TruyenHHH.com

Cover Dua Tre Ngoc Thuy Thao

Cảm giác này làm Thanh Thủy rất không an tâm, nếu giống như lúc trước, ít nhất chỉ cấp cho nàng bất quá chỉ là một điểm ghen tuông, mà nữ nhân này gây cho nàng cảm giác uy hiếp cùng khủng hoảng, khủng hoảng sợ mất đi Ngọc Thảo.

Nghĩ tới đây, Thanh Thủy thân thể run lên, quên luôn trường hợp cùng địa điểm, vô ý thức kêu lên.

''Vợ..."

Không có gì bất ngờ xảy ra đổi lấy chỉ là một ít người ánh mắt vô cùng kinh ngạc, nhưng cùng lúc đó, hai người trong bầu không khí có chút vi diệu cũng bị phá vỡ.

Ngọc Thảo phục hồi tinh thần lại, sắc mặt bỗng nhiên trở nên phi thường xấu xí, luôn luôn hỉ nộ ít khi hiện ra trên mặt Nguyễn Tổng, hôm nay lại để bản thân như vậy, ly khai cái nhìn của nữ nhân kia, cước bộ hoảng loạn liền chuyển hướng đến Thanh Thủy, quay người gật đầu.

"Thủy, chúng ta đi thôi"

"A... Ngô..."

Còn không có đợi nàng phản ứng, Ngọc Thảo đã kéo cổ tay nàng rồi. Một cổ lực mạnh truyền đến, Thanh Thủy bị lôi một cái lảo đảo, miễn cưỡng bước chân nhanh hơn theo Ngọc Thảo gấp bước tiến ra khỏi sân bay.

Mà nữ nhân kia nhãn thần vẫn giằng co trên người Ngọc Thảo, nhìn theo các nàng ly khai, thật lâu không hề động tĩnh. Nếu như hiện tại có người ở bên người nàng, có thể có khả năng nghe từ nàng miệng lúng túng mấp mấy được một chút từ ngữ.

"Vợ sao vậy? Chị làm sao vậy?"

Vô tình vứt bị vứt bỏ phía sau, nhìn tất cả màn ngon ngọt phát sinh trước mắt.

Tựa hồ, càng ngày càng thú vị đây...

Ly khai ra khỏi phòng chờ sân bay, Ngọc Thảo lôi kéo Thanh Thủy về tới trên xe. Hai người này tuy rằng là một đường đi tới, thế nhưng tốc độ kia tuyệt đối có thể so với chạy chậm cho nên một hồi đến trên xe, Ngọc Thảo liền nhịn không được một ngụm lớn mà thở dốc.

Chăm chú từ từ nhắm hai mắt, Ngọc Thảo khéo léo lấy tay đè lại ngực bản thân, tay nắm Thanh Thủy chưa từng buông ra, đồng thời dùng độ mạnh yếu càng lúc càng lớn, lớn đến Thanh Thủy nhịn không được nhíu mày, nhỏ giọng nghẹn ngào nói.

"Đau..."

"Chị xin lỗi...''

Ngọc Thảo như ở trong mộng mới tỉnh, giật mình thả tay đang nắm cổ tay Thanh Thủy ra, chỉ thấy mặt trên đã để lại rõ ràng vài lằng đỏ, làm cho nàng nói không nên lời.

Ngọc Thảo nhất thời ảo não không ngớt, yêu thương nâng lên cổ tay Thanh Thủy, chỉ tại chỗ có vết đỏ khẽ vuốt, ở trong lòng mà trách cứ bản thân, lại không biết nên nói cái gì mới tốt.

Môi đỏ mọng của Thanh Thủy nhìn kỹ sẽ thấy nàng khép mở vài lần, nhưng không có thổ lộ bản thân muốn nói gì, chỉ có chờ đợi.

"Thủy, chị..."

Cố sức cắn môi nói, Ngọc Thảo lần đầu tiên cứ như vậy mà bất lực, không biết nên giải thích với Thanh Thủy như thế nào.

Thanh Thủy không có truy vấn, chỉ là cúi người tại môi của cô hôn nhẹ một cái, vươn tay nắm lấy tay cô, giải cứu Ngọc Thảo đang khó xử, lời nói vẫn là tính trẻ con mà nói.

"Chị như vậy, em đau"

"Thủy..."

Lăng lăng nhìn về phía Thanh Thủy, chỉ thấy nàng quật cường nhìn bản thân, trán gian tràn đầy kiên định, Ngọc Thảo nhún nhún mũi, ngực có chút cảm động, nhào tới trong lòng nàng, đem mặt mà vùi vào trong lòng Thanh Thủy, hơi thở trong lúc này tất cả đều là hương vị trên người Thanh Thủy, trấn an Ngọc Thảo đang không bình tĩnh liền yên tâm.

Ngọc Thảo giống như một tiểu cô nương, lộ ra tư thái yếu đuối như vậy, Thanh Thủy chỉ có thể yêu thương vỗ nhẹ phía sau lưng Ngọc Thảo, hy vọng có thể cho cô một ít thoải mái.

Dĩ vãng đều là Ngọc Thảo chiếu cố bản thân, lúc bản thân thương tâm liền làm bản thân thoải mái, lúc bản thân uể oải liền cấp bản thân một cái ôm ấp, mà khi nữ nhân này thương tâm, bản thân lại không biết làm thế nào chiếu cố nàng, làm nàng thoải mái.

