốt, thiện giả bất lai. Mới vừa rồi Jang Woo nhắc tới hắn, hắn lập tức điện thoại tới."Không có gì, tôi chỉ là muốn thăm hỏi thiên kim của cô Ham, không biết cô bé có tốt không?""Anh không phải cần phải quanh co lòng vòng, con gái của tôi không phải Dong Gun như anh có thể động đến được.""Vậy sao? Không bằng cô bây giờ gọi điện thoại trở về xác nhận một chút?" Thanh âm bên đầu điện thoại kia giọng nói mang theo vài phần hả hê."Tôi không cần gọi điện thoại." Eun Jung cười lạnh, con gái của chị từ khi còn nhỏ chị đã sắp xếp bảo vệ nghiêm mật không có bất kì ai có thể tổn thương nó, hướng chi hiện tại con bé đang ở cùng cha mẹ chị ở trong thành Zurich, chuyện như thế càng không thể."Không hổ là Ham Eun Jung, xem ra nghĩ lừa cô cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.""Nói nhảm nói đủ rồi?" Chị tính cắt đứt điện thoại di động, muốn tra Dong Gun hắn không dễ dàng sao?"Ha ha. . . . . ." Trong điện thoại truyền đến tiếng cười hả hê "Cô Ham, chắc là tân hôn vui vẻ chứ? Tôi nghĩ cô dâu giống như không tốt chút nào."Tay đè nút tay bỗng dừng lại, âm lãnh nói ra "Mày nói cái gì?" (đổi xưng hô nhe cho giống lão đại tí :v)"Eun Jung, cô dâu của cô đang ở trong tay tôi, cô tin không" Bồn tắm hào hoa an tĩnh vang lên tiếng vang, Taecyeon và đám người vừa mới ra ngoài trong vòng ba mươi giây đã chạy đến, lại thấy một phòng bị đổ nát, điện thoại đắt giá bị chia năm xẻ bảy trên mặt dất.Bọn họ sợ đứng ở nơi đó, không dám động.Đi theo Eun Jung rất lâu, chị đều lạnh nhạt chưa từng giận như thế, chính là loại lãnh huyết có thể làm người ta chết rét mà hôm nay như ngọn núi lửa bộc phát, có thể không hù bọn họ sao? Tại sao chủ nhân nhận điện thoại mà có thể thành như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"Eun Jung, thật sự là hắn?" Jang Woo mặc quần áo tử tế sang đây xem trên mặt đất cái bồn hoa Ham đại tỷ mới đá hư, đóa hoa màu hồng đáng thương nằm trên đất. Chậc chậc, hỏa khí không phải bình thường đâu!Jiyeon, chỉ có em mới có thể làm cho người phụ nữ lãnh khốc như vậy thành ra thế này.Không có trả lời Jang Woo, hai tay hắn nắm thành quyền, thần sắc khó phân biệt, thanh âm như roi, hung hăng quất lại đây, "Thông báo Alger."Alger là thủ hạ tinh mật nhất tổ chức tình báo của Eun Jung, bọn họ phụ trách tất cả công tác tình báo, có thể không khoa trương chút nào nói, chỉ có bọn họ không muốn biết chuyện, không có chuyện bọn họ không tra được. Nhận được mệnh lệnh Taecyeon liên lạc hắn.Chị nghĩ trước kia người phụ nữ này cố chấp trốn không muốn gặp chị cũng không nghĩ đến Dong Gun có thể tra ra hành tung của bọn họ mà đi theo tới đây, cho nên chị mới không có điều động khu tình báo."Tra, lập tức tra cho ta." Eun Jung ngẩng đầu lên, nồng nặc lạnh lẽo rót vào trong đôi mắt chị, cho dù ai nhìn thấy chị bây giờ cũng sẽ bị dọa sợ đến phát run, ít nhất, thủ hạ của chị toàn bộ cũng kinh hãi rồi."Đem thông tin 18 đời tổ tông nhà Lee Dong Gun cho ta, trong vòng nửa giờ ta muốn biết lai lịch của hắn. Bao gồm các giao dịch bẩn thỉu kia, thậm chí tối qua hắn ngủ với con đàn bà nào, toàn bộ truy ra cho ta." =))Eun Jung không có tâm tình, nhanh chóng sửa sang lại ống tay áo, đi ra ngoài.Jiyeon lúc tỉnh lại, cảm thấy đầu rất đau, tứ chi vô lực, nghĩ mở mắt ra, nhưng mệt quá, cổ họng của cô đau như lửa đốt, đột nhiên, một cỗ nước mát tràn vào môi của cô, cô đói khát uống, cổ họng cuối cùng cảm giác thư thái."Uống chậm một chút..., kẻo bị sặc." Giọng nam dịu dàng ở bên tai cô vang lên, hình như có chút quen thuộc, cô từ từ mở mắt, nhìn khuôn mặt người đàn ông từ mơ hồ đến nhìn rõ, thần trí chưa rõ ràng."Lee Dong Gun?""Rất tốt, thật vui mừng cô rốt cuộc nhớ tôi." Nụ cười lịch sự như vậy.Đầu cô hơi choáng, nhìn thấy mình nằm trong một căn phòng rộng rãi, ở trên chiếc giường mềm mại, cảnh sắc ngoài cửa sổ chỉ toàn là cây, đây là nơi nào? "Tôi...tại sao ở chỗ này?"Kì quái tại sao đầu của cô lại đau thế này, huyệt thái dương đau đến không chịu nổi."Là tôi mời cô tới làm khách ." Hắn lễ độ mỉm cười, đỡ cô từ từ ngồi dậy."Mời tôi?" Cô nhíu mày, không thể hiểu được. Cô làm sao đến được đây?"