TruyenHHH.com

Cover Bhtt Edit Cung Nang Dua Gion Ma Thanh That


Từ 0 giờ đến năm giờ, Lâm Vi một đêm không ngủ, cũng không biết tới tới lui lui đi tới bên cạnh bệ cửa sổ nhìn bao nhiêu lần.

Nàng còn chưa đi.

Lâm Vi nhiều lần ngã nằm ở trên giường, còn lăn qua lộn lại ngủ không yên, nàng nghe được bên ngoài cửa sổ rầm rầm tiếng sấm rền, lấy di động ra nhìn tin tức khí tượng, rạng sáng năm giờ đến buổi trưa mười một giờ, đều là Lôi Vũ.

Dữ Lộ ở dưới lầu đợi tròn một buổi tối, cánh tay cùng trên đùi đều bị muỗi cắn đến sưng hồng, Lâm Vi vẫn không chịu xuống, ròng rã năm tiếng đều không có đi xuống. Dữ Lộ vẫn chấp nhất chờ đợi, đã nói đợi, liền nhất định phải đợi...

"Sau này em chỉ ôm chị, chỉ hôn chị, chỉ đối tốt với một mình chị."

"Chúng ta kết giao đi."

"Vậy em liền đuổi tới khi chị hài lòng mới thôi."

Dữ Lộ nhớ tới những câu nói trước đây, khóc đến càng lợi hại. Lâm Vi mẫn cảm như vậy, cô sợ Lâm Vi sẽ không tiếp tục cho cô cơ hội, cô chưa từng yêu thích qua một người như thế bao giờ, cũng chưa từng đối với người nào chấp nhất như vậy cả. Cô biết chính mình rất kém cỏi, ấu trĩ lại tùy hứng, thế nhưng vì Lâm Vi cô đều nguyện ý thay đổi, ăn nhiều khổ hơn nữa cũng được, chịu nhiều oan ức hơn nữa cũng được, chỉ cần Lâm Vi chịu cho cô cơ hội.

Thật giống như tới ngày hôm nay, cô mới rõ ràng cái gì gọi là yêu thích.

Ngồi tới hừng đông, một tiếng sấm rền hạ xuống, Dữ Lộ theo bản năng che lỗ tai, từ nhỏ cô đã sợ sấm đánh.

Lâm Vi ở trên lầu nhìn nàng bưng lỗ tai, co lại thành một đoàn, mưa to cứ thế trút xuống, không hề phòng bị.

Đứa ngốc kia, cũng nên đi rồi đi.

Dữ Lộ suy nghĩ dù chết cũng không đi, cô biết nếu như đi, Lâm Vi liền sẽ càng không cho cô cơ hội. Dữ Lộ ngẩng đầu liều chết nhìn chòng chọc rèm cửa sổ nhà Lâm Vi, nước mưa nhỏ thấu ở trên người, cũng không né.

Một phút, năm phút, mười phút...

Mưa rơi xuống càng lúc càng lớn, nương theo chớp giật doạ người.

Dữ Lộ sợ đến nhắm mắt lại, trong lòng sợ hãi, ngày hôm nay cô sẽ không bị sét đánh chết ở cửa nhà Lâm Vi đi.

Lâm Vi ngoảnh mặt làm ngơ, đi toilet thẫn thờ mà đánh răng, chỉ là lúc ngẩng đầu nhìn tấm gương, bị chính mình dọa sợ rồi, hai mắt đỏ lên, đáy mắt che kín tơ máu, đây là di chứng để lại do tối hôm qua một đêm không ngủ.

Ly thủy tinh trong tay Lâm Vi nắm không chặt, rơi xuống sàn toilet, vỡ nát. Lại một đạo sấm chớp nổ tung, ngoài cửa sổ âm thanh của sấm chớp, cơ hồ áp đi tiếng vòi nước ào ào, thanh âm kia làm cho người kinh hãi run rẩy, giống như ở trên tim đánh một chùy.

