TruyenHHH.com

Cover Han Duong Hoan Ba Xa Nghich Ngom Em La Cua Toi

- Thôi đủ rồi đó Đan Ny.

Hình như thấy "tội nghiệp" cho nàng cô lên tiếng đồng thời bước ra khỏi "con vượn" đang ôm mình cứng ngắc bước tới khoác vai nàng:

- Dương Dương, đó là Đan Ny là... em họ của Hân. Đan Ny, cũng như em đã biết đây là "vợ" chị Hứa Dương Ngọc Trác .

- Hihi chào chị!

Nghe xong mà nàng muốn đột quỵ tại chỗ, trái tim nàng nãy giờ bị kéo lên thả xuống không biết bao nhiêu lần, bây giờ chỉ còn biết cười trừ: - Chào..o... cậu!

Nhỏ kia vẫn làm bộ mặt ngây thơ "không có tội" giọng lanh lảnh:

- Chúng ta cùng tuổi nhưng phải xưng chị-em vì chị là "vợ" của chị em hihi.

Nàng vẫn chưa qua cơn sốc: - Ờ ờ... chào... chào... em.

Sau một hồi làm quen và lấy lại bình tĩnh nàng thấy Jennie rất dễ thương, nói chuyện rất hợp với nàng.

- Chị Trương Hân ơi, chị cho em dọn đồ qua nhà chị nha, ở đây vui quá à. _Đan Ny làm mặt mèo năn nỉ cô.

Thấy vậy Trần Kha cũng hùa theo: - Đúng đó, ở đây nhiều người đẹp quá cho tôi qua ở luôn nha hihi.

- Không! Cậu nhất định không được, Đan Ny cũng vậy, em đi như vậy chú thím sẽ rất lo.

Trịnh Đan Ny lại dùng tuyệt chiêu năn nỉ: - Thôi mà, làm ơn đi cho em ở lại đi, em xin phép ba mẹ rồi.

Cô cau mày: - Hừ... không được, một mình Hứa Dương là đã ồn lắm rồi thêm hai người nữa thì đây không còn là cái nhà nữa, chiều nay nhà ai nấy về.

Cô dứt khoát bằng vẻ lạnh lùng thường thấy làm cả hai biết có xin cô cũng vô ích nên đổi chiến thuật... xin nàng. Không biết cả ba thậm thụt thầm thì cái gì mà mặt nàng rặc mùi hám lợi làm cô dự cảm thấy một "trận bão" sắp đổ bộ vô nhà mình.

Năm phút sau: Cuộc bàn bạc kết thúc. Đúng là có bão thật, nhưng người "đổ" là cô. Không biết nàng dùng cách gì, mềm mỏng hay cứng rắn, hành động hay lãng mạn, vui nhộn hay sướt mướt gì đó mà cô miễn cưỡng gật đầu.

Cả ba hớn hở cười nói inh ỏi để lại cô thở dài lòng "xót xa".

- Từ nay sẽ nhộn lắm đây. _Cô lẩm bẩm.

Buổi chiều Đan Ny và Trần Kha chia tay để ra về sắp xếp "hành lý" mai sẽ "thân chinh" qua đây... ở đậu.

Cộc... cộc... cộc mở cửa nàng thấy cô quần áo chỉnh tề như sắp đi đâu nàng tròn mắt hỏi:

- Hân định ra ngoài à?

- Ừ... Em thay đồ đi!

Nàng vẫn còn ngây ngô.

- Hôm nay Hân dẫn em ra ngoài chơi.

Nghe xong nàng mừng quýnh chỉ trả lời gọn lỏn: - Đợi tí!

Nàng hớn hở mở tủ chọn bộ váy nàng thấy đẹp nhất. Trong lòng nôn nao, từ bữa tới giờ nàng chỉ ở nhà có đi thì cũng chỉ tới trường, hôm nay nghe nói được đi chơi nàng thích lắm. Thế giới ở ngoài dường như rất mới mẻ với một người mất trí nhớ như nàng.

- Xong rồi chúng ta đi thôi!

15 phút sau nàng chạy xuống trong bộ dạng rất đáng yêu nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận.

- Sóc chuột mặc váy ra ngoài có tiện không?

Nàng lườm làm cô cũng hơi ớn: - E hèm, đi nào!

- Hai người đi chơi vui vẻ.

Sau khi "từ biệt" hai hàng người hầu nàng nhanh chóng lon ton chạy nhanh ra xe. Hôm nay vệ sĩ không đi cùng xe với nàng và cô mà đi xe khác, cô muốn chở nàng chỉ... chỉ hai người.

