TruyenHHH.com

Cover Tinh Yeu Tro Lai Seulrene


Hôm nay là giáng sinh rồi, đường phố khắp nơi đều nhộn nhịp để chào mừng ngày của chúa. Hôm nay Joohyun được nghỉ, nàng rất muốn ngủ nguyên một ngày để bù lại những ngày mệt nhọc nhưng hiển nhiên ông trời không toại lòng người.

9 giờ sáng, Joohyun bị mẹ Bae gọi điện hối thúc về nhà để chuẩn bị bữa tối cho đêm giáng sinh. Mặc dù về nhà nàng cũng chẳng giúp được gì nhưng là năm nào cũng bị gọi về. Ông bà Bae chỉ cần thấy mặt đại công chúa thôi là đã vui vẻ cả ngày rồi.

Lắc đầu để xua tan cơn buồn ngủ, dù gì về Bae gia cũng sẽ ngủ tiếp, Joohyun xốc lại tinh thần để thức dậy. Hiển nhiên, Seulgi đã không có ở trong phòng, giờ này chắc cô đã lên công ty rồi. Hôm nay là ngày tung ra quảng cáo của Jungha, công tác quảng bá còn lại phải nhờ đích thân tổng giám đốc ra kế hoạch.

Làm xong mọi thao tác cần thiết, lúc Joohyun lái xe về đến Bae gia cũng đã hơn mười giờ. Dì Han vui vẻ đón đại công chúa, còn tiểu công chúa đã có mặt ở nhà từ sớm, cùng với người yêu của em, là Seungwan.

Joohyun cũng hơi bất ngờ khi gặp lại Seungwan ở đây. Mới lần trước, còn bé còn rất rụt rè và nhút nhát, vậy mà bây giờ, đã tự tin và có mười phần phong thái khi đối mặt với Joohyun. Ừm! Nàng cảm thấy thật tốt, ít ra Sooyoung không có chọn sai người.

"Em chào chị!" Seungwan vẫn lễ phép chào hỏi Joohyun.

"Chào em. Hai đứa ngồi chơi, chị lên phòng." Joohyun hiện tại chỉ muốn dính vào cái giường mà thôi. Cuộc sống trước khi sống lại của nàng đúng là một nàng công chúa chính hiệu. Cơm no, áo ấm, tiền nhiều và đặc biệt, nàng chả phải đụng tay đến bất cứ việc gì dù là nhỏ nhất. Vậy mà giờ đây, vừa đi làm, vừa phải tính toán mọi thứ chu toàn, không lệch với quỹ đạo đúng là khiến Joohyun có phần hơi mệt mỏi.

"Con mệt lắm sao?" Đúng lúc này mẹ Bae đi ra, bà thương hoa tiếc ngọc mà vỗ về khuôn mặt của công chúa nhà mình.

Làm cha mẹ, tâm trạng của bà cũng giống như Seulgi. Dù vui mừng vì Joohyun đã biết nghĩ nhưng cũng đau lòng vì nàng.

"Không sao đâu mẹ. Con thiếu ngủ một chút thôi. Đến bữa ăn thì gọi con. À! Seulgi có đến thì mẹ cứ như thường ngày là được, đừng để chị ấy quá vất vả."

"Con bé này, làm như mẹ bắt nạt bạn gái của con không bằng." Bà cười khúc khích, Joohyun cũng lắc đầu mà lên phòng. Nàng cần ngủ, rất cần ngủ.

Sooyoung cũng cười tủm tỉm huých tay Seungwan, sau đó thần thần bí bí mà nói.

"Kế hoạch được triển khai."

———*****———

Lúc Joohyun tỉnh lại lần nữa đã là hơn 12h, nàng còn tưởng mình nhìn nhầm đồng hồ, sao qua giờ cơm mà không ai gọi nàng xuống dưới. Thở dài, thực ra Joohyun cũng không muốn ăn, chắc là mọi người không muốn đánh thức giấc ngủ của nàng.

Joohyun bước vào phòng tắm, chải chuốt lại từ đầu sau đó muốn xuống dưới một chút. Ai ngờ nàng vừa mở cửa đã bị cô em thân yêu phục kích sẵn.

Sooyoung vừa thấy Joohyun bước ra đã gấp gáp đẩy nàng vào trong, Seungwan đi sau bê theo khay thức ăn cũng cấp tốc đi vào phòng Joohyun.

"Có chuyện gì sao?"

Joohyun không thích người lạ vào phòng của mình. Hiển nhiên, hành động kì lạ của Sooyoung và Seungwan đã làm nàng hơi khó chịu.

"Tụi em mang đồ ăn lên cho chị. Từ giờ đến tối, chị tuyệt đối không được ra khỏi phòng."

Sooyoung như đứa con nít mà không ngừng hưng phấn. Joohyun khó hiểu nhăn mày nhưng sau đó nàng cũng thông suốt. Mọi việc vẫn diễn ra như trước kia, mấy người này cũng bày trò lừa nàng như vậy sau đó sẽ có một màn cầu hôn lãng mạn xảy ra. Tự nhiên Joohyun cảm thấy, biết trước tương lai cũng có cái không tốt. Ví dụ như bây giờ, nếu không biết trước nàng còn có thể ngạc nhiên, xen lẫn một chút vui mừng. Haiz... tuy có vui mừng, nhưng sự ngạc nhiên trong này bây giờ hiển nhiên không có nữa rồi.