Lâm Vi hoảng hốt cuống quýt vội vàng ra khỏi phòng tắm, nắm lấy một cây dù đen ở bên cạnh tủ giày, thậm chí còn chưa kịp đổi giày, liền xuống lầu.

Cái kẻ ngốc kia còn ngồi ở dưới đất, đem đầu chôn ở trong đầu gối cong lên, chật vật giống như mèo nhỏ bị ướt sũng.

Mưa tạnh?

Không còn tầng tầng giọt mưa tạt ở trên người, Dữ Lộ hoảng hốt ngẩng đầu lên, nguyên lai là Lâm Vi dùng một cái dù chắn mưa lại cho cô.

Lớp trang điểm của Dữ Lộ đã sớm bị tẩy trôi, sắc mặt trắng bệch, ngồi dưới đất bẩn thỉu, nơi nào còn là cái thiên kim tiểu thư.

"Em đáp ứng chị, nhất định sẽ không có lần thứ hai." Dữ Lộ ngẩng đầu nhìn Lâm Vi, câu đầu tiên chính là cái này, mũi đau xót, mím mím miệng lại lệ vỡ ra, cùng nước mưa hỗn tạp cùng một chỗ không phân rõ, "Em sai rồi."

Mưa quá lớn, nghe không rõ ràng, nhưng có thể nghe được đại khái.

Vẫn là không nhẫn tâm được, nếu như cô có thể nhẫn tâm, thì sẽ không cùng Dữ Lộ dây dưa không rõ. Bởi vì lo lắng, cô lén lút nhìn chằm chằm Dữ Lộ một đêm, lại thấy cảnh này, khóe mắt của Lâm Vi có chút ướt, ở trong lòng mắng một câu "Kẻ ngốc".

Có bao nhiêu người có thể vì cô làm đến một bước này? Mùa hè oi bức như vậy, ở dưới lầu cho muỗi ăn chờ cô một buổi tối, ngày mưa gió vì cô gặp mưa, trong lòng Lâm Vi rất rõ ràng, khả năng sẽ không có cơ hội gặp được một nhị sỏa tử như vậy lần thứ hai.

Lúc trước cô cùng tình đầu giận dỗi, chỉ có gọi mấy cú điện thoại, đối phương liền không tiếp tục kiên trì. Vào giờ phút này, Lâm Vi cúi đầu nhìn Dữ Lộ, càng cảm thấy cô bé trước mắt, so với tên đàn ông cùng một chỗ bảy năm lúc trước, càng yêu chính mình hơn.

Ở buổi tối hôm qua, trong lòng Lâm Vi đã tiếp nhận Dữ Lộ rồi, nhưng vừa mới đối với nàng nhiều thêm một chút điểm tín nhiệm, lại phát sinh một màn như vậy.

Đứng tại chỗ chờ một lúc, Dữ Lộ cũng không đứng dậy.

Lâm Vi nghiêm mặt kéo cánh tay của nàng, làm cho nàng theo lên lầu.

Dữ Lộ nhếch miệng cười, bộ dạng hiện tại có bao nhiêu xấu, hoàn toàn quên mất.

Lâm Vi mang theo nàng tiến vào thang máy, trên người nàng còn lách tách nhỏ nước.

Dữ Lộ nhìn chằm chằm tấm gương trong thang máy, Lâm Vi không nói chuyện với cô, cô có chút nóng nảy, tiếp tục nhận sai: "Xin lỗi."

"Em đáp ứng chị, tuyệt đối sẽ không có lần sau."

"Tha thứ cho em có được không?"

"Quỳ hộp điều khiển tivi cũng có thể."

Lâm Vi nhất định là đang lo lắng cho mình, Dữ Lộ nghĩ, bằng không như thế nào mưa được một lúc liền xuống đón mình?

Phía trước còn đang nghiêm chỉnh nhận sai, càng về phía sau liền càng bần, Lâm Vi vô ý tưởng tưởng hình ảnh nàng quỳ hộp điều khiển tivi, không nhịn được, cười một tiếng, liền lập tức khôi phục lại biểu hiện như cũ.

