TruyenHHH.com

Cover Shortfic Bhtt The Ngon Truyen Kiep

Mười ngày sau đại hội võ lâm cũng được cử hành ở trên núi Hoa Sơn, người chủ trì là chưởng môn đời thứ mười hai của phái Hoa Sơn, đạo trưởng Thịnh Trung. Hắn năm nay cũng đã bảy mươi tuổi, sống hơn nữa đời người cũng chỉ mong thiên hạ thái bình, lần này mở ra đại hội cũng chỉ muốn tìm ra nhân tài, trợ giúp hắn thống lĩnh quần hùng, tạo nên một thiên hạ thái bình thịnh thế.

Người ở trong giang hồ đều hội tụ ở đây, mấy ngàn người đứng ở trong sân chờ đợi buổi lễ bắt đầu. Trình Ân Chí cũng đã đến nơi, hắn đứng ở một gốc vắng vẻ xem náo nhiệt, trong lòng dâng lên một cảm giác hồi hộp, cũng không biết nàng sẽ đến hay không, ánh mắt lãnh đạm nhìn xa xăm, chờ đợi thân ảnh quen thuộc xuất hiện. Người tiến vào càng lúc càng đông, cũng không tìm thấy thân ảnh mình cần tìm. Một hồi sau mấy tiếng trống lớn vang lên, mọi người tập trung về phía lôi đài, Thịnh Trung đang ngồi ở vị trí chủ tọa cùng mấy vị bằng hữu, phất tay bảo đệ tử bắt đầu thông báo. Tống Khải đi lên lôi đài chấp tay hành lễ, đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó sai người mang ra một hộp gỗ đặt ở chính giữa lôi đài.

"Các vị xem ra đã đến đông đủ, xin mời rút thăm sau đó lên lôi đài tỷ thí."

Người đến tham gia rất đông, cho nên lôi đài cũng được xây dựng rất nhiều, người thắng sẽ lọt vào vòng hai. Lúc này thì hai người đầu tiên cũng lên lôi đài bắt đầu tỷ thí, hai người đều có chiêu thức khắc chế đối phương, đánh được một lúc Chánh Minh của phái Vô Ngân bắt đầu phản kích, một kiếm chém ngang qua đối phương, một đạo ánh sáng màu xanh nhạt dần hiện lên hội tụ ở mũi kiếm, Tần Cơ của phái Hỏa Lâm tuy là giơ kiếm lên chống đỡ nhưng cũng vô ích, sắc mặt tái nhợt, bề ngoài không có vết thương nào, nhưng hắn bị nội thương, phun ra một ngụm máu tươi, lùi về phía sau mấy bước, kết quả cũng đã phân thắng bại. Từng người một bước lên lôi đài, kẻ thắng lọt vào vòng trong tiếp tục tỷ thí, cứ như vậy cho đến lúc chỉ còn lại ba mươi người vào vòng sau.

Lúc này thì Trình Ân Chí cũng đã phát hiện thân ảnh quen thuộc kia ở trong đám người, nàng vẫn như trước đây, phong hoa tuyệt đại, vẻ đẹp lãnh nhược băng sương, dung nhan đẹp tựa tranh vẽ khiến cho người ta không khỏi hoài nghi nàng là từ trong tranh bước ra. Ở đây không chỉ có Trình Ân Chí nhìn nàng, bên ngoài vây xem còn có một đám xú nam nhân cũng đang dùng ánh mắt đầy hoa si nhìn về phía Phác Nhất Linh, nàng cũng đã quen với loại ánh mắt này, vẻ mặt vẫn vân đạm phong khinh, không biểu hiện bất kỳ điều gì, đối với mọi sự vật xem là vô hình. Nhưng bây giờ nàng cũng không thể khống chế được muốn nhìn xem chủ nhân của ánh mắt nóng rực như hỏa thiêu kia là ai, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên đã thấy Trình Ân Chí đang dùng ánh mắt đầy tà mị nhìn về phía nàng, để cho nàng cảm giác được một loại áp bách như lạc vào trong sương mù, cảm giác này chưa từng xuất hiện trước đây. Phác Nhất Linh cũng không chú ý đến hắn, nàng tiếp tục quan sát người đang tỷ thí trên lôi đài.