Đúng vậy, mời."Không đúng chỗ nào!? Jiyeon cúi đầu nhìn mình bộ lễ phục màu trắng chói mắt trên người, suy nghĩ từ từ quay lại, đúng rồi cô là từ trong hôn lễ chạy ra! Nhưng Eun Jung cũng không có đuổi theo?Lúc ấy cô chỉ biết cô không thể kết hôn cùng chị, cũng không dám, chỉ muốn đi. Cô kéo váy liều mạng chạy trên đường xa lạ mọi người đi qua đều dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô, nhìn bộ lễ phục tinh xảo, người phụ nữ đông phương, đào hôn sao? Thật là gặp khó nhưng cũng không có chú rể đuổi theo.Cô không để ý nhiều tới vậy, chạy đến nỗi giày cũng rơi ra nhưng không quay đầu lại.Sau đó có một chiếc xe màu đen cản cô, cô chưa kịp nhìn thấy người trên xe đã bị khăn tay trắng bịt miệng cô lại, sau đó cô mất đi ý thức."Cô nghĩ như thế nào?" Nếu tỉnh lại, thấy là Dong Gun, vậy hắn nhất định là chủ mưu rồi. Nhưng hắn bắt cô có mục đích gì đây?"Cô yên tâm." Hắn dịu dàng trấn an cô, "Tôi tuyệt đối sẽ không đối với cô như vậy ." Trên thực tế là hắn thật muốn cô, như thế nào cũng phải đợi đến khi Eun Jung xuất hiện mới nói.Hắn đang trên đường thì nhận được tin tức, nói Eun Jung hôm nay cử hành hôn lễ, nhưng bọn họ ở bên ngoài hiện trường hôn lễ mấy cây số cũng chưa có biện pháp tiến thêm một bước.Ham Eun Jung người phụ nữ này. Quả nhiên không thể xem thường.Thật may là, hắn làm việc cho tới bây giờ đều là chuẩn bị vạn toàn, hắn tin tưởng bất cứ chuyện gì cũng sẽ có chỗ sơ hở. Cho nên, hắn không cam lòng rời đi, chờ ở hiện trường bên ngoài hôn lễ.Hắn không có nghĩ đến, Jiyeon thế nhưng lại từ trong hôn lễ chạy ra, hơn nữa Eun Jung cũng không có phái người tới đuổi theo, đây không phải là trời chiều lòng người sao? "Anh bắt tôi đến đây, rốt cuộc là sao?"Dong Gun nhìn cô ánh mắt thành khẩn "Jiyeon tin tưởng tôi, tôi không muốn tổn thương cô, nhưng tôi có một món nợ nhất định phải đòi Eun Jung rõ ràng nhưng người phụ nữ này quả thật là tường đồng vách sắt, căn bản không có biện pháp động đến cô ta. Chỉ có cô và đứa bé mới là nhược điểm của cô ta."Muốn bắt cóc Ham Eun Na căn bản là chuyện không thể nào, cho nên hắn chỉ hướng cô mà xuống tay."Đứa bé?" Jiyeon nghe được Dong Gun nhắc tới đứa bé, tim đau xót, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào ngay trước mắt thoáng qua, trời ạ, cô làm sao có thể quên mất Na Na? Cô đã đồng ý với con, muốn cùng nó vĩnh viễn không xa rời nhau đấy!Ở trong hôn lễ, cô cứ như vậy chạy ra, con bé làm thế nào? Làm thế nào? Có khóc hay không hả ? Dong Gun hắn muốn làm gì?"Con gái của tôi đâu? Anh đã làm gì với con tôi?" Cô chỉ quan tâm tới con, có phải bị bọn họ bắt không?"Cô yên tâm." Hắn từ trào cười cười, "Con gái Ham Eun Jung, chúng tôi không có bắt." Trên thực tế là bọn hắn căn bản không bắt được, nếu như hôm nay không phải Jiyeon chạy đến, cả cô cũng không bắt được."Vậy anh bắt tôi , lại có ý gì?" Jiyeon cảm thấy hắn thật sự là điên rồi, lúc này hắn lại cười?"Tôi đối với chị ấy mà nói, một chút ý nghĩa cũng không có! Nếu như anh điều tra tìm hiểu rõ, nhất định sẽ biết giữa tôi và chị ấy, ân oán không phải vài ba lời nói được rõ ràng , hiện tại tôi lại như vậy chạy đi, chị ấy hận chết tôi! Làm sao có thể uy hiếp được?""Là thế này phải không?" Hắn nhìn chằm chằm cô nhìn kĩ từng vẻ mặt của cô "Theo tôi biết Eun Jung rất thích cô. Hơn nữa còn thích đến không dừng được." Nếu như không thích, lấy ở đâu hôn lễ hôm nay? Nếu như không phải là thật ưa thích như vậy, người phụ nữ kia sao có thể không truy cứu việc cô làm cho chị ta mất mặt trước mọi người?Lòng của cô đang nghe lời của hắn thì đột nhiên giật mình, vội lên tiếng phủ nhận nói: "Làm sao có thể, anh nhất định đã lầm.""Cô không cần cùng tôi tranh luận cái này." Hắn giơ tay, ngăn trở lời nói của cô "Cô có quan trọng hay không, mấy ngày nữa có thể biết.""Mấy ngày nữa?" Có ý gì? Nhưng mà chẳng lẽ cô đã ngủ ở chỗ này mấy ngày sao? Không được, cô phải đi về nhìn con, cô không biết Eun Jung sẽ làm gì cô nhưng cô cần phải trở về tìm con."Nếu như, cô ta dám một