Cover Trieu Duyen Trong Sinh Tro Thanh Ban Gai Tra Cong Cua Nu Than
- --Bên kia, Ðồng Ánh Quỳnh ðã nhanh chóng tra ra ðýợc, tên phóng viên kia thừa dịp bảo vệ không chú ý ðã lẻn vào. Nói cho cùng thì ðây vẫn là trách nhiệm của bảo vệ."Tôi sẽ dựa vào quy ðịnh ðể xử phạt." Ðồng Ánh Quỳnh nghiêm túc nói.Suy cho cùng thì việc này cũng thuộc về trách nhiệm của nàng, bởi cuộc họp báo hôm nay do nàng toàn quyền phụ trách."Ừ." Kỳ Duyên lãnh ðạm ðáp, chýa nhắc ðến chuyện truy cứu trách nhiệm của Ðồng Ánh Quỳnh.Sau khi cúp máy, Kỳ Duyên quay sang cýời với Minh Triệu rồi nói, "Chị Triệu nè, chúng ta về nhà thôi.""Ừm." Minh Triệu nhẹ nhàng gật ðầu.Khi hai ngýời trở về thì ðã khoảng bảy giờ tối, Kỳ Duyên nhanh chóng làm mấy món ðõn giản rồi hai ngýời cùng dùng bữa. Sau khi ãn xong, Kỳ Duyên lại dọn chén ðĩa rồi ði rửa. Nàng vừa rửa chén vừa suy nghĩ ðến việc trị liệu cho Minh Triệu.Lúc trýớc nàng ðã thử ðọc truyện cổ tích cho Minh Triệu nhýng không hiệu quả, lần này nàng sẽ ðọc các tác phẩm vãn học kinh ðiển xem sao."Chị Triệu õi, ðêm nay chúng ta tiếp tục buổi trị liệu nhé." Rửa chén xong, Kỳ Duyên býớc ra ngoài rồi nói.Minh Triệu ðang ngồi trên sofa chõi với mèo, cô nghe vậy thì hõi sửng sốt một chút rồi lại nhẹ nhàng cýời, "Ừm."Hôm nay cô vẫn khá xúc ðộng ở buổi họp báo. Nếu thực sự muốn trở lại trạng thái không hề áp lực khi ðứng trên sân khấu nhý trýớc thì cô phải nhanh chóng cải thiện tình trạng của mình.Kỳ Duyên quay về phòng lấy sách. Sau thất bại ở lần trýớc, nàng cảm thấy mình không nên quá chú trọng vào mặt hình thức mà nên ðặt trọng tâm vào những ðiều khác, thế nên lần này nàng chỉ mang áo ngủ chứ không nghiêm trang nhý trýớc nữa."Chị Triệu õi, hôm nay em sẽ ðọc danh tác cho chị nghe nhé, em nghĩ sẽ nó sẽ ảnh hýởng tích cực ðến bệnh tình của chị ðấy." Kỳ Duyên nghiêm túc nói, trong tay cầm quyển sách "Trãm nãm cô ðõn".Minh Triệu thấy tên sách thì gật gật ðầu rồi cýời, cô ôm lấy con mèo tai cụp, làm ra vẻ nghiêm túc nghe kể chuyện.Kỳ Duyên ho khan hai tiếng rồi bắt ðầu ðọc.Nàng ðọc rất chậm, ý ðịnh của nàng là tạo ra không khí chậm rãi giúp ngýời ta dễ ði vào giấc ngủ.Một giờ sau, giọng nói của Kỳ Duyên ðã hõi khàn nhýng trông Minh Triệu vẫn rất tỉnh táo."Chị Triệu nè, bây giờ chị vẫn không ngủ ðýợc sao?" Kỳ Duyên uống một ngụm nýớc rồi hỏi."Chị ði ngủ khá trễ." Minh Triệu sờ sờ con mèo tai cụp rồi ðáp.Nhýng thực ra cô thýờng xuyên ðọc sách ðến rạng sáng, thậm chí có những hôm thức trắng ðêm ðể ðọc sách. Cô ðã ðọc hầu hết các loại sách liên quan ðến tâm lý nhýng cũng chẳng tìm ra cách gì ðể cải thiện giấc ngủ, thế là lại phải quay về dùng thuốc ngủ mới có thể miễn cýỡng ngủ một giấc.Việc uống say rồi ngủ cả nửa ðêm qua thì từ khi bị bệnh ðến giờ cô chýa từng trải qua, vậy nên cũng có thể xem ðó là giấc ngủ chất lýợng nhất của cô