"Nàng thật không nhận ra ta..."

Trình Ân Chí cười tà, trong lòng lại có một tia mất mát.

Hơn trăm năm trước cũng chỉ vì hiểu lầm Trình Ân Chí sát hại phụ thân mình, Tần Ngữ Yên không chút do dự dùng kiếm đâm xuyên qua thân thể Trình Ân Chí, nàng lạnh lùng đưa mắt nhìn Trình Ân Chí rơi xuống vách núi. Hình ảnh đó vẫn còn hiện rõ trong lòng của Trình Ân Chí, vết thương của thể xác làm sao có thể sánh bằng nỗi đau trong tâm, yêu hận đan xen lẫn nhau, khiến cho Trình Ân Chí vạn kiếp bất phục, không ngừng lạm sát vô tội chỉ vì một người. Toàn bộ những người liên quan đến Tần Ngữ Yên và vụ thảm sát phụ thân của nàng đều bị sát hại, mấy trăm mạng người chết bởi một oan hồn, có như vậy Trình Ân Chí mới cảm thấy giảm bớt nỗi đau trong tâm.

Cũng chính vào ngày đó Bùi Trí Hiền, một con hồ tiên có đạo hạnh ngàn năm xuất hiện, nàng đã thu phục linh hồn đầy sát khí của Trình Ân Chí, và phong ấn nó ở Tiêu Minh Sơn. Thoát khỏi tay hắc bạch vô thường, đổi lại bị giam cầm ở nơi tận sâu bên trong lòng đất của ngọn núi Tiêu Minh, ngọn núi của những loài vật tu luyện ngàn năm, được chia ra làm ba loại: Yêu, Ma, Tiên, bị xiềng xích ở đây hơn trăm năm, đối diện với nỗi cô độc, nỗi thống khổ cùng hận thù đang giày xéo bên trong bản thân.

Trăm năm sau Bùi Trí Hiền lại lần nữa mang linh hồn của Trình Ân Chí vào trong bụng của một nữ nhân đang mang thai. Nữ nhân đó cũng chính là hoàng hậu Niệm Dao, nhưng đáng tiếc tiểu hài tử được hạ sinh lại là nữ nhi, nếu nói ra mình hạ sinh là một nữ nhi địa vị của nàng sẽ bị đe dọa, không muốn bị thất sủng cho nên nàng đã che giấu việc này, để cho Trình Ân Chí cải trang thành nam nhân, trong suốt mười bảy năm qua. Tuy là được luân hồi lần nữa, nhưng Trình Ân Chí không uống qua canh của Mạnh Bà, cho nên vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện của kiếp trước, đây cũng không biết là may mắn hay bất hạnh, nhân sinh vô thường, tương lai phía trước ai có thể đoán được chuyện gì sẽ diễn ra.

Trình Ân Chí tên kiếp này là Đoàn Thiên Kỳ. Đoàn Cảnh Đế phong cho nàng làm thái tử, tương lai là người thừa kế ngai vàng, lại vào bảo khố của nhà mình cướp bốc, mang đi phân phát cho dân chúng. Nếu để Đoàn Cảnh Đế biết được y không tức chết mới là lạ. Tần Ngữ Yên kiếp trước cũng chính là Phác Nhất Linh kiếp này. Người để cho Trình Ân Chí vừa yêu vừa hận đang ở trước mắt, khoảng cách gần trong gang tấc lại cảm giác như tất cả chỉ là ảo ảnh mây trôi, tùy thời có thể tan biến hóa hư vô.