"Chị biết rồi, hai đứa xuống dưới đi."

"Chị không hỏi gì sao?" Sooyoung mở to mắt. Em đã chuẩn bị ba mươi sáu lý do để giải thích với Joohyun, ai ngờ nàng lại chẳng hỏi lý do, cũng không thắc mắc.

"Không phải em mong chị không hỏi gì sao? Khi Seulgi về tới, nhớ nói em ấy lên gọi chị."

Joohyun nhàn nhạt trả lời một câu sao đó ánh mắt như muốn tiễn khách khiến Sooyoung ai oán mà khoác tay Seungwan ra ngoài.

"Cậu nói xem! Chị ấy có thể lạnh lùng đến bực này sao? Ngay cả điều vô lý nhất cũng không hề hỏi!"

Sooyoung vừa đi vừa nũng nịu với Seungwan. "Có là chị ấy chỉ muốn chúng ta nhanh ra khỏi phòng của chị ấy." Seungwan nắm tay cô gái nhỏ đang bất mãn kia.

"Không đúng! Rõ ràng là chị ấy.... aiz... kệ đi, chúng ta chỉ cần làm tốt việc chị Seulg đã nhờ là được." Seungwan cũng cảm thấy Joohyun có chút kì lạ. Ở độ tuổi ấy, Joohyun thật sự trưởng thành quá mức. Mặc dù em nhỏ hơn Joohyun mấy tuổi nhưng em có cảm giác Joohyun trưởng thành hơn rất nhiều so với độ tuổi của nàng.

Sooyoung đã kể về sự thay đổi về Joohyun sau tai nạn cho Seungwan nghe, và Seungwan vẫn cảm thấy rất kì lạ. Một người chỉ sau một cú tai nạn nhỏ, có thể thay đổi đến vậy sao?

Cả nhà họ Bae tất bật chuẩn bị vì một buổi tối ấm cúng và lãng mạn, còn cô công chúa kia, cũng là nhân vật chính lại thoải mái ở trên phòng chơi điện thoại.

Nàng xuống cũng chẳng giúp được gì, còn khiến mọi người khó xử vì sự có mặt của nàng thì chi bằng nàng cứ ở đây làm tròn bổn phận "không biết chút gì hết" của mình thôi.

Đến tối, khi Joohyun chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lần nữa thì rốt cuộc Seulgi cũng biết đường mò lên phòng nàng. Joohyun nhắm mắt giả vờ ngủ, nàng đợi xem Seulgu sẽ bắt đầu như thế nào.

Công việc ngày hôm nay quá bận rộn, Seulgi đã cố gắng dành ra nhiều thời gian có thể nhất, muốn về nhà một cách nhanh nhất nhưng hiển nhiên, công việc đến tận tối mới kết thúc. Khi cô về đến nhà, việc đầu tiên là cám ơn tất cả mọi người đã vì cô mà chuẩn bị tất cả, việc thứ hai là lên thăm nhân vật chính.

Cả ngày này cô không hỏi thăm nàng, mọi người cũng cứ thần thần bí bí. Cô sợ nàng khó chịu cũng sợ nàng đoán ra được cái gì đó. Khi Seulgi lên phòng vẫn thấy con mèo nhỏ đang cuộn tròn chăn để ngủ. Thật dễ thương, mèo lười thì vẫn chỉ là mèo lười.

Seulgi rón rén đến gần nàng, khi đã ôm trọn cả mèo nhỏ và tấm chăn kia cô mới thoả mãn thở ra một tiếng. Cả ngày vất vả, chỉ cần buổi tối được gặp người thương, được ôm cô ấy trong vòng tay thế này thì mọi vất vả đều tan biến hết. Huống chi, hôm nay Seulgi còn có kế hoạch trọng đại cần thực hiện.

"Về rồi sao?" Joohyun cũng không thể giả vờ được nữa, khi nghe thấy hơi thở mệt mỏi của Seulgi thì giọng điệu trong nàng chỉ có quan tâm mà thôi.

"Ừm!" Seulgi cũng không ngạc nhiên khi Joohyun đã thức, cô chỉ siết chặt cái ôm hơn mà thôi.

"Mệt mỏi sao?" Joohyun đưa cánh tay ra khỏi chăn, sau đó ôm lại tấm lưng nhỏ bé của Seulgi.

"Một chút thôi. Hyunie... xuống dưới đi, em có bất ngờ cho chị." Seulgi lắc đầu, cô hôn lên môi nàng một cái sau đó đứng lên, cũng không quên lô kéo thêm Joohyun.

"Được." Joohyun mỉm cười. Nàng đợi giờ khắc này cả ngày nay rồi. Tuy không còn ngạc nhiên nữa nhưng sự hồi hộp vẫn là có. Seulgi giúp Joohyun chải đầu vì mái tóc nàng đã rối tung lên vì nằm quá nhiều. Sau đó cô thân mật dắt tay nàng xuống dưới nhà.

