Cover Dua Tre Ngoc Thuy Thao
"Không có khả năng!''Không hề nghĩ ngợi, Ngọc Thảo trực tiếp trả lời."Tôi cũng không cần dùng phương thức này, nếu khi rơi vào tay Hồ gia gặp nguy hiểm thì sao? Ở thương trường quang minh chính đại mà đối kháng, tôi cũng đủ để cho bọn họ thân bại danh liệt""Thế nhưng cô cho rằng thế lực phía sau Hồ gia sẽ bỏ qua cho cô sao?"Cùng Ngọc Thảo chắc chắn bất đồng, Ngọc Hân hời hợt nói, một câu nói này vừa vặn đánh trúng chuyện sầu lo trong lòng nàng, nhượng nàng trầm mặt không ít. Thương trường tranh đấu xác thực các nàng không thua kém Hồ gia, dĩ nhiên nếu Hồ gia phát triển thế lực bên ngoài, Huỳnh thị có thể nói cũng chỉ có thể động thủ tiêu diệt, nhưng thế lực ngầm thành phố G hắc ám, thế lực rắc rối phức tạp, Hồ gia nắm trong tay DD bang lâu như vậy, đủ để nói rõ năng lực của bọn họ. Hồ gia còn có thể đối với các nàng hành động gì, bản thân lại có thể phòng bị hay không, Ngọc Thảo không thể nói rõ.Đối với đề nghị của Ngọc Hân, Ngọc Thảo có chút tâm động, diệt trừ một cái địch nhân, phương thức liên thủ đối phó với họ thật sự tốt hơn nhiều, không nói đến Thanh Thủy hiện tại hôn mê còn chưa thanh tỉnh, chính là khi nàng tỉnh lại, Ngọc Thảo cũng không muốn nàng đi mạo hiểm như vậy. Trầm ngâm hồi lâu, nàng buông xuống suy nghĩ, mở miệng nói."Mồi nhử không nhất định phải là nàng đảm đương, tôi cũng có khả năng làm được"Ngọc Hân hoàn không nói chuyện, chỉ nghe cửa truyền đến một tiếng hô to."Không được!''Qua hồi lâu khi nghe được âm thanh ấy, Ngọc Thảo đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt ức chế không được mà hiện ra mừng như điên, không tin tưởng mà quay đầu lại nhìn.Cửa gian phòng được mở ra, Thanh Thủy ăn mặc trang phục bệnh nhân lam bạch đứng ở cửa, thân thể hoàn toàn suy yếu, đỡ khuông cửa, nguyên bản hai người thủ vệ hắc y đại hán sợ hãi đứng ở bên cạnh, muốn đỡ rồi lại không dám đỡ.''Nguyễn Tổng, Huỳnh tiểu thư nàng..."Một hắc y đại hán đi ra phía trước muốn cùng Ngọc Thảo nói cái gì đó, lại bị nàng trực tiếp bỏ qua.Nàng che miệng, hướng về người kia từng bước một tiêu sái đi qua, đợi cho đến khi đi tới trước thân thể của nàng, Ngọc Thảo đưa tay tiến lên muốn đi đến chạm vào gương mặt của nàng rồi lại dừng lại, lăng lăng đứng giữa không trung, rất sợ đây chỉ là một giấc mơ.Như là bị động tác của nàng đả kích, Thanh Thủy liền ủy khuất kêu một tiếng."Vợ..."Nghe âm thanh hô hoán, Ngọc Thảo run rẩy một chút, như là bản án được miễn, nhào vào trong lòng nàng, trên tay đang cầm một cái kính nhẹ xướt qua nàng, chỉ là cũng không quá mạnh, mang không đến một tia đau đớn."Thủy, em, một tên hỗn đản, hỗn đản, vì sao hôn mê lâu như vậy? Em biết mấy ngày này chị có bao nhiêu lo lắng không? Vì sao vẫn không muốn tỉnh lại, hỗn đản, hỗn