mình xuất hiện tại nơi này, như vậy, cô cảm thấy cô có quan trọng đối với cô ta hay không?" Hắn cười, tự tin vô cùng. Lần này, hắn thật sự chuẩn bị tôt mới được. Ham Eun Jung, ngươi cũng có lúc rơi vào tay tôi hơn nữa là vì một người phụ nữ."Dong Gun tôi với anh không thù không oán, ân oán giữa các người tôi không liên quan anh vì sao đối với tôi như vậy?"Cô tức giận ra tiếng. Chuyện của hắn cùng Eun Jung sao lôi cô vào? Cô căn bản cũng không muốn dính líu quá sâu, như vậy sẽ làm mình vạn kiếp bất phục!"Jiyeon. . . . . . Em biết không?" Cô tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho ánh mắt của hắn mê ly, đưa tay muốn lau gò má ửng đỏ của cô, lại bị cô né tránh, "Thật ra thì, tôi thích em." Hắn thở dài, "Chín năm trước, tôi đã thích em rồi." Khi thời khắc sinh mạng của hắn hắc ám nhất, cô giống như là một thiên sứ, đi vào trong sinh mệnh của hắn, mặc dù thiên sứ này làm hắn tức giận muốn hộc máu nhưng mấy năm qua hắn không quên được cô.Cô rõ ràng thất kinh, sợ đến muốn chết, lại tuân thủ không có gọi điện thoại đi ra ngoài, cũng không có nói cho bất luận kẻ nào chuyện đã xảy ra trong phòng rửa tay. Nhưng phía sau hắn dùng hết quan hệ cũng không tìm được cô.Mãi cho đến lần trước ở vũ hội Lee gia gặp lại lần nữa, hắn đối với cô lần nữa khuynh tâm rồi. Hắn thích cô tinh khiết, thích cô rõ ràng rất mảnh mai nhưng trong mắt lại có kiên cường.Đáng tiếc, cô tại sao muốn là người phụ nữ của Ham Eun Jung, thật là không thể tha thứ."Anh. . . . . . Làm cho người ta ghê tởm." Jiyeon chưa bao giờ biết ghét hành động của một người như vậy. Dù là trò chơi biến thái Eun Jumg là một người tài giỏi nhưng chị ít nhất chưa bao giờ che giấu mục đích của mình, sẽ không hèn hạ như hắn."Ghê tởm? Tôi có chạm qua em sao? Y phục của em còn mặc trên người, thiết bị truy tìm trên người tôi còn chưa lấy ra." Hắn chỉ cũng chỉ là dẫn cô đến nơi mà vệ tinh không tìm ra mà thôi. "Chờ tôi giải quyết xong Eun Jung chúng ta có thể ở cùng một chỗ, tôi có thể dẫn em đến một nơi không ai biết chúng ta, vĩnh viễn ở chung một chỗ, không có ai tách chúng ta ra."Kẻ điên, Dong Gun nhất nhất định là người điên. Một người bị thù hận che mất tâm trí. Cô làm sao ngu như thế, trước kia còn nghĩ hắn là người ôn hòa chứ? Hắn căn bản là điên rồi.Eun Jung, chị sẽ đến không? Chị sẽ đến cứu em sao? Thật ra thì, em tình nguyện chị không tới, vì vậy người đã điên rồi, chị nếu quả như thật một thân một mình đến, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ rất nguy hiểm.Nhưng ở tại thời khắc như vậy, ở sâu trong đáy lòng cô có một thanh âm rõ ràng cho cô biết, chị nhất định sẽ tới.Dù chị đã từng hành hạ cô khổ sở nhưng hôn lễ cô lại cứ thế mà bỏ chị đi.Đây là một ngôi biệt thự ở Zurich nằm ở gần đông nam của Pháp, trong một cái trấn nhỏ, nằm trong rừng sâu, khó trách thủ hạ của chị mất một phen mới tra ra được.Khi Eun Jung đứng ở trong sảnh rộng, khuôn mặt trầm tĩnh, so với ánh trăng trong mùa đông này còn lạnh hơn, một thân quần áo màu đen, thân thể cao lớn rắn rỏi giống như một quốc vương cao ngạo đang dò xét lãnh địa của mình, hoàn toàn không có khẩn trương và lo lắng."Eun Jung, cô quả nhiên thật can đảm. Không hổ là ám dạ chi thần làm cho người ta hồn bay phách lạc." Dong Gun ngồi ở lầu hai thấy Eun Jung một mình đến hơn nữa không sợ hãi thủ hạ của hắn đang soát người chị ta, thật can đảm, dám một mình tới địa bàn của hắn. Hắn thoải mái vỗ tay một cái, trên mặt cười hả hê.Cả tòa biệt thự, bao gồm đại sảnh, lầu trên lầu dưới, trong ngoài, khắp nơi đều là thủ hạ của hắn, tất cả đều nắm vũ khí tân tiến nhất, lợi thế của hắn đang ở trước mắt, điều này làm cho tâm tình của hắn vô cùng tốt.Lần này, hắn hạ quyết tâm đánh cuộc, hôm nay nhất định phải Eun Jung chết không có chỗ chôn."Lời nói gì cũng đã nói hết rồi." Khi Eun Jung nhàn nhạt mở miệng, "Tao đã làm theo yêu cầu của mày, tao muốn thấy cô ấy trước.""Cô sảng khoái, tôi dĩ nhiên cũng không thành vấn đề." Hắn vỗ tay phát ra tiếng, lập tức có người đi dẫn người.Jiyeon bị mang đi ra thì trên người lại