Vừa mở cửa phòng, hương hoa đã tràn ngập khiến Joohyun lắc đầu, cũng thật là có đầu tư. Khắp hai bên cầu thang đều là những cánh hoa hồng đỏ sẫm, dưới bậc thang cuối cùng còn có một hình hoa trái tim, xung quanh là các ngọn nến lung linh.

Phía dưới, cả nhà vỗ tay đón đôi bạn trẻ, cũng là nhân vật chính kia xuống. Khi đã đi hết bậc thang cuối cùng, Seulgi quỳ xuống một chân, tay nâng chiếc nhẫn mình đã chuẩn bị bấy lâu đến trước mặt Joohyun.

"Xin lỗi, đáng lẽ em sẽ cầu hôn chị ở một nơi lãng mạn hơn, ở một chỗ đông người hơn. Nhưng Hyunie... chị thích nơi yên tĩnh và em cũng vậy, nên em chỉ có thể làm phiền mọi người vất vả chuẩn bị một màn này cho chị."

"Hyunie... chúng ta yêu nhau đã hai năm, em biết, trong hai năm này em vẫn chưa trở thành người yêu hoàn hảo nhất, vẫn có những lúc làm chị tức giận. Nhưng Hyunie... hãy gả cho em có được không? Em hứa! Em sẽ cố gắng trở thành một người vợ tốt, một người để chị có thể dựa vào cả đời. Hyunie... lấy em nhé?" Cả nhà nín thở chờ câu trả lời của Joohyun, thường thì... trong không khí này ai cũng sẽ phải hô lên "đồng ý đi!" Nhưng cả nhà lại im lặng, họ biết, Joohyun cần suy nghĩ.

"Seulgi..."

"Chị cứ nói!"

"Em đã làm rất tốt vai trò của một người yêu rồi, và người không tốt là chị. Là chị nên hỏi mới phải. Em đồng ý lấy một người xấu tính như chị sao? Vừa lười biếng, vừa lạnh lùng, lại không biết quan tâm đến em, làm em đau khổ rất nhiều lần. Em đồng ý, lấy cho một cô gái đầy khuyết điểm như chị sao?" Joohyun ngồi xuống đối diện với Seulgi.

Nước mắt nàng đã rơi đầy mặt. Seulgi đã phải chịu đựng rất nhiều rồi, nàng sống lại không phải là ông trời cho nàng cơ hội bù đắp cho Seulgi sao? Vậy thì nàng đâu thể bỏ lỡ được.

"Đồng ý! Em dĩ nhiên đồng ý. Hyunie...chị..." Seulgi cũng rơi nước mắt đầy mặt, Joohyun cũng sẽ có ngày nói được những câu cảm động đến như vậy sao?

"Vậy chị cũng đồng ý làm vợ của em. Kang Seulgi, Bae Joohyun đồng ý kết hôn với em"

"Được! Nhẫn... Aa... nhẫn..." Seulgi vui mừng đến luống cuống tay chân, tay liên tục muốn cầm lấy chiếc nhẫn mà cứ run run, trước mắt thì mờ vì nước mắt khiến cả nhà đều bật cười.

"Joohyjn! Con nên giúp con bé lấy nhẫn ra thôi." Mẹ Bae đều không nhịn được lên tiếng, sau đó là màn cười không kìm nén của cả nhà khiến Joohyun cũng vui vẻ cười theo.

"Chị giúp em."

"Ừm!" Seulgi xấu hổ khi để Joohyn lấy nhẫn ra hộ mình, sau đó nàng đưa cả bàn tay và nhẫn ra trước mắt cô, muốn cô đeo nhẫn cho mình. Seulgi suýt nữa không cầm nổi, nhưng vì đã có Joohyun khích lệ nên cuối cùng cô cũng đeo được chiếc nhẫn vào ngón áp út của nàng.

"Còn của em?" Joohyn không đầu không đuôi hỏi một câu, nhưng hiển nhiên Seulgi vẫn hiểu. Cô giơ ngón áp út ở bàn tay phải của mình ra sau đó vui mừng ôm thật chặt lấy Joohyun.

"Tốt quá... thật tốt, em còn tưởng... hahaa..."

"Tưởng gì?"

"Không có gì, em yêu chị, em yêu chị Hyunie..." Seulgi nhấc bổng Joohyun xoay một vòng khiến mọi người đều hoảng hốt. Bên cạnh đều là nến đó nha. Nhưng sau đó cũng hiểu được sự vui mừng của Seulgi mà mỉm cười.

Còn Sooyoung, em cũng đã từng mơ về một buổi tối lãng mạn như vậy, Seungwan bên cạnh như hiểu ý, em ghé vào tai Sooyoung thì thầm. "Tin tưởng và đợi mình, mình cũng sẽ cho cậu một buổi tối lãng mạn hơn như thế này." Chỉ một câu hứa, cũng đủ cho Sooyoung an lòng rồi.

———————
Vote cho tớ nhá⭐️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com