đản..."Lo lắng nhiều như vậy, tất cả oán khí đều ở thời khắc này mà phát tiết ra làm Nguyễn Tổng mọi ngày đều bình tĩnh cùng lãnh đạm, lúc này giống như một tiểu cô nương, khóc, phát tiết, làm những người có mặt ở đó một phen mở mang tầm mắt."Xin lỗi, là em tỉnh lại chậm, làm cho chị lo lắng"Làm như thở dài, lại tự cảm khái, thừa lúc Ngọc Thảo oán khí, Thanh Thủy ôm nàng, mặc dù sắc mặt tái nhợt, thái dương đổ đầy mồ hôi, thân thể bởi vì nhiều ngày không ăn cơm mà rất suy yếu, chỉ có thể dựa lưng vào khuôn cửa mà chịu đựng trọng lượng của hai người. Dù Ngọc Thảo chống cự giãy dụa, nàng cũng như trước không chịu buông tay, ôm chặt nàng, như ôm một vật trân quý, tựa hồ không còn một khe hở.Không bao lâu, Ngọc Thảo ở trong lòng Thanh Thủy dần dần tỉnh táo lại, nhớ tới bản thân trước mặt nhiều người mà thất thố như vậy, có chút ngại ngùng chôn đầu vào trong ngực của Thanh Thủy, không dám ngẩng lên gặp người, nhưng nhớ tới lời Thanh Thủy vừa nói, thân thể Ngọc Thảo di chuyển, bất ngờ từ trong lòng nàng thoát ly ra, lặng lặng nhìn chằm chằm nhìn mặt của nàng."Em..."Môi Ngọc Thảo khẽ mấp mái, khóe mắt ngấn ngấn nước, trong mắt mang theo chờ đợi cùng thấp thỏm.Nếu như là Thanh Thủy trước đây, gặp phải loại tình huống này, có thể chỉ biết yêu thương ôm nàng, nói một câu."Vợ, xin lỗi, vợ, em sai rồi''Cho dù có thể nói ra một phen như thế, ngữ khí cũng không nên như thế, thành thục như thế, như thế bình tĩnh.Từ lúc Tuyết Anh nói ra phương pháp hồi phục, kỳ thực Ngọc Thảo đối với việc khôi phục tâm trí của Thanh Thủy cũng không mong muốn lắm, thế nhưng hôm nay xem ra phương pháp này tựa hồ là thực sự.Cười như không cười, Thanh Thủy nói."Em đã tỉnh, chân chính thanh tỉnh''Ánh sáng trong phòng lúc này cũng không thể sáng hơn nụ cười của nàng, nhân viên ăn ý lối ra ngoài, lưu lại nơi này cho hai người, người yêu xa cách đã lâu, không gian này nên thuộc về họ.Bình tĩnh nhìn nàng, Ngọc Thảo phát hiện tiểu hài tử khí tức khả ái của dĩ vãng không còn, hôm nay Thanh Thủy trầm lặng, khí chất nội liễm, thành thục cùng ổn trọng, con ngươi hổ phách rực rỡ thay thế cho nét ngây thơ ngày trước, tản ra một loại quang mang, cả người như được thay đổi hoàn toàn, phong duệ bức người.Đối mặt với Thanh Thủy như vậy, Ngọc Thảo có chút do dự, người này chính là người trước kia đuổi theo bản thân muốn ăn đậu sao? Kêu bản thân là vợ nói muốn chiếu cố mình đây sao?Rõ ràng là cùng một người, vì sao cảm giác xa lạ như vậy?Tựa hồ nhìn ra con ngươi của nàng đang đấu tranh giãy dụa, Thanh Thủy ôm nàng qua, đóng cửa lại, cắt đứt vô số ánh mắt bát quái phía sau, lôi kéo nàng đi tới trong phòng ngồi xuống. Lúc này, các nàng hai người như vậy mà trao đổi, Ngọc Thảo không biết mở miệng như thế nào mới đúng.Hai người lúc này ngồi ở sofa, rõ ràng đây chính là nơi mấy ngày này nàng đau khổ ngồi chờ Thanh Thủy tỉnh lại, sao hôm nay ngồi ở đây cảm giác lại như kim đâm, ngồi thế nào cũng không được tự nhiên, con mắt cũng không dám nhìn đi đâu.Lúc này, một thân thể ấm áp ôm lấy nàng, nhất thời làm nàng cả người cứng đờ, ngồi một chỗ không dám nhúc nhích, mà người nọ như không hề tự biết mà đem đầu vào cổ nàng, hô hấp nhợt nhạt đánh vào cổ nàng, mang đến cảm giác tê dại nhè nhẹ.Cuối cùng không chịu nổi bầu không khí như vậy, Ngọc Thảo liền mở miệng, nhiều lời nói chôn ở trái tim, rồi lại không thể nào nói lên, không thể làm gì khác hơn là dừng lại."Thủy... Em... Chị...""Vợ, ba mẹ không cần em, bọn họ đã đi rồi đúng không?"Thanh Thủy giống như là trở về tiểu hài tử ngây thơ trước kia, thanh âm nhuyễn nhu hỗn loạn nói không rõ ý là ủy khuất hay chính là thương tâm, đối với Thanh Thủy như vậy, Ngọc Thảo không thể chống cự lại mà yêu thương.Mặc kệ nàng có khôi phục lại bình thường hay không, nàng vẫn như trước kia là tiểu hài tử cần yêu thương không phải sao?"Bọn họ cũng không phải không cần em, bọn họ rất thương em, ông nói cho chị biết lúc tìm thấy em, em được mẹ của em ôm vào trong ngực, chính bởi vì vậy em mới có thể sống sót, cho dù bà đã ra đi cũng nhất định ở trên trời nhìn em, bảo hộ em""Vợ, không cho chị không cần em, cũng không cho chị ly khai em"Thời điểm nói ra lời này, Thanh Thủy đặt Ngọc Thảo ngồi trên sofa, bá đạo nhìn chằm chằm nàng.Trong lòng Ngọc Thảo nhảy một cái, là bản thân vừa nảy do dự kích thích đến nàng sao? Thế nhưng Thanh Thủy thực sự hiểu được ý nghĩa của việc hai người ở cạnh sao?Lòng có chút chua xót lại có chút bất đắc dĩ, nàng nói."Thủy, vậy em có biết chúng ta hai nữ nhân cùng một chỗ là cấm kỵ, là vi phạm thường luân không? Huống hồ em... Chúng ta trong lúc đó cũng không phải bởi vì ái tình mới cùng một chỗ, chỉ là bởi vì một phần khế ước, một hôn nhân vô hiệu, hơn nữa em đối với chị bất quá có thể cũng chỉ là ỷ lại mà thôi, đều không phải là yêu. Em hiện tại đã khôi phục, chị... Ưm..."Không cho phép nàng nói xong, Thanh Thủy ngăn chặn nàng không cho nàng mở miệng, môi cùng môi chạm nhau, lưỡi cùng lưỡi dây dưa, không khí lồng ngực liên tục giảm thiểu, tất cả đều là như vậy quen thuộc. Ngay lúc Ngọc Thảo cảm giác bản thân sắp hít thở không thông, Thanh Thủy mới lưu luyến không rời đem lưỡi rời khỏi, chỉ là hai người môi vẫn như trước kề sát, đều thiếu khí tức hỗn loạn mà thở hổn hển."Thảo, em nói cho chị biết, em biết cái gì là ỷ lại, cái gì là cấm kỵ, vi phạm thường luân thì thế nào, hôn nhân vô hiệu là thế nào? Chị chính là vợ của em, em yêu chị, chị không cần đẩy em ra a"End chap.********************
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com