Cô chở nàng ra một bờ hồ, nhìn phong cảnh rất yên bình, bước xuống xe từng cơn gió mơn man luồng vào tóc nàng tạo cho nàng cảm giác thư thái. Cô nhìn nàng, ánh mắt nâu nhạt lóe lên tia nhìn ấm áp

- Đây là nơi lần đầu Hân và em gặp nhau _Giọng cô nhỏ nhẹ.

Nàng quay sang nhìn cô, người duy nhất tại thời điểm này có những mảnh ghép ký ức mà nàng đã đánh mất - Hân kể cho em đi...

Cô và nàng ngồi xuống một cái ghế cạnh bờ hồ giọng đều đều:

- Một năm trước, ba mẹ em từ Hồ Nam dẫn em đến Thượng Hải này để chúng ta có thể gặp nhau. Trước ngày gặp mặt một ngày Hân đã ra đây và gặp em cũng ngay tại cái ghế này.

- Lúc đó em đang làm gì ở đây vậy?

Cô mỉm cười, nụ cười rất kín đáo - Em đang ngồi... khóc và miệng không ngừng "than thân trách phận".

- Hả??? _Nàng ngạc nhiên trước ấn tượng đầu "khó phai" đó, - Sao? Sao em khóc?

- Vì em biết mình sắp "lên xe bông" với một người chưa từng gặp, mà người đó còn là con gái, nhưng theo tình hình lúc đó thì Hân biết còn một lý do nữa... _Cô cố nhịn cười càng làm dâng sự tò mò của nàng.

- Sao? Hân nói mau đi.

- Vì em muốn... chạy xe đạp quanh hồ nhưng tập thế nào cũng không được...

Nàng há hốc: - Không... không thể nào, em mà không biết chạy xe đạp? A Hân ca ca đang nói dối hả?

- Thật. Lúc đó Hân thấy em là một cô gái "kỳ lạ" nên đã dỗ em bằng cách mua kem cho em.

Cô im lặng như để quá khứ một lần nữa hiện về xoa dịu trái tim mình, thấy cô im lặng nàng nóng lòng.

- Sau đó thế nào?

- Em... Sau đó em không thể ngừng yêu Hân và đồng ý hôn ước này sau khi biết Hân là hôn phu của em. _Cô nói với khuôn mặt rạng ngời nhưng không "chói nắng" làm mặt nàng được dịp ửng đỏ.

Nhưng nàng đâu biết trong lòng cô còn một điều chưa nói.

- Nếu vậy A Hân chở em đi quanh hồ đi...

Nghe nàng nói cô đứng dậy định bước ra xe nhưng nàng nắm cô lại ánh mắt tinh nghịch:

- ...Bằng xe đạp.

Cô nghe mà muốn té xỉu. Lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày cô đáp:

- Em mặc váy mà!

- Em sẽ ngồi một bên.

- Bụi lắm!

- Không sao! Em chịu được.

- Xe đạp chậm lắm!

- Em thích.

- Xe đâu đạp?

- Mướn đi.

- Hân... hân ... không biết đạp xe...

1s

2s

3s

- Á... ha ha ha... _Nàng cười miệng tới mang tai, cô chỉ còn biết đứng chịu trận mặt "đơ như cây cơ" không nói nên lời.

Sau một trận cười no bụng nàng mới để ý tới khuôn mặt "thê thảm" của cô, khuôn mặt đầy vẻ... "tự ái" nàng dịu giọng

- Nè... nè... _Nàng vừa kêu vừa lấy tay lay lay người cô, nhưng giờ đây cô như khúc gỗ, kêu cũng không thèm trả lời.

- Nè... giận rồi hả? Có vậy đã giận rồi.

- ... _Vẫn im lặng

- ...Đừng có nhỏ mọn vậy được không? Hay để em chở Hân nha!

Cô biết thế nào nàng cũng mua chuộc cô nhưng bằng cách này thì cô không thể im lặng được nữa.

- Đồ ngốc! Mới nói đã quên sao? _Cô nhấn mạnh từng chữ: - EM KHÔNG BIẾT ĐẠP XE.

Nàng mỉm cười mặt có phần "xảo quyệt" làm cô nhíu mày khó hiểu.

10 phút sau.

- Hi hi hi thích quá đi mất!!!!

Nàng "tươi như hoa" nhìn cô mặt đang đăm đăm.

- Hân thấy em thông minh hông? Nhưng hông cần cảm ơn em đâu hihihi...