Nàng nở nụ cười.

Tảng đá trong lòng Dữ Lộ cuối cùng cũng rơi xuống.

"Vi Vi..." Ngay cả xưng hô cũng thay đổi.

Dữ Lộ không chút biến sắc đưa tay ra, muốn nắm tay Lâm Vi.

Lâm Vi bỏ qua nàng, ném đến rất nặng.

Còn đang tức giận. Dữ Lộ tiếp tục giống như cái tội nhân đi theo phía sau Lâm Vi, bạn gái giận là phải dỗ, trong lòng Lạp nhị tiểu thư thời thời khắc khắc ghi nhớ điều này.

"Hắt xì ——" chỉ trong chốc lát, Dữ Lộ ba bốn cái hắt xì.

Vừa vào nhà, Dữ Lộ liền lôi kéo cánh tay của Lâm Vi, hoàn toàn không cần mặt mũi nói rằng, "Chị muốn xem em quỳ hộp điều khiển tivi không? Hiện tại em liền quỳ cho chị xem..."

Lâm Vi trắng mắt liếc Dữ Lộ một cái, trong lòng ghét bỏ nàng.

"Chỉ cần có thể dỗ chị hài lòng."

"Sau này trời mưa thì tránh đi, đừng tiếp tục dầm mưa."

Rốt cuộc Lâm Vi cũng chịu nói câu đầu tiên với cô, nhưng nghe ngữ khí không giống như là đang quan tâm, nhưng chỉ cần là từ trong miệng của Lâm Vi nói ra, Dữ Lộ đều mở cờ ở trong bụng, "Vẫn là chị tốt với em ~~~ "

"Đầu óc vốn không dễ xài, tuyệt đối đừng để vào nước."

Lạp nhị tiểu thư: "..."

"Em tắm rửa sạch sẽ liền đi, tôi đi ra ngoài có việc."

Vừa tới nhà, Lâm Vi liền hạ lệnh trục khách với Dữ Lộ.

"Chị còn đang giận em, rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho em?"

"Em lại không làm sai, tôi tha thứ cho em cái gì?"

Dữ Lộ sợ nhất là nàng như vậy, nói thẳng không tha thứ trong lòng mình còn cảm thấy tốt hơn một chút, "Lâm Vi, chị đừng như vậy có được hay không?"

"Em đi tắm rửa trước đi." Lâm Vi nhìn nàng một thân ướt nhẹp.

Mười phút, Dữ Lộ tắm vội, Lâm Vi đưa cho nàng một cái áo T-shirt trắng sạch sẽ.

Dữ Lộ ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha nhìn Lâm Vi.

Lâm Vi nấu một chén trà gừng đưa cho cô.

Dữ Lộ không thích mùi vị này, nhưng Lâm Vi đưa, cô nhịn một hơi liền uống cạn.

"Dữ Lộ, tôi nói thật lòng." Lâm Vi ngồi xuống ở đối diện với Dữ Lộ, đưa cho nàng một hộp thuốc cảm, "Giữa chúng ta không thích hợp, hay là thôi đi."

"Trước còn rất tốt, liền bởi vì tối hôm qua sao..." Nhớ tới việc này, viền mắt của Dữ Lộ còn chưa có bớt sưng lại ửng hồng.

Lâm Vi lắc đầu, "Cảm tình không phải sự kích động nhất thời, tôi cảm thấy chúng ta vẫn là không thích hợp."

"Em ở đâu là kích động, em chính là yêu thích chị! Lâm Vi, có lúc chị thật sự rất đáng ghét, vừa mới bắt đầu nói em là tâm huyết dâng trào, hiện tại còn nói em là nhất thời kích động, rốt cuộc muốn qua bao lâu muốn tới trình độ nào chị mới có thể hiểu, em chưa từng yêu thích qua một người như thế bao giờ, toàn bộ tâm tư đều cho chị." Lúc này mỗi một câu nói của Dữ Lộ đều là lời nói từ tận đáy lòng, ở trước mặt Lâm Vi giống như có 100 cái miệng cũng không chứng minh được tâm ý của chính mình, một giọt nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống, "Lâm Vi chị đúng là có thể nhịn, toàn thế giới chỉ có chị có thể để cho em khóc."