vẫn mặc lễ phục hôn lễ ngày đó, bởi vì cô cự tuyệt Dong Gun trừ ăn uống để giữ mạng nhỏ của mình về gặp con gái cái gì cô cũng từ chối. Sắc mặt tái nhợt có chút tiều tụy, tinh thần quá tệ.Khi cô đứng ở cầu thang nhìn thấy có một mình Eun Jung đứng ở vòng vây của cường địch mà hốc mắt đau xót, nước mắt cứ như vậy chảy xuống... Chị đã đến rồi! Trong lòng rõ ràng biết chị sẽ đến nhưng khi thấy chị lúc này lòng của cô trở nên chua chát, vừa đau khổ vừa ngọt ngào.Còn hận cái gì? Còn do dự điều gì nữa?Người phụ nữ kia vì cô một thân một mình đi vào hang cọp, nơi này khắp nơi đều là mãnh thú ăn thịt người, chị rõ ràng biết lại chỉ đi một mình, chị không đánh lại nhiều người như vậy nhưng chị lại đến.Chỉ vì, cô ở chỗ này. . . . . .Người phụ nữ như Ham Eun Jung có lẽ cả đời này, chị vĩnh viễn sẽ không vì tổn thương ban đầu mà nói xin lỗi với cô nhưng cô không còn hận nữa, vào lúc này cô không hề hận chị nữa...Cô không có ích lợi gì, không có cốt khí không có kiên trì nhưng cô không hận chị nữa.Ba năm quả rất dài, cô tự gạt mình thật ra cô không quên được chị, không có cách nào, người phụ nữ này cô biết là đang tồn tại như thế nào.Cô còn yêu chị, không cách nào khống chế yêu chị, coi như tình yêu này cô dùng hận để che nhưng không che giấu được! Cho tới hôm nay nhìn chị đứng đo lòng cô không còn nghi ngờ gì, dù do dự trong hôn lễ nhưng giờ phút này đã tan biến.Tầm mắt của bọn họ, quấn quít ở chung một chỗ thật chặt, thiên ngôn vạn ngữ, cũng ở trong ánh mắt đó."Ham Eun Jung, người cô đã gặp được, hoàn hảo không thương tổn gì, bây giờ không phải đến phiên cô sao?" Dong Gun cười, giọng nói hưng phấn, hắn nghĩ mơ ước gần mười năm hôm nay rốt cuộc sắp thực hiện, vào giờ phút này, nhiệt huyết sôi trào."Mày đã cho tao phần đại lễ này, như vậy tao cũng nên trả lại mày đúng không?" Eun Jung chợt bình tĩnh mở miệng."Cái gì?"Eun Jung xuống tay, đè đồng hồ đeo tay của chị xuống một giây kế tiếp, cửa đại sảnh liền bị đá ra. Các huynh đệ của chị đi vào, từng người trên mặt đều mang theo hơi thở lạnh lùng tàn nhẫn, trên tay đều là vũ khí mà phía trước là..."Anh Seung Ho?" Jiyeon kinh ngạc nhỏ giọng hô ra ngoài, cô không nghĩ tới lại có thể biết ở chỗ này nhìn thấy anh. Giật mình giống cô còn có Dong Gun, sắc mặt của hắn trở nên xanh mét khó thể mà cười được."Dong Gun, làm sao con lại ở chỗ này?" Mẹ Yoo nhìn cháu bên ngoại thì cũng cả kinh, bà vốn cho rằng người cháu này từ 9 năm trước đã không có, hôm nay lại nhìn thấy ở đây.Nhưng là, chứng kiến tới Jiyeon bà đồng thời cũng tức giận: "Park Jiyeon, cái người sao chổi này tại sao Yoo gia xui xẻo lại đụng phải cô? Còn không bảo người phụ nữ của cô thả chúng tôi?""Mẹ, đừng nói nữa có được hay không?" Seung Ho không biết nên vui hay nên mừng, anh chưa bao giờ nghĩ họ lại đối mặt dưới tình huống này.Những người khác cũng sợ không dám ra tiếng, chị của Seung Ho một nhà ba người ôm chặt nhau. Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mà tiểu cô nương kia thấy Jiyeon cũng trợn tròn đôi mắt.Mẹ Yoo nói lời này làm cho cả người Eun Jung càng thêm băng lạnh, mà Jiyeon không phản bác lời của mẹ Yoo, cũng không cần thiết nhưng mẹ con nhà chị Tuyền, ba người... (Tuyền là nv nào au chợt quên mất 😬)"Ham Eun Jung, mày là có ý gì?" Rất khó an ổn nữa Dong Gun đứng lên đi xuống cầu thang hung hăng chất vấn, thủ hạ của hắn áp giải Jiyeon đi theo cùng."Cái người này, thông minh sao lại không biết chứ?" Eun Jung thu hồi ánh mắt lạnh lẽo của mình sau đó nói: "Sáu đổi một, mày được lợi rồi.""Mày quả nhiên, ngoan độc!" Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Eun Jung lại điều tra hắn, đem người thân của hắn đến trao đổi. Chỉ là..."Mày cũng đừng nghĩ! Bọn tao đã đợi chín năm, thù diệt bang hội tao không thể không báo, hôm nay cơ hội đến tao làm sao có thể buông tay!" Năm đó vì giao dịch ma túy sự tham gia của Eun Jung làm bọn họ không đề phòng, bị một người khác bang phái giết chết rồi.Nếu như không phải hắn trốn được ở biên giới không thì đã thành quỷ ở diêm vương điện rồi."Mày cảm thấy mày có bao nhiêu hi vọng?" Eun Jung lắc đầu một cái, vì cái người không nhìn rõ tình thế của mình. Trên đời này có thể đấu cùng Eun Jung chị còn chưa có ra đời."Mặc dù người bên ngoài bị mày giết chết, chỉ là mày nhìn kỹ một chút, tao chỗ này còn có bao nhiêu người." Nơi này, hai trăm người, coi như Eun Jung lợi hại hơn nữa, không tới một giây, cũng bảo đảm hắn biến thành tổ ong vò vẽ."Mày xác định mày không làm giao dịch này?" Eun Jung nhàn nhạt mở miệng. Chị biết, Dong Gun đối với người thân của mình có chút tình cảm, dù sao năm đó hắn cùng đường không có liên lụy người thân của mình cho nên chị mới đem hết bọn họ đến đây làm lợi thế ình.Có lẽ bọn họ vô tội nhưng chị mặc kệ chỉ cần bảo đảm Jiyeon an toàn, chuyện gì chị cũng sẽ làm. Bắt mấy người bọn họ thôi mà coi là gì?Chị không nghĩ là người thân của Dong Gun lại là nhà Yoo Seung Hoo. Yoo Seung Hoo, lại dám dòm ngó người phụ nữ của chị, món nợ này chị hôm nay sẽ đòi lại một lần!"Tuyệt không!" Thành công rõ ràng đang ở trước mắt, hắn làm sao có thể buông tha? Hắn chết cũng sẽ không buông tha."Đáng tiếc." Eun Jung nhanh chóng từ bên mình, Sung Min móc ra cây súng lúc chống đỡ trên cái ót của Seung Hoo "Nếu không đạt được thỏa thuận chung vậy thì không bằng tap giúp mày chọn lựa. "Cạch" một tiếng, chốt an toàn đã mở ra."Không thể!" Âm thanh bén nhọn ngăn cản từ Jiyeon, tròng mắc sắc bén của Eun Jung híp lại hung hăng trừng cô."Ham Eun Jung, chị không nên như vậy!" Cô không ngừng lắc đầu, mang theo vài phần cầu khẩn, "Anh Seung Hoo cũng không có làm gì sai, chị bỏ qua cho cả nhà bọn họ.""Em vì bọn họ mà cầu cạnh?" Lời nói như từ trong kẽ răng của Eun Jung rít ra."Đúng vậy, xin chị đừng giết anh ấy." Cô thiếu Seung Hoo quá nhiều không thể đền đáp tình nghĩa này, càng không thể để cả nhà họ vì cô mà mất mạng, cái giá quá lớn.Chị nhìn cô, tròng mắt thâm trầm."Ha ha, Ham Eun Jung, người phụ nữ của mày lại vì người đàn ông khác." Dong Gun thấy như thế điên cuồng cười to.Eun Jung súng trong tay, càng nắm càng chặt."Dong Gun, mày xác định sáu mạng người nhà họ Yoo, mày có thể hoàn toàn không quan tâm?" Thủ hạ của chị, đem sáu người nhà họ Yoo tới trước mặt, súng đồng thời chống đỡ lên cái ót bọn họ.Bởi vì sợ, cô gái nhỏ khóc không ra tiếng, mà mẹ Yoo dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Jiyeon.Tiếng cười cuồng vọng rốt cuộc dừng lại, Dong Gun cứng ngắc, chần chừ.Hắn làm sao có thể không quan tâm? Khi còn bé, trong nhà quả thật rất không tốt, dì thường giúp đỡ bọn họ, sau khi bọn họ đi Thái Lan, cha mẹ nhiều năm sau qua đời, dì là người thân duy nhất của hắn cho nên năm đó nếu không còn đường lui hắn cũng không muốn liên lụy bọn họ! Thù hận của hắn hắn không bỏ được, nhưng nếu muốn hi sinh cả nhà dì hắn thật....không xuống tay được.Han Eun Jung người này, thâm sâu không lường được, sẽ không ai biết bước kế tiếp chị ta muốn làm cái gì, hắn không dám cầm sáu mạng người để đánh cược."Đã suy xét kỹ sao?" Khẩu súng mở ra thanh âm, kích thích màng nhĩ của hắn, hắn một thanh kéo Jiyeon qua, dùng súng chống đỡ huyệt Thái Dương của cô "Người phụ nữ của mày, mày không phải đã mặc kệ mạng nhỏ của cô ấy chứ?""Cho nên, tao với mày trao đổi, sáu đổi một."Tình thế, tựa như có lẽ đã rất rõ ràng rồi. Bọn họ cũng bắt được đối phương muốn hại, không được phép suy tính lâu, hắn cắn răng một cái, "Được." Quá trình trao đổi, đều là trầm mặc.Sau khi trao đổi con tin, Dong Gun cười to ra ngoài "Ham Eun Jung dù mày có thông mình cũng không ngờ xung quanh biệt thự này được chôn bom chứ?"Hắn lấy hộp điều khiển ti vi ra, đồng thời phân phó thủ hạ đem người nhà của dì hắn lên lầu cuối đi máy bay trực thăng, chỉ có Seung Hoo sống chết không chịu đi, cậu ta bị thủ hạ của hắn kéo phía sau."Tao hôm nay gọi mày tới, chính là muốn cùng mày chết." Hắn tự tay chỉ bên trong phòng hơn hai trăm người, "Những thứ này đều là thủ hạ trung thành nhất của tao, chính là chết, cũng nguyện ý theo tao! Hôm nay, xem ra cuối cùng người thắng là tao, ha ha. . . . . ."Không có ai thấy Sung Min hành động, kéo Seung Hoo trở lại, chống súng vào đầu cậu ta đứng ở bên cạnh Eun Jung."Ham Eun Jung, mày không coi trọng chữ tín." Dong Gun giận đến hai mắt đỏ lên, cầm hộp điều khiển ti vi trong tay, tay cũng phát run."