Cô không trả lời, điều đó đủ hiểu là...

Tất nhiên cô không cảm ơn nàng rồi vì bây giờ cô đang không biết giấu cái mặt vào đâu nữa khi người đang đạp xe chở nàng không phải là cô mà là tên... VỆ SĨ, và tất nhiên người chở cô cũng là VỆ SĨ của cô.

- Woa sướng quá, thích quá!!! _Nàng dường như không hiểu nỗi "khổ tâm" của cô vẫn loi nhoi như con giòi.

Đi hết một vòng mặt cô nghiêm nghị: - Được chưa?

Không biết nàng "vô tư thái quá" hay cố tình không hiểu.

- Nữa đi, nữa đi mà~

- Đi tiếp! _Cô bất lực ra lệnh cho 2 tên vệ sĩ giờ đây cũng đã mồ hôi nhễ nhãi.

Cứ thế suốt nửa tiếng "ròng rã" bên bờ hồ có hai tên đeo kính đen mặc vest đen... đạp xe "hì hục" chở một đứa con gái luôn líu lo, người còn lại thì mặt mày lạnh như cục nước đá làm mặt hồ yên tĩnh cũng "gợn chút sóng".

Buổi tối ăn uống no say cô lại tiếp tục đưa nàng đến một khu chợ đêm. Ở đây bán nhiều đồ và rất đông người làm nàng thích mê.

Nàng như chim hết sa vào gian hàng này lại sà vào gian hàng khác. Thích thứ gì thì mắt cứ sáng rỡ:

- Woa... mua... mua đi A Hân ca ca !

- Ui, đẹp quá, em thích quá, A Hân mau mau mua đi!

Cứ như vậy sau một hồi người vui nhất chính là nàng, và người khổ nhất không phải là cô mà là vệ sĩ "đáng thương".

- Dương lại đây để Hân chọn cho em một món giống với em.

Cô kéo tay nàng lại một gian hàng lấy con sóc chuột to nhất, cao bằng vai của nàng nhìn nó châm chọc: - Sóc bự giống em chưa nè?

- Mắt Hân có vấn đề không sao mà giống em được.

Cô tỏ vẻ hơi thất vọng: - Ờ ha! Nó thấp hơn em, cặp má cũng không phúng phính như má em, biết làm sao đây ta?

Nàng giận dữ: - Nè Hân muốn chết không, dám nói em vậy hả?

Cô nhìn nàng cười thật hiền làm nàng "ngu người". Trước giờ ít khi nàng thấy cô cười ""lộ liễu" như vậy. Mặt nàng hơi hồng.

Hai tên vệ sĩ hình như cũng "mất sức" dữ lắm rồi, thấy vậy cô cho họ ra xe chờ trước.

- Ô... Ô _Mắt nàng tròn xoe nhìn những cây "gì đó" đủ màu như những đám mây nhỏ vậy, nó lay cô thật mạnh.

- Hân... hân nhìn kìa... cái đó là gì vậy?

Cô không có "kinh nghiệm""nhưng từng thấy mấy đứa con nít ăn, cô nói... đại mặt ra vẻ hiểu biết:

- "Đồ ăn" chứ gì!

Nàng tin cái rụp nôn nao: - Vậy mua "đồ ăn" đó cho em đi.

Cô muốn "ghi điểm" nên định bụng khi mua sẽ hỏi người bán tên của thứ "đó" nên kêu nàng:

- Vậy em đứng đây chờ đi!

Nàng đang đứng đó hồi hộp chờ đợi thì một đám người ở đâu rất đông kéo qua xô đẩy nhau làm nàng cũng bị đẩy đi đâu mất, khi không còn hỗn loạn thì nàng cũng không còn ở chỗ cũ nữa, nàng hoảng hốt chen đi trong dòng người tìm bóng dáng Hân con tim khẽ run lên vì sợ hãi.

- A Hân! Chị ở đâu vậy? A Hân? _Mặt nàng bây giờ đã hoảng hốt lắm rồi, cảm giác ở nơi toàn người không quen biết làm nàng có cảm giác run rẩy như lần đầu thức dậy tại nhà cô, mắt nàng nhòe đi.

- Hứa Dương ...

Cô quay lại nhưng không thấy nàng đâu, đi một vòng vẫn không thấy.

Cô không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh thường ngày, định gọi điện thoại cho nàng nhưng chợt nhớ vệ sĩ đã đem giỏ của nàng ra xe mất rồi, mặt cô bắt đầu hơi tái đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com