Lâm Vi thấp cúi đầu.

"Tại sao không cùng một chỗ, em không hiểu, chúng ta tại sao không thể cùng một chỗ?!"

"Em cảm thấy hai người cùng một chỗ rất đơn giản sao? Tôi hỏi em, em biết tôi muốn cái gì sao? Chúng ta cùng một chỗ, em cân nhắc qua tương lai của chúng ta chưa? Những vấn đề này, em có thể cho tôi một đáp án sao?"

Dữ Lộ trầm mặc, những vấn đề này của Lâm Vi, xưa nay cô chưa từng suy nghĩ qua. Cô nghĩ là, các cô yêu thích lẫn nhau, cùng một chỗ nhất định sẽ vui vẻ, vui vẻ không phải đã đủ rồi sao?

Đây chính là nguyên nhân vì sao Lâm Vi không chịu tiếp thu cô.

"Nếu như những vấn đề này em đều không nghĩ tới, chúng ta thật sự không tốt hợp lại cùng nhau, chí ít, em không phải người tôi muốn tìm."

"Em..."

"Em không phải muốn ngay cả bạn bè cũng không làm được đi?" Trên mặt Lâm Vi hiện lên một vệt cường cười, cô tin tưởng, Dữ Lộ sẽ là một người yêu rất tốt, nhưng tuyệt đối không phải là một người bạn đời thích hợp cùng chính mình tiếp tục đi dài lâu.

Lâm Vi còn rất hâm mộ Thái Anh, làm sao ánh mắt của Thái Anh lại tốt như vậy, thích một đối tượng vừa thích hợp nói chuyện yêu đương, lại thích hợp cùng sinh hoạt, mà cô đây, thích một "Nhị sỏa tử" không có kết quả.

"Mưa nhỏ lại rồi, em đi đi."

-----------------------------------------------

Ngày đó sau khi cùng Dữ Lộ nói xong, đại khái khoảng nửa tháng trôi qua, Lạp nhị tiểu thư quả nhiên không có trở lại phiền cô. Người ta chỉ ôm chút tư thái vui đùa mà thôi, nhưng cô là ôm dự định muốn kết hôn, xác thực không phải người cùng một con đường, Lâm Vi nghĩ, Dữ Lộ hẳn là cũng ý thức được điểm này rồi đi.

Trong quán rượu.

"Đừng uống, cậu đã uống quá nhiều rồi." Thái Anh đoạt lấy ly rượu trong tay Lâm Vi, nói buổi tối cùng nhau tụ tập, quay đầu lại chỉ có một người ở chỗ này uống rượu giải sầu, xưa nay Lâm Vi không phải là người mượn rượu tiêu sầu, nàng vẫn luôn xem thường phương thức ấu trĩ này.

Nhưng Thái Anh thấy nàng xác thực rất phiền muộn.

"Mình cùng với em ấy thất bại." Lâm Vi chống đầu, đối với Thái Anh nói.

"Thất bại? Dữ Lộ?"

Lâm Vi khẽ gật đầu, cúi đầu cười.

Thái Anh nhìn thấy ở trong đáy mắt nàng có lệ quang, ngày hôm nay uống rượu, cũng là bởi vì Dữ Lộ đi.

"Hai người đến cùng đã phát sinh cái gì?" Thái Anh nghe Lệ Sa nói, Dữ Lộ giống như biến thành người khác vậy, cả ngày đều nhốt mình ở trong phòng, giữ yên lặng.

Lâm Vi đem chuyện ngày đó nói hết một lần cho Thái Anh nghe, ngữ khí ung dung, "... Em ấy chính là đứa trẻ ngốc."

