TruyenHHH.com

(Cover) Saida: One More Day

Day 8

KimTaegoo727

"Yêu...

Là cùng nhau trong tay đi dưới con đường, là cùng trai cho nhau ngọt môi hôn, là vòng tay yêu thương ôm mãi không rời...

Mỗi phút giây tuyệt vời đó là mỗi phút giây ta bên nhau không chút phiền não, mỗi ngày đều cảm nhận sự bình yên mà ta có thể nguyện thề sẽ ở bên nhau mãi mãi...

Đó chính là tình yêu."

Có lẽ tình yêu giữa cô và chị nó cũng diễn ra bình dị như thế nếu không muốn thừa nhận nó tựa một vòng quay lịch trình cuộc sống thường nhật hoặc một cuốn phim chiếu đi chiếu lại mỗi ngày, nhưng cả hai đều không thấy chán khi phải xem mãi một cuốn phim ấy.

Phải chăng giữa cuộc sống bộn bề đầy rẫy những thứ đáng lo âu thì tình yêu bị xã hội soi mói của họ được bình dị thế này đã là một điều đáng mơ ước?

Mỗi ngày, cô đều thức sớm hơn chị và đều lẵng lặng ra khỏi giường đi phơi đống quần áo đã giặt đêm qua. Cô thích phơi quần áo vào sáng sớm.

Còn chị, có vẻ nhận ra sự trống vắng trên chiếc giường sau khi cô rời khỏi nên không lâu sau chị cũng thức dậy và cô luôn nhìn thấy chị đứng ngay chạn bếp chuẩn bị làm bữa sáng mỗi lần từ ban công trở vào.

Những bữa sáng chị làm theo đánh giá của cô là chúng rất ngon, cô không rõ do chị nấu ngon thật hay do tình yêu vĩ đại đã khiến cô cảm thấy ngon miệng mỗi khi ăn. Nhưng thú thật thấy chị ngày nào cũng đeo tạp dề đứng bếp thế, cô đều cảm nhận được tim mình rung rinh càng lúc càng mạnh. Nếu tình hình này tiếp diễn thì chắc cô sớm nhập viện vì nhỡ đánh rơi nhịp tim quá!

"Sáng nay chị định cho em ăn món gì vậy?" Cô ôm chị từ đằng sau, đầu thì rút vào hõm cổ chị mà ngửi mùi hương thơm phức không chỉ đơn thuần là mùi dầu xả. Chắc về cơ bản thì chị vốn có hương thơm này rồi và cô rất thích cái sự dìu dịu của nó, rất dễ chịu:

"Trứng gà luộc." Trái ngược sự mong đợi của cô, chị đáp cụt ngủn rồi giơ tay mở tủ lấy ba quả trứng gà. Chị hai quả, cô một quả, vậy là đủ cho bữa sáng hôm nay.

"Hể? Mới sáng ra đã cho em ăn trứng gà luộc rồi, chị lười biếng quá đấy vợ~" Cô nũng nịu cọ đầu vào cổ chị không chịu buông ra.

"Đấy là hình phạt dành cho em. Đừng có mà mè nheo với chị!"

"Em đã làm gì nên tội đâu Sana chan (T_T)... Đi làm đúng giờ, về đúng giấc, không uống rượu với đối tác, cũng không tăm tia gái lạ mà huhu (T_T)"

Tội chưa...

Tưởng đâu về chung một nhà thì cả hai sẽ vui chung một nỗi vui, ai ngờ đâu bây giờ một người vui vẻ tinh thần tươi trẻ, còn một người vừa cáu lại vừa quạu. Phải, người tinh thần trẻ khoẻ đẹp đẽ ấy là Dahyun và người khó ở kia chẳng ai ngoài Sana.

"Em làm gì với chị tối qua thì phải biết chứ. Gây tội xong rồi chối được à?"

'Tối qua mình đã làm gì nhể???' Cô chớp chớp đôi mắt trong veo của mình. Trong thoáng chốt đã kịp nhớ ra nên bất giác thốt lên chữ "A" một tiếng, song đó lại cúi đầu ra chiều biết tội.

Cô nhớ rồi.

Đêm qua cô và chị ngồi xem BLACKPINK House, đến đoạn hai thành viên Lisa và Rosé trong nhóm thi bắn cung, cô đã cược với chị rằng chầu này Lisa thắng bởi theo những gì cô biết  thì Lisa là main dancer mà đã là main dancer thì mấy trò vận động phải rất giỏi. Chị cược ngược lại cô, chị bắt kèo Rosé thắng bởi theo thông tin chị điều tra thì số Lisa vốn nhọ hơn người, có khi lúc bắn Lisa lại ăn điểm không cũng nên.

Không ngờ Lisa ăn điểm không thật.