Thanh Thủy lần đầu tiên cảm nhận một loại cảm giác vô lực, đối với bản thân vô dụng cảm thấy phẫn nộ, mà vừa xuất hiện nữ nhân kia lại như một viên bom hẹn giờ treo ở lòng của nàng, mầm mống bất an đang mai phục.

Chờ đến lúc Ngọc Thảo chỉnh lại tốt tâm tình, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bầu trời đã tối sầm, nàng có chút không muốn thoát ly khỏi cái ôm của Thanh Thủy, nhu qua nhu lại con mắt, khả năng bởi vì nàng khóc, con mắt của nàng cũng trở nên hồng hồng như một con thỏ nhỏ bị ủy khuất, động tác nhu mắt của nàng càng tăng ra một chút tính trẻ con. Giương mắt chống lại Thanh Thủy đang lo lắng, Ngọc Thảo mất tự nhiên quay đầu đi, mân môi, trầm ngâm mấy phút sau đó, nói.

"Nàng gọi là Nguyễn Thúy Vy, tụi chị từ cao trung là đã học cùng nhau, cứ như vậy là bằng hữu tốt. Lúc trước, tại thời điểm tuyển đại học, nàng biết được chị phải ra ngoại quốc học, không để ý trong nhà phản đối, dứt khoát kiên quyết theo chị cùng đi tới nước ngoài. Tại nước ngoài, không có người quen, không có nhà, tụi chị ngày qua ngày rất gian nan, hoàn hảo có nàng cùng chị mới làm chị có kiên trì cùng dũng khí mà phấn đấu. Năm ấy tụi chị tốt nghiệp, nàng thổ lộ với chị, khi đó chị thật không ngờ bản thân sẽ thích nữ sinh, cho nên chị cự tuyệt nàng, sau đó nàng liền ly khai khỏi trường học, tụi chị cũng không có liên hệ...''

Nói tới đây, Ngọc Thảo dừng một chút, hít một hơi thở, tiếp tục nói.

"Có thể lúc trước chị đối nàng là có cảm giác, chỉ là lúc đó hoàn toàn ngây thơ, không thể tiếp thu, không dám tiếp thu tình cảm của nữ tử. Lúc biết được tin tức nàng ly khai, chị rất thương tâm, khóc thật lâu, không rõ vì sao, ai oán nàng cứ như vậy bỏ lại chị một người...''

Giống như đang tự mình lẩm bẩm, Ngọc Thảo tự cố nói với bản thân, hoàn toàn không có chú ý tới Thanh Thủy sắc mặt càng ngày càng khó coi cùng viền mắt càng ngày càng hồng.

"Quá khứ qua nhiều năm như vậy, hiện tại chị cũng đã hiểu, nữ tử trong lúc đó không phải là không thể được"

"Vậy chị là chuẩn bị trở lại tìm nàng sao? Chuẩn bị đáp ứng nàng cùng nàng cùng một chỗ sao?"

Nói đến đây, Thanh Thủy cũng không nhịn được nữa, ngực đau nhói, nghẹn ngào, cắt đứt lời Ngọc Thảo nói, hai hàng nước mắt cuối cùng cũng trào ra.

"Chị hiểu được, nữ tử trong lúc đó không phải là không thể được, bởi vì chị gặp gỡ một cái nữ nhân, nàng làm chị hiểu được, cái gì là ái tình"

Ngọc Thảo xoay người kéo Thanh Thủy qua, kiên định nhìn vẻ mặt ủy khuất trước mặt, hai mắt đẫm lệ đang nhìn nàng.

"Ngày hôm nay đột nhiên thấy Thúy Vy, chị đích xác trong nháy mắt có chút ngây người, nàng chính là giống như trước đây, điều này làm cho chị nghĩ tới thời gian trước đây. Thế nhưng kia dù sao chỉ là đã từng, hiện tại nàng đối với chị mà nói bất quá chỉ là một cái bằng hữu mà thôi. Có thể chị đã từng động tâm, nhưng dù sao cũng chỉ là động tâm mà thôi, chẳng bao giờ chân chính thành yêu. Qua nhiều năm như vậy, sẽ không có cái loại cảm giác đó, huống chi chị cũng đã yêu em. Chị cũng thừa nhận, chị vẫn còn chút ai oán, còn đang oán nàng đã từng bỏ lại chị, chị chậm rãi mà bỏ xuống, tim chị chỉ có thể chứa một người, cho nên, Thủy, tha thứ cho chị chứ?"

Vỗ về tóc quăn của nàng, Ngọc Thảo khiến cho Thanh Thủy ngẩng đầu lên cùng bản thân đối diện.

Ngoài xe bắt đầu nổi lên một chút lớt phớt mưa phùn, mà bên trong xe thì lại một mảnh trầm mặc, chỉ có cần gạt nước thủy tinh mang đến một chút âm thanh. Ngọc Thảo thấp thỏm đợi Thanh Thủy trả lời, đợi đến lúc của con ngươi của nàng càng ngày càng âu sầu, cuối cùng thất vọng cúi đầu, Thanh Thủy mới nặng nhọc nói.

"Em tha thứ cho chị, thế nhưng không cho chị còn muốn cùng nàng cùng nhau''

Lời này trong nháy mắt trấn an tâm tình Ngọc Thảo, nét mặt tươi cười như hoa.

"Tốt, chị chỉ muốn cùng em cùng một chỗ!"

Hai người lúc này rốt cuộc cũng lý giải được khúc mắc. Hai trái tim càng thêm gần kề, hai người trong lúc đó hình như cũng không muốn nhắc đến chuyện đó, Thúy Vy xem như là một quá khứ.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com