"Đại Vi..." Thái Anh nghe ra được chua xót ở trong giọng nói của nàng, Lâm Vi là yêu thích Dữ Lộ, nhưng lại cảm thấy các cô không phải là người của một thế giới, Lâm Vi từng bị tổn thương, nàng rất cần một người có thể dựa vào, cái này vừa vặn là điều mà Dữ Lộ không thể cho nàng.

Lại thêm mấy ly rượu qua đi, cuối cùng Lâm Vi không nhịn được nữa, cô đem đầu tựa ở trên vai Thái Anh, mang theo run rẩy nức nở nói, "Mình chỉ muốn nghe đáp án của em ấy, nói êm tai một chút cho dù là gạt mình cũng được...Nhưng em ấy không có liên lạc với mình, chính là vui đùa một chút mà thôi a, ta đã sớm biết."

Biết mình cũng bắt đầu tưởng thật rồi. Lúc trước cô kéo dãy số của Dữ Lộ vào danh sách đen, không nhận được điện thoại của Dữ Lộ là điều rất bình thường, nhưng hiện tại đã bỏ, vẫn không nhận được điện thoại của Dữ Lộ.

"Thứ đồ gì, Thái Anh cậu nói cho mình biết, tại sao mình luôn đụng tới những người như thế..."

Thái Anh ôm Lâm Vi, nhẹ giọng an ủi, trước đây cô cảm thấy Lâm Vi cùng Dữ Lộ cùng một chỗ rất không thích hợp, nhưng hiện tại xem ra, nếu như thật sự thích, tách ra không hẳn là giải thoát, loại tư vị yêu mà không thể này, Thái Anh hiểu.

Lúc trước cô cùng Lệ Sa cùng một chỗ cũng vậy, cô phải dùng rất lớn dũng khí, mới có thể tiếp nhận Lệ Sa.

"Đại Vi, hay là cho hai bên một cơ hội hiểu nhau đi." Thái Anh không có kiên quyết ép buộc gì, cô không muốn ảnh hưởng đến phán đoán của Lâm Vi, chỉ là nói sự thật, "Ngày hôm qua Dữ Lộ còn hỏi mình, cuối tuần em ấy tốt nghiệp, cậu có đi hay không?"

"Hiểu rõ rồi, đi để bị em ấy quăng sao? Đương nhiên không đi, sau này đừng tiếp tục nhắc đến em ấy ở trước mặt của mình."

Thái Anh bất đắc dĩ, vừa nãy cũng không biết là ai nhắc đến Lạp nhị tiểu thư, liền khóc sướt mướt.

Giữa tháng sáu, là đêm diễn tốt nghiệp của Z đại, địa điểm ở ngay đại lễ đường của trường học.

Buổi diễn là bán cởi mở, đối ngoại cũng có mời, rất sớm trước đó Dữ Lộ đã gửi thư mời VIP cho Lâm Vi. Dữ Lộ ngồi ở phía sau đài bên trong phòng hóa trang, nắm di động, do dự có nên gọi điện thoại cho Lâm Vi hay không, nhưng chính mình đã sớm bị Lâm Vi chặn.

Ngày hôm nay Lâm Vi sẽ đến chứ? Nàng đã đáp ứng với mình sẽ tới.

Hậu trường cãi nhau, Dữ Lộ phiền muốn chết, mang lên tai nghe nghe nhạc.

Buổi diễn là tám giờ tối chính thức bắt đầu, khoảng bảy giờ năm mươi phút Lâm Vi mới đến, Dữ Lộ không có nói với cô tiết mục xếp hạng thứ mấy. Lâm Vi ở cửa lễ đường nhìn thấy Thái Anh nắm tay Lệ Sa đang chuẩn bị vào trong, cô hướng về một bên né tránh, đợi hai người kia đi vào, rồi mới vào theo.