Lát sau trên lôi đài bắt đầu gọi tên những người tiếp theo, Trình Ân Chí nhẹ phất trường bào, thi triển khinh công bay lên lôi đài. Mọi ánh mắt liền kinh hãi, chú ý đến thanh kiếm điêu khắc dòng văn tự cổ trong tay Trình Ân Chí. Đây chính là thần kiếm mà ngày xưa Đoàn Vương, hoàng đế khai quốc của triều đại họ Đoàn từng cầm nó ra trận giết giặc, thanh kiếm này có tên là Tàng Ảnh, đáng tiếc nó đã biến mất cách đây mấy trăm năm về trước. Tàng Ảnh có uy lực rất lớn, lại nặng gần trăm cân cho nên không phải bất cứ ai cũng có thể sử dụng nó. Thịnh Trung cũng lấy làm kinh hãi, không nghĩ đến một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như Trình Ân Chí lại có thể cầm nó một cách nhẹ nhàng như vậy, xem ra nội công của hắn không phải loại tầm thường. Thịnh Trung là minh chủ võ lâm người thống lĩnh quần hùng, cũng không dám chắc có thể đánh lại Trình Ân Chí, nói chi là mấy tên hậu bối ở bên dưới lôi đài.

"Tại hạ Lục Tinh Tài đệ tử của phái Thanh Sơn."

"Tại hạ Trình Ân Chí, phái Thiên Luân."

Trình Ân Chí cũng không chút che giấu, kiếp trước nàng cũng chính là đệ tử của phái Thiên Luân, cho nên kiếp này nàng cũng vẫn tiếp tục đến Thiên Luân học đạo cùng rèn luyện võ công. Mọi người bên dưới cũng không ngừng nghị luận, không nghĩ đến phái Thiên Luân gần như xa xuất rơi khỏi những môn phái hùng mạnh trong giang hồ, bây giờ lại xuất hiện một bật kỳ tài như vậy.

Lục Tinh Tài một kiếm chém về phía Trình Ân Chí, nàng nhẹ nhàng tránh thoát, người vây xem không khỏi kinh ngạc kêu lên. Lục Tinh Tài thân là đệ tử đầy triển vọng của Thanh Sơn lại bị người xem thường, không ra tay đánh trả, để cho hắn vô cùng phẫn nộ, mỗi đường kiếm chém ra đều như muốn lấy mạng. Trình Ân Chí giơ lên Tàng Ảnh kiếm tập trung nội lực vào thanh kiếm, trong nháy mắt một đạo ánh sáng màu tím đen xuất hiện bao quanh thanh kiếm, người bình thường cũng nhìn ra được thứ ánh sáng kia tuyệt không phải chánh đạo, nhưng nó lại không có sát khí để cho người ta không phân biệt được đây là chính hay tà.

Trình Ân Chí một kiếm chém xuống, thanh kiếm của Lục Tinh Tài gẫy nát thành từng mảnh, trong lòng hắn khiếp sợ nhưng vẫn cố gắng giữ thanh tĩnh. Đột nhiên bên dưới lôi đài có người quăng thanh kiếm lên cho hắn, Trình Ân Chí nhìn lại đã thấy Phác Nhất Linh vân đạm phong khinh đứng bên dưới. Trình Ân Chí cũng đoán được bọn họ không đơn giản chỉ là bằng hữu, nàng cười lạnh một tiếng, bỏ thanh Tàng Ảnh kiếm xuống, hai tay bắt đầu vận nội công, đạo ánh sáng màu tím đen kia lại xuất hiện ở trong lòng bàn tay của nàng. Lục Tinh Tài cũng vận dụng nội công bắt đầu công kích, lúc này hai đạo lam ảnh và tử ảnh va chạm vào nhau, tạo ra một cổ lực cường đại hất tung những người đứng gần đó, sàn gỗ của lôi đài cũng bị nát thành mảnh vụn. Lục Tinh Tài vẫn đứng yên bất động không chút tổn thương nào, nhưng kinh mạch của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng, máu bắt đầu như vỡ đê xông thẳng ra ngoài, trên mặt của hắn cũng đều là máu tươi, hắn ngã quỳ ở trên mặt đất.