Đối với người như mày, không có cần thiết coi trọng chữ tín.""Seung Hoo tại sao không nghe lời anh, nhất định phá hư chuyện của anh?" Chỉ cần tay hắn nhấn nút một cái tất cả mọi người đều chết gồm cả Ham Eun Jung."Anh họ, xin lỗi em không thể để Jiyeon một mình ở chỗ này." Seung Hoo thờ ơ lắc đầu quay đầu nhìn sắc mặc tái nhợt của Jiyeon: "Jiyeon em không sao chứ?""Anh Seung Hoo, anh không nên...."Jiyeon rất muốn nhắm mắt lại, nhưng cô sợ, sợ Eun Jung thật sẽ giết anh ấy, cô không thể nghĩ ra anh Seung Hoo và Dong Gun có quan hệ như vậy, không trách được lần đầu tiên thấy hắn cô cảm giác quen thuộc thì ra máu mủ không xóa được!Tại sao để bọn họ gặp nhau trong tình cảnh này? "Như vậy cùng đi gặp Diêm vương thôi. Loại bom này có thể phá hủy cả ngọn núi, tất cả đều phải chết!"Không bằng mày ấn thử đi?" Eun Jung hung ác nhìn chằm chằm Seung Hoo, sau đó quay người lại nhìn người đàn ông đã điên cuồng nhẹ giọng đề nghị."Mày có ý gì?""Đúng là có ý, bom của mày đã bị chúng tao hủy rồi." Một nhóm người đi vào trang phục màu đen "Chủ nhân đã xử lí sạch sẽ rồi." Cầm đầu là một người đàn ông tóc vàng cung kính báo cáo với Eun Jung."Không thể nào! Không thể nào!" Dong Gun điên cuồng theo nhấn hộp điều khiển ti vi trong tay, nhưng không có phản ứng, một chút phản ứng cũng không có.Hắn một thanh ném xuống giơ súng hướng bọn họ bắn tới, thủ hạ của hắn cũng đi theo nổ súng. Eun Jung một tay che chở Jiyeon, lui ra ngoài.Nhất thời, bên trong biệt thự là một mảnh hỗn chiến.Jiyeon không nghĩ tới, Eun Jung sau khi cứu cô trở lại, cũng không có đưa cô về Zurich mà dẫn cô về nước.Ngày đó anh Seung Hoo bị bọn họ đưa về, nhưng cô không gặp lại anh nữa. Cô rất lo lắng. Nhưng Eun Jung không để cho cô gặp chị, đối với cô cũng lạnh nhạt, không thèm nói chuyện với cô.Cô cảm thấy chị đang giận cô, tức đến không muốn nói chuyện! Có không? Giận cái gì đây? Nếu chị nguyện ý mạo hiểm tính mạng cứu cô vậy hẳn không giận chuyện cô chạy khỏi hôn lễ chứ?Nhưng chị không muốn gặp cô, cô không có cách nào. Nhưng cô lo lắng cho Na Na không biết lám sao.Sau giờ ngọ ánh mặt trời rực rỡ nhưng cô không ngủ được, cho nên đi xuống lầu muốn ra vườn hoa. Ngón tay mơn trớn cầu thang, đi xuống, lòng cô cảm khái, căn nhà này là nơi nhiều nước mắt và khổ sở nhưng nhiều năm qua cô vẫn ở đây.Nhưng khi cô vừa đi đến cửa, Jun đã đi ra ngăn cô: "Tiểu thư, hiện tại không thể ra bên ngoài, xin về lầu nghỉ ngơi đi.""Jun tại sao không thể ra ngoài?" Jiyeon nhìn người đàn ông thái độ qua bao nhiêu năm cũng không thay đổi. Cô không muốn đi đâu chỉ ra vườn hoa không được sao?"Tiểu thư, tối nay đi! Chủ nhân ở bên ngoài không có tiện." Anh chỉ có thể nói như vậy.Làm cái gì? Ham Eun Jung tên khốn kiếp này, thấy cô không nói còn chưa tính hiện tại chị ở bên ngoài cô cũng không thể đi ra quấy rầy, được rồi không đi thì không, có gì to tát chứ!Xoay người đi lên lầu nhưng một chân vừa đặt lên thấy bóng dáng quen thuộc từ máy theo dõi thoáng qua, cô thấy Seung Hoo và Eun Jung !"Tôi không đi, các người buông tôi ra. Tôi muốn tìm người" Ngày đó trong mưa bom lửa đạn, anh bị cái người có thể so sánh như một người bộ đội đánh anh ngất xỉu, sau đó tỉnh lại biết mình về nước, hơn nữa bị giam cầm ở một nơi xa lạ.Mỗi ngày đều có người đưa thức ăn cho anh nhưng anh không thể rời khỏi phòng nửa bước, nhưng hôm nay người đàn ông lạnh lẽo đó nói với anh anh có thể đi. Sau đó mạnh mẽ kéo anh ra ngoài.Sau khi ra khỏi đó, một đường nhìn thấy biệt thự, có phải Jiyeon và người phụ nữ đó ở đây không? Nghĩ đến khả năng này anh nguyện không đi.Tình cảnh ngày đó anh thật lo lắng cho Jiyeon có bị sao không? Không có tận mắt thấy cô, anh không yên lòng.Nhưng cái người đàn ông cao lớn không để ý đến anh vẫn áp giải anh ra cửa.Sau đó anh nhìn thấy một chiếc xe đi thẳng vào, anh dùng hết hơi sức chạy vọt tới, hộ vệ áo đen không nghĩ tới Seung Hoo có sức lực lớn vậy, xe ngừng lại, Eun Jung chậm rãi hạ cửa xe xuống, tỉnh táo nhìn người hộ vệ kia lập tức lui xuống."Cô Ham." Seung Hoo không gọi tên của anh, cũng không có xưng tổng giám đốc như ở công ty."Tôi hi vọng cô có thể để tôi gặp Jiyeon." Trước mặt Eun Jung không có ai có thể phách lối được. Huống chi Seung Hoo luôn tao nhã lịch sự như thế.Tròng mắt Eun Jung đen nhánh thoáng qua chút phức tạp, ngón tay của chị đang lật tài liệu nhẹ nhàng lướt qua, nhàn nhạt mở miệng "Cô ấy không muốn gặp anh, anh đi đi!" Không đi chị xác định không bỏ qua cho cậu ta nữa.Nếu chị đã nguyện ý thả đi cậu ta không nên trở lại khiêu khích chị."Cô không phải là cô ấy, không có quyền thay cô ấy trả lời." Seung Hoo thái độ kiên trì.Chị đưa tay mở của xe đi ra đứng trước mặt Seung Hoo, suy nghĩ sâu xa nói: "Tôi đề nghị anh nói rõ ràng lại, rất nhiều chuyện không phải có tiền có thể giải quyết được""Tôi chỉ muốn xác nhận thấy cô ấy không sao là được rồi." Seung Hoo vẫn không muốn buông tay."Cô ấy là người của tôi, tốt nhất không liên quan đến anh.""Cô ấy đối với tôi mà nói rất quan trọng, chúng tôi cùng nhau lớn lên, Jiyeon đơn thuần là một cô gái vui vẻ. Ân oán giữa các người, tôi không có tư cách nói, nhưng nếu như cô ấy ở cùng một chỗ với cô không vui, tại sao không buông tay để cô ấy đi?"Một khẩu súng đen nhánh chống nơi mi tâm của cậu ta, dịu dàng nói nhỏ: "Nói tiếp đi tôi còn muốn nghe.""Bởi vì tôi thích cô ấy, nếu như thứ cô ấy cần, cô không thể cho cô ấy thì tôi có thể. Tôi sẽ quý trọng cô ấy, hi vọng cô ấy có thể sống hạnh phúc." Không sợ họng súng lạnh lẽo, Seung Hoo nói."Cạch" một tiếng mở chốt an toàn ra, Eun Jung híp mắt lại, ngón trỏ sảo động, chỉ cần một cái, Seung Hoo ngày mai không thấy mặt trời."Còn có lời gì phải nói sao?" Eun Jung bên môi nâng lên nụ cười lạnh, chị vốn nghĩ bỏ qua cho cậu ta. Kết quả cậu ta dám trước mặt chị mà thổ lộ tình cảm."Không có." Seung Hoo nhắm mắt lại, một người phụ nữ như vậy, nếu quả như thật muốn giết anh, anh căn bản tìm không thấy lối ra nửa bước. Chỉ là, anh hy vọng Jiyeon có thể sống khá hơn một chút mà thôi. Dù cô chưa từng cho anh cơ hội làm chăm sóc cô."Rất tốt." Chị từ từ giơ ngón tay, động tác cố ý chậm chạp, chị ngược lại muốn nhìn một chút, một người đàn ông có thể hi sinh vì tình yêu, đang đối mặt với cái chết sẽ có nét mặt ra sao."Ham Eun Jung, không thể." Giọng nữ mềm mại mang theo khẩn trương, ở chỗ không xa vang lên. Thấy một màn như vậy, Jiyeon mới hiểu được, Jun không để cho cô ra ngoài là vì nguyên nhân này.Anh Seung Hoo, sao lại chỗ này, mà Eun Jung ...Cặp mắt mang theo kiên định, từng bước đi đến gần chị."Jiyeon, em không sao chứ!" Thấy người phụ nữ làm cho anh lo lắng vô cùng, Seung Hoo cũng yên tâm. Jiyeon vẫn tốt."Anh Seung Hoo. . . . . ." Jiyeon đáp lại anh ta một nụ cười, đi thẳng tới trước mặt Eun Jung : "Eun Jung , chị không giết anh ấy.""Em lại dám vì người đàn ông khác? Thế nào? Không nỡ để cậu ta chết sao?" Con ngươi màu đen của Eun Jung trở nên hời hợt, thái độ ngày càng bình tĩnh."Đúng, anh ấy không thể chết được.""Em chạy khỏi hôn lễ là vì cậu ta sao?""Jiyeon, em. . . . . ." Seung Hoo hiểu rõ ngày đó sao lại thấy cô mặc áo cưới trắng, thì ra bọn họ đã kết hôn. Nhưng Jiyeon tại sao....Không phải! Nhưng Jiyeon vào thời khắc này không thốt nên lời. Ánh mắt của chị thật đáng sợ, như là muốn đem người ta cắn nuốt đáng sợ."Trả lời không được? Vậy là em thích cậu ta?" Cho nên lúc cuối cùng ở buổi lẽ cô không muốn ở bên cạnh chị. Vì người đàn ông khác mà lẩn trốn chị?Không phải vậy, không phải vậy. Người trong lòng cô rõ ràng là chị, chị sao lại nghĩ cô thích anh Seung Hoo đây? Chị thông minh như vậy sao không nhìn ra, cô vẫn thích chị?"Eun Jung , để cho anh Seung Hoo đi. Em sẽ ở bên cạnh không rời khỏi chị.""Jiyeon, em không cần như vậy, nếu như ở bên cô ta không vui, hãy đi cùng anh được không?" Nếu quả thật thích một người, làm sao có thể không muốn cùng anh nắm tay đi? Jiyeon có phải đã quá rõ ràng rồi không?"Vĩ đại