Lâm Vi không có đi khu VIP, chỉ ngồi ở hàng cuối cùng, khu VIP là ba vị trí đầu, rất dễ bị người nhìn thấy. Lại nói, Thái Anh cùng Lệ Sa nhất định là ngồi ở khu VIP.

Di động rung rung, Lâm Vi vừa nhìn, là tin nhắn của Thái Anh.

"Tối nay cậu có tới xem diễn không?"

Lâm Vi ngồi ở hàng sau nhanh chóng trả lời tin nhắn của Thái Anh.

"Không có gì đẹp đẽ, mình ở nhà ngủ."

Con vịt chết mạnh miệng.

Thái Anh nhìn khắp bốn phía, cũng không thấy bóng dáng của Lâm Vi đâu.

Lâm Vi cầm tờ giới thiệu tiết mục nhìn một chút, tiết mục của Dữ Lộ là một tiếng sau, là ca khúc xuyến thiêu.

Tiết mục của Dữ Lộ còn sớm, cô tới khu VIP đi một vòng, quả nhiên Lâm Vi không có tới, cuối cùng, cô chỉ có thể vòng tới trước mặt Lệ Sa cùng Thái Anh, "Chị, hai người tới rồi."

"Ừm, hảo hảo biểu hiện." Lệ Sa sờ sờ đầu Dữ Lộ.

Dữ Lộ lôi kéo Thái Anh lén lút hỏi, "Chị ấy không có tới sao?"

"Khả năng là chờ một lúc nữa đi." Thái Anh không có trực tiếp giội nước lã.

Lệ Sa nhìn Dữ Lộ cùng Thái Anh kề tai nói nhỏ, hai người này từ lúc nào mà cảm tình lại tốt như vậy, chờ Dữ Lộ đi rồi, Lệ Sa mới nói với Thái Anh, "Có cảm giác hay không Dữ Lộ thay đổi?"

Là thay đổi, trở nên không còn ồn ào nữa, Thái Anh nghĩ thầm, thất tình đương nhiên tâm tình sẽ không tốt, Lệ Sa còn chưa biết chuyện Dữ Lộ điên cuồng theo đuổi Lâm Vi.

"Khả năng là hiểu chuyện đi, dù sao cũng phải tốt nghiệp rồi."

Lệ Sa ôm vai Thái Anh, "Chị phát hiện cảm tình của hai người không tệ."

Thái Anh nghiêng đầu qua chỗ khác, "Ai bảo tính cách của em tốt làm chi."

Một giờ sau, lúc sắp đến tiết mục của Dữ Lộ thì hậu trường xảy ra chút sự cố.

"Đạo diễn, để cho tôi đổi thủ ca đi."

"Còn có hai cái tiết mục nữa là đến cô rồi, lúc này đổi bài, cô đang nói giỡn sao?!"

"Thật sự rất trọng yếu, coi như cho khán giả một niềm vui bất ngờ đi."

"Tôi thấy là kinh hãi thì có, một tháng trước liền bắt đầu tập luyện tiết mục, bây giờ cô mới nói."

Dữ Lộ lâm thời muốn đổi tiết mục, vạn nhất Lâm Vi có đến thì sao, cô muốn hát ca khúc của MV cho Lâm Vi nghe.

Đạo diễn không có đồng ý, nói đây là làm bậy.

Dữ Lộ nghĩ, làm bậy liền làm bậy.

Chờ người chủ trì báo tiết mục, đến phiên Lạp nhị tiểu thư diễn, Lâm Vi liền nhìn về chính giữa sân khấu, vẫn là nhóm người của ban nhạc kia, cô nhìn thấy bóng người của Dữ Lộ, gầy gò nho nhỏ, cũng không biết thời điểm hát lên sẽ bạo phát đến mức nào.

Cách quá xa, không thấy rõ mặt.

Người trong ban nhạc đã ổn định vị trí, lúc bắt đầu đệm nhạc thì, Dữ Lộ đột nhiên đi về phía AK, "Cho tôi mượn đàn guitar một lúc."