Phác Nhất Linh lúc này cũng không quan tâm bây giờ là đang thi đấu, nàng chạy đến đỡ hắn dậy, điểm huyệt giúp hắn cầm máu, sau đó có mấy tên đệ tử cũng chạy đến phụ giúp đưa hắn xuống lôi đài. Từ đầu chí cuối ánh mắt của nàng cũng chỉ đặt ở trên người của Lục Tinh Tài, nàng xem Trình Ân Chí như không khí, chưa từng tồn tại trong mắt mình. Trình Ân Chí tay nắm chặt thành quyền, móng tay cũng bị cấm sâu vào trong da thịt làm chảy máu. Xem ra suy đoán của nàng là đúng, hai người bọn họ chính là tình lữ chứ không phải bằng hữu đơn giản như vậy. Thịnh Trung cũng phải hít một hơi lãnh khí, đi lên lôi đài chấp tay chào hỏi Trình Ân Chí.

"Trình thiếu hiệp thật là bật kỳ tài luyện võ, còn trẻ tuổi võ công lại lợi hại như vậy, lão phu thật bội phục."

Trình Ân Chí ánh mắt lãnh đạm nhìn người trước mắt, chấp tay hành lễ.

"Đạo trưởng quá lời."

Thịnh Trung gật đầu mỉm cười mời Trình Ân Chí vào bên trong đại sảnh dùng trà, nói chuyện được một lúc, nàng xin phép trở về phòng nghỉ ngơi.

Cuộc thi hôm nay đã kết thúc, chỉ còn chờ hai ngày sau tỷ thí với những người cuối cùng, là có thể quyết định ai sẽ nắm giữ chức vị phó minh chủ, mà Trình Ân Chí đến đây cũng chỉ là vì gặp Phác Nhất Linh, chứ không hứng thú gì chức vị phó minh chủ kia.

+++

Bên trong đình viện có một thân ảnh đang ngồi đánh đàn, tiếng đàn u oán mà thê lương, khiến cho lòng người cảm thấy bi ai, lát sau có một tên nam nhân từ bên ngoài chạy vào báo tin.

"Chủ tử có thư, là mật hàm từ trong cung truyền đến."

Trình Ân Chí sắc mặt trầm lặng, không biểu lộ bất kỳ điều gì, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt huyền cầm, ánh mắt nhìn xa xăm, thanh âm có mấy phần ảm đạm.

"Ngươi điều tra cho ta, bạch y nữ tử lúc nãy ở trên lôi đài cùng tên giao đấu với ta có quan hệ gì."

"Dạ"

Trình Ân Chí nâng lên ly rượu uống cạn. Đoàn Cảnh Đế muốn nàng mau chóng hồi kinh, bây giờ ngay cả thái tử phi tương lai y cũng chọn ra được mấy người thích hợp, chỉ chờ nàng trở về làm một quyết định sau cùng. Mọi thứ cũng chỉ là phù du, đặt ở trước mắt cũng chưa chắc là thật, nàng cũng không muốn làm thái tử, càng không muốn nạp phi. Mọi thứ trong mắt nàng mà nói đều là ảo ảnh, có hay không cũng không quan trọng, nàng chỉ cần một người, đáng tiếc tâm của Phác Nhất Linh cũng đã không thuộc về nàng từ lâu...

Trình Ân Chí đặt tay đặt lên tim, cảm giác có một tia nhói đau, khiến cho cả người bất lực. Ái tình cũng giống như một loại dược, có người uống vào liền cảm thấy hạnh phúc đó là giải dược, có người uống vào liền cảm thấy tâm tê liệt phế, đau đến không muốn sống đó là độc dược. Trình Ân Chí uống là loại nào đây... Yêu hận tình cừu, sinh ly tử biệt cho đến bao giờ mới kết thúc. Một số người theo con đường tu đạo, chỉ mong sớm ngày đắc đạo, trở thành tiên rồi thì không còn phải chịu nỗi đau luân hồi. Kiếp hồng trần nhiều thống khổ này ai sẽ mong muốn ở lại, có lẽ Trình Ân Chí thà làm quỷ cũng không muốn thành tiên.