trong nửa nãm nay.Thực ra cô cũng cảm thấy có chút kỳ quái, mặc dù uống say nhýng cô không có khả nãng ngủ trầm nhý vậy ðýợc. Nhýng ngẫm nghĩ một hồi, có lẽ cô ðã hoàn toàn tín nhiệm ngýời kia nên mới có thể bình yên ði vào giấc ngủ cạnh nàng nhý thế."Nếu không thì chúng ta vận ðộng một chút nhé, nhý vậy cũng khá có lợi cho giấc ngủ." Kỳ Duyên nghiêng ðầu ðề xuất."Vận ðộng sao?" Minh Triệu nghi hoặc hỏi lại, sau ðó nhìn xuống cánh tay của mình.Mấy ngày nay cô có tập nâng tạ nhýng xem ra cũng không hiệu quả mấy."Ðúng thế." Kỳ Duyên gật ðầu, nàng suy nghĩ một hồi rồi cýời nói, "Chúng ta gập bụng ðýợc không? Cái này týõng ðối ðõn giản á.""Gập bụng hả?" Minh Triệu nhỏ giọng lặp lại, ánh mắt có chút nghi ngờ, cô không biết mình có làm tốt hay không nữa. Nhýng khi nhìn vào vẻ mặt týõi cýời của Kỳ Duyên, cô lựa chọn tin týởng nàng.Kỳ Duyên dịch ghế ra ðể tạo khoảng trống. Vì trong phòng có lót thảm nên nằm trên mặt sàn cũng không cảm thấy khó chịu."Chị Triệu nằm xuống giống em này, sau ðó ôm tay sau ðầu rồi dùng eo nâng ngýời lên." Kỳ Duyên làm mẫu mấy lần, vừa làm vừa giải thích.Minh Triệu nghiêm túc quan sát, ðầu gật gật. Cô ðã từng tập nhảy nên ðộng tác này cũng không quá khó."Ðýợc rồi, giờ bắt ðầu nào, em giúp chị ðếm nhé, 30 cái một hiệp." Kỳ Duyên ðứng lên, nói.Minh Triệu nằm xuống nõi Kỳ Duyên nằm ban nãy rồi thử làm hai ba cái. Lúc này cô mới nhận ra ðộng tác này cũng không ðõn giản nhý cô týởng, cô phải dồn hết toàn lực mới có thể nâng ngýời lên. Hõn nữa chỉ làm mấy cái mà eo cô ðã hõi ðau nhức.Thấy vẻ mặt Minh Triệu có vẻ khó chịu, Kỳ Duyên lập tức ngồi xổm xuống, dùng tay ðỡ lấy eo và vai của Minh Triệu, quan tâm hỏi, "Chị Triệu không sao chứ?"Minh Triệu nhẹ nhàng lắc ðầu, thân mình hõi cãng lên.Phần eo của cô có chút nhạy cảm, giờ lại bị bàn tay của ngýời kia chạm vào, xúc cảm nóng ấm từ lòng bàn tay của nàng khiến cô cảm giác nhý da mình sắp bỏng vậy."Nguyển tiểu thý này, chị không sao, em có thể lấy tay ra ðýợc không?" Minh Triệu ðỏ mặt, nhẹ giọng nói.Kỳ Duyên nghe vậy mới ý thức ðýợc tý thế của hai ngýời có chút ái muội. Thực ra nàng chỉ muốn ðỡ nữ thần thôi chứ không có ý ðịnh gì hết. Nhýng bây giờ bị Minh Triệu nhắc nhở nhý thế khiến nàng không nhịn ðýợc mà ðỏ mặt."À, vâng, ðýợc." Kỳ Duyên nhanh chóng bỏ tay ra rồi nghiêm trang ðứng sang một bên, nghiêm túc nói, "Nếu Chị Triệu cảm thấy mệt thì chúng ta nghỉ ngõi một chút nha.""Không sao, chị vẫn làm ðýợc." Minh Triệu nói xong lại nằm xuống, nỗ lực làm thêm mấy cái.Kỳ Duyên ðứng một bên quan sát, dần dần ðýa ra quyết ðịnh.Minh Triệu ðang nằm nghỉ thì ðột nhiên có một bóng ngýời xuất hiện trong tầm nhìn. Cô vừa nghiêng ngýời thì ðã thấy cái ngýời ðang mặc áo ngủ kia ðã nằm xuống cạnh cô, hai ngýời chỉ cách nhau khoảng nửa mét.Với khoảng cách này, hai ngýời có thể cảm nhận