AK một mặt bức mộng, tình huống gì đây, lúc diễn tập đâu có như vậy.

"Nhanh cho tôi!" Dữ Lộ trực tiếp giận dữ AK một trận.

AK rơi vào trong sương mù đem đàn guitar đưa cho nàng.

Khán giả dưới đài cho rằng xảy ra vấn đề.

Dữ Lộ lôi một cái ghế tựa chân cao đến chính giữa sân khấu, ôm đàn guitar ngồi xuống, hít sâu một hơi, sau đó thở ra, lúc này mới tiến đến trước micro nói rằng, "Ngày hôm nay vốn là muốn hát xuyến thiêu, nhưng tôi lâm thời thay đổi một ca khúc..."

Đạo diễn ở hậu trường nghe xong, hầu như nghẹt thở, lúc này cũng không thể xông lên phía trước đánh gãy, nếu không sẽ càng lộn xộn.

"Tôi muốn hát cho người tôi thích nhất nghe." Dữ Lộ nhìn chung quanh, ngoại trừ cô một người bình tĩnh, những nhân viên làm việc khác đều đang trong trạng thái phát điên, nhưng lại không thể làm gì cô, "Tôi không biết ngày hôm nay người ấy có tới hay không, tôi hy vọng người ấy đã đến. Tôi muốn nói, vấn đề có đáp án, còn có... Tôi vẫn luôn yêu thích người ấy, trước đây cũng vậy, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng vậy."

Vừa nghe đây là tiết mục muốn biểu lộ, khán giả lập tức kích động lên, không khí ở hiện trường so với lúc trước đều nóng lên.

Trước khi bắt đầu, Dữ Lộ lại cúi đầu nói một câu, "Ban đầu tôi cũng không biết tại sao lại viết bài hát này, đại khái có lẽ là viết cho người ấy."

Lâm Vi lẳng lặng nhìn sân khấu, nghe nghe, môi nhấp thành đường thẳng, thoáng cúi đầu, nước mắt liền yên lặng rơi xuống.

Bởi vì trước đó không có bất kỳ chuẩn bị gì, Dữ Lộ chỉ có thể tự đàn tự hát, đây không phải là lần cô phát huy tốt nhất, nhưng đây là lần cô hát đến cảm động nhất, ngay cả đạo diễn cũng không còn lời nào để nói.

Nghe giai điệu quen thuộc, Lâm Vi liền nghĩ tới thời điểm các cô ở phòng âm nhạc, đứa ngốc kia hát dỗ cô, vừa vụng về lại vừa đáng yêu, Lâm Vi vĩnh viễn nhớ tới, Dữ Lộ nâng mặt cô lên sau đó hôn khóe mắt của cô, Lâm Vi sẽ không dễ dàng tiếp nhận một người, nhưng ánh mắt khi đó của Dữ Lộ, lại làm cho cô động tâm.

"Cho cô." Người bên cạnh thực sự nhìn không nổi nữa, đưa một tờ khăn giấy cho Lâm Vi, trong lòng còn nhổ nước bọt, lại không phải thổ lộ với nàng, khóc đến khoa trương như vậy.

"Cảm ơn."

Lệ Sa cũng bối rối, người vừa mới nói những lời nói vừa rồi, hiện tại vẫn còn đang hát ở trên đài là em gái của cô sao?

Thái Anh đều bị cảm hóa, nghĩ thầm đêm này như thế nào Lâm Vi không đến, Lâm Vi chính là mạnh miệng, nếu như nàng đã đến, phỏng chừng cũng bị cảm động đến phát khóc đi.

"Xảy ra chuyện gì?" Lệ Sa nhìn Thái Anh một chút.

Thái Anh cảm thấy nói cho Lệ Sa cũng được, cô ghé vào bên tai Lệ Sa, "Em ấy yêu thích Lâm Vi..."

Lạp tổng: "..."