Và người thắng cược năm trong dự đoán, là Sana. Kẻ thua cuộc kia Dahyun buộc phải làm theo những gì đối phương yêu cầu.

"Bấy bê à, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường chờ chị nhé! Chị sẽ huýt sáo khi chị đến để em chuẩn bị tinh thần."

Kim Dahyun cô thề đây là nỗi đau thua cuộc nhục nhã nhất cô từng nếm trải. Có chết cô cũng không ngờ được là Sana nhà cô đêm nay muốn lật. Nghe gì không? Là LẬT đó!!

Trong mắt cô, Sana luôn là một tiểu mỹ thụ thích được cô cưng nựng mỗi khi đêm xuống mang làn sương về. Thế mà hôm nay tiểu thụ đó lại đòi chơi trò lật bánh không cần cô nữa. Lẽ nào tiểu mỹ thụ thụ nay đã khôn lớn và dậy thì thành CÔNG???

Không không, Kim Dahyun luôn quan niệm "giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời", không thể nào có chuyện Sana đổi gió một sớm một chiều được. Nhưng thân là kẻ thua cuộc nên đành phải tuân theo thôi...

Đến rồi. Cô méo mặt nhìn tay nắm cửa bị xoay bởi người từ bên ngoài vào, cô chựt nuốt nước bọt, thầm nghĩ:

'Thế là hai mươi tám năm nằm trên của ta nay đã đến hồi kết rồi sao? Xin lỗi ba mẹ, xin lỗi Tổ quốc, còn còn dự định sẽ lập kỉ luật 40 năm nằm trên nhưng giờ đã thất bại hoàn toàn~~'

Nếu mọi chuyện đơn thuần là cô tuân theo luật kẻ thua nghe theo lời kẻ thắng thì sáng nay Sana đã không khó chịu vậy rồi.

Đúng, chị bực mình với cô la do đến giữ cuộc chơi, cô đã phá luật mà đè ngược chị xuống. Dĩ nhiên chị không đủ sức chống cự lại mới bị người ta đef dễ dàng thế.

Đáng ghét hơn, người ta còn mạnh bạo làm chị đau muốn khóc tính đâu sáng nay bỏ đói người ta cho rồi, nhưng ngó cái tướng thức sớm đi phơi đồ thấy thương quá nên ráng ngồi dậy lết xuống bếp nấu đồ ăn. Vậy mà còn bị chê lười biếng, bảo sao không nổi tính xà mâu cho được?!!!

"Unnie~ Ăn xong mình đi xem phim đi!"

Không rõ cô muốn đi xem phim thật hay muốn bù đắp chuyện tối qua đây ~

"Em không định đi làm sao?"

"Uầy, một năm 365 ngày, xin nghỉ một ngày đưa chị đi xem phim cũng đâu có sao. Lát em viết mail xin sếp là được. Nay tụi mình sẽ chơi bời cả ngày luôn nhé!"

Dường như cô không nhận ra, câu cô vừa nói đã khiến chị rất cảm động, nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu chị suốt buổi sáng hôm ấy và có lẽ đến sau này.

Đấy, yêu là thế. Chỉ là một bữa sáng đơn giản thôi, trong một căn bếp được thiết kế bình thường thôi, hai con người yêu nhau và đến với nhau bằng tình cảm chân thật thôi, dù sáng sớm họ ăn có mỗi quả trứng gà luộc cũng cảm thấy ngon miệng.

Cô và chị, mỗi ngày họ cứ diễn ra chậm rãi như thế. Sau mỗi bữa sáng thì cô đi làm, chị đi học đại học cho đến chiều cô  ghé trường đón chị và cả hai về cùng một nhà, cùng xem một bộ phim, cùng ăn tối, cùng phấn đấu cho một tương lai tươi đẹp mà trong tương lai đó, mà trong tương lai đó tình yêu của họ sẽ được chấp nhận, họ có thể dẫn người kia đến ra mắt ba mẹ và rồi kết thúc sẽ vô cùng đẹp đẽ như trong các câu chuyện cổ tích xưa bằng một lễ cưới. Đó sẽ không chỉ là một lễ cưới diễn ra dưới sự chứng giám của Cha, sự hoan hỉ của gia đình và lời chúc phúc của bè bạn. Đó còn là minh chứng cho một tình yêu của hai người, họ đã vượt qua bao chông gai để đi đến đích niềm hạnh phúc và lời thề chắc chắn không thua gì chiếc kim chỉ nam rằng họ sẽ tiếp tục đi cùng nhau suốt 16020 ngày hay 540 tháng cuộc đời còn lại.

Và trong buổi lễ đó, cô sẽ trao chiếc nhẫn cô đã thiết kế riêng dành tặng cho chị. Cô chắc hẳn chiếc nhẫn  sẽ rất hợp với váy cưới chị mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com