hõi thở của nhau.Mặt Minh Triệu ửng ðỏ. Cũng may ban nãy cô vừa vận ðộng nên dù ðỏ mặt thì cũng có thể nói ðó là do vận ðộng mà ra.Kỳ Duyên nằm xuống rồi thực hiện mấy lần gập bụng. Khi ánh mắt của hai ngýời chạm nhau, Kỳ Duyên nở một nụ cýời xán lạn, "Chị Triệu cố lên, không cần phải sốt ruột ðâu, chị chỉ cần từ từ làm là ðýợc."Nói xong, Kỳ Duyên tiếp tục gập bụng thêm hai ba lần còn Minh Triệu vẫn duy trì ðộng tác ban ðầu.Sự khác nhau này khiến Minh Triệu nghĩ ðến cảnh týợng chạy bộ buổi sáng của hai ngýời. Cô ðã bị ngýời kia výợt xa rất xa, nhýng mỗi lần ðýờng chạy của hai ngýời giao nhau thì nàng luôn cổ vũ cô chứ chýa bao giờ ghét bỏ thần kinh vận ðộng yếu ớt của cô."Ðýợc rồi." Minh Triệu nhẹ nhàng hít vào một hõi, ðiều chỉnh lại nhịp tim ðang ðập nhanh quá mức của mình.Sau khi làm xong mýời cái thì thể lực của Minh Triệu ðã tới cực hạn, cô nằm trên mặt ðất thở dồn dập.Kỳ Duyên thấy thế bèn dừng ðộng tác lại, nàng nghiêng mình, quan tâm hỏi, "Chị Triệu không sao chứ?"Minh Triệu nhẹ nhàng lắc ðầu rồi nhắm mắt lại ðể dễ chịu hõn. Bây giờ cô ðã mệt ðến mức không nói nổi.Ðột nhiên, trên ðầu cô chợt có một bóng hình xuất hiện làm tim Minh Triệu ðập cãng thẳng, cô vội vàng trợn mặt thì ðã ðối diện với gýõng mặt phóng ðại của ngýời kia.Trong nháy mắt, thân hình Minh Triệu cứng ðờ, tim ðập nhý sấm."Chị Triệu ðừng nằm thở nhý thế, ngồi dậy nào." Kỳ Duyên nói rồi ngồi dậy.Bóng hình trên ðầu chợt biến mất, Minh Triệu âm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi dậy. Hai ngýời ngồi sóng vai nhau.Vốn dĩ từ khoảng cách nửa mét lúc ðầu giờ ðã trở thành vai dựa vai.Minh Triệu nhận ra ðiều này, mặt dần dần ửng ðỏ.Hôm nay cô ðỏ mặt hõi nhiều."Chị Triệu có mệt không?" Kỳ Duyên nghiêng ðầu hỏi.Bây giờ ðã là mýời giờ, nên ði ngủ rồi.Minh Triệu lắc lắc ðầu. Sau khi vận ðộng xong, cô chỉ cảm thấy hõi mệt chứ không buồn ngủ."Vậy em tiếp tục ðọc danh tác cho chị nghe nhé." Kỳ Duyên nói, sau ðó lại lấy sách rồi giở ðến trang ðang ðọc dở ðể ðọc tiếp.Minh Triệu ôm con mèo tai cụp dựa vào mép giýờng, nhắm mắt lại, lẳng lặng lắng nghe.Không lâu sau, âm thanh ðọc sách ngày càng nhỏ rồi cuối cùng biến mất.Minh Triệu cảm thấy hõi kỳ quái, cô mở mắt thì thấy ngýời kia ðã dựa vào ghế ngủ rồi.Trong khi ðó, tay của nàng vẫn cầm chặt quyển sách.Minh Triệu cýời khẽ, cô cúi ðầu xuống thì thấy con mèo tai cụp cũng ngủ luôn rồi.Tiếng thở của một ngýời một mèo xen lẫn nhau tạo nên một tiết tấu rồi hòa hợp.Minh Triệu dịu dàng cýời, cô ðặt con mèo tai cụp vào trong ổ rồi quay lại nhìn Kỳ Duyên, trong mắt xuất hiện chút khó xử. Lẽ ra cô nên ðánh thức nàng ðể nàng quay về phòng ngủ, thế nhýng nhìn bộ dáng ngủ ngon lành của nàng khiến cô không ðành lòng.Chỉ ðọc sách thôi cũng có thể ngủ gật ðýợc, ngýời nhý nàng có lẽ sẽ không bị mất ngủ ðâu.Minh Triệu có chút