Một khúc hát xong, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, năng lực tùy cơ ứng biến của người chủ trì cũng rất nhanh, tiện đường đưa lời chúc phúc, sau đó tiếp tục giới thiệu một tiết mục khác, tất cả lại trở về quỹ đạo.

Thời điểm đang hát, Dữ Lộ nhịn xuống không có khóc, bởi vì phải ổn định khí tức, nhưng vừa đến hậu trường, cô liền khóc nức nở, những người khác đều tiến lên an ủi.

Lâm Vi đi rồi, ở trong trường học di chuyển lung tung không mục đích, cô đi tới phòng âm nhạc mà Dữ Lộ đã dẫn cô tới, nhưng bị khóa lại rồi. Lại đi tới sân thể dục, sau khi đi vài vòng, mới ngồi xuống ở tiệm trà sữa hot nhất của Z đại, khả năng là phần lớn mọi người đều đang xem biểu diễn, cho nên trong cửa hàng không có mấy vị khách hàng.

Lâm Vi gọi một ly giống như lần trước, ngay cả độ ngọt cũng như thế, ngồi ở góc tối mà lần trước các cô đã ngồi qua, vừa ngồi xuống liền ngồi hơn một giờ.

"Hồng Trà không đường, ba phần ngọt, ít đá."

Lâm Vi nghe được âm thanh theo bản năng nhìn về phía quầy order, cùng lúc đó, Dữ Lộ cũng theo bản năng nhìn về phía bóng người ở trong góc tối kia.

Bốn mắt nhìn nhau, các cô đã nửa tháng không gặp mặt.

Dữ Lộ nhìn chằm chằm viền mắt còn ửng hồng của Lâm Vi, thật giống như đã từng khóc qua.

Dữ Lộ cầm hồng trà ngồi xuống ở đối diện với Lâm Vi, nàng cũng uống loại này, "Chị vừa rồi có ở đó không?"

"Không có."

"Làm sao chị biết em nói nơi nào?" Lạp nhị tiểu thư đột nhiên thông minh lên, quả nhiên chị Vi còn nhớ cô, Dữ Lộ hồng mắt cười cười, chậm rãi cười đến rơi nước mắt, "Lâm Vi, chị nghe được đúng không? Chị cũng nghe được."

"Tôi uống xong rồi." Lâm Vi đứng dậy.

Dữ Lộ vội vàng đuổi theo, chưa theo được hai bước, liền trặc chân, "Ách, chân bị trật rồi..."

Nghe được tiếng la của Dữ Lộ từ phía sau, chân Lâm Vi giống như bị đóng đinh đình trụ ở trên mặt đất. Qua một lát sau, Lâm Vi xoay người, đi trở về mấy bước, nhìn chằm chằm chân của Dữ Lộ, "Nhị tiểu thư, mỗi lần đều dùng chiêu này, có thể đổi cái nào mới mẻ hơn không?!"

"Tập luyện bị tổn thương, không có lừa chị, sau này em đều không lừa chị."

Lâm Vi nhìn mắt cá chân của nàng, đúng là có chút xanh tím, "Không sao chứ."

"Không có chuyện gì, hiện tại không sao rồi ~~~" Dữ Lộ nhào tới trên người Lâm Vi, gắt gao ôm lấy, giống như không ai có thể tách các cô ra vậy, "Em thật vui vẻ, ngày hôm nay em thật vui vẻ ~~~ "

Vui vẻ đến nói năng lộn xộn.

"Đừng đẩy em ra." Trước khi Lâm Vi chuẩn bị đẩy cô ra, Dữ Lộ liền ghé vào bên tai nàng nói như vậy, "Em có thật nhiều lời muốn nói với chị, chị hãy nghe em nói hết có được hay không?"

"Em không biết gọi điện thoại sao? Em không biết đến tìm tôi sao?"

Dữ Lộ sững sờ, "Em sợ chị càng ngày càng chán ghét em."

Lâm Vi đưa tay ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng nói với nàng, "Tôi nói rồi tôi rất khó theo đuổi..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com