Trước đây từng bất chấp tất cả muốn nghịch thiên ý, nhưng lại cảm thấy bản thân quá vô dụng, biển người mênh mông như vậy biết đi nơi nào tìm Tần Ngữ Yên, cũng từng nghĩ đến có lẽ kiếp này Tần Ngữ Yên cũng đã là thê tử của người khác, còn đang sống hạnh phúc bên phu quân cùng hài tử của mình cũng không chừng, làm thế nào nàng sẽ nhớ đến kiếp trước vẫn còn nợ Trình Ân Chí một ái tình, một sinh mạng... Muốn gặp lại nàng dù chỉ một lần, sau đó có hóa thành tro bụi vĩnh viễn không thể luân hồi như vậy cũng sẽ cam nguyện. Trình Ân Chí nghĩ đến đây mi mắt rơi xuống một giọt lệ, đưa tay lên lau đi, cũng không biết đã bao lâu rồi nàng không khóc, trước đây làm linh hồn, nội tâm tịch mịch cho dù muốn khóc,thì cũng không có nước mắt để rơi.

Nàng cũng không tin trên đời này có một loại tình cảm chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, bản thân cũng cảm thấy mãn nguyện, mặc dù người mang hạnh phúc đến lại không phải là ta. Tất cả đều là gạt người, nàng không làm được. Trình Ân Chí ngẩng đầu lên trời cao cuồng tiếu, nàng biết mình chấp mê bất ngộ, bản thân tự ngược cho nên có thể trách ai đây, còn không bằng tự trách bản thân như vậy thực tế hơn.

Trình Ân Chí đi đến căn phòng của Phác Nhất Linh, gõ cửa mấy cái lát sau Phác Nhất Linh bước ra, dùng ánh mắt lạnh lùng so với tảng băng còn phải lạnh hơn gấp mấy lần nhìn nàng. Trình Ân Chí từ trong túi lấy ra một bình dược đưa cho Phác Nhất Linh, nàng cũng không có ý nhận nó.

"Phác tiểu thư xin nhận lấy, có lẽ nó sẽ giúp được cho Lục công tử."

"Tiểu nữ tử không dám nhận vật quý giá này, mong Trình công tử mang về đi."

Nói xong cũng không đợi Trình Ân Chí đáp lời, nàng đã nhanh chónh xoay người rời đi. Phác Nhất Linh ở trong lòng thầm nghĩ, nếu đã hạ thủ không lưu tình, thì hà tất phải giả bộ tốt bụng như vậy.

Trình Ân Chí trong lòng cảm thấy chua xót, Tần Ngữ Yên vẫn luôn như vậy, kiếp trước hay kiếp này đều như vậy. Trình Ân Chí toàn tâm toàn ý đi yêu thương, ngay cả tính mạng cũng không cần, luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ Tần Ngữ Yên, nhưng cuối cùng đổi lấy được gì, chính là sự không tin tưởng lẫn nhau.

Trình Ân Chí tự hỏi bản thân đã làm sai điều gì, tại sao Tần Ngữ Yên lại đối với nàng như vậy, bây giờ Phác Nhất Linh cũng chính là dùng ánh mắt này nhìn nàng. Trước đây là ai từng nói sẽ luôn yêu nàng, trước đây là ai đã từng nói cho dù có kiếp sau cũng vẫn chỉ yêu một mình nàng, tuyệt sẽ không thay đổi, bây giờ ngay cả nàng là ai cũng không nhận ra thì nói chi là yêu.

Trình Ân Chí cười khổ, xem ra nàng không luyện công cũng có thể tẩu hỏa nhập ma, làm sao có thể mang kiếp trước cùng kiếp này ra so sánh đây.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com