như vậy? Vì cậu ta em không cần sự tự do của mình?" Giơ tay đẩy cô ra, súng lục khẽ nâng, cô lại dám trước mắt chị vì một người đàn ông khác, coi chị là gì chứ?Yoo Seung Hoo đáng chết! Đã sớm đáng chết rồi, chị không cần mềm lòng nữa!"Eun Jung , nếu như, chị thật muốn giết anh Seung Hoo thì giết em trước đi." Cô cầm súng lục từ tay chị hướng về phía giữa trán của mình, Jiyeon nhẹ nhàng mở miệng.Chị chưa bao giờ thấy Jiyeon kiên định mà mĩ lệ như thế nhưng lại vì người khác!Tất cả chung quanh đều an tĩnh lại rồi, mọi người đều bị khẩn trương kích thích mồ hôi lạnh toàn thân, bọn họ không cách nào tưởng tượng, chuyện kế tiếp sẽ ra sao."Jiyeon, em không nên như vậy." Seung Hoo muốn đi tới lại bị người ta kéo lại không nhúc nhích. Anh sao có thể để Jiyeon vì anh mất mạng? Người phụ nữ này có phải là thích cô ấy không, nếu không sẽ không đem người nhà của bọn họ ra đi cứu Jiyeon.Nhưng Jiyeon? Có phải không cam tâm tình nguyện sống ở bên cạnh chị ta? Đây là loại nghiệt tình gì đây? Tại sao anh cứ lún vào?Nhưng không có người trả lời vấn đề của anh, bọn họ ở giằng co. Giữa bọn họ không có ai có thể tan ra để đi vào."Em dùng mạng của mình để đổi mạng người đàn ông khác?""Vâng" Mười ngón tay nắm thật chặt súng lục, cô biết, trước mắt người phụ nữ này thật muốn giết anh Seung Hoo, cô chỉ có thể dùng mình để đánh cược.Không sai, cô đang đánh cuộc tình cảm của Eun Jung dành cho cô! Cô biết chị thương cô! Nhưng cô không muốn người khác vì mình mất mạng.Eun Jung nhìn cô, vẻ mặt của chị rất an tĩnh. Lại đem đến mọi người áp lực cường đại chưa bao giờ có. Ai cũng không nói lời nào, ai cũng không dám có động tác, ngay cả tiếng hít thở, giống như cũng trở nên dư thừa. Cực lâu về sau, Eun Jung lại cười."Nếu như chị muốn có một người nhất định phải chết, giữa chị và cậu ta, em chọn người nào?"Tròng mắt Jiyeon mở thật to , lúc này, trong đầu cô trống rỗng, toàn thân cũng mềm nhũn, cô ngốc giống như bị rơi vào một ác mộng đáng sợ, cô không nói được gì. Ác mộng này quá sâu, cô không tỉnh táo lại!Ham Eun Jung, tại sao chị còn phải ép em như vậy? Chị biết rõ ràng . . . . . . Tại sao còn phải ép em?Từng giọt lệ rơi xuống, im lặng..."Park Jiyeon, em không có cách nào lựa chọn vậy sao? Em chính là hận chị như vậy sao?" Chị cúi đầu xuống ở bên tai của cô thì thầm nói: "Rốt cuộc làm sao để em có thể cam tâm tình nguyện sống cùng chị?"Rốt cuộc làm sao, em mới yêu chị?Eun Jung tới hôm nay mới biết, đối với cô mà nói, mình căn bản cũng không có giới hạn thấp nhất, chị đối với cô không nắm chắc cô đã sớm không thương chị.Sung Min hiểu lúc này Eun Jung muốn làm gì nhưng đã chậm... hắn dùng sức lực cả đời để nhào tới nhưng tiếng súng vẫn vang lên....Ngực của chị chảy máu, Sung Min liếc mắt nhìn sung huyết đỏ bừng muốn giành lấy súng trong tay Eun Jung nhưng không tới, phát súng kia vẫn bị chị nắm chặt không buông ra.Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, hô hấp muốn ngừng, ngay cả Seung Hoo sắc mặt cũng trắng bệch.Jiyeon môi đã trắng bệch như tờ giấy, chị tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể? Cô nghĩ đưa tay phủ vết thương của chị, nhưng cô không nhúc nhích được, một chút cũng không nhúc nhích được.Tại sao cảnh tượng giống nhau lại xảy ra lần nữa? Cô không phải muốn chị chết!Sung Min đỡ Eun Jung hướng về biệt thự, lại bị chị giơ tay ngăn cẳn, chị quay đầu nhìn cô dứt khoát nói: "Park Jiyeon em đi đi! Nếu như ở bên cạnh chị làm em khổ sở, làm em khó chịu, vậy thì em đi đi. Chị sẽ không cản em nữa."Cô giống như mất đi ý thức nghe âm thanh của chị ngước mắt nhìn chị nhưng không nghe chị nói gì."Nếu em còn muốn thấy Na Na thì liên lạc với Jun là được. Chị không muốn gặp em nữa. Từ giờ phút này, em đã thật sự tự do."Tại sao chị luôn chậm một bước? Chậm một bước đã là chân trời, mạnh mẽ bắt được nhưng vĩnh viễn không thuộc về mình.Nếu quả thật không thể yêu nữa, thì không cần! Bởi vì chị không thể làm cho cô hết khổ sở! Vậy thì để đau khổ lại cho chị gánh đi.-TBC-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com