ngýỡng mộ, cô lấy một tấm chãn mỏng ðắp lên ngýời Kỳ Duyên.Bộ dáng an ổn lúc ngủ của nàng khiến lòng Minh Triệu nhý bình tĩnh trở lại. Trong quá khứ, mỗi một giây của màn ðêm yên tĩnh ðều ðem lại cảm giác giày vò và tuyệt vọng, ðến mức cô không hiểu ðýợc tại sao mình lại có thể výợt qua màn ðêm dài ðằng ðẵng ấy.Mỗi khi mặt trời dâng cao, tâm trạng của cô sẽ vui sýớиɠ một chút, nhýng khi ánh sáng nhýờng chỗ trong bóng ðêm thì cõn ác mộng ấy sẽ lại tìm ðến cô.Cái cảm giác áp lực ấy cứ tích lũy từng ngày một, sau ðó trở thành bệnh mất ngủ và trầm cảm.Có những thời ðiểm cô ðã tuyệt vọng ðến mức nghĩ ðến chuyện từ bỏ sinh mệnh của mình. Nhýng thật may mắn là cô ðã kiên trì, thật may mắn khi ánh sáng ðã một lần nữa xuất hiện trong cuộc ðời của cô.Minh Triệu ngắm nhìn bộ dáng lúc ngủ của Kỳ Duyên, cô chìm vào dòng suy nghĩ miên man của mình rồi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào chẳng hay.Kỳ Duyên sực tỉnh do nóng.Nàng có cảm giác nhý ðang bị ðặt trên bếp lò vậy, khi vừa mở mắt ra ðã thấy một cái chãn mỏng ðắp trên ngýời. Kỳ Duyên ngõ ngác một hồi, sau một lúc nàng mới nhận ra mình ðang ở trong phòng của Minh Triệu.Kỳ Duyên xoa xoa mắt, lúc này mới nhận ra mình vẫn ðang cầm sách trong tay. Xem ra cô ðã ngủ quên trong lúc ðọc mất rồi.Kỳ Duyên cảm thấy bất lực bởi chính mình, nàng âm thầm thở dài rồi lấy chãn ra.Cãn phòng bao trùm bởi sự yên lặng, chỉ khi tập trung lắng nghe mới có thể nghe ðýợc tiếng hít thở rất nhỏ của nữ thần.Kỳ Duyên nhẹ nhàng cýời rộ rồi nhìn qua ðồng hồ.Hiện tại ðã là ba giờ sáng. Nhìn bộ dáng của nữ thần thì có lẽ cô ðã ngủ ðýợc một lúc rồi. Tuy rằng nàng ngủ trýớc nữ thần nhýng xem ra việc vận ðộng và ðọc sách cũng có tác dụng, ít nhất nữ thần cũng ðã ngủ rồi.Cãn cứ vào những gì Tống Thần ðã nói thì tình trạng mất ngủ của nữ thần rất nghiêm trọng, việc thức trắng ðêm là chuyện rất bình thýờng. Hõn nửa nữ thần còn ãn rất ít, không cảm thấy ngon miệng, cộng với việc mất ngủ nữa nên nữ thần càng trở nên gầy gò. Mà thân thể kém thì khả nãng miễn dịch và sức ðề kháng sẽ càng kém, nó tạo ra một vòng tuần hoàn làm thân thể và trạng thái của nữ thần ngày càng kém ði. Vậy nên sinh hoạt hàng ngày chỉ có thể dựa vào thuốc ðể duy trì.Hy vọng trong khoảng thời gian ngắng ngủi này, nàng sẽ giúp nữ thần khôi phục lại trạng thái ban ðầu.Kỳ Duyên thở dài, ánh mắt dịu dàng nhìn Minh Triệu. Có thể lẳng lặng ngắm nhìn ngýời mình thích nhý vậy ðã là mõ ýớc lớn nhất của cô rồi.Kỳ Duyên nhìn xuống ðiện thoại của mình, ðột nhiên nàng lóe lên một ý týởng, sau ðó cẩn thận chụp mấy tấm ảnh.Nàng hài lòng ngắm những bức ảnh này rồi gửi toàn bộ ðến hộp thý của mình, sau ðó xóa toàn bộ ảnh chụp và thông tin gửi hàng.Về sau, những ảnh chụp này chính là những kỷ niệm tốt ðẹp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com